thương cho chị, chắc là chị đi học xa nhà ít về nhà nên thèm bữa cơm có đầy đủ thành viên trong gia đình nên chị mới nhiệt tình mời bố con tôi cùng ăn cơm trong mấy ngày tôi thi đại học.
- Cháu có lòng thì bác xin tiếp nhận ý tốt của cháu! Bây giờ tìm người tốt như cháu trên cái đất HN này thật là khó! À mà bác nói trc’ là tiền ăn là bác trả đấy nha!cháu là sinh viên lấy tiền đâu ra.
- Dạ! Thế cũng đc bác à!
….
Trên tờ giấy báo thi có ghi là đúng 8h lên địa điểm thi làm thẻ dự thi và nhận phòng thi vì thế mà cả đêm tôi trằn trọc k ngủ đc mau trời sáng thật mau để đến địa điểm dự thi kết quả là mới có 4h sáng tôi đã dậy rồi một phần cũng vì lạ giường k ngủ đc.
Chỗ tôi trọ cách địa điểm thi k xa nên tôi có thể đi bộ một mình cũng đc! địa điểm tôi thi đại học là một trường tiểu học vì thế mà các bàn học nhỏ xíu nó k thể phù hợp cho cái thân dài 1m75 của đc tôi đc.Làm thẻ dự thi xong rồi ngồi nghe mấy bà giám thị nhắc nhở trước khi thi có câu tôi thấy buồn cười quá đó là: “ không đc mang kiếm,phớ, dao, thuốc nổ vào phòng thi” chả lẽ lúc vào phòng thi cầm theo những thứ đó đi khi mà k làm đc bài thì đe dọa giám thị để đc chép bài à!
….
- Về rồi đó hả em! – chị ân cần hỏi tôi khi tôi mới bước vào sân.
- Dạ! Làm nhanh lắm chị à! Mà chị k đi học hả chị!
- À! Mấy hôm nay chị nghỉ làm!
- Chị làm gì vậy?
- À quên…chị nghỉ hè rồi! Nên bây giờ đi làm thêm kiếm chút tiền tiêu vặt.
- Chị giỏi ghê! À chị ơi! Bố em đâu rồi ạ!
- Bố em chắc đi chơi đâu quanh quanh đây thôi vì thời tiết nóng quá nên bố em k chịu đc khi ở trong phòng trọ! Chị mua sẵn thức ăn rồi tí chỉ đợi bố em về là nấu thôi!
- Sao k nấu luôn bây giờ hả chị! chứ đợi biết bao h bố em mới về! À mà có điện thoại để làm gì hả chị! cứ nấu trước đi em đói lắm rồi tí nấu xong nháy bố em về là đc mà!
- Đc rồi! Để chị đi nấu cơm!
- Chị để em phụ giúp chị một tay!
- Trời! em cũng biết nấu cơm á!
- Nấu cơm có gì mà k nấu đc hả chị! ở nhà em toàn nấu cơm thôi! tất cả là để luyện tập khi nào lên HN học đh em có thể sống tự lập đc!
Hai chị em tôi giành giật mãi xem ai đi nấu cơm, tôi cứ nhất quyết đòi nấu còn chị thì cứ ra sức ngăn cản thế là tôi k đc trổ tài vì chị nói tôi là khách lên k thể để khách làm đc nên chị chỉ phân công tôi làm mấy việc vặt như nhặt rau, rửa rau…
- Sơn này! Em có bạn gái chưa?
- Em chưa chị à!
- Liệu có tin đc k vậy! Nhìn em thế kia mà chưa yêu ai á! Hay kiêu quá k thèm yêu ai!
- Không phải đâu chị! Thực ra em có yêu một người nhưng mà yêu đơn phương chị à!
Tôi không ngần ngại kể hết cho chị tất cả về em về tình yêu của tôi, việc này tôi chưa từng làm với ai kể cả những người tôi tin tưởng nhất. khi nghe tôi kể về em thì chị “ồ” lên một tiếng và nói:
- Chị không ngờ em lại là một người chung thủy đến như vậy! Thế em có định tỏ tình với cô bé đó không?
- Em…em…em ngại lắm chị à! Em sợ cô ấy k chấp nhận em!
- Đấy! Chỉ vì em ngại mà em k có đc tình yêu của cô bé đó! Em cứ thử tìm một dịp nào đó thích hợp rồi nói hết với cô bé ấy đi! nêu k đc thì tìm đối tg. Khác! Nói thật chị mà ít hơn tuổi hơn em là chị cưa em liền đó!
- Chị cứ trêu em! Vâng! Em sẽ nghe lời chị!
- Có thế chứ! Phải mạnh mẽ lên em!
- À! chị ơi! có phải là mơ về một người đã mất là coi như người ấy đã trở về gặp mình phải không chị?
- Chị cũng không biết nữa! Thế em đã mơ về người đã mất hả?
- Dạ không!em chỉ hỏi vậy thôi!
- Chị có cái tật tò mò em à! Thế em định mơ về ai ạ!
- Em muốn mơ về…chi…chị gái của em!
- Ôi…! em có chị gái sao? Và chị em đã mất sao??
- Dạ! Chị em giống chị lắm, giống cả cái tên nữa., để em kể cho chị nghe về chị của em…
Tôi bắt đầu kể cho chị về chị gái của tôi, không gian giường tĩnh lặng lại để tôi có thể dãi bày hết lỗi lòng của mình cho chị nghe…
*Ngày thứ 1 chị không về…
Trở về quá khứ cách đây 13 năm…
…8h tối…
“Mẹ ơi! Con vào nhà bạn mượn quyển sách một tí” – tiếng chị cả nó nói vọng ra
“Đi nhanh nhanh rồi còn về ăn cơm kẻo 2 em nó đói” – mẹ nó căn dặn chị nó
“Vâng! Nếu 2 em đói mẹ cứ cho 2 em ăn cơm trước,con về ăn sau cũng đc”
…8h30…
“Mẹ ơi con đói” – nó nhõng nhẽo với mẹ nó
Bực mình vì thằng em nhõng nhẽo chị hai của nó lên tiếng:
“Thằng này trật tự đi xem nào! Đợi chị cả về rồi ăn cơm cả thế?”
Thấy thằng con trai nhỏ tuổi chưa biết suy nghĩ gì nhiều chỉ đến bữa k đc ăn nên đói mẹ nó thấy thương thương bèn giục chị hai chị ăm dọn cơm ra ăn.
“Cái T dọn cơm ra cho em ăn đi, chắc cái T ở nhà bạn nó chơi rồi”
“Dạ…”
“Mẹ ơi! Tí chị T về mẹ phải tét đít cho chị mấy cái nhé, chị làm cu đỉn bị đói” – nó lại nhõng nhẽo.
“Đc rồi! Để tí chị về mẹ xử lý! cu đỉn ăn cơm đi kẻo nguội!”
…8h45…
Bữa cơm mặc dù thiếu bố nó và chị cả nó nhưng cả 3 mẹ con nó vẫn cười nói vui vẻ trong bữa cơm.nhưng 3 mẹ con nó vui vẻ chả đc bao lâu thì có tiếng gọi cửa bên ngoài quấy dầy.
“ T ơi!…T ơi…!”
Mẹ nó từ mâm cơm chạy ra trên tay vẫn cầm bát cơm với đôi đũa
“Chị gọi gì em thế?”
“Giờ này mà mày còn ăn đc hả, mày chạy ra dặng bạch đàn nhanh lên cái T nhà mày bị treo cổ lên cây kìa”
…Choang…
“Chị nói gì vậy? Sao con T nhà em lại bị như vậy”
“Tao có biết gì đâu, tao đi qua thấy mọi ng` bảo là cái T mà tao nhìn thấy giống nó lắm vậy tao báo cho mày ngay, thế thằng bố nó đâu?”
“Anh ấy đi làm đêm không về đc”
“Mày chạy ra đi, để nhà tao trông cho”
“Vâng! Chị trông 2 đứa trẻ hộ em với…huhu T…ơi”
*Ngày thứ 2 chị không về…
Đúng như lời bác hàng xóm báo tin, chị nó bị một nhóm côn đồ cướp tài sản và treo chị nó lên cây cách nhà nó 100m.Cũng may đc mọi người quanh khu đấy cứu chị nó và kịp thời đưa lên bệnh viện không thì…
“May là đưa lên sớm chứ chậm một tí là không cứu đc nữa” – bác sĩ trò chuyện với mẹ nó.
“Vâng! Cũng may bác sĩ à!”
“Tôi đã kiểm tra hết toàn bộ rồi, không có gì đáng nghiêm trọng,một hai ngày nữa là cháu đc ra viện”
“Cảm ơn bác sĩ! Em có chút gọi là bồi dưỡng bác sĩ” – mẹ nó dúi ít tiền vào tay bác sĩ
“Chị này hay nhỉ! Người đưa con bé lên bệnh viện tối hôm qua là bạn thân của tôi! Bạn tôi mà biết còn ra sao nữa! Chị cầm tiền mà bồi dưỡng cho cháu đi”
“Em cảm ơn bác sĩ nhiều lắm!”
*Ngày thứ 3 chị không về…
Bác sĩ nói quả không sai đúng là hai ngày sau chị nó đc xuất viện.Xe ô- tô của bệnh viện đưa chị nó về đến tận nhà, nhưng sức khỏe của chị nó chưa đc bình phục chị nó vẫn phải thở bằng bình ô xi.Nhà nó đông hẳn nên toàn họ hàng hai bên nội ngoại, hàng xóm đến hỏi thăm tình hình sức khỏe.Chị nó bệnh đúng lúc mùa gặt tới thế là họ hàng 2 bên và hàng xóm cùng góp sức gặt hộ nhà nó để mẹ nó ở nhà chăm sóc chị nó mong sớm bình phục.Còn nó thì suốt ngày tung tăng đi chơi, đi chơi về xong nó sà vào giường của chị nó xoa bóp chân tay cho chị nó.
*Ngày thứ 4 chị không về…
Chị nó dần dần hồi phục sức khỏe có thể dùng ánh mặt để biểu thị trạng thái nhưng chị nó vẫn phải thở bằng một bình ô- xi và ăn cháo thay ăn cơm.Mọi người thấy chị nó bình phục nên ai cũng mừng thay cho mẹ nó.
Nhưng giường như tử thần đã nhắm vào ai thì người đó cũng không thể thoát đc cái chết và chị nó cũng vậy…
“Cu đỉn vào nói chuyện với chị cho chị đỡ buồn đi! để mẹ đi nấu cơm”
“Vâng! ạ”
Nó lại lon chạy vào cạnh giường chị nó và kể chuyện.
“Chị T ơi! Hôm nay em bị thằng Cu lì bắt nạt, nó trói em vào gốc cây chị à”
“Chị mau mau khỏi bệnh rồi đánh nó cho em với, nó suốt ngày bắt nạt em thôi!”
Nói đc mấy câu nó lại chạy ra chỗ mẹ nó.
“Ơ! Cu đỉn sao vào với chị một tí mà đã ra rồi!”
“Mẹ ơi! chị ngủ rồi, con nói chuyện mà chị cứ nhắm mắt thôi!”
“Mọi hôm giờ này chị con có ngủ đâu! Để mẹ vào xem nào”
“T ơi! Con mệt à mà giờ này lại ngủ? – chị nó vẫn nhắm mắt
“T ơi…! Sao chân tay con lạnh ngắt thế này! huhu”
“Bố con T đâu vào xem chân tay cái T sao lạnh ngắt thế này!”
Nghe thấy tiếng mẹ nó gọi bố nó chạy vào…
“Anh xem con nó bị làm sao thế này, em gọi mãi mà nó k dậy…hu.h.u”
“Yên xem nào! Cứ khóc như vậy sao mà xem đc”
“T ơi! Bố đây! Con dậy đi nào” – chị nó vẫn ngủ
Thấy nóng ruột bố nó lấy tay gỡ cái bình ô- xi ở miệng mũi chị nó ra
“Anh định làm gì vậy! Anh làm thế con k có ô- xi để thở” – mẹ nó ngăn cản bố nó.
“Thì phải rút
ra để xem con nó còn thở không chứ! Tránh ra xem nào!”
…
“T nó đi rồi!” – bố nó nói trong nuối tiếc
“Anh nói cái gì! mấy hôm trước nó vẫn còn khỏe mà!”
“ T ơi! Mẹ đây! Bố con nói dối mẹ phải không! Con làm sao mà ra đi thế đc…hu.hu”- vừa khóc mẹ nó vừa hà hơi vào mũi chị nó mong còn cơ hội cứu sống.
“Đừng thế nữa em! Để con ra đi thanh thản đi!”
“Không…! mới đây nó vẫn còn ở cùng với em mà sao nó đi sớm thế đc!con ơi con đừng bỏ mẹ con ơi…”
Mẹ nó cứ ôm thân thể lạnh ngắt của chị mãi k dời, mẹ nó mong sao truyền hơi ấp của mẹ nó sang thân thể chị nó…
*Ngày thứ 5 chị không về…
Một ngày bầu trời âm u không một tia nắng xuyên xuống mặt đất, một bầu trời làm cho người ta cảm giác não nề, đau thương…
“ Cậu Sinh ơi! Nhà cháu sao hôm nay đông người thế?”
“À! Nhà cháu hôm nay có việc nên mọi người tập trung làm việc! Cháu đi với mấy đứa trong xóm đi để mọi người làm việc”
Nó thấy rất lạ là hôm nay nhà nó lại nhiều người đến thế còn trên đầu lại đeo một dải băng màu trắng như là bị thương trên đầu ấy.Nó nhìn thấy cái hộp gỗ đc trang trí rất tinh xảo đc đặt ở phòng khách nhà nó,lập tức nó hỏi cậu nó luôn
“Cậu! Cái hộp kia để làm gì thế cậu!”
“Cái hộp đó để…” – cậu ngập ngừng
Nhanh như cắt nó cướp lời cậu
“Có phải hộp đó để đựng chị cháu không hả cậu? – nó nghe thấy mọi người nói như vậy nên nó nói y chang với cậu nó
“Cu đỉn ơi!…” – cậu nó k kìm đc cảm xúc và khóc òa lên!
Cuối cùng thì nó cũng đc đeo dải băng màu trắng lên đầu, bị bắt ngồi gần cái hộp đựng chị nó và nghe cái bản nhạc phát ra từ mấy ông già đang mải miết thổi kèn…chán ngắt.Nó nhìn xung quanh, nó thấy mẹ nó ngất lên ngất xuống bên hộp đựng chị, bố nó thì đứng cũng đứng cạnh hộp đựng chị và mắt đỏ lựng lên, chị hai nó nước mắt lăn dài trên má và chăm sóc mẹ nó.Còn nó thì sao, nó nhìn thấy mọi cảnh đó nó còn cười nữa chứ…
“Chị T ơi! Chị ra chơi với Cu đỉn đi! ở trong đó nóng lắm” – nó thì thầm vào cái hộp đựng chị nó.
*Ngày thứ 9 chị không về…
Mấy ngày sau đó nhà nó vẫn đông người nhưng không đông bằng mấy ngày trước, đông người ở đây toàn là anh chị em họ hàng nhà nó đến ngủ với 2 chị em nhà nó cho đỡ buồn.Bữa cơm đông người lên hẳn thường thì nhà nó chỉ có 5 người mà bây giờ thì nhiều người quá, trong bữa cơm nó hết chạy bên này đến bên khác mà chẳng để ý tới mọi người là chả ai vui vẻ gì cả vì đơn giản nó mới chỉ là thằng nhóc học sinh lớp 2, cái tuổi chỉ ăn,ngủ.Nô chán chê với các anh chị của nó bỗng dưng trong nó dấy lên cảm giác thiếu thốn một cái gì đó! à đúng rồi mấy ngày hôm nay nó k đc gặp chị cả của nó nhìn ráo rác quanh bữa cơm hôm nay cũng k thấy chị nó đâu! mà chỉ nhìn thấy ảnh của chị nó treo trên tường., thắc mắc nó chị nó luôn.
“Chị hai! Sao em không thấy chị cả đâu!”
Chị hai nó k nói gì chỉ có điều là mắt chị nó đã ướt từ bao giờ và chạy vào phòng đóng sập cửa lại, thấy vậy mẹ nó lôi nó ra sân và dần cho một trận
“Mẹ đã bảo là chị cả con đi học xa rồi mà! Sao con cứ hỏi lắm thế hả?”
Sau mỗi lời nói là nó bị một roi vào mông, đau quá nó khóc và mẹ nó cũng khóc theo nó…cả nhà thấy vậy ai cũng dơm dớm nước mắt…
*Ngày thứ 13 chị không về…
Nó là một thằng nhóc lớp 2 không hơn không kém! đúng như vậy vào tuổi nó bọn trẻ khác chỉ biết ăn, ngủ.Nhưng cái bộ óc nhỏ nhắn của nó cũng có những suy nghĩ đau thương. Nó sắp phải đi học,đúng hơn là chuẩn bị vào lớp 3 trong những ngày chuẩn bị nó có suy nghĩ đó là lúc đi học nó sẽ đeo tang màu trắng,tay thì trống gậy che và đến lớp khóc òa lên thông báo cho các bạn của nó là chị nó đã mất, chị nó đã k còn thương nó mà bỏ nó lại một mình nhưng đấy cũng là suy nghĩ của trẻ con mà chả bao giờ nó thực hiện đc.
Vậy là tuần đầu của chị nó qua đi một cách nhanh chóng và mẹ nó có đi xem bói về chị nó.Mẹ nó xem bói về xong ốm liệt giường 3 ngày vì mẹ nó đi xem bói bốc phải con át bích trong bộ bài và thầy bói phán rằng chị nó là con của ông trời nên không thế sống với người trần đc nếu chị nó không đi vào tầm này thì sẽ đi vào tầm khác, tốt nhất là đi vào tầm này vì để lâu lúc chị nó đi lấy chồng mà chị nó ra đi sẽ gây thêm đau thương cho người khác,nói chuyện này ra có ai tin nhưng những gì thầy bói nói phần nào làm gia đình nó hoang mang vì lúc nhỏ chị nó đã từng gần chết đuối may mà đc người ta cứu vớt. Liệu tất cả những gì thầy bói nói có phải là sự thật, liệu những cảnh tiên và người trần hay có trong các bộ phim của Trung Quốc bây giờ đã trở thành sự thật với gia đình nó?
*Ngày thứ 34 chị không về…
Mẹ nó vẫn ốm liệt giường vì vẫn chưa tin về cái chết của chị nó là có thật vẫn mong một ngày nào đó chị sẽ quay trở về với gia đình bé nhỏ này.Còn nó, mẹ nó vẫn lừa nó là chị đi học xa nhà thực ra thì nó biết thừa chẳng qua là nó giả ngây giả ngô cho mẹ nó đỡ buồn thôi chứ những ít người như buổi trưa, buổi tối nó mới thực sự là nó những lúc như vậy nó thường lẻn ra ngoài một mình với con dao nhỏ và đến gần cái cây treo cổ chị nó đâm vào cây để trả thù cho chị.Nói chuyện truyện trả thù nó càng thấy tức hơn, sau cái chết của chị nó bố nó có đi báo cảnh sát về vụ việc này,cũng phải mất một món tiền tương đối lớn với gia đình nó để cảnh sát mới bắt tay vào làm việc những tưởng vụ này nhà nó đc một món tiền từ gia đình bọn tội phạm để phần nào an ủi linh hồn chị nó dưới suối vàng và để trang trải cuộc sống cho gia đình,nhưng kết quả lại chẳng đc như vậy gia đình bọn tội phạm toàn là gia đình giàu có nhưng ki bo bọn nó đã chạy chọt tiền hết các cơ quan cấp cao để chuyện của chị nó biến thành chuyện nhỏ và chuyện nhỏ coi như không có.
*Ngày thứ 3052 chị không về…
Nó nghe người ta nói là mơ thấy người thân đã mất là người đó đã trở về với mình lúc đầu nó không tin đâu nhưng những giấc mơ của nó dần dần xuất hiện những người thân đã ra đi của nó đó là: Bà nội, ông nội, cậu…nhưng trong giấc mơ của nó chưa bao giờ xuất hiện hình bóng của chị.Nói chung là cả gia đình nhỏ bé của nó chưa ai từng mơ thấy chị nó kể cả mẹ nó.Mẹ nó rất mong trong giấc mơ gặp chị nó để hỏi xem sao không bao giờ về nhà chơi!
Bác nó nói chuyện với mẹ nó là đêm qua gặp chị nó đứng ở ngoài cửa nhà bà nội,bác gọi mãi chị nó mới dám vào và khi bác hỏi là sao không về nhà bố mẹ chơi thì chị nó biến mất tiêu
“Con T nó ghét em hay sao ấy chị
Đến trang: