XtGem Forum catalog
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện VOz
Tự Truyện: Đơn Phương Full Đọc Online

Tự Truyện: Đơn Phương Full Đọc Online



- Chuyên mục: Truyện VOz
- Lượt xem:
Tự Truyện – Đơn Phương

Lời tựa:

Khi tôi bắt đầu đặt bút viết ra những dòng này cũng là lúc tôi thả mình trôi theo những suy nghĩ về tình yêu, giá trị và vẻ đẹp của tình yêu. Tình yêu là gì mà khiến cho con người ta phải khao khát kiếm tìm, phải hạnh phúc, đớn đau như vậy. Bản thân mỗi người sẽ tự có câu trả lời của riêng mình cho câu hỏi ấy. Với riêng tôi, câu trả lời bắt đầu đến từ một câu chuyện của một cậu bé năm nay mới chập chững bước vào đời và ôm ấp trong mình những kỉ niệm về một mối tình đầu.
Đơn Phương- câu chuyện của cậu bé mang tên là vậy. Cái tên không phải là lời gọi từ một trái tim không được đáp lại như mọi người vẫn hiểu. Ngược lại nó đến từ hai trái tim, song tiếng vọng ấy đã không tìm được với nhau khi chẳng thể nào vượt qua nổi bức tường ngăn cách của không gian tâm tưởng của cái sự rè rụt tuổi mới lớn.
Điểm cuốn hút ở Đơn Phương chính là tính chân thật của nó. Tác giả đã khai thác rất tốt đặc điểm của thể loại tự truyện khi kể lại, diễn tả một cách chân thực nhất những sự kiện, sự việc đã trải qua trong đời. Qua mỗi lời văn, người ta đều cảm nhận được cái thực, cảm giác như chính mình là nhân vật chính của câu truyện. Từng chi tiết thật đến không ngờ. Cũng chính bởi lời văn mộc mạc mà những hình ảnh đó dội vào tâm trí người xem như một giấc mơ ngọt ngào. Ai cũng có một thời con trẻ có lẽ vì thế mà khi đọc đến những dòng văn tả về cảnh chơi trò đào hang, chạy đuổi bắt, những lần thót tim khi ăn trộm vườn hàng xóm hay như một buổi trưa cùng chúng bạn đi bắt cá là cảm giác xôn xao lại ùa về. Bản thân tôi cũng nhớ lại những ngày con nhỏ hay sang cơ quan của cha, tìm đến những bờ ao, bể nước để bắt từng con cá săn sắt. Những kỉ niệm chưa bao giờ gần tôi đến thế. Đơn Phương khác hẳn những câu chuyện đã được sắp đặt theo lối mô tít, theo những kịch bản đã cho trước. Trái lại nó rất tự nhiên, ngây ngô và trong sáng. Tình tiết cứ thế đến, và thái độ của nhân vật cứ thế mà phát ra.
Đơn Phương phản ánh chân thực tâm sinh lý, góc nhìn của nhân vật trong từng giai đoạn, từng sự việc. Người ta có thể thấy rõ ràng những chuyển biến tâm lý của một chú bé tới một cậu thanh niên. Nếu đọc đoạn viết về thuở ấu thơ ta sẽ thấy một chú bé rất hồn nhiên trong sáng qua cách nói chuyện với bạn bè, với ba mẹ. Ta sẽ thấy những rung cảm rất mơ hồ về tình yêu trai gái nảy nở trong lòng một cậu bé với cô bé hàng xóm. Đó là cái sự thinh thích, cái cách ngây thơ bắt chước người lớn tập hôn. Để rồi khi thời gian trôi đi, cậu bé dần lớn những tình cảm cũng thêm lớn hơn. Đó là cảm xúc yêu thương đầu tiên trước một người con gái đẹp, là những hành động ngây ngô trước tình yêu mới chớm thuở học sinh để rồi cho tới cái đớn đau của trải nghiệm tình yêu, những suy nghĩ đầy chín chắn về hạnh phúc lứa đôi khi đã chính thức trở thành một nam sinh viên.
Người ta cũng dễ dàng bắt gặp hình ảnh người phụ nữ Việt Nam tảo tần đã trở thành một khái niệm kinh điển tồn tại trong ý thức người Việt. Đó là hình ảnh mẹ Cu Đin tần tảo sớm hôm cùng chồng chăm sóc gia đình bé nhỏ, đó là những giọt nước mặt của bà bên người con gái thân yêu. Những giọt nước mắt ôm lấy một tình yêu bao la của người mẹ. Không có nỗi đau nào bằng nỗi đau mất con, không có nỗi buồn nào hơn khi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Những hình ảnh đó có lẽ khiến cho mỗi người bất giác nhớ đến người mẹ yêu dấu của mình. Song quan trọng hơn Đơn Phương đã góp phần đem tới một hình ảnh khác về phụ nữ Việt Nam trong thời đại nhiều đổi thay này thông qua nhân vật Ngọc Hiểu. Một người con gái có ước mơ, nội tâm, biết yêu, biết lo lắng cho những gì thân thuộc nhất. Ngọc Hiểu chi xuất hiện qua cái nhìn của nhân vật chính. Người ta cũng chỉ biết thêm về cô qua những trang Nhật ký. Song chỉ từng đó thôi cũng đã đủ để người ta xây dựng nên một tượng đài, biểu trưng cao nhất con gái ở thời đại này. Một người con gái luôn biết động viên quan tâm tới mọi người. Một người con gái vì chuyện gia đình, vì thương mẹ cha mà đã tự cắn răng gạt đi mối tình của mình. Một người con gái sẵn sàng hi sinh tất cả để người mình yêu hạnh phúc. Và hơn hết chúng ta khâm phục cô vì đây không phải là một nhân vật hư cấu, cô ấy đã tồn tại giữa chúng ta. Một điều hiếm khi gặp ở xã hội đương đại
Đi dọc chiều dài truyện, người ta bắt gặp đủ mọi cảm xúc: vui có, buồn có, chán chường có, căm hận có, bất lực cũng có. Tất cả cũng bởi tác giả đã chân thật với chính cuộc đời và ngòi bút của mình. Nếu những ai đã từng mất đi người thân trong gia đình thì cũng sẽ tự thấy mình trong hình ảnh cậu bé. Đó là một chú bé hiếu thảo, sớm nhận thức về gia đình, yêu thương cha mẹ hết mực và trên hết luôn biết nghĩ về gia đình bằng tất cả trách nhiệm và nghĩa vụ của một người con, người em. Chắc không ai cầm nổi nước mắt khi cậu bé diễn tả những suy nghĩ về người chị đã đi xa. Điệp khúc thời gian: “ngày thứ nhất chị không về, ngày thứ 2 chị không về, ngày thứ 5 chị không về, mãi mãi chị không về” như mũi dao xoáy sâu vào tâm trí mỗi người đọc. Ai lại có thể không xót xa khi đọc những dòng như thế. Những ai đã từng trải qua chắc sẽ còn thấu hiểu hơn nữa.
Nhưng tất cả kí ức đọng lại khi đọc xong câu chuyện này vẫn là một tình yêu đẹp mà không có kết thúc hậu, một mối tình trắng trong mà phải lìa xa nhau bằng nước mắt và nuối tiếc cho một giấc mơ. Thế nên những ai có tình yêu hãy thấu hiểu và trân trọng hạnh phúc đang có.
Trên đời ai cũng có một mối tình. Có những mối tình trọn vẹn với đích đến là hôn nhân hạnh phúc, có những mối tình dở dang kết thúc trong nước mắt và nỗi đau in hằn trong tâm trí, và có những mối tình mãi mãi lặng câm, nhưng ám ảnh suốt cuộc đời. Và tất cả sẽ tồn tại mãi như những kỉ niệm đẹp giữa ranh giới 2 miền khổ đau và hạnh phúc.

Hồi 1: Thương Thương…Cô Bé Láng Giềng!!!

Nơi tôi sinh ra tại một tỉnh lẻ của đất nước Việt Nam đa phần là những mỏ than nơi mà người ta nhìn thấy Than nhiều hơn đất, ô- tô chở than nhiều như kiến làm việc suốt ngày đêm, ngày mưa thì bẩn, ngày nắng thì bụi.Chắc các bạn đoán ra quê tôi ở đâu rồi nhỉ? gia đình tôi cũng có người làm việc cho cái nơi gọi là ” Vàng đen của tổ quốc” này đó chính là bố tôi.Gọi là vàng đen cho nó oách chứ thật ra làm việc ở đây vất vả lắm, tôi vẫn còn nhớ hồi nhỏ khi bố tôi đi làm về tôi chạy ra đón ông là chỉ nhìn thấy có 2 mắt trắng xóa và hàm răng trắng bóc mà thôi còn đâu là mặt dính toàn than đen xì.Do nhiều năm công tác ông hay làm tốt các công việc được giao, được đồng ngiệp tin tưởng ông cũng có được một công việc tốt hơn vì thế gia đình tôi cũng khấm khá hơn. Chắc nhiều bạn cũng có bố,mẹ hay người thân làm trong ngành này thì tôi nói qua các bạn cũng hiểu thôi.

Còn mẹ tôi bà cũng không phải vất vả trong cái nơi” vàng đen” kia mà bà phải vất vả trong mấy mẫu ruộng cách nhà tôi hàng chục cây số,hồi ấy vì là nhà quê nên số thóc,gạo thu hoạch được ở mấy mẫu ruộng đó cũng không dám đem bán,vì đó là lương thực cho cả gia đình trong một năm.”Nghĩ lại thấy hồi đó mẹ thật là vất vả ” do nhà nước có chủ trương thu hồi ruộng đất để bán cho các doanh nghiệp để xây dựng cơ sở vật chất nên ruộng đất nhà tôi bị thu hết nhưng ngược lại họ cũng đền bù tiền đất cho mình.Mẹ tôi là người có sĩ diện cao không thích ăn bám chồng nên bà đã mua một suất ở chợ và bán một số mặt hàng để phục vụ đời sống.

Các bạn đã phần nào hiểu được gia cành nhà tôi như thế nào rồi chứ!!!còn tôi 1 thằng bình thường như bao người khác nhưng tôi sống khá nội tâm và có thế nói là đa cảm, sớm nhận biết được hoàn cảnh nhà mình như vậy nên tôi rất ngoan, được thầy cô và bạn bè yêu quý, mấy người hàng xóm còn đặt biệt danh cho tôi là: “Hiền Như Đất “.

Thực ra thì hồi đó internet, game online không phát triển như bây giờ nên chả có gì để mà chơi cả nên cũng chán chỉ đâm đầu vào học mà thôi.Còn bây h thì nhà nhà có net người người chơi game online, có lần tôi vào 1 quán nét nhìn thấy 1 thằng oắt con chắc chỉ 5,6 tuổi thôi bắn Gunny ầm ầm còn tôi thì mới đang tập bắn híc híc, quay sang phía bên kia 1 thằng nhóc con chắc cũng 9,10t đang xem phim…XXX.như thế này thảo nao bây h thấy trẻ con hư thế…Nghĩ lại thấy mình hồi đó còn ngoan chán.

Cho tôi hỏi 1 câu: “các bạn hồi nhỏ có nhiều ký ức đẹp không, có tuổi thơ đẹp không “ còn tôi thì hồi nhỏ có một ký ức và tuổi thơ đẹp lắm, trong cái ký ức và tuổi thơ ấy tôi đã có một mối tình với cô “Hàng Xóm”.Cô hàng xóm xinh gái, da trắng, khi cười mắt híp lại đồng thời 2 má núm đồng tiền nhìn trông thật là đáng yêu, cô gái ấy có cái tên rất hay, dễ nhớ và dễ đọc. cô ấy tên là: Thương Thương

Tôi vẫn nhớ cái ngày nhà tôi chuyển nhà đó là ngày 7/8/1998, cái ngày mà nhà tôi chuyển từ xóm ra ngoài mặt đường 18 ở.Người ta vẫn nói là nhà nào ở mặt đường ắt hẳn nhà đấy có điều kiện, vì đất ở ngoài mặt đường mắc lắm.Nhưng sự thật là đất đấy của ông bà nội tôi cho bố mẹ tôi chứ nhà tôi làm gì có tiền mà mua, tiền ăn còn chả đủ nữa là…

Phải mất gần một ngày gia đình tôi mới dọn hết đồ đạc sang bên nhà mới mệt…phờ râu!!! Mải dọn đồ nên tôi chưa kịp ngắm quang cảnh ngôi nhà mới này, thế là…vèo…vèo…tôi phi sang phía vạ bên kia đường 18 ngắm mặt tiền ngôi nhà của mình. Nhưng vừa quay lưng lại thì tôi thấy thất vọng tràn trề…

Nhà tôi một ngôi nhà cấp 4 chiều rộng chưa quá 5m nằm giữa 2 ngôi nhà, bên phải là một ngôi biệt thự với cái cổng to đùng, bên trái là 1 ngôi nhà xây theo kiểu Trung Quốc cùng với cái cổng sắt to bằng chiều rộng ngôi nhà tôi…

Tôi nghe người ta nói bọn nhà giàu thường khinh người ngèo như nhà chúng tôi lắm, lúc đầu tôi chả tin đâu,nhưng sau 2 tuần khi nhà tôi chuyển đến ở thì tôi mới bắt đầu thấy người ta nói rất đúng,2 tuần số ngày mà 2 nhà láng giềng nhìn gia đình tôi với ánh mắt khinh miệt, tôi bắt đầu thấy chán ghét sống ở đây rồi…

Cũng có lần khi cả gia đình ăn cơm tôi cũng có hỏi bố mẹ

- Bố mẹ ơi!!!sao 2 gia đình bên kia nhà mình sao cứ nhìn gia đình mình với ánh mắt khó chịu thế ạ??? – Tôi vừa ăn vừa hỏi.

- Con ạ…nhà mình là nhà nghèo còn nhà họ thì là nhà giàu, bọn họ có rất nhiều bạn bè sang trọng và nhiều tiền như vậy thì làm sao họ kết bạn với nhà mình đc hả con – Bố tôi mặt có vẻ đăm chiêu trả lời câu hỏi của tôi.

- Sư bố nhà a mới tí tuổi đâu mà quan tâm tới chuyện người lớn làm gì ăn cơm đi…Như ông cụ non ấy – mẹ vừa cười vừa mắng tôi.

Với lại bố mẹ tôi cả hai đều đi làm đến tối mịt mới về thì họ chắc cũng không để ý cho lắm đâu nhưng với tôi 1 thằng học lớp 5 với những suy ngĩ rất ư là người lớn đã nhớ rất rõ nên bây giờ mới kể cho các bạn nghe.

Bố mẹ tôi đi làm hết cả họ để tôi ở nhà trông nhà, nhớ lại hồi xưa lúc còn ở trong xóm thì vui ơi là vui, chơi cả ngày không biết chán nào là: Ném Loong, Nhắm Mắt Trốn Tìm…còn bây h chuyển ra ngoài này rồi thì chán chết chả có ai mà chơi cùng híc híc.

Đang ngồi suy nghĩ thì tôi nhìn thấy đống cát trước cửa nhà thế là ngay lập tức tôi nghĩ ra trò ” Đào Hang” mà hồi trước tôi vẫn chơi(cái trò mà mình lấy tay đào hang như là hang chuột ấy đào cả 2 tay rồi cuối cùng để 2 tay tìm thấy nhau trong đống cát ấy đào cho tới khi cái lỗ sâu tận tới nách, có bạn nào chơi trò này bao h chưa nhỉ??)

Đang chơi vui thì bị quấy rầy bới một con nhóc lạ hoắc là huơ

- Anh ơi!! Anh đang làm gì thế??? – con nhóc ngây thơ hỏi.

- Tao…tao…đang chơi trò “Đào Hang ” – tôi lắp bắp trả lời vì con nhóc rất ư là…dễ thương.

- Anh cho em chơi thử một tí được không??

- Thế mày là con nhà ai, nhà mày ở đâu sao tao chưa gặp m bao h thế?

- Dạ!! nhà e ở ngay bên trái nhà anh mà ngày nào e chả thấy a chơi trò này, hôm nay e được nghỉ học nên ra chơi với anh thôi.

- Không được!! – tôi dứt khoát trả lời (mình phục mình quá, mình k dại gái hí hí)

- Tại sao hả anh??? – nó nhăn mặt hỏi lại tôi.

- Tại sao hả…vậy để t trả lời cho m nghe nhé: mẹ t bào là không được chơi với bọn nhà giàu(thật ra thì mẹ tôi có nói thế đâu tại tôi quá “ Cụ Non” nên mới nghĩ ra thôi) với lại m mặc váy trắng thế này thì chơi làm sao được.

- Thôi m cút đi lần sau thấy t chơi thì cấm có tới quấy rầy – tôi giận giữ đuổi n đi.

- Tại sao nhà giàu không được chơi với nhà ngèo hả anh?- mắt n dưng dưng nước mắt hỏi lại t.

- M có thích hỏi nhiều không? hỏi nữa là t cho m ăn cát đấy – tay t bốc 1 ít cát dứ vào mặt n.

Dọa n xong t vẫn tiếp túc phần chơi của mình, đang chơi hay thì lại bị tiếng khóc của ai đó làm t thấy bực mình, đứng dậy xem ai khóc thì hóa ra là con nhỏ lúc nãy n đang khóc ở trước cổng nhà đó, thấy mình lúc nãy hơi nặng lời nên quyết định ra chỗ con nhỏ.

- M làm sao thế t mắng có một tí mà đã khóc nhè là sao? Đúng là bọn con gái hay mít ướt.

Vẫn không thấy có động tĩnh gì chỉ thấy có tiếng khóc hu…hu. T đã hay nóng tính sẵn nên thấy thế càng khó chịu hơn tiện tay t bốc luôn 1 nắm cát cho con nhỏ n ăn cát luôn.

- T hỏi mà m không trả lời à? m có thích ăn cát không thì bảo t – tay tôi cầm cát dứ dứ vào mặt n.

Con nhóc nge tôi dọa nên cũng thấy im im không khóc nữa “.Á hóa ra con này thích bạo lực ”

- Thôi chuyện vừa nãy t xin lỗi m là t sai đã nặng lời với mày, nếu m thích thì m có thể chơi cùng t, t ko bắt nạt m nữa đâu- mặt t có vẻ ăn năn.

- Thật hả…??? Anh cho em chơi cùng thật hả…??- 2 mắt nó sáng lên,nhanh nhảu trả lời t.

- ừm!!! – t khó chịu đáp lời n.

- Anh tên gì?- n nân na tới gần chỗ đống cát hỏi chuyện t.

- Tao tên Cu Đỉn.(biệt danh của tôi hồi nhỏ)

- Thế m tên gì?

- Dạ!!! Thương Thương ạ!!!… – nó lí nhí đáp lời t.

- Thương Thương cái bờ lương tương tương ấy.

- Anh mới chuyển nhà tới đây hả anh?

- Ừm!! tao chuyển tới đây được 2 tuần rồi, t thấy chán quá ở đây không vui được bằng ở trong xóm.

- Em hỏi vậy thôi chứ từ lúc nhà a chuyển đến e đứng trên lầu nhìn thấy hết rồi.- nó cười cười

- Vậy hả?- tôi ngạc nhiên đáp.

- Thế sao m không ra chơi với t.

- Dạ…dạ…tại mẹ em bảo là không được sang nhà a chơi

Đấy tôi biết ngay mà đúng là bọn nhà giàu khing người quá đi.

- Thế sao hôm nay m lại ra đây chơi với t,m không sợ mẹ m la à??? – Tôi cáu gắt hỏi n.

- Dạ…dạ!! tại em thấy ở nhà buồn lắm, ba má e đi công tác hết rồi chỉ có e với Vú Lý ở nhà thôi với lại e thấy a chơi có một mình không à nên e mới ra chơi cùng a thôi.

- Anh ơi… – mắt n chớp chớp gọi t.

- Gì thế m?

- Anh với em làm bạn nhé!!!

- Cũng được- t đáp vậy thôi chứ trong lòng t sướng rên lên ấy chứ con nhóc rất dễ thương mà nhà lại giàu nữa…

- hi hi!! A hứa r đấy nhé lần sau a mà chơi thì gọi e chơi cùng nhé – n sung sướng

- Anh Đỉn ơi đưa tay của a ra đây.

- Làm gì thế???

- Anh với em ngoắc nào – tay phải n ngón cái và ngón út thò ra còn 3 ngón còn lại cụp

Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Đọc Truyện Tạ Trùng Linh Hồi Ký Voz Full

Huyền thoại Phồng Tôm - Đứa nào cười tao đấm phát chết luôn

Truyện Biên Giới...Ngày...Tháng...Năm...

Đọc Truyện Ngẫm... Voz Full - Tác Giả BELoster

Truyên Yêu Gái Massage Và Kết Cục... Voz Full

1234»
Bài ngẫu nhiên

Jennifer Lawrence - Vẻ sexy không thể chối từ

Nghệ thuật gợi cảm trên giường

Một Con Vịt Xấu Trong Đàn Thiên Nga

Nghệ thuật gợi cảm trên giường

Những hot girl sokute làm điên đảo cư dân mạng

Nghệ thuật gợi cảm trên giường

Những hot girl sokute làm điên đảo cư dân mạng

TAG: