Thằng dở người này! Mắt mày để làm cảnh à! Cái chuông nó to lù lù thế kia mày k ấn mày nghĩ sao cái nhà to thế này gọi cửa có ai nghe thấy không?
- Ờ ha! Mày nói cũng có lý! Để tao thực hành luôn!
“Kinh…kong…kinh…kong…”
- Uấy! Có người ra mở cửa rồi kìa! Hiệu nghiệm thật đấy!
Mặc kệ hai thằng dở độc thoại với nhau, tôi ở ngoài đợi chờ em,không biết em có nhà không nữa…rồi thì người ra mở cửa không phải ai khác mà chính là em…
- Sao hôm nay 3 con tôm lại tới nhà rồng thế này…hihi!
- Tại 3 con tôm này lâu lắm không đến nhà con rồng xinh đẹp này chơi! Nên hôm nay phải bỏ bao nhiêu cuộc vui để đến thăm rồng xinh đẹp đấy…he.he…
- Ý…cái mồm kìa! Dẻo như kẹo kéo! Thôi mời 3 con tôm vào nhà!!
….
- Wầy!wầy! lâu lâu k vào nhà Ngọc Hiếu, giờ thấy thay đổi quá…nhất là cái màn hình LCD 50inh xem đã cả mắt…quả này tớ phải dọn qua nhà Ngọc Hiếu ở mất thôi! Có cái màn
hình này xem bóng đá hay phải biết…sơn xì nhở! – nó húch vào vai tôi!
- Uhm…
Em từ trong nhà bếp bước ra trên tay bê mấy cốc nước ra mời chúng tôi.
- Các cậu uống nước này! Nhà tớ chỉ có nước lọc thôi! các cậu uống tạm nhé!
- Không sao! Nước lọc nhà Ngọc Hiếu là ngon nhất.
- Thế bọn cậu không đi chơi đâu à!
- Uhm bọn tớ vừa đi uống bia rồi! Giờ là đi vào mấy nhà các bạn gái lớp mình chơi thôi! Thế Ngọc Hiếu k đi chơi đâu à?
- Huhu…bọn cậu không thấy tớ ở nhà 1 mình sao! Bố mẹ tớ đi về quê hết rồi! Tớ phải ở nhà trông nhà đây nè…
Hai thằng bạn tôi thuộc loại lanh lợi, mau mồm nên bọn nó toàn tiếp chuyện vs em còn tôi thì im lặng vì tôi hơi say đôi khi cũng phụ họa mấy câu cho đỡ nhàm chán.Lâu rồi tôi không gặp em, em giờ khác quá, trông em trưởng thành hơn,xinh hơn…vì say nên đôi lúc tôi nhìn em thành ra hai em, 3 em…Nói chuyện xong với 2 thằng bạn tôi em mới quay sang trog chuyện với tôi…
- Sơn! Cậu vẫn ít nói nhỉ!
- Uhm…hì…hì – tôi gãi đầu gãi tai.
- Thế giờ cậu học ở đâu rồi! – em hỏi tôi!
- Vì thiếu nửa điểm nên tớ nộp nguyện vọng 2 vào trường o? gần nhà!
- Thế à! Uhm học gần nhà cũng đc! chứ như bọn tớ này học trên HN khổ lắm…
- Ngọc Hiếu nói đúng đấy! Học trên HN khổ lắm đầu tháng có tiền trợ cấp thì tiêu hết còn cuối tháng chỉ biết ăn mì gói và gói mì, bọn t ước gì đc học gần nhà như mày, tối nào cũng đc ăn cơm với thầy u…
Ai đã uống bia hơi thì biết rồi đấy, uống nhiều thì thận nó hoạt động nhiều và…
- Ngọc Hiếu à! nhà wc nhà cậu ở vậy! – tôi đứng dậy cắt lời em và 2 thằng bạn tôi.
- Thằng ngố! Mày hỏi nhà wc nhà Ngọc Hiếu làm gì??
- Cái thằng này! Mày hỏi thế nó biết trả lời sao trước mặt người đẹp hả! mày k để ý lúc nãy nó là thằng uống nhiều nhất à! Giờ thì lãnh hậu quả…ha…ha…
Trong lòng tôi chỉ muốn cho hai thằng bạn tốt đó một trận, bọn nó tốt tới mức làm mất sĩ diện của tôi với em…nhưng em là một thiên thần, đã là một thiên thần thì bao giờ cũng tốt.Lúc đấy em chỉ cười mỉm và chỉ dẫn cặn kẽ cho tôi…
“…òa…òa…òa…” – những dòng nước mát lạnh từ trong vòi trên lavabo chảy ra tôi chụm tay lại hứng những dòng nước mát lạnh đó rồi cho lên mặt, dòng nước mát lạnh đấy cũng một phần làm tôi thấy tỉnh hơn quả thật lúc ở quán nhậu tôi uống hơi nhiều.Với tay lấy cái khăn mặt để lau những giọt nước còn vương lại trên mặt, tôi sững người lại phải chẳng đây là khăn mặt mà thường ngày em hay dùng ư! Nó thơm và mềm mại quá…cảm giác như là mặt em đang áp vào mặt tôi ấy…tôi ước gì cảm giác này theo tôi mãi không dừng…nhưng nghĩ lại tôi làm vậy em và 2 thằng bạn tôi sẽ sinh nghi.Tôi cất lại cái khăn mặt của em một cách ngay ngắn nhất có thể và đi ra ngoài phòng khách nhà em…nhưng khi vừa bước ra cửa tôi đã bị ngã ngay trên sàn nhà vì những dòng nước tôi vữa này sử dụng đã rơi ra ngoài vì thế sàn nhà trở nên trơn và cũng do tôi vẫn còn men say trong người nên mới bất cẩn như vậy.Tôi cố gắng đứng lên và mãi không thể đứng lên đc, dùng hết sức có thể nhưng k đc tôi đành bất lực nằm trên sàn đá lạnh thấu xương và lịm dần…
….
- Sơn làm gì trong đó mà lâu thế 2 cậu nhỉ?
- Ai biết! ai bắt nó uống lắm làm chi! Chắc giờ nhập hộ khẩu luôn trong đó rồi hehe…he…
- Có khi nó xỉu trong đó rồi cũng nên…haha
- Các cậu đừng có nói nhảm! Thôi để tớ vào xem thế nào, tớ thấy hơi lo lo…
- Á…á…hai cậu vào đây nhanh lên! Sơn….cậu…ấy…nằm…bất tỉnh trên sàn nhà…
- Sao…sao…nó lại nằm ở đây…???
- Tớ…tớ không biết…tớ vào thì đã thấy Sơn nằm bất tỉnh ở đây rồi. Hai cậu mau bế Sơn vào trong giường của tớ đi.!!
- Ngọc Hiếu…tránh ra nào, để tớ bế nó cho, chắc nó uống nhiều quá đấy mà, đi k vững nữa nên mới ngã xoài ra nền nhà…
- Phòng Ngọc Hiếu ở đâu?
- Ở…trên tầng 2…cậu đi theo tớ…!
….
- Oài! Thằng này trông cò lả mà nặng phết…
- Giờ tính sao đây 2 cậu?? hay là đưa Sơn lên bệnh viện!
- Thôi! Đưa lên làm gì cho ông bà già nó lo lắng ra! Nó k sao đâu chắc chỉ say quá với nằm trên sàn lạnh nên mới như vậy thôi, Hiếu cứ để nó nằm ở đây đi!
- Hay hai cậu đưa Sơn về nhà đi, tớ sợ Sơn nằm đây…bố mẹ tớ về…
- Cậu đùa à Ngọc Hiếu, nó bị vậy bọn tớ sao đưa nó về đc, đi như vậy nguy hiểm lắm! bọn cơ động nhìn thấy là tóm gọn luôn!
- Vậy giờ làm sao đây???
- Hiếu cứ để nó nằm ở đây đi! tí nữa tỉnh là nó tự về đc thôi mà! Thôi bọn tớ đi về trước đây…chào Ngọc Hiếu…
- Ơ…này…hai cậu…!!!
…..
Tôi nằm trên giường của em, gối đầu vào gối của em, đắp cả chăn của em nữa…một cảm giác thân thương tràn ngập khắp cơ thể tôi.Tôi đã tỉnh từ lâu nhưng tôi vẫn giả vờ mình bất tỉnh để tận hưởng cảm giác đc nằm trên giường của em,nằm trên giường của người con gái tôi yêu say đắm.Còn về em, thỉnh thoảng em lại chạy vào phòng xem tôi đã tỉnh chưa, em đến bên giường kéo lại cái chăn cho ngay ngắn lúc tôi vô ý đạp nó ra, bàn tay em rờ lên trán của tôi xem tôi có bị sốt không…những hành động của em không khác gì cô vợ bé nhỏ đáng yêu đang chăm sóc chồng bị ốm vậy…có khi ngất xỉu ở nhà em lại hay, dù bị mất mặt trước em,trước hai thằng bạn nhưng bù lại tôi đc em chăm sóc tận tình thì còn gì bằng…rờ chán tôi xong, thấy tôi vẫn ngủ ngon em dời khỏi giường và bước ra ngoài…tôi nằm trên giường mà phân vân quá, liệu có nên nói hết tất cả tình cảm của tôi với em không…có lẽ trái tim tôi đã quá tổn thương vì em, vì vậy nó cần đc trái tim của em làm lành những tổn thương đó…tôi đạp chăn ra và chạy đến cầm tay em…do quá bất ngờ và theo phản xạ em quay người lại…
- Sơn…sao…Sơn…!!?!
Không để em nói hết câu tôi kéo em lại, ôm em vào lòng và nói những gì con tim mách bảo…
- Ngọc Hiếu à! Tớ…tớ…thích Ngọc Hiếu từ lâu lắm rồi!
Nghe thấy tôi nói vậy em cố gắng thoát khỏi vòng tay của tôi, nhưng làm sao em có thể thoát đc cơ chứ,thấy không thoát đc vòng tay tôi em đành buông xuôi và nói nhỏ…
- Sơn…sơn…bỏ Ngọc Hiếu ra đi! Có lẽ Sơn vẫn còn say…
- Không…tớ hết say từ lâu rồi…! Tớ sẽ không bỏ Ngọc Hiếu ra đâu! Tớ sợ tớ bỏ Ngọc Hiếu ra tớ sẽ mất Ngọc Hiếu…
- Sơn…cậu làm sao thế,??!cậu đừng làm tớ sợ.!!!
Không để ý đến câu hỏi của em, tôi cúi xuống tìm lấy môi em,đây rồi đôi môi nhỏ nhỏ xinh xinh mà những nói em nói là đôi môi đó lại chúm chím lại đây rồi…tôi hôn ngấu nghiến trên đôi môi đó trước ánh mắt ngạc nhiên từ em…có lẽ đây là hành động quá bỉ ổi, hôn nhau là gì? Hôn nhau là 2 bên phải có cảm tình với nhau yêu nhau và đặc biệt là 2 bên phải tự nguyện.Còn tôi và em thì sao…tôi thì tôi đã quá yêu em…còn em…em có yêu tôi không…hành động của tôi là hành động của sự kìm nén cảm xúc trong một thời gian khá dài…em vẫn trừng mắt nhìn tôi và không có bất cứ một hành động gì gọi là phản kháng cả…còn tôi thì vẫn hôn ngấu nghiến đôi môi em như muốn cắn nát nó ra vậy.Không dừng lại ở đó, vừa hôn tôi vừa đẩy em và tôi ngã lên trên giường của em…rồi như không kìm nén đc cảm xúc tôi vồ ập lấy xem, siết chặt cơ thể em vào người tôi…tôi cũng chỉ có ý định là ôm em,hôn em thôi nhưng cái tay của tôi nó lại không chịu yên nó đã chạy khắp trên cơ thể mềm mại của em…từ ngã ba huyền bí…đến vòng em thon thả…và khi bàn tay tôi đến nơi có đôi gò bồng đào đang ẩn dưới lớp áo của em thì tôi dừng lại…một chút lí trí đã còn lại trong người tôi nhưng nó chả đủ để ngăn cản con quỷ trong người tôi đang lớn dần lên…tôi dùng hết sức xé nát vật cản tôi tiến đến đôi gò bồng đào…em vẫn nằm yên, đôi mắt đẫm nước vô hồn nhìn lên trần nhà…có lẽ em đã quá thất vọng về tôi, về 1 thằng nổi tiếng là hiền lành đôi khi nhút nhát và giờ đây thằng hiền lành là tôi đó đã biến thành con quỷ, một con quỷ đầy nhục dục…thấy em khóc tôi vẫn mặc kệ…phá đc hàng rào phân cách đôi gò bồng đào…tôi như một con thú đang đến thời kỳ động đực…tay tôi hoạt động không ngừng nghỉ…hết bên gò bồng đào này đến gò bồng đào kia…cảm xúc trong tôi quá nhiều…đôi lúc tay tôi như muốn vò nát đôi gò bồng đào đó…hành động này của tôi là như thế nào…tôi đang trả thù em ư…hay là vì tôi qua yêu em…không…nếu như tôi yêu em thì tôi đã k làm như vậy…không hành hạ thân thể em…tôi đã biến thành con quỷ thì làm sao trong một khoảng thời gian ngắn tôi có thể trở lại con người tôi, một con người hiền lành trong mắt mọi người đc. Một tay tôi vẫn hành hạ gò bồng của em, tay còn lại tôi di chuyển xuống ngã ba huyền bí…một ngã ba đầy nhục dục và tội lỗi…bàn tay tội lỗi của tôi đang xâm chiếm cái ngã ba ba đó…theo bản năng của con gái…em khép chặt chân lại không cho tôi làm những điều tội lỗi đó nữa…và em bắt đầu lên tiếng “Đừng…đừng…sơn…hãy…dừng…lại…đi”.Em là một thiên thần trog mắt tôi, nhưng bây giờ em có là là thần tiên, thiên sứ hay một vị thần nào đó…thì em cũng không thể biến tôi lại trở thành con người thật của tôi đc…Mặc sức em ngăn cản tôi, van nài tôi…tôi vẫn mặc kệ, tôi dùng hết sức của mình để tách đôi chân dài miên man của em để đến ngã bã huyền bí…chân em khép chặt lắm, có lẽ bao nhiêu sức lực trong người em, em đều dồn hết vào đôi chân, nhưng dù em có dùng hết sức đi nữa thì làm sao em có thể chiến thắng đc sức mạnh con quỷ trong người tôi đc…tách đc đôi chân của em, tôi lại hành động khác thô bạo giống y hệt hành động khi tiến đến nơi có đôi gò bồng đào vậy…em thì vẫn cứ khóc…và ra sức nói “Sơn…cậu…cậu…không…thể…”…khi tôi nhìn thấy đám cỏ xuất hiện ở ngã 3 huyền bí…người tôi như hóa đá trước cảnh tượng đó…tôi đã gần 20 tuổi…cũng biết một chút ít về cơ thể con gái qua các mẩu truyện người lớn mà bọn ở lớp chuyền tay nhau đọc “Cô Giáo Thảo”, hay có thể nhìn qua phim ảnh đặc biệt là bộ phim người lớn nổi tiếng đã làm nổi sóng tất cả diễn đàn ở VN đó là “Nhật Ký Vàng Anh”…nhưng giờ đây tôi không phải nhìn thân thể con gái qua phim ảnh nữa mà là tận mắt nhìn thân thể một người con gái, đôi gò bồng đào, đám cỏ ở ngã 3 huyền bí…đó k phải ai khác…chính là em…người con gái tôi yêu…tất cả những gì trên thân thể em tựa như những kỳ quan thiên nhiên thế giới, tất cả đều do tạo hóa của tự nhiên mà ra…giờ đây…chính tôi đang hủy hoại những kỳ quan thiên nhiên đó…càng nhìn em, nhục dục của tôi càng tăng cao…người tôi nóng bừng…tim đập nhanh, đầu óc tôi mụ mị., tôi cảm thấy trong người bứt rứt không yên…à phải rồi…cậu bé…cậu bé của tôi nó chưa đc giải thoát khỏi bộ quần áo trên người tôi…một tay tôi vẫn giữ chặt lấy em để em không chạy thoát đc…một tay kia tôi run rẩy kéo quần xuống…khi cậu bé của tôi bước ra thì cũng là lúc em phản kháng khá mạnh mẽ…điều đó cũng có lý thôi…cho dù em có yêu tôi…thì em cũng phải rất bất ngờ trước hoàn cảnh này…tôi đang điều có lỗi đối với em…Em định nói gì nhưng tôi đã kịp dùng môi mình chặn mồm em lại…và tôi bắt đầu cho cậu bé của mình đi khám phá đám cỏ ở ngã 3 huyền bí…khi cậu bé tiến gần đến đám cỏ…em định vùng dậy…nhưng tôi đã kịp đè thân thể của tôi lên em…môi em vẫn bị môi tôi khống chế…và giờ đây tôi chỉ thấy những giọi lệ tuôn ra 2 bên khóe mắt em…Cậu bé của tôi cũng khá vất vả khi đi khám phá đám cỏ vì bên trong đám cỏ đó có con thác và con thác đó không ngừng tuôn nước…làm cậu bé của tôi trượt lên trượt xuống mấy lần…rồi thì cậu bé của tôi cũng tìm đc lối vào trong đám cỏ đó…theo bản năng…cậu bé đi vào rồi lại đi ra trong đám cỏ ấy…còn em…mỗi khi cậu bé đi vào người em là một em co nhúm người lại…bỗng…tôi rùng mình…và tất cả những gì tinh hoa nhất tôi đã trao trọn cho em…
…..
Tôi tỉnh dậy, toàn thân tôi ê ẩm, trước mặt tôi toàn một màu trắng…lẽ nào đây là bệnh viện ư? Sao tôi lại ở đây…?? và người con gái nằm gục đầu bên giường bệnh của tôi đó là mẹ tôi…
- Mẹ…ơi!Mẹ…ơi!!!
Mẹ thấy tôi tỉnh và nở một nụ cười đầy vẻ mệt nhọc…
- Tỉnh rồi hả! mày làm mẹ lo quá!
- Sao…con…lại…nằm…ở…đây…vậy mẹ!??!
- Mày không nhớ gì sao?
- Dạ…con…không.!!.
- Có mấy đứa bạn mày đưa mày vào đây! Bọn nó bảo với mẹ là mày uống nhiều bia say sỉn rồi ngã…bất tỉnh…Bác sỹ bảo là may mà đưa vào kịp không thì…
- Có…thật…là mấy…đứa bạn…con đưa con vào viện k ạ!
- Uhm! Hai trai và một gái…sao vậy con!
- Dạ…ko…ạ!
Nghe mẹ nói vậy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm…hóa ra những gì tôi đã làm với em chỉ là một cơn ác mộng…nếu đó không phải là cơn ác mộng thì cuộc đời này tôi là thằng tội đồ mất…
người và có hiếu với cha mẹ nên từ bé tôi đã hiểu đc nỗi khổ của bố mẹ và tôi đã là một đứa con ngoan.Tôi không hiểu tại sao nhiều bạn trẻ lại có những hành động thiếu suy nghĩ như: Nghiện hút, chích choác, giết người(Lê Văn Luyện) và giờ đây hiện đại hơn cả là Đập đá…để gây ra những hậu quả khôn lường, khi làm những việc đó các bạn trẻ ấy k nghĩ tới người thân của mình sao…nói thật chứ cầm đồng tiền của bố mẹ trên tay mà tôi k nỡ tiêu vì đó là bao nhiêu sương máu của bố mẹ mới có đc đồng tiền đó…mà thôi nói chuyện xã hội thì nói cả ngày không xong…nếu ai mà cũng như tôi thì xã hội đâu còn là xã hội nữa, phải có người này người nọ chứ phải không các bạn!
…..
Thời gian trôi thật nhanh, mới ngày nào còn bỡ ngỡ với môi trường học tập mới, bạn mới mà giờ đây đã đến Tết tây rồi. Trong khoảng thời gian đấy tôi k có một chút tin tức gì về em, không biết giờ đây em đang làm gì, học ở đâu? Tôi cũng định nhắn tin hỏi bạn bè nhưng suy đi tính lại tự nhiên đi hỏi nghe vô lý lắm bọn nó lại nghĩ linh tinh thì lại rách việc! Trong danh bạ tôi vẫn còn lưu số điện thoại của em nhưng tôi ít khi nhắn tin trò chuyện với em…và giờ đây tôi lấy cớ chúc mừng tết tây để dần dần hỏi xem em đang học ở đâu. Tin nhắn gửi đi đã 10’’ rồi mà em vẫn chưa rep lại, tôi sốt ruột gọi cho em luôn nhưng đầu dây bên kia chỉ có tiếng nói đã đc cài đặt sẵn “Số máy quý khách…” vậy là em đã thay số điện thoại rồi sao???
Đã lâu rồi tôi không sắm sửa gì cho bản thân, nhân tiện đc nghỉ một ngày tết tây tôi lấy xe máy của bố phóng ra chợ lớn của chỗ tôi để mua ít quần áo mới.Khi ra đường tôi thấy mọi thứ đã thay đổi rất nhiều từ con đường đến những
Đến trang: