bác giao bưu phẩm gọi chị lại.
“Thủy ơi! Cháu chạy đi đâu thế! Nhận bưu phẩm rồi thì kí cho bác cái tên rồi bác còn đi!”
“Cháu xin lỗi bác! Tại cháu vui quá!”
Chị đỗ đại học đó là cả một niềm vinh hạnh lớn cho gia đình chị, tối hôm đó ngay sau khi biết tin chị đỗ đại học thì mọi người trong xóm đến chúc mừng gia đình chị,ở cái làng chài này hiếm có ai đỗ đại học vì họ không có điều kiện để học tập mà chỉ học đến lớp 9 biết cái chữ,phép tính là bỏ học phụ giúp bố mẹ đi đánh bắt để sinh sống…
Đỗ đại học chỉ là cái hào nhoáng bên ngoài, còn bên trong đó là cả một vấn đề nan giải.Giờ đây chị đang phân vân lắm, một nửa thì chị muốn ở nhà chăm sóc cho cậu em trai đang tuổi mới lớn, một nửa thì chị muốn đi học để có kiến thức giúp gia đình thoát khỏi cảnh nghèo đói. Và một điều quan trọng hơn cả là vấn đề kinh phí cho việc học tập của chị…chị quyết định không học đại học nữa mà ở nhà chăm sóc cậu em trai và đi đánh cá cùng bố mẹ,biết đc tin đó hàng xóm láng giềng đã đến khuyên chị nghĩ lại vì đây là cơ hội duy nhất giúp chị thoát khỏi cảnh nghèo ở vùng biển này…
Ngày chị lên đường lên HN học người ở làng chài đều tiễn chị một đoạn, phải khó khăn lắm và có nhiều người động viên chị mới lên HN học, đi lên HN học cho lo lắm, lo cho cậu em trai không có ai chăm sóc và lo cho bố mẹ, đôi vai bố mẹ chị lại phải trùng xuống vì phải ghánh lên học phí hàng tháng cho chị ăn học trên HN.
….
Phải mất một thời gian chị mới hòa nhập đc với cuộc sống nhộn nhịp ở cái mảnh đất đông dân nhất cái nước VN này.Chị rất chăm chỉ học vì chỉ có học chỉ mới giúp đỡ khỏi gia đình chị thoát nghèo, vừa học chị còn đi làm thêm như rửa bát, gia sư…vào những ngày rảnh phụ thêm vào sinh hoạt hằng ngày để bớt gánh nặng về tiền bạc cho bố mẹ chị…
Cuộc sống của chị và gia đình chị vẫn bình yên như mặt hồ không gợn sóng nhưng cuộc đời chả bao giờ lại bình yên như thế cả, rồi một ngày cuộc sống bình yên như mặt hồ không gợn sóng đã bị một viên đạn bắn xuống mặt hồ và tạo ra những gợn sóng…
“Thủy ơi! Ra nghe điện thoại từ dưới quê gọi lên này” – tiếng của cô chủ cai quản xóm trọ của chị, vì chị không dùng điện thoại di động nên những lúc người nhà gọi lên chị phải sang nhà cô chủ để nghe,thường thì người nghe chả bao giờ mất tiền nhưng không những lần như vậy chị đều phải nộp cho cô chủ phòng trọ 3 ngàn đồng.
“Dạ vâng! Cháu ra ngay đây!”
“Chị…Thủy…ơi” – em trai chị nói như sắp khóc
“Cu Lì à! Chị đây! Em sao thế?”
“Chị ơi…! bố…mẹ…”
“Sao!! Bố mẹ làm sao! Em nói đi đừng làm chị sợ”
“Bố…mẹ…mất…rồi…chị…ơi…huhuhu”
Bố mẹ chị gặp nạn ở ngoài biển khơi, do không cập nhập tin tức bão đang di chuyển hết sức phức tạp nên bố mẹ chị đã ra đi trong sự tiếc nuối vì đang chưa nuôi dạy chị em chị thành người.Khi nghe đc tin đó chị không muốn sống nữa, một lúc cướp đi 2 mạng người mà là người quan trong nhất trong cuộc đời của chị…có lẽ trong chúng ta nếu chẳng may mất đi một người thân đã là một sự mất mát rất lớn, vậy mà một lúc chị phải chịu đựng cảnh ra đi cùng một lúc của bố mẹ chị…có ai từng chịu nỗi đau như chị…
…..
Chị biết làm gì đây khi người thân của chị lần lượt ra đi, giờ đây trên cuộc đời này chỉ còn cậu em trai chị là người thân duy nhất đối với chị.Học tiếp hay là bỏ học tiếp nối nghề đánh bắt của bố mẹ để nuôi em trai khôn lớn…sau bao đêm nằm chằn chọc suy nghĩ chị quết định lên Hn học tiếp mấy năm đại học, chị sẽ không đi theo vết xe đổ của bố mẹ chị, chính cái nghề bắt cá này đã cướp đi sinh mạng của bố mẹ chị thì làm sao chị có thể làm cái nghề đó để mưu sinh đc chứ…
Ngày chị lên đường lên HN chị đã phải bỏ lại cậu em trai đang tuổi mới lớn cho bác hàng xóm thân thiết với nhà chị nhất chăm sóc cậu em trai lúc chị không có nhà…sáng hôm đó chị phải đi thật sớm lúc chập choạng sáng để cậu em trai không biết…nhưng đi đc đến bờ đê đầu làng thì đâu đó có tiếng gọi đâu đó…
“Chị…chị đừng đi chị ơi!! Ư…hứ.c…c…”
Chị đứng đó k dám ngoảnh đầu lại vì nếu chị ngoảnh đầu lại thì chị sẽ k đi đc mất…
“Chị…nỡ…bỏ em đi vậy sao? Bố mẹ đã đi rồi! Đến chị cũng đi sao! Sao k ai thương em hết vậy?”
“Cu Lì à! Chị có lỗi với em! Nhưng chị phải đi! Em ở nhà phải nghe lời bác Năm đấy! Chị đi đây”
Vừa dứt lời, chị chạy thật nhanh để cậu em trai không đuổi đc chị, vừa chạy mà nước mắt chị lã chã rơi…
…..
Lên HN chị phải vừa học vừa làm để có tiền gửi cho cậu em ở quê nhà và còn lại chị giữ làm phí sinh hoạt hằng ngày…nhiều lúc chị nản chí muốn bỏ cuộc nhưng những lúc như vậy chị nhìn thấy cậu em trai đang ở nhà mong ngóng chị về mà quết tâm của chị càng cao…
Người giàu thì càng giàu còn người người thì lại càng nghèo, có lẽ cái gen nghèo đã có sẵn trong dòng máu của chị rồi hay sao ấy! Đùng một cái, một tin như sét đánh ngang tai khi chị đc biết là cậu em trai chị bị bệnh phải cần một số tiền không nhỏ để chữa bệnh không thì bệnh tình càng thêm nguy cấp…
Chỉ phải làm gì đây! Bao nhiêu việc đều đổ lên thân hình bé nhỏ của chị, những công việc như rửa bát, gia sư, đi phát tờ rơi…thì chỉ có thể lo đc phí sinh hoạt cho chị còn dư giả mới gửi về nhà, mà giờ đây với một số tiền lớn như vậy chị tìm đâu ra cơ chứ…
…
Tôi có đọc đc một cậu truyện ngắn và có một câu tôi phải suy nghĩ đó là: “Mỗi con cave khi vào nghề đều có lý do riêng của nó, đứa thì do hoàn cảnh xô đẩy, đứa thì đàm đúm ăn chơi thiếu tiền nên mới phải làm cái nghề này…”. Chị cũng có lý do riêng của chị đó là vì cậu em trai vì gia đình,liệu những điều chị kể trên đây có phải là sự thật? Có ai tin một con Cave kể chuyện về cuộc đời! Mọi người thế nào thì tôi không biết! Nhưng tôi tin chị, tin một cách chân thành, bởi vì ánh mắt chị nói lên tất cả, cái ánh mắt đó không thể lừa dối tôi đc! Tôi đã khóc, khóc vì chị vì số phận éo le của chị….và còn nữa tôi khóc vì chị gái của tôi…phải rồi! Chị đã về…đã.về với Cu Đỉn thật rồi…
P/s: các bạn đọc xong hồi này đừng có
Hồi 22: Gặp Lại Người Xưa!!!
Tôi trượt đại học! Chính xác hơn là tôi thiếu 0,5 điểm nữa thôi là tôi có thể bước chân vào trường đại học mà bố mẹ tôi thích cho tôi học ở đây nhất vì ở nơi tôi sinh ra và lớn lên đa số sinh viên đều theo học ở trường đại học này.Trong khi chờ kết quả thi đại học tôi đã từng tuyên bố thẳng thừng trước bố mẹ là có trượt đại học tôi cũng không ở nhà,dù có phải học ở một trường cao đẳng nào đó cũng đc miễn là đc lên HN học,nhưng người đời thường truyền nhau câu châm ngôn: “nói trước bước không qua” đúng vậy! sau khi biết kết quả thi tôi không cảm thấy tuyệt vọng như các sĩ tử khác mà tôi thấy thật nhẹ nhõm và không có ý nghĩ là lên Hn học nữa.Với số điểm của tôi thì tôi có thể nộp nguyện vọng 2 vào hệ cao đẳng mà trường tôi đã thi hoặc nộp vào một trường đại học phìn phìn nào đó trên HN nhưng không tôi đã nộp nguyện vọng 2 vào một trường đại học gần nhà tôi.Có lẽ là tôi sợ chị, tôi sợ lên HN học tôi sẽ gặp chị…
Trong tâm tư của mọi người có lẽ ai cũng thích khi học đh có thể học xa nhà đặc biệt là học trên HN vì học trên đó ta có thể bắt đầu đc cuộc sống tự lập của mình mà không bị bố mẹ cai quản, nói cách khác là lên đó sống ta có để đàm đúm đi sớm về tối mà không bị bố mẹ la mắng.Tôi cũng ao ước có cuộc sống như vậy…nhưng sau khi lần thi đại học trên HN tôi không muốn học trên đó nữa.
Có người nói đi học xa nhà mới trưởng thành đc! tôi không phủ nhận điều đó,đúng là đi học xa nhà làm con người ta trưởng thành hơn.Nhưng tôi thấy không hẳn là như vậy, không hẳn học xa nhà mới trưởng thành đc, nhưng tôi cảm thấy mặc dù mình không học xa nhà, nhưng tôi đi học đh đc tiếp xúc với đủ loại người đã làm tôi trưởng thành biết suy nghĩ hơn…cho hỏi tí không phải bố mẹ các bạn có dạy các bạn làm người bằng câu châm ngôn nào không và nếu có thì các bạn có thể nói ra bằng cách cm đc không? còn tôi vào đầu năm học lớp 10 mẹ đã dạy tôi làm người bằng một câu châm ngôn, và câu đó có nội dung như này: “Ở đời làm người thì khó còn làm chó thì dễ” một câu châm ngôn về cuộc sống có vẻ hơi thôi thiển đúng không nhưng với tôi nó rất có ý nghĩa.Quả thực là bố mẹ tôi rất ít trò chuyện với tôi, khuyên nhủ tôi làm thế này làm thế kia…nhìn bạn bè đồng trang lứa đc bố mẹ quan tâm đến từng sợi tóc mà tôi thấy chạnh lòng…nhưng tôi hiểu cho bố mẹ tôi, mẹ thì đi làm từ 4h sáng đến 7h tôi mới về ăn cơm xong thì đi ngủ luôn vì đi bán hàng ở chợ vất vả lắm suốt ngày phải nói…người ta thì những ngày chủ nhật, lễ tết thì người ta đc nghỉ còn những ngày đó thì là ngày vất vả nhất của mẹ tôi vì những ngày đó lượng khách mua rất đông.Năm nào cũng vậy mẹ tôi đều bán đến mùng 30 tết và mùng 4 đã phải đi khai xuân vậy trong 1 năm ròng rã mẹ tôi chỉ đc nghỉ có 4 ngày.Còn bố tôi ông cũng không có sung sướng gì, có khi ông còn vất vả hơn mẹ tôi, khi mà người ta ngủ thì bố tôi làm đi làm còn khi người ta đi làm thì bố tôi ngủ có nghĩa là bố tôi làm trong các hầm lò và hay làm vào buổi tối(đi làm theo ca, ca 1,ca 2,ca 3) Làm việc trong một môi trường như vậy thì rất có hại cho sức khỏe và hằng năm cty thường tổ chức cho công nhân nghành này đi “Rửa Phổi”.Bố mẹ tôi vất vả là vì ai, vì bản thân họ ư? Không đâu! Là vì tôi vì cuộc sống của tôi sau này…cũng may trời phú cho tôi bản tính hiền lành.biết lẽ phép với mọi hiện đại hơn cả là Đập đá…để gây ra những hậu quả khôn lường, khi làm những việc đó các bạn trẻ ấy k nghĩ tới người thân của mình sao…nói thật chứ cầm đồng tiền của bố mẹ trên tay mà tôi k nỡ tiêu vì đó là bao nhiêu sương máu của bố mẹ mới có đc đồng tiền đó…mà thôi nói chuyện xã hội thì nói cả ngày không xong…nếu ai mà cũng như tôi thì xã hội đâu còn là xã hội nữa, phải có người này người nọ chứ phải không các bạn!
…..
Thời gian trôi thật nhanh, mới ngày nào còn bỡ ngỡ với môi trường học tập mới, bạn mới mà giờ đây đã đến Tết tây rồi. Trong khoảng thời gian đấy tôi k có một chút tin tức gì về em, không biết giờ đây em đang làm gì, học ở đâu? Tôi cũng định nhắn tin hỏi bạn bè nhưng suy đi tính lại tự nhiên đi hỏi nghe vô lý lắm bọn nó lại nghĩ linh tinh thì lại rách việc! Trong danh bạ tôi vẫn còn lưu số điện thoại của em nhưng tôi ít khi nhắn tin trò chuyện với em…và giờ đây tôi lấy cớ chúc mừng tết tây để dần dần hỏi xem em đang học ở đâu. Tin nhắn gửi đi đã 10’’ rồi mà em vẫn chưa rep lại, tôi sốt ruột gọi cho em luôn nhưng đầu dây bên kia chỉ có tiếng nói đã đc cài đặt sẵn “Số máy quý khách…” vậy là em đã thay số điện thoại rồi sao???
Đã lâu rồi tôi không sắm sửa gì cho bản thân, nhân tiện đc nghỉ một ngày tết tây tôi lấy xe máy của bố phóng ra chợ lớn của chỗ tôi để mua ít quần áo mới.Khi ra đường tôi thấy mọi thứ đã thay đổi rất nhiều từ con đường đến những nhà cao tầng mọc lên,còn tôi thì sao bề ngoài tôi có thay đổi nhưng trái tim tôi thay đổi, trái tim tôi vẫn đập vì em vì người con gái tôi yêu hơn chính bản thân mình.
Đi dạo một vòng quanh chợ tôi chả chọn cái đc nào, chỉ thấy chợ nhiều gái đến lạ thường từ gái trẻ đến gái già…nhưng vô ích thôi,tất cả những gái đó chỉ sách dép cho gái của tôi mà thôi…và tình cờ tôi gặp đc mấy thằng bạn thời cấp 3…
- Ơ! Sơn xì, đi đâu thế!
- Ôi! Thằng em lâu lắm rồi k gặp, giờ mày học cái gì rồi, sao t gọi cho mày mà k đc?
- Úi zời nói ra thì dài dòng lắm, anh em mình kiếm chỗ nào ngồi tâm sự đi!
- Đi đâu bây giờ?
1.
2…
3…
“Ra quán nhậu” – cả 3 thằng chúng tôi cùng đồng thanh.
….
- Cô ơi! Cho bọn cháu mấy chai bia với mấy gói bò khô!
- Có ngay đây!
- À cô ơi! Lấy thêm mấy cái bánh đa nữa nhé!
- Lâu lâu mới tới quán này chúng mày nhỉ, nhớ cái thời cấp 3 cứ thằng nào sinh nhật là lại ra đây uống say mèm mới về!
- Uhm! Mày nhắc lại mà tao thấy nhớ quá! Mà thôi đồ nhậu ra rồi kìa chuẩn bị tinh thần “Không say k về đi bọn mày”.
- Thằng này lâu lắm k gặp sao bây giờ to mồm thế nhỉ? t nhớ những lần anh em mình đi nhậu t toàn thấy mày ngồi ăn bim bim với uống nước ngọt mà!
- Mịa mày! Hồi đấy tao sợ ông bà già tao thôi! Chứ để xem bây giờ thằng nào xỉu trước thằng nào nhé!
- Thằng em có chí khí đây! Anh là anh rất thích chú! nào chúng ta cùng nâng cốc chúc sức khỏe nào…1…2…3…zô…zô…1…2…3…uống…uống…
- Khà…khà…đã quá! Đúng là chỉ có Quảng Ninh mới có bia hơi Hạ Long là ngon thôi chứ trên HN đéo có loại này…các cụ nói cấm có sai…anh đi anh nhớ quê nhà nhớ bia Hạ Long nhớ gói bò khô…haha…
- Bố cái thằng! Mới uống có tí mà đã say rồi! thế mà vữa nãy tinh toe thấy ớn! À sơn xì thế dạo này tình yêu tình báo thế nào rồi, đã yêu em nào chưa? Nhìn mày đẹp trai thế kia học đại học chắc khối em chết!
- Yêu đương làm chi cho mệt, cứ học xong kiếm cái bằng đã rồi tính! À bọn mày có biết Ngọc Hiếu học trường gì không?
- Ngọc Hiếu hả? hình như nó học đại học gì trên HN ấy, tao đéo nhớ rõ là trường nào nữa? Mà sao mày lại quan tâm tới nó vậy! Hay mày thích nó hả?
- Mày điên à! Tiện mồm thì tao hỏi thôi! Chẳng nhẽ cứ quan tâm tới ai thì t yêu người đó à?
- Gì mà phản ứng gê thế! Tao trêu tí thôi mà! Mày nhìn xem mặt thằng Sơn xì nó đỏ bừng rồi kìa…ha…ha…
- Thằng ngu! Uống bia thì mặt phải đỏ chứ…2 thằng mày lấy gương mà soi đi xem cái mẹt 2 thằng mày có đỏ k?
- À bọn mày ơi! Tao nghe đồn là Ngọc Hiếu sắp lấy chồng đấy!
- Tin vịt ở đâu thế? Nó mới có 18t tuổi chồng con gì?
- Đúng…đúng – tôi phụ họa theo
- Thì tao đã bảo là tin đồn mà!
- Cái tội phát ngôn linh tinh! uống cạn đi mày!
…..
- Giờ nhậu xong rồi thì đi đâu đây bọn mày! Lâu lắm anh em mình mới gặp nhau mà về sớm thế hả?
- Thôi! Tao về đi ngủ đây – tôi bàn lùi
- Ngủ gì giờ này hả thằng khùng!
- Mày k biết là những lúc ngà ngà say là tao lên giường đi ngủ hả?
- Ngủ nghê cái gì! Đi chơi đã rồi về ngủ sau!
- Thế bọn mày định đi đâu?
- E…hèm…để xem nào! Chắc tết dương này đứa nào cũng về quê! Vậy bọn mình đến nhà bọn ăn chơi lớp mình chơi đi! lâu k gặp mấy con đấy k biết giờ bọn đấy trông thế nào nhở?
- Ồ…ngon! ý kiến hay đấy, luôn và ngay đi bọn mày!
- Chúng ta sẽ vào nhà ai gần đây nhất và từ đó đi tới các nhà khác! Theo hai bọn mày thì nhà ai gần nhất trong nhóm ăn chơi tính từ quán nhậu này…
- Biết chết liền!
- A! Có rồi…nhà Ngọc Hiếu gần đây nhất! Bọn mình tới nhà nó trước đi!
- Hả! Tới nhà Ngọc Hiếu á? – tôi tỏ ra bất ngờ
- Sao vậy Sơn xì?
- Không! Không sao cả!
- Thằng cứt! Mày làm tao hết hồn…vậy thì Going to Ngọc Hiếu home!!!!
…..
Dọc đường đi đến nhà em tôi hơi hồi hộp và lo sợ, hồi hộp vì đã lâu rồi tôi không gặp em không biết em có thay đổi gì nhiều không và đây là lần đâu tiên tôi vào nhà em.Tôi cũng lo sợ là lúc bọn tôi tới thì em không có ở nhà, nếu em không có ở nhà chắc tôi sẽ buồn lắm…
“Ngọc Hiếu ơi…Ngọc Hiếu ơi!”
- Hình như không có ai ở nhà mày ah!
-
Đến trang: