cô điềm tĩnh như một bức họa, anh thừa nhận đối với Hình Dục thật sự rất tò mò về nồi tâm của cô, không biết là vì hoàn cảnh nào mà lúc nào cũng thấy cô rất im lặng gần như là không nói gì?
※※
Bọn họ đi đến gần tới nhà, thấy một quyển sách bay ra từ ban công lầu hai, sau đó thì tan tành trong sân. Đặng Dương Minh vốn định hét Hình Khải một tiếng, đã bị Hình Dục ngăn lại: "anh Dương Minh, anh về trước đi, để em nói chuyện với anh ấy."
Đặng Dương Minh đáp một tiếng, Hình Khải thật cực đoan . Anh đang bực mình, chẳng hề để ỷ đến sự thất bại của cuồc thi vừa rồi; hoặc là nhất định phải đạt được thành tích Nhất Minh Kinh Nhân mới chịu bỏ qua. Cả nhà đều nhìn thấy anh rất là kì lạ.
Hình Dục hùng hổ chạy vào phòng ngủ Hình Khải, giật lấy tờ điểm trong tay anh.
"Cẩn thận coi chừng trúng phải người, anh không được ném. Không phải là 0. 5 điểm sao? Em cho anh bốn bỏ năm lên."
Hình Khải nghe xong càng nổi giận hơn : "Anh vì muốn em phải cởi quần áo mà cố gắng đạt 0. 5 điểm!"
"Em biết, em sẽ cởi cho anh xem." Hình Dục vừa nói vừa cởi nút áo ra, Hình Khải phản ứng trễ, cô đã cởi bỏ áo.
Mùa đông mặc nhiều, áo khoác, áo lông, giữ cho ấm quần áo, cô trút bỏ từng cái. . . . . .
"? !" . . . . . . Hình Khải thấy cô cởi áo lót bên trong. Nhặt quần áo dưới đất lên, khoác áo vào người cô.
Chỉ là, khi anh làm xong động tác này thì lại phát hiện hành đồng của mình vô cùng thiếu ỷ tứ.
Hình Dục lấy áo khoác che người, cảm thấy tâm tình của anh vốn tức giận đang dần dần bình tĩnh.
Hình Khải ngồi ở mép giường, đè huyệt Thái Dương, vẻ mặt như đưa đám.
Hình Dục ngồi xỗm bên anh: "Không phải em muốn an ủi anh, anh quả thật có thể đạt hành tích tốt hơn, nhưng dù sao anh cũng không phải là người ra đề , không thể biết được ỷ định của người khác. Nhưng kiến thức học được là của anh, không ai có thể lấy đi. Tại sao lại vì những thứ không liên quan của người ra đề mà lại tức giận?"
". . . . . ." Hình Khải từ từ nâng mí mắt, nhìn cô không chớp mắt.
"Anh chỉ quan tâm tới những gì mình muốn đạt được có phải là rất ngu không?"
Hình Dục cười lắc đầu, nói: "Mỗi người theo đuổi điều gì đó không phải là sai, đàn ông thích danh lợi quyền thế, phụ nữ thích sự xuất sắc của đàn ông. Đàn ông háo thắng như vậy, hẳn là đã bị phụ nữ chúng em bức bách ."
". . . . . ." Hình Khải nghe xong thấy trong lòng thật thoải mái, anh rốt cuộc cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, suy nghĩ cẩn thận, vì sao đàn ông phải liều mạng vì mục đích như vậy? Chẳng phải là vì ở trước mặt người khác có thể ưỡn ngực làm người sao.
Anh nâng cằm cô lên hỏi: "Vậy em thích anh hiện giờ sao?"
Hình Dục cười cười: "Em cũng không chán ghét anh."
"Anh hỏi em có thích anh hay không, sao em lại vòng vo chứ?" Hình Khải nhíu mày .
Nụ cười Hình Dục hơi thu lai: "Em không muốn."
". . . . . ." Hình Khải vỗ đùi, ra lệnh cô: "Ngồi lên."
Hình Dục chần chờ một lát, đứng ở giữa hai chân anh, chậm rãi ngồi lên đùi của anh.
Hình Khải một tay vòng qua ôm hông của cô, rõ ràng là cô cảm thấy thân thể cứng đờ.
"Em ở trước mặt của anh có thể cởi quần áo, nhưng tại sao không chịu suy nghĩ một chút tình cảm của em đối với anh là tình cảm gì?"
Hình Dục mím chặc môi, trầm mặc không nói gì.
Hình Khải xoay người cô đối diện với mình, gây sự hỏi: "Em ngày ngày cùng bảo mẫu phục vụ anh, không phải bởi vì yêu thích anh chứ là gì?"
Hình Dục bất đắc dĩ thở dài: "Không phải anh ép em nói thích anh mới chịu, vậy em liền thừa nhận là được chứ gì."
". . . . . ." Hình Khải nghiêng đầu nhìn cô, nhìn cô giống như là bị anh ức hiếp, bộ mặt như tỏ ra không được vui.
"Hôn anh một cái có được hay không?"
". . . . . ." Hình Dục theo bản năng hơi nghiêng về phía sau, gật đầu một cái.
Hình Khải một tay đặt lên gáy cô, đẩy gương mặt cô tới bên môi mình, nhẹ nhàng vuốt ve.
Anh đã từng nghe qua câu nói: “nếu như bạn nghĩ cách tìm tòi nghiên cứu tâm tình của phụ nữ, bắt đầu từ hôn, rồi cởi bỏ áo khoác, chạm vào thân thể cô ấy, để cho cô ấy trần trụi. Lỏa thể mà phơi bày trước mặt bạn, từ xấu hổ cho đến mất hồn, cuối cùng bồc lộ không thể nghi ngờ, hoặc chấp nhận, hoặc nhất đao lưỡng đoạn”.
*nhất đao lưỡng đoạn: một đao cắt đứt quan hệ, thật ra nghĩa gốc là “một đao cắt thành hai đoạn”, ý là dùng một đao cắt đứt thành hai mảnh tách biệt không còn chút quan hệ nào, không còn dính với nhau một tí nào.
Hình Dục có đôi môi vừa mỏng vừa mềm, tổng hợp lại mà nói thì đôi môi cô giống như mồt mảnh cánh hoa Daisy chỉ muốn ngậm vào để hút lấy vị ngọt của nó, như vậy Hình Khải sẽ biến mình thành cơn gió lớn, cuốn lấy chỗ yếu đuối trên mặt cánh hoa, xem nó tránh né như thế nào.
Vậy mà Hình Dục không giãy giụa, mặc cho đầu lưỡi của anh cuồn vào đầu lưỡi của cô, tựa hồ biết rằng sớm muồn gì thì tất cả sớm muộn sẽ tới, cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi.
Hình Khải vốn định nhìn thái đồ của cô một lát, anh lồ nguyên hình, tay của anh thăm dò vào áo khoác đắp trên người cô, lòng bàn tay dần luồng vào bên trong quần áo, xoa nắn khuôn ngực mềm mại của cô.
Hình Dục bị đau kêu nhẹ một tiếng, thân hình cô còn chưa phát triển hoàn toàn nên không chịu nổi sự xoa nắn như vậy, rất đau.
Hình Khải buông lỏng đầu ngón tay một chút, nghiêng người đè cô xuống giường, vén áo khoác trên người cô lên, không hề chạm vào thân thể của cô, chỉ là đang thưởng thức. Hình Dục thấy anh chăm chú nhìn, theo bản năng lấy đôi tay che ngực, nhung rồi lại bị Hình Khải chậm rãi kéo ra.
Cổ họng Hình Khải nuốt một cái, ngực của cô không đủ thuỳ mị, nhưng cũng rất đáng yêu, hai nhụy hoa đang ở trong tầm mắt của anh, lòng cô đang bậy giờ rất rối loạn ngay cả hô hấp cũng gấp, làm anh không tự chủ được đến gần.
Hình Dục giơ tay lên, che mắt anh: "Tốt lắm, em đồng ý thực hiện chuyện của anh, đến đây chấm dứt."
". . . . . ." Hình Khải có thể nào lại cam lòng để cho cô thoát khỏi tay một cách nhanh chóng như vậy, hắn kéo ngón tay của cô ra, lại thấy cô đem chăn bông đắp lên người, bắt lấy cánh tay anh đang chuẩn bị kéo chăn bông trên người cô, cô hiển nhiên không có ý định phối hợp với anh.
"Vậy không được, quần của em còn chưa có cởi. . . . . ." Hình Khải giảo hoạt nói.
"Anh còn thiếu 0. 5 điểm."
". . . . . ."
Hình Dục thừa lúc anh ảo não, chui ra khỏi người anh, nhặt quần áo vươn vải trên nền nhà, cô cũng không có ỷ ôm quần áo chạy đi, mà là trước mặt anh, nhặt từng cái rồi mặc vào.
"Em còn dám thong thả ung dung trong phòng anh? Em không sợ anh xông tới em à?" Hình Khải vuốt vuốt ngực, anh không phải là không dám làm loạn với Hình Dục, chỉ là như thế thì không tốt, nên hi vọng có được sự đồng ý của cô mà thôi.
Hình Dục cười nhạt: "Buổi tối anh muốn ăn cái gì?"
"Ăn em."
Hình Dục đi tới bên cạnh bàn sách của anh, từ thùng giấy dưới đáy bàn kéo ra lấy một cái CD, bỏ vào đầu đĩa VCD, vặn âm lượng nhỏ nhất, đem một hộp khăn giấy đặt bên gối anh, để cái điều khiển ti vi kế bên anh, sau đó đóng cửa rời đi.
Trong nháy mắt, màn ảnh sáng lên hiện ra hình ảnh và tiếng nữ nhân gọi, nam thở gấp. . . . . .
"? !" . . . . . . Hình Khải lúc này mới bắt đầu phản ứng, mẹ nó để cho anh tự mình giải quyết sao? ! Cô làm sao biết những thứ này? !
Chương 10 : Ngày 26 tháng 1 năm 1997
Hình Phục Quốc qua thư kỷ biết được con trai đạt được thành tích 84.5 điểm trong cuồc thi cuối năm môn anh ngữ, Hình Phục Quốc rốt cuộc cũng chịu gác lại công việc, hào hứng trở về nhà.
Vừa vào cửa ông liền gọi lớn tên Hình Khải, nụ cười vui mừng hiện ra ở khóe mắt như ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Hình Khải nhẩm tính, cũng đã hai tháng không thấy ông rồi.
Hình Phục Quốc sờ đầu Hình Dục, vui mừng khẽ cười, ông tin tưởng sự biến chuyển của con trai mình có liên quan tới cô.
Tối nay không cần Hình Dục tay nấu ăn, cả nhà ăn tiệc.
Một nhà ba người vây quanh bàn, Hình Phục Quốc vẫn tươi cười, Hình Khải thật có chút không chịu nổi sự vui buồn bất thường của ông.
Đang ăn, Hình Phục Quốc đột nhiên hỏi: "Tiểu Khải, đến tháng ba là con mười tám tuổi rồi?"
". . . . . ." Hình Khải đáp một tiếng. Thầm nghĩ tại sao ông lại hỏi mình vấn đề này chứ!
"Vậy được!Con không phải là vẫn muốn tự mình lái xe sao? Đi học đi, cha mua cho con một chiếc, ha ha!"
". . . . . ." Hình Khải tiêu hóa không tốt, nhớ lúc anh nói chuyện muốn lái xe, còn bị ông quất một cái, hôm nay chắc vì thành tích cuộc thi, tại sao có thể khiến ông vui mừng đến như vậy?
Chỉ là nghĩ thì nghĩ, tự mình lái xe cảm giác chắc chắn rất thoải mái. Anh giơ ly lên, mặt mày hớn hở nói: "Nếu ba nhất định mua xe, vậy thì cứ quyết định vậy đi, hắc hắc!"
Hình Phục Quốc cười gật đầu: "Có chí khí! Ba biết con ba thông minh hơn người! Đến đây, hôm nay hai ta phải uống một ly!" Nói xong, ông đưa cho Hình Khải rót mồt ly rượu trắng, con trai ông như vậy, ông cũng cảm thấy rất có mặt mũi.
Hình Khải đã sớm biết qua mùi vị của rượu, chỉ là ở trước mặt ông giả bộ ngoan, nếu ông lên tiếng, anh lập tức lấy tới hai ly thủy tinh, mở nắp Mao Đài, sùng sục rót đầy ly: "Muốn uống phải uống ly lớn..., tối nay con với ba uống cho thật đã."
Hình Phục Quốc ngẩn ngơ, phóng khoáng cười một tiếng: "Tốt! Ba cũng xem tửu lượng của con như thế nào!"
Vì vậy, hai người nâng chén, lập tức hâm nóng không khí.
Hình Dục cúi đầu yên lặng ăn cơm, nhìn ly rượu đầy, có chút lo lắng thân thể của hai người, cho nên cô đứng lên, gắp thức ăn cho hai người.
Hình Phục Quốc vừa khéo nhìn về phía Hình Dục, giơ ngón tay cái lên : "Thật là một nha đầu tốt, chú Hình không nhìn lầm con!" Ông nhấp ngụm rượu, còn nói: "Tiểu Khải, đối xử tốt với tiểu Dục một chút, con phải nhớ, người phụ nữ thật lòng đối xử tốt với con chỉ có vợ của mình!"
"Ba, ba lại nói đi đâu vậy, cô ấy đâu phải là vợ con." Hình Khải nhớ tới việc Hình Dục không chịu thừa nhận thích anh, nên anh canh cánh trong lòng.
Hình Phục Quốc chỉ cười không nói, cũng đúng, đều vẫn là những đứa bé.
Hình Dục điềm tĩnh, ngoảnh mặt làm ngơ.
Hai cha con mỗi người mồt ly, từ tám giờ tối uống đến mười hai giờ đêm, mượn rượu mời, Hình Phục Quốc đem tâm nguyện nhiều năm qua tâm sự với con.
Thật ra thì dường như trong lòng Hình Khải cũng biết, quả thật anh không ít lần làm cho ba mình khó chịu, nói trắng ra là, còn không phải là gây ra họa. Vì có thể đến già, thì vẫn bị ba già nhớ rõ anh là thằng con trai như vậy, anh chỉ có đi ra đường gây chuyện thị phi. Nhưng bây giờ anh cũng hiểu được, nhớ lại những chuyện nông nổi thời còn nhỏ anh cảm thấy mình rất ấu trĩ.
Hình Khải không biết có nên cám ơn Hình Dục, cô ngoài việc chăm sóc cuộc sống của mình, cuộc sống thường ngày dường như cũng không để ý những gì khác, nếu như nhất định nói cô đang thay đổi quan hệ cha con anh, vậy chỉ có thể nói Hình dục đã mang lại cho anh một cảm giác gia đình.
Gia đình quan trọng như thế nào, anh chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề này, có quan trọng hay không đều xem vào bản thân mình.
. . . . . .
Hai cha con vẫn đang uống thì điện thoại của Hình Phục Quốc vang lên. Hình Dục đã kịp thời đem trà giải rượu, nhân tiện cũng đưa cho Hình Khải một ly.
Hình Phục Quốc cúp điện thoại, thở dài một hơi, chậm rãi đứng lên: "Ba có chuyện phải đi rồi."
"Ba, vừa rồi uống không ít, tối nay ở nhà ngủ đi." Hình Khải đỡ ông, cau mày.
Hình Phục Quốc vỗ đầu con trai: "Hiểu chuyện như vậy? Ba đang hoài nghi con không phải là con trai ba, ha ha."
Hình Khải lúng túng cười một tiếng: "Ai không biết ngọt miệng, ba ít đánh con vài lần con ngày ngày con cũng nói cho ba nghe."
"Ba không đánh, không bao giờ đánh con nữa! Nếu ba còn đánh con, cho phép con chống trả!" Hình Phục Quốc từ trước đến giờ nói một không nói hai, giơ tay lên cùng Hình Khải vỗ tay thề.
Hình Khải gảy tóc, giữa cha con dĩ nhiên không có thù dai, mà anh tối nay cười đến ngây thơ lại cảm thấy rất là vui vẻ.
Hình Dục đỡ Hình Phục Quốc ra cửa, Hình Phục Quốc nhận lấy áo khoác, nói: "Đi ngủ sớm một chút đi tiểu Dục, ngày mai dọn dẹp cũng được."
"Dạ, chú Hình đi thong thả." Hình Dục lấy một hộp thuốc bỏ vào túi áo khoác ngoài của Hình Phục Quốc: "Thuốc giải rượu, chú nhớ uống."
Hình Phục Quốc lần nữa cảm thán, nếu như Hình Khải may mắn cưới được Hình Dục, ông sẽ ăn mừng một phen vào ngày đại lễ Quốc Khánh.
"Tiểu dục, gọi chú Hình một tiếng ‘ ba ’ được không?"
Hình Dục nhìn về ánh mắt khát khao của Hình Phục Quốc, cô cười cười, nhẹ giọng gọi. . . . . ."Ba."
Hình Phục Quốc một tay ôm lấy Hình Dục, có lẽ là lớn tuổi, nước mắt đã rơi: "Tốt lắm! Từ nay về sau, con chính là con gái của Hình Phục Quốc ta, nếu Hình Khải ức hiếp con thì hãy nói với ba!"
Hình Dục xấu hổ đáp một tiếng, lại ôm Hình Phục Quốc, nhắm mắt lại, lúc ban đầu cô đồng ý vào ở Hình gia chính là vì Hình Phục Quốc, bởi vì Hình Phục Quốc giống ba cô, bề ngoại thì lạnh lùng nhưng bên trong thì ấm áp vô cùng.
. . . . . .
Chờ Hình Dục đóng cửa phòng, phát hiện Hình Khải đã say té ở bên cạnh bàn, cô vồi vàng chạy đến đỡ anh dậy, nghĩ thầm bất đắc dĩ, rõ ràng không thể uống còn ở trước mặt ông mà ra oai, mà Hình Phục Quốc cũng đã uống đến đỏ bừng hốc mắt, đàn ông muốn thắng đến tồt cùng được cái gì?
Cô cố hết sức đỡ Hình Khải, không nghĩ là anh lại nặng như vậy, cô đi lảo đảo nghiêng một cái, hai người đã sóng soài té xuống đất.
Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt cô, cô nhíu mày, một tay chống vào ghế sa lon ngồi lên, dồn đủ lực, cố gắng nâng Hình Khải say như chết. Nhưng, dù cô cố gắng
Đến trang: