xuyên chạm mặt nhau,thỉnh thoảng còn nói chuyện trong những bữa tiệc nhỏ.Phó Gia Hào bây giờ đã kết hôn và rất hạnh phúc trong hôn nhân,đã có con rồi,Hình Khải đã gặp con gái Phó Gia Hào,vừa đáng yêu vừa xinh xắn,giống hệt một con búp bê,Hình Khải rất ngưỡng mộ,đố kị và ao ước được như Phó Gia Hào.
Hình khải nghĩ mãi nghĩ mãi, đột nhiên hỏi”Tiểu Dục,liệu em có nên đi khám phụ khoa một lần không?”
“Kiểm tra cái gì?”
Hình Khải vò vò tóc:”tại sao mãi vẫn chưa có thai nhỉ?”
Hình Dục sững lại:”Tại sao đang yên đang lành lại nhắc tới chuyện này? Em cũng không rõ nữa,có lẽ là chưa rơi vào đúng ngày thôi mà.”
Hình Khải không hiểu chuyện này có gì mà còn phải đúng ngày với không đúng ngày,nhưng cả một năm rồi anh đều mồ hôi như tắm trong sự nghiệp “Trồng người”,ngoài những ngày cô “đến kỳ” ra, gần như cả năm không ngừng không nghĩ,không lẽ phận anh lại hẩm thế ư.
“Này có phải em cố ý tránh anh vào đúng ngày không đấy?”
“Anh nghĩ có thai dễ lắm à?”
Hình Khải tặc tặc lưỡi:”Em là bác sĩ anh đâu nói được em, nhưng mà cho dù anh không có bản lĩnh bách phát bách trúng,thì ít nhất tung lưới mãi cũng phải bắt được con cá tép chứ…”
Hình Dục nhướn mày, thần sắc rõ ràng là đang băn khoăn:”Ồ…”
“Chỉ biết ồ ồ ồ, em cũng sắp tới độ tuổi vàng để sinh nở rồi đấy,anh thật không hiểu,sắp đầu ba tới rồi,mà làm tới làm lui cũng không khiến cho”chúng nó”gặp nhau chứ?Tên tiểu tử Phó Gia Hào đó ngày nào cũng mang việc này ra trêu tức anh,hai năm nữa ,con gái cậu ta có thể làm việc nhà được rồi.”
Hình Khải than vắn thở dài,anh thực sự sốt ruột,anh chắc chắn rằng đứa con có khả năng cải thiện tình hình hiện tại của anh,”tám năm kháng chiến”trường kỳ cũng đã kết thúc,anh đã kháng chiến mười ba năm còn chưa mãn hạn,nếu còn tiếp tục thế này,với tình luôn bị quá tải và áp lực vì công việc như hiện giờ,e là thể lực của anh không thể trụ được nữa.
Hình Dục lại suy nghĩ không nói, cụp mắt xuống,chăm chú nhai cơm.
Hình Khải nhướn mày trừng mắt với cô, anh đã thấy sự dằng co đấu tranh trong mắt cô rồi ha ha.
“Anh Dương Minh cũng đã kết hôn đâu, anh ấy còn lớn tuổi hơn anh mà người ta còn chưa lo kìa.”
“Cậu ta là lãng tử mà,tự do tự tại ngao du khắp nơi non xanh nước biếc,anh thấy cậu ta rõ ràng mướn “Hái hoa tươi”ở các vùng khác thì đúng hơn.”
Vừa nói xong, Đặng Dương Minh đã hăm hở bước vào:”Hình Khải cậu được lắm,cậu đang lén nói xấu mình đúng không?”
Hình Khải cười cười,gọi Đặng Dương Minh vào cùng ăn cơm,Đặng Dương Minh cũng không khách sáo,vốn anh đến để”ăn chực “mà,có điều đầu tiên phải chắc chắn Hình Khải ở nhà anh mới xuất hiện.
Hình Khải không quan tâm,đợi Hình Dục đi vào bếp,anh khoác vai Đặng Dương Minh ,thì thầm:”Cậu hãy mau nghĩ cách giúp mình,làm sao có thể khiến một cô gái không muốn sinh con phải mang thai?”
“Ý cậu muốn nói ai,lẽ nào là Hình Dục?Ồ!”Đặng Dương Minh cố ý nói lớn tiếng,lập tức bị Hình Khải bịt miệng lại.
“Hét gì thế,để Hình Dục nghe thấy không ổn đâu.Mình chẳng phải đang muốn sinh con trước rồi mới cầu hôn sao?”
Hình Khải liên láo nhìn quanh, căng thẳng vô cùng.
Đặng Dương Minh gạt tay bạn ra,rối chán ghét đưa tay lên lau miệng,nhăn nhó:”Giờ cậu cũng là nhân vật có sừng có sạn trong giới chính trị,sao đến một người con gái cũng không giành được thế?Cậu còn nhớ trước khi vào trường quân sự cậu đã nói gì không?Cậu nói khi về sẽ lấy cô ấy,nhưng đã hơn mười năm trôi qua rồi Hình Khải,liệu cậu có làm được không?Dùng khả năng đối ngoại của cậu để thuyết phục cô ấy đi!”
“Được,mình thừa nhận với cậu mình vô dụng,mình không giành được cô ấy…”Hình Khải buồn bã nằm bò ra bàn”Tuổi thanh xuân của mình cũng bị cô ấy bào mòn tương đối rồi,tính khí cũng bị mài dũa rồi,giờ mình chỉ chờ ngày về với trời đất thôi…”
“Có cần mình nói chuyện với cô ấy không?”Đặng Dương Minh nghiên túc hỏi.
“Cậu nói gì với cô ấy?”
“Hỏi cô ấy xem có phải thực ra cô ấy muốn lấy mình, nhưng lại ngại cậu…à,cậu dám…”Đặng Dương Minh bị đánh ngã ngữa xuống nền,Hình Khải ngồi trên người anh ra sức bóp cổ.
Lúc này,Hình Dục bưng nồi canh tới,thấy hai”tiểu tử” đang vật nhau lăn lộn dưới nền,cô mím môi cười:”Nghịch ngợm cũng không kém năm xưa nhỉ,cố lên”nói xong lại đi vào bếp.
Hình Khải lúc này mới nhận thấy hai người đàn ông mặc vest lịch sự lại chơi một trò chơi không phù hợp với độ tuổi chút nào,con người đúng là loại động vật”Đòn sóc hai đầu”,trước mặt người khác thì làm bộ làm tịch,về tới nhà thì lập tức hiện nguyên hình.
Hình Khải,nghiêng người ngã nằm ra nền,lẩm bẩm nói:”Trong trận chiến này mình đã không ngừng hạ thấp tiêu chuẩn,yêu hay không yêu mình đã không còn băn khoăn nữa.Chỉ cần khi còn sống,cô ấy thừa nhận đã từng thích mình là được.”
“Hình Khải,mình vẫn biết cậu luôn là người trọng tình cảm,nhưng cậu có thể nghe mình khuyên một câu không,từ bỏ đi,nếu cô ấy muốn sớm đã làm rồi.”Đặng Dương Minh nằm bò trên ghế sô pha,vỗ vỗ vai Hình Khải.Bộ dạng yếu đuối này của Hình Khải chỉ mình Đặng Dương Minh được chứng kiến,nhưng nhìn thì nhìn,trong lòng anh thực sự không dễ chịu chút nào.
Hình Khải cười chua xót:”Chỉ có cậu biết ngày nào mình cũng sống trong chịu đựng,trước mặt cô ấy mình không những phải tỏ ra vui vẻ mà còn phải đóng vai chính trong vở kịch tình yêu…nhưng,mình cũng muốn nói một câu mà nghe xong nhất địng cậu sẽ buồn nôn,tình cảm mình dành cho Hình Dục không còn là thứ tình cảm mình có thể khống chế nữa,mình không thể từ bỏ cô ấy,cô ấy muốn bào mòn mình hành hạ mình mình cũng chấp nhận,cho tới khi già nua phải ngồi xa lăn là xong chuyện…”
Đặng Dương Minh không chế nhạo tấm tình si của Hình Khải,nhưng vô tình anh cũng bị những lời chân thành đó cảm động,con người tùy tiện bá đạo trước kia của Hình Khải đã hoàn toàn biến mất,đứng trước mặt anh bây giờ,là một kẻ điên vì tranh giành tình yêu mà không ngừng giày dò bản thân.
“Thật là,tình yêu,mẹ kiếp không biết nó là cái trò gì?”
“Ha ha,vốn nó không phải là trò chơi rồi…”Hình Khải nhếch nhếch mép.
Đặng Dương Minh nhảy khỏi ghế sô pha,ra sức lắc lắc vai Hình Khải,lo lắng hỏi:”Hình Khải,cậu hãy trả lời mình một cách nghiêm túc nhất,cậu chưa bao giờ nghĩ rằng vì không nhận được sự hồi dáp của ên mới không chịu buông tay đấy chứ?”
Hình Khải cười khan,lắc lắc đầu một cách chắc chắn.Trời biết đất biết,anh chưa bao giờ mất Hình Dục,nhưng dường như cũng chưa từng có được cô.Mười ba năm rồi anh vẫn mãi đứng ở trên miệng vực trăn trở,bao giờ cô mới chịu đi đến kéo anh lại đây?
Đặng Dương Minh thấy nhói lòng khi anh chứng kiến những người đàn ông bên cạnh Hình Dục lần lượt bị đánh bại và phải lựa chọn từ bỏ trước sự lạnh lùng của cô,chỉ có Hình Khải là chưa bao giờ thay đổi,nói cách khác,trái tim của Hình Khải đã dành cho Hình Dục từ lâu rồi,anh không dám lấy lại nữa.
Chương 38: Em sống cùng anh
Hình Dục vẫn như mọi ngày đi làm ở phòng cấp cứu,lúc này,một tin tức chấn động như cuồng phong khiến cô gần như ngất lịm đi.
28 phút 0 giây ngày 14 tháng 5 năm 2008,ở Bắc Xuyên,Vấn Xuyên,thuộc Tứ Xuyên xảy ra một trận động đất mạnh 8 độ richte,đây là trận động đất lớn nhất,có phạm vi ảnh hưởng và tàn phá rộng nhất khi tân Trung Quốc được thành lập cho tới nay.
Lần động đất này đã san bằng 50 vạn mét vuông diện tích,khu vực Triều Dương môn của thành phố này cũng chịu ảnh hưởng của trận động đất.Nhưng những tin tức liên quan chưa chính thức công khai,có bị thiệt hại về người hay không vẫn còn là một ẩn số.
Thực ra xung quanh bệnh viện cũng cảm nhận được sự rung chuyển,nhưng những nơi đông người là nơi thường tạo ra không khí khủng hoảng nhanh nhất,trong ngoài bệnh viện hỗn loạn,bệnh nhân và nhân viên y tế xô nhau chạy,ai cũng đang ở trong trạng thái không an toàn ,lo âu chờ đợi.
“Hình Khải,Hình Khải…nghe điện đi.”Hình Dục lẩm bẩm tự nói ,ngón tay run run bấm máy gọi cho Hình Khải.Chính vì tất cả mọi người ai cũng lo lắng cho bạn bè và người thân,nên di động,mạng…các phương tiện truyền tải thông tin đều tắt nghẽn.
Hình Dục không kịp cả thay đồ,vừa tiếp tục gọi vào di động cho Hình Khải,vừa lao ra khỏi bệnh viện,bên ngoài ồn ào huyên náo,cô len qua biển người,cũng chẳng buồn quan tâm xem chiếc xe taxi đang dậu bên đường có hoạt động không nữa,cô lập tức chui đại vào xe.
“Bác tài,Triều dương Môn .Nhanh.”
Bác tài vặn to radio trong xe,nhắc nhổ Hình Dục:”Cô gái à,cô tự nghe tin tức đi,Triều Dương Môn,Kiến Quốc Môn đều đang động đất,cô đổi xe khác đi…Hả? Cô…cô thật quá đáng…”Anh tài xế hoảng sợ mở trừng mắt,bởi vì một con dao sáng loáng đang kề vào cổ họng anh ta,còn “nữ sát thủ”mặc blu trắng này mặt đang đầy nước mắt.
Dân chúng trong thành phố này chỉ biết là đang có động đất, nhưng thật ra chưa ai ý thức được rằng lần động đất này rất mạnh,rào rào bàn tán,ai chẳng muốn sống chứ?Đáng tiếc trên đường ngoài ngõ chỗ nào cũng chặc ních người,chẳng còn cách nào đành tránh cho xa.
“Đi được bao xa thì đi, xin anh đấy.”Hình Dục quệt nước mắt, đặt mấy tờ 100 tệ lên phía trước xe.
Anh tài xế nào lại không nghe,tính mạng anh ta nằm trong tay nữ bác sĩ này mà ! Thế là, nhấn ga cho xe chạy.
Hình Dục thấy xe đã khởi động, lúc này mới thu con dao phẫu thuật về,trịnh trọng nói lời xin lỗi “Xin lỗi anh,người nhà tôi đang làm việc trong khu vực bị động đất,điện thoại lại không gọi được.Anh đưa tôi đến gần đường vành đai hai là được rồi,tôi sẽ tự nghĩ cách tiếp.”
“Không sao không sao, có thể hiểu được.Cô cũng đừng lo quá,lần nào tin tức chẳng sai với thực tế,báo mưa bão thì chỉ nưa phùn chứ?Tôi nhất định sẽ đưa cô đến tận nơi,ngồi vững nhé!”Anh lái xe tốt bụng an ủi.Đàn ông con trai thường chỉ ưa nhu chứ không ưa cương, bạn cứ nói chuyện khách sáo quá, đối phương lại còn cảm thấy ngại.
Hình Dục yên lặng không đáp, nhìn về phía đám người đang chạy nạn, lòng rối như tơ vò.
Hơn hai mươi phút sau, chiếc taxi đi lên cầu vào Triều Dương Môn.Cảnh sát giao thông vì muốn an toàn cho nhân dân,đã nhanh chóng phong tỏa khu vực bị động đất,vì vậy Hình Dục đành phải đi bộ vào khu vực nguy hiểm đó,đoạn đường này nói dài không dài,nói ngắn không ngắn,cô điên cuồng chạy xuốt dọc đường…
Rất nhanh,cô đã đứng trước tòa nhà nơi Hình Khải làm việc,trước tòa nhà lớn hùng vĩ quốc kỳ bay phất phới,các đồng chí cảnh vệ vẫn đứng yên như pho tượng bên ngoài,từ ngoài nhìn vào,trông họ bình tĩnh dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Khi Hình Dục nói rõ thân phận của mình cho anh cảnh vệ biết,di động của cô đổ chuông,ngay lập tức,mười mất tin nhằn liên tiếp được gửi đến.
Nội dung đại khái khá giống nhau:Tiểu Dục,Vấn Xuyên xảy ra động đất khá lớn,số người tử vong vẫn đang thống kê,khu vực bọn anh làm việc chỉ bị chấn động nhẹ,điện thoại hiện nay đang bị nghẽn,không cần lo lắng cho anh.Hình Khải.
Tin nhắn báo bình an của anh khiến Hình Dục thở phào nhẹ nhỏm,cô ngồi đờ đẫn trước bặc thềm của tòa nhà.Nhưng trước khi liên lạc được với Hình Khải,trái tim cô thật chơi vơi.
Tín hiệu điện thoại một lần nữa lại gián đoạn, Hình Dục đáp lại anh ta một tiếng,rồi đi đến bãi đỗ xe chờ máy kết nối.
Cùng lúc ấy,một nhón nhân viên công vụ vội vội vàng vàng đi về phía bãi đỗ xe,Phó Gia Hào đang chuẩn bị mở cửa xe,thì nhìn thấy Hình Dục mặc áo blu trắng đứng gần đó.
“Tiểu Dục,sao em lại ở đây?”Phó Gia Hào nói với đồng nghiệp một tiếng,rồi chạy lại phía cô.
Hình Dục như gặp được cứu tinh,vội vàng chạy tới,lo lắng hỏi :”Hình Khải không sao chứ?”
“Không sao,có điều phòng cậu ấy đang bận lắm,đang bận an ủi đại sứ các nước.”Phó Gia Hào nhìn đôi mắt đỏ mọng của cô,nụ cười dần dần tắt lịm:”thực sự không sao đâu,Tiểu Dục,vừa rồi tòa nhà này đúng là có rung lắc một chút,nhưng từ tầng 5 trở xuống thì không thể cảm nhận được.”
“Anh có thể đưa em vào gặp Hình Khải không?Em trốn ở một góc nhìn anh ấy cũng được.”Hình Dục vẫn không yên tâm.
Phó Gia Hào bối rối, suy nghĩ hồi lâu rồi gặt đầu.
Trong thang máy,Phó Gia Hào nghiêng đầu nhìn Hình Dục,thoắt cái đã sáu bảy năm rồi không gặp,cô không thay đổi nhiều,hoặc nói cách khác là,từ thời thiếu nữ cô đã luôn thể hiện trước mặt người khác một vẽ mặt bình tĩnh nhàn tản.
“Tiểu Dục, anh phải thừa nhận với em một chuyện,anh đã từng đọc trộm nhật ký của em.”
Hình Dục khẽ khựng người lại:”Em biết là có người đọc trộm,sợi tóc em kẹp trong đó biến mất.Thì ra là anh.”
Phó Gia Hào cúi mình xin lỗi, ngượng ngùng nói:”Rất xin lỗi em,lúc ấy anh thực sự rất yêu em,em cũng là người con gái đầu tiên mà anh nghiêm túc theo đuổi,không nhận được tình cảm đáp lại của em anh rất đau khổ…anh cũng chỉ là đoán mò em có thói quen viết nhật ký,vì vậy đã…Xin lỗi.”
“Tại sao anh lại cho rắng em sẽ có thói quen viết nhật ký ?” Hình Dục cười, nói”Thôi,dù sao anh cũng đã không tiết lộ nội dung trong đó với người khác.Điểm này em có thể khẳng định.”
Phó Gia Hào nhún nhún vai:”Không sai.Anh chẳng nói với bất kỳ ai cả,nhưng em đúng là cô gái tự tin tới đáng sợ,khiến tất cả bọn đàn ông con trai đều cảm thấy mình thất bại.Còn việc anh nghĩ đến nhật ký…”Anh ta điềm nhiên nói”Thời gian ấy vì theo đuổi em,anh có tham gia một khóa học về tâm lý,trong sách có viết người không muốn thổ lộ tâm sự của mình cho người khác,đa phần đều biểu lộ tình cảm bằng con chữ.Cuộc đời mỗi con người ai cũng có một cách đễ giải tỏa,bất luận là ôm búp bê khóc lóc hay đấm tay vào tường,đều giống nhau.”
Hình Dục lắc lắc đầu:”Em không phải muốn giải tỏa tâm sự qua con chữ,chỉ là em muốn ghhi chép lại tất cả những gì xảy ra trong cuộc sống mà em trân trọng thôi.”Mắt Hình Dục thoáng buồn,nhưng rất nhanh cô đã lấy lại vẽ bình tĩnh.
Phó Gia Hào chau chau mày,đoán nói”À há,không tường nào là không lọt gió,có phải Hình Khải cũng đọc được rồi không?”
“Đọc rồi,mà cũng có thể nói là chưa đọc được gì,vừa hay bị em phát hiện.”Hình Dục đưa tay lên miệng,suỵt:”Đến đây thôi nhé,nếu anh đồng ý sẽ tôn trọng em.”
Phó Gia Hào đồng ý,bao nhiêu năm qua rồi,Hình Dục vẫn là kiểu con gái xinh đẹp băng giá như thế,dường như trong thế giới của cô không tồn tại hỉ nộ ái ố,cô ấy có thật sự hiểu như thế nào là niềm vui không?
Phó Gia Hào đưa Hình Dục vào phòng nơi Hình Khải làm việc.Trong phòng điện thoại reo liên tục,nhân viên trong đó bận tới mức không có thời gian nói chuyện.Hình Dục đứng ở cửa tìm kiếm bóng dáng của Hình Khải.
Phó Gia hào chạy vào phòng,khẽ tiếng hỏi tin tức của Hình Khải.Nghe đồng nghiệp của anh nói,Hình Khải đang tham gia một cuộc họp khẩn cấp,lần động đất đột ngột này,đã gây ra sự chú ý man
Đến trang: