mình.Thường nghe nói con của những cán bộ cao cấp luôn cho mình là đúng,nhưng mình lại không nghĩ thế,mà mình có thể nhận ra,sự ngạo mạng của anh chỉ là che giấu sự mềm yếu bên trong,anh nghĩ sẽ có người khám phá thế giới nội tâm của mình,bởi vì trong đó giấu một đứa trẻ cô độc,mình phải tìm được đứa trẻ đó,như thế mình mới có thể giúp đỡ anh.Không phải vì mình bác ái,mà mình hi vọng đứa trẻ đó sẽ đồng hành với một kẻ cô đơn như mình.’
‘Ngày 15 tháng 6 năm 1995.Hình Khải rất thích viết thư làm quen.Thấy anh rất hứng thú với những cô gái khác ngoài mình,trong lòng rất vui,ít ra thì điều đó cũng có thể bù đắp được sự cô đơn trong lòng anh.’
‘Ngày 26 tháng 6 năm 1995.Hình khải hẹn gặp một bạn gái quen qua thư,mình vốn không định làm phiền họ,nhưng cô bạn gái đó vừa nhìn đã biết không phải người tốt,mình sợ Hình Khải bị nhiễm thói xấu,nên mới bắt đầu làm loạn,khiến Hình Khải tức giận bỏ đi.Nhưng sau này nghĩ lại,hình như mình không nên quản quá nhiều chuyện,anh thích gì cứ để anh làm,anh vui là được.
Buổi tối,Hình Khải bắt đầu động tay động chân với mình,mình biết anh sẽ không làm gì mình cả,chỉ là muốn thấy mình khóc mà thôi,nhưng mình lại đánh vào đầu anh,khiến anh đau tới mức phát khóc.Mình cố ý đánh anh ấy thật mạnh,anh xâm phạm mình không sao cả,nhưng nếu anh nghiện làm chuyện đó,rồi sẽ dùng thủ đoạn để xâm phạm người con gái khác thì sao?Không nên vì sự thờ ơ của mình mà anh phải đi lệch đường.Vì vậy,xin lỗi Hình Khải,em ra tay hơi nặng.’
‘Ngày 12 tháng 9 năm 1996.Hình Khải giành được giải nhất môn Taekwondo cấp trường,anh cho rằng cuối cùng cũng có thể vênh vang trước mặt mình được rồi,nhưng mình thực sự mừng cho anh.Hình Khải ,anh giỏi thật đấy!’
‘Ngày 13 tháng 10 năm 1996.Hình Khải bắt đầu hứng thú với thân thể đang dậy thì của mình.Thế là mình lên kế hoạch,dùng điểm số làm điều kiện trao đổi.Bởi vì mình biết anh ấy là một chàng trai thông minh,khi mình nhìn thấy rất nhiều những phát minh nhỏ do chính tay anh làm trong phòng để đồ,mình đã biết anh ấy lười học thôi.Còn nữa,sớm muộn gì cũng cho anh,anh không cần phải sốt sắng.’
[Ngày 15 tháng 10 năm 1996.Có thể nói,hôm nay là một bước ngoặc trong cuộc đời mình,chính vào ngày nay,trong lúc mưa bụi bay khắp trời,đã xác định con đường mà sau này mình phải đi.Hình Khải vứt đôi giấy trắng mà mình yêu quý nhất…">
“Xoạt!”môt cái,Hình Khải đột nhiên cảm thấy quyển sổ nhật ký lơ lửng giữa không trung…cùng lúc đó,Hình Dục đang nhìn anh bằng ánh mắt không vui vẻ gì.Hình Khải đờ đẳn chớp chớp mắt,đang đọc đến chỗ quan trọng nhất ha ha ha …
Hình Dục quay người bỏ đi,chạy vào trong phòng đọc,khóa trái cửa lại,nhét sổ nhật ký vào trong két bảo hiểm sau đó lập tức đổi mật mã.
“Tiểu,Tiểu Dục,anh không cố ý đọc trộm đâu,thật đấy,vì anh làm đổ nước,tiện tay kéo ngăn kéo ra…thế là mở…”Hình Khải khẽ gõ cửa chỉ chút xíu nữa là đọc được đến chỗ quan trọng rồi!Mẹ nó chứ,hối hận không kịp!
…
Hình Khải đứng ở ngoài cửa phải tới mười phút,Hình Dục mới chịu mở cửa ra nhìn anh.
Cô nhìn chầm chầm vào mắt anh,Hình Khải chột dạ nhìn đi chỗ khác.Sau khi cô biết Hình Khải vẫn chưa đọc được phần quan trọng nhất từ thần thái của anh,nghiêng đầu cười nhạt:”Anh,chào mừng anh trở về.”
“…”
Hình Khải hít một hơi thật lớn như trút được gánh nặng trên vai,ngay sau đó hai chân mềm nhũn,loạng choạng nằm vật ra sàn nhà giả chết…làm thế nào đây,muốn đọc tiếp nội dung trong quyển nhật ký đó quá,hay là cho nổ két bảo hiểm.
Chương 36: Em học anh
Tối nay,Hình Dục làm rất nhiều món để tẩy trần cho Hình Khải,nụ cười luôn nở trên môi,không khí ấm áp.
“Hình Khải,chúc mừng anh ,cục trưởng.”
Không biết bắt đầu từ bao giờ,Hình Dục lại thỉnh thoảng gọi thẳng tên anh là “Hình Khải”,đương nhiên,đây lá chuyện mà Hình Khải thấy hài lòng nhất.Chỉ cần đừng anh trai em gái trêu tức anh là được ,đối với anh hành động này của Hình Dục được coi là một tiến bộ lớn.”cảm ơn em,có điều chỉ là phó cục trưởng thôi.”Hình Khải cười tươi,Hình Dục nhà anh vẫn là xinh nhất,nhìn kiểu gì cũng rất bắt mắt.
“Tiểu Dục,sinh cho anh một đứa con nhé.”Anh chỉ buột miệng ,nói xong mới thấy hối hận.
Song ,Hình Dục lại không nói gì,cũng không tỏ ra là không vui,chỉ liên tục gắp thức ăn vào bát của Hình Khải.
“Bố…giục anh à?”Cô cúi gầm đầu xuống,lí nhí hỏi.
“Hả?ừ đúng đúng,đương nhiên,anh thì chẳng vội gì,nhưng bố thì sốt ruột lắm rồi.”Hình Khải thầm búng tách tay một cái ,có lối thoát rồi.
Mấy năm gần đây Hình Khải học được rất nhiều điều,đặt biệt là khả năng tùy cơ ứng biến.Nhà trường là nơi anh bổ sung kiến thức,nhưng nơi khiến anh hiểu về quan hệ giao tế là môi trường làm việc.Trong quá trình tiếp xúc với những mối quan hệ,dần dần anh hiểu ra một đạo lý,hoặc nói cách khác,chính nó đã mài moo2n tính cách góc cạnh trong con người anh.
Thứ mà Trung Quốc không thiểu nhất chính là người tài,vì vậy mới nói,cho dù là cơ quan chính phủ hay ở các bộ ban nghành,tuyệt đối không có chuyện đột phá nhờ thực tại hoặc bằng cấp,thỉnh thoảng cũng phải học cách thể hiện khả năng vô hại của mình.
Ngô là môn nghệ thuật tinh thâm uyên bác,mỗi một câu nói được thốt ra,phải học cách nghĩ đi nghĩ lại ba lần trong đầu đã,cố gắng hết sức để lựa chọn một phương thức hữu hảo và dễ được người khác chấp nhận nhất để từng bước tiến hành cuộc thảo luận.Do đó,duy trì tốt các mối quan hệ ngoài xã hội là bước đầu tiên thiết thực giúp người ta tiếp cận gần hơn với giấc mơ.
Đương nhiên,có vài người nhất định sẽ cười mũi,cho rằng,môi trường lớn sẽ mài mòn mặt chân thực nhất trong tính cách của con người,đối với những kẻ không có lập trường vững vàng như thế chỉ còn biết thở dài thôi.
Nhưng Hình Khải lại không nghĩ thế,xã hội dù phức tạp biến hóa tới đâu,thì xã hội cũng có công dạy chúng ta trở thành một người không khiến người khác phải phản cảm.Ngược lại,anh có thể tùy tâm tùy ỳ,cao ngạo huênh hoang,nếu anh có thể đảm bảo không ai coi anh là tên hề ngoài xã hội.
Hình Dục ngồi ăn cơm,Hình Khải càng nhìn cô,cô càng cúi đầu thấp hơn.
Rất lâu,cuối cùng Hình Dục mở miệng:”Anh hãy hỏi ý bố trước đi…”
“Gì nhỉ…chuyện này sao lại phải hỏi ý bố?”Hình Khải thực sự không hiểu.
“Ho6mm đó bố về nhà,khi ăn cơm có nhận mấy cuộc điện thoại,hình như họ muốn giới thiệu bạn gái cho anh.”Hình Dục mím mím môi.
Hình Khải tặc tặc lưỡi,bố chẳng phải vẫn luôn muốn anh lấy cô sao?Thật đúng là còn sợ chưa đủ lọan chắc.
Hình Dục thấy anh ,mặt mày nhăn nhó,nói:”thực ra cũng là việc bình thường thôi,mấy vị bác sỹ già trong viện cũng nhiệt tình lắm,hay giới thiệu bạn trai cho em.Cũng may em chỉ là bác sỹ làm ở phòng trị liệu,vì vậy mới không bị áp lực phải trực tiếp từ chối.”
Hình Khải nghi ngờ nhướn nhướn mày:”Em được lắm,anh ngờ là không phải em muốn giúp anh,mà đang lo lắng cho chính bản thha6n mình.”
Hình Dục cười khổ:”Đương nhiên không phải.”
Việc hôm nay chớ đễ ngày mai,đây chính là câu nói mà Hình Khải luôn rất sùng bái,thế là anh gọi vào điện thoại cùa bố,ngay trước mặt Hình Dục,anh oang oang nói:”Bố!Chẳng phải bố đang muốn có cháu bế sao?Hình Dục nói rồi,cô ấy đồng ý sinh,còn chờ ý kiến bố.”
Hình Dục đỏ bừng mặt đứng bật dậy, cô giơ tay địng giằng điện thoọi của Hình Khải,Hình Khải giơ tay cao lên nghiêng trái né phải,Hình Dục thấp nên không thể với tới.Cô đánh mất sự điềm hàng ngày của mình,vội vàng trèo lên ghế sô pha,Hình Khải cầm máy di động càng trêu cô hung hơn,khi cuối cùng Hình Dục cũng giằng được điện thoại,Hình Khải nói với cơ rằng,bố muốn nói chuyện với cô.
Hình Dục biết thời gian của bố nuôi quý như vàng bạc,không dám lần khằn,cô nhận điện,thái độ vô cùng cung kính.
Hình Khải dương dương tự đắc,có câu gì mà không đánh không có được ấy nhỉ?Đúng thế thật.Trước khi gọi điện anh đả lén gửi cho bố một tin nhắn,nói với bố rằng lần này nhất định phải phối hợp với con trai để”lừa con dâu”về,còn Hình Dục hoàn toàn không biết về”kế hoạch”của hao bố con anh.
“Vâng,con biết rồi,bố còn muốn nói chuyện với Hình khải không?Vâng ạ,con đưa cho anh ấy.”Hình Dục đưa máy cho Hình Khải,nhảy xuống khỏi ghế sô pha đi vào bếp.
“Tiểu tử thối,bố già thế này rồi mà để con làm mất cả mặt!Trước cuối năm phải cưới được Hình Dục đấy.’
Nói xong,Hình Phục Quốc vội vàng cúp máy,nhưng ông rất vui,từ đầu tới cuối,trong lòng ông chỉ nhận một mình Hình Dục làm con dâu thôi,chưa bao giờ thay đổi.
Hình Khải chuồn đến trước cửa bếp,anh không biết Hình Dục đang bận làm gì,anh đi lên trước,vòng tay ôm lấy cô từ phía sau,sống lưng Hình Dục hơi cứng lại,từ từ quay người,ngẩng đầu lên,chăm chú nhìn vào đôi mắt đen láy của anh,nhón chân lên,chạm chạm vào môi anh.
Hình Khải ngược lại căng thẳng hơn,bao năm rồi?Anh đã đợi bao năm rồi?Thế mà vào giây phút này,tất cả mọi tưởng tượng dự đoán đều thành đồ bỏ,một vài truyện lại trở nên hết sức thuận lợi.
Đột nhiên.anh nhắc cô lên,ép cô vào tường,nồng nhiệt hôn lên môi cô,cô khẽ ngữa cổ đón lấy những nụ hôn nóng bỏng có phần thô bạo của anh,quấn lấy đầu lưỡi anh không rời,sự đam mê hỗn độn,giải phóng dục vọng đang bừng bừng trong người cọ.
Áo khoác ngoài,quần,dây lưng,áo ngủ,từng chiếc từng chiếc một rơi xuống nền nhà,từ từ vương vào tận gối.
Anh ôm lấy cơ thể cô,hôn khắp nơi trên da thịt cô,cô khẽ run rẫy,hai tay luồn vào trong tóc anh,mỗi khi anh có ý đồ thâm nhập phá rào,cô vô thức túm chặt lấy những sợi tóc mà giật mà kéo,theo bản năng cô cong cả người lên,dần dần,hai má đỏ hồng,nhuộm hồng cả đôi môi mỏng.
Hình Khải chăm chú quan sát hình thái không cách nào che giấu của cô,bất giác mỉm cười.Thấy được sự căng thẳng và bất an trong tâm trạng cô,ngược lại anh thấy rất thoải mái,ít nhất từ đó anh cũng biết được rằng cô không phải là người con gái không sợ trời mà cũng chẳng hãi đất.
Anh cúi người hôn lên môi cô,cố gắng làm dịu sự căng thẳng của cô…
Sau trận cuồng phong,Hình Khải vẫn ôm chặt cô vào lòng,vui mừng trước thắng lợi của mình,họ cũng nên có một cái kết rồi chứ nhỉ?
Lúc này,anh đột nhi6n nhớ tới quyển nhật ký,thứ tài liệu duy nhất có thể giúp anh hiểu được thế giới nội tâm của Hình Dục.
“Phải rồi,đôi giày trắng,em còn giữ không?”
“Còn,ở dưới gầm gường.Đôi giỳ anh vất vả khổ sỡ tìm lại cho em,đương nhiên em phải bảo quản thật tốt.”
Hình Khải ho một tiếng khà thiếu tự nhiên,Hình Dục thực sự không nhận ra đôi giày trắng đó không phải là đôi giày của cô ư?
Nói đúng là thật,thì bước ngoặt của cuộc đời có lẽ là liên quan tới anh.Nhưng khi đó cô không có biểu hiện kích động khác thường,chỉ là làm cho anh một bữa tối thịnh soạn mà thôi.
“Tiểu Dục,em có biết là em đã thay đổi nhân sinh quan của anh không?”
Hình Dục sững lại,cười cười lắc đầu:”Là sự chăm chỉ cần cù của anh đã gầy dựng nên sự nghiệp này.”
“Còn nhớ ngày trước em đã dùng điểm số để ép anh không?Anh vì muốn nhìn thấy em cởi đồ nên mới ra sức chăm chỉ học tập.Nhưng sau đó,do thành tích học tập khá lên,đột nhiên lại nhận được tất nhiều những lời biểu dương,những học sinh ngoan những học sinh giỏi từng xa lánh anh giờ lại muốn tiếp cận anh,đám trẻ con trong khu đại viện này không còn sợ anh nữa,giáo viên nhìn thấy anh cũng không nhăn trán nhíu mày nữa,bố không những không đánh anh mà còn cười tới mức chẳng khép nổi miệng…lúc ấy anh mới nhận ra rằng,thì ra thành tích có thể chi phối hỷ nộ ái ố của những người xung quanh,nhưng anh vẫn là anh,vẫn đánh nhau gây chuyện,thế mà chẳng ai nói anh, biết rằng nhân phẩm của anh có vấn đề.Còn anh,trong lòng anh vừa cười nhạo sự ngây thơ của họ,vừa dương dương tự đắc,sau đó hăng say học hành cho tới tận hôm nay như bị trúng tà.Em nói xem có phải anh là người quá coi trọng hư vinh không?”
Hình Dục sờ sờ vào viền môi anh:”Bởi vì anh là một người con hiếu thuận,không chịu được cảng bố cả ngày vất vả lo lắng cho anh.Khi ấy anh chỉ mới chỉ mười bảy,cái tuổi chỉ thích phản nghịch,em chỉ tạo ra một động lực nhỏ để anh quyết định thay đổi tình trạng hiện tại của bản thân mà thôi.Nếu anh cho rằng con đường mình là đúng và anh hài lòng về nó,thì người mà anh thực sự cảm ơn chính là bản thân mình.”
“Nói thì nói vậy, nhưng trong nhật ký chẳng phải em đã viết thế sao…em đã dùng bốn từ”Tương kế tựu kế”.”Hình Khải vờ tỏ vẻ cảnh giác nheo mắt lại.
“Anh đọc trộm nhật ký của em thì thôi lại còn dám nói ra một cách công khai như thế à?”Hình Dục xịu mặt.
Hình Khải thấy cô tỏ ra giận dỗi, lập tức thi hành quân lễ với cô.Nha đầu này, anh nắm chắc trong tay rồi.
truyen teen hay
ANH HẬN ANH YÊU EM
Chương 37 : Chuyện tình cảm
“Hình Khải,xuống nhà ăn cơm đi.”Hình Dục gõ gõ cửa phòng gọi,sau đó bỏ đi.
Hình Khải ừ một tiếng,đóng máy tính lại,vội vã chạy xuống nhà.
Công việc ở bộ bận rộn và gấp gáp,từ sau khi Hình Khải nhậm chức anh gần như chưa về nhà đúng giờ hôm nào,chuyện cả tuần anh không về nhà thường xảy ra như cơm bữa.Đương nhiên,những thứ anh phải học rất nhiều,anh biết,chỉ cần còn một hơi thở,thì biển học không có bờ.
Đúng cuối tuần,hiếm lắm Hình Khải mới có thời gian ở nhà nghĩ ngơi một hôm,Hình Dục bận rộn từ sáng tới trưa,làm một bàn đầy thức ăn đãi anh.
Hình Dục xới một bát cơm đầy đưa tới trước mặt Hình Khải,Hình Khải đang xem tivi,di động lại đỗ chuông không ngớt,chắc chắn lại hỏi anh có rảnh không,có thể đi xem mặt không đây mà.
Cô thấy anh mặt mày nhăn nhó chán ghét,nói”Không thể tắt máy sao?”
“Ừ,không được,gần đây phải ra chính sách mới,nên lúc nào cũng phải mở máy để nghe sai khiến.”Hình Khải bất lực trả lời,lẩm bẩm như tự nói với mình”Chỉ cần anh còn độc thân thì họ quyết không tha cho anh.”
Hình Dục ho khẽ một tiếng,vừa đi vừa nói”Em đi lấy canh gà cho anh.”
Hình Khải liếc mắt nhìn cô một cái,không ngừng thở dài.
Sự việc phát triển không được thuận lợi như ý anh,dù hai người đã ngủ cùng một giường,nhưng cô vẫn không chịu nghiên túc suy nghĩ đến hôn nhân.
Có điều về chuyện giới thiệu đối tượng Hình Khải cũng không thể làm bừa.
Từ sau khi các cấp lãnh đạo biết Hình Khải vẫn còn độc thân, được lắm,lần n thì náo nhiệt rồi,nhà ai có con gái,cháu gái cô lớn cô nhỏ,em họ chị họ gì gì cũng đem ra giới thiệu cho anh.mặc dù Hình Khải năm lần bảy lượt khéo léo từ chối,nhưng các vị lãnh đạo quá nhiệt tình,dường như Hình Khải không dẫn vợ mình ra mắt họ thì hành vi của anh bị coi là “ gian lận”
Ồ đúng rồi,còn một chuyện nữa không biết có được tính là chuyện tốt có duyên hay không nữa,Phó Gia Hào giờ đang làm phiên dịch ở cùng một bộ với anh,hai người thường
Đến trang: