-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Truyện Anh hận anh yêu em

Truyện Anh hận anh yêu em



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
có lẽ tình trạng sức khỏe của cô ấy không ổn lắm. Cô ấy rất ít khi ốm, nhưng có một lần ốm rất nặng, khi anh phát hiện ra, cô ấy đã ngất trên nền, sắc mặt trắng bệch tay ôm chặt ngực. Đương nhiên, anh vọng là do mình quá đa nghi...” Hình Khải lo lắng chau mày: “Còn nữa, em đừng đi hỏi cô ấy nhé.”

Nghe nói như thế, An Dao đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, vào hôm chúng ta chia tay, Hình Dục từng nói với em rằng, phó thác anh cho em cô ấy mới yên tâm đi, nhưng không nói là sẽ đi đâu, lẽ nào cô ấy?...”

Hình Khải giật thót mình, trời ơi! Không phải là thật chứ?!

Hai người lập tức cùng thỏa thuận, An Dao nhận sự ủy thác của Hình Khải “theo dõi” nhất cử nhất động của Hình Dục, chỉ cần phát hiện ra bất kỳ manh mối nào là phải thông báo cho anh ngay. An Dao thấy Hình Khải vì Hình Dục mà tỏ ra lo lắng sốt sắng, nếu nói hoàn toàn không có cảm giác gì thì là nói dối, nhưng cô còn có thể thế nào nữa, trong mắt Hình Khải hoàn toàn không còn có cô nữa, cô đành phải lui về sau sân khấu chúc phúc cho họ.

Phải rồi, con trai của viện trưởng đang theo đuổi cô, lần này, cô sẽ suy nghĩ thật kĩ con đường tương lai cho mình.

Đúng thế, họ đều đã thay đổi rồi.
Chương 34: Anh hít cũng chỉ vì em

Đúng như dự đoán của Hình Khải ,Hình Dục không chịu làm xét nghiệm máu.Lý do mà cô đưa ra là:mình rất khỏe mạnh,không cần thiết phải làm xét nghiệm đó.

Ôi, phải thế nào đây,chuyện gì thì cũng không thể suy nghĩ sâu xa hơn được.Hình Khải buồn bực,từ sáng sớm ngồi tới tận sáu giờ tối,thần trí hoang mang,cho tới tận khi Hình Dục kết thúc buổi thực tập của mình,cả hai mới quay về nhà.

“Chú ý đèn đỏ!”Hình Dục kinh ngạc khi thấy bánh xe lao thẳng vào đường dành cho người đi bộ, cũng may lúc này không có ai sang đường.

Hình Khải đạp phanh gấp, đột ngột đùng lại,cả hai lao mạnh về phía trước.Hình Dục lấy tay sờ vào trán Hình Khải, những giọt mồ hôi mát lạnh dính vào lòng bàn tay cô,cô vội vàng rút ra mấy tờ giấy ăn lau mồ hôi cho anh,ân cần hỏi:”Anh sao thế?Kết quả kiểm tra cho thấy anh không những bình thường mà còn hết sức khỏe mạnh nữa mà?”

Hình Khải không nghe thấy Hình Dục nói gì cả,chỉ biết lòng anh càng nghĩ càng rối bời hoang mang,anh đánh xe quay về lại đường thẳng,dừng lại bên lề,bước xuống xe:”Anh đói rồi,đi ăn cơm với anh.”

Hình Dục nhìn vào tiệm ăn bên đường,vâng lời.

Còn nhớ hồi cô mới đến Bắc Kinh, còn không biết thế nào là quán ăn nahnh,Hình Khải chê cười cô là đồ nhà quê mặc dù cho tới bây giờ cô đã từng ăn một lần,nhưng vẫn không hiểu tại sao hai miếng bánh mì tròn kẹp thêm miếng thịt ở giữa có gì mà đắt tới mười mấy tệ một cái

Thông thường Hình Dục đi mua, Hình Khải ngồi ở bàn đợi,nhưng hôm nay,Hình Khải lại chủ động chạy ra quầy phục vụ,còn dặn Hình Dục ngồi yên đó đừng có chạy linh tinh.

Không lạu sau,rất nhiều những món ăn nhanh được bày khắp bàn,Hình Khải đặt một cốc sữa nóng xuống trước mặt Hình Dục,nghĩ kỹ lại thấy xấu hổ,quen nhau tám chín năm rồi,đây là lần đầu tiên anh “phục vụ” Hình Dục.

“Này,em đi đâu?”Hình Khải thay cô đứng dậy.

“Đi rửa tay,anh cũng đi đi,ở bệnh viện nhiều vi khuẩn lắm.”Hình Dục quay đầu lại cười cười

“Ừ…em đi trước đi.”Hình Khải chăm chú quan sát bước chân Hình Dục ,gần như rất vững chắc.

Vài phút sau Hình Dục quay lại chổ ngồi giục Hình Khải đi rửa tay.

Khi Hình Khải rửa tay xong quay lại…Hình Dục đã bóc tờ giấy bọc ngoài chiếc Humburger ra gấp xuống, tiện lợi tới mức Hình Khải chỉ cầm lên là ăn được,Hình Khải không quen ăn khoai tây chiên chấm với nước sốt cà chua vì vậy cô lại bóp sốt cà chua vào nắp hộp đựng cánh gà rán.Đồ uống được đặt cạnh tay anh ở vị trí anh dễ đụng phải . Tất cả đồ ăn được mở ra và đặt hướng về phía Hình Khải.Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ Hình Khải tới ăn thôi.

…Một cảnh tượng hết sức quen thuộc, Hình khải hôm nay lại thấy cảm khái muôn phần,thật không thể trách anh đã quá dựa dẫm vào Hình Dục,cô luôn có thói quen làm mọi việc hết sức chu đáo,khiến anh không thể tìn ra bất kỳ sơ hở nào.

Hình Dục mím môi uống sữa,vô tình để ý tới hốc mắt của Hình Khải,cô suýt chút thì phì cả sữa ra ngoài,cườ ho3l:”rút cuộc là anh làm sao mà mắt lại đỏ thế kia?...”Hình Dục nhìn thành phần đồ ăn ghi trên bao bì,không có thứ nào có ớt cả,huống hồ Hình Khải đâu sợ ăn cay.

Hình Khải cúi đầu im lặng,anh không còn là chàng trai sốc nổi mấy năm trước nghĩ gì hỏi nấy nữa,anh đã biết quan tâm tới tâm trạng của Hình Dục,cũng biết căn nhắc xem câu hỏi mà mình đặt ra liệu có làm khó cô không,nhưng anh không thể khống chế được đầu mình suy nghĩ lung tung,chìm vào trong nỗi khủng hoảng kỳ lạ.

“Chuyện kia…anh đã nghĩ rồi,từ sau khi kiến quốc,chưa có ai vừa tròn hai mươi tư tuổi mà gáng vác được trọng trách của chức vụ bí thư thứ ba,anh sợ mình lên không được,hay là tạm thời không ra nước ngoài nữa,bắt đầu từ một chức vị thấp nhất,vài năm sau có kinh nghiệm sẽ đi sau,thế nào?...”Hình Khài không đùa,mặc dù hủy bỉ kế hch sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ thênh thang của anh,bố cũng sẽ nổi trận lôi đình,nhưng anh không sao có thể thuyết phục bản thân mình cứ thế này mà rời bỏ Hình Dục.

Hình Dục sững lại,nói:”Chính vì không ai được ngồi vào vị trí này ở tuổi hai mươi tư nên anh càng phải trân trọng nó hơn,em không cho rằng quyết định lúc này của anh đáng để đưa ra bàn bạc.”

“Em thật sự muốn anh đi sao?”

“Anh muốn nghe em nói thật lòng không?”

:Ừ…”Hình Khải trầm tư.

“Đương nhiên em không muốn anh đi,nhưng chuyện này liên quan tới tương lai của anh,đợi sau này khi anh quay trở lại rồi,thân phận và kinh nghiệm sẽ hoàn toàn khác hẳn.Em thích thấy nhiều người nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ.”Hình Dục xé một cái gà rán đưa lên miệng anh,cố mỉm cười thật tươi nói”Đừng nói với em rằng,vì em không chịu đi cùng nên anh mới quyết định ở lại,nếu thế thật thì chắc chắn em sẽ cười nhạo anh.”

“…”Hình Khải ngập ngừng,định nói gì lại thôi,cắm cúi ăn Humburger.

Sau khi ăn no,anh cầm tay Hình Dục,không muốn láy xe mà muốn cùng cọ đi dạo.

Đèn lồng treo rực rỡ,đèn neon lấp lánh,Hình Khải và Hình Dục tay nắm tay,lững thững đi không mục đích,những cặp tình nhân đi dạo gần đó,thỉnh thoảng vọng lại tiếng cười nói vui vẻ.

‘Phải rồi,Tiểu Dục,em có nơi nào đặt biệt muốn đến không?”

“Dạ?Anh nói bây giờ ấy hả?”

“Không,chỉ muốn h ỏi có nơi nào em thích đi du lịch không,còn một tháng nữa anh mới đi,chúng ta đi chơi một chuyến được không?”Hình Khải siết chặt những ngón tay cô.

Hình Dục ngẩng đầu lên nghĩ ngợi :”Em chưa bao giờ được thấy biển…”cô vừa nói xong,Hình Khải đã gọi điện đặt vé:đặt hai tấm vé bay thẳng tới đảo Hải Nam.Càng nhanh càng tốt.

Hình Dục nhón chân lên định giật lấy điện thoại của anh:”Làm gì mà vội vàng thế,em còn phải xin nghĩ phép đã.”

Hình Khải nâng cánh tay cao lên,nhanh chóng kết thúc việc đặt vé,ngay sau đó quay sang nhìn Hình Dục chớp chớp mắt:”Chuyến bay sáng mai,vé anh đã đặt xong rồi,khoảng sáu bảy giờ là tới Hải Nam,khách sạn cũng đặt xong rồi.Ở ngay cạch bờ biển,chỉ cần mở cửa sổ ra là nhìn thấy biể

“…”Hình Dục xịu mắt xuống, nhưng rõ ràng không từ chối lần du lịch đột xuất này,dù sao chuyện cũng đã rồi,ngược lại cô càng sốt sắn hơn,nói:”Chúng ta mau về nhà thu dọn hành lý thôi,trong lúc cuốn quýt dễ bỏ sót hoặc mang nhầm lắm.”

“Trời ạ!Ở đó trời rất nóng, mang mấy bộ quần áo mùa hè đi là được rồi.”Hình Khải vòng tay ôm vai cô, làm gì có cô gái nào thích suốt ngày chỉ ở trong nhà,còn tên đàn ông ngốc nghếch không hiểu chuyện là anh lại bỏ sót mất điều này.

***

Hoàng hôn ngày hôm sau, trên bải biển ở Hải nam.

Hình Dục đứng trước biển bao la không thấy bờ bến, như có thêm sức sống.

Hình Khải đặt vào tay cô một quả dừa, cô hút một hơi,nước dừa lạnh và ngọt mát khiến cổ họng thật dễ chịu,cô vui vẻ nheo mắt lại,đi chân trần trên cát nhảy nhót đầy sung sướng.

Sẩm tối , du khách đốt lửa trại suốt đêm,sóng biển xô nhau tạo ra những âm thanh vui tai,gió biển tấp vào mặt,thật sự là quá thoải mái.

Anh nhìn theo bóng dáng vui vẻ nhảy nhót như chú thỏ con của Hình Dục, chưa bao giờ thấy cô cười thoải mái như thế,thậm chí cuồng chân chạy loạn trên cát,gần như quên hết tất cả mọi thứ.Chuyến đi này quả không uổng phí.

Hình Khải đặt lon đồ uống xuống, lén lút chạy theo bước chân cô,đột nhiên bế bổng cô lên,Hình Dục kinh hãi hét lớn,nhưng rất nhanh chóng thích ứng ngay với độ cao,khúc khích cười không ngớt.

“Anh!Biển đẹp quá…cảm thấy tất cả phiền não đều biến mất.”

Hình Khải cười gật đầu, lật tay đẩy cô ra sau lưng mình.Hình Dục ôm chặt lấy cổ anh, ngắm nhìn biển mênh mông xa xa,tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Hình Khải cõng cô đi ra sát bờ biển, bóng hai người in trên triền cát trắng,ánh trăng bàn bạc chiếu lên bóng hai người dính vào nhau đỗ dài dưới nền,dính cga85t không rời.

Hình Khải đi gần tới bờ biển,nước biển mát lạnh ập tới vỗ lên đầu gối anh,khiến một đám bọt tung lên trắng xóa.Hình Dục liếm liếm nước biển bắn lên môi:”Mặn quá…”Nói rồi cô lấy khăn tay ra lau mặt chi Hình Khải,độ muối trong nước cao cũng khiến làn da bị tổn thương.

“Tiểu Dục, vừa rồi em nói có…ưu phiền?”Hình Khải nghĩ rất lâu,cuối cùng vẫn không kìm được lên thăm dò.

Ngón tay Hình Dục ngừng lại:”Em chỉ là nói ra cảm xúc tức thời,không ưu phiền gì cả.?

Sắc mặt Hình Khải trầm mặc,xóc xóc cô lên,rồi tiếp tục chầm chậm bước,gió biển làm rối tung mái tóc dài của Hình Dục,một tay cô giữ tóc,tì cằm lên vai Hình Khải,nhắm mắt lại,hưởng thụ cảm giác ngọt ngào và không gian yên tỉnh không dễ dàng có được này.

“Tiểu Dục,nếu em thích biển đến thế,đợ khi nào chúng ta già ,sẽ về sống gần biển được không?

“Phải già tới thế náo?”Cô buồn buồn hỏi.

“Năm ,sáu mươi tuổi,đến khi ấy thì chúng ta đã nghĩ hưu rồi,đương nhiên có thể nghĩ hưu sớm,chủ yếu la em muốn thế nào thôi.Chúng ta sẽ mua một chiếc du thuyền nhỏ,có thể vi vu trên biển,anh sẽ đưa em ra,ngắm cảnh câu cá.Nếu em chán du thuyền rồi,chúng ta có thể mua một căn nhà nhỏ gần bờ biển,anh sẽ nướng tôm nướng cá cho em ăn,em bóc vỏ tôm thế nào?”

Hình Khải đợi rất lâu không thấy Hình Dục trả lời,anh truy hỏi hai ba lần,Hình Dục mới từ từ gật gật đầu,cô cố gắng kềm chế,nhưng cổ họng nghẹn ngào không chịu nghe lời.

“…vâng…”

Hình Khải thu lại nụ cười vừa hé nở trên môi,bởi vì anh cảm thấy có một chất dịch ươn ướt rơi xuống vai mình,nhưng anh vờ như không biết,cười rạng rỡ,nói tiếp:”Ăn chán hải sản rồi cũng không sao,chúng ta có thể chuyển vào núi sống,chỉ cần mở cửa sổ ra là thấy sương mây ẩn ẩn hiện hiện,mờ aỏ như sống trong tiên cảnh vậy.Nói gì thì nói trình độ bắn súng của anh cũng không tồi,anh sẽ săn bắn dã thú cho em ăn,à,còn nữa,mấy năm ở trường quân sự anh học được chút ít về nghề mộc,anh có thể đóng một cái hàng rào nho nhỏ xung quanh căn nhà gỗ của chúng ta,có thể làm giàn nho trong vườn,em có thể trồng hoa nuôi chim nuôi gà nuôi vịt,nuôi thỏ cũng được.Em muốn ăn rau rừng thì chúng ta sẽ trồng rau.Phân gà phân vịt là thứ phân bón thiên nhiên tốt nhất,trái cây và rau trồng được đều là thứ rất sạch không độc hại,ôi trời ơi ,thật tuyệt vời…”

Hình Dục vòng hai tay quanh người Hình Khải, ôm anh thật chặt,cô không nói gì bở vì nước mắt cô đang rơi lã chã không ngừng.

Hình Khải ngữa cổ ra sau cọ cọ vào trán cô, trầm giọng nói:”Tiểu Dục,anh không đùa đâu,chỉ cần em muốn…”

“Đừng nói nữa, anh…anh đừng nói nữa…”Hình Dục cắn chặt vào tay mình,để kiềm lại thứ cảm xúc mà cô đang không cách nào kh

Hình Khải dừng bước, đặt cô xuống,khoanh chân ngồi xuống bờ cát mịn,để cô ngồi dựa vào ngực mình.

Ánh trăng rót xuống đôi mắt long lanh đầy nước của cô,nhìn cảnh biển này,cô từ từ động đậy lông mi,ánh nhìn bỗng dưng nhòe đi với đủ loại màu sắc.

“Anh,cuối cùng rồi anh cũng đã trưởng thành thật rồi.”

“…”Hình Khải làm như không thèm chấp,khẽ xì một tiếng,nói:”Này,khẩu khí của em khiến anh nhố tới người mẹ đã mất nhiều năm của mình đấy.”

“Thật không?Nói thật em luôn tìm cách để thay thế vị trí quan trọng ấy,em muốn anh cảm nhận dược sự quan tâm của em gần gũi như chân tay mà cũng ấm áp như của người mẹ…”Hình Dục ngẩng đầu lên,nhìn vào đôi mắt to đen láy của Hình Khải,dần dần,cô như cười như không:”Anh thích em làm em gái hay là mẹ anh?thôn trang mà em từng ở đa phần là người già,nên phải bảo em đóng vai trưởng bối cũng không vấn đề gì.”

“…”Hình Khải trợn mắt lườm cô, đột ngột cuối đầu xuống,áp môi mình lên môi cô,khẽ cắn một cái như có ý trừng phạt.

Tiểu Dục,anh muốn em làm vợ anh,ngoài em ra,anh chẳng có cảm xúc đối với bất kỳ cô gái nào.Cho dù con đường phía trước có dài tối đâu,cho dù em còn sống được mấy năm nữa,thì anh cũng chỉ cần tình yêu của em mà thôi.

Cho dù xảy ra chuyện gì, hãy nhớ rằng anh yêu em biết bao,xin đừng rời xa anh,nếu không hơi thở của anh sẽ vì thế mà ngừng lại.





Phần viết thêm : Một đêm vừa đặc biệt lại vừa bình thường



Hình Khải đi một thời gian,dù bận dù mệt tới đâu,mỡi tối anh cũng đều gọi điện cho Hình Dục báo bình an.Đương nhiên,đó chỉ là cái mũ anh dùng để che giấu tâm trạng,anh muốn nghe giọng của Hình Dục,nghe tiếng cười cũa cô,tiếng cười khỏe mạnh.

Một năm nay anh thường xuyên gặp ác mộng,tỉnh dậy toàn thân ướt đẫm mồ hôi.Thực ra anh là một người không dễ nằm mơ,mọi người thường nói,người dễ nằm mơ lạc quan vô cùng,có khả năng tưởng tượng phong phú.Nhưng,giấc mơ của anh ngoài cái chết ra thì là máu tươi,hoặc là một màu đen kịt,chẳng phải là một giấc mơ đánng ghi nhớ.

Bây giờ,anh đã quen với việc có một cốc nước trắng ở tủ đầu giường,bên cạnh cốc nước là mấy viên thuốc an thần





,nếu hôm sau có việc phải làm,anh chỉ còn cách là uống thuốc,ép mình

Nếu không có việc ,anh cũng không ngủ nữa,đi ra ngoài ban công đứng hóng gió,pha cốc trà,châm điếu thuốc,nhớ lại từng chút từng chút ký ức giữa anh và Hình Dục.Anh lúc thì cười,lúc lại u buồn,giống như một ông già sống dựa vào hồi ức vậy,ngồi trên ghế bố,ảo tưởng về một tương lai không có thật.

Không phải anh không muốn cố gắng, chỉ là bởi vì, nếu Hình Dục rời khỏi thế giới này trước,tất cả sẽ vỡ tan như bong bóng.

Anh hi vọng biết bao được quay trở lại căn nhà ấm áp của họ, ăn bát mì do Hình Dục nấu.

Nhưng Hình Dục không cho phép anh hủy hoại tiền đồ, vì vậy anh sẽ thuyết phục mình,nếu đây là tâm nguyện của cô ấy,anh sẽ cố gắng để thực hiện.

Giờ cuối cùng anh đã hiểu được lòng bố, sau khi mẹ qua đời,nguyên nhân chính khiến bố thà một mình nuôi anh khôn lớn chứ nhất định không lấy người khác.
Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Top 8 anime âm nhạc hấp dẫn nên để dành trong dịp tết

iOnline 308 - game Bài Đậm Chất Dân Gian

APLUS cho ra mắt mẫu figure mới của nữ hoàng bất khả xâm phạm Satellizer

iOnline 308 - game Bài Đậm Chất Dân Gian

Hướng dẫn cách tăng sức mạnh nhân vật trong Disgaea 5

iOnline 308 - game Bài Đậm Chất Dân Gian

Hướng dẫn cách tăng sức mạnh nhân vật trong Disgaea 5

TAG:

Insane