Lamborghini Huracán LP 610-4 t
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Truyện Anh hận anh yêu em

Truyện Anh hận anh yêu em



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
nhưng cụ thể là tình bạn hay tình yêu thì anh cũng không muốn nghĩ đến và không cho phép điều đó xảy ra.



Vào lúc này, chuông cửa vang lên.



Đặng Dương Minh mở cửa Hình Dục liếc mắt liền thấy Hình Khải đang ngồi trong phòng khách, Hình Khải cố làm khinh thường liếc cô một cái, hừ tôi không trở về nhà sốt ruột chứ gì? Giờ mới tìm tôi, lo lắng rồi sao, đúng là cái bọn con gái mà….



Hình Dục đứng ở cửa nói với Hình Khải: "Em muốn đi ra ngoài một chút, nên đưa cho anh chìa khóa nhà."



". . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Hình Khải bị một hớp thịt dê ngăn ở cổ họng, bên đấm ngực vừa đi đến cạnh cửa: "Em đi đâu?"



Hình Dục mấp máy môi: "Chuyện riêng, xong việc sẽ lập tức về. Còn nữa, tiểu Cầu không thể vào nhà."



". . . . . ." Hình Khải có lòng hỏi tới, nhưng anh biết tính khí Hình Dục, cô không muốn nói chuyện nếu có một trăm người bắt cô mở miệng thì một chữ cô cũng không nói.



Hai người không nói gì, thấy hai người dứng đó không nói gì thì Đặng Dương Minh ra mặt giảng hòa, trước dặn dò Hình Dục mấy câu sau lôi kéo Hình Khải trở về nhà ăn cơm.



Vậy mà sau khi Hình Dục vừa đi ra khỏi cửa, Hình Khải bắt đầu bực mình Hình Dục ở Bắc Kinh có bạn bè gì? Vậy cô ấy đi đâu chứ?



Đặng Dương Minh liếc mắt nhìn anh: "Chớ suy nghĩ, tớ nghĩ chắc chắn là không đi hẹn hò gì đâu?."



"? !" . . . . . . Hình Khải quẳng chiếc đũa lên tiếng phủ nhận: "Cô ấy có yêu ai đâu mà tìm! Tớ nói đến chuyện khác!."



Đặng Dương Minh nhún nhún vai, vừa quấy nồi lẩu vừa ngấm ngầm hại người nói: "Có vài người đi, ăn trong chén nhìn trong nồi, mặc dù ăn không hết cũng phải chừa cho tớ, cậu làm sao lại bá đạo như vậy chứ?"



Hình Khải phẫn hận trợn mắt nhìn Đặng Dương Minh một cái: "Tớ thật sự là phiền chết đi được, cậu thật sự không hiểu được tớ nói gì hả?"



Đặng Dương Minh làm bộ gắp hơn mấy phiến thịt cho anh nói: "Tớ thật đúng là không muốn hiểu cậu, nhưng cậu từ nhỏ đã nổi danh bá đạo rồi, cả đại viện ngoại trừ tớ ra có ai dám đụng đến món đồ chơi của cậu đâu?"



". . . . . ." Hình Khải nghe xong những lời này trong lòng lại không được tự nhiên, tất cả món đồ chơi có thể đưa cho Đặng Dương Minh đều được, nhưng chỉ duy nhất có Hình Dục không được.



Lại nói đi nói lại anh thật không biết từ khi nào đã để ý tới Hình Dục, có lẽ chính là câu nói đùa của Đặng Dương Minh: "Thừa dịp cậu không ở nhà, tớ với lão bà của cậu tâm sự" ? Thật chẳng lẽ là bởi vì câu nói của Đặng Dương Minh anh mới bắt đầu chú ý Hình Dục hay sao?



Hình Khải quơ quơ ly bia uống một hơi cạn sạch mặc kệ yêu ai, người nào cùng với anh giành thì anh cùng người đó liều mạng!



. . . . . .



Chờ hai người sau khi cơm nước no nê, Hình Khải ở nhà Đặng Dương Minh đến 3h, nhìn thời gian không còn sớm lắm lúc này anh mới chuẩn bị về nhà.



Anh vừa mở cửa nghe thấy được mùi tức thức ăn phòng bếp bay tới, trong lòng cũng hơi mềm lòng.



Hình Khải đi tới cửa phòng bếp xoay người một vòng quỷ dị cười một tiếng: "Anh không đem Đại Dục mang vào nhà."



". . . . . ." Hình Dục chen qua bên cạnh anh, đem món ăn vừa xào mang lên bàn ăn.



Nhưng khi cô trở về phòng bếp thì Hình Khải một cước chận ở cửa nghiêng đầu nhìn cô.



"Thế nào?"



"Em xế chiều đã đi đâu?"



"Giúp ba gởi phong thư."



"Trong viện không phải có chuyển phát sao?"



"Em không đem chuyển phát mà đi mồt chuyến đến bưu cục."



Hình Khải thấy cô đối đáp trôi chảy, chỉ đành phải để chân xuống.



Anh lấy trong tủ lạnh lấy ra một chai nước suối mở nắp một cái, thuận tay đem nắp bình ném về phía Hình Dục đang bày biện thức ăn: " Nói là đi bưu cục, vậy còn làm ra vẻ huyền bí gì lắm!" . . . . . . Còn có nửa câu: hại anh mò mẫm suy nghĩ.



Hình Dục hơi nghiêng đầu nói: "Anh đi xem ti vi đi, phòng bếp khói dầu mỡ lắm."



Hình Khải lúc này mới cảm giác phòng bếp có nhiều mùi khói dầu, Hình Dục ngày ngày vào phòng bếp mà có thể chịu được sao?

. . . . . .

Chờ món ăn dâng đủ, Hình Khải bắt đầu đối với thức ăn kén cá chọn canh, quá mặn, quá cay, quá dầu!



Anh tức giận buông chén xuống đũa: "Thật là khó ăn đấy! Bắt đầu từ ngày mai không cần em làm nữa, đơn thuần lãng phí tàu nguyên quốc gia, giống như trước kia kêu ban cấp dưỡng (mình nghĩ chắc là nhà ăn) làm một ngày ba bữa đi!" Nói xong, anh vung tay một cái rồi đi lên lầu.



". . . . . ." Hình Dục thấy anh giận rồi rời đi, cầm chiếc đũa ở mỗi món ăn gắp một hớp nếm nếm, vị cùng bình thường không có khác biệt, hơn nữa đều là món anh thích ăn, đau có vấn đề gì đâu.吖.



Cô nhìn hướng phòng Hình Khải đang khép chặt cửa phòng ngủ, có phải hay không đang vì chuyện tiểu Cầu mà cáu kỉnh đây?



Nhưng mà mặc dù anh lại tức giận thì cô cũng muốn cố gắng làm hết mình.
Chương 12 : Ngày 30 tháng 1 năm 1997



Từ sáng sớm, trong đại viện đã vang lên tiếng búa gõ đinh đinh đang đang nhức óc.



“Này, lắp cao lên một tí, loài chó này lớn nhanh lắm!” Hình Khải đứng một bên chỉ đạo anh lính cần vụ đang đóng chuồng chó.



Đặng Dương Minh bị tiếng gõ tiếng đập đánh thức, nhoài người ra ngoài ban công mắng Hình Khải gây ồn.
“Chẳng phải cậu nói sẽ tự mình làm chuồng chó sao? Mặc ấm thế đứng chỉ đạo thôi à?” Đặng Dương Minh ôm chú cún con, giơ lên cao làm động tác giả ném về phía Hình Khải.


Hình Khải vô thức vươn tay ra đón lấy: “Cậu đừng có dọa Đại Dục nhà mình.”



“Đại…” Đặng Dương Minh suýt chút nữa thì gọi tên con chó theo Hình Khải, cũng may vừa lúc ấy nhìn thấy Hình Dục. Hình Dục liếc mắt nhìn con chó nhỏ trong tay Đặng Dương Minh, rồi lại ngồi xuống tiếp tục chuyển chậu hoa.


Đặng Dương Minh cũng không hiểu tại sao Hình Dục lại không thích chú cún con này, nhưng lại ra giúp khi Hình Khải đóng chuồng chó.


“Hình Khải, mau ra dọn phân và nước tiểu của chó đi!”


Hình Khải mặt mày nhăn nhó, chau chau mày: “Hình Dục, em dọn đi!”


“Là anh muốn nuôi, em mặc kệ.” Hình Dục lau lau mồ hôi, tiếp tục nhặt những mảnh gạch vụn dưới sân.


“Giờ em không cần phải nấu cơm nữa, giúp đỡ đi mà…” Hình Khải ngồi xổm đằng sau cô đấm lưng nịnh bợ.


Hình Dục nói mặc kệ là mặc kệ, đưa một chiếc túi nilon cho Hình Khải, sau đó đi vào trong nhà.


Hình Khải hết cách, chưa bao giờ thấy cô cố chấp như thế, cứ như có mối thâm thù lớn với chú cún này vậy.
***


Đặng Dương Minh vừa nghịch nghịch chú chó con vừa nói: “Hay là tặng lại cho người khác đi, mình thấy Hình Dục đúng là không thích con chó này thật đấy.”


“Cô ấy không thích, mình càng phải nuôi! Càng chiều theo ý cô ấy, cô ấy càng được nước lấn tới.” Hình Khải bịt chặt mũi lau nước đái dưới sân.


“Cậu có hỏi cô ấy lý do không?”


“Hỏi rồi, cô ấy chê chó bẩn và ồn.” Anh cảm thấy còn có nguyên nhân khác, nhưng anh vẫn chưa biết mà thôi.


Hình Khải đột nhiên thở hắt ra: “Phải nói là anh cậu đã từng yêu không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng khiến mấy em gái mê muội, chỉ riêng Hình Dục là không sao hiểu được cô ấy đang nghĩ gì?”


“Này, nói thật đi, cậu đã gì gì với cô ấy chưa?”


Hình Khải giơ túi phân chó trên tay lên vờ ném về phía Đặng Dương Minh, khiến anh ta sợ hãi chuồn ra sau ghế sô pha nấp.


Hình Khải phì cười: “Suy nghĩ của cậu thật bẩn thỉu quá đấy, cô ấy mới mười sáu tuổi.”


“Mười sáu tuổi ở thời cổ đại là làm mẹ trẻ con rồi. Cậu không thấy Hình Dục rất giống mẫu con dâu thời cổ đại sao?”


Hình Khải sững lại, giống không? Hình như cũng hơi giống, đặc biệt là bộ dạng khi ở trên giường.


Nhớ tới chuyện tối hôm đó, những ngón tay như chạm vào được làn da non nớt mong manh của Hình Dục trong tưởng tượng. Chỉ thế thôi mà chỗ ấy của Hình Khải cũng có phản ứng.
Đặng Dương Minh thấy Hình Khải không nói gì, nằm bò ở đầu kia của ghế sô pha, đầu cúi gằm, liền giục giã: “Còn ở đó làm gì? Chỗ này cũng có một bãi.”


“Ồ…” Lúc này Hình Khải không thể đứng thẳng dậy, đành ngồi xổm nhảy tới, nếu không sẽ bị Đặng Dương Minh phát hiện ra phản ứng lạ.


Đặng Dương Minh tiện tay bật ti vi, trên màn hình hiện ra cảnh đôi nam nữ nằm trong chăn lật qua lăn lại, mặc dù chỉ nhìn được họ hôn nhau còn những thứ khác đều không nhìn thấy, nhưng có thể tưởng tượng được sự kích thích ngoài cảnh ấy…


Hình Khải hít một hơi thật sâu, anh muốn về nhà, nhớ tới cảm giác khi ôm Hình Dục trong lòng, muốn làm xong cái việc mà tối ấy chưa kịp làm.Ở đầu ghế bên này Đặng Dương Minh vẫn đang nói chuyện với anh, nhưng rồi phát hiện ra anh đã biến mất.


Về đến nhà, Hình Khải thấy Hình Dục đang quét nhà, anh lẳng lặng chạy đến ngồi trên chiếc ghế dài ở góc tường, Hình Dục hình như vừa giặt quần áo xong, ống quần vẫn xắn trên đầu gối, để lộ ra hai cẳng chân thẳng tắp trắng ngần. Hình Khải lén liếc nhìn, ra sức gập người xuống giấu đi “chân tướng”. Nhưng, trí tưởng tượng dâm đãng của gã đàn ông rất phong phú khiến anh mất kiểm soát, càng muốn che giấu, chỗ ấy… lại càng phản ứng mãnh liệt.



Anh lại không biết phải mở miệng ra nói thế nào, lẽ nào nói: “Này, lên phòng đi, cởi quần áo rồi nằm xuống?”
Hình Dục thấy anh đi cả giày thể thao vào nhà, đi ra cửa lấy đôi dép lê, sau đó đứng bên cạnh đợi anh thay giày.


Hình Khải một tay vờ ôm bụng, một tay bóp trán, không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng “cầm thú” của mình lúc ấy.


Hình Dục thấy anh không cởi giày, ngồi xuống giúp anh cởi dây giày, lại phát hiện ra mồ hôi nhỏ xuống sàn nhà, cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hai —- tai đỏ rực của Hình Khải, vô thức đưa tay lên sờ trán anh, hỏi:

“Sao anh ra nhiều mồ hôi thế? Có phải bị sốt rồi không…”


“Này… đừng động vào anh!” Hình Khải giật nảy người ngồi thẳng dậy, ngón tay cô như bị điện giật.


Hình Dục rụt tay lại: “Không cho anh nuôi chó mà anh giận tới mức ấy sao?”


“Không, không phải, anh không giận.” Hình Khải nhanh nhẹn chạy vọt ra sau lưng cô, vội vàng lao lên phòng.


Hình Khải chui vào phòng nhanh như làn khói, ngồi khoanh chân trên giường, chỉ vào “cậu em”, thầm mắng: “Đồ dễ bị cám dỗ, nhìn thấy chân con gái nhà người ta mà mày cũng cứng được như thế à? Tiểu tử mau mềm ngay cho ta!”


Cộc cộc… Tiếng gõ cửa vang lên, Hình Khải rùng mình, nhanh như cắt lật người lao xuống sàn, dùng lưng chặn chặt cánh cửa, hoàn toàn quên mất rằng mình đã khóa cửa từ lâu.


“Hình Khải, buổi trưa ăn gì, em gọi điện đặt cơm.”


“Không… không… không đói, tùy em…” Hình Khải căng thẳng áp sát lưng vào cửa chặt hơn. Thế nào gọi là lương tâm tội lỗi thì bộ dạng anh lúc này giống hệt như thế..


Hình Phục Quốc chẳng buồn cởi áo khoác, rõ ràng ông chỉ định ngồi một lát rồi đi ngay.


Ông đặt mấy tờ giấy trên bàn trà, Hình Khải cầm lên xem, mấy tờ giấy này là thông báo nhập học, một tờ của Đại học Thanh Hoa, một của Đại học Bắc Đại, một của trường Quân sự Lục quân.


“Bố, trí nhớ của bố dạo này giảm sút rồi sao, sang năm con mới lên lớp mười hai.”


“Lớp mười hai học hay không cũng thế, không cần phải lãng phí thời gian cho việc thi đại học. Bố nghĩ kỹ rồi, không ép con, nếu con không muốn làm quân nhân thì có thể lựa chọn một trong hai trường kia. Cho con ba ngày để suy nghĩ. Chọn xong gọi điện cho bố. Nghỉ đông xong đến thẳng trường mới nhập học.”


Hình Phục Quốc thổi thổi tách trà, nói tiếp: “Tiểu Dục, muốn học trường nào cứ nói với bố.”


Hình Dục chầm chậm lắc đầu: “Bố, con muốn học Học viện Y, định sẽ tự mình thi.”


Lời vừa nói xong không chỉ khiến Hình Phục Quốc sững lại mà còn khiến Hình Khải kinh ngạc. Cô quả là một người con gái có rất nhiều ý tưởng.


Hình Phục Quốc thấy lòng cô đã quyết, ngập ngừng định nói lại thôi. Cuối cùng ông nói: “Tùy theo ý nguyện của con vậy, có điều nghe nói Học viện Y không dễ thi đâu, nếu chỉ thiếu ít điểm bố sẽ nghĩ cách giúp con.”
Hình Dục mỉm cười gật đầu: “Con cảm ơn bố!”


Con gái gọi “bố” nghe thật thuận tai, Hình Phục Quốc càng ngày càng quý cô con gái Hình Dục này. Bất giác, ông để ý bộ đồ cô mặc trên người chẳng khác mấy so với hồi cô mới tới đây, thế là ông thò tay vào túi áo lấy ra một xấp tiền mặt đặt lên bàn, cười nói: “Ngày mai bảo Tiểu Khải đưa con đi shopping, sắp Tết rồi, mua thêm vài bộ đồ mới.”


“Bố, tuần trước bố mới cho con 3 nghìn tệ rồi.” Hình Dục giơ tay đẩy lại từ chối.


“Đấy là tiền sinh hoạt phí của hai đứa, bảo con nhận thì con cứ nhận đi.” Hình Phục Quốc nghiêm khắc ra lệnh.
Hình Dục không muốn làm bố nổi giận, liền nhận tiền. Tiền chi tiêu hàng ngày cô đều ghi chép cẩn thận, Hình Khải vẫn tiêu tiền như nước, nhưng Hình Phục Quốc chỉ làm bộ nghiêm khắc, thật ra chưa bao giờ ông xem sổ chi tiêu của Hình Dục.


Hình Phục Quốc chỉ có một tiếng, nên ông vội vã đi ngay.


Hình Khải tiễn bố ra ngoài, đứng cạnh cửa xe nghe bố cằn nhằn dặn dò. Anh không đủ kiên nhẫn, giơ tay lên: “Bố, con biết rồi. Ngày mai con sẽ đưa cô ấy đi mua quần áo. Đảm bảo khiến bố hài lòng, bố mau đi đi, bố đi cẩn thận nhé!”


Hình Phục Quốc dùng ngón tay dí dí vào trán con trai, thằng ngốc này, bố đích thân ra tay là tạo cơ hội cho con, cố gắng mà nắm lấy.
***


Ngày hôm sau, trời rất đẹp.


Hình Khải đưa Hình Dục vào trung tâm mua sắm, nghĩ kỹ lại thì, đây là lần đầu tiên họ ra ngoài cùng nhau với tư cách là một đôi nam nữ.


Hình Dục nhìn những sản phẩm được bày kín trong tủ, những thứ quần áo nhìn thì bình thường, chẳng có gì đặc biệt song lại được gắn mác với giá tiền trên trời, cô nghĩ ai mua thì người đó thật điên khùng.


Hình Khải hai tay đút túi, lười nhác đi theo sau cô, trong mắt anh, cô vẫn chỉ là một cô bé quê mùa không hơn không kém, chỉ có điều cô gái quê mùa này khi bước chân vào nơi mua sắm sang trọng, trông còn bình thản điềm tĩnh hơn những cô gái sống ở thành phố vài phần.


Anh biết Hình Dục hợp với kiểu quần áo như thế nào, cũng có thể nói đấy là cách ăn mặc mà anh rất thích, vì vậy anh đưa Hình Dục vào cửa hàng chuyên bán đồ

Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Lời thì thầm của con tim

Good Smile Company trình làng figure Utaha Kasumigaoka (Nhá hàng)

PV, hình ảnh mới cho season 3 của anime Fate/kaleid liner Prisma Illya được đăng tải

Good Smile Company trình làng figure Utaha Kasumigaoka (Nhá hàng)

Truyện Hoa Dại Full Online

Good Smile Company trình làng figure Utaha Kasumigaoka (Nhá hàng)

Truyện Hoa Dại Full Online

TAG: