hãng Fairyfair. Mỗi bộ quần áo ở đây dường như đều được người thiết kế phủ lên màu sắc của những câu chuyện thần thoại, màu vàng trang nhã, màu tím mộng mơ, màu xanh kín đáo, màu sắc được chọn không quá lòe loẹt nhức mắt, đơn giản nhưng không mất đi vẻ tao nhã tinh khiết. Đương nhiên, cũng không phải cô gái nào khi mặc những bộ quần áo đó lên người cũng có thể làm nổi bật sự độc đáo của chúng, đặc biệt là loạt áo sơ mi “Công chúa bướm” mang phong cách Anh quốc, chúng đòi hỏi người mặc phải có phần eo đặc biệt mảnh dẻ. Vì vậy, Hình Khải thấy thương hiệu trang phục có phong cách thiết kế như thế rất phù hợp với Hình Dục ngọt ngào và tươi mát như một trái táo xanh.
Đương nhiên, bản thân Hình Dục không thấy mấy chiếc áo sơ mi điểm hoa ở gấu và viền áo rút cuộc đắt giá ở điểm nào.
“Hình Khải…”
“Vào thử đi!”
Tách, Hình Khải dùng máy ảnh chụp lại bộ dạng của Hình Dục trước khi vào thử quần áo. Sau đó, anh đi đến trước mấy giá hàng chọn trang sức.
Năm phút sau.
“Mau ra đi tiểu thư, em mặc bộ đồ đó rất đẹp mà, hơn nữa cũng rất phù hợp với khí chất tinh khiết của em.” Nhân viên bán hàng đứng ngoài cửa phòng thay đồ, cười chân thành.
Đầu tiên Hình Dục mặc thử một bộ quần áo mùa thu màu tím nhạt, cô tính nhanh, cả áo và quần tổng cộng là hơn 7 trăm tệ, cô thật sự không đủ dũng khí bước chân ra khỏi phòng thử đồ.
Hình Khải nghe thấy tiếng nói chuyện, đưa mấy chiếc áo vừa chọn xong cho nhân viên bán hàng, đi thẳng đến trước cửa phòng thử đồ, anh nhìn Hình Dục như vừa được lột xác từ đầu đến chân, còn Hình Dục hai mắt mở to long lanh, để lộ ra vẻ hốt hoảng ngốc nghếch. Hình Khải túm lấy tay cô kéo ra đứng trước gương, hai tay đặt lên vai cô, nhe răng cười: “Anh biết ngay em mặc vào nhất định sẽ rất đẹp mà, bộ quần áo này thiết kế dành riêng cho những cô gái có thân hình mảnh dẻ như em đấy.”
“…” Hình Dục ngần ngừ chỉ vào giá tiền gắn trên mác áo, ở chợ cũng bán kiểu y hệt như thế này.
Hình Khải biết suy nghĩ của cô, anh bĩu bĩu môi, thầm mắng Hình Dục đúng là người không biết nhìn hàng. Anh vờ như không nhìn thấy sự do dự của cô, gọi nhân viên bán hàng mang những bộ đồ phù hợp với cô đến, hiếm khi anh lại tự nguyện tham gia vào việc mua sắm của con gái, không định để tính khí nhỏ nhen keo kiệt của Hình Dục làm cho mất hứng.
Thế là, Hình Dục trở thành ma nơ canh thử đồ, từ quần áo mùa hè cho đến quần áo mùa đông, đi ra đi vào phòng thử đồ. Hình Khải chỉ đứng bên cạnh chụp ảnh cho cô, Hình Dục hỏi anh tại sao phải chụp nhiều ảnh như thế, nhưng anh không trả lời.
Cuối cùng, đợi Hình Dục thay lại quần áo của mình đi ra khỏi phòng thử đồ xong, tất cả quần áo mũ giày mà cô đã thử qua đều được thanh toán và cho vào túi, tay Hình Khải xách đầy các túi đựng đồ, nhìn cô hất hất cằm ý nói, được rồi, đi thôi.
“Khụ khụ, anh lấy tư cách là người kế thừa đời thứ hai nhà họ Hình chính thức thông báo với em, sau khi về đến nhà hãy ném ngay đống quần áo kinh khủng mà em tha từ ngoài chợ vào thùng rác cho anh, đừng để anh phải ra tay.” Hình Khải hừ một tiếng, lại nói: “Chẳng sợ mất mặt gì cả”, tay cầm đống túi nặng trình trịch, nặng tới mức hai tay đau nhức..
Hình Dục hơi khựng người lại, cũng chẳng để ý tới sự hà khắc trong lời nói của anh, ngược lại cô còn cảm nhận được sự quan tâm dành cho mình trong đó. Cô đứng lại suy nghĩ, thấy Hình Khải đã đi xa, vội vàng chạy đuổi theo, đón lấy vài cái túi từ tay anh, rồi lại lấy một chai nước từ chiếc túi màu xanh bộ đội đeo ngang hông ra đưa cho Hình Khải.
“…” Hình Khải vừa nhìn nhãn trên chai nước là biết ngay cô mang từ nhà đi, thật phục cô quá!
Đang đi, Hình Dục đột nhiên bước chậm lại, kéo kéo gấu áo Hình Khải: “Toàn là đồ mua cho em, anh có muốn mua gì không?”
“Anh? Không.”
“Nghĩ kỹ đi.”
“À…” Hình Khải chớp chớp mắt nhìn trời: “Anh nghĩ, có lẽ là một chiếc Porsche.”
“Porsche là cái gì?”
“Xe đua.” Hình Khải nhếch môi cười, trêu chọc: “Sao, em muốn tặng anh một chiếc à? Chỉ hơn 3 trăm vạn thôi.”
Hình Dục thoáng sững lại, ngượng ngùng cúi đầu xuống: “Em, không mua được…”
Hình Khải thấy cô tưởng anh nói thật, liền phá lên cười.
***
Mua sắm xong, trước thái độ kiên quyết của Hình Dục, cả hai đành về nhà ăn cơm tối.
Tối nay Hình Khải ăn đặc biệt nhiều, không chỉ vì đói, mà còn vì tâm trạng anh rất tốt.
“Đúng rồi, em thích anh vào trường quân sự hay trường đại học thường.”
Hình Dục chậm rãi nhai cơm, hỏi: “Có gì khác biệt không?”
“Trường quân sự ở thành phố W, quản lý theo phương thức khép kín trong vòng ba năm. Hai trường đại học thường thì ở ngay trong thành phố, anh có thể về nhà bất cứ lúc nào, sau khi tốt nghiệp có thể lựa chọn công ty vào làm. Em muốn anh ở hay đi?”
Hình Dục khựng lại, không biết anh thật lòng muốn nghe ý kiến của mình hay là chỉ nói chuyện vu vơ, đợi khi cô nói xong rồi liệu có chê cười cô lắm lời hay không… Cô đặt bát đũa xuống: “Quản lý khép kín có nghĩa là, trong trường chỉ toàn nam sinh sao?”
Hình Khải từ từ ngước mắt lên: “Có lẽ họ không chiêu sinh nữ, cho dù có thì cũng hiếm như lông phượng thôi, mà sao em lại hỏi việc này?”
Hình Dục lắc lắc đầu, cầm đũa lên, im lặng không nói.
“Nói đi, em muốn anh vào trường đại học nào?”
“Anh thật sự muốn nghe ý kiến của em sao?”
“Ừ!”
“Vậy thì vào trường đại học thường đi, vào trường quân sự sẽ phải vất vả.” Hình Dục trước sau vẫn không buồn ngước mắt lên nhìn, cúi đầu và cơm trắng trong bát.
Hình Khải rõ ràng đã đạt được câu trả lời khiến anh thỏa mãn, anh gắp một miếng cá bỏ vào bát Hình Dục: “Ăn thức ăn đi.”
Chính vào tối đó.
Hình Khải ngồi trước bàn viết, nghiêm túc điền vào tờ giấy nhập học của trường Quân sự Lục quân. Anh không phải muốn làm ngược lại mong muốn của Hình Dục, mà từ lâu anh đã quyết định rồi, nếu không đã không chụp nhiều ảnh của Hình Dục để giữ làm kỷ niệm như thế, đồng thời, câu trả lời của Hình Dục khiến anh càng quyết tâm hơn, điều đó cho thấy cô không nỡ rời xa anh, vì vậy anh có thể yên tâm đi học..Chương 13 : Trước khi đi ngả bài
Kể từ khi Hình Khải đưa giấy báo nhập học cho Hình Phục Quốc,ông nhìn mà cười không khép miệng, Hình Phục Quốc đương nhiên hi vọng con traimình thừa hưởng tinh thần cách mạng Chủ Nghĩa Anh Hùng tiếp tục hỗ trợ bảo vệ tổ quốc cùng nhân dân. Nhưng mà học ở trường quân độithì đúng là không phải chỉ một loại khổ cực mặc kệ là con cái nhà ai, nhà trường từ trước đến giờ đối xử như nhau<đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục>*căn bản là không có gì khác gì cuộc sống ở trong quânngũ.
*Đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục nghĩa là : Trong một năm, những ngày lạnh lẽo nhất là ngày "tam cửu" trong mùa Đông. Nhà quyền thuật rất coi trọng "Đông luyện tam cửu", lợi dụng giá lạnh để rèn luyện ý chí, tăng sức chống rét của cơ thể và thói quen thích ứng với giá lạnh. Nói chung là đông lạnh hè thì nóng như lửa đó.
Hình Phục Quốc nói trong điện thoại: “Học xong lớp mười một, hết hè thì đến trường mới nhập học, cố gắng mà học, đừng có giở trò nghịch ngợm ra đấy!”
Hình Dục đối với chuyện này không có bất kì ý kiến gì, dĩ nhiên càng không có nói những điều không cần thiết.
Mùa xuân năm nay rơi vào mùng 7 tháng 2, nhưng ngày 3 tháng 1 thì đã tựu trường rồi. Nói cách khác là Hình Khải chỉ có thể ở nhà qua hết mùa xuân, nhưng về phần sinh nhật 18 tuổi của mình là ngày 15 tháng 3 thì chắc đành phải một mình vượt qua tại trường quân đội.
Trong phòng ngủ.
Hình Khải ngồi ở bên cạnh bàn chơi trò chơi, Hình Dục ngồi bên cạnh giúp anhthu dọn hành lí.
“ Máy chơi game trong tay mang sao?” - Hình Dục nghiêng đầu hỏi.
“ Không mang theo….. mang đi sợbị tịch thu”.
“ Sách manga mang sao?”.
“ Không mang theo”.
“Vậy tạp chí người lớn có mang theo không?”
“ Mang…... ách, không mang theo!........” - Hình Khải xoay người nhìn thìhành lí đã bị Hình Dục nhét đầyanh không nhịn được nói :“anh không phải đi chơi mang vài đồ tắm rửaquần áo là được rồi!”.
Hình Dục không lên tiếng vẫn như cũ hướng tới khe hở trong hành lý nhét đôi vớ vào.
“Anh phải đi, giờem bày sắc mặt đó để cho anh nhìn phải không?”
Hình Dục nghiêng đầu cười nhẹ rồi lại cúi xuống dọn dẹp.
“…….” Hình khải xoay ghế đến bên cạnh Hình Dục chọc chọc khuỷu tay của cô:“ Này, có phải hay không không đành lòng để anh đi?”. Anh phát hiện mấy ngày nay Hình Dục trông phờ phạc, thỉnh thoảng rơi vào mơ hồ có lúc gọi cô ba năm lần mới đáp lại.
“…………..”
“ Có phải hay không, phải hay không?”- Hình Khải hỏi tới.
“……………”- Hình Dục đưa lưng về phía anh gấp chiếc sơ mi hiển nhiên không muốn trả lời.
Hình Khải đạp ghế xoay lại ghế đối diện với mặt cô rồi nói: “ Nói chuyện, em là hũ nút đầu thai hay sao?”.
"Anh hi vọng en nói cái gì?"Hình Dục bình tĩnh ngẩng đầu lên.
“ Nói! ……. Thôi.” ."Hình Khải thở dài hỏi tới hỏi lui hỏi được cũng không còn hứng thú.
Hình Dục đi tới trước bàn máy vi tính vừa sửa sang lại vừa tiếp tục hỏi anh muốn mang cái gì ,không mang theo cái gì giọng rất là máy móc.
Hình Khải co rúm khóe miệng, nếu như hắn là một thanh lửa nhiệt tình, như vậy, Hình dục nhất định là Trí Năng hình diệt lửa khí.
“ Đúng rồi, tên Đặng Dương Minh đã giúp anh một tay chiếu cố cho “Đại Dục”, em đừng thừa dịp anh không có ở nhà làm mà làm cái gì đó nha”.
“ Vậy anh tốt nhất xin anh Dương Minh cột chặt nó cho tốt, emkhông cuối cùng là phải đem nó ra ngoài” –Hình Dục vẫn còn giữ thái độ mâu thuẫn như vậy.
Hình Khải vuốt vuốt cằm,HìnhDục đối với người nào cũng rất tốt nhưngtại sao đối diện với con vật nhỏnhư vậy mà chẳng quan tâm: " Hừ….“Đại Dục” thế nào trêu chọc em rồi hả?cứ như vậy mà không muốn gặp nó sao?”.
"Không thích chính là không thích, không có lý do gì."
"Vậy em yêu thích anh sao?"Hình Khải thuận miệng hỏi tiếp.
"Em cũng không hiểu anh vì cái gì phải hỏi em có thích hay không thích anh?" Hình Dục hỏi ngược lại
". . . . . ." Hình Khải động tác ngưng lại giây lát.
Cô chăm sóc anh còn hơn cả trác nhiệm của một người phụ nữ, cũng nguyện ý lên giường cùng anh và hơn nữa kể từ khi cô vào Hình Gia thì cô cũng rất muốn làm người vợ tương lai của anh nhưng cô không muốn nói ra từ…. ‘Thích’?
A! Anh hiểu được rồi Hình Dục vẫn còn quá nhỏ, vậy anh sẽ chờ cô chờ đến khi nào nhận rõ tâm ý của anh lần này sẽ chính xác không sai.
Nghĩ tới đây anhcũng không có ý định ép Hình Dục lập tức thừa nhận, huống chi anh chỉ rời đi có ba năm thôi ngộ nhỡ cô phải rơi nước mắt trong lòng anh khẳng định sẽ không dễ chịu.
Chỉ là… trước khi đi sẽ cho Đặng Dương Minh biết, ngàn vạn lần đừng thừa dịp anh không ở nhà làm ra chuyện xấu gì "táng tận lương tâm" với cô.
Dĩ nhiên, cái ý niệm này chỉ là Hình Khải vừa chợt lóe lênanh đã quay người ra khỏi phòng ngủ từ trong tủ rượu lấy ra một chai rượu bảo bối Ngũ Lương Dịch, thuận tiện nói cho Hình dục không cần để cửa khuyên cô nên nghỉ ngơi .
Nhiều năm là anh em tốt, cái gì nàng dâu gia trưởng đều là một thoáng quan tâm, người bạn chân chính của anh cùng anh vượt qua thời gian tịch mịch chính là Đặng Dương Minh, cho nên tối nay anh muốn cùng Đặng Dương Minh không say không về.
Đặng Dương Minh mặc dù luôn là bày ra một bộ chán ngấy khuôn mặt đức hạnh của Hình Khải, thật ra thì hai người đúng là ai cũng không thể rời bỏ người còn lại nhưng tính nhau làm bạn hai mươi năm rồi nên cũng rất hiểu rõ về tính tình của nhau.
………………………………………………..
“Dương Minh, Đại Dục để cậu chăm sóc, tiểu Dục sẽ tự mình chăm sóc cho mình….” Hình Khải giơ ly rượu lênnói thì chơi chơi, nhưng bên trong vẫn mang một chút vị giấm chua.
Đặng Dương Minh cùng anh cạn ly trực tiếp nói : "Vợ bạn không thể đùa giỡn, chớ nói quanh co lòng vòng nhắc nhở tớ”.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng…. Được! Đặng Dương Minh nói những lời này, anh coi là hoàn toàn yên tâm rồi.
Nói xong chuyện riên bây giờ mới bàn đến việc chính sự, Đặng Dương Minh ngồi vào bên cạnh Hình Khải quàng qua bả vai anh vỗ mạnh: “ Trường quân đội không thể so với trung học, mỗi lần vào là một lần so tài cố gắng kiềm chế tính khí tớ không muốn cậu bị người ta lăn qua lăn lại đâu”.
Hình Khải nhìn gương mặt lo lắng của Đặng Dương Minh chăm chú, vò rối tóc của anh rồi cười to: “ Cậu làm sao mà giống cô vợ thế, còn quan tâm tới tớ nữa chứ…. chờ kiếp sau nhé!”.
Hai người nói không đến ba câu liền bắt đầu"Động tay động chân" , từ phòng khách đánh tới nhà bếp khi còn bé đến giờ vẫn cùng nhau làm ầm ĩgây hứng.
"Đông!" . . . . . . cái ót Hình Khải không cẩn thận đụng vào gạch men sứ, hơn nữa đã uống nửa chai rượu trắng bỗng thấy chóng mặt, Đặng Dương Minh thấy thế thuận tay bỏ lạicây súng bắn nước vội vàng nâng sống lưng Hình Khải: "Cậu không sao chứ ?"
"Không có việc gì." Hình Khải vẫy vẫy đầu lảo đảo bắt được cổ áo của Đặng Dương Minh trịnh trọng nói: "Thay tớ chăm sóc tốt Hình dục, chờ tớ trở lại liền cưới cô ấy."
Đặng Dương Minh nắm nắm mu bàn tay anh, đưa ra ba ngón tay thẳng lên trời cam kết: " Hình Khải cậu yên tâm, vợ cậu nhất định mình sẽ chăm sóc tử tế, chỉ cần có Đặng Dương Minh ở đây tuyệt đối sẽ không cho bất kì kẻ nào khi dễ Hình Dục."
Từ nội tâm cũng liền hạ quyết tâm, cả đời cam kết bắt đầu từ hôm nay Hình Dục đối với anh - Đặng Dương Minh, trong đầu chỉ tồn tại một loại xưng hô —— vợ của anh em.
Hình Khải mất tự nhiên ho khan hai tiếng hạ mũi xuống, cười cười, Đặng Dương Minh thấy anh cười cũng cười theo hai người bắt đầu cười khúc khích.
"Chờ cậu cưới vợ, tớ nhất định đối với em dâu tốt gấp chục lần." Hình Khải thật lòng nói.
" Hừ, cậu thật sự không có ưu điểm khác chính
Đến trang: