Snack's 1967
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Truyện Anh hận anh yêu em

Truyện Anh hận anh yêu em



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
/> " Tiểu Khải, cháu vẫn còn không? Xảy ra chuyện gì sao?" Trương cục trưởng nghe được Hình Khải hơi thở rối loạn, theo bản năng đứng lên.



Hình Khải bình tĩnh, nói: ". . . . . . Bác cứ nhốt cô ấy lại cho tới khi mở miệng mới thôi. Chỉ là, làm phiền Bác cho cô ấy ăn chút gì đó. Một lát cháu sẽ liên lạc lại, Bác Trương hẹn gặp lại!." Vừa dứt lời, Hình Khải cúp điện thoại, ném luôn chiếc điện thoại di động vào tường, "Bắn" một tiếng, chiếc điện thoại rơi năm xẻ bảy.



Khi một người đàn ông không thể khiến cho người phụ nữ lệ thuộc mình, thậm chí trước mắt chỉ có người đàn ông này mới có thể cứu mạng cô ấy! . . . . . . Loại cảm giác đó thật là kém đến nỗi cực điểm.



Vào giờ phút này, Hình Khải có lý do hoài nghi, Hình Dục chưa bao giờ đem cô gắn với sinh mệnh người nào hết . . . . . Anh cùng với con chó nhỏ ngoài cửa kia được cô đối xử thật sự không có điểm nào khác nhau, Hình Dục chỉ là không có bản lĩnh đem anh đánh đuổi đi đi.



Sau năm giờ chờ đợi, trời sắp chuyển thành tối. . . . . .



Trương cục trưởng không gọi được cho điện thoại Hình Khải, đành phải đem điện thoại gọi tới trụ sở, mà khi Hình Khải nhận điện thoại, thì lại một lần nữa bất đắc dĩ kết thúc cuộc gọi.



Hình Dục vẫn như cũ nửa chữ cũng không chịu nói, uống một ly sữa tươi, ăn hai bánh bích quy, lúc này đang nằm ở trong phòng thẩm vấn mơ màng ngủ.



"Tiểu Khải, Bác đã tự mình đi gặp cô bé kia, cô bé ho khan rất nặng, chắc là bị cảm rồi."



". . . . . ." Hình Khải day day huyệt thái dương : "Thả thôi. . . . . . Cô ấy thắng."



"A, có muốn hay không Bác bảo lái xe đưa cô bé về nhà?"



"Không cần, hôm nay làm phiền Bác rồi, để cô ấy tự đi là được. . . . . ."



Hình Khải cúp điện thoại, mệt mỏi lê bước chân trở về phòng ngủ, anh chợt cảm thấy bàng hoàng. . . . . . Dễ hiểu, Hình Dục là một cô gái vừa đẹp vừa tỉ mỉ, cô có bản lãnh dễ dàng nhìn rõ tâm tình của anh, biết anh thích nghe cái gì, ghét làm cái gì! Nếu cô có thể cho anh một gia đình, cũng có thể hủy diệt tất cả trước mắt. Cho nên, khi anh chần chờ, hốt hoảng, anh thật có thể không biết có cùng với loại phụ nữ này sống suốt đời được không?



. . . . . .



Nửa giờ sau



Hình Dục vẫn là rón ra rón rén quay về biệt thự, mang theo liên tiếp âm thanh đè nén ho nhẹ đi trở về phòng ngủ.



Vừa mở cửa, cô ngây ngẩn cả người, bởi vì Hình Khải đang ngồi ở trên giường của cô.



"Mau đi ra, cẩn thận bị vi khuẩn (virus) lây bệnh. . . . . . Khụ khụ. . . . . ."



Hình Dục né tránh ánh mắt của anh, xoay người đem áo khoác ngoài để lên giá quần áo. Hình Khải trầm mặc không nói, nhìn cô chăm chú , đôi môi sưng đỏ, ngón tay bị rách da, trong lòng không khỏi đau xót.



Anh ngồi im thật lâu, không nói ra chuyện này, chậm rãi đứng lên, đi tới sau lưng Hình Dục, vây cô ở giữa hai cánh tay, gương mặt chôn trong hõm vai của cô, im lặng được khác thường. . . . . .



". . . . . ." Hình Dục ngăn chặn tiếng ho, hơi nghiêng đầu, dò hỏi: "Em mới vừa rồi đi ra bưu cục, anh vừa dậy hay sao?’’.



Vừa từ bưu cục. . . . . . Chứng tỏ cô ấy đã hơn một lần nói dối.



"Bên ngoài lạnh như thế, trên người cô lạnh ngắt thế này, tại sao không mặc nhiều quần áo một chút lại ra ngoài? . . . . . ."



"Lạnh không? Bình thường." Đôi môi Hình Dục trong lúc nói vô tình đụng phải râu trên má anh, khiến trên mặt mang luồng cảm giác ấm áp, cô vội vàng né tránh, nói: "Nên cạo râu rồi. . . . . ."



"Hình Dục, em có biết là em có thể hủy diệt nửa hạnh phúc đời sau của một cô gái không? . . . . . ."



". . . . . ."



"Trả lời anh."



"Biết."



"Lúc nào thì biết?"



"Ở tại anh mà anh còn không biết được thời điểm? . . . . ." Hình Dục rũ con mắt xuống, âm lượng rất nhẹ lại rất chắc chắn.



Hình Khải không hề ngẩng đầu, im lặng cười cười, phần tự tin này của cô thật làm cho anh cảm thấy không rét mà run.



Hình Dục vuốt vuốt tóc của anh: "Hình Khải, mặc kệ em làm những chuyện gì, cũng không phải vì tổn thương anh."



"Vậy sao? . . . . . . Em thật không cảm thấy anh giống như ngu ngốc giống như đang đứng ở bờ vực sao. Ép anh? Đẩy anh, kéo anh như vậy, sẽ toàn khiến em vui mừng hả?. "Hình Khải tự giễu cười một tiếng. Anh đến tột cùng đến lúc nào thì rơi vào? Có lẽ chính là chỗ này chỉ một giây thôi.



Hình Dục xoay người, kéo tay của anh, nhìn về anh ảm đạm mà biểu tình, cô có chút nghẹn ngào nói: "Nhìn em đi, Hình Khải."



"Nhìn đây. . . . . ."



Hình Dục rất nhanh điều chỉnh lại một chút tâm tình, nhu hòa cười yếu ớt, nói: "Nhớ là theo như lời anh nói, anh mới mười bảy tuổi, anh cho là cả đời này không thể rời bỏ em sao?. Nhưng chờ anh lớn nữa lên, tiếp xúc càng nhiều với phụ nữ, anh sẽ phát hiện ra em không giống như người phụ nữ ấy. Nhưng chẳng qua là anh không đủ thành thục, dĩ nhiên em cũng như vậy, chúng ta hãy suy nghĩ đi, có được không? . . . . . ."



Hình Khải hất tay của cô ra, cô rất "Có thể làm" , một lần nữa lại châm hoả vào lòng anh, mà anh cũng không muốn nói gì nữa.



Hình Dục nhìn về bóng lưng của anh, từ từ thở dài, cô biết người báo cảnh sát bắt nhóm người không hợp pháp là Hình Khải, công việc đã mất, tiền công còn chưa có.
Chương 15: Ngày 9 tháng 7 năm 1998



Hình Dục ngồi lên xe lửa tiến về phía Shijiazhuang (Thạch Gia Trang), chịu sự nhờ vả giúp đỡ dưỡng dục của Hình Phục Quốc, một năm rưỡi rồi không thấy Hình Khải về thăm bọn họ nên cô đến thăm.

*Shijiazhuang: Thạch Gia Trang là một thành phố khá trẻ, được xây dựng từ những năm 1950 của thế kỷ 20, nhưng thật ra nó xuất hiện từ những năm 1920, khi vẫn mang tên là Thập Gia Trang (giản thể: 十家庄, phồn thể: 十家莊, bính âm: Shíjiāzhuāng, nghĩa là "làng của mười gia đình"). Đầu tiên, nơi này chỉ là một làng nhỏ với khoảng hơn chục hộ gia đình tự thành lập ở ngã ba của ba tuyến xe lửa lớn và sau đó mau chóng phát triển lớn mạnh. Khi ấy, cái tên Thập Gia Trang không còn phù hợp với quy mô của thành phố nữa, chữ "Thập" được đổi ra một từ đồng âm khác nghĩa là "Thạch". Nhưng tên của thành phố vẫn giữ chữ Trang (nghĩa là làng). Những người nói tiếng Anh thường gặp khó khăn khi đọc tên thành phố, vì thế phần lớn họ gọi Thạch Gia Trang là "Shi-city" hay "S-City".



Học viện bồ binh Thạch Gia Trang là một khu nhà bồi dưỡng các sĩ quan quân chỉ huy bộ binh. Học viện này có đủ các vũ khí hiện đại là tự động hóa, hệ thống mạng Internet có trong trường học liên kết với bộ chỉ huy, thư viện có đầy đủ các loại tài liệu nghiên cứu và có nơi nghĩ ngơi và đầy đủ thiết bị diễn tập quân sự, có phòng nghiên cứu và đồi ngũ giáo viên với kinh nghiệm phong phú. Học viên này rất là nổi tiếng tại Thạch Gia Trang và cũng được quốc tế biết đến, có rất nhiều chính trị gia của các cơ quan đầu não các tướng lãnh quân sự của Trung Quốc cũng thường xuyên tới thăm và phỏng vấn trao đổi kinh nghiệm với các quân nhân đang học tập tại đây.



Hình Dục ngồi đợi ở phòng khách, chờ đợi nhà trường làm thủ tục cho vào. Cô mặc quần áo mà Hình Khải đã đưa cho cô, giữa trưa ánh nắng rọi xuống xuyên thấu qua lớp cửa kính, chiếu vào dung nhan như hoa lan của cô đến đồng lòng người.



Các học viên trẻ tuổi chạy đi thông báo rằng trong phòng khách có 1 vị mỹ nữ đẹp giống như Lâm Đại Ngọc.



Chuyện như vậy ở các địa phương khác có thể là không hấp dẫn, nhưng ở học viện bồ binh được coi là chỗ bế quan của mấy gả con trai này thì được coi như là tin tức chấn đồng, tin tức này làm người ta có tinh thần phấn chấn và rất nhanh đã truyền tới tai Hình Khải.



"Có mỹ nữ à? ! . . . . . ." Hình Khải đóng tiểu thuyết lại, hùng hổ cùng ba đến năm bạn học lén lút đi đến phòng tiếp khách.



Mọi người xôn xao bàn luận ——



"Nghe nói dáng dấp đặc biệt xinh đẹp! Không biết là bạn gái của người nào. Hâm mộ nha . .."



"Còn đặc biệt, nếu có thể để cho Bảo Bảo tôi là tốt rồi sao, a ha ha. . . . . ."



"Mặt ngươi nhìn là biết sát gái rồi, mà đã gặp qua cô gái đó chưa?" Hình Khải vương cổ chạy, tốc đồ chạy bộ của ai cũng nhanh chắc là muốn nhìn thấy người đẹp rồi.



Chỉ là, chờ đến khi bọn Hình Khải chạy tới gần phòng tiếp khách thì phòng tiếp khách bốn phía đã tấp nập người, nếu như muốn chen vào hàng đầu tiên thì còn khuya mới chen tới được đó.



"Làm sao mà giống như đang vào ổ sói vậy? Cô gái này mà đi ra ngoài đây, chắc bị mấy người bám dai như đĩa không chừng có thể bị thương nữa nha?" Hình Khải ngửa mặt lên trời cười to, nghĩ đến hình dáng của cô gái đó không những người trong học viện hiếu kỳ mà bên ngoài học viện cũng tìm đến đây để nhìn mỹ nữ xinh đẹp này, đừng nói đến mấy người trong học viện mà ngay cả anh đều muốn ngắm mỹ nữ nên mới chạy đến trông đợi.



"Ê mấy đứa học viện Chính Trị tới kìa, là tụi lớp số 6 đấy!" Mấy học viên hàng trước kêu to.



Vừa nghe tụi lớp số 6 của mình thì Hình Khải nhảy thẳng lên gốc cây hô to: "Ê tụi bây xông lên trước đi, nếu không nhanh thì mỹ nữ sẽ bị mấy đứa lớp khác dùng con mắt mà lột sạch bây giờ, ha ha ha ——".



Lời này vừa nói ra, các bạn học lớp số 6 liền chạy tới săn tay áo mà hùng hổ tiến lên phía trước như muốn đánh người. Nhưng bởi vì tụi lớp số 6 ra tay quá trớn nên đã đập vỡ mồt bên cửa kính trên tường.



Hình Khải thấy thế ôm bụng cười lăn lộn, lấy cái còi trên ngực thổi lên dùng tiếng còi chỉ huy tụi học lớp số 6 tiến sát lên bao vây.



Lúc anh đang đùa cợt với tụi lớp số 6 chợt cảm thấy có người túm ống quần anh. Hình Khải tưởng là bạn anh, không nhịn được gạt ra: "Không thấy tao đang bận ah, đi chỗ khác chơi!"



"Hình Khải! Mỗi lần đều là em dẫn đầu gây chuyện, em lập tức xuống đây cho tôi…!"



"? !" . . . . . . Hình Khải vừa nghe là giọng của huấn luyện viên dạy quân sự, ảo não nhảy xuống cây đôn.



Ánh mắt ông nhìn chằm chằm Hình Khải, kể từ sau khi anh này vào trường học, không thấy học hành chỉ toàn là phá phách! Nào là rủ các bạn học ra đồng trồm khoai lang, nào là dẫn đầu kéo bè kéo lũ đánh nhau ... Chuyện xấu nhìn mãi quen mắt, mặc dù Hình Khải mỗi lần đều tỏ ra hối lỗi, nhưng vẫn năm lần bảy lượt gây náo loạn, nếu không phải vì thứ hạng cao của anh thì ông thật lòng muốn viết phần báo cáo nhanh cho anh sớm ra khỏi học viện rồi .



"Thầy thấy em bây giờ rãnh rổi còn có sức mà la cà phải không! Chạy cho tôi 10 km rồi mới được về…!"



". . . . . ." Hình Khải ỉu xìu, đương đầu với ông Liệt Nhật cũng không xong mà chạy 10 km kiểu này chắc xảy ra án mạng.



Ông thấy anh đứng yên bất đồng, thấp giọng ra lệnh: "Mau...?".



". . . . . ." Hình Khải không dám cãi quân lệnh, xoay người về hướng bãi tập mà chạy đi. Trường quân đồi phiền nhất chính là không thể đùa nghịch với huấn luyện viên, không phải nói vài câu năn nỉ là có thể trốn tránh hình phạt. Cho nên một năm nay, bởi vì dạy mãi anh không sửa được thói quen hay chọc phá, nên bị phạt nhiều hơn người khác thì là chuyện như ăn cơm bữa có đôi khi còn xử phạt bằng cách dùng các loại vận đồng thể xác như thế này nữa chứ. Khi có một ngày anh chợt thức tỉnh, cảm thấy mình thế nhưng giống như trâu bò rất là cứng đầu.



"Đúng rồi, cô gái trong phòng khách là tới gặp em đấy , chỉ là phải đợi em chạy xong mấy vòng thì cũng đến lúc phải tạm biệt rồi." Huấn luyện viên mặt nghiêm túc nhưng lồ ra ỷ cười xấu xa.



". . . . . ." Hình Khải muốn đập đầu xuống đất.



Thì ra là cô gái bị vô số đồ lưu manh háu sắc nhìn trộm là Hình Dục nhà anh? !



Quả nhiên, sau mồt hồi trong tiếng kêu gào thét của mấy tụi con trai, thì Hình Dục cũng vừa đi ra cửa chính phòng tiếp khách.



Hình Dục bước từng bước đi ra ngoài, thì lũ con trai đã đứng thành hai bên nhường cho người đẹp đi ra. Vừa nhìn thấy cô gái xinh đẹp bước ra, các nam sinh ngược lại trở nên ngượng ngùng, từng người một chỉ biết nhìn cô cười khúc khích.



Hình Dục theo sự chỉ dẫn của chỉ các hạ sĩ thì nhìn về phía bãi tập đã nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng Hình Khải đang chạy bồ.



Cô nhón chân lên, phất tay về hướng Hình Khải. Nhìn Hình Khải bây giờ thì nước da đã ngâm đen, người cũng cao hơn và nhanh nhẹn, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên người anh cảm thấy con người rất là anh tuấn tràn trề sức sống.



Hình Khải cười để lộ ra một hàm răng trắng như tuyết, quay người chạy tiếp.



Gần một năm rưỡi, vóc dáng Hình Dục đã thay đổi rất nhiều.



Càng ngày càng đẹp ra, nhìn thấy quần áo anh đã lựa chọn tỉ mỉ mà Hình Dục mặc lên người thì anh cảm thấy rất là mãn nguyện.



Hình Khải thở hốc vì kinh ngạc, trong đầu đang suy nghĩ nên mở lời nói gì với cô ấy.



Hình Dục có sự chấp thuận của sĩ quan, cười chạy tới gần anh. Còn mấy tụi lớp 6 thì đang bị phạt vì đã làm bể cửa sổ của phòng tiếp khách.

. . . . . .



"Sao trước khi đến không báo với anh một tiếng?" Hình Khải còn tưởng rằng mình sẽ không biết nói câu đầu tiên gì với Hình Dục, thật ra thì tự nhiên bồc phát mà hỏi thế.



"Đồt ngồt chỉ muốn đến đây vậy thôi, vốn định chờ anh nghỉ mới đến thăm anh." Hình Dục cùng chạy bồ với Hình Khải, cười thật ngọt ngào.



"Nhớ anh?" Hình Khải lúc rời nhà vẫn canh cánh trong lòng mồt chuyện, bởi vì lúc đó Hình Dục đang giận anh không ít, cho nên sau đó vài ngày cả hai không ai để ỷ đến ai, cho đến ngày anh đi thậm chí ngay cả câu “gặp lại” cũng không nói.



Hình Dục cười không đáp, sờ cánh tay rắn chắc của anh: "Nhìn anh bây giờ chỉ muốn đánh anh thôi."



"Em vốn là đánh không lại anh, vậy bây giờ anh để cho em đánh nha!." Hình Khải khinh thường khẽ hừ.



Hình Dục mím môi cười một tiếng: "Sinh nhật 19 tuổi thế nào?"



"Bình thường, tự nấu cho mình chén mỳ trường thọ thế thôi." Hình Khải lau mồ hôi: "Em đừng chạy theo anh nữa, vào chỗ mát đợi anh đi."



Hình Dục lắc đầu, theo sát bên anh: "Ba rất nhớ anh, anh Dương Minh cũng nhớ anh, bọn họ nhờ em mang quà sinh nhật đến cho anh. Anh muốn xem luôn bây giờ hay mồt lát nữa xem?"



Hình Khải nâng mặt: "Anh cảm thấy em đang gấp gáp muốn đi sao?

Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Thành phố lạ lắm

Game chiến thuật: Mồng Đế Vương

Tán gái khó thế sao

Game chiến thuật: Mồng Đế Vương

Thú chơi chim

Game chiến thuật: Mồng Đế Vương

Thú chơi chim

TAG: