THÚ CHƠI CHIM
Ở cái làng này, từ lớn đến bé, từ trẻ đến già, ai cũng phải công nhận một điều rằng chim của anh trai tôi to, khỏe và hót khéo nhất! Bởi vậy, trong các cuộc thi chim cấp xã, cấp huyện, anh tôi luôn được bà con và chị em tín nhiệm cử đi tham dự. Và thực sự, chưa lần nào anh tôi làm cho bà con và chị em thất vọng. Hầu hết những lần tham gia, anh tôi đều giành giải nhất. Chỉ có một lần anh chịu về nhì, đó là cái lần mà chim của anh mới ốm dậy, còn mệt và yếu. Nói vậy để thấy rằng, chim anh tôi chính là bộ mặt, là niềm tự hào của cả cái làng này.
Ngay từ khi còn học cấp hai, trong khi chúng bạn chăm chỉ học tập, chơi những trò chơi lành mạnh, trong sáng, thì anh trai tôi đã lao vào thú vui chim cò. Đến lớp, trong lúc cô say sưa giảng bài, các bạn miệt mài ghi chép thì anh tôi lôi chim ra nghịch, đã thế lại còn giơ giơ chim ra trước mặt mấy bạn nữ ngồi cạnh để trêu chọc.
Học thì dốt, nhưng anh tôi lại tán gái rất giỏi. Nói là tán gái giỏi thì hình như chưa đúng lắm, mà thực ra là gái nó bám theo anh tôi thì chính xác hơn. Bởi đứa nào cũng vậy, dù là xinh hay kiêu cỡ nào, chỉ cần nhìn thấy chim của anh tôi là mê luôn. Chuyện con gái chủ động tìm đến nhà tôi để chơi với anh ấy là điều quá ư bình thường. Có lần vài ba cô cùng đến một lúc. Việc các cô ấy quý anh tôi và đến chơi thì bố mẹ tôi không cấm cản hay khó khăn gì, điều khiến bố mẹ tôi không hài lòng là ở chỗ, các cô ấy đến chơi nhưng chả mấy khi chào hỏi bố mẹ tôi lấy một câu mà chỉ vội vội vàng vàng lao ngay tới chỗ để chim của anh tôi mà sờ soạng, vuốt ve. Cô thì nghịch lông, cô xoa đầu, cô bóp cổ, khiến chim anh tôi nổi khùng, mặt nó căng lên, đỏ gay, nhìn rất khổ.
Và cũng vì thế nên anh tôi nghỉ học sớm, rồi lấy vợ sớm, sinh con sớm. Độ gần đây, không hiểu vì bị vợ bỏ bê, hoặc là phương pháp chăm sóc đã lạc hậu, hoặc không phù hợp, hoặc vì lý do gì đó, mà chim anh tôi gầy rạc đi, ủ rũ, thiếu sinh khí, và không lớn lên được. Anh tôi lo, vợ anh tôi lo, và cả làng cũng lo. Không muốn tình trạng này kéo dài thêm, nên anh rủ tôi lên phố cùng anh, tới nhà một vị tiền bối mà theo như anh nói thì là cao thủ chơi chim số một của xứ Bắc này.
Khác với những gì tôi tưởng tượng về một vị tiền bối phong lưu, hào hoa, lịch lãm thì khi gặp, tôi hơi thất vọng bởi trông lão này hơi hãm, cũng chẳng phong lưu, hào hoa mà nhìn như thằng phong giật, bả gà. Tóm lại, nhìn lão hom hem và thiếu sức sống đến kỳ lạ.
Dường như hiểu được sự ngạc nhiên của tôi nên anh trai ghé tai tôi thì thầm:
- Mấy thằng ham mê chim cò này thì chỉ cường tráng, lực lưỡng lúc trẻ thôi, về già thì thằng nào cũng dặt dẹo, lụ khụ thế này cả em ạ!
Lão tiền bối đó mời anh em tôi vào nhà, từ tốn rót nước, rồi cất giọng khè khè như con mèo hen:
- Lâu lắm mới thấy con ghé thăm! Dạo này chim chóc thế nào?
- Dạ! Chán lắm tiền bối ạ! Nó cứ èo uột, ủ rũ, vợ con chăm sóc, vỗ về kiểu gì cũng không lớn được! Chính vì vậy, hôm nay con mới phải tới đây mong tiền bối giúp đỡ ạ!
- Haizz! Đó là căn bệnh chung rồi! Hầu hết những người có chim ở Việt Nam này đều mắc cái bệnh đó, chỉ là mức độ nặng hay nhẹ mà thôi! Con thử nghĩ xem, mấy chục năm trời mà vẫn cứ đôi tay ấy, vẫn phương thức ấy, vẫn lối mòn ấy thì làm sao mà chim lớn được!
- Vậy phải làm sao hả tiền bối?
- Ta tặng con ba chữ vàng: “Lạ là lớn”. Đó là phương thuốc hữu hiệu nhất!
- “Lạ là lớn”, nghĩa là sao hả thầy?
- Haizz! Hình như những thằng chơi chim nhiều thì đầu óc ngày càng ngu đi thì phải! Thôi, ta cứ nói toạc ra nhé! Tức là con hãy mang chim của con sang gửi một chị hàng xóm nào đó, nhờ chị ấy chăm sóc giúp. Đừng để chim nó nhìn thấy mặt vợ con nữa! Nó nhìn bao nhiêu năm nay, nó quen mặt, nó ngán ngấy, nó sợ rồi, làm sao lớn nổi?!
Giờ thì tôi mới hiểu vì sao anh tôi lại gọi lão ấy là tiền bối, là cao thủ số một của xứ Bắc. Bởi đúng như lời lão ấy nói, vừa mới nhìn thấy chị hàng xóm, chim anh tôi đã tươi tỉnh hẳn. Rồi khi được chị chăm sóc, nó lớn lên trông thấy, cường tráng, oai hùng, chẳng còn nữa vẻ u sầu, rệu rã thường ngày. Nó hót líu lo, nhảy tung tăng suốt buổi. Đã vậy, chiều hôm ấy, đứa con gái của chị hàng xóm ấy, đang là sinh viên năm thứ nhất trên Hà Nội, lại về quê nghỉ lễ, thấy chim anh tôi thì thích quá nên đã nhiệt tình phối hợp cùng với mẹ, chung sức chăm sóc chim anh tôi.
Nhưng cũng chỉ được một hai ngày, sang đến ngày thứ 3, chim anh tôi lại có dấu hiệu mệt mỏi, kiệt sức. Nghiêm trọng hơn, ở mỏ và đầu chim bắt đầu xuất hiện những mụn nhỏ li ti. Những đám mụn đó lan rộng dần, mưng mủ và sưng tấy. Anh tôi thấy vậy thì hoảng quá, lại tức tốc lặn lội lên phố, tìm đến nhà vị tiền bối để cầu cứu. Vừa thấy anh tôi, lão cao thủ số một xứ Bắc đã hỏi ngay:
- Sao mà hốt hoảng vậy con? Có chuyện gì?
- Tiền bối ơi cứu con với! Chim con bị mọc mụn, sưng tấy…
- Mọc mụn, sưng tấy, rồi sau đó các đám mụn ấy lan rộng, mưng mủ, đúng không?
- Vâng, đúng vậy ạ! Sao tiền bối biết?
- Thì chim ta cũng đang bị như vậy mà! Đây, con cầm gói thuốc này về cho chim uống ngay, uống càng sớm càng tốt, đừng để quá muộn như chim của ta.
- Chim của tiền bối sao ạ?
- Chim ta hỏng hẳn rồi, giờ chỉ nuôi để làm cảnh, không mang đi thi đấu được nữa con ơi!
Tác giả: Vo_tonq_danh_meo