có mình anh đuọc phép biết thôi giống như là bằng chứng "Nhập cảnh thông hành" vậy, anh nhìn xuống những đường cong hoàn hảo và phần lưng trắng nõn đẹp đẽ của cô, rất nhanh anh đưa thân luật động tiến vào người cô trong trạng thái điên cuồng khó kiềm chế được.
Hình Dục thừa nhận anh đang cố gắng kiềm chế, hai cùi trỏ chống tại bên giường nhắm đôi mắt mắt lại khẽ cau mày vừa nông cạn cười một tiếng.
. . . . . .
Khi mọi kích tình đi qua
Hình Dục bước xuống giường trước, Hình Khải ôm cô vào trong ngực không vui hếch mày lên : "Sao vậy?"
"Làm cho anh chút gì ăn."
". . . . . ." Hình Khải thật không chịu nổi sự diềm tĩnh trong lời nói và cử chỉ của cô, như lần đầu tiên anh mới nhìn thấy!
"Không đói bụng sao?" Hình Dục đưa tay vuốt tóc anh.
Hình Khải cắn một cái trên cánh tay cô, trên cánh tay non mềm trắng trẻo hằn lên dấu răng.
". . . . . ." Hình Dục rụt tay lại, vội vàng xem thời tiết bên ngoài như thế nào rồi.
Hình Khải liếc nhìn thân thể trần trụi của cô, thuận tay dập tắt tàn thuốc nghiêng người đè lên người cô tắt đèn bàn đi.
Hình Dục mặc dù cảm thấy thân thể rất không thoải mái, nhưng không nói lời nào thật ra kể từ sau khi cô vào Hình gia, thì cô chưa bao giờ cự tuyệt bất kì yêu cầu nào của anh.
Hoặc là nói hai năm trước cô đã cho anh nên chuẩn bị tốt rồi.
Nhưng cũng chỉ có giới hạn nào thôi.
. . . . . .
※※
Giữa trưa ngày thứ hai, mùa đông không thể che lấp đi ánh mặt trời ấm áp chiếu vào cửa sổ thủy tinh, chiếu rọi lên cánh tay rắn chắc của Hình Khải bên mũi tràn ngập hương thơm ngát toả ra từ áo gối của Hình Dục, anh nhếch môi cảm thấy loại cảm giác này thật tốt.
Chỉ là anh đang nghĩ khi anh tỉnh lại thì sẽ có người nằm bên cạnh anh, nhưng Hình Dục đúng là không hiểu chuyện gì hết.
Hình Khải lười biếng bò dậy, ngậm lấy điếu thuốc đi đến cửa phòng bếp ngắm nhìn bóng dáng bận rồn của cô.
Hình Dục tự nhiên xoay người, mang đến mồt dĩa táo cắt sẵn đến trước mặt anh: "Trong sách nói bụng rỗng ăn táo có thể giúp tốt cho tiêu hoá."
Hình Khải nhẹ giọng cười bốc một miếng ăn vào: "Anh ghét thầy thuốc. Nhất là nữ bác sĩ xinh đẹp."
"Tại sao?"
"Ngoài mặt nhìn như Nhu Tình vạn chủng, thật ra thì một người gian xảo giết người không chớp mắt." Hình Khải trêu nói.
"A, em đang học hệ hộ lý mà, chờ anh già rồi em có thể chăm sóc anh."
"Phì. . . . . . Không nói chuyện với anh?"
Hình Dục cười cười vốn muốn đẩy anh ra phòng bếp, Hình Khải đã cùng cô đẩy nhau ra Môn Hạm, ngay sau đó khiến cho sống lưng cô dán vào vách tường đôi tay anh thuận thế luồng vào thăm dò trong áo sơ mi của cô.
"Đợi chút. . . . . . Em đang nấu canh. . . . . ." Hình Dục khẽ đẩy bả vai anh, trong mắt lóe lên một tia hốt hoảng không dễ dàng phát giác.
Hình Khải giả điếc làm ngơ khom người ôm lấy cô vào ngực huýt sáo đi trở về phòng ngủ.
Anh chỉ có mười lăm ngày nghỉ vốn định trở lại đòi đáp án nhưng bây giờ còn cần thiết sao? Cho nên, cần gì lãng phí thời gian dùng cơm tán gẫu hắc…hắc…
Cuộc sống, chính là không có mồt kịch bản gốc chưa hẳn không đủ làm nên phim bộ đặc sắc
. . . . . .
Trong phòng ngủ
Hình Khải vận động thân thể nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tươi của cô không khỏi mở cờ trong bụng.
Ban ngày ban mặt Hình Dục bị anh thấy có chút thẹn thùng đã nắm lấy chăn che chắn trước ngực.
"Còn không thừa nhận em yêu thích anh? Không đúng, là yêu anh." Anh kéo cái chăn trước ngực cô ra.
Hình Dục cười không đáp, ánh mắt mơ hồ có chút đau đớn liếc nhìn.
"Nói với em chuyện này, làm sao em lại như vậy a. . . . . ." Hình Khải uốn éo qua cằm của cô.
"Nói gì?"
"Nói em có yêu anh hay không ?"
"Yêu là cái gì?"
"Yêu là được. . . . . ." Hình Khải nhún lỗ mũi: "Chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời."
"Anh cũng không biết cái gì là yêu, em càng không biết. Hơn nữa chừng hai mươi tuổi thì đàn ông chỉ có thể dùng nửa thân dưới để suy nghĩ vấn đề, thông qua dáng ngoài thích bắt con mồi dĩ nhiên điều này không phải điều mà anh có thể khống chế. . . . . . Còn bao lâu nữa cơm nguồi hết rồi."
". . . . . ." Hình Khải thở phào, câu đầu tiên cô nói đã khiến sự hưng phấn của anh giảm đi nhiều.
"Nếu như mang thai thì lập tức gọi điện thoại cho anh biết." Anh không giải quyết được nữ nhân này nên thật lòng muốn dùng đứa bé trói buộc cô lại.
". . . . . ." Hình Dục chậm rãi nháy mắt, lông mi rũ xuống gật đầu một cái.
※※
Lúc ăn cơm, Hình Khải phát hiện Hình Dục bình tĩnh khác thường, dường như đang có tâm sự.
"Nghĩ gì thế?"
"Hả? . . . . . . Hôm nay em phải đi học." Hình Dục giật mình.
Hình Khải dùng chiếc đũa nhọn chỉ về phía cô cảnh cáo nói: "Anh trở về trường học trước, cấm em không được đi học."
Hình Dục nheo lông mày: "Em không được đi học !."
"Muốn đi học cũng được, nói một tiếng ‘ em yêu anh ’ sẽ để cho em đi."
Hình Dục không hề biểu hiện ra tâm tình, gắp mấy cây rau cải bỏ vào chén Hình Khải: "Mau ăn cơm."
". . . . . ." Hình Khải nhíu mày, nha đầu này có phải đang xấu hổ không? Giờ là người của anh mà muốn chạy trốn rồi hả?
Anh khua chén chiếc đũa nhọn dừng lại chợt nhớ tới điều gì, vì vậy anhn thuận dưới đáy bàn khẽ đá cô một cước hỏi: "Ở trường có ai theo đuổi em không ?"
Hình Dục chần chờ một chút. . . . . ."Không có."
"Vô lỷ."
". . . . . ." Hình Dục buông chén đũa xuống buông mí mắt: "Em làm sao quản được người khác."
Hình Khải nhăn nhó nâng mặt cắn răng nghiến lợi nói: "Được! Ngày mai anh đưa em đi học, anh ngược lại muốn biết là ai chán sống mà theo đuổi em!"
Hình Dục thấy anh nổi nóng tạm thời không lên tiếng đứng dậy dọn dẹp bát đũa.
"Đứng lại, tại sao em không nói với người theo đuổi em là em đã có người yêu rồi?"
"Em đã nói rồi."
"Nói như thế nào?"
"Em nói có bạn trai." Cô quay lại.
"Như vậy a, vậy bạn trai em là ai vậy nha nha. . . . . ." Hình Khải vai hơi run lẩy bẩy vai nói.
"Đối phương lại không hỏi tên họ."
". . . . . ." Mẹ nó, thật là vớ vẫn.
"Nếu có người hỏi thì sao?"
"Em không muốn trả lời vấn đề giả thiết."
". . . . . ."
Anh thật là ban đầu không nên học quân sự mà nên học Tâm Lý Học dành cho phái nữ chứ!Chương 17 : An Dao
Hình Khải phát hiện Hình Dục nói rất có lý, có đôi khi con trai hay suy nghĩ vấn đề chỉ bằng nữa thân dưới. Chính là bởi vì Hình Dục rất xinh đẹp, vóc người đẹp và có làn dàn trắng trẻo, anh chỉ có ý nghĩ kỳ quái khi đối mặt với thân thể của cô, trong đầu chỉ nghĩ làm sao chinh phục thân thể của cô trong lần đầu tiên, dùng các loại tư thế, ảo tưởng nghe tiếng quát tháo tiếng kêu của cô, a cái này gọi là thú tính, mà cũng chỉ là ảo tưởng nhất thời trong đầu anh thôi.
Vậy mà, khi nguyện vọng trở thành sự thật, trừ đoạt lấy thân thể của cô, tựa hồ anh cảm giác không có cảm giác khoái cảm, nói khó nghe điểm hơn, thì tính cách cô giống như là một người có nội tâm hay sống khép kín, chẳng những việc gì cũng nghe lời, mà chỉ biết chăm sóc anh, quan tâm đến việc nhà.
Hình Khải chem chép chép miệng, đến tột cùng không biết là thiếu chút gì đó?
"Có thể đi rồi!" Hình Dục đeo cặp sách lên lưng, cô biết là Hình Khải cố ý muốn đưa cô đi học, chính là bởi vì cô hiểu rõ tính bá đạo của anh, cho nên cũng không muốn nói nhiều với anh.
Hình Khải đáp một tiếng, thay xong giày, tiện tay khép cửa phòng.
Hình Dục vừa đi ra khỏi nhà, đang vừa đi vừa móc vé xe buýt ra, thì bị một chiếc xe màu đen chắn ngang đường đi.
Vì ở khu trụ sở quân đội vừa mới nhập ba chiếc xe Audi , trong đó có hai chiếc dùng làm xe chuyên dụng nên có gắn cờ đỏ, phần còn lại thì cả ba xe điều gắn bản số xe của chính phủ, nên khi người đi đường nhìn thấy bảng số xe này, thì cũng nhường đường cho xe tấp vào.
Hình Khải hai tay nhét vào túi, huýt sáo đi bộ từ phía sau cô, hả hê chỉ hướng đầu xe: "Nhìn cái gì chứ, lên xe đi!"
". . . . . ." Hình Dục nghiêng đầu sang chỗ khác: "Đi loại xe này vào trường chắc chắn xe làm người ta để ý, không chừng còn hù dọa họ nữa đó!."
"Ừ, chính là muốn hù dọa người ta, tránh khỏi việc nếu anh không có ở nhà, mắc công có người khi dễ em." Hình Khải mở cửa cho cô vào. Thật ra thì anh không phải là người khoe khoang khoe của, nhưng có đôi lúc cũng cần lạm dụng quan hệ như thế này, để đề phòng trường hợp bất trắc. Đàn ông mà, đôi khi cũng phải cho mình một chút thể diện.
Hình Dục dĩ nhiên biết tâm tư của anh, anh không phải là muốn cho mọi người biết rằng cô là người yêu của anh sao, rõ ràng là biểu hiện của một người bá đạo, thật là ấu trĩ mà.
Bánh xe chậm rãi lái ra khỏi khu dân cư, Hình Dục nhìn về phía quán ven đường: "Anh từ sáng đến giờ chưa có ăn sáng, vừa nãy cũng đi sớm, hay là em mua bánh bao cho anh ăn nha!"
". . . . . ." Hình Khải hếch lên mày: "Nếu như em không phải là con gái của Hình Gia, em may mắn ngồi lên chiếc xe ‘hồng kinh V’(ko hiểu từ này lắm) mà có thể không hưng phấn hay sao?"
"Em thật sự rất vui,vậy là không cần phải chen xe bus nữa rồi!." Hình Dục cười cười.
"Em có biết là đàn ông ông rất thích người phụ nữ của mình sùng bái, ngưỡng mộ họ hay không?"
"Vậy sao? Em vẫn luôn rất sùng bái anh mà!." Hình Dục nhìn chằm chằm quán bánh bao ngày càng xa.
". . . . . ." Hình Khải nhìn qua phía cô hỏi: "Em có nghĩ rằng anh là một người tự phụ hay không?"
"Tự tin, không phải là tự phụ. Anh hôm nay bị làm sao vậy?" Hình Dục từ buổi sáng liền phát hiện ra anh có chút điểm lạ lạ, thỉnh thoảng hỏi cô một vấn đề hết sức kỳ quái.
"Tự tin là tốt hay là chưa phải tốt?" Hình Khải tiếp tục hỏi.
"Đối với sự nghiệp tốt, đối với tình cảm không tốt."
Hình Khải khóe mắt khẽ nhếch, rốt cuộc nói đến trọng điểm.
"Bởi vì anh tự tin, cho nên anh xác định được người anh yêu là em, nhưng em lại làm cho anh có cảm giác như bị mất lòng tự tin vậy! Em có thể giải thích cho anh vì sao lại như thế không?"
". . . . . ." Hình Dục theo bản năng nhìn về phía tài xế, mất tự nhiên vuốt vuốt tóc: "Ách…Vấn đề này chúng ta nên thảo luận ở nhà hay hơn."
"Được, anh cho em 1 ngày suy nghĩ, cho không có đáp án đừng nghĩ vào cửa."
". . . . . ." Hình Dục cười với anh, nụ cười đến quỷ dị.
Hình Khải ghét loại ánh mắt này của cô, một lúc cảm thấy nắm chắc phần thắng.
Ước chừng khoảng 20'.
Chiếc xe đi đến trường đại học khoa Y, quẹo vào dừng xe ở trong khuôn viên trường, quả nhiên thu hút không nhỏ những người chú ý đến.
Các sinh viên đứng gần đó để xem, giống như là trước mắt họ đây không phải là xe hơi mà là xe tăng vậy.
Nhưng họ rất là hiếu kỳ, không biết là vị lãnh đạo nào sẽ bước xuống xe đây!
Tài xế một mực cung kính mở cửa xe, chào kiểu quân lễ.
Hình Khải đầu tiên xuống xe, đừng nói,khi anh bước xuống xe với vẻ mặt cựa kỳ đẹp trai và phong độ, thì lập tức các nữ sinh đã xôn xao ngắm nhìn anh rồi. Hình Khải cười đễ lộ hàm răng trắng tinh của mình, a ha ha, cái anh muốn chính là loại cảm giác, Hình Dục quá không nhiệt tình, vào lúc này anh như là một ngôi sao sáng được mọi người chú ý!
Nhưng là, khi anh đang tự mình tưởng tượng ra cảnh tượng đó, thì không biết lúc nào Hình Dục đã mở cửa xe phía bên kia, khom lưng đi ra, ngay sau đó, nhanh chóng vòng qua phía xe hơi đi vào lớp học, làm bộ như không quen biết anh, giống như chỉ là người đi đường vậy.
Hình Khải nhìn lén lút bộ dáng của cô, thật là muốn bắt cô đứng lại.
Anh đi theo phía sau Hình Dục khoảng chừng vài mét, thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong sân trường. Anh định kêu tên của cô, thìcó một luồn gió vừa thổi qua, thì chỉ thấy có một cô gái vượt qua mặt anh, rồi nhanh chóng vỗ bả vai Hình Dục.
Hình Dục ngoái đầu nhìn lại, từ trong túi xách móc ra một quyển tập trả lại cho cô gái đó: "Ngày hôm qua mình có chuyện không tới được, thật xin lỗi bạn."
Cô gái cười lắc đầu, mượn cớ bỏ quyển tập vào trong túi sách, xoay lại liếc trộm nhìn Hình Khải một cái, cô đi tới bên Hình Dục bên tai nhỏ giọng nói: "Sau lưng cậu có anh trai đẹp kìa, để mình đoán thử nhé, biển số xe của nhà nước, vậy nhất định là con cái cán bộ rồi. Còn nữa nhìn anh chắn là thuộc hạng công tử nhà giàu, đồng hồ mà anh ta đeo mình từng thấy trên tạp chí, ít nhất cũng phải 5.000 tệ!."
Hình Dục nhìn về phía cô gái, vẻ mặt hơi ngượng ngùng, khuôn mặt tươi cười lôi kéo cô đi về phía Hình Khải, nói: "Để mình giới thiệu cho hai người quen biết, anh ấy là Hình Khải, còn đây là An Dao, bạn học chung lớp của em."
An Dao kinh dị mở to mắt: "Hình Khải, Hình Dục, hai người là anh em sao?"
Hình Khải cũng hơi ngẩn ra, lặp lại: "Em tên là. . . . . . An Diêu?"
Nếu như anh nhớ không lầm, Hình Dục vốn tên là An Diêu. Cô vốn là lấy họ của ba mẹ để đặt tên.
An Dao vừa nghe Hình Khải kêu tên của mình, hiển nhiên có chút khẩn trương, cô đứng ở bên cạnh Hình Dục, xấu hổ gật đầu: "Xin chào, em tên là An Dao, “An” trong từ bình an,và “Dao” trong từ Quỳnh Dao. . . . . ."
"Chào em!" Hình Khải nhìn về Hình Dục, Hình Dục biểu hiện được rất thong dong.
Hình Khải hờ hững cười, có điều ánh mắt sùng bái của An Dao khiến anh rất thích thú, đúng thế, phản ứng giống cô gái này mới được gọi là bình thường!
Xung quanh người qua kẻ lại, An Dao chìm đắm trong
Đến trang: