suy nghĩ, không bước thêm được bước nào nữa.
Hình Dục lại đứng im một bên, hai người anh một câu em một câu, chẳng có chỗ cho cô nói chen vào.
Hình Khải vì lịch sự mới kiên nhẫn trò chuyện với bạn của Hình Dục, nhưng đột nhiên anh nhận ra Hình Dục không ở bên cạnh mình, anh vừa trả lời câu hỏi của An Dao vừa nhìn xung quanh tìm kiếm, cuối cùng thấy cô đang lặng lẽ ngồi đọc sách dưới một gốc cây.
Hình Khải nheo mắt, cô thật nhàn rỗi quá thể, còn có tâm trạng đọc sách cơ đấy!
Anh đi tới, đá đá vào chân cô hỏi: “Buổi trưa ăn gì?” Mấy ngày này, anh phải xác định rõ xem suy nghĩ của mình về Hình Dục như thế nào.
“Ăn gì cũng được.” Hình Dục không ngẩng đầu lên, chăm chú đọc sách.
Hình Khải thu hồi suy nghĩ: "Hả? Vậy buổi trưa đi ra ngoài ăn đi!."
"Còn bốn giờ nữa mới đến giờ trưa mà, anh nghĩ sao mà giờ này ăn vậy?" Hình Dục bắt đầu quan tâm đến anh.
Hình Khải đang suy nghĩ, An Dao nói: "Vậy anh có thể vào lớp dự thính dự mà ngồi, giờ học khoa Y rất thú vị."
"Có được hay không?" Hình Khải lễ phép hỏi thăm.
"Không quan trọng, nhiều hơn một hai học sinh, giáo sư cũng không nhận ra đâu!" An Dao khéo khéo tay Hình Dục, ý bảo muốn bảo cô giữ Hình Khải ở lại.
Hình Dục đem một quyển sách dầy cộm nặng nề, đặt vào lòng bàn tay Hình Khải: "Không phải là anh muốn xem hoàn cảnh học tập ở đây sao? Đi thôi."
". . . . . ." Hình Khải nhìn chăm chú bóng lưng của một đôi đã đi về phía trước, Hình Dục cư nhiên chủ động để cho anh giám sát, vậy chứng tỏ là lòng của cô vẫn còn có anh?
An Dao còn lại là vừa đi vừa cười trộm, nhếch lên ngón tay cái về hướng Hình Dục: "Được nha Hình Dục, thì ra là cậu xuất từ gia đình quân nhân, trong nhà còn cất giấu một anh đẹp trai như vậy, tin tức này thật là chấn động nha. . . . . ."
Hình Dục chỉ cười không nói, cũng không về hướng An Dao mà giải thích quan hệ của hai người họ.
Đại học Y khoa trong sân trường có nhiều mỹ nữ như mây, mới thấy cả đám con trai trong sân trường chạy vào, Hình Khải quả thật bị hoa mắt. Không trách được đàn ông muốn làm bác sĩ nhiều như vậy, ngày nào cũng được ngắm cả đám mỹ nữ y tá dài thòng, gần như được ban lộc vậy, nhưng so với Hình Dục nhà anh thì cô hơn đám y tá đó nhiều.
"Tiểu Dục, sao anh không nhìn thấy tiểu Kim Mao Đại Dục ở nhà vậy?" Anh nghe đến tiếng chó sủa, thì chợt nhớ tới Đại Dục nhà mình.
"Phốc. . . . . ." An Dao che miệng vui lên, nhìn Hình Dục nói: "Anh cậu thật là vui tính nhỉ."
". . . . . ." Hình Dục hời hợt trả lời Hình Khải: "Hai ngày trước nó đau bụng, cho nên anh Dương Minh mang về nhà nuôi nó hai ngày."
Hình Khải đáp một tiếng: "A. . . . . . Đặng Dương Minh còn chưa biết anh đã trở về." Nói xong, anh lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho người bạn tốt như hắn.
Hai người nói chuyện mấy phút, Hình Khải hẹn thượng Đặng Dương Minh cùng nhau ăn cơm trưa.
"Tiểu Dục, Dương Minh sẽ tới đây gặp chúng ta, vậy buổi trưa gặp nhau ở cổng trường nhé!" Anh đem tài liệu sách đặt ở trên bàn, người như anh mà không hiểu tí gì mà học môn này, quả thật nhàm chán cực độ.
An Dao nhìn về Hình Khải bóng dáng đi xa, thất vọng chu miệng.
. . . . . .
Mà một tiết là sáu mươi phút , An Dao lơ là không chú ý đến bài giảng, ở bên cạnh Hình Dục thăm dò tình hình của Hình Khải. Lại nói An Dao trong cũng nổi tiếng là mỹ nữ, không phải là không thiếu người theo đuổi, cô gia cảnh cũng không tệ, cho nên không muốn tới lui với những người nghèo. (lộ bộ mặt quỷ của An Dao rồi đó!)
"Hình Dục, anh cậu, có người yêu chưa vậy? . . . . . ." An Dao trong mắt lóe lên một tia thấp thỏm.
Hình Dục vừa ghi chép, vừa chậm lắc đầu.
"Cũng đúng, nếu có người yêu sao mà xuất hiện ở nơi này được chứ, ha ha." An Dao mở cờ trong bụng, tự độc thoại một mình.
"Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nha?" Hình Dục nhẹ giọng hỏi thăm.
An Dao ngớ ngẩn, thừa dịp giáo sư xoay người thì chợt ôm lấy Hình Dục: "Cậu đối với tớ tốt thật, yêu cậu chết đi mất. . . . . ."
Hình Dục chỉ cười không nói, tâm tình lại im lặng không nói gì.
※※
Đến trưa, Hình Dục dẫn An Dao cùng nhau vào nhà hàng, nếu mời thêm người tới ăn chung, thì Hình Khải thấy cũng không sao cả, còn cho là Hình Dục cố ý tác hợp Đặng Dương Minh với An Dao nữa chứ!.
Đặng Dương Minh thân là con cái cán bộ, cũng chạy không thoát việc trong nhà an bài, anh sớm muộn cũng phải đi vào con đường này, nhưng đeo trên mình trách nhiệm này, thì anh cũng đã tính toán trước là buông lỏng mình tạm thời trong mấy năm nữa thôi.
Trong gian phòng trang nhã, Đặng Dương Minh nghe nói Hình Khải tối hôm qua trở về nhà, trước cho anh một quyền.
"Trở lại thế nào không lập tức đi tìm tớ, không biết là tớ ngày đêm nhớ cậu lắm không?"
Hình Khải làm động tác buồn nôn: "Chú ý hình tượng một chút đi, ở đây còn có người lạ đó!."
An Dao nghiêng đầu cười một tiếng, nói: "Thì ra là anh tối hôm qua mới về Bắc Kinh nha, cái này bữa cơm coi như là đãi mọi người ăn hay sao?"
Hình Khải giơ chén lên: "Không cần khách khí, cứ tự nhiên ăn."
An Dao hí mắt gật đầu, thần thái khéo léo đáng yêu.
Đặng Dương Minh liếc nhìn An Dao một cái, vừa nhìn về phía Hình Dục đang vùi đầu ăn cơm, hình ảnh như vậy, anh tuyệt đối đã gặp qua ở đâu rồi!
Hình Khải khẽ đá chân Đặng Dương Minh ở dưới bàn, sử dụng ánh mắt ý bảo anh: “Cô nàng này có được hay không?”
Đặng Dương Minh lướt mắt quan sát An Dao, sống mũi cao mắt to, da trắng mịn, vóc người chuẩn, nhưng mà bất kỳ cô gái giống như Hình Dục ở trước mặt anh, anh đều cảm thấy mờ nhạt ảm đạm. Hoặc là nói là, chính là mắt anh có vấn đề rồi.
Hình Khải lúc này mới phát hiện ra Hình Dục ngồi đối diện với mình, anh kéo ra cái ghế bên cạnh ra lệnh: "Tới đây."
Hình Dục thuận theo đứng lên, trước là cạn ly với hai người họ, sau đó vẫn ngồi tại chỗ.
". . . . . ." Hình Khải vừa muốn nói là cô sao lại không nghe lời anh nói, Đặng Dương Minh đè lại mu bàn tay anh lại, đang ngồi trước người ngoài, đừng làm cư xử như vậy nên giữ một chút thể diện cho Hình Dục.
Hình Khải âm thầm than thở, anh bắt đầu buồn bực rồi, tại sao An Dao không hỏi anh và Hình Dục là quan hệ như thế nào? Đặng Dương Minh cũng không hỏi anh đã cùng Hình Dục phát triển đến đâu rồi! Tựa hồ tất cả hai người trao đổi xong rồi,thì Hình Khải cũng không nói gì nữa cả.
An Dao tính tình hay hướng ngoại nên rất giỏi giao tiếp, ở một tình huống chẳng ai nói chuyện gì hết, thì cô nàng sẽ nói nhăng nói cuội cho không khí có phần suôi nổi lên. Đặng Dương Minh và Hình Khải ở trước mặt đám con gái cũng được coi là những người đàn ông có phong độ, nghe An Dao hào hứng kể những chuyện thú vị xảy ra trong trường Đại học Y, hai người không nhịn được phá lên cười.
Hình Khải lần nữa cảm thán, nếu Hình Dục nhà anh có một phần tính cách như cô gái này thì anh chắc chắn sẽ lấy cô về nhà liền.
"Anh mới 17 tuổi mà đã học trường lục quân? Thật là lợi hại nha!" An Dao nhếch lên ngón tay cái.
Hình Khải thấy cô nàng lóe lên ánh mắt sùng bái, tâm tư anh cũng thấy thật thỏa mãn.
"Đây không tính là gì, Hình Khải còn tinh thông 3 ngôn ngữ Nga, Anh, Pháp." Hình Dục chợt mở miệng.
An Dao che đôi môi, từ sùng bái tăng vọt cúng bái, hưng phấn nói: "Anh là thiên tài ngôn ngữ!"
Hình Khải ngược lại sửng sốt, Hình Dục đối với việc học tập của anh chẳng bao giờ quan tâm, cho nên anh không hề nói cho Hình Dục biết chuyện tự học ngoại ngữ. Vừa nãy cô nói như thế, anh không thể nghi ngờ là ba ở trước mặt Hình Dục nói cho cô biết. Chỉ là, anh lười phải nhắc tới nguyên nhân chủ yếu là: đã sớm thích ứng thái độ lãnh đạm của cô, dù sao nói hay không thì cô cũng không có khen ngợi mình đâu.
Đặng Dương Minh cầm ly rượu uống , cười nói: "Cậu được đấy, tớ nhớ khi còn bé, cậu hay đứng ở góc tường cùng con kiến huyên thuyên, có phải cậu gặp phải con kiến thành tinh rồi đúng không?"
Hình Khải cười một tiếng, bây giờ có thể mang ra chuyện này để cười đùa, nhưng nhắc tới đoạn ký ức kia cũng là một nỗi buồn của anh, lúc đó không ai chơi với anh, anh chỉ có thể cùng các loại Động Thực Vật nói chuyện phiếm thôi.
Hình Dục hơi mỉm cười, cô hay im lặng, nhưng cũng chỉ khi có thể ở bên cạnh Hình Khải mà mới tìm thấy niềm vui từ đó.
Sau khi ăn xong, Hình Khải cùng Đặng Dương Minh cũng uống hơi nhiều, Hình Dục không yên lòng bọn họ, nên quyết định đưa hai người về nhà trước.
An Dao vốn định nói Hình Dục cùng nhau đưa bọn họ, nhưng khu đại viện Cao Kiều có quy định, không phải bất cứ ai cũng có thể ra vào khu vực đó, cho nên, cô lặng lẽ đem viết số điện thoại di động vào tờ giấy, nhét vào túi quần Hình Khải. Mà một màn này, ngoại trừ Hình Khải không phát hiện ra, thì Đặng Dương Minh cùng Hình Dục cũng điều thấy hết.
Rất nhanh, bọn họ một hàng ba người ngồi lên xe hơi đang đậu trước nhà hàng, thì dọc theo đường đi, Hình Khải đối với Hình Dục thì cũng động tay động chân, còn Đặng Dương Minh thì giả vờ say nhắm mắt ngủ.
Hình Khải một tay ôm Hình Dục, hôn vành tai của cô. . . . . .
"Đừng cựa quậy nữa, sắp đến nhà rồi." Hình Dục che môi của anh lại.
Hình Khải cười hì hì một tiếng, nói thầm vài câu ở bên tai cô.
". . . . . ."
Sau khi nghe xong, Hình Dục liếc nhìn sang Đặng Dương Minh đã ngủ say chưa, sau đó gật đầu.
Chương 18:Mời đến thì dễ đuổi đi thì khó
Mùa hè năm thứ hai, Hình Khải hoàn thành khóa học ở Học viện Quân sự một cách hết sức thuận lợi, được chuyển thẳng lên Học viện Ngoại giao Bắc Kinh với thành tích xuất sắc. Hình Khải biết bố sẽ giơ cả hai tay hai chân lên tán thành việc anh học nâng cao. Nói gì thì nói, làm bố ai chẳng muốn con trai mình một bước lên mây? Tuy nhiên, suy nghĩ của anh rất đơn giản, chỉ vì anh không muốn ở trong quân ngũ nữa nên mới ép mình tiếp tục gặm sách như thế. Nhưng, như vậy anh lại phải học thêm bốn năm nữa.
Hình Phục Quốc trống dong cờ mở đón con trai trở về, không khí hào hùng vui vẻ như chính ông mới là người thắng trận.
Hình Dục lại lặng lẽ đứng bên cạnh Hình Phục Quốc, thon thả mềm mại.
Một năm xa cách, Hình Khải cứ nghĩ rằng mình sẽ quên cả dáng hình cô, nhưng sự thật chứng minh, anh không những không quên được cô mà hình bóng cô càng lúc càng khắc sâu hơn trong tim anh.
Sau khi về đến nhà, Hình Khải ngâm mình trong bồn nước ấm thư giãn, về nhà vẫn là thoải mái nhất.
Bữa tối rất thịnh soạn, Hình Dục đã bắt đầu chuẩn bị từ ngày hôm qua rồi.
Hình Khải nhìn thức ăn trên bàn, cơm ở nhà vẫn là ngon nhất. Lại quay sang nhìn Hình Dục dịu dàng hiền thục, đột nhiên anh cảm thấy thế này cũng tốt. Đàn ông mong đợi điều gì, chẳng phải là có một người phụ nữ ở bên yêu thương chăm sóc mình hay sao?
Dù sao sớm muộn gì cũng phải lấy cô, chi bằng tận hưởng đi vậy.
“Này, đợi khi anh đủ hai mươi hai tuổi, chúng ta kết hôn nhé?”
“Sao đang ăn tự nhiên lại nói tới chuyện này?” Hình Dục đứng dậy xới cơm cho anh, chỉ coi như một câu nói đùa.
Hình Khải tặc tặc lưỡi, những lúc anh nhàn rỗi không có việc gì làm thường ngồi phân tích tâm lý của Hình Dục. Theo phán đoán của anh, chính vì cô biết rõ chồng tương lai của mình là anh nên cô mới không suy nghĩ đến vấn đề yêu hay không yêu, dù sao cô cũng chẳng có sự lựa chọn nào khác, nên có lẽ không có cảm giác nguy hiểm?
“Này, em đừng nghĩ anh nhất định sẽ lấy em. Giờ anh không còn là đứa trẻ con đít xanh phải nghe theo sự sắp xếp của bố nữa, bố làm gì còn phải nhìn sắc mặt anh biết không hả?” Hình Khải sa sầm sắc mặt, người con gái này thật không biết điều, anh sẽ không để tâm tới cô như thế nữa.
Hình Dục sững lại, bình tĩnh nói: “Ồ!”
Hình Khải cười ha hả, cảm thấy đắc ý trước sự khiêu khích đầy biến thái của mình.
“Em giận rồi phải không?”
“Không.Hình Dục ngồi trở lại ghế, chậm rãi uống canh.
“Chắc chắn giận rồi, mặt xanh lét kia kìa.” Hình Khải cười gian xảo.
Hình Dục vô thức đưa tay lên sờ sờ má, mím môi không nói.
Hình Khải đang hào hứng, còn cô lại có bộ dạng buồn chán thế kia, thật khiến người ta mất hết ý chí chiến đấu, vô vị.
Đột nhiên, anh ném đũa xuống, bắt đầu nổi điên: “Hình Dục, cô đừng ngông cuồng quá!
Đừng cho rằng tôi sẽ lấy cô thật, cô còn chưa có phúc đấy đâu!”
“Em làm sao?” Hình Dục không hiểu.
Hình Khải tức tới mức sởn cả da gà, nhìn đi nhìn đi, đúng là có những người con gái tự yêu bản thân mình quá mức.
Anh đập bàn đứng dậy, buông lời cay nghiệt: “Cô đợi đấy, có bản lĩnh thì cả đời này đừng tới cầu xin tôi.”
Hình Dục chầm chậm chớp mắt, không hiểu tại sao anh lại làm to chuyện, nổi trận lôi đình như thế.
Hình Khải than thầm, cuối cùng đã tìm ra nguyên nhân rồi, người con gái này tự tin quá mức!
Hình Khải quay về phòng ngủ trong tiếng bước chân giận dữ, đóng sập cửa phòng lại, lật tìm tên những người con gái trong danh bạ điện thoại… Mẹ kiếp, tưởng anh mày thiếu đàn bà chắc? Anh mày chưa bao giờ thiếu!
Vì họ tên được sắp xếp theo bảng chữ cái từ vần a đầu tiên, nên cái tên đầu tiên đập vào mắt anh... An Dao.
An Dao? Có ấn tượng, là bạn cùng lớp của Hình Dục, vì tên hai người giống nhau, nên anh nhanh chóng nhớ ra diện mạo của cô gái này.
Hình Khải sờ sờ cằm, đã một năm rồi, không biết cô ấy đã có bạn trai chưa, Đặng Dương Minh cũng chưa có gì mà... Nghĩ mãi nghĩ mãi, Hình Khải đảo mắt rồi búng tay cái tách.
Rất nhanh, đối phương bắt máy.
An Dao: “Xin chào!”
Hình Khải: “Chào em, là An Dao phải không?”
An Dao: “Là em đây. Xin hỏi anh là ai?”
Hình Khải: “Anh... anh là anh trai Hình Dục, Hình Khải.”
Đầu dây bên kia im lặng khoảng hai giây, rồi mới nói: “Hôm qua nghe Hình Dục kể anh sắp về... em đang nhớ anh, em nói thật đấy.”
“Nhớ anh?” Hình Khải hoang mang.
“Vâng! Nhớ một người bạn đã một năm không gặp không được sao?” An Dao cười tinh ngửa cổ lên nhìn trần nhà, không lẽ cô gái
Đến trang: