tạm thời đem những thứ kia không thích chuyện quẳng ở sau ót.
Thấy đôi tình nhân kia đang vui vẻ quấn quýt với nhau. Hình Dục ngồi xếp bằng phía dưới bóng cây, nhìn về phía sân cỏ đang luyện tập đá banh, trong miệng gặm bánh bao.
Đội trưởng đội banh Điền Húc, chính là người bị "anh em họ Hình" đánh cho tê người, anh sớm đã thấy Hình Dục từ xa đang ăn bánh bao khô cằn, từ trong hộp giấy lấy ra một chai nước suối đưa cho cô.
"Cám ơn." Hình Dục cũng không khách khí, mở nắp bình uống một ngụm lớn.
"Buổi trưa sao ăn cái này?" Điền Húc lau mồ hôi, ngồi ở gốc cây khô bên cạnh.
"Mục đích ăn cơm chính là sống!" Hình Dục nói thật lòng mình.
Điền Húc hếch lên mày, nữ sinh phải có chút ý tứ chứ, nhìn gương mặt cô thấy non nớt vậy thôi,chứ lời nói cô mà nói ra giống như một bà cụ non
Hình Dục ăn no xong lau miệng: "Có thể cho tớ mượn trái banh đá một chút được không?"
"Được tại sao không chứ!" Điền Húc lớn tiếng nói, một đội viên lập tức đá trái banh tới.
Hình Dục gật đầu cảm ơn, ôm trái banh chạy đến các đội viên, nhìn theo bộ dáng của họ, vụng về bắt trước theo.
Điền Húc thấy cô trừ nhặt bóng thì chả đá được cái nào, lãng lãng cười to: "Cậu cho rằng như vậy là đá banh sao? Muốn đá phải dùng lực vào đôi bàn chân."
Hình Dục khiêm tốn thụ giáo, ôm quả bóng chạy đến bên tường một mình luyện tập.
"Cậu đối với môn này có hứng thú sao?" Điền Húc chậm rãi tiến lên phía trước nói.
Hình Dục lắc đầu một cái, vẫn như cũ ra sức luyện tập. Cô thấy Hình Khải trong lúc rãnh rỗi sẽ ở nhà đá banh hoặc ném rổ, cô cũng muốn cảm thụ một cái niềm vui gì đó trong môn thể thao này.
"Thứ Bảy có trường trận bóng, Quốc An đối với Đại Liên, ba của tớ được người quen cho hai vé xem, cậu có nghĩ là muốn đi xem cùng tớ không?" Điền Húc lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, là một trận đấu đá banh lớn, đây là cơ hội hiếm có.
Nhưng Hình Dục không hiểu những thứ này, nên từ chối khéo: "Không đi, Chủ nhật có chuyện."
Điền Húc chán nản đáp một tiếng, vừa nhấc mắt ra chỗ khác, thì thấy đối diện cửa sổ phòng học lầu hai, một đôi nam nữ đang thân mật nói chuyện với nhau, anh nhẹ đụng vào người cô, trêu ghẹo nói: "Mau nhìn đi, anh cậu công khai ở trong trường học cùng bạn gái ôm ấp kìa!"
Nghe xong lời này, Hình Dục đứng dậy chạy đến một gốc cây, tiếp tục tập đá banh vào gốc cây.
Điền Húc không có chú ý tới cử chỉ quái lạ của Hình Dục, chà xát cằm nói tiếp: "Tớ thấy anh cậu có bạn gái cũng xinh đẹp, nhưng là vẫn kém xinh hơn cậu nhiều.”
"Ớn lạnh quá, Hình Khải suốt ngày luôn nói tớ gái quê đó!."
"Đó là anh cậu trêu cậu rồi đó, nếu là cậu ăn mặc trang điểm xinh đẹp thì bọn con trai chắc sẽ xếp hàng dài dài đó!" Điền Húc chỉ hướng mình: "Thấy không, tớ là một trong những người xếp hàng đó ha ha."
Hình Dục nghiêng đầu nhìn Điền Húc một cái, ánh mặt trời rọi xuống khuôn mặt anh, mắt to mày rậm nhìn chung là cũng được, Hình Dục lạnh nhạt cười cười.
※※
Đến buổi chiều tan giờ học thời điểm, Hình Khải buổi trưa hẹn xong Phùng Thiên Thiên cùng đi xem phim.
Nhưng Đặng Dương Minh vừa xuất hiện, làm anhthay đổi chủ ý. Anh móc trong túi ra bốn tờ vé xem phim, lướt qua bả vai Đặng Dương Minh: "Người anh em hôm nay đừng đi học, cho nên tớ mua thêm hai tờ vé xem phim, cùng nhau đi xem phim thôi!"
"Không đi, tớ thà về nhà ăn cơm còn hơn!" Đặng Dương Minh quả quyết cự tuyệt.
Hình Khải mắt điếc tai ngơ, hướng Hình Dục gọi lên: "Tiểu Dục, tới đây một chút."
Hình Dục gom xong cặp sách đi tới trước mặt Hình Khải, Hình Khải mở tay cô ra, đem hai tờ vé xem phim nhét vào tay cô, làm bộ nói: "Tôi không mời nổi Dương Minh, cô gọi hắn đi!"
Hình Dục xem trong tay vé xem phim vừa nhìn về phía Đặng Dương Minh, giọng nhẹ nhàng hỏi thăm: " anh Dương Minh, không đi xem phim sao?"
Đặng Dương Minh chần chờ chốc lát, nếu Hình Dục cũng đi vậy thì anh không có lý do gì cự tuyệt.
Anhgiả bộ làm ngơ lấy vé xem phim cất vào túi quần, cà lơ phất phơ đi về phía cửa phòng học cười nói: "Không nhìn mới lạ, hai bọn mình đi theo làm kỳ đà cản mũi đi."
Hình Dục đuổi theo Đặng Dương Minh, tới Bắc Kinh hơn một năm, cô thật đúng là chưa từng vào rạp chiếu phim.
Mà Phùng Thiên Thiên đang đứng ở cửa phòng học chờ Hình Khải, nhưng đợi một hồi phát hiện anh còn chưa có đi ra, cho nên hắn dò vào đầu cười híp mắt thúc giục: "Anh đang suy nghĩ cái gì đấy, đi mau nha!"
"Ừ. . . . . ." Hình Khải trầm thấp ứng tiếng, đem bài thi lung tung ném vào cặp, anh cũng không biết mình tại bị cái gì nữa, nói không ra vẻ này sức lực, giống như là món đồ chơi của mình đang bị người khác lặng lẽ chia cắt.
Dĩ nhiên, Hình Khải càng cảm thấy được mình không có lý do gì nói cả, cảm thấy từ nhỏ đến giờ anh luôn gán ghép người anh em tốt của mình với Hình, không biết đó có phải là tình bạn của anh không? Nhưng anh làm sao lại cảm thấy mình tự chui vào ngõ cụt vậy?
. . . . . .
Lần đầu đi vào rạp chiếu phim, Hình Dục hiển nhiên đối với những thứ mới lạ cảm thấy mới mẻ, cô nhìn chung quanh từng tờ poster khổng lồ, thấy nhiều đèn đỏ vàng xanh đủ màu, nụ cười ngập tràn ở trong mắt.
Phùng Thiên Thiên đem một thùng Popcorn đưa tới tay Hình Dục, cười khúc khích: "Hình như cậu chưa bao giờ đi xem phim phải không?"
"Ừ, lần đầu tiên tới trần nhà trong đây thật là cao nha."
Phùng Thiên Thiên cho là cô đang nói đùa, cười trừ.
Mà họ trong lúc nói chuyện với nhau cho truyền vào tai Hình Khải, Hình Khải lúc này mới tỉnh ngộ Hình Dục kể từ vào Hình gia sau thật sự là giống như người bảo mẫu, cuộc sống như là một đường thẳng rất là buồn tẻ.
Phim vừa mở màn, trong tràng một mảnh đen tối.
Hình Khải cùng Phùng Thiên Thiên đổi vị trí ngồi ở cạnh Hình Dục, mà Đặng Dương Minh là ngồi ở bên kia Hình Dục.
Hình Dục tập trung tinh thần nhìn xem phim, ánh mắt đã bị trầm bổng phập phồng thoáng đã bị bộ phim hấp dẫn.
Mà Hình Khải từ đầu chí cuối không có nhìn trên màn ảnh diễn ra cái gì, tầm mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Hình Dục . . . . . .
Khi phim diễn đến cảnh tượng buồn cười thì Hình Dục cười to, nhưng chợt nụ cười của cô lại dừng ở khóe miệng.
Bởi vì, Hình Khải đang nắm chặt tay cô.
Hình Khải nhìn thẳng màn ảnh, vẫn như cũ giữ vững tư thế ngồi của mình.
Hình Dục theo bản năng nhìn về phía Phùng Thiên Thiên bên kia, Phùng Thiên Thiên đang cười đến ngửa tới ngửa lui, không hề chú ý tới bọn họ.
Cô nhỏ nhẹ kéo ra ngón tay nhưng lại bị Hình Khải nắm càng chặt hơn, thậm chí cô còn không có sức phản kháng.
Hình Dục không phản kháng nữa, ngón tay chậm rãi thả lỏng, hai người cứ như vậy nắm tay nhau xem hết cả một bộ phim.
Chương 8 : Ngày 10 tháng 12 năm 1996
Đông đi xuân tới , năm nay lên lớp mười hai, cuộc thi cuối kỳ ngày 18 tháng 1 năm 97, cách thời gian cuộc thi không tới một tháng.
Phùng Thiên Thiên biết rõ nhiệm vụ học tập nặng nề, nhưng đắm chìm trong tình yêu, hiển nhiên không tập trung vào việc học, hơn nữa Hình Khải thường dùng lý do học tập để coi thường sự tồn tại của cô, cho nên tối nay cô hẹn Hình Khải gặp mặt tại tiệm ăn nhanh ở góc đường, để thuận tiện gia bồi đắp tình cảm.
Sau khi tan lớp, Hình Khải đến nơi hẹn, trong tay cầm một quyển sách ngữ văn, cái môn này vẫn luôn là môn yếu nhất của hắn.
Phùng Thiên Thiên đem một ly chocolate nóng đẩy tới trước mặt hắn: "Cho anh này."
Hình Khải nói tiếng cám ơn, tầm mắt vẫn hướng vào quyển ngữ văn.
"Hình Khải, anh có cần thiết chăm chỉ như vậy sao? Hiệu trưởng không phải cấp dưới của ba anh sao? . . . . . ." Phùng Thiên Thiên rất khó hiểu hành động Hình Khải, bởi vì theo cô hiểu, trước kia lúc học lớp mười mồt Hình Khải trừ lúc đánh nhau thì cúp cua, thậm chí ngay cả cuồc thi cuối kì lớp mười một cũng không tham gia.
"Ba em không phải là cán bộ cấp cao sao? Em không phải là tham gia thi cuộc thi này sao!" Hình Khải tức giận khép sách vở . Thật ra thì anh đặc biệt ghét người khác lấy chức vị của ba hắn mà nói chuyện. Lúc làm chuyện xấu, thì người khác nói anh ỷ thế hiếp người; khi có một chút biểu hiện, thì người ta lại một miệng nhận định anh dựa vào quan hệ đi cửa sau.
Phùng Thiên Thiên lại ngậm ống hút, không chớp mắt nhìn hắn: "Anh tức giận?"
"Không có. Em nói có chuyện quan trọng tìm anh?” “ Chuyện gì, nói đi." Hình Khải vừa nói vừa lấy điện thoại di đồng từ trong túi ra, bấm sô điện thoại nhà. . . . . ."Này, tối nay tôi không muốn ăn cơm rang, cà đánh với trứng, ừ, tôi lập tức trở về." Hắn đóng điện thoại di động lại, nhìn về phía Phùng Thiên Thiên, lúc này mới phát hiện ra Phùng Thiên Thiên sắc mặt khó coi.
Anh còn tưởng rằng có người nào khi dễ Phùng Thiên Thiên, ân cần hỏi: "Sao thế? Người nào chọc giận em mất hứng à?"
Phùng Thiên Thiên chu cái miệng nhỏ nhắn, chỉ hướng Hình Khải, nói: "Chính là anh. . . . . . Em còn muốn cùng anh đi dạo phố đi, ai cho phép anh về nhà ăn cái gì cà đánh trứng?"
Hình Khải biết gần đây hơi lạnh nhạt với cô, thế nhưng ngoài cửa sổ trời có gió lớn, trời lạnh như thế này, đương nhiên về nhà là thoải mái nhất.
Hình Khải không hiểu mình nghĩ cái gì, ban đầu thích Phùng Thiên Thiên thích đến tột cùng, sau khi tiếp cận với cô một khoảng thời gian sau, anh càng ngày càng không nhịn được tính khí Phùng Thiên Thiên, cũng không phải là nói cô rất kiêu ngạo, chính là cô ta rất nhạy cảm, phàm là tám tuổi tới tám mươi tuổi phái nữ cùng anh trò chuyện nhiều mấy câu, là cô lập tức nhăn mặt buồn bực. Hình Khải dụ dỗ, cũng từ từ đánh mất kiên nhẫn. Mà tình cảm giữa bọn họ, cũng giống như thời tiết bình thường nhanh chóng giảm nhiệt.
"Như vậy đi, chờ thi xong anh cùng em tốt rồi có được hay không?" Hình Khải vỗ vỗ mu bàn tay Phùng Thiên Thiên, cười cợt nhã.
Phùng Thiên Thiên hất tay của anh ra, như thường ngày bày ra một bộ mặt oán phụ, cô chậm rãi nhìn phía ngoài cửa sổ: "Hình Khải, anh mới vừa đuổi theo em, anh còn nhớ rõ đã từng nói qua những gì không? Anh nói bất luận em mấy giờ gọi điện thoại cho anh, anh cũng sẽ trong vòng một tiếng đồng hồ xuất hiện dưới lầu nhà em. Nhưng còn bây giờ thì sao, em chỉ là muốn anh cùng em đi dạo phố một chút anh cũng một mực từ chối, anh phải học thật giỏi cũng được, nhưng căn bản không phải là điều anh muốn. Nói đi, có phải anh thích nữ sinh khác rồi không? Nếu như sớm nói rõ ràng, tránh cho em ngăn cản đến con đường của các người. . . . . ."
". . . . . ." Hình Khải thở dài một hơi, anh vẫn buồn bực không biết ohụ nữ trí nhớ cấu tạo tột cùng là cái dạng gì, trí nhớ trình độ chính xác có thể so với máy vi tính ngạnh bàn (hard disk), còn là sử dụng lâu dài, đều không mang vết tì nào cả.
Anh chỉ muốn khuyên đàn ông của mình một câu: cùng phụ nữ nói chuyện phiếm trước nên cân nhắc một chút, nếu người nào đã từng thề thốt thì những thứ kia sớm muộn cũng có một ngày nghẹn chết thôi!
"Nói đi, em đoán trúng có phải hay không?" Phùng Thiên Thiên hỏi tới.
"Em hi vọng anh nói cái gì?"
"Còn giả bộ ngu? Có phải hay không cái cô nữ sinh nào đó với anh liếc mắt đưa tình nhau?" Phùng Thiên Thiên lồ vẻ mặt rất đáng thương.
Hình Khải thấy Phùng Thiên Thiên sắp khóc, lòng mền nhũn, ngồi vào bên cạnh nàng, ôm bả vai nàng nắm thật chặt: "Không thể nào, anh chỉ thích mồt mình em."
Phùng Thiên Thiên vừa nghe hắn hắn phủ nhận, mặt tự nhiên cười: "Vậy anh gần đây tại sao không để ý em?"
"Thật ra là vì cuộc thi, ba anh làm áp lực cho anh rồi, bắt phải được 85 điểm."
Phùng Thiên Thiên ho khan một tiếng: "85 điểm? ! Đùa giỡn hay sao? Anh phải vượt qua trong 1 lần ngoại trừ Anh Văn hả?."
Hình Khải học các môn khác không tới 60 điểm, nhưng Anh văn thì luôn đứng trong top 3, vả lại giọng diệu nói thì vô cùng lưu loát, trường lão sư tiếng Anh chỉ thích nhất có Hình Khải, thường xuyên khen hắn là học sinh có ngôn ngữ thiên phú.
". . . . . ." Hình Khải đập đập vào miệng: "Cho nên anh mới không thể để cho ba anh coi thường anh, không được để ông chửi anh."
"Nếu không như vậy. . . . . ." Phùng Thiên Thiên tiến tới Hình Khải bên tai, nói: "Em cầu xin ba em chuẩn bị cho anh đề thi của cuồc thi cuối kì?"
Hình Khải bị đồng chạm đến lòng tự ái , lập tức cự tuyệt Phùng Thiên Thiên tốt tính, hơn nữa, nếu như hắn thật có lòng ăn gian, cũng không phải là thi tốt nghiệp trung học, tuyệt đối không coi đó là việc khó.
Phùng Thiên Thiên thuận tiện vòng qua hông của Hình Khải, rúc đầu vào anh vai làm nũng: "Xin anh Hình Khải, theo em đi dạo phố đi, ngày mai là sinh nhật mẹ em, quà sinh nhật em còn không chuẩn bị đấy. . . . . ."
Hình Khải chần chờ một giây, gật đầu đồng ý. Dù sao mua quà tặng không hao phí quá nhiều thời gian.
. . . . . .
Vậy mà, Phùng Thiên Thiên vừa vào mua đồ thì chạy thẳng tới nơi bán nữ trang, lựa đông lựa tây chon thử một chút, cứ như vậy mà một giờ đã đi qua rồi.
Hình Khải ngồi nghỉ ngơi trên ghế, trong lúc vô tình nhìn ngắm xung quanh, thấy một cái quần thể thao màu xám tro nhạt, anh đi lên trước, nhân viên bán hàng theo sát phía sau giới thiệu: "Tiểu Soái Ca thật tinh mắt, đây là quần mùa đông của nữ kiểu mới nhất, tính chất mềm mại, giữ ấm lại thoải mái."
Hình Khải vừa muốn nói chút gì, Phùng Thiên Thiên vừa đúng lúc từ phòng thử quần áo đi ra, vui vẻ ở Hình Khải trước mặt quay một vòng: "Như thế nào?"
"Đẹp mắt, em mặc cái gì nhìn cũng đẹp." Hình Khải theo bản năng giấu quần thể thao sau lưng.
Phùng Thiên Thiên híp mắt cười một tiếng, trở về phòng thay quần áo tiếp tục thử đồ. Hình Khải thở phào một cái, lập tức đem quần thể thao trong tay giao cho nhân viên bán hàng: "Đổi số thế này, chiều cao chừng 160, hơi gầy."
Nhân viên bán hàng lấy một cái quần thể thao số S, rồi dẫn Hình Khải tới quầy tính tiền. Hình Khải vừa móc thẻ tín dụng vừa chú ý động thái gian thay đồ bên kia. Khi thu ngân viên đang chuẩn bị cho quần thể thao bỏ vào túi giấy thì
Đến trang: