thuận vuốt lại tóc: "Tóc của anh cũng bù xù đấy thôi!"
Hình Khải hừ lạnh một tiếng, cầm cái kiếng trên đầu giường, thật đúng là giống như cái ổ gà.
Hình Khải chỉa vào một đầu tóc rối bời, ra lệnh Hình Dục ưỡn ngực ngẩng đầu đứng ngay ngắn, Hình Dục ngoan ngoãn đứng thẳng, mê mang chậm chạp chớp động mí mắt.
"Xem tôi! Tại sao không dám nhìn thẳng vào tôi! Chột dạ? !" Hình Khải bắn người lên, đem Hình Dục bức đến góc tường.
Hình Dục xoa xoa khóe mắt, ngẩng nhìn Hình Khải, hỏi: "Bây giờ là ba giờ rưỡi sáng, anhi hi vọng tôi dùng ánh mắt gì xem anh?"
". . . . . ." Hình Khải giận nhưng chột dạ, lời đến miệng lại nuốt trở vào, dù sao chuyện như vậy không thể làm loạn lên, ngộ nhỡ Hình Dục chạy đến Đặng Dương Minh này tố cáo, nhất định sẽ thương tổn đến hòa khí của hai người.
Ánh mắt của anh thoáng một nghiêng, trong lúc vô tình thấy ngực của Hình Dục, Phùng Thiên Thiên so Hình Dục lớn hơn, hừ! Có bò sữa lớn ai còn thèm tiểu mật đào? ệnh thần kinh quá? Nghĩ tới đây, Hình Khải buông đôi tay vòng lưng, thấy không có việc gì đi ra khỏi phòng ngủ của Hình Dục.
Nhưng anh vừa bước chân ra khỏi cửa, Hình Dục chân sau liền lại đóng lại cửa phòng, hoàn toàn không hỏi tới anh tại sao làm ầm ĩ.
Chỉ bằng vào cử động này, lại để cho Hình Khải bực bội đến nửa đêm.
Sáng ngày thứ hai
Một đêm không có ngủ Hình Khải, chỉa vào mắt gấu mèo (← = →) đi ra phòng ngủ.
"Anh ăn điểm tâm sao?" Hình Dục đang ngồi ở bên cạnh bàn uống sữa đậu nành. Không chuẩn bị cho Hình Khải phần này, chủ yếu là không nghĩ tới anh dậy sớm như thế.
"Không ăn, ta đi đón Phùng Thiên Thiên đi học." Hình Khải vừa nói vừa chú ý cử chỉ trong mắt cô.
Hình Dục đáp một tiếng, đi vào phòng tắm, chét kem lên bàn chãi đánh răng, gác ở súc miệng ly lên, thấy anh ăn mặc là quần tây, vì vậy đi tới giá giày bên cạnh, lấy tới một đôi lau đến khi rất sáng giày da. Sau đó rửa tay, lại trở về trước bàn ăn tiếp tục uống sữa đậu nành.
". . . . . ." Hình Khải gãi gãi đầu, ngay cả bọn họ cũng ghét lẫn nhau, nhưng ít ra là trên danh nghĩa vợ chồng chưa cưới, còn mình bị Hình Dục mắng là ngu? Thế nào một chút phản ứng cũng không có chứ?
"Tôi đã nói với cô chuyện này, tôi ngày hôm qua đã hôn Phùng Thiên Thiên. Cô có ý kiến gì không?"
"Không có." Hình Dục ngậm bánh tiêu xem báo chí, lười phải chớp mắt.
". . . . . ." Hình Khải khó chịu vuốt cằm, anh tựa hồ chưa từng suy nghĩ về vấn đề này, không biết Hình Dục đến tột cùng xem anh là người như thế nào.
Bỗng chốc, Hình Khải rùng mình lắc đầu, anh tại sao muốn quan tâm đến tâm ý Hình Dục? Nếu như anh thật để ý Hình Dục cũng sẽ không ở trước mặt cô nói yêu thương người con gái khác, đây không phải là tự mâu thuẫn với nhau sao? !
※※
Trong mười phút giờ giải lao.
Hình Khải cùng Phùng Thiên Thiên anh anh em em, khi anh thấy Phùng Thiên Thiên khuôn mặt nhỏ bé trắng hồng thì không biết tại sao trong lòng lại rối rắm.
Mắt nhìn thấy sắp hết giờ giải lao, cửa phòng học bỗng nhiên xuất hiện một nam sinh hung hăng, nam sinh lướt một lượt qua phòng học, nói quát lên: "Ai là Hình Dục! Mau ra đây!"
Tiếng nói tên nam sinh này gây đến sự chú ý của Hình Khải, anh thấy Hình Dục đang đi tới, buông tay Phùng Thiên Thiên, tiến lên ba hai bước chắn Hình Dục ở phía sau mình , Hình Khải khoanh tay ôm ngực, cùng tên kia nam sinh đối mặt với nhau.
"Tìm Hình Dục chuyện gì? Nói với tôi." Hình Khải khẽ nhếch cằm, trong mắt tràn đầy khiêu khích.
Nam sinh thấy Hình Khải thần sắc ngạo mạn, tiện tay đem một cuốn tập trong tay ra cho Hình Khải xem, nói: “Ở cửa cầu thang nhặt được!"
". . . . . ." Hình Khải giờ mới hiểu được, tên nam sinh không hề ác ý, chỉ là trời sinh giọng to thôi.
Thấy thế, Hình Dục đi vòng qua trước người Hình Khải, cúi người chào.
Nhưng khi Hình Dục đưa tay nhận cuốn tập thì nam sinh ấy cũng không buông tay, đôi mắt thẳng vào nhìn Hình Dục, tựa hồ như đã si mê rồi. Nam sinh đứng ngay trước lớp của bọn họ, kéo tay Hình Dục, cười nói: "Cậu có dáng dấp thật là xinh đẹp. Tớ tên là Điền Húc, đội trưởng đội banh, muốn kết bạn với cậu có được không?"
Hình Dục còn chưa cự tuyệt, thì tên nam sinh ấy đã bị Hình Khải một cước đá ra cửa phòng học, chuông vào học cũng đồng thời vang lên, trưởng lớp xử sự không sợ hãi, đứng lên bục giảng, ra lệnh mọi người trở về chỗ ngồi.
Phùng Thiên Thiên thấy đối phương người cao lớn, chỉ sợ Hình Khải thua thiệt, khi cô vừa chạy đến cửa phòng học thì lại phát hiện Hình Dục không những không ngăn cản, thậm chí hung hăng một cước đá vào đầu gối tên nam sinh, tên nam sinh chân mềm nhũn nửa quỳ trên mặt đất, Hình Khải là thuận thế nắm tóc tên nam sinh, một quyền đấm đá cạnh tường. Phùng Thiên Thiên chăm chú nhìn hai mắt đỏ ngầu của Hình Khải, giống như muốn giết nam sinh kia vậy, hơn nữa Hình Khải vừa đánh đối phương vừa quát, tiếng quát làm Phùng Thiên Thiên có chút sợ ngây người.
Hình Dục nghe được trong hành lang đang truyền tiếng bước chân đang tới, lôi kéo Hình Khải vào trong phòng học , nhưng lực lượng không đủ, vội vàng kêu Phùng Thiên Thiên giúp một tay: "Thiên Thiên, mau giúp tớ kéo bọn họ ra ."
Phùng Thiên Thiên thu lại suy nghĩ nảy giờ, một người ôm lấy Hình Khải một con cánh tay, nài ép lôi kéo kéo về phòng học.
Ngay lúc này, giáo viên đã đi vào phòng học, thầy giáo thấy có một nam sinh đang dựa vào tường, vốn định hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì, Hình Dục lại trước tiên mở miệng, nói với thầy giáo nam sinh thân thể không thoải mái, sau đó cô dìu tên nam sinh ấy, hướng tới phòng cứu thương.
Điền Húc che ngực, khập khễnh đi về phía trước, đối với Hình Dục có hành động không thể hiểu được.
"Cậu không sợ tớ đánh cậu à?"
"Cám ơn vì cậu không có tố cáo với thầy giáo." Hình Dục hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Điền Húc buồn bực ho một tiếng: "Sẽ có một ngày tớ sẽ tìm hắn tính toán nợ nần, dính vào thầy cô sẽ càng phiền phức thêm."
"A, vậy tớ còn sẽ giúp hắn cùng nhau đánh cậu." Hình Dục cười nhạt một tiếng.
Điền Húc ngớ ngẩn, giận quá hóa cười: "Tiểu tử kia mới vừa rồi nói cái gì? Cậu là người của hắn?"
"Tớ tên là Hình Dục, hắn gọi Hình Khải, tớ đương nhiên là người của hắn." Hình Dục móc khăn tay ra, đưa cho Điền Húc, còn nói: "Thật xin lỗi, đàn ông các cậu đánh nhau, tớ vốn không nên ở trong bóng tối mà “ hạ thủ”, nhưng là cậu đánh một quyền vào ngực Hình Khải, tớ nhưng không nhịn nổi nên mới ra tay."
"Nha. . . . . . Thì ra hai người là anh em! Làm anh bảo vệ em gái là chuyện phải làm, nên người nói xin lỗi là tớ, tính tình tớ rất thẳng thắn, nghĩ đến cái gì liền trực tiếp nói ra, nhớ nói anh cậu một tiếng, chuyện này coi như đã qua, ha ha."
Điền Húc cũng rất khéo hiểu lòng người, thái độ vui vẻ chẳng hề để ý, dĩ nhiên anh cũng chẳng để tâm đến.
Hình Dục giương môi cười yếu ớt, hướng hắn giơ ngón tay cái: "Điền Húc, tớ nhớ kỹ cậu. Cầm được thì cũng buông được, như vậy mới đúng là nam tử hán."
Điền Húc ngại ngùng vuốt vuốt mái tóc, lại bởi vì chân đau nên hắn trợn mắt cắn răng chịu đựng.
Trong phòng học
Thầy giáo đang tập trung giảng bài, Phùng Thiên Thiên một chữ cũng không nghe vào,cô liếc về phía sau, Hình Khải ngồi ở dãy cuối cùng, đang nằm ngủ ở trên bàn học. Trong tay cô siết lại tờ giấy viết xong, đã bị cô bóp đến nhăn nhúng.
Cuối cùng, cô cũng nhờ các bạn đem tờ giấy truyền tới trước bàn Hình Khải.
Hình Khải đêm không ngủ không được, cộng thêm vừa mới đánh nhau, vào lúc này anh thấy hơi mệt. Nằm trên bàn trên năm phút đồng hồ anh mới tỉnh dậy được.
Anh mơ mơ màng màng mở ra tờ giấy vừa nhìn “Anh nói lời nói thật, Hình Dục quan trọng hay là em quan trọng?”
Phùng Thiên Thiên không cách nào tiếp nhận, Hình Khải đối với Hình Dục vượt quá giới hạn bảo vệ của một người anh, bởi vì cũng có khi vài tên nam sinh lấy lòng ngay trước mặt Hình Khải, dĩ nhiên Hình Khải cũng sẽ chỉ vào mặt đối phương cảnh cáo, cô là bạn gái của anh. Nhưng là Phùng Thiên Thiên thấy khó chịu khi Hình Khải đối đãi quan tâm với người con gái khác hơn mình.
Vậy mà càng làm Phùng Thiên Thiên không nghĩ tới chính là, khi Hình Khải nhìn xong tờ giấy sau, nhìn cũng chưa từng nhìn cô một cái, nằm xuống lại trên bàn ngủ tiếp.
Hình Khải đem gương mặt chôn ở trong cánh tay, người nào quan trọng hắn không cần biết, Hình Dục ít nhất cũng hiểu chuyện một chút hơn so với Phùng Thiên Thiên, Hình Dục tuyệt đối sẽ không hỏi những vấn đề vô bổ khi hắn không muốn nói.
Chương 7 : 1996 năm 10 tháng 3 ngày
Hình Khải một giấc ngủ đến khi hết tiết học, Phùng Thiên Thiên mấy lần định đánh thức anh, lại bị Hình Dục dùng một loại giọng rất nhỏ nhẹ của ngăn lại.
"Anh ấy tối hôm qua không ngủ sao?" Phùng Thiên Thiên cùng Hình Dục sóng vai đi về phía phòng ăn.
"Ừ, này cũng gần đến thi học kỳ rôi, cậu đừng chấp nhất anh ấy!" Hình Dục biết anh tối qua học bài, một hồi thì thấy xuống lầu lấy thức uống, một hồi đi phòng bếp tìm ăn, mà cô cũng ngủ không được yên giấc.
Phùng Thiên Thiên bất mãn bĩu bĩu môi, muốn nói lại thôi, dù sao thì ở trước mặt Hình Dục nói nhiều lời về anh cũng vậy thôi, Hình Khải ở ngoài phòng học la hét làm trong đầu óc cô vẫn luôn quanh quẩn câu nói của anh: “Mày ăn gan hùm mật gấu rồi hả? Dám nhớ thương người của tao!”
"Đúng rồi, các cậu là anh em ruột sao?"
Hình Dục nghiêng đầu cười một tiếng, hỏi ngược lại: "Bộ chúng mình nhìn không giống sao?"
Phùng Thiến Thiến quan sát Hình dục, ngũ quan không giống, nhưng phong cách rất giống, quân nhân con cái đặc hữu một cỗ phong cách.
Phùng Thiên Thiên vừa định nói chút gì, Hình Dục là kéo tay cô chỉ hướng căn tin chạy đi: "Nhanh lên một chút, đi trễ không có thức ăn ngon đó!"
Vào căn tin, đừng xem Hình Dục vóc người nhỏ gầy, giành cơm cũng không thua gì nam sinh, khi cô suýt nữa bị sóng người chen dẹp thì có một đôi cánh tay rắng chắc đỡ của cô.
Hình Dục ngoái đầu nhìn lại vừa nhìn, trêu nói: "anh Dương Minh, mới vừa dậy à?"
Đặng Dương Minh đáp một tiếng, anh chính là ngủ đến khi tỉnh lại mới rời giường, còn chưa có trở về phòng học thì đã tới ăn cơm trước.
Hình Dục ở sau Đặng Dương Minh "Bảo hộ", thuận lợi chen vào hàng trước nhất, tay cô nâng hai hộp cơm xài một lần: "A Di, một phần Mộc Tu thịt xào, một phần thịt băm hương cá, bốn lượng cơm."
"Em ăn bốn lượng cơm?" Đặng Dương Minh ngớ ngẩn.
"Không phải, mua cho Hình Khải, anh ấy đang trong phòng học ngủ đấy." Hình Dục thản nhiên trả lời.
"Tiểu tử kia hay đối xử tệ với em, sao em không để tự hắn đi mua?" Đặng Dương Minh bất đắc dĩ thở dài, cùng người không cùng mạng a, Hình Khải đời trước khẳng định không ít tích đức.
Hình Dục chỉ cười không nói, chỉ lấy lại hai hộp thức ăn đã đầy đồ ăn. Cô nhón chân lên kêu Phùng Thiên Thiên: "Thiên Thiên, đem hộp cơm của cậu cho tớ!"
Phùng Thiên Thiên vào lúc này còn đang xếp hàng, thấy Hình Dục vì để cho Hình Khải có thức ăn để ăn bữa trưa, thà bị một đám như lang như hổ nam sinh chen chúc tranh đoạt, Hình Dục cái gì tiết kiệm giùm anh còn giúp cả cô lấy thức ăn nữa, trong lòng cũng thấy buồn.
"Không cần đâu Hình Dục, cậu cứ lấy trước đi." Cô buồn bã ỉu xìu đáp lời, chẳng lẽ còn không thấy xấu hổ hay sao mà nhờ Hình Dục giúp mình mua cơm.
"Dù sao cũng chui vào rồi, ăn cái gì nói mau." Hình Dục có chút nóng nảy, xếp hàng học sinh đã bắt đầu càu nhàu.
Phùng Thiên Thiên không đáp lại, cúi đầu vờ như không thấy.
Nếu như không phải là Đặng Dương Minh ở một bên che chở Hình Dục, thì Hình Dục lúc đó đã sớm bị đẩy ra khỏi đám người đang xếp hàng.
Đặng Dương Minh nhăn lại mày, giọng nói càng thúc giục: "Phùng Thiên Thiên! Muốn ăn cái gì nói mau, không nhìn thấy Hình Dục đang ở trong này chịu chen à?!"
Phùng Thiên Thiên kể từ vừa vào trường đến giờ, chỉ sợ Đặng Dương Minh cô không giải thích được tại sao lại sợ anh, cô co lại co lại bả vai nói: "Vậy. Lấy cho tớ hai cái bánh bao thôi."
Hình Dục gật đầu một cái, cầm cả đống hộp thức ăn xuyên qua đám người, khi cô đem bánh bao giao cho Phùng Thiên Thiên, phát hiện Phùng Thiên Thiên đang khóc.
"Sao thế? Ai khi dễ cậu?" Hình Dục vừa muốn giúp cô lau nước mắt, Phùng Thiên Thiên lại quay đầu bỏ chạy, Hình Dục không rõ chân tướng, vừa cầm hộp cơm vừa đuổi theo cô.
Chờ chạy đến cửa phòng học thì Hình Dục rốt cuộc đuổi theo Phùng Thiên Thiên, cô chiếc chặn Phùng Thiên Thiên trước cửa phòng học, thuận thuận đem hộp cơm hướng Phùng Thiên Thiên đưa cho cô nói: "Cậu đưa cho Hình Khải đi, nói với anh ấy là cậu mua."
". . . . . ." Phùng Thiên Thiên lau khóe mắt nước mắt, thì ra là Hình Dục liều mạng đuổi theo, là vì cho mình một cơ hội lấy lòng anh?
Hình Dục dịu dàng mỉm cười, không nói hai lời liền đem hộp cơm nhét vào trong tay cô, sau đó từ trong tay lấy ra cái hộp đựng hai bánh bao, lại đem hộp đặt vào tay Phùng Thiên Thiên, xoay người hướng cầu thang đi ra xuống.
Phùng Thiên Thiên nhìn cô nhẹ nhàng đi, đau lòng không dứt.
. . . . . .
Hình Khải nghe mùi cơm chín thì mở mắt ra, mở ra hộp cơm vừa nhìn, lại nhìn trước bàn học là Phùng Thiên Thiên, khó có thể tin hỏi: "Em đi mua sao?"
Phùng Thiên Thiên biết trái lương tâm nhưng cũng gật đầu, từ trong túi móc ra một hộp thức ăn thức uống, lấy lon nước đặt vào tay Hình Khải.
Hình Khải không nghĩ tới bạn gái hiền diệu như vậy, không khỏi mà cười lên, anh vỗ vỗ gương mặt của Phùng Thiên Thiên , từ trong bàn học lấy ra một đôi đũa khác, kéo thêm cái ghế cho Phùng Thiên Thiên ngồi bên cạnh, một tay ôm bả vai cô, gắp lên một cái thịt nạc đưa đến khóe miệng Phùng Thiên Thiên, miệng lưỡi trơn tru nói: "Nếu không phải là chưa đủ tuổi, anh thật sự nghĩ hiện tại liền cưới em về nhà, ha ha."
Phùng Thiên Thiên mặt ngượng ngùng, đắm chìm trong lời nói mật ngọt của anh,
Đến trang: