Hình Khải là một tay lấy quần thể thao nhét vào cặp sách, sau đó như không có việc gì tiến lên Phùng Thiên Thiên, hắn thấy Phùng Thiên Thiên đã thay y phục của mình, cười hỏi: "Chọn xong rồi hả ?"
"Ừ." Phùng Thiên Thiên đem một đống quần áo chồng chất trong tay đến nhân viên bán hàng, vừa mới chuẩn bị theo nhân viên bán hàng đi trả tiền, lại bị Hình Khải nắm cổ tay, hắn nói: "Em ngồi sa lon đợi anh."
Phùng Thiên Thiên cười ngọt ngào, mặc dù cô cũng không thiếu tiền, nhưng cô đúng là đang hưởng thụ cùng Hình Khải cùng nhau tận hưởng niềm vui thú mua đồ. Con gái mua đồ con trai tính tiền, tương đối có mặt mũi đây nè.
. . . . . .
Gần ba giờ, Hình Khải cuối cùng cũng đưa Phùng Thiên Thiên đến cửa nhà.
Anh nắm một chồng hoá đơn tiền nước, tiêu phí 4000 tệ, vấn đề ở đây không phải là tiền, mà là anh phải liệt kê cho Hình Dục báo cáo sổ sách. Là ba hắn đã quy định.
Hình Khải đi tới trước cửa thì Hình Dục đã ra mở cửa, vẫn như cũ không hỏi hắn nguyên nhân về muộn, nhận lấy từ hắn cặp sách cùng áo khoác, một đôi dép đặt ở bên chân Hình Khải.
"Em đi nấu mì, chờ mấy phút." Hình Dục xoay người đi tới nhà bếp.
Hình Khải lần nữa cảm thán, có người thì nhạy bén thì ưng, cũng có một số ngưởi lại có đần độn như đá.
Khi Hình Dục bưng ra bát mì nóng hổi cùng với cà đánh trứng đặt ở trên bàn ăn thì phát hiện trên mặt bàn để một cái quần thể thao.
Hình Khải quay qua tô mì, mở ti vi, thuận miệng nói: "Mua cho em.”
Hình Dục xoa xoa nước còn đọng lại trên tạp dề, cẩn thận từng li từng tí mở túi trong suốt ra, còn chưa xem kiểu dáng trước nhìn yết giá, cô hiển nhiên khó có thể tiếp nhận loại giá này: "Có một cái quần thể thao mà. . . . . . 398?"
"Vậy sao? Anh không có chú ý." Hình Khải miệng to ăn mì, Hình Dục nấu rất ngon.
Hình Dục ấp a ấp úng, đẩy quần về phái Hình Khải, nói "Em không muốn, trả lại đi."
Hình Khải lườm cô một cái, từ trong túi áo rút ra một xấp hoá đơn nước, ra lệnh: "Cầm quần của em ký sổ đi."
". . . . . ." Hình Dục cầm các hóa đơn lên, số tiền cao đến mức làm cô tức nói lắp bắp: "Anh mới năm hai à."
Hình Khải vỗ bàn một cái, Hình Dục lập tức đứng dậy, ôm"cục tức" (hóa đơn ấy) bước đến trở về phòng ghi sổ thu chi.
Anh âm thầm nghĩ, thật may là Hình Dục hù dọa một bộ mặt này thôi, mới để hắn có cơ hội mà tiếp tục sống.
Sau khi Hình Khải ăn uống no nê, cùng người đang ngồi ở ghế sofa đang chuẩn bị dọn dẹp chén đũa: "Khoan hãy dọn, thay bộ đồ cho anh nhìn một chút."
Hình Dục buông chén xuống đũa, một phút sau, mặc vào quần thể thao đi trở về phòng khách.
Hình Khải nhìn cô chăm chú, cô có một đôi chân thẳng tắp, xoa cằm không nói, cảm thấy ngay lập tức trên người cô bộ dáng quê mùa che giấu đi không ít.
"Tốt vô cùng, mau cám ơn anh."
"Cám ơn. Chỉ là, có chút mập."
"Quần thể thao vốn là rộng thùng thình, làm sao em lại không biết? Còn nhớ thương lui đâu?" Hình Khải hếch lên mày.
". . . . . ." Hình Dục lắc đầu một cái, thay quần thê thao ra rồi trở về phòng khách dọn dẹp bát đũa.
"Tại sao lại cởi?"
"Em sợ làm dơ."
"Ngày mai đi học mặc không?"
Hình Dục chớp mắt một cái từ chối: ". . . . . . Mặc."
Hình Khải lúc này mới hài lòng cười cười, quay người lại hướng cầu thang đi tới, sớm biết cô mặc lên đẹp mắt như vậy, nên mua thêm vài bộ.
※ ※
Ngày thứ hai, Hình Dục mặc quần thể thao đắt giá, tư thế đi cũng trở nên cẩn thận. Bị Hình Khải cười nhạo một đường.
Khi nàng vừa vào phòng học, Phùng Thiên Thiên liền chú ý tới quần của Hình Dục, đỉnh đầu cô giăng đầy mây đen.
Đến trưa
Phùng Thiên Thiên gọi Hình Khải sân thượng, rốt cuộc cũng bộc phát.
"Anh đến tột cùng là có ý tứ gì? !"
Hình Khải không rõ chân tướng, sân thượng gió lạnh thấu xương, hắn cũng muốn hỏi Phùng Thiên Thiên là có ý gì.
"Ngày hôm qua còn tốt lắm mà , em sao vậy?"
Phùng Thiên Thiên nắm quyền, cả giận nói: "Ngày hôm qua em đã rất thích cái kia quần thể thao rồi, không nhìn thấy em thử đi thử lại là sao? Em còn tưởng rằng anh muốn mua cho em, cho nên em không đề cập, thì ra là em tự mình đa tình!"
Hình Khải thật không hiểu nàng vì sao lại bồc phát như vậy, nhẹ giọng cười một tiếng: "Không phải là một cái quần thể thao sao? Em thích anh đưa thẻ cho em."
"Anh đến tột cùng có hiểu hay không? Vấn đề không có ở quần đấy, là anh căn bản không quan tâm cảm thụ của em!"
Hình Khải thấy nàng giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, vì muốn dàn xếp ổn thỏa, hắn lập tức phục nhuyễn đầu hàng, từ phía sau ôm lấy nàng: "Được rồi, anh sai lầm rồi, lần sau chú ý."
Phùng Thiên Thiên đang nổi nóng, xoay người đẩy Hình Khải ra: "Anh mua quần cho em gái có cần thiết phải trốn tránh như vậy không? Trực tiếp mua là tốt sao? Làm gì thì làm,cớ sao anh phải lẫn tránh chứ? !"
Phần lưng của Hình Khải đụng vào tường rào, trên tường rào vừa vặn có mồt cây đinh tán to, rơi lên người Hình Khải đang tránh đụng vào xương cột sống, hắn bị đau buốt, không nghĩ tới cô sẽ ra tay nặng như vậy.
Phùng Thiên Thiên cũng không buông tha, đối với anh xô xô đẩy đẩy, tức giận nói: "Tại sao anh không chịu để tâm trong lòng em đang nghĩ gì? ! Em không chịu nổi nữa rồi Hình Khải, chúng ta chia tay đi!"
. . . . . .
Hình Khải dừng lại một phút, không giống như mọi lần đi năn nỉ cô, mà là bình tĩnh gật đầu một cái.
Phùng Thiên Thiên kinh ngạc nhìn hắn, nước mắt phút chốc lưng tròng.
"Anh hiện tại tin tưởng phụ nũ quả thật phải có giác quan thứ sáu, thật xin lỗi." Nói xong, Hình khải quay lưng rời đi, nàng hoài nghi chính xác không có lầm, ngay cả kkhi anh tìm mọi cách phủ nhận, nhưng vẫn không chạy khỏi con mắt nhẹn bén của cô.
Một khi yêu đã thành quá khứ thì miễn cưỡng ở cùng nhau chỉ hại người hại mình, sẽ càng làm tổn thương đối phương.
Mặc dù Phùng Thiên Thiên vẫn hoài nghi hắn đã thay đổi, nhưng mà giờ phút này rồi lại chính mình không thể tin được vào lỗ tai, nàng ngồi liệt trên mặt đất, che gương mặt, lệ tuôn rào rào.
. . . . . .
Hình Dục thấy Hình Khải một mình trở về phòng học, sắc mặt không tốt lắm, đoán được bọn họ lại cãi nhau. Mà Hình Dục cũng biết kết quả của phản ứng này, bọn họ chung quy lại cãi vả rồi kết thúc.
Nhưng mà hôm nay rất kỳ quái, cho đến khóa buổi chiều bắt đầu, Phùng Thiên Thiên vẫn không có trở lại.
Hình Dục có chút bận tâm, hỏi Phùng Thiên Thiên đi đâu thì Hình Khải lại nói không biết.
Cô len lén mượn điện thoại di động của Đặng Dương Minh, chuông vang lên thật lâu, Phùng Thiên Thiên mới nhận điện thoại. Phùng Thiên Thiên nói nàng không thoải mái nên về nhà trước, nếu như thuận tiện, hi vọng Hình Dục có thể giúp nàng đem cặp sách đưa về nhà.
. . . . . .
Sau khi tan học, Hình Dục theo như địa chỉ đem cặp sách đưa đến dưới lầu Phùng Thiên Thiên, Phùng Thiên Thiên mới đầu không nói gì, nhưng đến lúc Hình Dục quyết định lúc rời đi thì cô lại ôm lấy Hình Dục khóc lớn lên. Phùng Thiên Thiên nói bọn họ đã chia tay thật sự, cô nói cô lúc ấy đang nổi nóng, nói chuyện quả thật có chút không nhẹ nhàng, xin Hình Dục giúp cô năn nỉ một chút.
Hình Dục an ủi Phùng Thiên Thiên một lát, nhìncô đau lòng muốn chết, nói thật, trong lòng mình cũng không chịu nổi.
. . . . . .
Hình dục về đến nhà, thừa lúc thấy Hình Khải dọn dẹp phòng, cố nói bóng gió: "Thì ra là Phùng Thiên Thiên buổi chiều không đi học là bởi vì ngã bệnh."
"Nha." Hình Khải đang ở trên giường đọc sách, thái độ không chút để ý.
"Anh gọi điện thoại cho cô ấy an ủi một chút đi." Hình Dục cầm ống nghe lên.
"Chia tay." Hình Khải cũng không nhìn qua Hình Dục một cái, thuận tay đẩy ống nói ra.
"Chia tay thì vẫn còn đồng học, cũng có thể quan tâm tới."
Bỗng chốc, Hình Khải đem bài thi nện lên điện thoại, ánh mắt nhìn chằm chằm Hình Dục.
"Em có bệnh?" Hắn không vui chất vấn Hình Dục.
"Không có bệnh."
"Em còn nhớ rõ em là người thế nào của anh sao? !"
"Nhớ."
"Vậy em bây giờ làm gì đây? Tưởng mình là Quan Thế Âm hả? ! Bây giờ em nên sớm trở về nhà cười trộm đi là chuyện nên làm mới phải!"
Hình Dục bất đắc dĩ nháy mắt mấy cái, bưng lên chậu nước xoay người rời đi, trước khi đi lưu lại một câu: "Anh mới có bệnh."
"? !" . . . . . . Hình Khải hướng mắt nhìn bóng lưng của cô, sau đó nhặt quyển sách lên, cô được đấy Hình Dục, bảo cô không biết sợ hãi! Bảo cô phách lối ! Mẹ kiếp ,anh quyết định, dù gì cũng chết, chi bằng vùi đầu vùi cổ vào học đến lúc trời sáng, nhất quyết phải thi trên 85 điểm ! Chương 9 :Ngày 25 tháng 1 năm 1997
Trước ngày nghỉ đông, Hình Khải rốt cuộc cũng đã có kết quả cuộc thi cuối kỳ.
Anh cầm tờ phiếu điểm, giận đến đầu ngón tay run rẩy.
Chủ nhiệm dùng ánh mắt kinh dị nhìn anh chăm chú;
Hiệu trưởng chạy đến phòng học, khen ngợi anh chính là Thiên Tài Anh ngữ;
Các bạn học rối rít tới chúc mừng anh;
Hình Khải cũng giận tím mặt.
Trước mặt mọi người, anh đứng dậy đi tới trước mặt chủ nhiệm lớp, đặt phiếu điểm lên bàn chủ nhiệm lớp, anh chau mày lại, từng câu từng chữ chất vấn: "thầy Lý kính yêu, xin thầy cho em biết lý do tại sao điểm số của em chỉ có 84. 5 điểm? Số bốn đổi thành số năm rất khó với thầy sao? ! ——"
Lời này vừa nói ra, cả lớp đều ngạc nhiên.
Chủ nhiệm lớp thấy anh tâm tình kích động, cười cười, ôn hoà nói: "84. 5 điểm không vấn đề gì hết? Thành tích thi là do các thầy kiểm tra và đối chiếu với nhau, sẽ không có chuyện không may. Hình Khải, em không cần phải quá nghiêm khắc với bản thân mình như vậy, thầy biết em lần học tập rất nghiêm túc, em thay đổi đã làm thầy và các bạn học thay đổi cách nhìn."
Hình Khải hít sâu mồt cái, nắm nắm quyền, muốn nói lại thôi, đi thẳng ra phòng học, anh đúng là đang cố tình gây sự. Thế nhưng 0. 5 điểm chênh lệch như vậy, anh cảm thấy mất tự tin về mình.
Tất cả mọi người không hiểu tạo sao Hình Khải lại tức giận như vậy, chỉ có Hình Dục hiểu.
. . . . . .
Ngày mai trong hồi trường diễn ra lễ hội, bạn học cùng lớp sẽ ở lại trường quét dọn vệ sinh, và cũng chính thức nghỉ đông. Hình Phục Quốc nhất định là không rảnh tham gia, như năm trước, trong ban đại biểu bí thư thì ông lại xuất hiện. Chỉ là cũng đã nói qua, ngay cả Hình Phục Quốc không có rãnh rỗi để đi, bởi vì con ông mỗi một năm thành tích đều "lên xuống thất thường".
Hình Khải bỏ đi, các bạn học đều đem lòng hiếu kỳ hướng về Hình Dục, nhất là người yêu cũ của Hình Khải, Phùng Thiên Thiên vừa quét sân vừa đi đến gần Hình Dục hỏi thăm.
"Hình Dục, Hình Khải bị sao vậy? Kết quả thi tiếng anh cuối kỳ không được mong muốn à?”
"Anh cho là mình có thể làm được tốt hơn, không phải anh đánh giá mình cao, mà là có một số việc không phải cứ cố gắng là có thể đạt tới mục tiêu đã định." Lúc Hình Dục dọn dẹp cặp sách của Hình Khải, cô thấy một quyển sách dạy ôn tập cơ bản ở trên bàn , vui mừng cười một tiếng.
Phùng Thiên Thiên nghe không hiểu, mơ hồ hỏi: "Đúng rồi, thi cuối kỳ cũng kết thúc. . . . . Hình Khải, hắn và tôi. . . . . ." Kể từ sau khi cô nói chia tay, cô vẫn mong đợi Hình Khải chủ động làm hòa, nhưng Hình Khải trừ khi đọc sách thì là không nhìn ngó cô, cô luôn ở một bên liếc trộm anh, dần dần phát hiện Hình Khải có mồt loại mị lực, khi nghiêm túc học tập bộ dạng càng làm cô thêm mê muội.
Hình Dục ngừng lại, lắc đầu xin lỗi.
Phùng Thiên Thiên thở dài, lầm bầm nói: "Chẳng lẽ nhất định phải chia tay sao? Hình Dục cô nói thật đi, vấn đề ở tôi hay là hắn? . . . . . ."
"Vấn đề chỉ là lòng tham thôi."
"Lòng tham?"
"Hai người đều hi vọng đối phương có thể trở thành hình mẫu trong lòng mình, cho nên không có cách nào dễ dàng tha thứ khuyết điểm của đối phương. Xét đến cùng chỉ là tình yêu hai người chưa sâu nặng thôi . . . . ." Hình Dục đeo cặp sách vào, vỗ vỗ vào bả vai Phùng Thiên Thiên : "Đã hiểu ra rồi chứ , tựu trường gặp!"
". . . . . ." Phùng Thiên Thiên nhìn bóng lưng Hình Dục, cô ấy có thật là mười sáu tuổi không?
※ ※
Hình Dục ôm cặp sách đứng ở cổng trường chờ xe bus, một chiếc xe hơi dừng lại gần cô, thì tài xế xuống xe, mở cửa cho cô.
"Tiểu Dục, lên xe." Đặng Dương Minh ngồi ở trong xe ngoắc ngoắc tay về phía cô.
Hình Dục khẽ mỉm cười, vừa muốn lên xe, thì nghe sau lưng có người gọi tên cô. Cô xoay người, đứng nghiêm bên cạnh cửa xe bên cạnh chờ Điền Húc chạy tới.
"Ngày mai được nghỉ rồi, số điện thoại của em còn chưa cho anh." Điền Húc lau mồ hôi, thiếu chút đã chạy lướt qua Hình dục.
"Em nói rất nhiều lần rồi, sẽ không cho anh."
"Chỉ là làm bạn, chúng ta chỉ có thể như vậy thôi sao? !"
"Không nói được, vậy nha tựu trường gặp." Hình Dục xoay người lên xe, tiện tay đóng cửa xe.
Đặng Dương Minh ngồi trong xe vui mừng, Hình Dục là cô gái đặc biệt nhất mà anh đã từng gặp, đừng nói nam sinh trước mắt có thể khiến cô động lòng, mà ngay cả Hình Khải cũng không thể thấy được bồ dạng ngượng ngùng của Hình Dục.
. . . . . .
"Người đó là đồi trưởng đồi bóng đá à, đối xử với em tốt thật." Đặng Dương Minh nhạo báng nói.
Hình Dục quay lại: "Chẳng qua là không chiếm được nên mới như vậy, bệnh chung của đàn ông."
"Em mới bây lớn, biết cái gì là của đàn ông sao?" Đặng Dương Minh nâng khóe môi lên.
Hình Dục cười mà không nói, cúi đầu vuốt vuốt quai đeo cặp sách.
Đặng Dương Minh nhìn gò má ửng hồng của cô,
Đến trang: