??”
“Ngày nóng như vậy, cô còn hỏi tôi không uống nước lạnh hay nóng……” Hình Khải vui vẻ giơ chân, có chút bất mãn hếch mày lên.
Hình Dục đi tới trước tủ lạnh, lấy ra một chai nước suối cùng một ly thuỷ tinh đầy đá, định mở nắp chai , mới để ly đá lên khay trà.
“ Được rồi, làm nhanh lên, tối nay làm nhiều thức ăn một chút, tôi định bảo cô là gọi Dương Minh tới ăn cơm cùng chúng ta”.
Hình Dục gật đầu một cái, trở về phòng bếp bận rộn.
Hình Khải nhìn bộ dáng của cô lúc này , trong lòng vui mừng, được sai bảo cũng là một loại thoải mái.
Chỉ một chốc lát sau.
Đặng Dương Minh cúi đầu đang chơi game đi vào cửa Hình gia ( lúc ấy đặc biệt lưu hành chơi một trò chơi gọi là "Russia khối vuông (Tetris)" trò chơi nhỏ ). Anh vừa vào cửa liền phát hiện Hình Khải ngồi trên ghế sa lon cười khúc khích. Đặng Dương Minh tiện tay tắt máy chơi game, đạp Hình Khải một cái : “Thằng quỷ, một tháng biến đâu thế? Không đi học, cũng còn không mở cửa?”.
Bọn họ tuy ở cùng một khu đại viện quân đội nhưng viện này cùng viện ở giữa cách xa nhau bởi một tấm cửa sắt lớn, chỉ cần vừa đóng cửa thì hai bên viện làm gì cũng không ảnh hưởng tới nhau.
Hình Khải vén vén tóc mái, tự mình nói: “ Ở nhà học nhiều bài tập quá, tớ có thể đi học nữa sao được?”.
“ Ơ….a…. thật không tin nổi mặt trời mọc ở hướng tây a, nhất định là ba cậu đặt ra chỉ tiêu rồi chứ gì!”
Hình Khải lười phải giải thích, căn bản anh cũng không biết mình rút cuộc điên khùng trong chốc đó là vì cái gì đây
"Hình Dục…! không thấy anh Dương Minh tới chơi à, không có lễ phép, ra đây chào anh, rót nước đi”.
Đặng Dương Minh cho Hình Khải một quyền: "Có bệnh à, tự tớ cầm chẳng phải vẫn được sao." Anh đứng lên, đi tới cửa phòng bếp, liền nhận lấy đồ uống trên tay Hình Dục, anh cười với Hình Dục nói : "Đừng để ý đến hắn, hắn đang cố gây sự đấy mà”.
Hình Dục hơi mím môi, ba người bọn họ học ở cùng trong một khoá lớp, cô cùng Đặng Dương Minh căn bản ngày ngày gặp mặt.
Đặng Dương Minh dựa vào cửa phòng bếp nhìn phía trước Hình Dục đang rửa rau. Anh cảm thấy con gái ở trong phòng bếp bận rộn nhìn phía sau thấy bóng lưng rất là thú vị, tựa như là tuổi thơ lưu lại một đoạn kí ức tốt đẹp. . .Mẹ luôn là vừa hái rau vừa kể chuyện xưa cho anh nghe, nhưng chờ sau khi anh lên tiểu học, mẹ cũng không có rảnh xuống bếp nữa, thậm chí muốn thấy mặt một lần cũng khó khăn.
Đặng Dương Minh đang định ở lại chút nữa, lại bị Hình Khải rống một tiếng nói liền trở lên phòng khách.
"Dương Minh, trường học gần đây có chuyện gì mới chưa?" Hình Khải đem một điếu thuốc ném cho Đặng Dương Minh.
Đặng Dương Minh đốt điếu thuốc rồi ngồi cạnh xuống, hào hứng nói: “Lớp chúng ta vừa mới chuyển tới một nữ sinh……..”
“ Trông thế nào?”
“ Tạm được”. Đặng Dương Minh để tay trước ngực, làm động tác khiêu ngợi.
Hình Khải vừa nhìn thấy bộ dáng này của anh liền biết chí ít cũng là một tiểu mĩ nhân, vì vậy trong mắt vùn vụt bốc lên vài tia sáng, tiến gần tới Đặng Dương Minh, mắt tròn xoe hỏi: " có chủ chưa?"
“Không có.., xem ra cô nữ sinh này là một người cũng có hoạt động, mà cũng không biết là tính hướng nội hay còn sợ người lạ. A đúng rồi, chí ít nữ sinh kia cùng với Hình Dục còn có thể có chuyện nói với nhau”.
Hình Khải cắn cắn răng hàm, Hình Dục thật đáng ghét, trong lớp có bạn mới đến mà cũng không thèm báo với anh một tiếng.
……………….
Ngày thứ hai, Hình Khải ở trong lớp học nhìn thấy cô nữ sinh lời đồn trong truyền thuyết, anh nuốt nước miếng một cái, thật đúng là "giống như người đồn" a.
Hình Khải nghe được, nữ sinh này tên là: Phùng Thiên Thiên. Mười bảy tuổi. Mấu chốt là, trước mắt hiện tại chưa có bạn trai.
"Xinh đẹp như vậy mà nói là ‘cũng được’? Vậy cậu xem tiêu chuẩn phụ nữ phải là cái dạng gì ?" Hình Khải chọc chọc Đặng Dương Minh.
Đặng Dương Minh theo bản năng nhìn về phía Hình Dục bên kia, sau đó cúi đầu đọc sách.
Hình Khải theo ánh mắt của anh cũng theo mắt liếc theo, nhưng anh cũng không chú ý Hình Dục, mà là liếc mắt nhìn chỗ ngồi bên cạnh Hình Dục liền thấy một nữ sinh mũm mỉn: "Thì ra là cậu thích người mũm mỉn . . . . . . Chỉ là cô này cũng đầy đặn quá đi? Ha ha. . . . . ."
Đặng Dương Minh đâm lao đành phải theo lao, trêu nói : “Cái đó ôm đi lên mới có nhiều cảm giác nha”.
Hình Khải biết Đặng Dương Minh nói toàn thứ lời vô nghĩa, ánh mắt lại liếc về phía Phùng Thiên Thiên. . . . . . Khuôn mặt trái xoan, da trắng đến là thuần khiết, mắt xếch môi mỏng. Chính là loại hình Hình Khải thích, anh cảm thấy mình đối với người ta vừa thấy đã yêu rồi.
Đến trưa thời gian nghỉ ngơi.
Hình Khải thấy Hình Dục cùng Phùng Thiên Thiên đi ra ngoài cửa phòng học, anh lập tức kéo Đặng Dương Minh lên chen tới làm quen.
"Tiểu Dục, đi ăn à?" Hình Khải thái độ "Hòa ái dễ gần" hỏi thăm, Đặng Dương Minh ôm dạ dày suýt nữa phun ra hết.
Hình Dục đáp một tiếng, mang theo Phùng Thiên Thiên thẳng hướng đi về phía trước.
Hình Khải mặt dày mày dạn đi theo, cố ý đụng rồi lại hạ vào bả vai Phùng Thiên Thiên, Phùng Thiên Thiên liền hướng tới bên cạnh né tránh, bộ dáng lo lắng.
Hình Khải cười gượng hai tiếng: "Cậu là học sinh chuyển trường mới tới ? Tớ đây một tháng không có tới trường học, cho nên chúng ta hôm nay mới gặp mặt, tớ tên là Hình Khải, hoan nghênh gia nhập bản doanh đại tập thể này, hắc hắc. . . . . ."
Phùng Thiên Thiên thấy anh đưa ra bắt tay hữu nghị xong, chần chờ một giây, xấu hổ cười cười, bình tĩnh tính đưa tay trở về.
Hình khải cảm giác một luồng dòng điện xuyên thấu da não, liền sửng sốt siết ngón tay Phùng Thiên Thiên lại quên cả buông ra.
Phùng Thiên Thiên thấy thế rất lộ vẻ lúng túng, dần dần đỏ bừng cả mặt.
Hình Khải nhìn Phùng Thiên Thiên thẹn thùng, trái tim đập bùm bùm chỉ trực nhảy ra ngoài.
Anh nghĩ, lần này là yêu thật.
Đặng Dương Minh liếc Hình Dục một cái, Hình Dục không nói gì, đứng ở một bên chờ. Đặng Dương Minh một tay níu qua bả vai Hình Khải: "Chớ ngăn lối đi người ta, có gì thì nói mau đi."
Khi một nhóm bốn người đi vào biển người trong phạn xá 0 thì Hình Khải không giống như ngày thường chỉ huy Hình Dục xông về tuyến ngoài cùng tranh đoạt thức ăn ngon, mà xung phong nhận thay hai nữ sinh này mua cơm trưa, dĩ nhiên anh cũng không bỏ qua cho Đặng Dương Minh, phải có có người giúp anh bưng đĩa a.
Phùng Thiên Thiên nhìn về phía bóng dáng Hình Khải "Mồ hôi như mưa", không khỏi mím môi cười một tiếng.
"Hình Dục, Hình Khải là anh em sao ?"
"Tớ so với anh ấy nhỏ hơn một tuổi." Hình Dục nhấp một hớp nước lọc, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tớ còn tưởng rằng anh ta cùng mình là một dạng học sinh chuyển trường, đã hiểu lầm." Phùng Thiên Thiên trên mặt nở nụ cười, thật ra thì từ khi vào phòng học cô liền chú ý tới Hình Khải. Bình thường những nam sinh cao to đẹp trai một chút luôn rất nhanh hấp dẫn ánh mắt các nữ sinh.
Lúc ăn cơm, Hình khải đã dùng vũ lực có thể chiếm đoạt một cái bàn ăn cơm để tám người ngồi, đối với bạn học anh trông thật doạ người, còn đối với người mà anh muốn quan tâm thì Hình Khải rất chi là dịu dàng.
17,18 tuổi một nam sinh trẻ tuổi tuấn tú lại ở trước mắt nữ sinh biểu diễn dương oai đấu võ một chút thì đối với nữ sinh mà nói đó chính là có thể bảo vệ cô cả đời giống như câu chuyện về một bạch mã hoàng tử vậy. Phùng Thiên Thiên len lén nhìn về phía bên cạnh thân ảnh khôi ngô cao lớn của Hình Khải, trong lòng lặng lẽ dâng lên một cảm xúc vui sướng khó tả.
Đặng Dương Minh thấy Hình Khải vẫn còn cùng Phùng Thiên Thiên gắp lần lượt thức ăn thức uống vào bát cô ta, liền thuận dưới đáy bàn đá cho anh một cước, mà anh lại tựa như vẫn đắm chìm trong bể ái tình ,chung quy thì Hình Khải không có chút nào phản ứng tới cú đá đó.
Đặng Dương Minh lại nhìn sang Hình Dục, thần sắc của cô luôn là điềm nhiên, bình thường, cái cảm giác đó làm cho người khác có thấy lo lắng.
Sau bữa cơm trưa, Hình Khải cư nhiên thành công việc tán tỉnh Phùng Thiên Thiên, hai người cứ như vậy, vai kề vai đi trước.
Đặng Dương Minh khẽ hướng tới Hình Dục thấy cô vẫn nhai kỹ nuốt chậm, cô vẫn ăn được sao?
"Tiểu dục, Hình Khải chỉ là hiện tại đang chơi tâm nặng, chờ cái mới mẻ đó qua là tốt. . . . . ."
Hình Dục từ từ ngẩng đầu lên, cười cười: "anh Dương Minh, em không sao. Đây cũng không phải là lần đầu tiên."
Đặng Dương Minh không nói gì nữa, anh cũng có thể nhìn ra, Hình Khải lần này theo đuổi nữ sinh kia với thái độ cùng với mọi lần rất không giống nhau, tựa hồ anh đã đặc biệt để ý tới Phùng Thiên Thiên, anh đã nhận ra còn Hình Dục không biết có cảm nhận được điều ấy.
"Tiểu Dục, em không nói cho Phùng Thiên Thiên, mình và Hình Khải có quan hệ . . . . ."
Hình Dục đưa ra cử chỉ chặn lời nói của Đặng Dương Minh lại, liền nói một câu làm Đặng Dương Minh không thể tưởng tượng nổi.
"Anh Dương Minh phải biết, người âm hiểm nhất là em. Người xấu không cần được an ủi bình an."
Đặng Dương Minh yên lặng nhìn cô, một cô gái mười sáu tuổi, trong lòng đến tột cùng cất giấu điều gì mà khiến cô lãnh đạm đến như vậy.
Chương 6: ngày 25 tháng 9 năm 1996
Không tới ba ngày, Hình Khải cùng Phùng Thiên Thiên chính thức quen nhau, anh đang ở trong giai đoạn yêu đương , vì vậy bài vở đều bị anh vứt sang một bên hết.
Hình Dục không vì chuyện này mà lạnh nhạt Hình Khải, đối với anh chăm sóc vẫn như cũ, càng sẽ không theo đuôi như lần trước nữa, đúng giờ thì về nhà, làm xong đồ ăn cũng một mình tự ăn, vừa xem ti vi vừa ăn cơm. Đặng Dương Minh thỉnh thoảng đến Hình gia ăn chực. Hai người đang dùng cơm trong quá trình cũng ít nói chuyện với nhau, bởi vì Đặng Dương Minh cũng không thể đoán ra cảm xúc của Hình Dục .
"Cũng sắp tới 11 giờ rồi, sao còn chưa thấy Hình Khải về?" Đặng Dương Minh nằm trên ghế sa lon đọc sách, không để ý cũng ngủ thiếp đi.
Hình Dục thấy anh tỉnh lại, rót một chén nước ấm đưa cho anh, nói: "Anh ấy gần đây đều là rất khuya mới về đến nhà, bây giờ mà về thì coi là sớm ."
Đặng Dương Minh ngớ ngẩn nhìn Hình Dục với vẻ mặt bình thản của cô, hỏi: "Em cứ vậy mà không thấy lo cho nó sao ?"
"Dĩ nhiên không phải." Hình Dục nghiêng đầu cười cười.
"Tiểu Dục anh muốn nhắc nhở em, đàn ông không thể phóng túng như vậy, càng dễ thả lỏng, thì mai mốt khó quản lý được đấy!" Đặng Dương Minh dụi dụi mắt, là con trai anh hiểu, nếu như không đem giữ chặt lại , thì kết cục này chính là hoàn toàn chạy xa.
"Anh cho là Hình Khải yêu Phùng Thiên Thiên thật lòng rồi hả ?" Hình Dục bình tĩnh giật giật môi.
"Không nên yêu thì hơn, nhưng tổng nếu hắn yêu rồi thì đối với em thì làm sao công bằng."
Hình Dục cười nhạt: "Em thật không quan tâm, và cũng không muốn quan tâm đến. Anh Dương Minh, mau trở về ngủ đi."
Không biết là cô che đậy được quá tốt, còn là quả thật cảm thấy không sao cả, Đặng Dương Minh nhìn trong mắt cô cũng không thấy được điều gì.
Đặng Dương Minh thấy cô vẻ mặt mệt mỏi, lúc này mới nhớ tới giờ Hình Dục ngủ, anh vội vàng đứng lên: "Em trước đi ngủ, nhớ khóa kỹ cửa phòng, anh đợi Hình Khải một lát."
Hình Dục cũng không có nói gì nữa, nói câu "Ngủ ngon" rồi trở về phòng ngủ, thuận tay khóa lại cửa phòng ngủ.
Đặng Dương Minh nằm trên sô pha, không biết tại sao Hình Khải thờ ơ với người con gái như thế, Đặng Dương Minh có chút ủy khuất thay cho Hình Dục. Có lẽ chính là bởi vì Hình Khải biết trong nhà cô sẽ bao dung những gì hắn làm, hắn mới dám như vậy mà làm.
Mười hai giờ rưỡi
Đặng Dương Minh không có ý định đợi, nhưng vừa đi ra cửa chính Hình gia, đúng lúc lại gặp phải Hình Khải.
"Ai nha, hơn nửa đêm cậu tới nơi này làm gì?" Hình Khải miệng nhịn cười nói đến muốn đau bụng.
"Không nhìn ra sao? Đương nhiên là thừa dịp cậu không ở nhà tìm cô vợ nhỏ của cậu tâm sự." Đặng Dương Minh nói giỡn định ra về.
Hình Khải cười khúc khích, nhanh nhặn choàng qua vai Đặng Dương Minh, mắt nhíu khẽ hừ: "Về sau ở cùng có cùng với cô ấy thì lựa đúng thời điểm nha, để cho tớ bắt gặp nhiều không tốt nhé." Nói xong, anh hướng Đặng Dương Minh giơ tay tạm biệt, vặn ổ khóa mở của phòng ra.
Đặng Dương Minh bất đắc dĩ thở dài, tiểu tử này chính là đang ở trong phúc mà chẳng biết.
. . . . . .
Bởi vì một câu nói đùa, không có ai cho là thật, nhưng cho đến ba giờ sáng, Hình Khải thế nào nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, cũng không ngủ.
"Hình Dục! Cô mở cửa ra cho tôi!" Hình Khải gõ cửa phòng ngủ Hình Dục. Đặng Dương Minh từ trước đến giờ đối với chuyện tình tình ái ái chuyện không nhiều hứng thú lắm, cố tình đối với Hình Dục lại rất dịu dàng, Hình Khải cảm thấy trong tâm mình trở nên khó chịu. (HK yêu người ta rồi!!)hehehe
Anh gõ chừng mười phút, vừa nghe được tiếng ổ khóa vặn ra, không đợi Hình Dục mở cửa ra, anh đã vội vàng đẩy cửa ra.
Hình Dục nhìn anh tức giận, không rõ chân tướng hỏi: "Thế nào?"
Hình Khải không trả lời, một cước bước vào phòng nàng đồng thời, mở ra đèn. Hình Dục giơ tay che lại mắt chống đỡ ánh sáng, xuyên thấu qua khe hở nhìn, Hình Khải hành động rất tức cười, đến trên giường cô lật gối lật cả chăn, thỉnh thoảng thì ngửi ngửi xem có mùi gì không.
Hình Dục không anh tự nhiên đang tìm cái gì, tiến lên một bước kéo kéo áo Hình Khải đang mặc T T-Shirt, nói: "Anh làm gì thế đấy? Chớ mang dép đạp giường của tôi."
Bỗng chốc, Hình Khải nghiêng đầu trừng cô, sắc bén trừng! . . . . . . Anh không hề tìm được một cái gì khả nghi trên giường Hình Dục hết cả, nhưng cũng không thể chứng minh cô ấy chính là trong sạch!
"Nói! Tóc của cô tại sao loạn như vậy? !" Hình Khải hếch lên mày, nhìn tóc tai bù xù rất khả nghi.
". . . . . ." Hình Dục
Đến trang: