XtGem Forum catalog
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Truyện Anh hận anh yêu em

Truyện Anh hận anh yêu em



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
Minh đang ngồi, nháy mắt nói: "Đúng là rất mềm đó."



". . . . . ." Đặng Dương Minh vùi đầu ăn dưa hấu, Hình Khải quả thật là đồ quỷ mà, mà anh không biết nó có thật sự rất mềm hay không nữa? !



"Thứ gì rất mềm?" Hình dục thuận miệng hỏi.



"À? . . . . . . Ghế sa lon, ghế sa lon mềm!" Hình Khải ngồi chồm hổm cái mông gõ gõ.



Lúc này, điện thoại vang lên, Hình Dục xoa xoa tay, thuận tay bắt máy.



"Tìm anh." Hình Dục đem ống nghe đưa cho Hình Khải, cô vốn định đứng lên ngồi vào phía bên kia, Hình Khải lại chặn cô nhận diện thoại từ cô, chính là bởi vì dây điện thoại không đủ dài, cho nên Hình Khải thuận tiện nghiêng sang Hình Khải, được nước làm tới.



Hình Dục vừa mới tắm xong, không muốn đụng tới khắp người hôi thối Hình Khải, cô nhấc máy điện thoại đặt ở trên đùi, ý bảo anh ngồi thẳng.



Hình Khải giả bộ đang tập trung nói chuyện, một hồi ngửa đầu cười to, một hồi cúi đầu cười, nhưng thật ra là mượn lúc lên lúc xuống mắt lại nhìn vào "Nội dung" bên trong cổ áo.



Đặng Dương Minh ho khan hai tiếng, che miệng cười, chỉ có anh biết Hình Khải đang dùng con mắt bỉ ổi nhìn Hình Dục.



Rốt cuộc, Hình Dục cảm thấy không thích hợp, cô nhìn vào mắt Hình Khải, Hình Khải giả vờ cười vừa thu lại, lập tức cúp điện thoại.



Hình Dục đứng lên, chạy về phòng ngủ, chỉ chốc lát sau, thay một áo sơ mi tay dài bước vào phòng khách.



"Ngày nóng như vậy, cô mặc kín mít chi vậy?" Hình Khải bất mãn nói.



Hình Dục không để ý tới, đi về phía phòng bếp: "Hai người buổi trưa muốn ăn cái gì?"



"Ăn lẩu cay!" Hình Khải lập tức đề nghị.



Đặng Dương Minh cười khúc khích: "Cậu sảo huyệt lắm. Vì để muốn cho cô ấy cởi, mà cậu bắt tụi mình phải thử ăn."



Hình Khải liếc Đặng Dương Minh một cái, chỉ vào vị trí sau ót, nơi đó còn để lại dấu vết mà Hình Dục ban tặng.



"Tớ chính là trong lòng ngứa ngáy, không nhìn mới lạ nha, nhưng không thể bị cô ấy phát hiện, nếu không sẽ bị cô ấy xử không còn đường sống ."



"Cậu xem hoa khôi của cậu đi."



“ Sớm xem xong rồi. . . . . ." Hình Khải nhìn trời huýt gió: "Ai, cây tắc thật không thể coi là cây quýt."



"Vậy mà cậu vẫn còn vì người ta đánh nhau?" Đặng Dương Minh hếch lên mày.



"Mặc dù tớ không muốn cũng không thể để lại cho người khác chứ? Vấn đề này lỡ ảnh hưởng đến mặt mũi của tớ thì sao!" Hình Khải cầm một điếu thuốc, làm vẻ bất đắc dĩ thở dài: "Là tớ xem nhìn chán rồi, không trách được người khác."



Đặng Dương Minh nhặt lên dép ném anh, mắng anh ghê tởm.



Hình Khải cùng Đặng Dương Minh không có chuyện gì mà không nói, chuyện mất mặt xấu hổ vẫn cũng không gạt Đặng Dương Minh. Mà Đặng Dương Minh cũng không nói chuyện này với người khác. Đây chính là anh am của anh, trừ chuyện vợ ra, cái gì cũng có thể chia sẻ.



Chỉ là, về chuyện Hình Khải giở trò lưu manh bị đánh thì chuyện này ngược lại làm Đặng Dương Minh rất kinh ngạc, anh vẫn cho rằng Hình Dục nhẫn nhục chịu đựng, không nghĩ tới trong lòng còn có điểm cao ngạo như vậy.



Hai người náo loạn một lát, Hình Dục từ trong phòng bếp bưng ra lò vi ba.



Đặng Dương Minh hít một hơi, đặt mông ngồi vào Hình Khải bên cạnh: "Nhà cậu, tớ thấy Hình dục rất nghe lời, nếu như mà tớ tương lai cưới cô vợ có điểm giống một nữa cô, ba tớ không phải là vui mừng điên khùng sao."



"Thích mang cô ấy về nhà đi, anh em như tớ thì rất là hào phóng!" Hình Khải vỗ ngực một cái, hướng phòng bếp gọi lên: "Hình Dục, cơm nước xong thì thu dọn đồ đạc, cô được anh Minh thu cô rồi. . . . . . Ách. . . . . . Cậu nha dám đánh người!" Hình Khải vuốt vuốt cái ót, cợt nhã đạp Đặng Dương Minh.



Hình Dục giữ vững bình tĩnh trước sau như một, đem cắt đồ ăn để sẵn trên bàn, càng không hứng thú tham dự chủ đề nhàm chán của bọn họ.



Chờ cái lẩu chuẩn bị xong, hơi nóng của nồi lẩu tỏa ra, không phải là nóng bình thường, càng làm bụng dạ Hình Khải thất vọng, Hình Dục không có ngồi xuống cùng ăn,cô mút cho mình một chén trà lạnh, đang cầm tô mì trở về phòng.



Đặng Dương Minh nhìn về phía Hình Khải vừa lau mồ hôi, vừa hướng vào trong nồi thịt, vừa cười to: "Trộm gà không được còn mất nắm gạo, ăn đi."



". . . . . ." Hình Khải chọc chọc chiếc đũa nhọn, mắt nhìn xung quanh, lại nghĩ muốn nhìn “ thân thể” Hình Dục một chút.



Trong mắt anh xẹt qua một ý nghĩa đen tối, phòng khách và phòng tắm chỉ cách nhau có cái cửa, anh tính toán làm hư khóa cửa, sau đó chờ thời điểm Hình Dục tắm, anh làm bộ ngủ mơ mơ màng màng, liền kéo cửa vào!



Lại nói đây thật là thói hư tật xấu của cánh đàn ông, chủ động đưa tới cửa là không hiếm, càng không cho đụng càng muốn nhìn.



Hình Khải nghĩ đến cái gì lập tức liền thi hành, lấy tới búa, tua-vít phá hư ổ khóa, lại xảy ra sợ Hình dục đột nhiên đi ra từ phòng ngủ, còn nói Đặng Dương Minh giúp anh canh cửa dùm. (HK biến quá đi)



Đặng Dương Minh phát hiện hắn càng ngày lắm trò, không nhịn được cười một tiếng.



※※※



Chín giờ rưỡi tối



Hình Khải đứng bên cạnh ở khe cửa ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc đợi đến Hình Dục đi vào phòng tắm.



Hình Dục rất nhanh phát hiện khóa cửa đã hư, cô đứng ở bên cửa thử một chút, xác định khóa nổi cửa, theo bản năng nhìn về cửa phòng ngủ của Hình Khải, mà Hình Khải đã sớm tắt đèn, giả bộ ngủ để che mắt cô.



Hình Khải thuận mở khe cửa thấy cô đi ra, làm đầu tóc rối tung, bày ra một bộ mặt mới vừa tỉnh ngủ, rồi sau đó, anh cởi giày, rón ra rón rén đi xuống cầu thang, đứng ở sau lưng sofa chờ đợi thời cơ.



Hơi nóng bốc ra làm cho kính mờ nhưng cũng đủ thấy được dáng vẻ thân hình mảnh, anh thấy động tác cởi áo ra, khom người cởi quần của cô, thấy phải rất rõ ràng.



Hình Khải nuốt nước miếng một cái, kích thích! Thật không phải bàn cải gì hết.



Trong phòng tắm, truyền đến"Rầm rầm" tiếng nước chảy. . . . . .



Xuyên thấu qua lớp kính mơ hồ, có thể thấy được Hình Dục đang gội đầu, gội đầu thì phải nhắm mắt, cũng sẽ không kịp phòng hộ thân thể, đương nhiên là Hình Khải vọt vào vì đó là thời gian tốt nhất!



Vì vậy, Hình Khải bốn chân chạm đất bò đến bên cạnh phòng tắm, đứng ở trên khung cửa, hít sâu một hơi, lại hít một hơi, đem tóc làm rối tung, dùng sức xoa xoa mí mắt, há to mồm cố gắng ngáp. . . . . . Xong rồi, mọi chuyện sẵn sàng chỉ thiếu cái kéo cửa!



"Két!" . . . . . . Anh thành công áp dụng bước đầu tiên.



Nhưng anh đã tính sai chính là, Hình Dục gội đầu . . . . . . TM vì cái gì muốn ở trên người quấn khăn tắm? !



Hình Dục đầu đầy bọt, híp mắt nhìn về phía cửa Hình Khải. . . . . ."Đi ra ngoài."



". . . . . ." Hình Khải khẩn trương quá độ quên lời kịch đã định nói gì—— ai nha, thật xin lỗi, tôi mới ngủ dậy mơ mơ màng màng không phát hiện là cô đang tắm.



Hình Dục thấy anh không nhúc nhích, vội vàng kéo thêm một cái khăn tắm choàng vào người, cô không nói gì, có lẽ là hù sợ, có lẽ đoán được anh không có ý tốt, cô bình tĩnh nhìn anh, nắm lên tay cái ghế ngồi, hiển nhiên là đang cảnh cáo anh rời đi nhanh lên một chút.



Hình Khải liếc một cái trong tay "Hung khí" của cô. . . . . . Chậc chậc, lực sát thương không nhỏ đâu?



Hình Khải đồng thời thấy tâm tình trong mắt cô, khinh thường cùng cười nhạo.



Cổ anh như bị cái gì chặn không nói được, dù sao đều như vậy rồi, đành liều luôn vậy!



Hình Dục thấy anh xoải bước nhích lại gần mình, phản chân nhảy vào bồn tắm, lần này không đợi Hình Dục nâng ghế ngồi đánh tới hướng Hình Khải, Hình Khải đánh đòn phủ đầu, một cước đá bay cái ghế trong tay cô, nắm cổ tay cô đặt tại bên tường. Bả vai anh run lên, đắc chí nói: "Không nên dùng cái loại ánh mắt tức giận đó nhìn tôi, tôi cũng biết rõ cô nhất định sẽ trả thù tôi, nhưng ít ra tôi xem xong rồi, hắc hắc. . . . . ."



Anh nói xong, định lấy tay khéo khăn tắm của cô xuống, khi khăn tắm vừa rơi theo Hình Dục thì Hình Dục chợt nâng lên đầu gối hướng tới chỗ hiểm của anh mà đánh tới.



"A a a! . . . . . ." Hình Khải thiếu chút nữa phun ra nước mắt, hai chân mềm nhũn ngã lệch trên mặt đất, che chỗ ấy. Thân thể đau đến phải co quắp. (đáng đời ai kêu anh BT)



HìnhD nhanh chóng kéo khăn tắm lên, trực tiếp dẫm lên lồng ngực anh, mà thoát khỏi phòng tắm.



Tuy chỉ có một giây, nhưng anh vẫn còn là thấy được, thấy được.



Tiểu mật đào thậ đáng yêu, ha ha.



Chỉ là Hình Khải là một giây này mà ở trong phòng tắm ước chừng khoảng hơn hai tiếng, cuối cùng vẫn là phải gượng chống lấy cây lau nhà mà đi ra.



Khi anh bước chân tập tễnh trở lại phòng ngủ thì phát hiện trên cửa dán một tờ giấy.



—— nếu như cuối kỳ cuộc thi anh thi đạt trên 85 điểm, tôi sẽ cởi hết cho anh xem.



Hình Khải khóe miệng giật giật, cập cách không còn sai biệt lắm, 85 điểm đối với anh mà nói quả thực là lời nói vô căn cứ, hơn nữa cách thi cuối kỳ chỉ có hơn năm tháng!



Vì để cho cô cam tâm tình nguyện cởi quần áo buộc mình phải lao đầu vào học? Thật không đáng giá không đáng giá.



Anh lấy tay gạt tờ giấy, khập khễnh trở về phòng.
Chương 4: ngày 15 tháng 7 năm 1996



Một quả bóng từ đâu bay tới ban công lầu hai biệt thự Cao Kiều, chủ yếu là gây sự chú ý tới Hình Khải.



"Hình Khải, xuống chơi bóng đi!"



"Không đi, tớ đi xem sách đây."



"Sách gì vậy, sách cấm à? !"



"Cút một bên chơi đi! không thấy tớ đang bận à."



Hình Khải gãi gãi đầu, đang cầm quyển sách trên lớp trở về phòng ngủ.



Anh nghiêng người nằm lại bên giường, nhìn về phía tủ đầu giường ,bên cạn chồng chất sách giáo khoa mới tinh. . . . . Nhắc tới cũng lạ, kể từ khi Hình Dục cầm số tiền để đánh cuộc Hình Khải luôn không tự chủ lật xem các dạng bài thi, có thể là do bản tính tự tôn của nam nhi trỗi dậy , dù sao cũng không muốn một đứa con gái xem thường, nhất là người đó lại là Hình Dục, bại bởi ai cũng không thể làm trò cười trước mặt cô ấy được, lòng tự ái khiến anh nhớ tới Hình Dục một chút, bất quá không phải là bởi nhớ thương cô nàng, nghĩ thoáng một chút.. ( chẹp ..chẹp…)



Nghe tiếng bước chân lên lầu, Hình Khải vội vàng đem bài thi nhét vào dưới gối, thuận tay nhặt lên một quyển manga để ngay trước mắt.



“Tôi đi lấy đồ uống lạnh, anh vẫn ăn mấy món lần trước không?’’- Hình Dục gõ cửa phòng một cái, căn bản không có ý định đi vào.



"Tùy! Sao cũng được, mấy cái đó cô tự quyết định đi, hỏi tôi làm gì? !" Hình Khải liền phát hiện một chuyện, chỉ cần không giở trò lưu manh với Hình Dục, kiểu gì cũng không có cớ mắng cô. Thật ra nói chuyện thì không thể mang chữ thô tục, nhưng mà có nói vài chữ thô tục cũng không có gì, Hình Dục cũng sẽ không mạnh miệng, nhưng cô luôn bày ra bộ mặt đen kịt tựa như người nào đó thiếu nợ cô nàng 300 tệ vậy. Cho nên để tâm tình vui vẻ và giữ hình tượng, anh cố gắng hạn chế không nói ra lời thô tục.



Tiếng bước chân Hình Dục biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, ở khu biệt thự Cao Kiều có một chút đặc biệt, mặc dù tất cả chủ hộ mấy năm không trở về nhà, nhưng đám con cháu bọn họ cứ tuỳ tiện ăn uống thoải mái mà không tốn một xu.



Hình khải xem vài cuốn sách liền khát nước, mở cửa phòng kêu Hình Dục đem nước uống, gọi hai lượt mới phát hiện cô không có trong nhà . Hắn đành phải tự thân vận động.



Lấy tạm lon nước lạnh trong tủ, vừa đi bộ vừa uống tới cửa phòng chợt nghe bên cạnh sân viên thật náo nhiệt, hắn liếc nhanh về mấy khuôn mặt bé nhỏ, trong khuôn viên bọn trẻ đang gõ nhịp ‘’ phắc… phắc…’’, làm váng hết cả đầu, nghĩ tới chồng sách trong phòng liền cảm thấy khó chịu, đành yên lặng nhấm nháp.



Lúc này lính công vụ đã đẩy xe rác đi tới, đang bận lấy những đồ bỏ đi của từng nhà.



Hình Dục không ở nhà, dưới ánh mặt trời chói chang ở phía dưới phản chiếu lên đủ loại màu sắc. Hình khải mệt mỏi trở về phòng lấy túi rác. Khi đem túi rác tới cửa liền thấy một đôi giày trắng cũ kĩ, đôi giày chơi bóng này đã theo Hình Dục hơn một năm, ba anh mua cho cô nhiều đôi hàng hiệu mà cô không chịu đi, vẫn cố tình đi đôi giày rách yêu thích này chơi bóng, không chịu bỏ đi, cô luôn cọ rửa nó sạch sẽ, bạn học thấy vậy liền gọi cô là “công chúa giày trắng”, thật mất mặt cho anh, dù sao cô cũng mang họ “Hình”.



Nghĩ tới đây, Hình Khải đã một cước đá phăng đôi giày trắng ra ngoài, cùng với túi rác ném lun vào xe chở.



Bên kia xe rác vẫn chưa chuyển bánh, Hình Dục đang cầm đồ uống lạnh trở lại. Vào tới nhà liền chạy vào bếp, lo đá tan nhanh thành nước lại mất công.



Cất xong túi đồ uống lạnh, Hình Dục lại bắt đầu rửa bát, ở trong phòng bếp tận hơn nửa giờ sau, cô mới giơ lon nước đá ra phòng khách.



"Tiểu Dục, ra ngoài lấy chuyển phát nhanh." Lính cần vụ đứng ở ngoài cửa kêu.



Hình Dục đáp một tiếng, ra mở cửa phát hiện đôi giày trắng đã không thấy đâu nữa.



“ Két…két…’” một tiếng- cô bực tức đẩy cửa phòng Hình Khải ra.



Hình khải giật mình, cũng không kịp giấu quyển sách đang đọc.



"Có bệnh à!" Anh giật bắn người lên.



“Giày chơi bóng đâu?”- Hình Dục mang vẻ mặt bình tĩnh nhưng giọng nói có chút run rẩy.



Hình Khải thấy hốc mắt cô ửng đỏ, tâm nhất thời dao động nhưng vẫn bình thản nghiêng người nhìn quyển manga.



Hình Dục tiến tới mấy bước, đem quyển manga trên tay anh ném xuống đất, Hình Khải giơ nắm đấm lên, chợt phát hiện nước mắt Hình Dục đã trào ra từ lúc nào.



Hắn liền giữ nắm đấm giữa không khí, lần đầu tiên hắn thấy cô khóc …..nhưng lại vì một đôi giày rách .



Hình Dục lau đi khóe mắt, túm cánh tay anh, chất vấn: “giày chơi bóng của tôi đâu, đôi giày cũ màu trắng đó”.



Hình Khải không chịu nổi thái đội của cô , gạt tay cô ra : "Ném đi rồi! Một đôi giày rách còn tưởng là bảo bối? Tôi quăng đi rồi”.



Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Hà Nội và những ngày nghỉ tết

Tình yêu ở đâu

Phần thi áo tắm của các hoa hậu

Tình yêu ở đâu

Truyện bựa: Khó lấy vợ!

Tình yêu ở đâu

Truyện bựa: Khó lấy vợ!

TAG: