một giọt nước mắt cũng không chảy.
Hình Khải đáng thương nằm lỳ ở trên giường, khổ sở cầm cuốn tạp chí lên đọc cho đỡ buồn.
Hình Dục là bưng một chậu nước nóng đi vào, ngồi ở mép giường, đem một chai thuốc trị bầm máu đặt ở tủ đầu giường, vén lên áo sơ mi Hình Khải lên, vắt khăn lông nóng, lau sạch nhè nhẹ ở lưng đang sưng đỏ mà anh bị đánh.
"Á! . . . . . . Đừng đụng tôi! . . . . . ." Hình Khải ném khăn lông trong tay Hình dục.
"Thành tích học tập khá hơn một chút cũng sẽ không bị đánh."
"Biết tôi là bị nguyên nhân gì đánh sao? ! Tất cả đều là cô làm hại, thành tích học tập của cô kém một chút là không đuọc hay sao? ! Cút, thấy cô là tôi liền phiền!" Hình Khải vốn là vì mặt mũi không muốn nói chuyện này, nhưng Hình Dục hiển nhiên là được tiện nghi còn ra vẻ.
"Thuốc ở trên bàn." Hình Dục nhặt lên trên đất khăn lông, bưng lên chậu nước rời đi.
Hình Khải uất ức trừng mắt nhìn về phía bóng lưng, kể từ cô vào nhà của anh, cô tựa như là một người làm anh lúc nào cũng gặp xui xẻo, làm rối loạn cuộc sống của anh!
Anh không muốn ở cùng với cô cả đời này, tuyệt đối không được!
※※ ※
Ngày thứ hai, đi học trong lúc Hình Khải nhận được một thư tỏ tình —— anh theo đuổi thật một nữ sinh qua thư từ và hẹn anh gặp mặt. ( cái niên đại gì mà còn lưu hành thư từ liên lạc trờ!! )
Nhưng mà anh trong túi không có tiền, chỉ có thể tìm Hình Dục xin tiền, cơm trưa thì Hình Dục mang tới bãi tập cho anh.
"Cho tôi ít tiền."
"Bao nhiêu?"
"1000."
"Dùng làm gì?"
Hình Khải giơ giơ nấm đấm trước mặt: "Ai cần cô lo, mau đem tới."
"Anh không nói rõ ràng thì tôi không thể cho anh." Nói xong, Hình Dục xoay người rời đi.
Hình Khải kéo lấy khuỷu tay cô, nói: "Có một người bạn sắp sinh nhật, tôi thế nào cũng phải mua chút quà tặng người ta chứ?"
Hình Dục nghi ngờ nhìn anh, từ trong ví tiền lấy ra 100 tệ đưa cho anh: "Anh chỉ là học sinh, không cần thiết mua đồ mắc tiền để tặng quà." Cô lại từ trong túi móc ra một quyển vở nhỏ, để quyển sổ nhỏ trên vách tường ghi rõ nguyên nhân trích tiền, nói: "Ký tên nữa rồi mới đưa tiền."
Hình Khải vô lực thở dài: "Cô phải không phải phụ nữ , tôi sớm đã đánh cô rồi!"
Hình Dục nghiêm túc trở về: "Anh chưa chắc đánh thắng được tôi."
Hình Khải liếc mắt xem thường, giơ hai tay lên hướng tới: "Tôi cũng thấy các bạn tôi tặng quà, cô cho tôi 100 tệ không phải để cho tôi mất mặt sao?"
"Nam hay nữ vậy?"
"Nữ." Hình Khải chà xát chà xát tay, quỷ dị cười một tiếng.
Hình Dục nhìn không chớp mắt hắn, Hình Khải nhếch đôi chân mày: "Này! Cô cho là cô là vợ của tôi hả? Tôi muốn tìm ai thì kệ tôi, cô còn muốn quản lý cuộc sông riêng của tôi sao?"
Hình Dục đem quyển vở nhỏ bỏ vào trong túi: "Tiền có thể cho anh, nhưng là anh phải dẫn tôi cùng đi."
"Tại sao? Cô…cô đừng có quá đáng!"
"Tôi sẽ không làm hỏng chuyện phiếm của anh đâu." Hình Dục cho là mình có nghĩa vụ bảo vệ Hình Khải, Hình Khải thân phận của đặc biệt, vừa con trai duy nhất của chú Hình, không thể để cho hắn ra cái gì ngoài ý muốn.
Hình Khải quả thật hết cách với cô, dù sao Hình Dục nắm quyền kinh tế trong tay, xem ra phải làm sao khiến cho Hình Dục không đi theo.
. . . . . .
Bạn nữ trong thư, dùng tên giả Coco, trong thư nói là mình 18 tuổi, hẹn Hình Khải ở MacDonald gặp mặt.
Hình Khải tính tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, thấy Coco còn chưa tới, xoay người nhìn về phía bàn ở ngoài của Hình Dục, chỉ thấy Hình Dục đang đi mua chút thức ăn.
Hình Dục từ nhỏ cuộc sống ở vắng vẻ quân đội, chưa từng trải qua tiệm ăn nhanh, cô đi tới quầy thu ngân phía trước, nhìn về phía thcự đơn có món Khoái Xan (mình ko hiểu từ này lắm), vừa nhìn về phía Hình Khải: "Anh muốn ăn cái gì?"
"Tùy tiện." Hình Khải nhìn đều lười phải nhìn cô, một đôi mắt dán chặt ngoài cửa sổ.
Hình Dục chỉ đành phải hướng nhân viên phục vụ mượn thực đơn, để ở trước bàn Hình Khải : "Anh chỉ cần chọn, tôi sẽ không nói."
Đến giờ này, Hình Khải không tin còn có người không biết dương Khoái Xan là cái gì, hắn bất mãn ngẩng đầu lên: "Cố tình quấy rối?"
Đang lúc này, một vị vóc người nóng bỏng cô gái hướng tới bọn hắn bên này đến gần, cô gái hướng Hình Khải ngoắc ngoắc tay, thần thái đầy nhiệt tình.
Hình Khải vừa nhìn Coco cùng gửi tới hình không sai biệt lắm, vóc người lại đẹp, hắn đẩy ra Hình Dục, đứng dậy nghênh đón.
Coco lười biếng ngồi xuống thân, chống cằm xem kỹ Hình Khải, mặc dù Hình Khải chưa đủ kinh nghiệm, nhưng nhìn ra được, nàng rất hài lòng Hình Khải bộ dáng.
"Ơ ơ, so với trong tấm hình , thì ở ngoài nhìn đẹp trai đáng yêu hơn . . . . . ." Coco duỗi ra ngón tay, vừa muốn đụng cằm Hình Khải, lại bị Hình Dục một tay chặn lại.
Coco ngớ ngẩn, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía bên cạnh dân hai lúa chính gốc, Coco ghét bỏ rút tay về, không vui hỏi Hình Khải: "Cô gái này người nào vậy?"
". . . . . ." Hình Khải rất không muốn dính dán đến Hình Dục, nhưng Hình Dục cứ bảo vệ cậu đứng cũng không đi.
"Em gái anh."
"Em gái anh? . . . . . . Anh thấy có ai gặp bạn qua thư từ còn mang theo em gái không? Các người dáng dấp cũng không giống anh em lắm." Coco thái độ hơi có hòa hoãn, chỉ cần không phải là bạn gái là được.
Hình Khải thở phào một cái, một tay lấy Hình Dục kéo đến chỗ ngồi, im lặng hỏi ông trời.
Hình Dục là nhìn thẳng Coco, không mang theo vẻ tươi cười nhìn tới đối phương.
Coco chưa từng gặp qua như vậy một loại ánh mắt, không hề có ý định khác nhưng làm kẻ khác rợn cả tóc gáy, nói trắng ra là, có điểm giống người Bệnh thần kinh ... Phục hồi trạng thái, cô xoa xoa đôi bàn tay cánh tay: "Em gái anh là tự nhiên sao lại muốn đi chung vậy?"
". . . . . ." Hình Khải một tay nâng trán, mất hết cả mặt mũi đi.
Bỗng chốc, Hình Dục đem bữa ăn đơn hướng Coco mà đưa, hờ hững nói: "Ăn cái gì, tôi đi mua."
Coco cảm thấy không khí quỷ dị, cô cũng không muốn tham dự cái gì cổ quái ba người ước hẹn: "Không cần, tôi lập tức đi ngay."
"A, cũng tốt." Hình Dục rút về bữa ăn đơn, vừa bày ở Hình Khải trước mặt: “ bạn anh qua thư có chuyện muốn rời khỏi, anh còn ăn sao?"
Hình Khải nhìn chăm chú Hình Dục với vẻ mặt căm phẫn, tức đến tê dại da đầu, nhặt cặp sách lên, bỏ đi ra ngoài.
Hình Dục không hề nóng lòng đuổi theo, bởi vì Hình Khải đã lên xe taxi, trên người anh không có tiền, chỉ có thể kêu taxi lái về đại viện, đến cửa thì vệ binh tự sẽ giúp anh giao tiền xe. Cho nên, Hình Dục mặt hướng Coco nhàn nhạt cười một tiếng: "Thật xin lỗi, anh ấy tính khí không tốt lắm."
". . . . . ." Coco khoát khoát tay, lần sau hẹn bạn qua thư từ gặp mặt thì còn phải thêm một cái, xin chớ mang theo người thân!
※※※
Tiễn bạn nữ sinh kia đi xong, Hình Dục một mình ngồi lên xe buýt trở về đại viện, dọc theo đường thưởng thức cảnh đêm Bắc Kinh, ở Trường An Nhai hai bên đường đều tỏa ra ánh sáng lung linh , phồn hoa lại không mất Trang Nghiêm —— chốn thành thị nàyđều trở thành quê hương thứ hai của cô.
Mà khi cô mở cửa khóa, phát hiện trong phòng khách đen kịt, cô bên cạnh cửa lục lọi chốt mở đèn, lại bị một lực đánh ngã gục trên mặt đất.
Hình Dục lung lay mờ mịt nhìn, thấy rõ bóng người người đè mình .
Hình Khải cưỡi Hình dục trên người, đột nhiên lại đè cổ tay Hình Dục , dùng lực kéo đồng phục của cô ra, Hình Dục nhẹ hô một tiếng, phản ứng chống đỡ không cho Hình Khải đánh lén.
Thật ra thì Hình Khải cũng không có ý định gì đối với Hình Dục, chỉ là hi vọng cô không vướng chân vướng tay là được rồi.
Vậy mà, Hình Khải ở một bên hôn cô, một bên định sờ soạn, thì Hình Dục lại nói một tiếng"Thật xin lỗi."
Hình Khải còn chưa có phản ứng gì, Hình Dục đã nắm một bên tay nện ở sau ótHình Khải , Hình Khải chẳng qua là cảm thấy có hồ như đánh trúng não bộ, nhưng liền cảm giác đau cũng chưa kịp nhận thấy được. . . . . . Trong nháy mắt té xỉu trên đất.
. . . . . .
Chờ anh khi tỉnh lại, người đã nằm ở trong phòng cứu thương, anh rên lên một tiếng muốn đứng lên, y tá lập tức đi tới đè lại bả vai anh.
"Mới khâu 6 mũi, chớ lộn xộn."
". . . . . ." Hình Khải sờ sờ cái trán, quả nhiên băng bó một vòng băng gạc. Anh liếc hạ con ngươi, trên ghế treo hắn đồng phục học sinh, áo sơ mi trắng đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
"Chú nói cháu biết, nếu để cho ba con biết con lại đi đánh nhau, chú xem con còn phải đi vào lần nữa." Trưởng khoa Ngoại cùng Hình Dục đi vào phòng bệnh. Hình Khải là "Khách quen" phòng cấp cứu, nơi này không ai không biết anh.
Hình Khải biết lần này hôn mê, chính Hình Dục là kẻ đầu sỏ. Một chữ cũng không dám nói ra.
. . . . . .
Thông qua chuyện này, anh biết cô nàng này chọc không được, xuống tay quá mạnh. Hơn nữa, anh rốt cuộc cam tâm tình nguyện chạy đi luyện quyền đạo, nắng mưa cũng phải học.
1 năm sau, Hình Khải mười bảy tuổi một năm này, trong đời nhận được chiếc cúp đầu tiên của môn quyền đạo.
Hình Phục Quốc biết được con giành giải thưởng, vui vẻ kiêu ngạo cười.
Khi Hình Khải lên phát biểu cảm nghĩ được giải: “ tôi muốn cảm ơn một người, là người đó cho tôi biết giáo huấn đến sức đầu chảy máu , để cho tôi hiểu có loại võ thuật có thể chống lại “ kẻ địch” mới là vũ khí mạnh nhất!
Hình Dục là ngồi ở dưới đài vỗ tay anh, hướng phía anh nhếch lên ngón tay cái, thật lòng thay anh vui mừng.
Hình Khải trợn mắt nhìn Hình Dục một cái, ghét vẫn như cũ.
Chương 3
Ông bà hay nói, mọi việc phải có kia tính hai mặt. Kể từ Hình Khải biết quyền đạo, đánh nhau nhiều càng thêm nghiện, một người quật ngã ba người không thành vấn đề, chỉ là đả thương đối phương thì chiếm đa số, đánh tàn phế thì không có.
Thường thì có những người bất đồng hay nói: con cái cán bộ đánh người bộ không người cai quản rồi hả ? Cảnh sát làm sao lại có thể làm như không thấy đây? Thật ra thì không phải là không có người trông nom, thật sự là có nguyên nhâni con cái cán bộ cấp cao thường có vệ binh che chở, chủ yếu là bọn cảnh sát thấy tình huống không nghiêm trọng, cũng không các đại lãnh đạo thêm phiền phức, có thể giúp vội giải quyết liền giải quyết, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, vậy cũng là trợ giúp quốc gia xây dựng thôi. Còn nữa nói 16, 17 tuổi, nhà nào bé trai không phải chiêu mèo chọc chó?
Đến mùa hè, ngoài cửa nhiệt độ nóng bức, vừa chủ nhật, Hình Khải lười phải đi ra ngoài gây chuyện, hẹn Đặng Dương Minh chơi điện tử.
Máy điều hòa tỏa hơi mát lạnh, hai người lại chơi game đến mồ hôi đầm đìa.
"Nghe nói cậu đem cháu ruột của hiệu trưởng đánh?" Đặng Dương Minh gần đây không có đi học, lý do đặc biệt đơn giản, trời nóng.
Hình Khải hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm màn ảnh, nói: "Còn không phải là vì cái đứa hoa khôi lớp, tiểu tử kia ở trong trường học chơi nổi, cùng tớ giành người sao? Hắn có mắt như mù mà."
Đặng Dương Minh mắt liếc ngoài cửa, nhỏ giọng hỏi: "Cậu vì nữ sinh mà cùng hắn đánh nhau, Hình Dục sẽ nghĩ sao?"
"Tớ mặc kệ cô ta nghĩ như thế nào? Không thích thì cậu đi đi." Hình Khải khinh thường cười một tiếng.
Đặng Dương Minh suy nghĩ một chút, Hình Dục thật không giống như người hiện đại, càng giống như thời cổ đại nhà con dâu nuôi từ bé, mặc cho trong nhà các lão gia trêu hoa ghẹo nguyệt, chúng chị em gái hãy coi như không có chuyện gì.
"Hình Khải, anh Dương Minh, xuống ăn dưa hấu." Hình Dục đứng ở cửa cầu thang kêu to.
Thấy không trả lời, cô cắt miếng dưa hấu ăn cho bớt nóng.
Hình Dục mới vừa tắm xong, trên sợi tóc vẫn còn đọng nước. Cô mặc chiếc áo hoa nhỏ áo tay ngắn, quần cụt, vải là loại thoải mái nhất, không dính người vô cùng thoải mái. Trên thị trường gọi loại vải này là sợi tổng hợp tê-ri-len.
Cô đem dưa hấu đặt ở trước khay trà, cầm lên một miếng, vừa ăn vừa nhìn TV.
Hình Khải cùng Đặng Dương Minh một trước một sau đi xuống lầu, Hình Khải lười biếng ngáp một cái, ánh mắt trong lúc vô tình rơi vào bóng lưng Hình Dục, tóc còn ướt lấy ướt cô mặc áo tay ngắn, rõ ràng là có thể nhìn thấy nội y bên trong.
Hình Khải không có ý tốt cười một tiếng, dùng cùi chỏ đâm Đặng Dương Minh: "Cô ấy ngực cũng không có, còn có mặt mũi mặc nội y bên trong."
Đặng Dương Minh theo bản năng nhìn sang, lại không ý tứ liếc về anh nhìn: "Cậu nha nói với tớ chuyện này làm gì?"
Hình Khải xem thường, nhanh nhặn đi tới phòng khách, nhảy lên chân ngồi lên ghế sa lon, lấy tay quơ quơ trước mặt Hình Dục.
Anh thấy Hình dục không có phản ứng, bắt chéo chân, bên gặm dưa hấu bên nghiêng đầu quan sát phần ngực Hình Dục.
Hình Dục cũng không sấy tóc, vài ẩm ướt tóc rủ xuống qua đầu vai, ở trước ngực vị trí hiện lên một đường cong.
Hình Khải chép chép miệng, thình lình kêu Hình Dục một tiếng, Hình Dục bên quay đầu chờ anh mở miệng, nhưng thấy anh không nói gì, cho nên Hình Dục vừa nhìn về phía TV.
Đừng nói, năm ngoái còn nhìn giống cái phi trường, mà giờ đây còn đã hé lộ hai ngọn đồi nhỏ.
Mà Đặng Dương Minh trong tình cảnh cũng hơi lúng túng, anh cũng là quân tử, chỉ vì cô nàng này không thể nào nhìn ung tung được, nhưng Hình Khải làm chuyển sự chú ý của anh không nên nhìn những thứ kia, làm cho anh thỉnh thoảng không nhịn được nhìn vào một cái.
Mười bảy tuổi, con trai chính là đối với thân thể phái nữ có chút hiếu kỳ, Hình Khải giả vờ đưa tay lấy thức ăn, dùng cánh tay đụng nhẹ bộ ngực của Hình dục (anh này dám ăn đậu hủ nha) , Hình dục nhạy cảm co bả vai lại, hai đầu gối cong lên ở trước ngực, tiếp tục xem TV.
Hình Khải cười hắc hắc, nhìn về phía trên sô pha Đặng Dương
Đến trang: