MÙA XUÂN CỦA TÔI
------------------------
Người ta bảo mùa xuân mang đến cho đời niềm vui và tiếng cười, nhưng với tôi, xuân chỉ mang tới ngậm ngùi và niềm xót xa khôn nguôi. Năm nào cũng thế, khi những đóa mai vàng khoe sắc rộn ràng, ấy là khi lòng tôi trào dâng một nỗi buồn mênh mang; khi những cành đào đua nhau xuống phố, hồng tươi cánh thắm, ấy là lúc tôi ngồi gặm nhấm nỗi nghẹn ngào, cay đắng. Bởi vì, nàng đã xa tôi cũng vào một mùa xuân ấy…
Đó là một mùa xuân mà tôi cứ ngỡ mình là thằng hạnh phúc nhất trên đời, khi tôi có nàng, với nụ hôn mê đắm, gọi mời, với vòng tay êm ái, buông lơi; một mùa xuân mà tôi có thể mỉm cười thật tươi rồi tự hào khoe với mọi người rằng quãng đời FA hơn hai chục năm trời của tôi đã qua rồi…
Nói thật là từ khi dậy thì, tôi chỉ ước gì mình nhanh có gấu. Rồi đến khi có gấu, tôi chỉ mong sao sớm được giao cấu. Đó chính là động lực để tôi không ngừng phấn đấu. Thế nhưng, dù đã chính thức yêu nhau được hai tháng nhưng nàng cũng chỉ cho tôi được vài lần vét máng, chứ nhất quyết không chịu để tôi phang. Nhiều lần như vậy thành ra tâm trạng tôi rất hoang mang. Một hôm, tôi quyết định ngồi lại để nói chuyện với nàng thật đàng hoàng:
- Em không yêu anh à?
- Sao anh lại hỏi thế?
- Tại bọn bạn anh, chúng nó yêu vài ngày là đã chén nhau ngay. Còn chúng mình, đã hơn hai tháng rồi mà vẫn cứ loay hoay.
- Vậy giờ anh muốn sao?
- Anh muốn chúng mình chính thức chén nhau!
- Chưa được! Tết này anh sang nhà ra mắt bố mẹ em đã, sau đó rồi chén!
- Sao lại ngược đời thế? Anh tưởng theo phong tục là phải chén trước rồi mới ra mắt chứ?
- Trước đây em cũng nghĩ thế, nhưng em bị lừa mấy lần rồi! Lúc cho chén thì thằng nào cũng khoái, đến khi bảo tới nhà ra mắt thì lại kêu oai oái, nói là không thích, thế rồi lặn mất tích. Giờ em rút kinh nghiệm, cứ ra mắt xong xuôi đã, sau đó mới được xõa.
Nàng đã muốn thế thì tôi cũng đành chiều. Đúng sáng mùng một tết, tôi xách chai rượu nếp cùng mấy thứ quà cần thiết qua nhà nàng ra mắt. Thấy tôi, nàng cười tươi như hoa rồi mời tôi vào nhà. Bố nàng đang ngồi trên ghế sofa uống trà, cạnh đó là một bà già ngồi uống cô-ca, phía sau là đứa ô-sin đang giết gà…
- Dạ, năm mới, con kính chúc toàn thể gia đình ta tai qua nạn khỏi ạ!
- Ừ, bác cảm ơn! Con ngồi xuống, uống trà đi!
- Dạ, con xin! Ôi, trà thơm và vị đượm quá bác nhỉ!
- Đương nhiên, trà đặc biệt mà! Hôm trước về quê bốc mộ ông chú, ta phải vất vả lắm mới giành được một ít đấy!
- Dạ? Bốc mộ là sao ạ?
- À, quê ta có thói quen rải một lớp trà khô xuống đáy quan tài để khử mùi hôi của xác chết! Đến khi bốc mộ thì lớp trà dưới đáy vẫn còn nguyên và vị rất đượm, uống cực chất! Nào, làm chén nữa nhé?
- Dạ thôi ạ! Con no rồi! Mà bác gái đi đâu sao con không thấy nhỉ?
- Đây, bác gái đây thôi, đang ngồi cạnh ta uống cô-ca đây mà!
- Ôi, vậy mà nãy giờ con cứ tưởng đấy là bà nội. Đang định thắc mắc là sao hai mẹ con lại chẳng giống nhau lắm! Mà ngày tết, sao bác không cho osin về quê sum họp với gia đình? Làm cả năm rồi, tết nhất cũng nên cho nó nghỉ chứ?
- Đâu! Nhà ta làm gì có osin đâu!
- Thế đứa nào đang giết gà kia?
- À, đấy là bà nội mà!
- À thế ạ! Mà quên mất, có chút quà tết biếu bác trai. Đây là bình rượu sâm cực quý nhập lậu từ Ý, có tác dụng chữa bệnh yếu sinh lý. Mỗi ngày bác chỉ cần uống một tí thì hiện tượng mỏi lưng sưng đầu gối sẽ hết ngay ạ! Còn đây là quà của bác gái!
- Ừ, bác xin! Mà con tặng bác cái gì đấy?
- Dạ! Đây là dung dịch phụ nữ Dạ Hương! Rửa bằng dung dịch này đều đặn ngày 2 lần sẽ giúp cho âm đạo của bác gái luôn sạch sẽ và thơm mát ạ! Còn đây là quà của bà nội ạ!
- Ừ, bà xin! Cái gì đây con?
- Dạ, là sâm ANGELA, có tác dụng cân bằng nội tiết tố nữ, điều hòa kinh nguyệt, cho vòng một đầy đặn, hỗ trợ tăng tiết dịch, giảm đau rát.
- Con chu đáo quá! Thế đã đi tết được nhiều nơi chưa?
- Dạ, cũng còn mấy chỗ chưa đi được ạ!
- Vậy thì con về đi nốt đi, tết nhất cũng nên đến mỗi nhà một tí!
- Dạ không cần đâu ạ! Giờ cũng đến bữa rồi, con sẽ ở đây ăn cơm với gia đình mình rồi chiều con đi cũng vẫn kịp ạ!
- Thôi được, nếu con đã cố tình như vậy thì ta cũng đành phải sắp cơm thôi! Bà vào bê mâm ra đây, tôi đói quá rồi! Biết thế này bê ra từ lúc nãy, đỡ phải đợi mất công!
Chỉ một loáng mâm cỗ đã được bưng ra. Thịt gà tươi vừa giết còn nóng hổi, tôi lại đang đói nên cứ gắp nhiệt tình. Đang định vồ tiếp cái đùi thì bác gái đã chặn tay tôi lại:
- Con nên ăn nhiều rau con ạ! Ngày tết mà ăn thịt nhiều sẽ đầy bụng, khó tiêu lắm, lại dễ béo phì nữa!
- Bác nói thế là không có cơ sở! Bác thấy con voi ấy, nó chỉ ăn cỏ mà nặng hàng vài tấn, còn con mèo, nó toàn ăn thịt mà nặng có mấy cân…
Bác gái đuối lý không cãi được nữa, đành rụt tay lại nhìn tôi lấy cái đùi gà. Sau khi ăn đã ấm bụng, tôi rót rượu đầy chén rồi lễ phép mời bác trai:
- Dạ! Kính bác một ly, chúc bác năm mới tiền đè chết người!
- Ờ, thôi! Bác đang bị tiểu đường, phải kiêng!
- Đậu móa, năm mới làm vài ly cho may mắn, sao phải xoắn!
Bị tôi khiêu khích, lão ta mặt đỏ bừng, nốc liên tục, toàn trăm phần trăm. Chả mấy chốc, bình rượu sâm quý của Ý đã cạn gần hết, còn mỗi một tí
láng dưới đáy. Lúc này, cả tôi và lão ấy đều đã tới tầm, méo hết cả tiếng lại rồi. Bất chợt, lão vỗ vai tôi cất giọng lè nhè:
- Con thấy con gái bác thế nào?
- Dạ, nhìn chung là được ạ! Hơi xấu nhưng biết phấn đấu, hơi ngu nhưng biết tiếp thu, hơi dốt nhưng chịu khó hóng hớt. Mà bác này, con hỏi thật bác nhé! Sao mà bác lại lấy phải con vợ già thế? Mặt lúc nào cũng nhăn nhó, cau có…
- Con chưa hiểu thôi, ở phòng khách thì bà ấy nghiêm túc vậy, nhưng trên giường ngủ thì tuyệt vời lắm, lẳng lơ, đưa đẩy, không kém bọn cave là mấy!
- Thật vậy sao? Lát nhậu xong, bác thử lôi bác gái vào trong thể hiện đi, con phải thấy tận mắt thì mới tin…
Tôi chưa dứt lời thì lão đã túm lấy cổ tôi rồi gầm lên:
- Thằng chó! Mày định biến vợ chồng tao thành trò hề, làm xiếc mua vui cho mày à?
- Không! Bác hiểu lầm rồi! Con chỉ…
Mặc kệ tôi ra sức giải thích, lão cầm luôn cái bát đập một phát vào mặt tôi. Vốn đã nóng tính, lại đang có hơi men trong người, tôi điên tiết đẩy lão ra rồi bê cả cái bình rượu sâm quý ụp lên đầu lão. “Choang!!!” – cái bình rượu vỡ tan, lão ôm đầu gục xuống sàn, máu chảy lênh láng…
Hai hôm sau, tôi mới dám nhắn tin cho nàng:
- Em à! Em đang ở đâu đấy, anh nhớ em quá! Sao 2 hôm nay không thấy liên lạc gì với anh?
- Em đang ở bệnh viện, bố em vẫn đang hôn mê, chưa tỉnh!
- Ừ, cho anh gửi lời hỏi thăm sức khỏe bố nhé! Lúc nào bố tỉnh lại, em thử hỏi bố về chuyện của chúng mình xem sao, không biết bố có ưng anh không? Có gì nhắn tin báo cho anh biết nhé!
Từ đó đến giờ, tôi vẫn mong chờ tin nhắn của nàng, nhưng hoàn toàn vô vọng. Đến tìm thì nàng tránh mặt, thành ra tôi cũng không biết là bố nàng còn sống hay đã chết. Nàng đã cách xa tôi, không giải thích một lời, để mỗi mùa xuân tới, tôi chới với cơn đau, vùi đầu trong men rượu, ngửa mặt lên hỏi trời: Tôi làm gì nên tội, để nàng phải xa tôi?
Tác giả: Vo_tonq_danh_meo