HÔI BIA
-----------------
Tôi là phóng viên của báo Lá Ngón, có trụ sở tại 69 Hai Bà Tưng, Hà Nội, được cử vào tận Biên Hòa, xuống tận hiện trường vụ hôi bia để viết bài. Lúc tôi có mặt ở hiện trường thì gần như không còn dấu tích của vụ hôi bia nữa, chỉ thấy đoạn đường đó lổn nhổn toàn đá hộc, hai bên vỉa hè thì lố nhố những đám người tụ tập rất đông. Thấy tôi ngơ ngơ, một phụ nữ trung niên tiến lại và đon đả chào mời:
- Mua bia không cháu? Bia mới hôi hôm qua xong, còn tươi lắm!
- Bao tiền một lon?
- Chỗ người nhà, lấy cháu 5 nghìn.
- 2 nghìn bán không?
- Đệt, trả rẻ thế? Cháu có biết cô đã phải chiến đấu, giành giật, đánh đổi cả liêm sỉ, cả danh dự mới cướp được số bia này không?
- Nếu quy ra danh dự của cô thì cháu chỉ trả 1 nghìn, thế có khi vẫn hớ đấy! Bởi vì nó mất giá lắm rồi!
Mua bán xong, tôi cầm lon bia ra ngồi dưới gốc cây bên đường rồi giật nắp tu ừng ực cho đỡ khát. Đúng là bia hôi có khác, uống chẳng thơm gì, chỉ thấy hôi xì. Tôi quay sang lân la bắt chuyện với một ông cụ bên cạnh:
- Cụ ơi, sao chỗ này lại tụ tập đông người thế cụ nhỉ?
- À, chúng tôi ngồi chờ xe chở hàng đi qua để hôi của mà! Giống như hôi bia hôm trước ấy!
- Nhưng bây giờ đi qua đoạn này, tài xế họ cảnh giác rồi, chằng néo hàng hóa cẩn thận, đi chậm rãi, làm sao mà có hàng rơi cho cụ với mọi người hôi được chứ?
- Cậu không thấy sao? Chúng tôi đã cho đặt rất nhiều tảng đá hộc to khắp mặt đường, leo qua những khối đá ấy chắc chắn ôtô sẽ bị nghiêng, hàng hóa có buộc cẩn thận cỡ nào thì cũng phải văng ra…
- Thế cơ ạ? Vậy từ sáng đến giờ cụ hôi được nhiều chưa?
- Hôm nay là giữa tuần, xe đi lại ít nên cũng không ăn thua, mới được có 3 chai nước mắm, hai con gà và một cái nồi cơm điện. Nếu là ngày cuối tuần chắc chắn phải được gấp ba bốn lần thế này.
- Ôi, ngon thế cơ ạ?
- Đương nhiên! Bà con khu này giờ nghỉ buôn bán, bỏ ruộng nương, trẻ con cũng nghỉ học, tất cả chuyển sang nghề hôi của hết. Lão thấy như thế là đúng đấy! Cậu tính xem, làm ruộng vất vả, cực nhọc quần quật cả năm cũng chỉ được vài tạ thóc, trong khi đi hôi của thế này thì chỉ một lúc là có vài trăm nghìn luôn. Ví dụ như vụ hôi bia hôm trước, lão tay yếu, chân chậm, mắt mờ rồi, thế mà vẫn còn vồ được 3 thùng, bán đi cũng được gần 5 trăm. Giá như lão mà còn thanh niên, còn có sức đạp được chúng nó ra, còn sức giành giật thì có khi hôm ấy lão phải kiếm được cả triệu bạc chứ chả ít! Mong sao trời thương, cho lão sức khỏe để lão đi hôi được đều đặn, có thu nhập ổn định, chứ giờ mà ốm đau, nghỉ một ngày là tiếc đứt ruột cậu à!
- Dạ, cụ cứ lo xa quá, con trông cụ vẫn khỏe mạnh lắm, chắc vẫn còn phải đi cướp được vài năm nữa!
- Hi vọng thế! Mà, hình như cậu không phải người vùng này?
- Vâng, con là nhà báo ở ngoài Hà Nội, vào đây viết bài thôi ạ!
- Nhà báo thật á? Vậy cậu chụp ảnh lão rồi đăng lên báo được không? Lão thích lên báo lắm!
- Dạ được ạ, cụ tạo dáng đi, để con chụp!
- Không, không phải chụp bây giờ, đợi tí nữa, lúc lão đang hôi của ấy, lúc đó hãy chụp, mà nhớ chụp rõ mặt nhé, thế mới nổi tiếng được. Giống như cái bà gì ở đầu phố ấy, cái ảnh bà ấy ôm thùng bia vừa cướp được rồi cười toe toét được đăng rộng rãi trên rất nhiều các trang mạng, bên dưới là hàng chục ngàn lượt like và còm-men, dẫu hầu hết đó là những còm-men văng tục chửi bậy thì cũng vẫn đáng tự hào lắm chứ…
Câu chuyện của tôi và ông cụ bị cắt ngang khi có một thằng nhỏ hùng hục chạy từ đầu phố về rồi hớt hải thông báo:
- Có một chiếc xe tải chở lợn sắp đi qua, mọi người chuẩn bị sẵn sàng hôi lợn.
Đúng thật, chiếc xe chở lợn đang rì rì tiến tới. Lúc lăn qua những tảng đá hộc, nó nghiêng ngả, xiêu vẹo như chực đổ. Tiếng lợn kêu eng éc đầy thảm thiết trên thùng. Một con khỏe nhất húc tung cái thanh chắn ở đít xe rồi phi xuống đất, tức thì, cả đàn ồ ạt nhao theo. Chỉ chờ có thế, đám người chầu chực ở ven đường nãy giờ đồng loạt xông ra, cả lũ người lợn nháo nhác, người túm chân, kẻ chụp đuôi, kẻ vồ đầu, tiếng người la hét, tiếng lợn gào thét tạo nên một khung cảnh hoảng loạn nhưng khá vui mắt. Cuộc cướp giật đã xong, có kẻ may mắn, hả hê với những hai con lợn quắp trên tay, có kẻ thì tiu nghỉu vì chẳng được con nào.
Thật tiếc là ông cụ vừa nói chuyện với tôi lại rơi vào trường hợp không may mắn ấy, lão cứ ngồi thừ ra vỉa hè, mặt nghệt đi, nhìn đến tội. Tôi bèn tới gần lão rồi hỏi han an ủi:
- Thôi, không sao cụ ạ! Còn nhiều cơ hội khác mà!
- Lão suýt bắt được nó rồi đấy, nhưng tại nó giãy khỏe quá, còn tay lão thì yếu, nên không giữ được. Chỉ bực mình một điều là đã không vồ được thì chớ lại còn bị nó ỉa một bãi vào mặt.
Thế nhưng lão ấy chẳng buồn được lâu, bởi chỉ một lát sau lại có một xe tải chở Kotex chạy qua. Lần này, lão không còn chịu cảnh tay trắng nữa mà đã cướp được tới hai bịch Kotex khá to, loại siêu mỏng, có cánh. Tôi lại gần chia vui với lão:
- Sướng nhé, hai bịch này mà bán thì cũng được hơn trăm là ít, cụ nhỉ?
- Đáng bao nhiêu mà bán hả cậu! Tôi sẽ mang về cho đứa cháu gái nhà hàng xóm dùng. Tôi để ý lâu rồi nên tôi biết, đến ngày đèn đỏ, nó chẳng có gì dùng cả, cứ để không như vậy, nhìn thương ơi là thương…
Lại một chiếc xe tải nữa đang chạy tới. Tôi quay sang nhìn lão rồi giục:
- Có xe đến kìa cụ, sao cụ và mọi người không chuẩn bị hôi đi?
- Xe chở phân đấy cậu ạ! Bọn tôi tuy làm nghề hôi của thật, nhưng cũng biết điểm dừng, cũng phải có lòng tự trọng của mình chứ, đến cả phân mà cũng vồ nữa thì nhục quá!
Tác giả: Vo_tonq_danh_meo