Disneyland 1972 Love the old s
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Nước Mắt Của Nắng, Nụ Cười Của Mưa

Nước Mắt Của Nắng, Nụ Cười Của Mưa



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
tôi đang đi rất gần, rất gần tâm hồn anh, trái tim anh. – Đi ăn với anh nhé! – Anh ngỏ lời mời khi buổi chiều sôi động của chúng tôi kết thúc và tôi không có lý do gì để từ chối.

*** – Em đến rồi! – Tôi chào chị Hiểu Thư khi bước vào quán. Lưu Ninh đang pha chế đồ uống nên có lẽ không nhìn thấy tôi. Tôi còn chưa biết phải cư xử thế nào vì nụ hôn tối qua nên tôi cũng im lặng đi vào phòng thay đồ. – Hai đứa này hôm nay sao thế nhỉ? – Chị Hiểu Thư lẩm bẩm, đủ để cả hai đứa nghe thấy. Lưu Ninh hôm nay không nói gì với tôi, có vẻ như cậu ấy đang giận dỗi điều gì đó, hoặc là cậu ấy cũng thấy bối rối vì tối trước đã trót lỡ hôn tôi. Mọi thứ hôm nay như một bản nhạc lỡ nhịp, các âm thanh không hoà vào nhau mà rời rạc, lởm khởm thậm chí khiến người nghe thấy ngột ngạt và muốn tháo chạy. Nếu như những hôm khác, tôi sẽ chờ Lưu Ninh mở lời, nhưng hôm nay thì khác. Ban chiều Tiếu Vũ đã mang cho tôi một tâm trạng thoải mái, có lẽ bởi vậy mà tôi thấy mình bao


dung hơn. – Cậu có vẻ mệt? – Tôi mở lời, hỏi Lưu Ninh. – Đôi chút! – Có sốt không vậy? – Tôi đưa tay lên sờ trán Lưu Ninh, tôi e ngại tối qua do đưa tôi về mà cậu ấy bị cảm, thì tôi là người có lỗi. Nhưng Lưu Ninh lại tránh đi, khiến tôi có phần hụt hẫng. – Cậu và Tiếu Vũ, là thế nào? – Lưu Ninh nhìn thẳng vào mắt tôi với một ánh nhìn khó hiểu.

- Bạn bè. – Lúc nãy mình thấy cậu và Tiếu Vũ đi cùng nhau và có vẻ như cậu rất vui. – Lưu Ninh nói, nét mặt có chút giận dỗi ngồ ngộ khiến tôi phì cười. – Ừ, mình với anh ấy đi ăn cùng nhau. Đúng là rất vui, nhưng mà sao cậu lại biến thành trẻ con thế này, chàng trai trẻ? – Tôi nhéo vào cánh tay Lưu Ninh. – Cậu nói là cậu và Tiếu Vũ không có gì, chỉ là bạn thôi. – Bạn bè không thể đi ăn với nhau sao? Cậu đang nghĩ gì vậy? – Tôi nói kéo dài giọng, cố tình trêu tức Lưu Ninh, hiếm hoi lắm tôi mới bắt gặp cậu ấy trẻ con như vậy. – Nghĩ gì kệ tớ! Cậu mang cho khách đi này, bàn số sáu! – Lưu Ninh đặt tách café vào khay, nói với tôi giọng bực bội. Tôi liếc nhìn Lưu Ninh rồi mang café ra cho khách. Lúc quay về quầy phục vụ tôi cứ tủm tỉm cười và hình như Lưu Ninh càng bực tôi. Đôi khi tôi không hiểu chính con người và trái tim tôi nghĩ gì. Khi ở bên Lưu Ninh tôi thôi nghĩ về Tiếu Vũ và khi ở bên Tiếu Vũ thì tôi chỉ nghĩ về anh mà thôi. Là do tôi đa tình hay do cả hai chàng trai bên cạnh tôi đều quá đỗi quyến rũ và đáng yêu. Tôi luôn thích trẻ nhỏ, và các chàng trai thì luôn biết cách vô tình biến thành những cậu nhóc đáng yêu. – Chẳng hiểu nổi cậu luôn! – Lưu Ninh có vẻ bức xúc. – Hiểu gì? – Cậu không có chút cảm xúc nào với tớ à? – Lưu Ninh hỏi, giọng bớt gắt. – Ừm… thú thực, có lúc mình thấy rất an toàn khi ở bên cậu và mình cũng rất vui khi ở bên Tiếu Vũ. Có phải là do mình đa tình không? – Tôi trả lời. Đó như là một câu trả lời khôn khéo vì sau đó Lưu Ninh không bực tức mà trở nên bối rối, vì câu trả lời rất thực lòng mà lại như một câu hỏi dành cho cậu ấy. – Chỉ cần cơ hội vẫn còn, mình sẽ đợi! – Lưu Ninh nhẹ nhàng nói, rồi nghĩ ra điều gì, cậu ấy nói tiếp – À, không đơn giản chỉ là chờ đợi. Tôi lại được phen thót tim với anh chàng này. Lưu Ninh quả đúng là một con người khó hiểu. Nhưng dù nói gì thì nói, với tôi cả hai đều rất quan trọng, họ luôn khiến tôi thấy an toàn và có cảm giác ấm áp. Tôi đã quên đi những gì gọi là giả dối hay thiếu chân thành ở Tiếu Vũ và cũng luôn nhớ rằng, Lưu Ninh là một người sống rất tình cảm và dù luôn điềm đạm, luôn lạc quan nhưng cậu ấy luôn cần một người ở bên để sẻ chia những điều dù là giản dị nhất trong cuộc sống. Cuộc sống, đôi khi chỉ cần bình dị và ấm áp, đủ để ta quên những nỗi đau đã qua và xoá đi những dối gian trong quá khứ. Nhưng một bản nhạc với những giai điệu bình bình, những nốt nhạc không chênh lại khiến ta khó cảm nhận được sự cần thiết của bình lặng. ***

Đây là lần thứ tư, và có lẽ cũng là lần cuối cùng tôi đếm số lần tôi gặp người phụ nữ ấy. Thanh tao, quý phái, sang trọng là vẻ đẹp của mẹ anh, người phụ nữ mang tên một loài hoa – Phi Điệp. Số bốn là một số không may mắn, tôi nghĩ vậy. Cuộc gặp gỡ lần này của tôi và bà không mấy tốt đẹp. Bà đến quán café nơi tôi làm việc vào đầu giờ chiều của một ngày trong tuần, ngày thứ tư. – Trên tầng hai có ai ngồi không? – Bà bước vào quán, hỏi một câu hỏi lạ. – Dạ, không ạ. – Tôi lễ phép trả lời. Bà khẽ gật đầu, nhìn vào thực đơn và chọn một tách Nước Mắt Của Nắng rồi bước lên tầng. Tôi và Lưu Ninh nhìn nhau với ánh mắt khó hiểu. Riêng tôi, tôi có chút dự cảm không tốt. Café đã pha xong nhưng tôi ngại ngần không muốn mang lên, Lưu Ninh hiểu ý, mang giúp tôi nhưng khi bước xuống, nét mặt của cậu lộ một chút gì đó bất ổn. – Cô ấy nói là, nếu bây giờ không quá bận, cậu có thể lên nói chuyện với cô ấy một chút không, chỉ mười hai mươi phút thôi. – Ừ, thế mình lên một chút, có gì gọi mình xuống nhé! – Tôi luống cuống đi lên. Lại thêm một lần nữa tôi ngồi đối diện người phụ nữ ấy. Khi tôi vừa ngồi xuống ghế bà nhếch mép cười khó hiểu và nụ cười ấy còn được lặp lại vài lần trong suốt cuộc nói chuyện. Bà điềm tĩnh nói từng câu từng câu rành rọt, tôi chỉ có thể ngồi nghe, có vài lần môi tôi mấp máy muốn nói điều gì đó nhưng bà không cho tôi cơ hội. Những điều bà nói khiến tôi chết lặng người, mọi thứ trở nên quay cuồng. Đâu mới là sự thật? Tôi cần phải tin ai? Vì sao lại phải cư xử như vậy? Trong lúc này đây tôi ước, ước mẹ tôi chưa rời xa cõi đời này để tôi có thể hỏi, để tôi tìm được ánh mắt chất chứa tin yêu. Nước mắt tôi rơi lúc nào mà chính tôi không hay biết, người phụ nữ ấy dừng lại vài ba giây, đủ để lấy cho tôi chiếc khăn giấy và rồi bà ấy lại tiếp tục nói. Chưa khi nào thời gian nặng nề và chậm chạp như vậy, chỉ hai mươi phút thôi mà tôi ngỡ hai mươi năm trời, quá khứ, hiện tại và tương lai, đâu mới là sự thực? Thời gian và những lời nói của bà như chiếc mai rùa chụp lên đôi vai tôi, đè chặt tôi ngồi dính lấy chiếc ghế bên dưới, hoàn toàn bất động. Sau cùng, trước khi rời quán với những bước đi lạnh lùng, bà nói với tôi:

- Cháu hãy cứ suy nghĩ thật kỹ, sự thật luôn là sự thật, dù cháu có trốn tránh, dù cháu muốn hay không muốn tiếp nhận thì sự thật vẫn luôn ở đó và không thể thay đổi được. Cháu là một cô bé thông minh, cháu biết đâu là đúng đâu là sai, và đâu là điều tốt nhất cho cháu vào lúc này! Khi bà rời khỏi được khoảng năm phút, Lưu Ninh hấp tấp chạy lên. Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của tôi, Lưu Ninh gắt lên bực tức: – Bà ấy đã nói gì với cậu thế? Tôi chỉ biết lắc đầu. Những điều này tôi có thể chia sẻ với Lưu Ninh sao? Mọi thứ đã ngoài tầm kiểm soát và phán đoán của tôi. Tôi nên đeo đuổi sự thật hay buông xuôi và phớt lờ mọi thứ đi, coi như tất cả chỉ là một giấc mơ? Tôi bước vào phòng vệ sinh để rửa mặt. Làn nước lạnh buốt khiến khuôn mặt tôi trở nên tê lại. Mắt vẫn hơi đỏ nhưng tôi cố hít thở để lấy lại bình tĩnh. Công việc của tôi yêu cầu tôi phải tươi cười, lý do ấy cũng khá hợp lý khiến tôi cất giấu nội tâm mình vào thật sâu thật sâu. “Lệ Dương, cố lên! Làm tốt việc của mình!” tôi tự nhủ. – Tớ không sao đâu! – Tôi nở nụ cười gượng gạo, nói với Lưu Ninh khi trở về quầy phục vụ. – Không sao thật chứ? – Lưu Ninh nhìn tôi, vẻ nghi ngờ. – Không sao! Tớ sẽ tự thưởng cho mình một tách café để lấy lại tinh thần. Cậu nghĩ xem, tớ nên uống loại nào nhỉ? – Café sữa! – Lưu Ninh đáp. – Bèo thế á? – Tôi trêu cậu ấy. – Cậu thật là lắm chuyện. – Lưu Ninh càu nhàu rồi không nói thêm mà pha cho tôi một tách café, tôi biết chắc đó không phải là café sữa. Một lúc sau Lưu Ninh đưa cho tôi một tách café với thái độ không giống như đang dỗ dành một người đang buồn cho lắm. – Mời đại tiểu thư. Cậu đúng là to gan, trốn làm, lại còn khóc nhè tùm lum, rồi thì đòi uống café, cẩn thận tớ mách chị Hiểu Thư đấy. – Cậu doạ tớ à? – Doạ chứ sao không doạ. Doạ cho bớt cái tội… – Tội gì? – Chẳng tội gì cả. Thôi, ra góc kia ngồi một mình đi. Tớ đang muốn thử chế loại café mới. Lưu Ninh đúng là rất hiểu tôi. Cậu ấy biết tôi cần một mình, biết tôi cần gắng gượng để trở nên mạnh mẽ, vậy nên, cậu ấy luôn biết cách làm tôi thấy được chở che và an ủi. Cậu ấy đưa cho tôi một tách cacao thay vì café. Sự ấm áp bất tận trong ngày đông giá rét và sự buốt giá của lòng người. Có ai đó nói rằng chocolate sẽ mang đi những nỗi buồn và đem đến những giây phút yên bình, phải chăng Lưu Ninh cũng giống như một thanh chocolate vậy, cậu ấy có những lời nói đắng ngắt bao quanh một tâm hồn ngọt ngào. Nếu như chiều hôm ấy không có Lưu Ninh, có lẽ tôi đã không bình tĩnh được đến như vậy. Tôi tránh gặp Tiếu Vũ trong vài ngày, tôi không trả lời tin nhắn, cũng không nghe điện thoại của anh. Mỗi khi không phải đi học, tôi đi làm hoặc trốn mình vào một góc nhỏ ở thư viện. Gần đây tôi gầy đi, điều ấy khiến Lưu Ninh lo lắng. Tôi không thể thú nhận với cậu ấy rằng những cơn ác mộng chập chờn, những băn khoăn vướng mắc làm tôi mất ngủ. Tôi rất muốn quên, muốn tránh Tiếu Vũ nhưng có lẽ lãng quên hay chạy trốn không phải là một cách làm hay, bởi điều ấy sẽ luôn đeo đuổi bạn, dù cho bạn có chạy đến phương trời nào. Như hôm nay vậy, anh đã tìm thấy tôi. Đối diện hay lừa dối? CHAP 5

Rồi việc gì cần phải đến sẽ đến, Tiếu Vũ một lần nữa tìm ra tôi. Tôi quay lại với căn nhà cũ, nhà của mẹ và tôi. Tôi muốn tìm một chút yên bình cho chính mình và cũng muốn về căn nhà cũ, biết đâu tôi sẽ tìm thấy một món đồ thất lạc nào đó. Tối qua, tôi tìm khắp nơi, từ tủ quần áo, gầm giường đến tất cả những chiếc hộp nho nhỏ cũ kỹ nhưng chỉ có những tấm hình của tôi và mẹ chụp chung, cả những chiếc giấy khen từ hồi tôi còn bé. Tuyệt nhiên không có thứ gì như lời bà ấy – mẹ Tiếu Vũ nói nhưng tôi không hiểu sao chính tôi lại có linh cảm rằng, trong những lời nói ấy có một phần sự thật. Lại thêm một đêm mất ngủ, nước mắt không ngần ngại rơi ướt đẫm gối. “Bác không biết mẹ cháu đã kể với cháu thế nào về câu chuyện khi trước, về mối liên hệ của bà ấy với Tiếu Vũ nhưng đôi khi cháu nên nghe sự việc từ nhiều chiều. Mẹ cháu nhận cháu về nuôi, tất nhiên với cháu bà ấy là người tốt nhất, nhưng đôi khi hành động của một người đều có mục đích và sắp đặt sẵn. Tiếu Vũ đang theo đuổi cháu phải không? Cháu có nghĩ rằng Tiếu Vũ thật sự thích cháu không hay bởi lý do khác? Hôm cháu đến nhà bác dự tiệc mừng Tiếu Vũ, đêm hôm ấy bác và bác trai đã tranh luận một chút về việc mẹ đẻ của Tiếu Vũ, có lẽ Tiếu Vũ đã nghe được một phần nào đó câu chuyện. Bác không biết tình cảm của cháu với Tiếu Vũ đến đâu nhưng cháu nên suy nghĩ kỹ bởi có thể cháu sẽ là người chịu tổn thương sau này. Và một điều này nữa, bác không muốn xúc phạm người đã mất hay khiến cháu phải áy náy về việc mẹ cháu đã làm, nhưng mẹ cháu là người muốn phá vỡ gia đình vốn hạnh phúc của bác nhưng khi điều đó không thể và cái thai trong bụng cũng quá lớn nên khi sinh xong Tiếu Vũ, mẹ cháu để thằng bé trước cổng nhà và bỏ đi. Và cháu, cũng đã từng không phải là người phụ nữ tử tế, mà mẹ nào thì con đấy, bác không nghĩ việc cháu và Tiếu Vũ yêu nhau là một quyết định đúng đắn. Cháu nên nghĩ kỹ, dù sao bây giờ cuộc sống của cháu chỉ có mình cháu, hạnh phúc hay đau khổ là do cháu lựa chọn thôi.” (bigbang3g.sextgem.com) Những lời nói ấy dày vò tôi trong từng giây của giấc ngủ, chúng vặn vẹo chút bản lĩnh con con trong tôi. Tôi muốn biết sự thật nhưng tôi cũng sợ chịu phải đau đớn, dù thực sự, giờ đây, tôi cũng chịu đựng đủ đớn đau rồi. Những cơn ác mộng dồn dập ùa về, vần vò trái tim nhỏ bé. Tôi mơ thấy cảnh một đứa trẻ bị bỏ rơi giữa tuyết giá lạnh, khuôn mặt nó từ đỏ chuyển sang trắng bệch rồi tím tái. Nó khóc ngặt mà không có một ai ôm lấy nó vào lòng, dỗ dành, truyền hơi ấm. Tay tôi với ra, với ra nhưng gió bão cuốn phăng đứa bé đi, chỉ còn xót lại mảnh tã mỏng. Sáng dậy, tôi mệt mỏi nhìn mọi thứ xung quanh. Kỳ thi đã kết thúc, bây giờ còn tôi với kỳ nghỉ đông và những việc không tên. Và tôi cần một tinh thần thoải mái để có những suy nghĩ sáng suốt nhất. Tôi lười biếng chui ra khỏi chăn và quyết định sẽ đi mua một ít đồ để nấu ăn. Nhưng khi tôi bước ra ngoài được một đoạn thì tôi gặp anh. – Em về nhà sao không nói với anh? – Anh bước đến bên tôi, và hỏi. – Em nghĩ là, em không phải nói với anh… – Tôi ấp úng trả lời. – Em đừng trốn tránh anh nữa, được không? Anh vẫn mỉm cười với tôi bằng những gì ngọt ngào nhất, chỉ có tôi là gượng gạo. – Giờ em đi đâu thế? – Anh vẫn kiên nhẫn hỏi. – Em đi mua ít đồ về nấu ăn. – Tôi miễn cưỡng trả lời. – Anh đưa em đi. – Anh nói rồi kéo tôi lên xe. Lâu rồi tôi cũng không gặp và hầu như phớt lờ anh có lẽ vì vậy mà tôi thấy anh có chút gì đó khác khác. Lời nói của người phụ nữ ấy lại vang lên bên tai tôi, nếu Tiếu Vũ tiếp cận tôi chỉ vì muốn tìm hiểu câu chuyện dở dang của ba mẹ anh ấy, hay còn bởi những nguyên do đáng sợ hơn. – Anh thi thế nào? Ổn chứ? – Tôi hỏi. – Ừ, cũng bình thường. Em biết lớp anh mà, các thầy cô có bao giờ gây khó khăn cho sinh viên đâu. – Anh nói, kèm theo một nụ cười tươi. – Thi xong anh về nhà chưa? Bố mẹ anh dạo này thế nào? – Tôi hỏi một câu xã giao nhưng thực ra là để thăm dò xem thái độ của anh thế nào. Anh nở một nụ cười kém tươi trả lời tôi: – Anh chưa, gần đây anh không muốn về nhà, đang định qua nhà bạn ở. – Tết mà anh cũng không về à? – Tôi ngạc nhiên hỏi. – À có, nhưng trước tết chắc anh qua nhà bạn ở, thỉnh thoảng anh đến nhà em chơi được chứ? Tôi không nói gì, chỉ cười. Khi đến siêu thị thì Tiếu Vũ lại như một con người khác, mắt anh ánh lên một niềm vui hiếm gặp. Dù tôi đã nói rằng tôi chỉ mua một ít đồ, lấy giỏ xách nhỏ được rồi nhưng Tiếu Vũ nằng nặc đòi đẩy xe, anh còn bắt tôi ngồi lên xe để anh đẩy nhưng tôi to như con voi còi làm sao mà dám ngồi lên, tôi lườm mãi Tiếu Vũ mới chịu để yên cho tôi được đi bằng đôi chân của mình, còn anh ấy thì vui vẻ với chiếc xe đẩy. Đi qua gian hàng nào Tiếu Vũ cũng cố nán lại một tí, cầm cái này lên, đặt cái kia xuống, trông anh ấy không khác một cậu bé tham lam chút nào. – Lệ Dương! Mua sườn! – Tiếu Vũ reo lên thích thú. Tôi nhìn anh với vẻ mặt có dán dấu hỏi to tướng trên trán, thấy vậy anh nói tiếp: – Anh muốn ăn sườn xào chua ngọt! – Anh tự nấu nhé! – Tôi hơi bực mình, tự dưng anh xuất hiện khi tôi đang cố trốn anh còn anh thì cứ ngây thơ vô số tội. – Ừ, anh nấu cho. Nói rồi anh không thèm để ý đến tôi mà đi nói chuyện với cô bán thịt lợn. Cũng rảnh, tôi đỡ phải bị những cử chỉ của anh khiến tôi rối trí. Và tôi chọn sự đối mặt. Chỉ có đối mặt mới dễ dàng tìm được câu trả lời chính xác nhất, nhanh nhất và cũng đau đớn nhất. Tiếu Vũ mua xong sườn thì đẩy xe về phía tôi và kéo tôi sang hàng bán rau, mặc kệ tôi đang xem mấy loại hoa quả. – Hành, tỏi, dấm, đường… – Tiếu Vũ lẩm nhẩm trong miệng, đủ để tôi nghe thấy. – Anh định nấu thật đấy à? – Tôi hỏi. – Anh đùa em làm gì? Đây là lần đầu tiên anh được đi siêu thị thế này, phải kỉ niệm chứ? Tôi thừ người ra vài giây, chẳng trách anh vui đến vậy. Rồi một suy nghĩ vụt qua trong đầu tôi. – Thế anh nấu ăn bao giờ chưa? Có vào bếp được không đấy? – Chưa nấu bao giờ, nhưng em yên tâm đi, anh có Baidu rồi. – Anh trả lời đầy tự tin, có lẽ người nghi ngại

Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Hạ Vy nóng bỏng cùng sắc trắng

Tôn Ngộ Không 3 lần đánh sư phụ

Đoạn trailer mới dành cho anime movie ARIA The AVVENIRE được đăng tải

Tôn Ngộ Không 3 lần đánh sư phụ

Những bộ đồng phục tiếp viên đẹp nhất

Tôn Ngộ Không 3 lần đánh sư phụ

Những bộ đồng phục tiếp viên đẹp nhất

TAG: