/>
Sự dư thừa và không đúng lúc đôi khi khiến ta mệt mỏi. Hãy đưa cho tôi cốc nước khi tôi khát. Và đưa cho tôi bánh mỳ khi tôi đói. Chứ đừng đưa bánh mỳ khi tôi khát.
Bạn sẽ có cảm giác thế nào khi một chàng trai cưa cẩm bạn? Bạn sẽ rung rinh hay thấy phiền phức? Và nếu như cùng một lúc có hai chàng trai tán tỉnh bạn thì sao? Cuộc sống của bạn sẽ thế nào? Tôi đang là người như vậy. Cuộc sống không thiếu những giây phút bận rộn và đau đầu vì học hành, tiền bạc và những chàng trai. Tiếu Vũ là Lưu Ninh vẫn nhắn tin cho tôi và tin nhắn của họ dần xoáy nhiều hơn vào cuộc sống riêng tư, đôi lúc tôi chỉ biết im lặng, vì có những thứ không phải lúc nào ta cũng có thể sẻ chia được. Ở nơi làm, Lưu Ninh vẫn luôn chăm sóc tôi. Còn ở trường học, lâu rồi tôi không gặp Tiếu Vũ mà chỉ nhận được tin nhắn của anh ấy.
Một ngày mùa đông lạnh lẽo, trong quán chỉ có một cô gái trẻ chạc tuổi tôi ngồi nhâm nhi tách café đen đặc. Quán vắng khách, tôi tự thưởng cho mình một tách café tự chế và một ghế ngồi ở cửa sổ thơ mộng, chìm đắm trong không gian tĩnh lặng và bản nhạc jazz chầm chậm buông từng lời ngân nga. Lưu Ninh ngồi ở bàn đối diện, cũng như tôi, cậu ấy tự thưởng cho mình khoảng thời gian thư thái. Ở ngoài trời, tuyết lất phất bay. Trong màn đêm đen và dưới ánh đèn đường tuyết hiện lên lóng lánh và kì diệu. Không một chiếc bút, không chiếc máy ảnh hay máy quay nào có thể lưu lại được vẻ đẹp hút hồn ấy bằng đôi mắt và tâm trạng của một người cô đơn. Tuyết rơi càng lúc càng nhanh và dầy, như thể nếu không rơi gấp gáp như vậy thì bầu trời sẽ bị sức nặng của tuyết khiến khoảng đen trên kia vỡ oà rớt xuống vậy. – Tớ rất thích những buổi tối tuyết rơi? – Lưu Ninh mở lời. Tôi nhìn cậu ấy, ánh mắt lộ chút ngạc nhiên. – Vì vào một buổi tối của mười năm trước, cũng như hôm nay, khi tớ mười tuổi, tớ biết cảm giác có người thân là như thế nào. – Lưu Ninh nói tiếp. Tôi khoanh tay lên bàn, bò dài người ra như một con mèo, tròn mắt nhìn Lưu Ninh và lặng im lắng nghe. Dường như hôm nay cậu ấy muốn kể tôi nghe câu chuyện của cậu ấy khi còn nhỏ. – Tớ đã từng là trẻ mồ côi. Cô nhi viện đã luôn là thứ gì đó khiến tớ cảm thấy sợ hãi, thật sự rất đáng sợ. Lũ trẻ ở cô nhi viện luôn dữ dằn, chúng sẵn sàng đánh nhau để giành lấy chút đồ ăn mà chẳng quan tâm đến đứa nhỏ hơn mình đang khóc ngặt. Quần áo ấm đã là cả giấc mơ chứ đừng nói đến quần áo đẹp hay mới. Đi suốt tuổi thơ tớ không phải là lời mẹ ru, cũng chẳng vỗ về mà những lời đe doạ, mắng mỏ trước khi đi ngủ. Trên tay những cô ở đó luôn lăm lăm một chiếc roi mây, chỉ cần tay bẩn, chân bẩn, quần áo bẩn hay đến giờ ngủ có ho he một chút, là cũng có thể nhận đòn roi… – Giọng nói Lưu Ninh lúc nhanh lúc chậm, lúc ngắt quãng đứt đoạn, như những nhịp đập, hơi thở của cậu đang thổn thức. Khoé mắt Lưu Ninh đỏ hoe, nhưng cậu ấy cố ngăn nước mắt lại. Tôi mải nghe Lưu Ninh nói, mải chìm vào tuổi thơ tôi, mà không biết rằng, nước mắt tôi nóng hổi trên gò má. Tôi đã từng có những năm tháng như vậy, nhưng kí ức của tôi rất mơ màng. Mẹ đưa tôi về khi tôi chừng sáu bảy tuổi, khi tôi là một đứa trẻ lang thang nhưng cuộc sống trước đó của tôi, có lẽ cũng như anh. Tôi cũng đã từng sống trong cô nhi viện, một lần tôi trốn ra ngoài theo các cô giáo đi chợ và bị lạc mất không tìm được đường về. Từ đó tôi lang thang ngoài đường xin ăn. Mọi thứ chỉ chấm dứt cho đến khi tôi gặp mẹ. Một giọt nước mắt của tôi lại lăn xuống và được chặn lại bởi ngón tay nóng ấm của Lưu Ninh. – Xin lỗi đã kể cho cậu nghe chuyện buồn như vậy. – Luu Ninh đến bên tôi, tay khẽ đặt nhẹ bàn tay lên vai tôi – Nhưng mọi chuyện đã qua rồi. Sau đó tớ được mẹ nhận nuôi và cho tớ đến trường. – Bây giờ cậu ở cùng họ không? Những người nhận cậu ấy. Lưu Ninh lắc đầu. – Hồi học cấp ba, tớ đi làm thêm vào cuối tuần và dành dụm số tiền ấy. Học xong cấp ba tớ ra thuê nhà riêng và đi làm thêm, với học pha chế đồ uống. Tớ biết tớ không phải là gánh nặng của bà ấy, nhưng tớ nghĩ mình nên tự làm gì đó để báo đáp bà. – Lưu Ninh nhìn tôi, mắt ánh lên một điều gì đó. Đến giờ đóng cửa mà tuyết rơi mãi không ngớt. Vị khách duy nhất trong quán đứng bên cạnh cửa kính nhìn ra ngoài một hồi lâu, đôi mắt cô ấy cũng đỏ hoe. Cô gái trẻ lắc đầu, kéo chiếc mũ sau áo lên đầu, đi thẳng vào màn tuyết dày đặc. Tôi và Lưu Ninh dọn dẹp quán rồi cũng đóng cửa ra về. Giống cô gái trẻ ban nãy, tôi đứng trước cửa kính một lúc lâu, nhìn tuyết rơi kèm theo gió cuốn ở bên ngoài và kéo mũ áo lên. Lưu Ninh từ trong chạy ra với một chiếc ô. – Chờ chút. Tớ đưa cậu về. Tôi ngập ngùng rồi đứng lại chờ Lưu Ninh. Với thời tiết như thế này, quả thật tôi cũng không muốn về một mình. Chúng tôi đi giữa từng đợt tuyết rơi, màn đêm nuốt chửng hai dáng người bằng gió rét. Tay tôi đỏ ửng vì rét. Lưu Ninh nhìn rồi đưa ô cho tôi, cậu rút một bên găng tay đưa cho tôi, nói nhanh: – Đeo vào, một tay để vào túi áo của tớ. Tôi làm theo lời cậu, lúc ấy, tay đeo găng tay thì Lưu Ninh cầm ô, và hai bên túi áo của cậu ấy, một là có tay của thân chủ, một là có tay của tôi. Chúng tôi bám vào nhau cứ thế đi về, chẳng ai nói với ai điều gì. Thỉnh thoảng tôi lại bám chặt vào túi áo của cậu ấy để giữ cho mình không bị trượt ngã bởi mặt đường phủ băng trơn. Thời tiết khắc nghiệt với con người nơi đây, và ông trời cũng khắc nghiệt với mảnh đất này như vậy. Chúng tôi cứ lặng im, để mặc cho mỗi người đeo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Mất ba mươi phút chúng tôi mới về đến kí túc, gấp đôi thời gian mà hằng ngày tôi vẫn dùng để đi đến quán café. Đứng ở ngoài kí túc, tôi cầm ô và đứng kiễng lên để Lưu Ninh đeo găng tay, cậu ấy cứ cười dáng điệu chới với của tôi làm tôi không dám nhìn cậu ấy. Có phải khi cười, mọi chàng trai đều đẹp? Khi tôi đang nghĩ linh tinh thì Lưu Ninh đã cầm lấy ô và nhẹ nhàng đặt vào má tôi một nụ hôn nhẹ. – Vào đi! Ngủ ngon nhé! – Lưu Ninh đẩy tôi chạy vào cửa và chờ đến lúc tôi đi vào mới quay đi. Mặt tôi đỏ bừng, tôi vào cửa mà phải đứng lại một lúc để định thần lại những việc vừa xảy ra. Khi tôi bước cửa thì lại một lần nữa tôi giật mình. Tiếu Vũ đang đứng đó, run rẩy. – Tiếu Vũ! Sao anh lại ở đây?
CHAP 4
- Tiếu Vũ! Sao anh lại ở đây? – Sao hôm nay em về muộn thế? – Tiếu Vũ hỏi tôi, có lẽ anh đã ở chờ ở đây lâu lắm rồi.
Cạnh tôi, anh đứng run rẩy khiến tôi ngần ngại. Có lẽ anh đang lạnh, chiếc áo khoác mỏng anh mặc trên người không đủ giữ ấm cho một ngày rét buốt thế này. Bỗng dưng tôi cảm thấy áy náy, như thể việc Tiếu Vũ đang run rẩy đứng đây là do tôi mà ra vậy. – Cho em cái này này! – Tiếu Vũ rút từ trong túi áo ra một chiếc túi nho nhỏ, đơn giản mà tôi cũng không biết bên trong đó là gì. Có vẻ như biết tôi đang khá tò mò, anh nói tiếp: – Đợt vừa rồi anh vừa về Nam Lãnh (một vùng quê cách thành phố này không xa) để chụp một bộ ảnh. Anh thấy những món đồ thủ công họ làm rất đẹp và có lẽ em sẽ thích nên… Tôi nhìn Tiếu Vũ cười: – Anh đừng nói là anh vừa về đến nơi là đến tìm em nhé, em sẽ áy náy lắm đấy. Tiếu Vũ không nói gì, chỉ gãi gãi đầu, có vẻ như tôi đã nói đúng, điều ấy lại khiến tôi trở nên bối rối. Bỗng trong đầu tôi thoáng qua tên của Lưu Ninh khiến tôi lúng túng, tay mân mê túi cỏ nhỏ mà Tiếu Vũ vừa đưa. Anh không nói gì, chỉ im lặng đứng bên nhìn tôi. Không hiểu sao hôm nay con người có chiếc miệng dẻo của anh đi đâu mất, lại là một cậu bé Tiếu Vũ đứng trước mặt tôi. – Anh mặc ít thế, có đủ ấm không? – Tôi hỏi. – Ừ, ra khỏi nhà là ngồi vào xe luôn nên anh quên lấy áo lông vũ. – Ngốc thế, thế bây giờ anh về đâu? Về nhà hay về kí túc? – Về kí túc thôi! Đám phòng anh còn rủ chơi điện tử. Tôi lại cười. Anh lại bình dị như xưa thì phải. Vẫn một cuộc sống sinh viên như tôi, và vẫn chơi điện tử như đám con trai của cái học viện này hay bất cứ học viện khác. – Em cười gì thế? – Anh ngại ngần hỏi tôi. – Không, thích thì cười thôi. Mà này… – Tôi vừa nói vừa cởi khăn quàng cổ đưa cho anh – Quàng vào, cho ấm. Ốm mà đổ lỗi tại em là em không chịu trách nhiệm đâu! Tiếu Vũ có vẻ hơi ngạc nhiên trước hành động của tôi. Về sau tôi cũng thấy những gì mình làm không như những lời nói khắc nghiệt tôi hay dành cho anh. Phải chăng bởi khoảng cách, bởi thời gian không gặp mặt khiến tôi quên đi một góc nhỏ bé đáng ghét của anh? Hay bởi, hôm nay tôi lại nhìn thấy anh, một người mà tôi đã từng quen biết. Bác quản lý lạch cạch mở cửa đi ra, tôi liếc nhìn đồng hồ, đã đến giờ đóng cửa kí túc. – Anh về nhanh đi, không lại không vào được kí túc. – Ừ. Anh về nhé! – Tiếu Vũ nói, rồi gấp gáp đi ra khỏi cửa. Khi anh đi qua cánh cửa kia tôi mới đi theo và nhìn thấy bóng dáng như một cậu nhóc chạy vào trong màn tuyết đang rơi xoáy vòng. Tôi cũng đi về phòng, trên tay vẫn nắm chặt túi cỏ Tiếu Vũ đưa. Chiếc túi cỏ ấy có một mùi hương thơm dịu, mùi của đồng quê, của lá cỏ mang đến cho tôi sự thoải mái. Nỗi buồn của một đêm quạnh vắng dường như được thay thế bằng những cảm xúc khác. Tôi không phải là một người tham lam, nhưng quả thật sự xuất hiện cùng một lúc khiến trái tim tôi xao động và luôn bị giằng co. Có những lúc trái tim tôi đã nghiêng hẳn về phía Lưu Ninh, nhưng Tiếu Vũ chợt xuất hiện như thầm thì với tôi rằng “Anh không đồng ý em ở bên người đó” và khiến tôi hoài nghi Lưu Ninh. Tôi không biết, không rõ, không xác định được tình cảm tôi dành cho Tiếu Vũ là gì, nhưng, tôi luôn cảm giác nếu tôi ở bên Lưu Ninh, anh ấy sẽ không vui, và nếu Tiếu Vũ không vui, mẹ sẽ không hài lòng. Một đêm buốt giá, tôi cuộn tròn trong chăn và ru mình vào giấc ngủ. Chiếc túi cỏ ở đầu giường vẫn thoảng một mùi hương mát dịu.
Sáng hôm sau, tôi tự thưởng cho mình một buổi sáng ngủ nướng thay vì đi học. “Ở ngoài kia rét buốt biết bao nhiêu”, tôi nghĩ thầm và nhắm mắt ngủ tiếp, mặc cho ba cô nàng phòng tôi đều đi học. Đôi khi lười biếng cũng là một cách hưởng thụ cuộc sống này. Mãi đến gần trưa tôi mới chịu rời khỏi chiếc chăn ấm áp để ngồi bên cạnh màn hình máy tính và nhâm nhi một tách café. Thời gian như trôi chậm lại. Tôi không ngại ngần vào trang của Tiếu Vũ để xem. Những bức ảnh anh chụp luôn ẩn chứa một điều gì đấy rất mê hoặc, như thể ở đó ẩn chứa cả thế giới của anh vậy. Việc xem những bức ảnh anh chụp đã là mà nột niềm vui nhưng việc xem những bức ảnh hậu trường lại là một niềm vui khác, thú vị hơn nhiều. Những bức ảnh của cậu bạn cùng lớp đánh dấu anh là những bức ảnh ngộ nghĩnh. Một Tiếu Vũ dám bò xuống nền đất, hay trèo lên cây để chụp những bức ảnh đẹp. Cả những bức ảnh anh lụi hụi cầm những cọng cỏ nhỏ bé tập kết một thứ gì đó, giống như túi cỏ ở phía đầu giường của tôi. Tôi không đoán già đoán non thêm gì nữa, nhưng trong lòng thấy ấm áp lạ thường.
- Này! – Cánh cửa phòng mở ra với giọng lanh lảnh của Lưu Linh. Cô nàng dúi vào tay tôi một cái túi, mà bên trong là chiếc khăn của tôi. – Chàng đưa cho nàng mà nàng không đến lớp, làm chàng ngại ngùng đi tìm lớp trưởng hỏi xem ai ở cùng phòng với nàng mang về giúp nàng đấy. – Lan Phương tua một tràng, giọng giễu cợt. – Và nhờ Lan Phương, lại có thêm một câu chuyện về chàng và nàng được thêu dệt ở trên lớp. Giờ lớp mình cứ sôi xình xịch trước động thái của chàng và nàng. – Kỳ Yến, cô bạn còn gọi trong phòng bước vào, nói thêm cho tôi biết rõ tình hình. – Và nàng thì đang ngồi xem trang của chàng, có lẽ còn tủm tỉm cười nữa. – Lưu Linh bỗng dưng hùa cùng cả đám trêu tôi. Lần này thì tôi không biết chối thế nào, đành ngồi im chịu trận.
Đôi khi đa số không chấp nhận bản chất của sự thật mà họ chỉ chấp nhận viễn cảnh họ đã dựng ra. Và sự thực là, bất luận bạn tiếp nhận hay không tiếp nhận sự thực thì sự thực vẫn là sự thực, những gì qua thêu dệt và bày đặt sẽ bị mài mòn theo thời gian, chỉ còn chân lý, chỉ còn những gì vững chãi qua bia miệng sẽ chẳng thể thay đổi.
Buổi tối tôi phải đi làm bù cho một tuần trước tôi không đi làm nhưng điều ấy không khiến tôi khó chịu mà còn cho giúp tôi trốn thoát bởi sự trêu chọc của những cô nàng nghịch ngợm. Tôi rời khỏi phòng từ chiều, chẳng để làm gì, chỉ đơn giản bởi khi tâm trạng người ta khá lên nhiều, người ta sẽ đồng ý lộ diện bất kể nắng chói chang hay mưa rét buốt. Nhưng, chiều nay nắng không chói, đương nhiên mưa cũng không rơi. Ngập đất trời một màu trắng tinh khiết. Tuyết phủ lên tất thảy những gì tuyết có thể phủ. Trên đường lưu lại nhiều vết giày với nhiều kích cỡ khác nhau. Tôi chạy vào khoảng tuyết xốp trắng muốt bên đường. Đôi boots cao cổ của tôi bị ngập sâu vào trong tuyết, nhưng không phải vì vậy mà tôi kém phần nghịch ngợm. Tôi rung nhẹ tán lá thông bên đường, những bông tuyết rơi lả tả xuống phía dưới như tái tạo lại cảnh tuyết rơi. Giữa ánh nắng nhạt, những bông tuyết lấp lánh xoay xoay. Tuyết chạm vào da mặt tôi, mát lạnh. Có lẽ tôi sẽ cứ nghịch ngợm một lúc lâu nữa nếu không phát hiện ra có một người đang đứng gần tôi, từ nãy đến giờ. – Em nghĩ bộ ảnh lần này anh nên đặt tên là gì? – Tiếu Vũ nháy mắt trêu tôi. – Sao anh cứ chụp trộm em thế? – Đẹp thì chụp! – Anh thản nhiên nói. – Đẹp cái đầu anh ý! – Tôi cau có. – Anh nói tuyết đẹp, em đừng có tưởng bở nhé. Em chỉ làm nền cho tuyết thôi. – Nền này! – Tôi nói và ném thẳng vào Tiếu Vũ một nắm tuyết to. Anh không đề phòng nên lãnh trọn một trái cầu tuyết. Đương nhiên anh không chịu thua, anh chạy đến bên đường, nắm một trái cầu tuyết lớn thật lớn và ném về phía tôi. Chả dại gì mà đứng im để chịu đòn, tôi bỏ chạy, còn Tiếu Vũ thì đuổi theo phía sau. Đến một khoảng đất trống hơn thì cuộc chiến giữa chúng tôi thật sự bắt đầu. Cả hai cố tìm những khoảng tuyết dầy nhất nhiều nhất để nặn cầu tuyết và không ngừng ném về đối phương. CÓ lúc không kịp làm cầu tuyết, tôi dồn một vốc tuyết, tiếp cận anh và hất thẳng vào đám tuyết ấy vào mặt anh. Anh quỳ hẳn xuống như kẻ thua cuộc thì tôi cười hả hê, nhưng Tiếu Vũ cũng không chịu thua, anh trả về phía tôi hai quả cầu tuyết – trúng mặt – khi miệng tôi đang há rộng vì cười anh. Cảm giác tuyết chạm vào mắt, chui vào mũi vào miệng quả thật là khó chịu nhưng, dường như niềm vui lại xoá nhoà sự không thoải mái ấy. Được ở bên anh, hồn nhiên như hai đứa trẻ có lẽ là quãng thời gian đẹp nhất mà tôi và anh có. Trong vô thức, kí ức về quá khứ của tôi hiện lên là những ngày tôi với anh bên nhau, là tuổi thơ chúng tôi gắn liền với nhau, như thể bây giờ, thời điểm này tôi và anh đang tái tạo ký ức vậy. Sau khi đỡ hai trái “lựu đạn” của anh, tôi giả vờ giận dỗi đổ rầm người xuống tuyết, không đau mà là một cảm giác thích thú khó tả. Anh chẳng đỡ tôi dậy, chẳng dỗ dành tôi mà lấy máy ảnh ra bấm liên tục. Ôi anh chàng nhiếp ảnh, sao cứ mãi tác nghiệp với tôi thế này! Sau cùng, hai chúng tôi bắt tay giảng hoà và cả hai hì hục đắp một chú người tuyết, đầu tròn thân tròn chẳng giống ai. Người tuyết ấy có hai mắt là hai quả thông khô, mái tóc là những chiếc lá thông xanh mướt, chiếc mũi dài từ một cành cây khô và chiếc miệng nhỏ xinh được lấy từ ba mẩu kẹo mầu cầu vồng trong túi khoác của tôi. Và tôi lại vinh dự được làm nền cho người tuyết ấy, Tiếu Vũ dường như chẳng bao giờ bỏ sót bất cứ khoảnh khắc nào trong cuộc sống, là vui, là buồn, là thơ mộng, lãng mạn hay dã man, anh đều muốn lưu lại. Và tôi biết,
Đến trang: