XtGem Forum catalog
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Nước Mắt Của Nắng, Nụ Cười Của Mưa

Nước Mắt Của Nắng, Nụ Cười Của Mưa



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
chỉ là tôi. Sau khi thanh toán xong tiền tôi và anh khệ nệ mang đồ ra xe. Với lượng đồ mua hôm nay chắc một tháng tôi mới ăn hết. Trên đường về tôi im lặng, còn anh thì mở những bản nhạc vui nhộn. Tôi thì còn đang mải suy nghĩ nhớ lại xem ở nhà có đồ đạc gì anh không thể nhìn thấy hay không. Nếu như anh nhìn thấy bức hình hồi nhỏ của anh thì anh sẽ nghĩ gì, hỏi gì nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi ngập ngừng nói:

- Tiếu Vũ! – Gì em? – Nhà em hơi bừa bộn một chút, tí anh đứng ngoài một lúc để em dọn dẹp nhà trước khi anh vào được không? – Lộ rồi nhé! Hoá ra em là một cô gái không mấy gọn gàng. Anh thấy em không tự nhiên nên cứ nghĩ là em ghét anh không muốn cho anh vào nhà cơ, hoá ra là do bừa bộn. Tôi cười trừ, liệu trong anh có toan tính gì hay không? Ai mà biết được! Khi chúng tôi về đến nhà đã là mười giờ hơn. Tôi để Tiếu Vũ đứng ở ngoài chờ, còn tôi thì vào nhà kiểm tra lại một lần nữa xem có nơi nào in bóng dáng của anh hay không. Gần hai mươi phút sau tôi mới mở cửa cho Tiếu Vũ vào. – Em dọn dẹp cũng nhanh quá nhỉ! – Tiếu Vũ đùa. – Tại có một con cá sấu hầm hè ngoài cửa ấy mà. – Tôi đùa lại, có vẻ như làm vậy thì anh sẽ không nghi ngờ gì. Tiếu Vũ để đồ vào bếp và ngó nghiêng quanh nhà. – Ở một mình em có sợ không? Tôi không nói gì bởi tôi không nghĩ anh sẽ hỏi vậy. Từ khi mẹ mất, tôi vẫn về nhà vào cuối tuần, có đôi lúc tôi thấy ngại ngần và e sợ nhưng chưa từng ai hỏi tôi về điều ấy, và cũng tôi cũng chưa từng nói với Tiếu Vũ rằng tôi ở một mình. Có chăng, có một lần anh theo tôi đến mộ của mẹ. Thấy tôi im lặng, Tiếu Vũ lại nói: – Nếu khi nào thấy sợ quá mà cần người bên cạnh thì em gọi anh nhé, anh sẽ có mặt ngay tức khắc! – Có anh còn đáng sợ hơn. – Tôi nguýt dài – Anh nấu cơm đi. – Ừ ừ, nấu ngay đây. Em thật là ghê gớm. Mà anh nấu cơm thì em làm gì? Ngồi chơi à? – Dọn nhà! Sau khi lấy đủ loại dụng cụ nấu ăn cho Tiếu Vũ, tôi sắp xếp bớt những đồ chưa cần dùng vào tủ lạnh rồi đi ra phía ngoài để dọn dẹp nhà cửa. Quả thật căn nhà này không khác nhà trống là mấy, trên bàn ghế vẫn còn vết bụi mờ. Bình thường cứ cuối tuần tôi lại về nhà lau dọn nhưng hai tuần gần đây bận ôn thi và lịch thi dày đặc nên tôi đành ở lại trường, tối qua vừa về đến nhà tôi đã bới tung cả nhà lên mà quên mất việc dọn dẹp nó. Tôi cặm cụi lau từng ly từng tý, nhiều ký ức hiện về trong tôi. Chiếc bàn gỗ này là nơi tôi hay ngồi học. Hồi nhỏ tôi luôn lấy cớ không hiểu bài để chạy ra đây học bài thay vì ngồi trong phòng nhàm chán. Chiếc bàn này cũng là nơi tôi với mẹ ngồi ăn cơm, những món ăn do mẹ nấu, hương vị của tình mẫu tử luôn là hương vị ngọt ngào nhất, nhớ hương vị ấy quá. Mẹ có nhớ tôi như tôi nhớ mẹ không, mẹ có luôn ở bên tôi, hay chí ít là ngay lúc này, linh hồn mẹ có ở đây không? “Mẹ à, Tiếu Vũ đến nhà mình này, mẹ có vui không?” Tôi đang mơ màng nghĩ vẩn vơ thì một tiếng hét trong bếp khiến tôi giật mình, cầm nguyên chiếc giẻ đầy bụi bẩn tôi chạy vào bếp, Tiếu Vũ đang nhảy như giẫm phải đinh, không ngừng rên rỉ. – Anh sao thế? Đứt tay hay bị làm sao à? – Tôi luống cuống hỏi. – Hành, cay quá. Thái hành, cay. – Thế mà anh cứ kêu như bò rống ấy! – Tôi bực tức đi ra ngoài tiếp tục dọn dẹp. Nói là bực tức nhưng tôi lại nhanh chóng hạ hoả bởi Tiếu Vũ là một chàng công tử bột chính hiệu, gia đình gia thế như vậy, lại là quý tử chẳng ai để anh phải động tay động chân vào những việc ấy. Còn tôi, tôi cứ xem như mình chưa từng nghe, chưa từng biết điều gì về anh để xem anh sẽ “diễn” đến đâu. Nhếch môi cười nhạt, tôi cười cho chính trái tim dần trở nên toan tính của mình. Ba phút sau, thì trong bếp lại vang lên những tiếng hét khó chịu, tôi vẫn cầm nguyên chiếc giẻ chạy vào bếp. Tiếu Vũ thấy tôi mặc dù khó chịu, mắt nhoè nhoẹt nước nhưng vẫn lộ vẻ sợ hãi. Có vẻ như anh đang sợ tôi. – Sao anh lớn đầu thế này mà lại sợ củ hành bé tý thế kia vậy nhỉ, để đấy em làm cho. – Giọng tôi hơi gắt lên. – Anh có sợ đâu. Tại nó cay quá! – Tiếu Vũ nói, một tay không ngừng quệt nước mắt, tay kia mở vòi nước lấy một ít nước cho lên mắt. – Để em làm cho. – Không, anh làm! – Tiếu Vũ ngoan cố – Em nói làm thế nào để không bị cay nữa đi. – Anh nhúng hành vào nước đi, thái chậm thôi, bớt cay đi đấy. – Tôi dịu giọng. Anh vụng về cầm dao và thái tiếp. Củ hành bé tý không vừa với bàn tay anh khiến bàn tay anh trở nên cồng kềnh hơn. Cứ khi nào định đặt dao xuống, anh lại lúng túng như thể sợ cắt vào tay mình vậy, tôi muốn ở đó để xem anh sẽ tiếp tục như nào, nhưng hình như Tiếu Vũ thấy ngại khi tôi cứ chằm chằm nhìn anh như vậy. Anh nói mà không quay lại: – Cái giẻ em đang cầm trên tay là hơi bị bẩn đấy nhé, đừng có dây vào thức ăn anh làm đấy. Em chưa dọn dẹp xong thì làm tiếp việc của mình đi. Nhà có con gái mà loạn không khác nhà của đàn ông li dị vợ ấy. – Em là đàn ông li dị vợ đấy. (bạn đang đọc truyện tại BigBang3G.SextGem.Com ,chúc các bạn vui vẻ) Sau khi tôi đi ra thì không gian lại im ắng. Sau khi lau dọn nhà xong, tôi đi vào phòng kiểm tra lại một lần nữa. Tôi muốn chắc chắn rằng sẽ không lộ ra điều gì khiến Tiếu Vũ tò mò. Tôi cất bức ảnh hồi nhỏ của anh vào tủ quần áo, cả những giấy tờ của mẹ tôi. Nhưng khi tôi để những vật ấy vào đáy tủ, tay tôi bỗng nhói đau. Tôi rút vội tay ra và thấy tay mình bị chảy máu, một nốt nhỏ như là đầu kim khâu. Linh cảm trong tôi nói rằng, có một bí mật gì đó ẩn giấu ở đây. Tôi bới vội những bộ quần áo được gấp gọn gàng, ở phía dưới hiện ra những cây kim con con nằm rải rác. Nhưng thủ phạm khiến tôi chảy máu lại là một cây kim gắn ở mặt trong của tủ. Nhìn kĩ thì đấy là một miếng gỗ rời với chiếc tủ. Tôi chạy qua nhìn mặt ngang bên ngoài của chiếc tủ và thật lạ, khoảng cách từ mặt trong đến mặt ngoài của tủ còn dư mười centimet. Vậy khoảng trống ở giữa là gì? Tôi dùng tay cậy thử miếng gỗ ở giữa ấy ra nhưng ở bên trong có vật gì đó cản lại. Tôi đang chưa biết làm cách nào để cạy miếng gỗ ấy thì tiếng động trong bếp khiến tôi giật mình. Xoảng… xoảng… xoảng! Tiếng đồ vật rơi vỡ liên tiếp vọng ra từ bếp. Tôi phủ vội quần áo che miếng gỗ kia đi, đóng tủ quần áo rồi chạy ra ngoài. – Sao thế Tiếu Vũ? – Tôi hỏi khi chưa chạy đến bếp. Anh không trả lời, nhưng cảnh trước mắt tôi đã thay anh nói lên tất cả. Trong bếp đang diễn ra cuộc chiến hoang tàn giữa Tiếu Vũ và món sườn xào chua ngọt. Trên bếp ga, chiếc chảo đang nằm ngoan ngoãn không ngừng nổ lách cách và bắn lên những giọt dầu, phía dưới, lửa không phải màu xanh mà trở thành màu vàng khi la liếm những giọt dầu ở bên ngoài và ở cả miệng chảo. Thế là đủ để tôi hiểu tình hình, Tiếu Vũ chắc chắn đã cho thịt quá ướt vào chảo dầu. Nhưng hình ảnh của đối thủ của món ăn kia, tôi bị giật mình thực sự. Tiếu Vũ không ngừng nhảy nhót theo tiếng nổ của dầu mỡ. Chiếc áo khoác ngoài được kéo kín tận cổ, che kín cả cằm. Còn trên tay Tiếu Vũ, một bên là đôi đũa đưa ra dũng mãnh, một bên là chiếc vung nồi khá lớn còn đang rỏ nước tong tong. Thấy anh như vậy tôi vừa giận vừa buồn cười, chạy vào tắt bếp. Trên tay Tiếu Vũ vẫn cầm chắc đôi đũa, anh dùng cánh tay đưa lên trán lau những giọt mồ hôi đang lăn. Có vẻ như trong cuộc chiến này, Tiếu Vũ đã trở thành kẻ bại trận, còn tôi, có lẽ là vị cứu tinh của anh ấy. – Anh ra ngoài nghỉ đi, em làm nốt cho. Nhìn ánh mắt có chút giận dữ của tôi, Tiếu Vũ ngoan ngoãn hạ vũ khí và đi ra ngoài. Tôi rót cho anh một cốc nước, và không quên trấn an tinh thần “cậu bé”: – Chắc anh đói rồi. Chờ một lát, em làm xong ngay. Dù cũng khá mệt sau khi dọn nhà, nhưng tôi không muốn chiều nay phải dọn dẹp thêm bãi chiến trường nào nữa. Tôi bắt tay vào công việc của mình, thỉnh thoảng tôi lại ngó ra ngoài để xem Tiếu Vũ có động tĩnh gì lạ không. Tuyệt nhiên không, anh ngồi trên ghế, tay cầm bịch bim bim mua ban nãy và đang xem Vua Hải Tặc, miệng cười ngoác. Khoảng ba mươi phút sau, tôi gọi Tiếu Vũ vào bếp. – Anh lấy bát đũa đi, rồi mang nồi cơm với đĩa rau này ra ngoài hộ em. – Tôi chỉ vào đĩa rau bên cạnh – món ăn với cái tên cầu kỳ – Hà Đường Nguyệt Sắc. Món ăn có màu xanh của đỗ Hà Lan, súp lơ; màu trắng của củ sen và màu da cam của cà rốt. Tiếu Vũ thấy vậy nhìn tôi ngạc nhiên. – Em biết làm món này à? Anh thích món này cực! Sao em biết nhỉ? Tôi chỉ cười. Từ nhỏ mẹ đã dạy tôi nấu ăn, tôi cũng thích vào bếp với mẹ. Có lúc, đang nấu ăn mẹ lại nhắc lại chuyện cũ, lúc mẹ đang mang thai Tiếu Vũ mẹ rất thích ăn món này. Bố Tiếu Vũ có lần cũng vào bếp nấu cho mẹ ăn. Không ngờ Tiếu Vũ cũng vậy, giống mẹ. – Món này là món gì? – Tiếu Vũ chỉ vào bát canh. – Canh củ cải tôm. – Tôi trả lời. – Em học văn mà chẳng lãng mạn tí nào, phải đặt tên nào bay bổng chút chứ! – Anh đi mà đặt tên. – Tôi nói cụt lủn, rồi gảy cơm vào miệng. – Mà sao em nấu ăn ngon thế? Sau này ai lấy em thì thích. – Anh bắt đầu đổi chủ đề. Tôi im lặng, tiếp tục ăn, thi thoảng mắt hướng lên tivi mà không nói chuyện với Tiếu Vũ. Biết là tôi cố tình phớt lờ anh, Tiếu Vũ cũng im lặng. Ngôi nhà bống dưng trở nên yên ắng lạ thường. Âm thanh nổi trội lúc ấy là tiếng cười của đám đông khán giả trong một chương trình giải trí trên ti vi, tiếng bát đũa lạch cạch, tiếng của những hơi thở và cả tiếng im lặng của suy nghĩ chạy trong đầu. Tiếu Vũ đưa bát ra trước mặt tôi. – Cho anh xin bát cơm nữa. Tôi đặt bát cơm của mình xuống và đỡ lấy bát của Tiếu Vũ. Anh không đưa bát cho tôi mà đặt xuống bàn, tay nắm nhanh lấy tay của tôi. Giật mình, tôi rút tay ra nhưng anh đã giữ chặt lấy bàn tay tôi. Mắt anh nhìn chằm chằm vào bàn tay ấy. Tôi ngượng ngùng đỏ bừng cả mặt nhưng Tiếu Vũ không để ý, anh nhìn một lúc, chừng hai ba phút mới ngẩng mặt lên nhìn tôi, hỏi: – Tay em bị sao thế? Sao lại bị sưng hết đầu ngón tay thế này? – Tiếu Vũ sờ vào đầu ngón tay tôi. – Lúc nãy em dọn dẹp, chẳng biết sưng lúc nào. – Thế còn cái này? – Tiếu Vũ chỉ vào vết kim châm.

Một vết bé tí mà anh cũng nhận ra, đúng là máu nhà báo nhiễm vào anh thật rồi. Tôi rút tay ra mà không trả lời. Tôi nhìn anh vẻ đầy nghi ngại. Cảm giác sợ hãi lấn át lí trí của tôi. Mơ hồ tôi sợ, sợ anh bám đuổi sự thực về cha mẹ anh, tôi sợ sự thật sẽ làm anh tổn thương. Và tôi cũng sợ, sợ nếu như anh đối xử với tôi chỉ vì mục đích tìm câu trả lời cho sự hiếu kỳ của anh, có phải trái tim tôi sẽ bị tổn thương hay không? Thấy tôi im lặng, Tiếu Vũ nhẹ nhàng nói: – Nếu đau thì không được giấu, nghe không. Ngốc nghếch? – Anh thích em thật sao? – Tôi ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt cương nghị của anh. Như ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi, Tiếu Vũ ấp úng, trong đôi mắt anh lộ rõ vẻ lúng túng. – Sao em lại hỏi vậy? Rõ ràng là em biết anh đang theo đuổi em mà. – Anh thích em hay vì lý do khác mới ở bên cạnh em? – Anh… thích em! – Em cần câu trả lời thật lòng. Có thật là chỉ vì thích em mới ở bên cạnh em không? – Tôi hỏi lại một lần nữa. Tiếu Vũ tránh ánh mắt của tôi nói: – Anh… anh… Tiếu Vũ chưa kịp nói hết câu thì ở ngoài cửa có tiếng bấm chuông gấp và dài. Tôi nhìn anh, thở dài rồi đi ra phía cửa. Tiếng chuông của vẫn gấp gáp và kéo dài. Cạch… Tôi mở cửa ra và không giấu nổi sự ngạc nhiên bởi sự xuất hiện của người đối diện. Tôi khẽ cúi đầu trước khi mở lời chào.

CHAP 6

- Bác! Bác vào nhà ạ. – Tôi nói, giọng hơi run pha lẫn ngạc nhiên. – Để khi khác! Tiếu Vũ đang ở đây đúng không, cháu gọi nó ra bác có chuyện cần nói với nó. – Bác Vỹ Đông – bố Tiếu Vũ nhẹ nhàng nói với tôi. – Bác chờ cháu một chút. – Sao thế Lệ Dương? – Tiếu Vũ hỏi tôi. – Bố anh đến, anh ra ngoài đi, bác tìm anh. Tiếu Vũ nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, nhưng anh vẫn đi ra ngoài, đến cửa anh khựng lại khi thấy bố mình. Anh bảo tôi dọn bát vào bếp để lát nữa anh rửa, chắc anh không muốn tôi nghe cha con anh nói chuyện. Họ nói chuyện với nhau khá lâu, đôi lúc tôi nghe thấy họ to tiếng với nhau. Dù rất tò mò nhưng tôi thấy không tiện khi ngồi ở phòng khách nên dọn dẹp đồ ăn, vào bếp rửa bát. Khi rửa bát, suy nghĩ tôi mải miết chạy lòng vòng. Sao bố của Tiếu Vũ lại biết anh ấy đang ở nhà tôi? Họ đang tranh luận về vấn đề gì mà gay gắt đến vậy? Liệu bác ấy có hiểu lầm rằng tôi và Tiếu Vũ đang yêu nhau hay không? Hay bác ấy sợ rằng Tiếu Vũ sẽ biết được sự thật về thân thế của anh ấy? – Ngốc! Đang nghĩ gì thế? – Tiếu Vũ bước vào chạm nhẹ tay vào gáy tôi khiến tôi giật mình làm rớt bát vào chậu nước. – Anh làm gì thế? Giật cả mình! – Tôi gắt. – Ai bảo em cho anh ăn bánh bơ đội mũ phớt. Anh có việc, phải về đây, em ngoan ngoãn dọn dẹp nhà cửa cho gọn gàng đi nhé, lần sau anh sẽ nấu cơm rửa bát bù. – Bác trai đâu? – Bố anh về trước rồi, bố nhờ anh chuyển lời cáo từ đến em, và mời em rảnh thì đến nhà chơi. – Không có chuyện gì thật chứ? – Tôi hỏi. Tiếu Vũ không nói gì, chỉ mỉm cười, véo má tôi một cái rõ đau. Càng ngày anh ấy càng lấn lướt tôi. Nhưng còn trêu đùa tôi được như vậy, có lẽ mọi chuyện vẫn ổn. – Anh đi cẩn thận nhé! – Tôi nhìn Tiếu Vũ bước xuống cầu thang, nói với theo. Tiếu Vũ đi rồi tôi tiếp tục rửa bát và dọn dẹp nhà cửa. Mải suy nghĩ về việc bác Vỹ Đông đến khiến tôi quên mất một việc quan trọng hơn cần phải làm, đến khi bước vào phòng ngủ tôi mới nhớ ra có một thứ tôi cần phải khám phá. Tôi ra ngoài chốt cửa cẩn thận, đảm bảo trong nhà chỉ có một mình tôi. Khi tôi đi kéo lại rèm cửa sổ thì phát hiện ở căn hộ của toà nhà đối diện có một người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào nhà tôi. Tôi hốt hoảng kéo nhanh rèm cửa, tim đập loạn lên. Tôi ngồi thụp xuống, len lén nhìn vén một góc rèm, ở bên kia, người đàn ông ấy vẫn ở đó, nhìn thẳng vào nhà tôi. Sự sợ hãi len lỏi dần vào từng mạch máu, người tôi run lên bần bật, tôi ngồi bệt xuống đất, lưng dựa vào tường, thở gấp. Rồi tôi nhẹ nhàng đi về phía tủ quần áo tìm một bộ quần áo ngủ. Tôi thay quần áo rồi lại kéo rèm cửa sau đó tôi đi lấy nước tưới mấu chậu hoa ở bên cửa sổ. Người đàn ông kia đứng đó một lúc rồi bỏ đi và không quên kéo cửa. Tôi thở hắt ra, dù trong lòng vẫn nơm nớp lo sợ. Tôi không rõ người đàn ông lạ kia có phải là đang theo dõi căn hộ tôi đang ở hay không hay chỉ là vô tình đứng đó? Có phải đó là một kẻ biến thái mà vì tôi ít khi ở nhà nên không biết được? Hay bởi tôi quá đa nghi mà thôi? Dù là thế nào, tôi cũng cần phải cẩn trọng hơn. Tôi lấy điện thoại và gọi điện cho Lưu Linh. – Sao thế, ngốc? Mới không gặp vài ngày mà đã nhớ tao rồi à? – Giọng Lưu Linh hớn hở. – Nhớ cái đầu mày ý? Đang làm gì đấy? Không bận thì qua nhà tao đi! – Có chuyện gì thế? Không chịu được ở một mình à? – Chuyện dài lắm, qua đây đi, càng nhanh càng tốt nhé! – Ừ, thế chờ đi.

Lưu Linh cúp máy còn tôi thì gấp quần áo trong lúc chờ đợi cô bạn đến. Tôi không nghĩ việc khám phá bí mật lúc này lại là một việc làm sáng suốt. Cửa sổ tôi vẫn để mà không kéo rèm, tôi đang bày vẽ lên một trạng thái cây ngay không sợ chết đứng. Khoảng ba mươi phút sau thì có tiếng đập cửa ầm ầm ở bên ngoài. Tôi chưa vội mở cửa mà lấy điện thoại gọi cho Lưu Linh. Tôi chưa kịp nói gì thì đầu máy bên kia đã vang lên giọng hét choe choé: – Ra mở cửa đi, gọi điện gì nữa thế? Tôi thở phào, chạy ra mở cửa. Khi tôi vừa mở cánh cửa thì… bộp, chiếc túi xách của Lưu Linh nằm gọn trong lòng tôi. – Cái con ranh này, mày làm gì thế? Gọi tao đến rồi đập cửa cả tiếng đồng hồ mà không chịu mở cửa, còn gọi điện xác minh nữa. Mày có biết là vì

Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Hình ảnh quảng bá mới cho season 2 của Aldnoah Zero được đặt tại ga Shinjuku

MP4: Acchi Kocchi

Tựa manga Sore Ga Seiyuu! của tác giả Kenjiro Hata sẽ được chuyển thể thành anime

MP4: Acchi Kocchi

MP4: Trinity Seven

MP4: Acchi Kocchi

MP4: Trinity Seven

TAG: