Snack's 1967
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Nước Mắt Của Nắng, Nụ Cười Của Mưa

Nước Mắt Của Nắng, Nụ Cười Của Mưa



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
tìm hiểu về thân thế và cái chết của Lưu Soái Trì. Ông ấy chết trong căn hộ của chính mình, do một vụ hoả hoạn, mọi thứ trong nhà đều cháy rụi nên không thể tìm được thủ phạm gây án. Cảnh sát đã điều tra những người thân tín của Thôi Hồng Châu nhưng không có manh mối. Họ kết luận do sơ suất, chập điện gây cháy nhà. Điều không bình thường là gia đình có ba người, nhưng chỉ có hai vợ chồng ở trong nhà, cậu con trai hai tuổi khi ấy không thấy xác nhưng lại mất tích sau vụ hoả hoạn đó. Liệu mẹ tôi có liên quan gì đến vụ việc ghê rợn thế này. Tôi khẽ rùng mình nhớ lại gói bột trắng trong tủ quần áo và cả số tài sản ấy nữa. Số tài sản ấy đủ cho rất nhiều người sống sung sướng cả đời. Nằm mãi cũng mỏi, tôi cố ngồi dậy rồi đi ra ngoài phòng khách rót nước uống. Đến giữa phòng khách tôi thấy cảm giác hơi lạ, có lẽ bởi chiếc bàn đã bị chuyển đi tạo nên khoảng trống. Nhìn tấm lót sàn bị xước, tôi hơi xót. Khi nào hết đau hẳn có lẽ tôi sẽ dùng tiền lương một tháng để thay toàn bộ lớp lót mới, dù sao thì cũng sắp sang năm mới. Hi vọng một thứ gì đó mới mẻ sẽ mang lại nhiều điều may mắn hơn. Khi quay lại giường thì tôi nhận được tin nhắn của Tiếu Vũ, anh nói rằng anh tìm hiểu được vài điều mới, khi về sẽ đến thăm tôi và anh cũng thuê người bí mật bảo vệ tôi. Tin nhắn của Tiếu Vũ khiến tôi yên tâm hơn nhiều, ít ra là anh ấy vẫn đang an toàn. Tôi xem lại một lần tin nhắn của Tiếu Vũ và xoá đi. Cảm giác ở một mình trong khi không khoẻ thật là khó chịu. Trước kia, có lẽ mẹ cũng vậy, thậm chí còn khó chịu hơn tôi bởi chờ đón bà là cái chết, là sự rời xa tôi, rời xa Tiếu Vũ – con đẻ của bà. Khi ấy mẹ đã nghĩ gì? Tôi chỉ biết trong những câu chuyện mẹ kể thì bác Vỹ Đông – cha của Tiếu Vũ là người mẹ yêu nhưng họ không thể đến với nhau vì họ có cuộc sống của riêng mình. Vì sao người phụ nữ ấy lại làm vậy? Bà ấy đem Tiếu Vũ đi, và chăm sóc anh ấy như con đẻ? Bà ấy có yêu thương Tiếu Vũ không hay chỉ muốn trả thù mẹ tôi nên mới vậy. Bất giác, tôi sợ người đàn bà quyền lực với nụ cười lạnh buốt ấy. Tôi lên Baidu và tìm thông tin về bà. Không ít bài báo giật tít với cái tên Dương Phi Điệp – một người phụ nữ quyền lực đi lên từ ngành an ninh. Bà chính là cấp trên của Lưu Soái Trì, người đã bắt được Thôi Hồng Châu. Ra vậy. Có thể bà ấy chính là cấp trên, mà cũng chính là một nhân vật trong đường dây buôn ma tuý ấy. Nếu như… nếu như người phụ nữ ấy là một tội phạm ma tuý, tôi không dám nghĩ kết cục dành cho tôi sẽ là gì nếu cứ đi sâu vào quá khứ thế này. Lấy chiếc gối kê vào đầu giường, tôi ngồi dựa lưng và nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết rơi. Tuyết rơi liền ba hôm nay rồi. Chỉ còn hai tuần nữa là đến tết. Tết này, chắc sẽ cô đơn lắm đây. Tôi nhìn sang nhà đối diện, người đàn ông lạ mặt lại xuất hiện nhưng lần này gã không nhìn chằm chằm vào cửa sổ nhà tôi mà lúi húi dọn dẹp trong nhà, dù căn phòng không mấy bừa bộn. Có vẻ như vị thế của tôi và gã đã hoán đổi cho nhau. Giờ thì tôi là người đang nhìn chằm chặp vào căn hộ ấy. Gã vừa dọn dẹp, thi thoảng lại ngước lên và thấy tôi. Gã lúng túng cúi xuống. Tay gã vụng về cầm chiếc khăn lau đi lau lại cửa kính. Tôi đoán gã là một kẻ biến thái ưa ngăn nắp gọn gàng. Khoảng mười phút thì gã lau xong ô cửa, không thiếu một centimét vuông nào cả. Sau đó, gã từ từ kéo rèm cửa lại, không cho tôi làm phiền gã thêm nữa. Tôi thở dài, tự cười một mình, chọn bừa một cuốn tiểu thuyết và nằm đọc. Hết nằm nghiêng trái lại nghiêng phải cuối cùng tôi gấp cuốn sách lại vì tiếng kêu rột rột phát ra từ bụng. Cũng gần sáu giờ rồi. Lười biếng đặt chân xuống giường, tôi đi vào bếp. Thời gian chậm chạp trôi như kiến bò gốc đa, một ngày trôi qua thật nhàm chán. Đến tối, ăn cháo và uống thuốc xong, tôi kéo chiếc chăn mỏng ra sofa nằm xem ti vi. Bỗng có tiếng gõ cửa khiến tôi giật mình. Ai lại đến vào lúc này nhỉ. Tôi chậm chạp đi về phía cửa, tiếng đập cửa càng lúc càng dồn dập. – Lưu Ninh à? – Tôi ngạc nhiên hỏi. – Không tớ thì ai. Cậu làm gì mà nhắn tin không trả lời, gọi điện không nghe máy thế. Tớ cứ tưởng cậu bị làm sao. – Lưu Ninh nói như mắng tôi. – Tớ để điện thoại trong phòng. Ở nhà một mình chán quá. Buồn chết đi được. – Cậu còn đau nhiều không? – Lưu Ninh ân cần hỏi. – Vẫn. Chẳng làm được gì. Cả ngày chỉ nằm thôi. Lưu Ninh không hỏi gì thêm, cậu ấy đi vào bếp, lụi hụi ở trong đó một lúc lâu. Không cần vào trong tôi cũng biết cậu ấy đang kiểm tra nồi cháo xem tôi có ngoan ngoãn ăn hay không. Tiếng vòi nước mở xối xả, cậu ấy đang rửa mấy chiếc bát tôi vứt chỏng chơ ở đó. Sau đó thì đến tiếng băm băm chặt chặt. “Lại một nồi cháo mới nữa rồi.” Tôi nghĩ thầm trong đầu. – Tớ nấu cháo thịt băm, mai đổi bữa cho cậu. Đang yếu thì chịu khó ăn cháo. Khỏi ốm rồi thì thích ăn gì tớ mời nhé. – Cậu chu đáo quá. Lưu Linh khen cậu mãi, nói thích có người yêu như cậu. – Lưu Linh? – Lưu Ninh ngạc nhiên hỏi tôi. – À, bạn cùng lớp, cùng phòng của tớ, trưa nay cậu ấy qua đây. – Xinh không? – Lưu Ninh nói – Giới thiệu cho tớ đi. Lúc này Lưu Ninh đã đến gần tôi, đầu cúi sát xuống. Tôi cúi mặt tránh đi. Ai mà biết được cậu ấy sẽ làm gì tiếp theo. Cậu ấy nhếch mép cười rồi quay đi ngồi xuống ghế đối diện. Mãi tôi mới dám ngẩng mặt lên. Cậu ấy cười nhe nhởn như muốn trêu tức tôi. Lưu Ninh ngồi nói chuyện với tôi, lát lát cậu ấy lại chạy vào bếp. Đến khi nấu xong cháo thì cậu ấy mới về, trước khi về, cậu ấy dặn dò tôi đủ thứ và không quên hôn nhẹ lên má tôi. Đêm ấy tôi ngủ ngon, không biết vì mệt, vì thuốc hay vì điều gì khác. (bigbang3g.sextgem.comchuc cac ban vui ve) Trong vài ngày, ngày nào Lưu Ninh cũng đến nhà, nấu ăn và nói chuyện phiếm với tôi. Lúc rảnh rỗi tôi đọc truyện hay nhắn tin nói chuyện với Tiếu Vũ. Gần một tuần thì tôi đỡ hẳn, vết thương trên đầu chỉ còn là vết xước nhỏ. Cũng chỉ còn vài ngày là tết, tôi gọi điện cho chị Hiểu Thư nói rằng sau tết mới đi làm lại, chị đồng ý và hỏi thăm qua sức khoẻ của tôi. Tiếu Vũ nhắn tin cho tôi nói rằng anh đã về và hỏi tôi khi nào đi sửa sang mộ cho mẹ để anh đưa tôi đi. Khi biết Tiếu Vũ đi cùng tôi, Lưu Ninh không vui, anh nhìn tôi với ánh mắt tức giận nhưng nhanh chóng dịu xuống khi tôi nhẹ nhàng nói: – Có lẽ tớ sẽ có nhiều điều muốn chia sẻ với cậu, hi vọng là cậu đủ kiên nhẫn. Càng gần tết tuyết rơi càng nhiều, càng dầy. Hết lớp tuyết này đến lớp tuyết khác thay nhau phủ lên cuộc sống tưởng như yên ả. Hôm ấy Tiếu Vũ đến đón tôi từ sớm, nhìn anh gầy đi, đôi mắt sâu nhìn xoáy vào tôi. Anh bảo tôi lên xe ngồi trước còn anh cất đồ tôi chuẩn bị mang đi ra ghế sau của xe. Quay lại nhìn anh cẩn thận để túi đồ, tôi thấy bên cạnh cũng có một túi đồ khác, chắc anh cũng tự chuẩn bị. – Đi nhiều thế chắc anh mệt lắm. – Tôi mở lời. – Ừ, cũng hơi mệt. Em thì thế nào, còn đau không? – Anh quay sang nhìn tôi, lo lắng hỏi. – Một chút thôi, bây giờ đi lại bình thường rồi, mấy hôm trước em chỉ ở nhà nằm và ăn cháo trường kỳ thôi. – Anh đang điều tra về Lưu Ninh, anh cảm giác có điều gì không bình thường ở cậu ấy. – Lưu Ninh? – Ừ, giữa em và cậu ấy có vẻ không đơn thuần là bạn nhỉ? – Anh thở dài rồi nói tiếp – Anh không dám giữ em cho riêng mình, anh tôn trọng tình cảm trong em nhưng hãy sáng suốt đừng để mọi thứ đi quá xa. Anh không muốn em bị tổn thương. Tiếu Vũ nói mà không nhìn tôi, anh nhìn đường, hai bàn tay nắm chặt vào vô lăng. Dường như thời gian và những thay đổi đã khiến trong Tiếu Vũ đánh mất đi cậu bé nghịch ngợm, cũng không còn thấy một chàng trai ưa nói ưa cười ưa khua môi múa mép. Chỉ còn anh lặng lẽ, điềm đạm, ưu tư. Hai chúng tôi bước vào con đường nhỏ, lác đác quanh khu nghĩa trang rộng lớn có những đám khói lờ dờ bay lên cao. Đông lạnh, ai cũng kín mít, chẳng rõ mặt người. Những xác pháo đỏ nhoè nhoẹt lẫn vào băng tuyết chỉ khiến cảnh sắc nơi đây thêm u ám. Tiếu Vũ lặng im theo sau tôi. Tôi biết giờ anh đang có rất nhiều tâm trạng. Lần đầu tiên anh gặp người sinh ra mình là khi người ấy đã đi rất xa, mẹ của anh, giờ chỉ sống trong kí ức của những người quanh anh. Đến mộ của mẹ, tôi lấy một chiếc chổi nhỏ để quét lớp tuyết dầy. Tiếu Vũ đứng thất thần nhìn tấm ảnh nhỏ ở bia mộ. Nhìn anh như vậy tim tôi nhói đau. Nước mắt lăn một vệt dài, đóng băng lạnh buốt trên má. Bàn tay to lớn của anh chầm chậm miết trên tấm ảnh. “Mẹ à, Tiếu Vũ đến thăm mẹ rồi đấy. Mẹ có thấy không?” Tôi thì thầm. Quét dọn xong tôi giúp anh bày hoa quả. – Sao anh biết mẹ thích hoa hồng vàng? – Tôi hỏi. Anh không trả lời tôi. Đến khi tôi gọi anh vài lần anh mới giật mình hỏi lại: – Em vừa bảo gì thế? Tôi lắc đầu, anh cũng không hỏi lại mà lầm lũi cúi xuống. Tôi biết anh đang cố để che đi những cảm xúc của anh. Gỡ cả hai bó hoa tôi và anh mua, tôi bó lại thành một bó lớn đặt lên trên. Hồng vàng kiêu hãnh trong khung cảnh lạnh giá. Tiếng pháo lẹt đẹt, xác pháo bay xác xơ bay lên cùng với đám tro của tiền vàng tạo nên bức tường vô hình ngăn cách tôi và anh. Khói leo lắt bay mà đủ làm mắt cay. Giọng đều đều, tôi phá tan bức tường u ám kia bằng câu chuyện về mẹ. Tôi kể anh nghe về mẹ, về những gì tôi biết về anh từ nhỏ. Mẹ luôn nhớ sinh nhật của anh, tôi cũng vậy vì năm nào cũng thế, cứ đến sinh nhật anh hai mẹ con đều tổ chức sinh nhật dù thiếu nhân vật chính. Giọng tôi trở nên méo mó khi nhắc đến những chiếc áo, chiếc khăn mẹ đan mà chưa một lần đưa cho anh. Và cả khi tôi vào đại học, cuối tuần mẹ đều chờ đợi tôi về để nấu những món ăn thật ngon – những món ăn bố anh thích – anh thích và đôi mắt vỡ vụn khi nghe tôi nhắc đến tên anh. – Cuộc sống của em và mẹ luôn có anh! – Tôi nhìn anh. Tiếu Vũ đưa tay lau nước mắt trên má tôi rồi ôm tôi vào lòng. Bờ vai, đôi bàn tay rắn chắc run rẩy siết mạnh. – Cảm ơn em đã ở bên mẹ, ở bên anh. – Không, em phải cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ đã đưa em ra khỏi cuộc sống lang thang, để có một gia đình, một mái nhà. Với em, quan tâm đến anh chính là niềm vui duy nhất em có thể đem đến cho mẹ. Tiếu Vũ buông tay ra, ngạc nhiên hỏi tôi: – Em không phải con đẻ của mẹ? – Không, em là đứa trẻ không gia đình được mẹ đưa về nuôi. Anh nhìn tôi lâu hơn như không tin vào mắt mình. Phải chăng anh đã nghĩ tôi và anh là anh em ruột? Chúng tôi trở về khi đã quá trưa. Anh mời tôi ăn trưa, chúng tôi ngồi đối diện nhau, vụng về, xa lạ. – Em sẽ chờ anh chứ? – Tiếu Vũ hỏi. – Chờ anh? – Chờ cho mọi việc sáng tỏ. Thời gian qua anh đã rất mệt mỏi. Những ẩn số luôn ám ảnh anh, nhất là khi anh biết mẹ đẻ của mình là ai. Anh đã nghĩ, em là em gái của anh. Anh đã buông tay khi biết không thể… em hiểu đấy, anh đã nghĩ rằng anh thất tình. Nhưng anh không thể đừng việc quan tâm đến em, có lúc anh tự nhủ với mình rằng, anh vẫn có thể quan tâm đến em, vì em là em gái của anh, cũng vì giờ đây có thể anh là người thân duy nhất của em nên anh còn phải bảo vệ và chăm sóc em. Anh cần em chờ anh, Lệ Dương ạ. Tôi đã rất xúc động khi anh nói vậy. Tôi biết giờ đây tôi hiểu anh. – Tí nữa anh đưa em đi mua một ít đồ nhé. Em muốn dọn dẹp lại nhà, sắp tết rồi. Anh mỉm cười gật đầu, một nụ cười không gượng gạo. Một nụ cười tôi đã gặp từ lâu. Nụ cười của anh khiến tôi an tâm hơn nhiều. Cả buổi chiều hôm ấy anh kể tôi nghe về mẹ. Chuyến đi Cao Phong của anh là về quê ngoại của mẹ, nơi mà tôi chưa đến, chỉ thoáng biết qua những câu chuyện hiếm hoi về ngoại mà mẹ kể cho tôi. Mẹ là một thiếu nữ đẹp trong thôn. Cứ sang xuân, ở đó cả thôn lại trồng hoa, các loại hoa nhiều màu sắc, chỉ riêng có mẹ thích trồng hoa hồng vàng – loài hoa mẹ thích. Nhưng mẹ đã rời thôn nhỏ bé ấy đến thành phố này, rồi làm việc trong công ty của Thôi Hồng Châu. – Mẹ chưa từng kể cho em? Mẹ nói rằng mẹ đã làm phụ việc ở quán ăn… – Ừ, đó là sau khi lên thành phố và trước khi Thôi Hồng Châu tìm gặp mẹ. Sau đó anh không tìm được gì thêm. Mọi việc xảy ra đã quá lâu rồi. Nhưng anh nghĩ họ có mối quan hệ mật thiết và mẹ biết rõ những việc Thôi Hồng Châu làm. – Lưu Soái Trì thì sao? – Tôi hỏi. – Lưu Soái Trì và bố anh là bạn thân, ông ấy đã nhờ bố anh sắp xếp cho mẹ một công việc sau khi bắt được Thôi Hồng Châu. Cũng có lẽ từ đấy bố và mẹ quen nhau. – Anh biết vì sao anh không ở với cả bố và mẹ không? – Bố anh nói rằng khi ấy mẹ anh – mẹ bây giờ đã rất tức giận khi phát hiện bố ngoại tình. Nhưng bà đã chịu nhịn vì bà vô sinh, sau đó đón anh về nuôi. Dù sao thì anh cũng phải cảm ơn bà ấy vì bà ấy luôn đối tốt với anh. Tôi ghi nhớ mọi thứ, có nhiều chi tiết không trùng hợp và cần được làm sáng tỏ. Tôi vờ như mọi thứ anh nói đều đúng, tỏ ra vui vẻ. Sau khi mua xong giấy lót nền nhà và một vài thứ chuẩn bị cho tết anh đưa tôi về nhà. Đây là lần thứ hai Tiếu Vũ vào nhà tôi nhưng anh như trở thành người khác. Anh nhìn mọi đồ đạc một cách chăm chú. Để anh ở ngoài phòng khách, tôi vào phòng của mẹ lấy tấm hình hồi nhỏ cho anh xem. Anh cầm khung ảnh ấy lâu rất lâu rồi ôm nó vào ngực. – Dọn nhà xong em lấy cho anh vài thứ nữa. Giờ anh vào phòng ngủ giúp em kéo cái bàn ra đây đi. – Tôi nói. – Thay xong lót nền nhà rồi anh với em khiêng nó ra cũng được mà.

Tôi cười rồi chợt nhận ra mình khá ngố. Tiếu Vũ chỉ về chiếc ghế sofa nói rằng tôi và anh ấy cần chuyển tạm nó đi thì mới kéo tấm lót cũ đi được. May mà có sự giúp đỡ của Tiếu Vũ nếu không chiếc ghế ấy đã không nhẹ nhàng đến thế. Chuyển xong, hai người mỗi người một góc cuốn lớp lót kia lên. Tôi không nhớ lần cuối cùng tôi và mẹ thay miếng lót ấy là khi nào, đã rất lâu rất lâu rồi. Đã có lần tôi hỏi mẹ vì sao phòng ngủ thì cứ hai ba năm lại thay một lần mà phòng khách lại không thay. Mẹ chỉ bảo là nhà có mấy khách mà thay, tôi thấy không giống với tính cách của mẹ nhưng cũng không hỏi thêm gì nhiều vì quả đúng là nhà tôi chẳng mấy khi có khách. Mọi việc rất suôn sẻ cho đến khi chúng tôi kê lại chiếc bàn và chiếc sofa, miếng gỗ ở dưới chân ghế bị bung ra. – Chiếc ghế này có từ khi nào thế, Lệ Dương? – Lâu lắm rồi, em chẳng nhớ đâu. – Cho vào viện bảo tàng được rồi đấy. – Chắc phải mười năm nữa, em đi làm có tiền mới thay được. – Anh mua bộ khác cho em. – Tiếu Vũ nói. Tôi quên mất anh là một thiếu gia – một cậu ấm chính hiệu, nên nói đùa. – Anh mua luôn cả nhà mới cho em đi. – Anh mua nhà rồi em về ở với anh nhé. – Tiếu Vũ trả lời thật thà, chứ không như lời nói đùa của tôi. Tôi không thèm trả lời anh, chạy đi tìm chiếc búa và mấy cái đinh con con để nẹp lại chân ghế bị bung. Khi lật ngược chiếc ghế lên, cả tôi và Tiếu Vũ không khỏi ngạc nhiên vì bên trong chiếc ghế có một sấp giấy tờ được bọc cẩn thận trong túi. Không ai bảo ai, chúng tôi tiếp tục nói đùa bâng quơ trong khi lấy túi giấy ra, đóng đinh lại cho chiếc ghế. Tôi mở ti vi, chọn một kênh giải trí vui nhộn với âm lượng khá lớn. Tiếu Vũ nhanh nhẹn lấy điện thoại ra chụp lại từng tờ giấy. Xong xuôi, anh đưa tập tài liệu cho tôi và thì thào: – Cất cẩn thận. Có thể mấy ngày tới anh lại bận đấy. Anh cũng sẽ chuyển chỗ tài liệu này vào mail cho em. Lại thêm một bức màn bí mật được hé mở. Tôi và Tiếu Vũ lại lao vào nó như hai con thiêu thân lao vào đống lửa mà không ý thức được rằng những việc chúng tôi làm đã đi quá giới hạn. Chiếc kim đã quá lớn trong quả bóng bí mật, chúng tôi liệu có đủ sáng suốt để giữ cho những điều tốt đẹp đang có sẽ nguyên vẹn hay không?

Tối hôm ấy, tôi nấu cơm còn Tiếu Vũ xem những tài liệu chúng tôi tìm được. Nhưng chúng tôi không n
prev1...8910

Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Ly sữa nóng

Manga Jokamachi no Dandelion 4 Panel sẽ được chuyển thể thành anime

Vietsub: Wonderful Wonder World

Manga Jokamachi no Dandelion 4 Panel sẽ được chuyển thể thành anime

Ngất ngây với bộ ảnh thiếu nữ quên mặc nội y

Manga Jokamachi no Dandelion 4 Panel sẽ được chuyển thể thành anime

Ngất ngây với bộ ảnh thiếu nữ quên mặc nội y

TAG: