hài lòng. Thời gian cứ chầm chậm trôi, tíc ta tíc tắc như chiếc đồng hồ gắn trên tường. Ở ngoài, trời xanh nắng vàng nhưng tuyết rơi loã xoã. Những bông tuyết trắng tinh bay miên man giữa bầu trời. Tôi khẽ thở dài. – Sao thế? – Lưu Ninh hỏi. – Tuyết rơi. – Tuyết rơi thì sao? Đẹp mà. – Ừ, đẹp thì có đẹp nhưng sáng nay tớ từ trường ra, cây gẫy lá rụng hơi nhiều. – Tôi lại thở dài, thườn thượt. – Ôi tiểu thư của tôi. Ai đã giết chết con người lãng mạn trong tiểu thư rồi. Lá rụng để sau này mọc lá mới, cành gẫy để sau này mọc cành mới. Thử café mới đi, xem tâm trạng có khá khẩm hơn không. Tôi nhấp một ngụm café. Quả thật, hôm nay tôi như một con người khác cảm nhận cuộc sống. Mùa đông năm nay đến sớm, cuối tháng mười tuyết đã rơi. Nhiều người nghĩ tuyết đẹp, nhiều người thích thú thoả thuê đi nghịch tuyết, nắm những nắm tuyết thật to né
ném vào nhau, tôi cảm nhận được niềm vui ấy, nhưng sao, trước mắt tôi chỉ là màu trắng tang tóc thê lương. Mùi nhựa cây xộc đầy lên mũi, những giọt nhựa lăn dài đóng băng trên thân cây. Hàng đám lá xanh lìa cành. Ừ, tuyết có đẹp. Nhưng thật lạnh lùng và tàn nhẫn. – Sao? Khá hơn không? – Lưu Ninh hối hả hỏi tôi. – Ừ, ngon. Mà sao cậu pha café ngon thế nhỉ. – Ừ thì pha café là nghề của tớ mà, không pha ngon sao nhận vào làm. – Cũng phải. – Tôi cười, nháy mắt với Lưu Ninh.
- Lưu Ninh, em pha hai tách Nụ Cười Của Nắng, còn Lệ Dương chuẩn bị cho chị hai miếng bánh kem nhé. – Ok, boss. – Cả hai đồng thanh và nhấm nháy nhau. Không biết lần này chị Hiểu Thư hẹn hò với anh chàng nào. Hiểu Thư là một phụ nữ khá thành đạt, chị chưa đến ba mươi, và quán café này cũng do chị tự mở từ thời sinh viên nên đến giờ tạm coi là thứ thương hiệu. Có điều, chị ấy vẫn lẻ bóng. Nhưng không vì thế mà Hiểu Thư u sầu, chị vẫn khá lạc quan, và khi có đối tượng nào đó tán tỉnh, chị thường hẹn họ đến đây, như là một cách quảng cáo cho quán vậy. Và đương nhiên, chị luôn giả vờ như mình là khách quen chứ không phải là chủ quán. Những lúc như vậy, nhìn chị rất “đáng yêu”, khác với vẻ nghiêm khắc hàng ngày. Hiểu Thư ngồi mơ màng bên cửa sổ, tay vô tình lật giở những trang tạp chí. Khoảng mười phút sau, chị nhìn điện thoại và mỉm cười vẫy hai đứa tôi. Tôi vừa đặt những thứ tôi và Lưu Ninh chuẩn bị lên bàn và quay vào quầy phục vụ thì sững người vì sự xuất hiện của Tiếu Vũ. Càng ngạc nhiên hơn, khi Tiếu Vũ bước về phía tôi, mỉm cười rất tươi. Khi đến gần phía tôi, anh đưa tay khiến tôi giật mình tránh sang một bên, ở phía sau, chị Hiểu Thư cười vang. Tôi quay lại nhìn, chị cũng đang đưa tay ra và cười rất tươi. – Rất vui được gặp cậu! – Thư Hiểu nói khi bắt tay Tiếu Vũ. – Em cũng vậy, rất vui khi được gặp bà chủ trẻ – xinh đẹp. – Tiếu Vũ bắt đầu múa mép. Tôi thật không hiểu đâu mới là con người thật của anh ấy. Có lúc, tôi thấy anh như đứa trẻ, có lúc lại như ông cụ, có lúc là con – của – mẹ, và nhiều con người khác nữa trong anh. Gương mặt tôi dần trở nên khó hiểu, và tôi thấy Lưu Ninh dường như cũng vậy. Cậu khẽ nhíu mày, và tỏ vẻ hài lòng. Rồi, tôi và cậu ấy không tám chuyện mà lặng lẽ làm việc mình cần làm, nhưng đôi khi chúng tôi vẫn có gắng len lén nhìn về phía ấy. Họ nói chuyện như đã quen biết từ lâu. Bỗng họ nói gì đó, nhìn tôi và Tiếu Vũ lấy ra từ trong túi xách vài khung ảnh với nhiều kích cỡ khác nhau. Hiểu Thư nhìn những bức ảnh ấy với vẻ khá ngạc nhiên xen lẫn thích thú. Họ nói chuyện thêm một lúc thì Tiếu Vũ đeo túi xách lên vai, có vẻ như anh ấy định ra về. Nhưng không biết do nhã ý hay muốn trêu chọc tôi, anh bước về phía quầy phục vụ, nhìn chằm chằm vào tôi và nói: – Người mẫu bé nhỏ, chăm chú làm việc đi, đừng nhìn ngang nhìn dọc nữa. Vì chị Hiểu Thư ở đấy nên tôi chẳng thể làm gì Tiếu Vũ cả, chỉ biết cười gượng gạo, may mà chị Hiểu Thư không có vẻ bực tức gì khi Tiếu Vũ nói vậy. Đến khi Tiếu Vũ đi hẳn, chị gọi Lưu Ninh đến và bảo Lưu Ninh đi treo những bức ảnh kia lên. Tôi đã muốn đâm đầu vào tường khi nhìn những bức ảnh ấy, là tôi, là chùm ảnh “Nụ cười của nắng” do Tiếu Vũ chụp. Dù đã biết qua về bức ảnh Tiếu Vũ chụp tôi, nhưng biểu hiện của Lưu Ninh dường như cũng là ngoài những gì cậu ấy nghĩ. Cậu ấy nhìn rất lâu, rất sâu và mỉm cười khó hiểu. Nhiều khi tôi thấy sợ những nụ cười ấy của Lưu Ninh, trông cậu ấy như thể đang nắm giữ âm mưa gì đó, khác với vẻ hiền lành mọi khi của cậu. – Lệ Dương. Đẹp thật đấy. – Lưu Ninh khen, giọng cậu pha chút châm biếm. – Này, đừng có trêu tớ nữa. Tớ xử lý cậu đấy. – Đẹp thật mà Lệ Dương, nhìn em trên ảnh, công nhận như người mẫu chuyên nghiệp. – Thôi em xin hai người, cho em chút bình yên. – Nói rồi tôi chạy vào phòng nghỉ, nếu tôi còn ở đấy, hai người ấy sẽ trêu đến khi tôi không tìm được lỗ nẻ nào để chui vào mất. Tôi không nghĩ sự việc sẽ xảy ra theo hướng này. Không hiểu anh nghĩ gì mà làm như vậy. Cuộc sống của tôi bị đảo lộn từ khi tôi gặp anh, cứ như thể chúng tôi là khắc tinh của nhau vậy. Ở phía ngoài, chị Hiểu Thư và Lưu Ninh đang tìm chỗ treo tranh thì phải, cứ nhốn nháo cả lên, không hiểu hôm nay bà chủ trẻ có uống nhầm thuốc gì không nữa. Khi tôi đi ra ngoài thì mọi thứ có vẻ như đã xong, và lù lù ngay ở quầy phục vụ là một bức, hình như là bức ảnh được giải, phía dưới bức ảnh có ghi “Tiếu Vũ – Lệ Dương”. Mặt tôi xị ra như chẳng thể xị hơn. Hai người kia thì cười nói rất vui vẻ. – Tẩm ngầm tầm ngầm mà ghê ta phết, Lưu Ninh nhỉ! – Chị Hiểu Thư nói. Lưu Ninh chỉ cười. – Chị cứ trêu em nữa là em không làm đâu. – Tôi phụng phịu. Từ trước đến giờ tôi sợ nhất là bị chị Hiểu Thư trách hay không cho tôi làm ở đây nhưng cứ nhè tôi mà trêu thế này, tôi chỉ còn biết cách “oằn”. – Thôi, thôi. Thì không trêu nữa. Hai đứa làm đi, chị đi ra ngoài có chút việc. Chỉ còn tôi và Lưu Ninh ở lại quán. Mặt tôi bỗng dưng nóng và đỏ lựng cả lên. Lưu Ninh cứ nhìn chằm chằm vào tôi làm tôi không dám ngẩng mặt nhìn cậu ấy. – Cậu và Tiếu Vũ thật sự không có gì chứ? – Ý cậu là sao? – Tôi cố tình ngây thơ hỏi lại. – Mình thấy anh ta có vẻ quan tâm thái quá đến cậu. Giống như là… yêu. – Lưu Ninh chậm rãi nói. – Không có chuyện ấy đâu. – Nếu vậy, cậu làm bạn gái mình nhé. – Lưu Ninh vẫn nhìn tôi. – Tớ thích cậu, lâu rồi.
CHAP 3
- Nếu vậy, cậu làm bạn gái mình nhé. – Lưu Ninh vẫn nhìn tôi. – Tớ thích cậu, lâu rồi. (bigbang3g.sextgem.com chuc cac ban vui ve) Tôi bất ngờ trước lời đề nghị của Lưu Ninh. Dù tôi có cảm tình với cậu ấy, nhưng chưa phải là thích, càng không phải là yêu, chỉ đơn thuần là bạn và bạn. Thấy tôi có vẻ ngượng ngùng, Lưu Ninh nhẹ nhàng nói: – Không cần trả lời tớ ngay đâu, tớ cũng biết thế này là hơi bất ngờ nên Lệ Dương cứ suy nghĩ đi. – Ừ. – Tôi chỉ có thể nói vậy. Mọi thứ ngày càng trở nên rắc rối và tình cảm con người cũng vậy. Những lời tỏ tình không đúng lúc khiến tôi thấy phiền phức. Với Tiếu Vũ thì tôi có thể thẳng thừng từ chối anh, hay tìm một lí do nào đấy khiến anh thấy hợp lý nhưng với Lưu Ninh thì khác, tôi cảm thấy sự chân thành trong lời nói và cả những việc cậu ấy làm. Những khi đi làm, Lưu Ninh luôn ân cần chăm sóc tôi hoặc những khi quán đông khách, mỗi khi về kí túc tôi luôn nhận được tin nhắn nhắc nhở đi nghỉ sớm của cậu ấy. Nhưng tất cả chưa đủ để nói thích hay yêu, trái tim tôi dường như vẫn chưa rung động.
*** Ly café bốc khói thơm ngào ngạt khiến tôi thấy thoải mái. Lưu Linh ngồi đối diện tôi, tay cũng cầm một chiếc ốc, miệng xuýt xoa: – Trời lạnh mà được uống café, lại của mày pha thì nhất! – Chỉ được cái giỏi nịnh, ở quán café học mót được đấy. – Tôi cười. Tôi rất thích hương vị của Nụ Cười Của Nắng, bởi vậy đã nhờ Lưu Ninh dạy tôi cách pha chế. Theo như quy định ở quán, thì Lưu Ninh không được phép truyền bí quyết cho nhân viên làm theo ca như tôi, nhưng vì tôi năn nỉ, cộng thêm tên tôi gắn liền với loại café ấy nên Lưu Ninh mới đồng ý, với điều kiện là chỉ được tự pha để uống. – Sao dạo này không bận gì mà cũng không đi làm thế? Lại còn tự pha café, có chuyện gì ở quán sao? Tôi ậm ừ rồi đáp: – Lưu Ninh nói thích tao. – Thích thì nhích thôi, có gì đâu. – Lưu Linh lém lỉnh đáp. – Cả Tiếu Vũ cũng nói thích tao. Nhưng quan trọng là tao chẳng thích ai cả. Tim cứ như đóng đá ý. – Gì? – Lưu Linh giật mình bật dậy – Tiếu Vũ… – Khẽ thôi. Ai nghe thấy lại đồn ầm lên thì mệt lắm. Tao đang đau hết cả đầu lên đây. Đi học thì dễ đụng mặt Tiếu Vũ, đi làm thì lại gặp Lưu Ninh, phiền chết đi được. – Ôi, bạn tôi, nhìn thế mà đào hoa nhỉ. Mà mày không thích ai thì chuyển qua cho tao đi. – Lưu Linh vẫn già giọng trêu ghẹo tôi. – Cho hết đấy. Tao từ chối Tiếu Vũ rồi, nhưng chưa biết phải làm thế nào với Lưu Ninh cả. Ngại. Lưu Linh nghe tôi nói thì vẫn cười rung bần bật, rồi cô bạn thản nhiên nhấm nháp café. Sau cùng, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng nhất, như người chị với người em, nói với tôi rằng: – Chuyện tình cảm, thì cứ nghe theo trái tim mách bảo. Yêu ai cũng được, kể cả không yêu cũng chẳng sao, miễn là đừng bạc đãi trái tim và chính mày là được. Và, mày cũng đủ thông minh, khôn khéo để biết nói những lời từ chối mà không làm đau lòng người khác mà, phải không? Tôi im lặng không nói gì. Ừ, thì tình cảm thì cứ để trái tim quyết định. Tôi quay vào máy tính của mình, lạch tạch gõ dòng chữ. “Tình yêu như một con cún nhỏ, khi ta chạy thì nó đuổi, khi ta đuổi thì nó chạy, khi ta đứng im thì nó sủa!” Sau khi ấn nút gửi, dòng trạng thái của tôi đã được cập nhật. Lưu Linh chạy qua chỗ tôi, cốc vào đầu tôi một cái đau điếng. – Nghịch quá thôi mày! Tối lại có người đau tim thao thức.
Tôi trở lại quán café sau một tuần xin phép nghỉ. Trái với những gì tôi nghĩ, chị Hiểu Thư không những không hài lòng mà lại tỏ ra quan tâm và nhẹ nhàng với tôi hơn trước. Hình như chị nghĩ vì chuyện Tiếu Vũ đến quán hôm trước khiến tôi thấy phiền. Lưu Ninh thì có vẻ không vui và hơi mệt mỏi, tôi còn thấy rõ trên trán cậu ấy có những mụn nhỏ li ti, chắc cậu ấy lại thức khuya và uống nhiều café mới như vậy. – Mọi việc ổn cả chứ? – Chị Hiểu Thư hỏi tôi. – Ổn chị ạ, tuần vừa rồi em không đi làm, nên chị trừ lương hoặc để em làm bù vào các tuần sau chị nhé. – Ừ, không sao, chị sẽ trừ tiền lương của em cho các bạn làm thay. Mà em phải cảm ơn Lưu Ninh ấy, có hai hôm không tìm người làm thay em được, cậu ấy làm một mình, hơi vất vả cho cậu ấy. – Xin lỗi cậu. – Tôi e dè nói. Lưu Ninh không nói gì, chỉ nhìn tôi cười hiền. Thú thực, một tuần không đi làm tôi cũng nhớ nơi này. Không biết từ khi nào, nơi này đã trở thành một góc nhỏ ấm áp trong tôi. Từ khi không còn mẹ, tôi chỉ còn một mình trên cõi đời này. Không một chỗ dựa, không một người thân, cũng chẳng có gia đình. Quán café này mang đến cho tôi nhiều niềm vui, khi là nhìn những đôi bạn trẻ hẹn hò, có khi là cuộc gặp gỡ của những người lớn tuổi bàn công việc, hay là một ngày cuối tuần một cô bé cùng mẹ bước vào quán. Mẹ cô bé sẽ uống một tách café, còn cô bé sẽ thưởng thức một phần bánh kem. Những khi ấy, tôi thấy mình không đơn độc với cuộc sống xung quanh. – Này, đang nghĩ gì thế? – Lưu Ninh đẩy tách café về phía tôi, hỏi.
Tôi mỉm cười, cầm tách café lên và nhấp một ngụm, may là tôi nhấp một ngụm nho nhỏ chứ nếu không tôi sẽ không biết làm thế nào để nuốt trôi ngụm café ấy. Đắng ngắt. Mặt tôi nhăn lại. Lưu Ninh nhìn tôi cười khoái chí, rồi đẩy tiếp một tách café khác về phía tôi. Tôi hơi do dự rồi cũng nếm thử tách café tiếp theo, đương nhiên là một ngụm rất nhỏ. Gương mặt tôi lần này vẫn chẳng thể khá khẩm hơn, tôi vẫn cố gắng để không nhè ra. Lưu Ninh vẫn điềm tĩnh, nhìn tôi hỏi. – Sao thế? – Dạo này cậu sao thế? Pha thế này ai dám uống? Một cái thì đắng ngắt, một cái thì ngọt khé cổ. Lưu Ninh cười lớn. Có vẻ cậu ấy rất hài lòng vì cho tôi nếm hai loại đồ uống như vậy. – Cho chừa đi, lần sau không dám tuỳ tiện nghỉ làm như vậy nữa. – Lưu Ninh lại lấy thêm một chiếc tách khác, lớn hơn hai tách vừa rồi khiến tôi có phần e sợ. Mọi lần, tôi không ngại làm chuột bạch nếm những loại nước uống cậu ấy pha chế vì chúng đều rất ngon nhưng hôm nay thì khác, cứ như thể Lưu Ninh đang trả thù tôi vậy, trả thù tôi không nghe máy, không nhắn tin trả lời cậu ấy, cũng không chịu đi làm. Lưu Ninh nhẹ nhàng đổ tách café đầu tiên vào chiếc tách lớn, rồi đến tách café thứ hai. Rồi cậu thêm một ít bột gì đó trong một chiếc lọ thuỷ tinh nhỏ, dường như là mới được mua về quán, sau đó, cậu khuấy đều tất cả. – Đây! Xong rồi! Lần này thì uống hết cả cốc nhé! – Lưu Ninh cười lớn, rồi nhớ ra điều gì, cậu đưa cho tôi một cốc nước trắng – À, uống một ngụm nước nhỏ trước rồi mới uống café. Tôi ngoan ngoãn nghe lời Lưu Ninh, dù sao thì người không đúng là tôi, trẻ con hư thì phải chịu phạt. Nhưng tách café lần này hương vị hoàn toàn khác, vị đắng và ngọt hoà quyện với nhau tạo nên vị nồng rất lạ và ấm áp, và mùi thơm cũng khá lạ lẫm nữa. – Mới chế nữa à? Sao không cho tớ uống cái này từ đầu, còn chơi ác nhau. – Tôi nói, tay cầm tách café và chực đưa lên miệng khi câu nói kết thúc. – Ừ, tách café này được gọi là Đậu Đỏ (đậu đỏ, còn có ý nghĩa khác là tương tư), cũng như nỗi nhớ của một người dành cho người mình thương yêu vậy. Khi xa cách thì đắng ngắt như tách café đầu tiên, khi nhớ về những kỉ niệm nho nhỏ thì ngọt ngào mà day dứt như tách đậu đỏ thứ hai, và khi gặp mặt thì hoà quyện như tách café em đang cầm ấy. Tôi chỉ biết gật gù thưởng thức café mà không dám ngẩng mặt quá cao, vì lúc này mặt tôi nóng rực. Lưu Ninh nói về cách ý nghĩa của tách café mà cứ như nói ra tâm trạng của anh ấy vậy. Có chàng trai nào lại ngọt ngào đến như vậy chứ, trái tim nằm trong băng của tôi khẽ run lên cựa mình nhưng nhanh chóng, lý chí lại quay trở lại. – Hay thật. Mà sao em chưa thấy ở bảng báo thực đơn mới. Để em ra ghi nhé. Lưu Ninh gật đầu. Mọi thứ lại diễn ra như hàng ngày. Chỉ đôi khi, suy nghĩ của tôi vụt treo lên cành cây ở ngoài đường chỉ bởi không biết phải nói thế nào với Lưu Ninh. Khi uống tách Đậu Đỏ, tôi biết trái tim mình có rung động, nhưng như vậy vẫn là chưa đủ. Nếu khi trước, khi Lưu Ninh chưa nói thích tôi mà cậu ấy diễn giải về ý nghĩa hương vị của café, tôi sẽ chỉ thấy cậu ấy thật sâu sắc và tình cảm, nhưng bây giờ, khi cậu ấy ám chỉ nguyên do nỗi nhớ của cậu là từ phía tôi lại khiến tôi thay đổi suy nghĩ. Hơn nữa, dù tôi và Lưu Ninh quen biết nhau không phải một hai ngày, nhưng tôi chưa biết nhiều, cũng chưa thực sự hiểu gì về cậu ấy. Tôi chỉ biết rằng cậu ấy chỉ học hết cấp ba rồi đi học các khoá học về làm bánh và pha chế đồ uống nhưng tôi luôn cảm nhận được một con người sâu sắc và tình cảm. Chỉ có điều… – Lưu Ninh à! Tớ xin lỗi, tớ quý nhưng không thích cậu, thế nên không thể trở thành bạn gái cậu được. – Tôi ngập ngừng nói với Lưu Ninh trước khi ra về. Đôi lông mày cậu khẽ nhíu lại rồi giãn ra. Còn tôi thì càng rối bời, như thể tôi vừa làm tổn thương cậu ấy vậy. – Ừ, mình cũng đoán vậy. Có lẽ cậu cũng có lí do riêng khi từ chối mình. Nhưng mình còn cơ hội không? – Cơ hội gì? – Nếu như thật sự cậu và Tiếu Vũ hay chàng trai nào khác chưa phải là người yêu, mình vẫn có thể theo đuổi cậu chứ… Ý mình là, mình có thể tìm hiểu và chia sẻ về mình nhiều hơn với cậu được chứ. – Lưu Ninh điềm tĩnh nói, đôi mắt cậu nhìn tôi như thôi miên. – Ừ.
Đến trang: