Tôn Ngộ Không 3 lần đánh sư phụ
Mặt trời chói chang trên cao như hắt lửa xuống con đường nhỏ ngoằn ngoèo đầy cát sỏi. Bốn xung quanh không một bóng cây, không một mái nhà, chỉ có lơ thơ vài cụm cỏ hoang xác xơ càng làm cho con đường thêm vắng vẻ, hoang vu, nóng nực và khắc nghiệt. Gió thì có đó, nhưng là gió Lào, thổi một phát là mặt lại bỏng rát như vừa bị ăn tát. Bốn thầy trò Đường Tăng cùng con ngựa vẫn lầm lũi lết từng bước nặng nề. Tất cả đều mệt và đói nên chẳng ai nói với ai một lời nào, chỉ có con ngựa thỉnh thoảng lại ho lên vài tiếng “khùng khục khùng khục” như muốn than rằng nó cần được nghỉ chân, được ăn cỏ, cần được uống nước.
Đang đi, chợt Ngộ Không nghe tiếng Đường Tăng thều thào phía sau:
- Ngộ Không à, hay chúng ta nghỉ chân một lát kiếm cái gì ăn đã, ta không chịu nổi nữa rồi.
- Ba anh em con đi bộ còn chưa ý kiến gì, sư phụ ngồi ngựa suốt sáng đến giờ mà còn kêu ca là sao?
- Nhưng mà nóng vkl con ạ. Ta lại đang đói, sáng chưa ăn gì, mệt lắm!
- Mình sư phụ chưa ăn chắc? Cả ba anh em con đã thằng nào được cái gì vào mồm. Giờ nghỉ cũng làm gì có bóng cây mà nghỉ, cố đi cho qua nhanh cái đoạn đường hoang vu này đã, đến chỗ có nhà dân rồi thì mới vào xin cơm được chứ.
Thấy Ngộ Không nói thế thì cũng không ai dám ý kiến gì thêm, tất cả lại gằm mặt bước tiếp. Được 5 phút lại thấy sư phụ thều thào:
- Ngộ Không ơi, hay con dùng phép thuật cõng ta bay tí cho nó mát, với lại bay cũng nhanh hơn là đi như thế này, mình sẽ đến chỗ nhà dân ngồi ăn cơm trước, Bát Giới và Sa Tăng đi bộ đến sau thì ăn sau.
- Không được đâu. Đang đói mà dùng phép nguy hiểm lắm, đệ tử chỉ sợ đang bay mà rơi xuống đất thì thầy trò ta thành hai con ma đói đấy.
Nghe vậy thì Đường Tăng có vẻ sợ nên im luôn. Tưởng là yên thì một lát sau tới lượt Bát Giới:
- Sư huynh ơi, em cũng oải lắm rồi. Mình nghỉ một lát đi anh.
- Đúng đấy sư huynh, mọi người đều kiệt sức rồi, nên nghỉ anh ạ – Sa Tăng cũng góp lời.
- Thôi được. Vậy thì nghỉ một chút đi. Sư phụ cho con mượn chai nước. Khát quá!
- Ơ, nước á? Hết rồi.
- Cái gì? Mới sáng nay vẫn còn gần đầy chai mà?
- Thì lúc ngồi trên ngựa, khát quá nên lôi ra uống, thấy các đồ đệ không hỏi gì, ta nghĩ các người không thích uống nên ta uống hết luôn.
- Đệt. Nản sư phụ vl. Thôi, bây giờ tất cả ngồi đây, ta sẽ đi khảo sát xung quanh xem có ao hồ nào để lấy nước không.
Nói vậy nhưng Ngộ Không chưa vội đi ngay mà còn nhìn ngó xung quanh dò xét như là còn điều gì đó chưa an lòng. Rồi bất ngờ Ngộ Không kéo khóa quần, lôi hàng ra, vừa đi vừa tè tạo thành một vòng tròn khép kín bao quanh sư phụ và hai sư đệ. Thấy thế Bát Giới hét ầm lên:
- Sư huynh vô duyên thế? Tè thì ra bụi cỏ chỗ kia mà tè, sao lại tè ngay cạnh chỗ sư phụ và mọi người ngồi vậy?
- Chỗ này hoang vu, nhiều yêu quái. Trong lúc ta đi lấy nước, cấm không ai được bước ra khỏi cái vòng tròn nước đái ma thuật này nhớ chưa?
Dứt lời Ngộ Không lắc mông bay vút đi. Phải đến nửa tiếng sau Ngộ Không mới lấy được nước mang về, vừa về đến nơi đã thấy sư phụ đang nằm lăn lộn trên mặt đất, bọt mép sàu ra, mắt trợn ngược. Bát Giới và Sa Tăng thì đang ngồi phục hai bên, gào thét thảm thiết.
- Có chuyện gì? Sư phụ bị sao thế? Hai ngươi thật là ăn hại, ta vừa đi một tí thì đã có chuyện rồi.
- Dạ, tại sư phụ đói quá, thấy cái cây dại ở đằng kia có quả, sư phụ chạy vù ra đó bứt quả cho vào mồm nhai luôn, bọn đệ không kịp ngăn cản.
- Ta đã bảo mà không nghe. Người sư phụ đang nóng hừng hực lên đây này, Bát Giới mau cởi quần áo của sư phụ ra cho thoáng để ta giải độc cho sư phụ.
- Cởi cả quần sịp luôn hả sư huynh?
- Thôi, quần sịp cứ để lại, cởi ra ta sợ cả ba chúng ta sẽ bị ngộ độc theo mất.
Sau khi sư phụ ở trạng thái gần như khỏa thân, Ngộ Không mới sai Sa Tăng và Bát Giới nâng sư phụ đứng dậy thật ngay ngắn. Rồi Ngộ Không lấy đà rất xa xông tới đạp một phát thật lực vào bụng của Đường Tăng, tiếp đó là những cú lên gối, giật gót và cùi chỏ liên hoàn. Sau khoảng 15 phút ăn đòn, Đường Tăng đã nôn hết được đống quả độc ở trong bụng ra. Ngộ Không liền cho sư phụ uống nước và đặt sư phụ mình nằm dưới bóng mát nghỉ ngơi. Đến tận buổi chiều, lúc mà không khí dịu mát và Đường Tăng cũng đã tỉnh táo hơn, bốn thầy trò mới tiếp tục lên đường.
Mặt trời đỏ ửng như quả cam và khuất dần sau ngọn núi phía Tây. Bóng tối đã chập chờn đâu đây báo hiệu một ngày oi nực sắp rút đi, nhường chỗ cho màn đêm yên bình đang tràn tới. Bây giờ thì chẳng thể nhìn rõ mặt ai, chỉ thấy ba cái bóng đen và bóng một người đang cưỡi ngựa lầm lũi bước đi hướng về phía ngôi làng nhỏ. Lác đác đâu đó đã có nhà lên đèn, ánh đèn leo lét, lập lòe như ma chơi đang lấp ló. Mùi cơm chín, mùi thức ăn béo ngậy đang xào nấu từ bếp nhà ai theo gió bay ra làm bốn thầy trò nôn nao thổn thức trong lòng, nước rãi chảy ra ròng ròng.
Đường Tăng cùng 3 đệ tử dừng chân trước một ngôi nhà nhỏ nằm yên bình dưới chân một ngọn đồi thoai thoải ven đường. Sau khi đợi Bát Giới buộc ngựa xong, Bốn thầy trò chầm chậm bước vào sân rồi nhẹ nhàng gõ cửa. Người ra mở cửa là một ông lão có khuôn mặt rất phúc hậu, ánh vẫn còn rất sáng dù tuổi ông lão chắc đã ngoài 70.
- Dạ chào cụ. Bần Tăng là Đường Tam Tạng từ Đông thổ Đại Đường sang Tây Trúc thỉnh kinh. Nay qua đây thì gặp lúc trời tối nên ghé vào xin cụ bữa cơm chay và nhân tiện xin cho ngủ nhờ luôn đêm nay.
- Ôi, thật vinh hạnh cho lão phu đây! Xin mời thánh tăng cùng các đồ đệ vào nhà.
Ông lão đon đả rót nước mời khách và lập tức sai người đi làm cơm. Xong, lão kính cẩn chắp tay hỏi Đường Tăng:
- Thưa cao tăng cùng ba đồ đệ, lão phu định chuẩn bị cơm chay nhưng vì trời tối quá, chợ lại xa không mua được đồ chay nên bất đắc dĩ phải thịt con gà làm cơm. Không biết các vị có xơi được thịt gà không ạ?
- Thiện tai thiện tai. Bần tăng là người xuất gia, sao dám ăn thịt gà. Nhưng nếu cụ đã trót thịt rồi thì xin cứ sắp lên đây. Bần tăng đành ăn tạm cơm với nước luộc gà và ăn thêm chút lòng mề thôi ạ.
Sau khi cơm nước no nê. Ông lão thấy bốn thầy trò đi đường xa có vẻ mệt mỏi nên giục mọi người đi ngủ sớm.
- Dạ thưa cao tăng cùng các đồ đệ, nhà của lão phu chỉ có 3 phòng, một phòng của vợ chồng lão phu, phòng thứ 2 là của đứa con gái, còn phòng này xin dành cho 4 vị, hơi chật một chút, mong các vị thông cảm.
Đường Tăng nghe vậy thì đứng lên đáp lời:
- Xin cụ đừng khách sáo. Thầy trò tôi có chỗ ngủ che sương che gió đã là hạnh phúc lắm rồi, đâu dám đòi hỏi gì nhiều. Cụ cũng về nghỉ sớm đi ạ.
Sau khi ông lão đã lui, 4 thầy trò tắt đèn rồi lên giường đi ngủ. Quãng đường dài trong thời tiết nóng nực khiến tất cả đều rất mệt nên chỉ vừa đặt lưng xuống là đã nghe tiếng ngáy o o. Đang nửa đêm say giấc, Ngộ Không chợt giật mình tỉnh dậy khi nghe tiếng “cạch” rất nhẹ ở bên ngoài. Là người chịu trách nhiệm chính cho sự an toàn của sư phụ nên Ngộ Không luôn rất tỉnh táo và cảnh giác trước bất kì động tĩnh nào dù là nhỏ nhất. Thấy có điều bất thường, Ngộ Không lập tức biến hình thành con muỗi, lách qua khe cửa rồi bay vút lên mái nhà âm thầm quan sát.
“Không thấy gì cả, vậy tiếng động vừa rồi là từ đâu ra?” Đang băn khoăn tự thắc mắc thì Ngộ Không thấy một bóng đen đang lồm cồm bò rất nhẹ nhàng men theo mép tường và tiến về phía phòng của con gái lão chủ nhà. “Hừm, thằng trộm này to gan thật, có lão tôn ở đây mà ngươi dám làm bậy”. Trong tích tắc, Ngộ Không hiện hình rồi ôm cây gậy như ý lao vút từ trên mái nhà xuống giáng một gậy thật mạnh vào lưng tên trộm. Hự!!!, tên trộm dính đòn thì nằm lăn ra thềm giãy đành đạch rồi kêu la ầm ĩ:
- Ối giồi ôi, chết tôi rồi, gẫy lưng tôi rồi…Ngộ Không, sao con lại đánh ta?
- Ôi, sư phụ, con không biết, con tưởng là trộm. Sao nửa đêm sư phụ còn lần mò sang phòng con gái lão chủ nhà làm gì thế?
- Ta…ta chỉ định sang chúc cô ấy ngủ ngon thôi mà. Ối giồi ôi, đau lưng quá…
Tác giả: Vo_tonq_danh_meo
Sáng hôm sau, bốn thầy trò dậy sớm từ biệt ông lão tốt bụng rồi tiếp tục lên đường. Đã được ăn no ngủ say nên ai cũng thấy khỏe khoắn, phấn chấn hơn hẳn, riêng chỉ có sư phụ là tỏ vẻ uể oải, mệt mỏi, chốc chốc lại đưa tay ra phía sau lưng xoa xoa kiểm tra, mặt thì nhăn nhó như túi ni-lông gặp gió.
Buổi sáng nên tiết trời thật dễ chịu. Những làn sương trắng mỏng tang bay là là trên mặt cỏ. Lớp cát bụi trên mặt đường sau một đêm ngâm sương trở nên bết dính nên cứ lì lợm bám chặt gót giầy như cố níu kéo bước chân của khách bộ hành. Tiếng móng ngựa cộp xuống đường nghe như chắc hơn, vang hơn trong cái không gian ban mai bình yên, tĩnh lặng của ngôi làng nhỏ. Đang say sưa ngắm cảnh, chợt Ngộ Không nghe tiếng sư phụ lè nhè sau lưng:
- Ngộ Không ơi, đỡ ta xuống ngựa cái, ta buồn đái.
- Sao lúc nãy ở nhà ông lão thì không đái luôn đi? Giờ đang trên đường thì lại sinh sự. Mà sao phải đỡ xuống? Mọi lần sư phụ vẫn tự xuống mà?
- Hôm nay ta bị đau lưng.
Con đường đi ra từ ngôi làng khá bằng phẳng và dễ đi, tuy nhiên, mớichỉ được vài dặm thì bốn thầy trò đã gặp phải một cánh rừng rậm um tùm chắn ngay trước mặt. Cánh rừng này lại chỉ có duy nhất một con đường mòn rất nhỏ và hiểm trở. Thấy vậy, Ngộ Không quay lại nhắc nhở mọi người:
- Khu rừng này có nhiều âm khí, khả năng có yêu quái là rất cao, phải đến hơn 90%, mọi người chú ý đề cao cảnh giác, bám sát nhau để đi, có vấn đề gì phải kêu lên ngay để tất cả cùng biết.
Dặn dò xong xuôi, Ngộ Không đi lên trước mở đường để mọi người theo sau. Gọi là đường mòn nhưng chắc đã rất lâu không có ai qua lại nên cỏ dại và dây leo đã phủ tràn lên cả lối đi khiến cho việc lần đường vô cùng khó khăn, đi gần nửa buổi mà bốn thầy trò vẫn chưa thoát được ra khỏi khu rừng. Đang hì hục phạt cây dẹp cỏ, Ngộ Không bỗng giật mình khi nghe thấy tiếng khóc nỉ non từ đâu vẳng đến, tiếng khóc ngày càng gần hơn và rõ hơn. Có vẻ như mọi người cũng đã nghe thấy nên tất cả đều dừng lại nhìn nhau. Ngộ Không thấy vậy thì liền gạt đi:
- Chắc là tiếng khỉ hót hoặc chim hú gì đó thôi. Ở đây hoang vu thế này, đường còn chẳng có thì làm sao có người. Mặc kệ, ta cứ đi thôi, phải nhanh chóng vượt qua khu rừng này trước khi trời tối.
Nhưng chỉ được vài bước, tiếng khóc ai oán lại như càng sát hơn bên tai…
- Huhu…Sư phụ…Sư phụ ơi…cứu em với…huhu
Tất cả giật mình đồng loạt trông lên chỗ có tiếng kêu với ánh mắt kinh ngạc. Một cô gái mặc áo hai dây đang ngồi vắt vẻo trên cây, quần soóc bó sát để lộ cặp đùi trắng phây phây. Ngộ Không thấy vậy liền chỉ thẳng gậy như ý vào ngực cô gái rồi quát lớn:
- Yêu quái kia, dám lừa gạt thầy trò ta? Khôn hồn thì cút đi không thì đừng trách Lão Tôn này độc ác.
- Huhu. Sư phụ ơi, oan cho dân nữ lắm. Dân nữ không phải là yêu quái. Dân nữ vào rừng kiếm củi nhưng chẳng may bị lạc, mong sư phụ đại từ đại bi ra tay cứu giúp.
Sư phụ nghe vậy thì quên cả đau lưng, nhảy phắt xuống ngựa rồi lao tới dang tay định đỡ cô gái, nhưng Ngộ Không đã kịp ngăn lại:
- Sư phụ à. Quanh đây làm gì có người ở? Người chớ có tin lời nó nói. Nó là yêu quái đấy.
- Ngộ Không à, con nhìn đi, nó mặc áo hai dây, quần soóc ngắn thế kia, chắc chắn là con gái nhà lành rồi, hãy cứ để ta ra đỡ nó xuống.
- Nói nhẹ nhàng không nghe à? Có lên ngựa ngay không? Hay muốn tôi vụt cho phát nữa vào lưng như đêm qua?
Thấy Ngộ Không nổi cáu thì sư phụ đành miễn cưỡng leo lên ngựa nhưng vẫn vùng vằn ra điều tiếc nuối. Rồi Ngộ Không cứ thế kéo ngựa đi thẳng, Bát Giới và Sa Tăng cũng vội vã đi theo, bỏ lại cô gái phía sau với tiếng khóc ỉ ôi ngày một xa dần. Đi được một đoạn thì lại nghe Đường Tăng than thở:
- Ngộ Không ơi, dừng một lát, ta lại buồn đái rồi.
- Đệt, suốt ngày đái. Vừa mới lúc sáng đái rồi mà?
- Ta cũng không rõ, chắc thận có vấn đề. Đợi ta tí nhé.
Thế rồi Đường Tăng nhảy tót xuống ngựa, lật đật chạy ra chỗ lùm cây rậm rạp để giải quyết. 5 phút, 10 phút trôi qua mà vẫn chưa thấy sư phụ đái xong, Bát Giới sốt ruột chạy lại chỗ lùm cây kiểm tra rồi hốt hoảng kêu lên:
- Sư huynh ơi, không thấy sư phụ đâu cả.
- Chết cha, sư phụ quay lại chỗ con yêu quái rồi. Chúng ta phải nhanh lên kẻo không kịp.
Tức thì cả 3 anh em chạy băng băng quay trở lại. Kia rồi, đúng là cái cây con yêu quái vừa ngồi, nhưng không thấy ai cả, không thấy sư phụ, cũng không thấy yêu quái. 3 anh em điên cuồng lùng sục khắp các bụi rậm, các hốc cây mà vẫn chưa tìm thấy gì.
- Các anh ơi, lại đây mau, em tìm thấy vết máu…
Nghe tiếng Sa Tăng gọi, Ngộ Không và Bát Giới lập tức chạy lại. Đó là một bãi cỏ đã bị bẹp dí, có dấu hiệu của một cuộc vật lộn rất quyết liệt vừa diễn ra, ở gần giữa bãi cỏ vẫn còn loang một vài giọt máu nhỏ. Tất cả đều hết sức hoang mang và lo lắng không biết sư phụ sống chết thế nào. Đang bối rối đến tột độ thì chợt Bát Giới reo lên:
- Có chữ khắc trên cây kìa sư huynh.
Tất cả nhìn theo hướng tay Bát Giới chỉ thì quả đúng vậy. Trên một thân cây ngay gần bãi cỏ hằn lên chi chít những dòng chữ được khắc rất vội vàng, vết khắc vừa mới đây thôi, nhựa cây vẫn đang âm thầm rỉ ra từ vết khắc:
“Các đồ đệ cứ tiếp tục đi lấy kinh vui vẻ nhé. Ta không đi nữa đâu. Ta và yêu quái đã chính thức thuộc về nhau rồi. Ta yêu yêu quái và yêu quái cũng yêu ta. Chúng ta sẽ làm đám cưới”.
- Vậy là ta đã hiểu vì sao bãi cỏ này lại bị quần nát bét ra như vậy.
- Thế còn mấy giọt máu thì sao sư huynh?
- Con yêu quái này vẫn còn trinh, không ngờ số sư phụ mình lại son đến thế.
- Thế giờ mình có đi lấy kinh nữa không sư huynh?
- Hừm, nếu đi thì cũng phải lôi lão sư phụ đi theo bằng được, không thể để cho lão ấy ở nhà ôm gái còn chúng ta thì vất vả băng rừng vượt núi được.
- Nhưng làm sao tìm được lão ấy bây giờ?
- Ta đã có cách.
Nói rồi Ngộ Không nhún mình bay vọt lên không trung. Ngộ Không bay lên rất cao, dùng mắt thần quan sát toàn bộ khu rừng phía dưới một hồi lâu rồi mới bay xuống.
- Ta vừa nhìn thấy ở cách đây vài dặm có một cái hang nhỏ. Nhiều khả năng đó là nơi ẩn náu của yêu quái và sư phụ. Chúng ta đến đó ngay thôi.
Tức thì Ngộ Không bay trước dẫn đường, Bát Giới và Sa Tăng bám ngay phía sau. Bay một lát thì đã thấy hang yêu quái xuất hiện trước mặt. Đó là một cái hang đá nhỏ, cửa hang khép kín, phía trên lối ra vào có khắc 3 chữ: “Động Liên Thu”. Ngộ Không tức tối vác gậy như ý lao đến vụt tới tấp vào cửa hang. Cửa hang tuy bằng đá khá chắc chắn nhưng cũng chỉ chịu được vài gậy rồi đổ sập xuống uỳnh uỳnh, nát vụn, bụi và các mảnh vỡ bay tung tóe.
Nghe tiếng người đập phá ở ngoài, Đường Tăng và yêu quái từ trong hang lập tức chạy ra.
- Nam mô a di đà phật. Thiện tai thiện tai. Các đồ đệ đ