sao mày lại bảo chép bài tao làm gì??
- Nói thật nhé! tao vào đc lớp này là bố mẹ tao có người quen xin cho tao vào đấy!
- À…ra vậy!
Quả đúng như lời nó nói, nó chả bao giờ bắt nạt tôi nữa bù lại tôi cho nó chép bài của tôi và bao giờ cũng vậy nó lúc trả bài nó bao giờ cũng điểm cao hơn tôi vì thằng chép bài bao giờ mà chẳng cao điểm hơn thằng tự làm cơ chứ.Thế đấy chúng tôi xây dựng lên một tình bạn đẹp cho đến tận bây giờ nhưng có phải là bạn thân ko thì tôi cũng ko biết đc nữa. Chúng tôi hay chơi với nhau,tâm sự về các bạn gái mới lớn ai xinh ai xấu, ai ngực to ai ngực nhỏ…và có những lúc đánh nhau nữa nhưng chỉ đc mấy ngày là lại chơi với nhau như bình thường vậy tôi có thể coi nó như một người bạn thân đc hay ko?Người ta nói hãy nên trân trọng những gì mình gì có đừng để vụt đi rồi mới thấy hối tiếc, tôi thấy câu này nói đúng quá, nó đi rồi tôi mới thấy hối tiếc là chưa làm gì đc cho nó cả ngoài việc cho nó chép bài tôi,nghĩ lại thấy việc làm là cho nó chép bài mà tôi thấy trách bản thân mình, tôi làm như vậy là hại nó chứ ko phải là giúp nó, còn nó nó giúp tôi nhiều lắm cụ thể như việc nó giúp tôi tìm hiểu về em vậy những lúc tôi thất tình nhờ nó mà tôi có thể đứng dậy đc.Nó đi rồi mà tôi thấy buồn quá, bây giờ tôi phải tự đi học một mình mà ko có nó đi cùng, ko có ai giúp đỡ tôi lúc tôi cần nhất, liệu tôi có phải là một người hay dựa dẫm vào bạn bè???
Còn nửa tiếng nữa là đến giờ tập trung của những học sinh trúng tuyển vào lớp 10 công lập, tôi đạp xe chầm chậm trên con đường mới, con đường mà tôi sẽ phải đi suốt 3 năm học cấp 3.Tôi sẽ phải tập thói quen là đi học mà k có nó đi cùng, k có ai nô suốt dọc đường tới trường, tự mình bước đi trên con đường mà k có sự giúp đỡ của nó. Trên con đường đến trường cấp 3 tôi gặp rất nhiều tốp học sinh đi hàng 3 hàng 4 với nhau cười cười, nói nói vui vè với nhau.Còn tôi thì lủi thủi đạp xe một mình tâm trạng thi ko thể vui cho đc nói cách khác đó là: cười cũng chẳng đc mà khóc cũng chả xong.
Nhà trường gửi giấy cho tất cả những ai đã trúng tuyển vào cấp 3 công lập và bên trong tờ giấy ghi rõ tên lớp để đến ngày tập trung đầu tiên chúng tôi có thể dễ dàng tìm ra lớp của mình và nhận thầy cô giáo chủ nhiệm, nghe thầy cô giáo nhắc nhở công việc chuẩn bị cho ngày khai giảng toàn trường.Sau khi bị chém 2 ngàn tiền gửi con Ngựa Sắt tôi tiến về phía dãy nhà 3 tầng của trường để đi tìm cái biển lớp có cái tên là 10a5.Hành trình gian khổ đi tìm lớp mà tôi đã gặp đc mấy đứa bạn hồi cấp 2
- Hey! Si Xờn…học lớp nào thế??- một nhóm gọi tôi lại và hỏi.
- 10a5- tôi đáp cộc lốc.
- úi xời a5 là lớp thường rồi, thế thì bọn này k học chung với sơn xì rồi bọn này toàn học a1 với a2 thôi.
- Ừ…ko sao cả – tôi cười trừ
- Các bạn ở lại nhé mình đi tìm lớp đây! – tôi lên
tiếng.dường như tôi đứng với chúng nó như là người thừa vậy
Bước ra khỏi đám bạn cũ hồi cấp 2 tôi thầm nhủ: “Đúng là bọn nhà giàu khih người, chúng mày chạy tiền để vào lớp chọn thì nói toẹt ra đi còn bày đặt tinh tướng khoe ta đây học lớp chọn” k để ý đến lời nói của bọn nó tôi tiếp tục công việc đi tìm lớp của mình vì trường khá rộng nên công việc này hơi mệt mỏi,nhưng ông trời k bao giờ phụ lòng tốt của con người cuối cùng thì tôi cũng tìm ra cái biển lớp 10a5 nhưng k may cho tôi tất cả học sinh trong lớp đã vào hết tôi chỉ thấy thầy giáo đang đứng trên bục giảng nói nói gì đó rất to mà thôi.Tôi tiến đến cửa lớp ngắt lời thầy
- Thưa thầy…em xin phép vào lớp! – thầy thôi nói quay ra phía tôi đứng ân cần hỏi
- Thế em tên gì??
- Lê Ngọc Sơn ạ!
- Chắc em nhầm lớp rồi, trong danh sách k có ai tên như em nói cả! Em sang lớp kế bên hỏi xem sao!
- Nhưng thầy ơi bên trong giấy có ghi tên em học lớp này mà!!
- Đâu! Đưa thầy xem tờ giấy nào!
Thầy xem qua và lên tiếng:
- Thôi em cứ vào lớp ngồi đi để thầy báo với nhà trường xem xét lại.
Nghe thầy nói vậy tôi như chết đuối vớ đc phao, tôi tiến vào lớp mà bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về tôi(k phải chú ý vì tôi đẹp trai đâu nha vì tại tôi vào muộn với lại k có tên trong danh sách) làm tôi ngại k thể tả đc tôi ước có một cái lỗ nào để tôi chui một phát xuống cuối lớp luôn để mọi người đỡ phải nhìn.Kia rồi tôi thấy phía cuối lớp có một chỗ trống tôi tiến đến và ngồi ở đó nhưng khi đến bàn thứ 3 tình từ bàn giáo viên có một ánh mắt đang chăm chú nhìn từng cử động của tôi…
Liệu tôi có nằm mơ k? Người đang chăm chú nhìn tôi đó là em, em học cùng lớp với tôi ư? Ngay cả nằm mơ tôi cũng ko dám mơ em học cũng lớp với tôi. Bất giác tôi k đi nữa mà tôi đứng lại nhìn em và em cũng nhìn lại tôi, một lần nữa cả lớp nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu,thấy hành động của mình quá thô thiển tôi đi thật nhanh về cuối lớp nơi mà còn một chỗ trống dành cho tôi.Sao cuộc đời tôi lại trớ trêu thế này ông trời muốn đùa giỡn với tôi sao, tôi đã một phần nào muốn quên em đi, quên đi mối tình đơn phương suốt 2 năm này vậy thì tại sao lại cho tôi cùng em học chung một lớp?? Tại sao??Tại sao…??? vậy là cái tên Mai Ngọc Hiếu kia là em ư?? Tôi phải làm gì với em bây giờ?? Lảng tránh em như lúc tôi k có đủ dũng khí tặng sô- cô- la cho em hay là bình thường hóa quan hệ với em như chưa có chuyện gì xảy ra??? Ôi!! Đầu tôi như muốn nổ tung ra làm nghìn mảnh…
Cuối cùng tên tôi cũng đc ghi trong danh sách lớp 10a5, tôi sợ phát run lên cứ tưởng mình bị trượt cơ.Lớp tôi sĩ số là 45 người nhưng trong số 45 người đó tôi chả quen ai cả ngoài em ra tôi thấy mình thật là cô độc.Ngày khai giảng qua đi tôi bắt đầu bước vào lớp 10 vậy tôi đã là học sinh cấp 3 rồi đấy! Ngộ thật. Nghe các anh chị khóa trước nói học cấp 3 vui lắm nhưng tôi chả thấy vui gì cả, vào lớp mà cứ như vào nhà tù ấy đứa nào đứa ấy nhìn nhau như người xa lạ.Những ngày học đầu tiên cô giáo cho phép thích ngồi đâu thì ngồi nhưng k đc ngồi 5 người một bàn vì thế bọn nó ngồi túm tụm lại với nhau con gái ngồi với con gái và con trai cũng như vậy do tôi chả quen thằng con trai nào trong lớp nên tôi ngồi bừa vào một bàn còn sót một chỗ hi vọng ngồi với bọn nó tôi có thể kết thêm bạn ở cái trường cấp 3 này.À quên lớp tôi đã thay đổi chủ nhiệm đó là cô mà k phải là thầy nữa, bọn lớp tôi mặt đứa nào đứa ấy đều hiện nên 2 chữ: chán nản vì cô giáo chủ nhiệm có vẻ hơi nghiêm khắc mới vào nhận lớp mà cô đã quát tháo bọn tôi rồi chả bù cho thầy giáo chủ nhiệm cũ thầy hiền khô k à.
Kiến thức lớp 10 đối với tôi khá là mới mẻ do nhà tôi k có điều kiện đi học thêm như những bọn cùng trang lứa nên tôi khá là bỡ ngỡ, môn toán tôi còn hiểu vì tôi có kiến thức toán từ cấp 2 nên cấp 3 chỉ nâng cao thêm một chút thôi còn mấy môn khác thì tôi k hiểu cho lắm đặc biệt là môn văn, cấp 2 học mấy thể lại văn như: Tự Sự, Miêu Tả, Biểu Cảm…tôi đã thấy khó rồi bây giờ lên cấp 3 học thêm thể loại văn Lập Luận, Chứng Minh nữa tôi dự đoán trước kiểu gì môn văn điểm tổng kết của tôi chắc là thấp nhất.
Một tuần trôi qua đi thật nhanh, thế là tôi đã là học sinh cấp 3 đc một tuần rồi, 1 tuần với bao nhiêu kiến thức mới, bạn mới, những nội quy mới của trường cấp 3, tôi cũng đã kết bạn đc với mấy thằng con trai cùng bàn còn hội con gái tôi chả quen một ai cả.Suôt một tuần đó tôi chả bắt chuyện với em, tôi coi như em k tồn tại ở trong lớp và em cũng vậy em cũng k thèm nói chuyện với tôi.Cấp 3 cũng như cấp 2 học hết tiết 4 của ngày thứ 7 là có một tiết dành cho buổi sinh hoạt, cô giáo chủ nhiệm chủ nhiệm tổ chức một buổi sinh hoạt lớp vì là tuần đầu tiên sổ đầu bài toàn đc điểm 10 nên k bị nghe Cải Lương của cô giáo, cô chỉ lại chỗ ngồi mà thôi.Vẫn như hồi học cấp 1,2 vẫn là một nam nữ ngồi xem kẽ với nhau để đỡi nói chuyện nhưng các cô đâu có biết là xếp như vậy có khi còn nói chuyện nhiều hơn nữa ấy có khi còn nảy sinh tình cảm nữa “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà ^^”.Tôi đc cô giáo xếp vào bàn thứ 3 đối diện bàn giáo viên kế bên tôi là một đứa con gái là hoắc là huơ, đầu tóc lại còn xoăn xoăn nữa chứ nhìn ngố k thể tả đc, tính tình lại nhí nha nhí nhảnh như trẻ con nữa nó mới chuyển đến ngồi cùng tôi mà đã bắt chuyện với tôi rồi
- Bạn ơi! bạn tên gì vậy??- nó hỏi mà mắt nó còn chớp chớp may mà mồm nó k đớp đớp nếu mà đớp đớp tôi xin cô chuyển chỗ luôn.hehe
- Sơn!
- Sơn tức là Núi hả, tên cậu ngộ nhỉ còn tớ, tớ tên Vân tức là Mây rất vui khi ngồi cùng bàn với cậu!
- Ừ… – tôi đáp lời nó mà k mấy thiện cảm.
- Con trai gì mà ít nói thế, ít nói vậy k có người yêu đâu!
- Nói nhiều như bạn cũng k có người yêu đâu!
- Xí…xí…tớ có người yêu rồi…lêu…lêu mà coi cái mặt bạn kìa nhìn cũng dễ thương chứ bộ nhưng mỗi tội hơi lạnh, Haizzz…mình phải ngồi với cục nước đá rồi…
- Mày nói ai là cục nước đá đấy hả???- tôi giận quá mất khôn nói lớn tiếng với nó.
- Ơ…sao lại gọi tớ là mày??
“Hai em kia trật tự” – cô giáo chủ nhiệm nhắc nhở hai đứa chúng tôi.vậy là tôi phải ngồi với con nhỏ mắc dịch bị bệnh nói nhiều, nó mới nói có một tí mà đã bị cô giáo nhắc nhở rồi, cuộc đời tôi từ bây giờ trở đi thê thẩm rồi híc…híc…Kế tiếp con nhỏ nói nhiều là cậu bạn tên là Long, tiếp nữa là cô bạn tên là Nga.
“Mai Ngọc Hiếu” – tiếng cô giáo chủ nhiệm
“Dạ…có em”
“Em ngồi bàn thứ 2”
“Dạ…vâng”
Chuyện gì đang xảy ra thế này?? tôi k thể tin vào mắt mình đc nữa cô giáo xếp em ngồi trước bàn của tôi,ông trời cũng thật là khéo trêu ngươi tôi đã cho tôi học cùng lớp với em bây giờ lại cho em ngồi trước mặt của tôi nữa.Còn nữa em đc cô giáo chọn làm tổ trưởng của tổ tôi nữa, tôi nhớ hồi lớp 8 em đã mắng tôi vì tội k đeo khăn quàng lúc em ở trong đội cờ đỏ của trường còn bây giờ em là tổ trưởng em có quyền quản lý mọi thành viên trong tổ trong đó có cả tôi, liệu tôi với em có đc như ngày xưa nữa không…???
Buổi sinh hoạt đầu tiên có giáo cho ngồi đến gần 12 giờ mới đc về, cả trường người ta về hết chỉ còn lại mỗi lớp tôi may mà bác bảo vệ vào nhắc cô giáo thì cô giáo mới cho về ấy k thì còn ở lại nữa.Vì về muộn nên việc lấy xe khá là đơn giản k phải bon chen như mọi ngày nhưng thật là đen đủi cho tôi xe đạp của tôi đã bị bục lốp, đã muộn thì chớ lại còn bị hòng xe nữa(nhà tôi cách trường 5km).Giữa trời nắng gay gắt của buổi trưa hè tôi dắt xe từ cổng trường ra ngoài đường để tìm chỗ sửa xe nhưng vào cái giờ này thì ai còn làm việc cơ chứ, họ còn phải nghỉ trưa nữa chứ.Tôi có qua máy tiệm sửa xe gần nhất nhưng tôi chỉ nhận đc từ họ cái lắc đầu, thật là xui xẻo tôi đánh dắt bộ với suy nghĩ: có khi đến 1h mới về tới nhà, nhưng có điều kỳ diệu đã xảy ra với tôi, có một thiên sứ đã giúp đỡ tôi trong hoạn nạn này.Vâng! thiên sứ ấy chính là em.
- Sơn ơi xe cậu bị làm sao thế??- tiếng của em phát ra ngay sau lưng tôi bất giác tôi ngoảnh người lại
- À…xe tớ bị bục lốp…
- Sao cậu k đem qua mấy tiệm kia để sửa??
- Tớ có đem qua nhưng bây giờ muộn rồi người ta k sửa!
- Cậu định dắt bộ về sao???
- Tớ…tớ…
- Thôi cậu lên xe tớ đi!
Tôi lưỡng lự chả nói lên lời
- Trời ạ! Cậu đứng đấy làm gì hả? Cậu có muốn 2 đứa chúng mình ốm vì nắng k???
Tôi đành phải nghe theo lời em, tôi k thể nai em đc vì em k biết giữ xe của tôi chạy song song cùng xe em vì vậy tôi để em nai còn tôi kéo theo cái xe xịt lốp của mình.Cũng may nhà à nhà tôi và nhà em cùng chung một con đường, suốt dọc đc đi em và tôi chả nói với nhau câu gì em vẫn cứ đạp còn tôi thì vẫn cầm cái xe của mình chạy song song với xe em, trời thì càng lúc càng nắng to và chiếc áo đồng phục của em đã bị ướt một khoảng ở lưng do mồ hôi tiết ra, dần dần đai của chiếc áo ngực của em hiện ngay ra trước mắt tôi, bất giác tôi nhìn chằm chằm vào đấy, người tôi như đông cứng lại, mặt mũi đỏ bừng trời đã nóng nhưng người tôi còn nóng hơn.
Tuổi 16 cái tuổi mà con trai, con gái đã biết tò mò về giới tính và tôi cũng k phải là ngoại lệ ngoại việc vào quán nét đánh điện tử ra tôi còn biết vào các trang web đen…để làm gì thì các bạn biết rồi đấy,tôi cũng bắt đầu thấy cơ thể mình phát triển ở những vùng nhạy cảm và đặc biệt là tôi đã bắt đầu chú ý đến những đường cong gợi cảm của các bạn nữ nhưng đa số là tôi toàn nhìn trộm cụ thể như những chiếc áo ngực ẩn ẩn hiện hiện bên trong chiếc áo trắng tinh khôi, cả khi các bạn gái vô ý ngồi xuống để lộ 1 khoảng lưng…vì vậy mà tôi k thể ngăn cản đc con quỷ dục vong đang xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi đặc biệt là bộ óc nó đã điều khiển tôi làm 1 việc thật là bỉ ổi đối với em đối với một thiên sứ đã giúp tôi trong hoạn nạn, tôi thật là biến thái phải k các bạn! Tiếng phanh kít phát ra từ xe của em đã đưa tôi trở về thực tại.
- Sơn ơi…tới nhà tớ rồi…cậu chịu khó dắt bộ 1 đoạn nhé!!
Tôi chả nói chẳng rằng cứ ngồi đực lên yên xe của em mà k chịu xuống, tôi thấy thật có lỗi đối với em, mặt múi tôi đỏ bừng mồ hồi tuôn ra như mưa, k hiểu đc hành động của tôi là như thế nào em lên tiếng
- Sơn…cậu sao vậy…cậu bị ốm à sao mặt đỏ bừng vậy??
- Tớ…tớ k sao thôi Ngọc Hiếu vào nhà đi tớ dắt bộ cũng đc còn 1 đoạn ngắn thôi mà!
Chia tay em tôi dắt chiếc xe của mình trên con đường nhựa nóng bỏng đi đc một đoạn theo quán tính tôi quay đầu lại phía nhà em. em vẫn đứng đấy nhìn tôi.Lẽ nào em vẫn còn quan tâm đến tôi?liệu đó có phải là sự quan tâm của bạn bè học cùng lớp với nhau? Hành động của em làm tôi thấy khó hiểu.Tôi quyết định gác quá khứ của em với tôi sang một bên để bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu một tình bạn trong sáng của tuổi học trò với em nhưng trong lòng tôi vẫn còn yêu em nhiều lắm.Thời gian thử thách giành cho tôi là 3 năm học cấp 3 liệu trong 3 năm học đó liệu tôi có đủ can đảm để thộ lộ tình cảm của mình suốt 2 năm qua không???
Thời gian thấm thoát qua đi (hay nói theo dân dã là: Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng hehehe) tôi đã cùng em trải qua những ngày đầu bỡ ngỡ của môi trường học tập mới.Em kết thân đc với nhiều bạn trong lớp vì đơn giản em vừa xinh lại vừa hiền, em lại là tổ trưởng luôn làm tốt công việc đc giao nên cô giáo rât yêu quý em còn tôi tôi cũng quen và kết với hầu hết bọn con trai trong lớp còn con gái thì tôi k kết bạn với ai ngoài con nhỏ cùng bàn mắc bệnh nói nhiều.Học kì 1 của lớp 10 tôi có làm một việc mà em nói tôi k ra làm sao cả tôi tới bây giờ tôi vẫn nhớ như in lời nói đó,chuyện đó cụ thể là như thế này:
- Sơn ơi…đi học đi… – tiếng mấy anh cũng xóm học lớp 12 rủ tôi đi học
Nghe thấy có tiếng người gọi tên mình tôi mới giật mình tỉnh dậy, mò xem cái đồng hồ thì đã 7h mất rồi k kịp đánh răng rửa mặt và ăn sáng tôi vội vã vơ tạm cái quần bẩn vứt ở gần giường mà mặc vào rồi phi thẳng ra cửa
- Thằng kia! Làm gì mà lâu vậy? chậm tí nữa là bọn tao đi luôn rồi đấy!
- Mấy anh làm gì mà cứ xồn xồn thế,tại cái đồng hồ báo thức của em nó đình cồng ấy mà hehe…thôi đi nhanh kẻo muộn học!
- Sơn xì mày đi học k chải đầu à??
- Làm gì có đâu em vuốt keo đấy!
- Con lậy bố…
Suốt dọc đường đi tới trường học nghe mấy bố này nói chuyện mà tôi thấy mở mang đầu óc, mấy bố truyền cho tôi bí kíp tán gái tôi chỉ nghe qua cho biết thôi chứ tôi k thể áp dụng nó đc vì đơn
Đến trang: