giản trong trái tim tôi chỉ có mình Ngọc Hiếu mà thôi.Đi đến ngã 4 gần trường học thì 2 bố rẽ luôn vào quán nét chơi chán chê mê mải mới trèo tường vào để học còn tôi với một anh còn lại thì k có gan làm chuyện đó.
- Anh Long…anh đi đâu thế lớp 12 ở bên dãy nhà 3 tầng mà sao anh sang dãy nhà 2 tầng làm gì??
- Tao ra đằng sau nhà thì nghiệm có tí việc!
- Việc gì hả anh??
- Chả là sáng nay xơi liền 2 bát mì Hảo Hảo nên bây giờ mót quá phải ra đấy mà giải quyết!
- Sao anh k ra WC trường mình ấy!
- WC trường mình á, WC trường mình kinh lắm tao chịu thôi, k nói nhiều với mày nữa tao đi đây!
Ngồi trong lớp ngẫm nghĩ lại thì quả thật là những lúc ra chơi có rất nhiều anh lớp 11, 12 chui vào đấy lúc đấy tôi chả biết gì còn bây giờ thì tôi đã hiểu.
Tùng…Tùng…Tùng – tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi đã đến
- Hà Bò à!! Đi với tao tí đi tao buồn quá!
- Thôi để tiết sau đi tiết này tao chưa buồn lắm!
- Đi với tao đi… – tôi năn nỉ nó
- Ơ! Thằng này mày bị điên à chả nhẽ đi với mày tao nhìn mày đi à??
- Híc….để tiết sau chắc tao die mất…thôi tao đi đây!
Tôi định phi ra nhà WC của trường nhưng thấy xa qua nghĩ lại việc làm của anh hàng xóm sáng nay tôi phi hẳn đằng sau nhà thí nghiệm.Nhưng thật là k may cho tôi, tôi đã bị ông quản lí ở đấy tóm gọn
- Tao rình mãi chúng mày bây giờ mới bắt đc…lên ban giám hiệu nhà trường với tao – ông ta túm lấy cổ áo tôi và lôi đi xềnh xệch
- Bác ơi…cháu…cháu
- Bụp… – chưa nói hết câu ông ta tặng tôi 1 đấm vào ngực
- Bác…sao bác đánh cháu??
- Bụp – một phát nữa (thằng cha này ác vãi lúa)
Phen này thì tôi chết chắc rồi, lên gặp ban giám hiệu nhà trường thì kiểu gì cũng bị mời phụ huynh lên gặp.Ôi! sao cuộc đời tôi lại hay dính vào mấy chuyện có liên quan đến WC thế nhỉ, Ông ta dẫn tôi đến phòng hiệu trưởng trong lòng tôi run kinh khủng
- Thưa anh! Em đã tóm đc cái thằng hay đi linh tinh ở sau nhà thì ngiệm rồi đây!
- Rầm…thằng kia chỗ đấy mà mày cũng đi đc hay sao – Ông hiệu trưởng lên tiếng
- Tại…tại em buồn quá!
- Thế mày cứ buồn là đi lung tung hả, chả nhẽ buồn quá mày đi luôn ở trong lớp à??
- Em…em…
- Thưa anh…anh phải nêu tên thằng này trước cờ để nó kinh lần sau k tái phạm nữa!
Nghe thấy ông quản lí phòng thì nghiệm nói vậy tôi sợ quá mếu máo nói:
- Thưa thầy đây là lần đầu tiên của em thầy tha cho em đừng nêu tên em trước cờ!!
- Nhìn mặt mày có vẻ ngoan hiền, tao tạm tha cho mày lần này, tên mày là gì, học lớp nào để tao ghi vào sổ đen để khi nào còn tái phạm thì sẽ nêu tên trước cờ!
- Lê Ngọc Sơn, lớp 10a5 ạ!
Thoát khỏi sự tra tấn của ông quản lí và ông hiệu trưởng tôi chạy một mạch về lớp, vừa về đến cửa lớp bọn bạn đã vây lại hỏi han tình hình, tôi trả lời với chúng nó là ko sao cả. nhưng tôi k tin vào tai mình đc nữa từ cái miệng xinh xinh của em mà phát ra những từ ngữ làm tôi thấy nhục nhã quá trời
“Sao ngu thế k biết…, chỗ đấy mà cũng đi đc à???”
Hồi 17: Những Cuốn Truyện!
Lúc trước tôi là một thằng rất ghét đọc truyện nhìn thấy những quyển truyện dày bịch toàn chữ là chữ là tôi thấy phát ngán rồi chứ chưa nói đến việc đọc chúng.Tôi thích đọc truyện tranh hơn, đọc truyện tranh xem hình hay hơn là đọc truyện chữ.Nhà tôi thì lại rất nhiều truyện đa số là truyện chữ vì chị tôi học ở trên Hà Nội, trên Hà Nội sách lậu rẻ chỉ bằng 1 nửa sách của nhà xuất bản nên chị tôi mua rất nhiều những lúc chị tôi về nhà là mang hẳn 1 ba- lô toàn truyện là truyện, chị mang về chủ yếu cho mẹ tôi đọc còn một thằng học dốt văn như tôi thì làm sao có hứng đc chúng đc cơ chứ khi mà những câu truyện ở trong mấy quyển Văn ở bậc phổ thông như: Tắt Đèn- Ngô Tất Tố…đọc mà ngán tới tận cổ rồi học xong lại còn phải viết bài văn về tác phẩm ấy nữa, cho nên tôi nghĩ mấy quyển truyện chị mang về cũng có nội dung tương tự những câu truyện tôi đọc ở trong quyển Văn mà thôi.
Các cụ có câu: “Ghét của nào trời trao của ấy” điều đó quả thật, đã có một cuốn truyện đã làm thay đổi suy nghĩ xấu xa về những cuốn truyện mà chị tôi đã cất công mang từ Hà Nội xa xôi.Đó là cuốn “Yêu anh hơn cả tử thần” của tác giả Tào Đình một nữ tác giả trẻ của Trung Quốc đc rất nhiều độc giả Việt Nam yêu mến vì truyện của chị viết rất hay, nhẹ nhàng nhưng lôi cuốn người đọc theo từng diễn biến của truyện.Lần đầu tiên tôi đọc hết một cuốn truyện nhiều chứ đến như vậy đọc truyện mà tôi như hòa mình vào câu truyện đó, hồi hộp với những tình tiết xảy ra trong truyện, đọc đọc và đọc tôi say sưa đọc vì cuốn truyện quá hay và muốn biết kết thúc của câu truyện thế nào vì thế tôi đọc rất nhanh chỉ 2 ngày là xong cuốn truyện đó.Không dừng lại ở cuốn truyện “ Yêu anh hơn cả tử thân” tôi bắt đầu quan tâm đến những cuốn truyện của chị tôi hơn và nghe theo lời quảng cáo cáo hay như quảng cáo Dr.Thanh của mẹ, tôi đọc cuốn truyện thứ 2 đó là cuốn: “Nguyên Ơi!” của tác giả Lê Hải Triều đây là một câu truyện có thật đc viết bởi một người cha một người yêu thương con cái hết mực, ông viết lại những ngày vất vả trong công việc chiến đấu để giành lại sự sống cho con trai của mình bị bệnh hiểm nghèo nhưng Nguyên vẫn ra đi trong sự tiếc nuối của mọi người.Phải nói là câu truyện này quá hay các bạn hãy tìm đọc và cảm nhận nhé!!!
Cứ thế những cuốn truyện của chị tôi đã đc tôi đọc hết, và tôi đã tìm đc thú vui riêng cho mình đó là đọc truyện.Những cuốn truyện về chủ đề tình yêu đọc xong tôi thấy thèm đc yêu,còn về chủ đề đời sống thường ngày như: Nguyên Ơi- Lê Hải Triều, Khát Vọng Sống Để Yêu – Nguyễn Hồng Công nó cho tôi thấy giá trị của sống nó làm tôi biết yêu thương mọi người khi họ còn ở bên mình, mỗi thể loại đều đem lại cho tôi những cảm xúc khá nhau.Tôi thường đọc truyện vào những lúc rảnh dỗi có khi mang cả chúng đến lớp để giở ra chơi đọc
- Ê…Sơn xì! làm gì vậy, ra chơi rồi mà! – Vân hỏi tôi
- Mày có bị mù k? k thấy tao đang đọc truyện à???
- Truyện gì thế???- nó vừa hỏi vừa lấy tay kéo đầu cuốn truyện lên
- Làm cái gì thế, đi ra chỗ khác chơi để tao đọc truyện!
- Ông làm gì mà khó tính thế, tôi chỉ muốn biết tên của cuốn truyện là gì thôi mà!
- Xin lỗi em chỉ là con…
- Hả??? Ông kiếm đâu ra cuốn này vậy, tôi
tìm mua mà k có!
- À…thấy ở nhà thì mang ra đọc thôi!
- Khi nào đọc xong cho tôi mượn nhé!
- Nghĩ đã…
- Nghĩ ngợi gì nữa??
- Nghĩ xem mặt mày con tem bảo hành k,nhìn mặt mày tao thấy gian gian…hehe
- Yên tâm, mặt này mai mới hết đát(date), ông cho tôi mượn nhé, con trai gì mà kẹt sỉ thế!
- Ừ…khi nào đọc xong tao cho mượn! Mà mày cũng thích đọc truyện cơ à?
- Ông hỏi kì,con gái ai chả thích đọc truyện!
Giữ đúng lời hứa của mình khi đọc xong cuốn: Xin Lỗi…tôi cho nó mượn với lời đe dọa của tôi đó là: mất đền gấp 3 so với giá tiền ở bìa.Nói là dọa nó cho oai thôi chứ nếu mà nó làm mất thật thì chỉ đấm nó vài cái cho bõ tức thôi chứ ai lại đi lấy tiền của con gái bao giờ.Tôi bắt đầu cho nó mượn những cuốn truyện của tôi nhưng chỉ đc mượn 1 quyển k hơn k kém.Tôi cho nó mượn truyện là có ý đồ hết đấy k phải là cho mượn xuông thôi đâu,ý đồ của tôi là những lúc kiểm tra thì nó phải cho tôi xem bài đặc biệt là môn văn và những môn học thuộc. Những tình tiết trong truyện đc chúng tôi đem ra bình luận
- Mày đọc truyện: Xin Lỗi…xong rồi có thấy hay k??
- Hay thì có hay nhưng đoạn kết cứ làm sao ấy!
- Làm sao là làm sao, loại người như thế chết là đúng!
- Ông này sao vô tâm thế nhỉ, thế còn ông, ông thấy truyện ấy hay k??
- Ờ…truyện rất hay…nhất là những cảnh… – tôi ngập ngừng
- Cảnh gì???
- Cảnh…abc…xyz…haha
- Chết rồi! mình ngồi ngay với một con Dê Cụ, cuối tuần này phải xin cô đổi chỗ thôi…hu…hu
Chúng tôi là vậy nói chuyện với nhau rất thoải mái, tôi toàn xưng hô “Mày, Tao” với nó còn nó thì “ Ông ông, tôi tôi”, tôi thấy xưng hô theo kiểu “Bạn, tớ” với nó cảm giác cứ làm sao ấy k gần gũi cho lắm tốt nhất là cứ xưng hô Phở Bò như vậy lại hay.Còn với em ngay cả trong mơ tôi cũng k dám xưng hô “mày,tao” với em vì sao lại thế tôi cũng chỉ biết chỉ biết hát vài câu này thôi: Vì sao lại thế tại vì sao lại thế, sao k thế này mà lại là thế kia…có ai biết bài hát này k nhỉ ^ ^!
Tôi không ngờ là những lúc nói chuyện với Vân em lại nghe hết, k biết em có nghe cái đoạn mà tôi nói abc…xyz k nhỉ híc híc
- Sơn ơi! Cậu có cuốn: “Xin Lỗi…” phải k??- em ở bàn trên quay người xuống hỏi tôi
- Ừ…đúng rồi tớ có cuốn đấy, sao vậy Ngọc Hiếu?
- Cậu có thể cho tớ mượn đc k, tớ đang muốn đọc cuốn đấy!
- Cậu chậm chân mất rồi, cuốn đấy chị tớ cho bạn mượn mất rồi!!
- Ui! Chán thế tớ nghe thấy ngta bảo cuốn đấy hay lắm!
- Híc…chán thật nhưng tớ có cuốn “ Yêu anh hơn cả tử thần” cậu có mượn k??
- Cậu có cả cuốn đấy nữa hả, sao nhà cậu lắm truyện hay thế!
- Hì…hì…thế cậu có mượn k??
- Tất nhiên là có rồi, mai mang cho tớ mượn nhé!
- Yes!!Xin tuân lệnh xếp! – tôi đưa tay lên đầu như kiểu chào trong quân đội
Hành động bột phát đó của tôi đã làm cho em bật cười, em đâu có biết là em làm như vậy thì tôi đảm bảo 100% là ban đêm khi mọi người đang chìm đắm trong giấc ngủ thì có một thằng điên k ngủ mà cứ cười tỉm tỉm một mình không.Tôi yêu em, yêu tất cả cái gì thuộc về em nhưng tôi yêu nụ cười của em nhiều hơn cả, tôi muốn làm những gì tốt đẹp nhất để nụ cười luôn xuất hiện trên đôi môi của em.Tình yêu của tôi dành cho em thật đơn giản, tôi muốn là tất cả cho em mặc dù một chút tình cảm từ em nhưng như vậy trong lòng tôi đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Về đến nhà việc đầu tiên tôi làm đó là phi vào tủ đựng những cuốn truyện để tìm cuốn truyện mà tôi hứa cho em mượn.Tìm thấy nó rồi nhưng do dấu vết của thời gian và qua tay nhiều độc giả nó đã k còn đc mới nữa, tôi lại phải hì hục cắt cắt dán dán lại cho thật đẹp để khi đưa cuốn truyện đến tay em coi nó như là chủ nhân của nó vậy.Suốt cả đêm tôi k tài nào chợp mắt đc, tôi mong trời sáng nhanh quá trời luôn, tôi nằm mà viễn cảnh ra lúc đưa cuốn truyện cho em, em vui quá kiễng chân lên thơm vào má tôi.đấy chỉ là mơ ước thôi nó sẽ k bao giờ trở thành hiện thực đc.nằm nghĩ lan man là tôi ngủ thiếp lúc nào chẳng hay.
…Ò…ó…o…o…o…
Tiềng chuông đồng hồ báo thức làm tôi tỉnh giấc sau một đêm mộng mị, như thường ngày là tôi tắt chuông đi và ngủ thêm vài phút nhưng hôm nay là một ngày cực kỳ quan trọng là ngày gì thì các bạn biết rồi đấy ^^. Tôi chuẩn bị quần áo thật tươm tất và quan trọng hơn cả là tôi phải đi kiếm mấy quả chanh. Các bạn biết tôi dùng quả chanh để làm gì k?? tôi dùng nó để vắt lấy nước và bôi lên tóc đấy, để làm gì ư?? Tất nhiên là để tạo kiểu tóc rồi =">"> Thời tôi học đang hót bôi keo lên tóc để tạo kiểu tóc nhưng lúc đấy tôi làm gì có tiền mà mua chỉ những bọn nhà giàu mới xài thôi còn bọn dân nghèo như tôi thì dùng chanh, nói thật là lúc đó có tiền tôi cũng k dám mua, mua về mẹ tôi chôn sống tôi luôn rồi kiểu gì chẳng nói là: “mày lại tập tành đua đòi vuốt keo rồi đấy mày xem mấy thằng đầu tóc bóng nhẫy ra trông có ra cái gì k, muốn tạo kiểu thì dùng chanh ấy vừa tốt cho tóc lại vừa thơm”. Vâng! Đúng như lời mẹ tôi nói thơm thì có thơm nhưng cứ thử để đến tối xem đầu có mùi chua lè hay k.Các bạn đọc đến đây thì đừng có thử nhé nếu có chuyện gì xảy ra tôi k chịu trách nhiệm đâu (^^).
- Ngọc Hiếu ơi…truyện của cậu này!
- Hi.hi. cảm ơn Sơn nhiều nhé!
Em đưa hai tay ra nhận cuốn truyện từ tay tôi, động tác rất đẹp mắt và điều quan trọng hơn cả là nụ cười lại xuất hiện trên đôi môi của em. Tôi thấy vui quá trời ngay cả con tim tôi nó cũng đòi biểu tình theo nó cứ đập rộn ràng như các chiến sĩ hành quân đi đánh giặc ấy.Lần trả truyện cho tôi cũng vậy vẫn là một nụ cười và 2 tay cầm cuốn truyện trao cho tôi. Tôi bắt đầu cho em mượn truyện của tôi nhiều hơn những cuốn nào hay tôi ưu tiên cho em đọc trước rồi mới tới Vân, các bạn biết k có lần tôi định viết một bức thư tình rồi kẹp vào trong cuốn truyện rồi đưa cho em mượn đấy, nhưng tôi k dám mạo hiểm.Tôi lo sợ em sẽ từ chối tôi k nói chuyện với tôi nữa và nguy hiểm hơn cả em đưa cho cả lớp đọc thư tình của tôi chắc tôi xin chuyển trường mất thôi. Người ta nói đúng: từ tình bạn có thể thăng hoa lên tình yêu chứ từ tình yêu sẽ không bao giờ giảm xuống tình bạn.vậy nên tôi vẫn im lặng tôi đợi chờ một cơ hội nào đó, một thời cơ để nói hết tình cảm tôi dành cho em suốt 3 năm qua mà k dám nói ra.
****
Vẫn là một ngày học với 5 tiết học mệt nhọc nhưng ngày hôm nay vất vả với tôi quá vì tôi phải dùng hết khă năng của mình để viết một bài văn trong 90 phút, phải mất gần 20 phút tôi mới bịa xong phần mở bài. Tôi đang cặm cụi làm bài thì Vân húch vào tay tôi làm chữ của tôi bị nghệch ngoạc, bực mình tôi nói to:
- Vân! Mày k ngồi yên đc à, mày xem này hỏng mất mấy chứ rồi! Nga ơi cho tớ mượn cái bút xóa!
- Ông làm gì mà nói to thế!
- Nói to thì sao? Ai bảo mày làm hỏng chữ của tao!
- Có gì cho tôi xin lỗi! Ngọc Hiếu đưa cho ông cái này nè!
Nghe đến Ngọc Hiếu cơn bực tức của tôi tan biến và giọng của tôi nhỏ nhẹ hẳn đi
- Cái gì thế??
- Cài này nè! – nó nhấc quyển vở lên và đẩy nó về phía tôi.
Hóa ra là một mẩu giấy với dòng nhắn:
“ Xì! Mai mang cho tớ mượn cuốn Xin Lỗi…nhé 0” p
Như thường lệ khi mà có người viết giấy cho tôi, tôi xem xong rồi vo viên đáp đi còn mẩu giấy của nàng tôi ngó nghiêng xem mọi người trong lớp có ai để ý đến tôi k, may quá mọi người đang cặm cụi làm bài k ai để ý đến tôi cả ngay cả Vân nó cũng đang chăm chỉ làm bài văn của nó.Thế là tôi lấy cái mẩu giấy đó cẩn thẩn kẹp vào trong quyển sách. Một hành động khó hiểu phải không các bạn ^^!
Nhưng không may cho tôi, khi tôi hỏi chị tôi về cuốn truyện mà em muốn mượn, một tin như xét đánh đối với tôi đó là cuốn truyện đã bị thất lạc do nhiều người mượn quá.Nghe chị nói xong tôi buồn hẳn đi, tôi biết ăn nói thế nào với em đây khi mà em rất muốn có nó,em muốn có nó từ lâu lắm rồi từ lúc em bắt đầu mượn truyện của tôi cơ nhưng tôi không thể cho em mượn đc vì nó đã đc những người bạn của chị mượn mất.Em còn viết cả giấy để nhắc nhở tôi nữa, thế là hết!tôi sẽ không nhận đc nụ cười từ em và nhìn thấy động tác rất đẹp mắt khi em nhận truyện từ tay tôi nữa.Tôi đi học với tâm trạng không đc vui cho lắm, tôi không dám nói chuyện với em vì sợ em sẽ hỏi tôi về cuốn truyện,nhưng em là con gái đã là con gái thì nhớ rất dai.
- Sơn ơi! Cậu mang truyện cho tớ không?
Đối diện với khuôn mặt tựa như thiên thần của em tôi không lỡ lòng nào nói dối em.
- Cuốn truyện đấy bị mất rồi Ngọc Hiếu à! – mặt tôi ỉu xìu
- Ui! Phí thế tớ đang muốn đọc thì bị mất, thôi để tớ mượn người khác cũng đc!
- Ừm…
Tôi biết là em không vui vì cuốn truyện đã bị mất nhưng trên môi em vẫn nở một nụ cười với tôi nhưng đó là một nụ cười gượng gạo không phải là nụ cười mà tôi thấy đc từ em mỗi khi tôi đưa em cuốn truyện hay.Em thật tốt!Em cũng hiểu cho tôi nếu mà gặp hoàn cảnh như vậy mà nhân vật chính không phải là em mà là
Đến trang: