Hình như ai tên Sang thì cũng đều gắn liền với một cái nhất thì phải?! Trên mạng có anh Kenny Sang đẹp zai nhất Việt Nam; đầu làng tôi có bà Sang ngực to nhất Việt Nam. Đã nhiều lần người nhà phải đưa bà Sang đi cấp cứu giữa đêm vì lúc ngủ, bà Sang vô ý trí trở mình nằm ngửa và bị ngực đè cho tắt thở. Bà cũng không thể nằm sấp vì nếu nằm sấp thì đầu bà sẽ bị bỗng lên, cách giường khoảng 1 mét, trông bấp bênh hệt như một cái phản đặt trên cái chum nước, mặt phẳng của phản tạo với mặt phẳng của giường một góc 45˚.
Làng tôi còn một người nữa, đó là thầy Sang, chữa bệnh giỏi nhất Việt Nam. Thầy Sang chữa được đủ các loại bệnh: từ hoa liễu giang mai đến thối tai thối miệng, từ tiểu tiện đái đường đến liệt dương lãnh cảm. Nhiều bệnh nhân ở vào tình trạng cực kỳ thê thảm nhưng đến gặp thầy xong thì đâu lại vào đó, đời lại phơi phới như diều gặp gió, như thằng bợm nhậu gặp nồi thịt chó.
Hôm nay cũng như mọi ngày, trước sân nhà thầy Sang đã lấp ló một đám người nghiêng ngó: toàn người đến khám bệnh cả. Thầy Sang trải cái chiếu hoa ra giữa nhà, ngay cạnh cái tủ thuốc với những rễ cây, cành lá, thêm mấy cái củ gì mềm mềm, đen đen, nhìn như cứt gà. Rồi thầy cho gọi lần lượt từng người vào khám.
Người đầu tiên là một anh thanh niên có vẻ như bị mắc bệnh ngoài da, bởi tay anh ấy đang ửng lên từng mảng đỏ au, đau rát. Thầy Sang sau khi xem xét qua thì cất giọng xót xa:
- Sao lại bị thế này?
- Dạ! Hôm trước trời nắng rất gay gắt, nhưng con đeo kính râm nên cứ tưởng trời mát, thành ra con cứ cởi trần chạy xe máy cả ngày ngoài đường. Đến lúc bỏ kính ra con mới biết là tay mình bị bỏng nắng!
Thầy Sang nghe vậy thì mở ngăn kéo lấy ra một cái kính râm, đưa cho anh thanh niên đó rồi bảo:
- Con đeo kính vào đi!
Anh thanh niên dù ngơ ngác nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, và reo lên mừng rỡ:
- Kỳ diệu quá thầy ơi! Con vừa đeo kính lên là không còn thấy mấy vết đỏ rát trên tay nữa rồi!
- Ừ! Từ giờ ban ngày cứ đeo kính vào là sẽ không thấy đỏ rát nữa! Đêm đi ngủ thì có thể bỏ kính ra. Thôi, thanh toán tiền đi, để thầy còn khám cho người khác.
Bệnh nhân tiếp theo là một lão khá béo và nhìn có vẻ ốm yếu:
- Sao? Bệnh con thế nào, nói thầy nghe xem!
- Dạ! Thầy ơi! Lúc vợ chồng con gần gũi thì cái ấy của con nó rất khó lên thầy ạ!
- Vậy là con bị liệt dương rồi!
- Dạ không phải! Bởi lúc gần gũi với em hàng xóm thì nó lại lên rất hăng!
- Vậy là bị rối loạn cương dương!
- Có nguy hiểm không thầy?
- Con đừng lo, bệnh này rất phổ biến mà! Theo kết quả khảo sát mới nhất của F.U.C.K – một tổ chức phi nhân đạo của Liên Hợp Quốc, thì có đến 80% đàn ông mắc bệnh này! Trong số 20% may mắn không mắc bệnh thì có tới 10% là gay, và 10% còn lại là liệt dương vĩnh viễn!
- Dạ! Thế có chữa được không hả thầy?
- Ta là thầy Sang mà, con hỏi thế là xúc phạm ta đấy! Đây! Con cầm lọ thuốc này về. Trước khi gần gũi vợ khoảng 30 phút thì con uống một viên, với điều kiện là lúc uống con phải giơ ảnh cô hàng xóm ra trước mặt.
- Sao lại phải vậy ạ?
- Thuốc này có tác dụng gây ảo giác. Khi uống nhìn vào ảnh ai thì lúc sau gần gũi vợ, con sẽ thấy vợ mình biến thành người đó, y như thật luôn!
- Nghĩa là nếu lúc uống thuốc con nhìn ảnh Bà Tưng, Phương Trinh, Ngọc Trinh thì lát sau vợ con cũng biến thành mấy cô đó?
- Chuẩn rồi!
- Vậy thầy bán cho con 10 lọ luôn, đỡ mất công mấy hôm nữa phải quay lại lấy thêm!
Người thứ 3 vào khám là một chị với vẻ ngoài rất khắc khổ và héo hon…
- Bẩm thầy! Xin thầy giúp con ạ! Làng con ở gần sông, mỗi đợt nước lớn là cả làng lại có vài đứa trẻ chết đuối. Mấy đứa nhóc nhà con vẫn còn nhỏ, lại nghịch ngợm, con sợ sớm muộn chúng nó cũng sa chân xuống sông mà bỏ mạng! Thầy có cách nào giúp mấy đứa nhóc nhà con thoát khỏi mối hiểm họa rình rập này được không ạ?
Thầy Sang nghe xong thì trầm ngâm mở tủ lấy một lá bùa và một chai thuốc nước màu đen kịt rồi đưa cho người phụ nữ ấy…
- Thuốc và bùa này dùng thế nào hả thầy?
- Con về bảo lũ nhóc nhà con xếp thành hàng ngang, vén quần cao lên đến đùi. Chú ý, đứa nào mặc quần đùi rồi thì khỏi phải phải vén. Sau đó, con cuộn lá bùa này thành hình ống tròn bằng cái bút bi, chấm vào chai thuốc đen này, rồi vạch một đường ngang ở đầu gối của lũ nhóc. Nhớ là đường kẻ đó phải đi qua khớp nối giữa xương đùi và xương ống đồng nhé!
- Rồi sao nữa hả thầy? Chẳng lẽ chỉ như vậy là không sợ chết đuối?
- Yên nào! Thầy đang dặn dò thì lại cứ cắt ngang! Lỡ nghe không rõ hoặc nghe thiếu, đến lúc chết người thì lại đổ tại thầy!
- Dạ vâng! Vậy sau đó rồi sao hả thầy?
- Sau đó con có thể cho bọn trẻ ra sông chơi đùa thoải mái, nhưng phải dặn chúng là không bao giờ được phép để nước sông vượt cao quá cái vạch đã đánh dấu trên đầu gối. Nếu trái lời dặn thì có chết đuối cũng đừng trách thầy!
Người phụ nữ phấn khởi thanh toán tiền, cảm ơn thầy rối rít rồi cuống quýt cầm bùa và thuốc ra về. Bệnh nhân tiếp theo là một người đàn ông trung niên mặt đầy ưu phiền, mái tóc bạc và vẻ ngoài khá phờ phạc…
- Xin thầy chữa giúp con, con mắc bệnh đãng trí ạ!
- Cụ thể thế nào?
- Ví dụ như con ăn cơm rồi nhưng quên, cứ tưởng là mình chưa ăn, vậy là lại ăn tiếp, thành ra bụng no căng, rất khó chịu. Hoặc ngược lại, con chưa ăn nhưng cứ nghĩ mình ăn rồi nên không ăn nữa, đâm ra bụng đói meo. Tương tự như thế, con tắm rồi mà tưởng chưa tắm, nên lại đi tắm; có hôm chưa tắm nhưng tưởng tắm rồi nên không tắm nữa, thành ra người rất hôi…
- Ta tưởng bệnh gì chứ bệnh này có gì nghiêm trọng đâu, con chỉ cần chú ý một chút là được. Không phải thuốc men gì cho nó tốn kém ra! Thôi về đi!
- Dạ không! Nghiêm trọng lắm! Nghiêm trọng lắm thầy ơi!
- Nghiêm trọng thế nào?
- Dạ! Con chưa đeo bao nhưng cứ tưởng là đeo bao rồi! Nên giờ vợ con đang mang bầu đứa thứ 8, trong khi 7 đứa kia thì vẫn lít nhít, nheo nhóc lắm thầy ạ!
Thầy Sang nghe xong thì lắc đầu ngán ngẩm rồi chầm chậm mở tủ lấy ra một gói ni-lông nhỏ hình vuông, trông rất giống với cái túi gia vị bên trong gói mì Hảo Hảo. Thầy đưa cho người đàn ông đó rồi bảo:
- Con đeo cái này vào! Đây là bao cao su siêu thấm! Vì là siêu thấm nên có thể dùng được nhiều lần và dùng được trong vài tháng. Sau mỗi lần dùng, con không cần phải lột ra và vứt đi như mấy loại bao cao su thông thường mà con cứ để nguyên nó ở chỗ đó, bởi nó có thể thấm hút tất cả các loại dung dịch từ lỏng đến sền sệt. Yên tâm chưa? Khỏi lo đãng trí nữa nhé!
- Vậy sau bao lâu thì phải tháo ra thay cái khác ạ?
- Cái này cũng tùy người! Cứ lúc nào thấy chỗ đó ngứa ngáy, mẩn đỏ, nổi mụn, mưng mủ, nhiễm trùng thì ấy là lúc nên tháo ra!
Người vào khám tiếp theo là một anh to con như Lý Đức, dù trời không bức nhưng anh vẫn cởi trần khoe ngực nở như đúc, bụng 6 múi vuông vức, lưng anh ấy xăm hình Ngọc Trinh đang phùng mồm ngậm cây sáo trúc. Nhìn vẻ bặm trợn của anh ta, thầy Sang không khỏi ngạc nhiên:
- Con lực lưỡng như vậy mà cũng có bệnh sao? Nói ta nghe, là bệnh gì?
- Không giấu gì thầy! Con vùng vẫy giang hồ nhiều năm nay, đâm chém không ghê tay, nhưng chẳng hiểu sao cứ về đến nhà, vợ con nó chỉ lườm một cái là con đã co rúm người lại, toàn thân tê dại…
- Vậy là bệnh sợ vợ à?
- Dạ vâng!
- Nói thật, ta khinh nhất những thằng sợ vợ, và cũng ghét nhất việc chữa bệnh cho những thằng sợ vợ! Làm thằng đàn ông thì phải ngang tàn, phải cưỡi con cá kình, đè con sóng dữ, chứ còn đến con vợ mình mà cũng không đè được, lại để cho nó cưỡi lên đầu, lên cổ thì nhục! Nhục con ạ! Thôi về đi! Ta không muốn chữa cho con đâu!
- Thầy ơi! Thầy thương con, chữa giúp con với! Con mệt mỏi lắm rồi!
Gã Lý Đức xăm trổ ấy van xin, nài nỉ một hồi thì thầy Sang có vẻ như mủi lòng, nên thầy chầm chậm mở tủ, lấy ra một bịch thuốc đưa cho gã đó. Thầy đang định dặn dò gì đó thì từ ngoài cổng có tiếng xe máy rú ga ầm ĩ, phi thằng vào sân nhà thầy. Người đàn bà béo ục ịch dừng xe ngay trước cửa, gạt chân chống xe cái “phạch”, rồi hằm hằm bước thẳng vào buồng trong. Thầy Sang thấy vậy thì vứt luôn bịch thuốc xuống đất rồi tức tốc chạy theo mụ béo ấy vào buồng…
- Tại sao? Tại sao ông dám trái lời tôi hả? Sáng nay trước khi đi tôi đã nói với ông thế nào?
- Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi! Anh xin lỗi vợ! – Thầy Sang mặt tái mét, giọng lắp bắp.
- Tôi hỏi sáng nay tôi đã nói với ông thế nào cơ mà?!
- Vợ bảo từ nay không khám bệnh nữa, mình vợ đi làm được rồi, anh ở nhà lo giặt giũ quần áo, cơm nước, dọn dẹp!
- Vậy à! Vậy tại sao ông vẫn khám? Vậy tại sao giờ này tôi về vẫn chưa có cơm ăn? Quần áo vẫn nguyên trong chậu, nhà cửa bừa bộn? Tại sao? Ông muốn chết hả?
- Anh xin lỗi vợ! Lần sau anh không thế nữa!
- Hôm nay lần đầu nên tôi bỏ qua! Nếu còn có lần hai thì đừng trách con này nặng tay!
- Dạ! Anh biết rồi ạ!
Nói rồi, thầy Sang lầm lũi ôm cái chậu quần áo đầy ự, lủi thủi ra ngoài giếng cặm cụi ngồi giặt. Mấy người đến khám bệnh thấy ầm ĩ trong buồng thì biết là nhà thầy có chuyện nên đã lặng lẽ bỏ về hết, chỉ còn mỗi anh Lý Đức xăm trổ thì vẫn rụt rè ở lại, tay vẫn cầm bịch thuốc mà thầy Sang vừa đưa lúc trước. Rồi gã rón rén lại gần chỗ thầy Sang, giọng dè dặt:
- Thầy ơi! Thuốc này uống có hiệu nghiệm không? Liều lượng uống thế nào ạ?
- Uống bao nhiêu tùy con! Thôi, về đi, ta đang bận!
- Thầy ơi! Vừa nãy con nghe tiếng quát tháo ầm ĩ trong buồng, thầy bị vợ chửi hả?
- Nói bậy! Tiếng quát tháo ấy là của ta, là ta đang quát vợ, nghe chửa?
- Thế sao thầy phải giặt quần áo?
- Thì mọi ngày vợ vẫn giặt quần áo cho ta, nhưng mà toàn giặt ẩu, giặt bẩn. Ta vừa mới chửi cho mụ ấy một trận về tội áo giặt xong mà vẫn còn nguyên vết bùn đất ở ống tay. Từ giờ, ta không khiến mụ ấy giặt đồ cho ta nữa, ta sẽ tự giặt! Làm thằng đàn ông thì phải ngang tàn, phải cưỡi con cá kình, đè con sóng dữ, chứ còn đến con vợ mình mà cũng không đè được, lại để cho nó cưỡi lên đầu, lên cổ thì nhục! Nhục con ạ! Thôi! Về đi để ta giặt quần áo!
Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo