42. Buổi Trưa Tôi Gặp Thằng Sơn
Tôi không biết tại sao thằng Sơn biết chuyện tôi ngủ ở nhà con Mận tối hôm trước.
Có thể lúc tôi đem cơm qua nhà con Mận hoặc lúc tôi từ nhà con Mận đi ra vào sáng hôm sau, nó nhìn thấy.
Trưa, bắt gặp tôi xách gà mên đi lơn tơn ngoài đường, thằng Sơn lò dò tiến lại:
- Mày đem cơm cho con Mận hả?
Tôi hỏi lại, giọng đề phòng:
- Sao mày biết?
- Chu yện gì mà tao không biết! – Sơn bĩu môi – Tao còn biết hồi hôm mày ngủ ở nhà con Mận nữa kìa.
Tôi giật thót, trong tích tắc một cảm giác bất an xâm chiếm lấy tôi. Vụ hỏa hoạn nhà con Mận vô tình làm âm mưu đen tối của Sơn cháy ra tro. Chu yện ba con Mận vỡ lở, nó không còn cớ để đe dọa con Mận nữa. Có thể vì vậy mà nó đâm ra tức tối và tìm cách bêu xấu nhỏ bạn tôi.
Tôi lo đến quặn ruột, lật đật thanh minh:
- Mẹ tao bảo tao qua ngủ để giúp nó trông nhà.
- Ha ha, trông nhà! – Sơn cười hô hố và giở giọng mất dạy – Chứ không phải mày qua ngủ với nó để làm chuyện này hả?
Thằng Sơn lại ngó ngoáy mấy ngón tay để trêu tôi.
- Ma bắt mày đi! – Tôi tím mặt – Tao đâu có tồi như mày!
Tôi giận dữ nắm chặt cái quai xách gà mên, bỏ đi một mạch. Nếu không vì con Mận đang đói bụng, tôi đã nện cái gà mên cơm lên đầu thằng Sơn rồi.
Ở phía sau, giọng đểu cáng của thằng Sơn vẫn tiếp tục đuổi theo tôi:
- Nếu mày không biết làm gì thì để tối nay tao qua trông nhà giùm con Mận cho!
Tôi tức thằng Sơn đến nỗi khi bước vào nhà con Mận, mặt tôi vẫn còn tái xanh.
Con Mận nhận ra ngay vẻ khác lạ của tôi:
- Thiều làm sao thế?
Tôi nói dối:
- Tao có làm sao đâu. Tại tao sợ mày đói bụng nên cố chạy cho nhanh đó mà.
Tôi hổn hển nói tiếp:
- Tối nay mày kiếm mấy khúc cây đặt ở đầu giường nhé!
- Chi vậy? – Con Mận ngơ ngác.
- Để phòng thân. – Tôi mím môi – Rủi tối nào tao không qua được, kẻ trộm lẻn vào nhà thì mày có sẵn vũ khí để chống cự.
Con Mận không biết khi nói như vậy, đầu tôi đang nghĩ đến thằng Sơn. Nó gật đầu ngay:
- Thiều chu đáo ghê! Mình chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện này.
43. Con Mận Sang Ở Nhà Tôi
Sự phòng xa của tôi hóa ra thừa thãi.
Đầu giờ chiều, mẹ tôi lên nhà giam huyện thăm mẹ con Mận, lúc về bà bảo con Mận thu xếp quần áo, sách vở dọn qua nhà tôi ở.
Căn nhà cũ, mẹ con Mận nhờ mẹ tôi rao bán.
Mẹ tôi sai tôi kiếm miếng thiếc mỏng, lấy sơn kẻ nguệch ngoạc hai chữ “NHÀ BÁN” rồi treo lủng lẳng trên bức vách trước nhà con Mận, ngay chỗ hồi trước ba con Mận treo tấm bảng “HỚT TÓC”.
Mẹ tôi nói:
- Với người trong làng thì không cần. Nhưng treo tấm bảng này để khách vãng lai họ biết.
Con Mận theo mẹ tôi về nhà, lòng nửa buồn nửa vui. Buồn vì phải rời bỏ ngôi nhà thân thuộc, vui vì từ nay nó không phải sống vò võ một mình trong ngôi nhà hiu quạnh đó nữa. Tâm trạng con Mận thật phức tạp nhưng nhìn mặt nó, tôi hiểu ngay nó đang bị giằng xé bởi những cảm xúc gì. “Nửa buồn nửa vui” là nói theo thói quen, chứ tôi đoán khi bước chân ra khỏi nhà lòng con Mận mang theo tới chín phần buồn.
Tôi cũng thế thôi, nếu vì lý do nào đó tôi buộc phải từ bỏ ngôi nhà tôi đã sống từ bé, nơi tôi đã thuộc cả vị trí từng viên gạch lở, từng ổ mối sau vườn, thuộc cả vị trí từng đốm nắng xuyên qua mái nhà tranh rơi trên nền nhà những trưa hè, chắc lòng tôi đứt rời từng khúc.
Mẹ tôi và con Mận ôm bọc quần áo và tập vở đi trước, tôi khệ nệ bê cái bàn học xiêu vẹo lẽo đẽo phía sau.
Dọc đường chỉ có mẹ tôi an ủi con Mận. Nó đi bên cạnh gật đầu vâng dạ, thỉnh thoảng đưa tay lên quẹt nước mắt.
Còn tôi im lặng vác chiếc bàn về tới tận nhà, phần vì chiếc bàn mỗi lúc một nặng, phần do tôi chẳng biết nói gì trong lúc đó.
Chỉ sau khi loay hoay tìm chỗ kê chiếc bàn học của con Mận và rốt cuộc cũng nhét nó vô được một chỗ gần cửa sổ, chen giữa chiếc bàn ăn và mấy bao xi măng ba tôi mua về để xây nền giếng, tôi mới sực nhớ ra một chuyện:
- Ủa, con Vện của nhà mày đâu, Mận? Sao mày không dắt nó qua đây?
Con Mận cụp mắt xuống:
- Nó chết rồi.
- Nó chết hồi nào vậy? – Tôi gãi đầu, áy náy – Hèn gì mấy ngày nay tao không nhìn thấy nó.
- Một tuần nay rồi.
- Tội nó ghê há. – Tôi chép miệng, rồi sợ con Mận buồn tôi khụt khịt mũi nói thêm – Dù sao nó cũng già quá rồi.
Con Vện ở nhà con Mận lâu lắm rồi. Khi còn bé tí, tôi đã nhìn thấy con Vện lăng xăng quấn quít quanh con Mận mọi nơi mọi lúc. Tính ra, có khi nó bằng tuổi với con Mận cũng nên. Tuổi thọ trung bình của loài chó chừng mười năm. Con Vện sống như vậy là dai lắm. Mắt nó bị lòa, đi đứng chậm chạp, run rẩy, lông mỗi ngày một xác xơ, lần nào vào nhà con Mận tôi cũng thấy nó nằm bẹp dưới gầm giường, kiểu nằm chờ chết.
Nhưng lẽ ra con Vện không nên chết vào lúc này. Con Vện chết vào lúc con Mận nhà tan cửa nát càng khiến tôi thêm xót xa: Đến con Vện cũng bỏ con Mận mà đi!
44. Ông Tư Cang Rượt Thằng Sơn
Con Mận lớn hơn tôi một tuổi nhưng nó vẫn là trẻ con.
Trẻ con thì không biết cách nuôi nấng nỗi buồn dài lâu như người lớn.
Ở nhà tôi mấy ngày, con Mận đã bắt đầu biết cười.
Thằng Tường rất thích con Mận. Con Mận là đứa đảm đang, làm lụng luôn tay. Từ ngày có con Mận, Tường bớt việc hẳn.
Những lúc rảnh rỗi, Tường rủ con Mận đi đập ruồi. Rồi hai đứa lúi húi cả buổi trước gầm giường đùa nghịch với con Cu Cậu.
Chơi với con cóc chán, hai đứa lôi sách ra thềm giếng ngồi đọc và cười khúc khích với nhau.
Nhìn Tường và con Mận, tôi có cảm giác mấy đứa học dốt thường dễ kết thân với nhau. Nhưng tôi mặc kệ hai đứa nó. Hễ con Mận vui là tôi vui.
Những ngày đó, tôi còn nhận được một tin vui lớn. Tôi nghe người làng kháo nhau thằng Sơn bị ông Tư Cang cưỡi trâu rượt chạy trối chết ngoài bãi Đất Sét.
Nó đang hú hí với con Bé Na trong bụi cây thì bị ông Tư Cang bắt gặp. Ông Tư Cang dắt trâu đi tắm, không có rựa cầm tay nên không rượt chém thằng Sơn được.
Nộ khí xung thiên, ông phóc lên lưng trâu, vừa hò hét vừa giục trâu xông thẳng tới chỗ thằng Sơn, y như Quan Vân Trường cưỡi Xích Thố ra trận.
Thằng Sơn nhìn hai cái sừng trâu cong vòng, nhọn hoắt phăm phăm lao tới, sợ vãi cả quần. Nó buông con Bé Na, co giò chạy thục mạng.
Ở phía sau, ông Tư Cang quyết không tha, giục trâu đuổi bén gót. Phía trước, thằng Sơn vừa chạy vừa la làng inh ỏi, tiếng chân trâu huỳnh huỵch, tiếng thét của ông Tư Cang xen lẫn tiếng lục lạc buộc ở cổ trâu không ngớt kêu leng keng càng khiến thằng Sơn mất vía.
Người trong làng đổ ra xem đông nghịt nhưng không ai nghĩ ra được cách gì cứu thằng Sơn. Con trâu cộ của ông Tư Cang phóng như gió, mắt long sòng sọc, mũi sùi bọt giống hệt một con trâu điên, lơn tơn xông vào bị nó húc lòi ruột như chơi.
Mãi một lúc mới có người nghĩ ra diệu kế:
- Leo lên cây! Leo lên cây lẹ lên!
Cuối cùng thằng Sơn cũng nhanh chân leo lên được một cây bứa mọc ven bãi, áo quần tơi tả, cả mũi lẫn tai đều xịt khói. Ngồi trên chạc cây, tay chân nó vẫn còn run bần bật, mặt không còn chút máu, mồm miệng như bị ai kéo lệch đi, muốn khóc lắm mà không khóc được.
Bữa đó, ông Ba Huấn nghe tin hộc tốc chạy ra bênh con, nhưng ớn con trâu điên chỉ dám đứng ngoài xa chửi vống vào.
Suốt nữa tiếng đồng hồ ông Tư Cang và ông Ba Huấn chửi qua chửi lại đến điếc cả tai. Mãi đến khi người làng lục tục xúm vào can ngăn, ông Tư Cang mới hạ hỏa, hầm hầm giục trâu đi về phía suối Lồ Ồ.
Tôi không tận mắt chứng kiến màn kịch này, chỉ nghe tụi bạn kể lại đã hả hê suốt một tuần. Tiếc là ba tôi đi làm xa, nếu còn ở nhà thế nào ông cũng đặt vè cho con nít đi rêu rao khắp làng khắp xóm và cha con ông Ba Huấn sẽ hết dám thò mặt ra khỏi nhà.
Tôi kể lại cho thằng Tường và con Mận nghe chuyện thằng Sơn, Tường rụt cổ:
- Ghê quá anh há!
Còn con Mận thộn mặt:
- Trong bụi cây có gì hay ho đâu, thằng Sơn rủ con Bé Na chui vô đó làm chi cho ông Tư Cang nổi khùng không biết!
45. Tin Vui Của Con Mận
Chuyện thằng Sơn suýt bị con trâu nhà ông Tư Cang húc đổ ruột rốt lại chỉ là tin vui đối với tôi.
Thằng Tường và con Mận đón nhận tin đó một cách thản nhiên, pha chút tò mò. Con Mận không biết thằng Sơn từng nuôi ý đồ đen tối đối với nó. Tường cũng thế, sau khi dọa thằng Sơn chết khiếp, nó xem như đã trả được thù cho tôi, không bận tâm mảy may đến thằng du côn này nữa.
Tin tức mà cả ba đứa tôi cùng vui hóa ra là tin do mẹ tôi đem về từ ngoài huyện.
Tin vui đó tôi có thể đọc thấy ngay trên vẻ mặt tươi hơn hớn của mẹ tôi khi bà xách giỏ bước qua ngưỡng cửa.
- Mận ơi, Mận! – Bà đặt mình xuống ghế, tháo chiếc nón lá ra cầm tay quạt lấy quạt để, miệng kêu rối rít.
- Dạ.
Con Mận quýnh quíu chạy ra, dường như nó linh cảm được những điều mẹ tôi sắp nói ra cực kỳ quan trọng đối với nó.
- Mẹ con sắp được thả rồi.
Giống như mẹ tôi vừa liệng ra một quả bom. Tôi, con Mận và thằng Tường đều nhảy dựng lên.
- Ôi, thiệt không cô? – Con Mận gần như rên lên, nó phải vịn tay vào cạnh bàn cho khỏi ngã.
- Thiệt. Cô nghe nói bên công an người ta bảo những mẩu xương tìm thấy trên căn gác không phải là xương người.
- Không phải là xương người? Như vậy là ba con còn sống sao? – Con Mận mếu máo hỏi, mừng rỡ, ngây ngô, nước mắt chảy vòng quanh.
- Ờ, – Mẹ tôi gật đầu – nếu những mẩu xương người ta nhặt được không phải là xương người thì rõ ràng là ba con chưa chết.
- Thế ba con đâu?
Con Mận tròn mắt nhìn mẹ tôi, làm như mẹ tôi dĩ nhiên phải biết câu trả lời.
- Điều đó thì cô không biết.
Mẹ tôi thở dài, rồi bà vui vẻ nói thêm trước khi xách giỏ đồ chợ xuống bếp:
- Nếu ba con còn sống thì sớm muộn gì con cũng gặp lại ba con mà.
Tôi có hàng mớ câu hỏi trong đầu nhưng cố ép mình dán kín miệng lại. Con Mận đang vui sướng, tôi không muốn cắt ngang dòng cảm xúc của nó.
Tôi chỉ mở miệng khi mẹ tôi đã không còn ở đó:
- Mận nè.
- Gì hở Thiều? – Con Mận quay nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh, vẻ hân hoan còn rạng ngời trên mặt nó.
Tôi đưa tay gãi gáy:
- Con Vện của mày ấy mà?
- Con Vện sao?
- Mày bảo nó chết cách đây một tuần phải không?
- Ờ.
- Thế xác nó đâu?
- Mình chôn chỗ bụi chuối sau hè.
Nói xong, con Mận mở to mắt ngạc nhiên:
- Thiều hỏi chuyện này chi vậy?
Tôi nuốt nước bọt:
- Tao nghi xác con Vện không còn ở chỗ cũ.
46. Xác Con Vện
Đúng như tôi phỏng đoán, khi ba đứa tôi vác cuốc qua vườn nhà con Mận hì hục đào nắm đất chỗ con Vện được chôn cất, chẳng thấy xác nó đâu.
Thằng Tường dừng tay cuốc, quẹt mồ hôi trán, hỏi:
- Có đúng chỗ này không, chị Mận?
- Đúng mà. – Con Mận xác nhận – Em đào sâu thêm một chút nữa đi!
- Thôi, khỏi đào! – Tôi nhún vai khi thấy Tường giơ cuốc lên định bổ xuống – Con Vện không có dưới đó đâu!
Con Mận nhìn tôi chằm chằm:
- Thiều biết xác nó ở đâu à?
Tôi ngập ngừng một thoáng rồi thốt ra thành lời sự ngờ vực cứ bám riết tâm trí tôi từ khi tôi nghe mẹ tôi bảo ba con Mận còn sống:
- Tao nghĩ những mẩu xương người ta nhặt được hôm nọ trên căn gác là xương con Vện.
- Làm sao là xương con Vện được? – Con Mận kêu lên ngơ ngác.
Trái với con Mận, thằng Tường lập tức đọc được ý nghĩ trong đầu tôi:
- Anh muốn nói là ba chị Mận bí mật đem xác con Vện lên trên gác hả, anh Hai?
- Ờ. – Tôi thở hắt ra – Và nếu tao đoán không lầm thì vụ cháy nhà vừa rồi là do ba con Mận cố tình gây ra.
- Ba mình làm thế để làm gì? Ba mình tự… đốt nhà à? – Con Mận hoang mang lắp bắp, trông nó như sắp ngất. Cái vẻ cái từ “đốt nhà” vừa đâm vào tim nó một lỗ thủng.
Tôi liếm môi:
- Ba mày muốn trốn đi. Có lẽ ba mày không muốn tiếp tục trở thành gánh nặng cho mẹ con mày.
- Tại sao ba mình phải làm thế? – Con Mận chớp cặp mắt đã bắt đầu đỏ hoe – Ba mình muốn trốn thì cứ trốn, sao phải đốt nhà?
- Ờ, – Thằng Tường phụ họa – hôm đó rủi người làng không tới kịp, cả căn nhà trước cũng cháy ra tro còn gì!
Tôi sờ tay lên chóp mũi, cau mày ngẫm nghĩ.
- Chậc, tao nghĩ ba mày đã tính toán hết rồi. – Tôi liếc con Mận, tặc lưỡi nói – Có thể trước khi gây ra vụ cháy, ba mày đã tưới nước lên mái