Duck hunt
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Truyện teen: Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh Full

Truyện teen: Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh Full



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
câu hỏi này, có vẻ con Mận cũng không muốn trả lời. Chỉ đến khi tôi khẽ đụng tay vào tay nó tỏ ý giục, nó mới ấp úng đáp:


- Mẹ mình đánh mình không có lý do gì hết á. Thấy ngứa mắt thì đánh thôi.


- Thấy ngứa mắt? Là sao? – Tôi tròn xoe mắt.


- Mình cũng chẳng hiểu. – Con Mận lắc đầu, giọng đã chớm sụt sịt – Mẹ mình bảo thế.


Vừa nói con Mận vừa quay mặt đi, cố tình đưa lưng về phía tôi. Chỉ nhìn thấy nó từ phía sau, tôi vẫn có cảm giác nó vừa nuốt vào một tiếng nấc.


- Dạo này mẹ mình lúc nào cũng buồn bực. – Vẫn không xoay người lại, con Mận u uẩn nói thêm, nghe buồn rười rượi.


Chắc là mẹ nó buồn bực chuyện gia đình! Tôi nghĩ bụng. Ờ, ba nó như thế, mẹ nó chắc phiền não lắm. Có đủ thứ để lo lắng. Lo chạy bữa hàng ngày cho cả nhà. Lo chăm sóc cho ba nó. Lo bí mật vỡ lở. Có lẽ vì vậy mà mẹ nó trở nên cáu gắt, động một tí là thượng cẳng chân hạ cẳng tay với nó.


Tự nhiên tôi thấy thương con Mận quá. Tôi muốn nói với nó mày nên đề phòng thằng Sơn. Nhưng cuối cùng tôi giấu nhẹm chuyện đó. Tôi không muốn con Mận thêm rối trí.


Bữa đó trước khi ra về, tôi đứng dưới gốc bời lời, cầm tay nó an ủi:


- Mày đừng buồn nữa. Khi nào ba mày hết bệnh, nhà mày sẽ lại vui vẻ như xưa.


Tôi nói, nhưng tôi biết tôi không tin vào lời nói của mình. Tôi không rõ ba con Mận có bị bệnh phong thật không, nhưng nếu là bệnh phong thì không thể chữa được. Tôi nghe người làng nói thế. Họ bảo những người bệnh phong thường chọn cách bỏ đi thật xa, vào tận rừng sâu núi thẳm. Họ sống quần tụ với nhau ở một thế giới hiu quạnh, cách biệt hẳn với loài người trong khi chờ tử thần tới rước đi. Ôi, buồn quá!



37. Căn Gác Nhà Con Mận



Tôi cầu cho thằng Sơn bị chết cháy, nếu nó không ngã xuống sông xuống suối làm mồi cho Hà Bá.


Nhưng nhà bị cháy là nhà con Mận.


Hôm đó là buổi học cuối cùng trước khi bế giảng. Thực ra chúng tôi đến lớp là để dự liên hoan.


Bọn học trò khệ nệ khiêng bàn quây thành hình chữ nhật rồi bày ra báh kẹo, trái cây, nước ngọt, xúm lại ăn uống, giành giật và cãi vã, sau đó là ca hát, tức là thi nhau cố rống cho thật to và vỗ tay cho thật lớn. Khi đã căng bụng, cả bọn chạy ra sân xem các lớp thi thả diều.


Trong khi tôi và con Mận đang ngước mắt mê mải dõi theo những cánh diều sặc sỡ đang uốn lượn trên không, thằng Ghế con ông Năm Ve không biết từ đâu chạy tới, thắng xe đạp ngay cạnh hàng rào, chõ miệng vô trong sân kêu lớn:


- Chị Mận ơi, nhà chị đang cháy. Chị về ngay đi!


Con Mận mặt cắt không còn hột máu, ba chân bố cẳng tuôn ra cổng. Trông nó như đang bay trên mặt đất.


Tôi cũng tức tốc chạy theo, mặt mày nhớn nhác, ruột gan đau thắt từng chặp.


Thằng Ghế chở con Mận vọt đi trước, tôi lẽo đẽo chạy bộ phía sau.


Đang chạy, nghe tiếng chân nện thậm thịch, tôi quay lại thấy bốn, năm đứa khác nối đuôi phía sau. Đây là những đứa tình cờ nghe chuyện, hiếu kỳ chạy đi xem, bộ tịch hớn hở như đi ăn cỗ chứ không phải đi xem cháy nhà.


Khi tôi tới nơi thì ngọn lửa đã được dập tắt. Hàng xóm đang túm tụm xì xào, người xách thùng, kẻ xách gàu, người bưng xô, tôi thấy có cả mẹ tôi và thằng Tường đứng lẫn trong đó, quần áo nhàu nhò và xốc xếch thảm hại.


Tôi không thấy con Mận đâu, liền len lén đi quanh nhà, lần ra sau hè, cố không để mẹ tôi bắt gặp.


Căn gác phía sau bị thiêu rụi hoàn toàn. Trong đám khói đen lơ lửng, con Mận và mẹ nó, cùng một vài người khác đang loay hoay bới tìm, nhặt nhạnh những thứ còn sót lại sau trận hỏa hoạn. Hai mẹ con vừa lom khom bươi móc vừa khóc như ri.


Tôi nấp sau bụi chuối, nhè nhẹ thở ra: May quá, nếu mọi người không đến kịp, chắc ngọn lửa sẽ lan rộng và gia sản nhà con Mận sẽ hóa thành tro bụi trong nháy mắt.


Đang thở ra tôi lập tức hít hơi vào khi sực nhớ tới ba con Mận. Chết rồi, ba con Mận bị nhốt trong căn gác, không biết có kịp chạy thoát không. Mẹ con nó khóc như thế có lẽ ba nó gặp chuyện gì rồi. Tôi thót bụng lại, mường tượng đến người đàn ông hiền lành và gầy gò từng cắt tóc cho tôi suốt những năm niên thiếu, tự dưng nước mắt chảy quanh.


Một bàn tay nắm lấy vai tôi, và một giọng nói dịu dàng nhưng nghiêm khắc vang lên:


- Đi về nhà đi, con?


Tôi níu lại:


- Mẹ, con muốn gặp con Mận. Con muốn hỏi xem…


- Mai mốt gặp. Đây không phải là chỗ của con nít.


Vừa nói mẹ tôi vừa lôi tôi ra cổng, với thằng Tường làm cái đuôi lếch thếch phía sau.



38. Chim Non Bơ Vơ



Mẹ con Mận bị bắt ngay chiều hôm đó.


Công an huyện bảo tìm thấy xương người trong đám cháy nên giam giữ mẹ nó để điều tra.


Chuyện ba con Mận lâu nay vẫn lén lút sống trên căn gác thoáng chốc loang ra khắp làng.


Chiều hôm đó đi đâu tôi cũng nghe người ta bàn tán về mỗi đề tài này, bằng đủ thứ giọng: tiếc thương, trách móc, chê bai, tội nghiệp…


Người lớn tha hồ đàm tiếu, đám con nít bu đen bu đỏ chung quanh vểnh tai hóng chuyện. Chỉ có tôi là lảng đi chỗ khác. Nghe người ta xì xầm về chuyện nhà con Mận mà tôi khổ sở bần thần nhưthể chính mình bị đem ra làm mồi cho đám đông.


Tôi đi vẩn vơ suốt buổi chiều. Đến khi trời sập tối, nóng lòng quá tôi co giò chạy sang nhà con Mận.


Nhà nó đồ đạc còn ngổn ngang, trong không khí vẫn ngập tràn mùi khói. Hình như con Mận chẳng buồn thu dọn. Lúc tôi tới, nó đang ngồi trên bục cửa trước nhà, đầu gục trên cánh tay, theo cái kiểu sẽ không bao giờ ngẩng lên nữa. Có vẻ như nó ngồi bất động như vậy từ trưa đến giờ.


Trong một phút lòng tôi như tan chảy ra khi bắt gặp ở cô bạn thân yêu cái dáng vẻ ủ rủ thảm sầu không thể nhầm được của kẻ bị số phận thình lình đánh quỵ.


Không muốn làm con Mận giật mình, tôi đứng yên chỗ gốc bời lời lặng lẽ ngắm nó. Lúc này trông nó chẳng khác nào con chim non bơ vơ khi chiều xuống.


Chỉ trong một ngày, nhà nó cháy, ba nó chết, mẹ nó bị bắt, cứ như địa ngục đột ngột trút xuống đầu.


Tiếng sột soạt trong nhà vọng ra, rồi mẹ tôi xuất hiện. Tôi đoán bà đang quét tước nhà cửa và sắp xếp đồ đạc giúp con Mận.


Mẹ tôi nhìn thấy tôi ngay khi bước ra cửa.


Tôi nhìn lại bà, nơm nớp chờ đợi, nhưng khác với tôi nghĩ, bà không đuổi tôi về.


Mẹ tôi chỉ nói, nhẹ nhàng, thờ ơ, vẻ mệt mỏi hằn trên nét mặt:


- Thiều đó hả con?


Bà hỏi làm như bà không trông thấy tôi, hoặc thấy nhưng không biết chắc tôi là ai.


- Dạ. – Tôi lí nhí.


Lần này thì mẹ tôi đuổi tôi thật:


- Con về nhà đi. Có mẹ ở đây dọn dẹp được rồi.


Lòng tôi lập tức chùng xuống, nhưng tôi chưa kịp mở miệng năn nỉ, mẹ tôi đã nói tiếp:


- Con về nhà ăn cơm, tắm rửa sạch sẽ rồi tối qua đây ngủ trông nhà giúp bạn.


- Dạ.


Tôi gật đầu sung sướng, hết sức bất ngờ trước đề nghị của mẹ tôi.


Trong niềm hân hoan khó tả, tôi liếc mắt về phía con Mận, nhưng con Mận vẻ như không nghe thấy những câu đối đáp giữa hai mẹ con tôi.


Đầu vẫn gục thiểu não trên hai cánh tay, tóc xõa lệch một bên vai, nó ngồi co rút trong bóng chiều trông như một pho tượng cô đơn được nỗi buồn chạm trổ và đem đặt trước cửa nhà từ thời nào xa lắm.



39. Buổi Tối Ở Nhà Con Mận



Tối đó, tôi xách qua cho con Mận một gà mên cơm, có mấy con tôm rang rải bên trên.


Trông nó chẳng bớt héo hắt chút nào nhưng khi thấy tôi, mặt nó tươi lên được một tẹo:


- Thiều qua ngủ giúp mình trông nhà đấy à?


Như vậy là hồi chiều lúc ngồi trên bục cửa nó có nghe thấy những lời dặn dò của mẹ tôi.


Tôi “ờ” và đặt gà mên cơm lên bàn:



- Mẹ tao kêu tao đem cơm cho mày. Mày chưa ăn tối phải không?


- Mình không muốn ăn. – Giọng con Mận dàu dàu.


- Mày phải ăn mới có sức khỏe được. – Tôi nói hệt những lời mẹ tôi vẫn nói với tôi khi tôi biếng ăn.


Con Mận bướng bỉnh:


- Nhưng mình không thấy đói.


Tôi đảo mắt, cố tìm một lý do chính đáng:


- Mày không ăn, mẹ mày biết mẹ mày buồn lắm đó.


Tôi đem mẹ nó ra để nó biết thương mẹ mà chịu ăn cơm, nào ngờ nó òa ra khóc.


- Không biết chừng nào mẹ mình mới được thả về?


- Chắc là sớm thôi.


Tôi đáp bừa, bụng nghĩ nếu công an phát hiện ra chuyện mẹ con Mận nhốt ba con Mận trên gác để ông vô tình bị chết trong đám cháy chắc mẹ nó còn lâu lắm mới được thả về.


Con Mận có lẽ cũng đang nghĩ thế nên nó chẳng tỏ vẻ hoan hỉ trước câu nói của tôi. Nó nức nở thêm một hồi rồi chống tay lên cằm, thẫn thờ nhìn ra ngoài trời, có một lúc tôi nghĩ tâm trí nó chắc đang lang thang ở đâu đó xa lắm, có thể ở chỗ mặt trời đang chuẩn bị đi ngủ cũng nên.


Tôi không biết những hình ảnh gì đang hiện ra trong đầu con Mận nhưng nhìn dáng ngồi của nó cứ thấy tội tội thế nào.


Tôi tặc lưỡi, phá tan sự ngột ngạt:


- Mà làm sao căn gác nhà mày bốc cháy được hả Mận? Nhà mày có thổi cơm trên gác đâu. Ba mày cũng không hút thuốc.


Con Mận quay lại nhìn tôi, ngơ ngác một hồi mới hiểu tôi đang nói gì.


- Chắc là do ba mình bất cẩn. – Nó thút thít – Trên gác có cây đèn hột vịt đặt cạnh tượng Phật Quan Âm.


- Ra vậy.


Tôi gật gù buột miệng rồi xô ghế đứng lên:


- Để tao ra nhà sau lấy chén đũa cho mày ăn cơm.


- Mình ăn trong gà mên được rồi. Khỏi cần chén đũa.


Tôi mở cờ trong bụng khi thấy con Mận mắc mưu tôi. Nó không cò khăng khăng đòi nhịn đói nữa.


Tôi liền co chân chạy xuống bếp, hào hứng:


- Vậy để tao lấy cho mày cái muỗng.



40. Ban Đêm Ở Nhà Con Mận



Nhà con Mận có hai cái giường tre.


Tối, tôi ngủ trên chiếc giường xưa nay nó vẫn nằm, kê ở nhà ngoài, cạnh chiếc bàn học ọp ẹp. Còn nó ngủ trên giường của mẹ nó.


Giường mẹ nó kê trong buồng, bên cạnh dãy kệ chứa nước mắm, xì dầu, mì sợi và các thứ gia vị linh tinh.


Dĩ nhiên tôi rất sung sướng khi mẹ tôi sai tôi qua ngủ nhà con Mận. Tôi không biết làm gì để chia sẻ hay giúp đỡ nó trong lúc này. Qua nhà nó ngủ để giúp nó đỡ sợ trộm, sợ ma là điều duy nhất tôi có thể làm được.


Tôi là chúa sợ ma. Nhưng đang xúc động trước hoàn cảnh không may của con Mận, tôi quên bẵng nỗi sợ của mình.


Chỉ đến khi bóng tối chụp xuống, con Mận đã vô buồn nằm, chỉ để lại ngọn đèn hột vịt leo lét trên đầu tủ, tôi mới bắt đầu chờn chợn. Tiếng côn trùng ri ri vọng vào từ ngoài nghĩa trang, lúc ở nhà tôi không bao giờ để ý, đêm nay tôi bỗng nghe rõ mồn một. Âm thanh buồn tẻ đó gãi đều đều lên trái tim tôi khiến tim tôi co thắt từng chặp.


Tôi lại phập phồng nghĩ đến ba con Mận. Hồi trưa ông bị chết một cách oan uổng, chắc hồn ma của ông giờ này đang quanh quẩn đâu đây. Có khi ông đang đứng cạnh giường tôi nhưng tôi không nhìn thấy đó thôi.


Càng nghĩ càng hãi, tôi kéo mền trùm kín đầu, vẫn chẳng bớt sợ chút nào. Bấy giờ tôi mới tiếc hùi hụi đã không rủ thằng Tường đi theo. Có nó nằm bên cạnh chắc tôi không đến nỗi sợ điếng người thế này.


Trong lúc nỗi sợ xòe móng vuốt chộp cứng lấy tôi, chiếc giường bỗng rung lên. Và khi cảm nhận có ai đó vừa ngồi lên giường, ngay bên cạnh tôi, quai hàm tôi lập tức bị đông cứng, tôi gân cổ cố thét lên thật lớn nhưng chỉ phun ra được những tiếng ú ớ vô nghĩa.


- Thiều đừng sợ, mình đây!


Con Mận biết thừa tôi đang chết khiếp, khẽ giọng nói.


Nó ngả lưng nằm xuống cạnh tôi, nói tiếp:


- Ngủ trong buồng một mình, mình sợ lắm.


Khi biết đó là con Mận chứ không phải ba con Mận, trái tim tôi từ từ đập chậm lại. Hóa ra con Mận cũng nhát gan như tôi. Xưa nay nó ngủ trong nhà, có ba có mẹ. Đêm nay lần đầu tiên nó ngủ một mình, lại sau một cơn biến động lớn như thế, chắc nó bồn chồn lo lắng lắm.


Tôi nhích người vào phía trong và chui đầu ra khỏi mền, vui vẻ thú nhận:


- Nãy giờ tao cũng sờ sợ thế nào, cứ trằn trọc hoài. Có mày nằm bên cạnh, tao mới yên tâm chợp mắt.


Con Mận là con gái, nửa đêm tự nhiên chạy ra ngủ chung với tôi, chắc nó ngượng lắm. Mặc tôi huyên thuyên, nó không nói gì. Tôi tính ba hoa thêm vài câu nữa nhưng thấy nó ngó lơ chỗ khác, liền nín thinh.


Bữa đó, trước khi dỗ giấc tôi vẫn kịp nhìn thấy con Mận chèn cái gối ở giữa tôi và nó. Con gái ý tứ ghê!



41. Buổi Sáng Tôi Gặp Chú Đàn



Con Mận chèn cái gối ở giữa hai đứa ý là để làm rào chắn. Nó sợ nữa khuya ngủ quên, nó lăn qua phía tôi hoặc tôi lăn qua phía nó. Như vậy thì xấu hổ chết được!


Nhưng cái rào của con Mận chẳng chắn được gì. Sáng ra, tôi mở mắt thấy nó đang quàng tay ôm cả tôi lẫn chiếc gối. Nó vẫn còn ngủ, hơi thở êm đềm thổi phơ phất những sợi tóc vướng ngang gò má hồng hồng.


Tôi nhìn đôi mắt nhắm nghiền của nó, thấy vẫn còn vài giọt lệ chưa khô còn hoen trên má. Chắc hôm qua, nó khóc suốt đêm. Tôi cảm động nghĩ và sè sẹ gỡ tay nó ra.


Tôi ngắm nó thêm một chút nữa rồi nhón chân rón rén ra khỏi nhà.


Tôi gặp chú Đàn trên đường lộ.


- Thiều dậy sớm thế? – Chú trợn mắt nhìn tôi.


- Tối qua con ngủ ở nhà con Mận. Mẹ con bảo con qua ngủ trông nhà giùm nó.


- Ờ, con giúp bạn thế là tốt! – Chú Đàn xoa đầu tôi bằng bàn tay duy nhất.


Không hiểu sao lúc đó tôi lại nhớ đến những cái hoa tay của con Mận.


- Chú ơi, con Mận có tới mười cái hoa tay đó, chú.


- Thế à! – Chú Đàn ồ lên – Thế thì bạn đó viết và vẽ phải đẹp lắm!


Tôi biết con Mận viết và vẽ không đẹp tẹo nào. Nhưng tôi không phản bác nhận

xét của chú Đàn. Có thể con Mận suốt ngày quần quật việc nhà, không có thì giờ để tập viết và vẽ như những đứa khác. Nếu nó được rảnh rang như tôi, biết đâu nó viết và vẽ đẹp nhất lớp cũng nên.


Tự nhiên tôi nói:


- Hôm qua, con sợ ma nhưng con Mận


Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Truyện teen: Lời thách đố tình yêu

Tôi là cô giáo vùng cao

Người đẹp nồi y Arisa Sugi

Tôi là cô giáo vùng cao

Em xinh em đứng 1 mình cũng xinh

Tôi là cô giáo vùng cao

Em xinh em đứng 1 mình cũng xinh

TAG: