− Để em đứng một mình tôi không yên tâm chút nào cả.
Công viên chỉ ít người tập thể dục, mấy chiếc ghế đá buồn thiu không ai ngồi, nhạc vẳng ra từ nhà hàng trong khuôn viên. Nam Giao lặng lẽ đi bên anh, im lặng của cô khiến Phong Châu lo ngại:
− Em ngồi xuống một lúc đi.
Từ một người mà mọi phản xạ tình cảm thuần khiết đều chai lì và quên luôn cả việc thoạt tiên anh chú ý đến Nam Giao chỉ vì ánh mắt thản nhiên khi cô lướt qua anh. Giờ như tên nô lệ tự nguyện làm và mong muốn được nụ cười hài lòng của chủ nhân. Phong Châu đặt tay lên tay Nam Giao, những ngón tay rắn chắc vốn quen chỉ huy và bắt người khác phục tùng giờ dịu dàng với người phụ nữ anh thích. Chúng nhẹ nhàng âu yếm bàn tay cô. Một lúc lâu Nam Giao nhè nhẹ rút tay về, tiếc nu
nuối nhưng an tâm vì Phong Châu biết đây là dấy hiệu cô đã bình tĩnh trở lại.
Anh đùa:
− Thì ra em có một cuộc rút lui kém vinh quang. Sao em không nói với tôi?
Rút hẳn tay về, Nam Giao cười gượng:
− Nếu anh đã gọi đó là một cuộc rút lui kém vinh quang thì tại sao tôi phải khua chiêng múa trống cho cuộc rút lui kém vinh quang ấy?
Phong Châu quan tâm đến nhân vật có tên Nhật Văn hơn. Cô đã phản ứng kỳ lạ khi nghe đến tên này:
− Tôi hơi tò mò, Nhật Văn là ai vậy?
Mặt Nam Giao thoắt đau đớn khiến Phong Châu ân hận nhưng anh vẫn muốn biết điều này vượt trên tất cả.
− Khi tôi nâng Nhật Văn lên, tôi không tin anh đã chết. Tôi lay bàn tay rồi lay cả người Nhật Văn, lay mãi lay mãi… – cô nghẹn ngào – từ lúc ấm nóng, mềm mại đến khi lạnh giá, cứng đơ.
Phong Châu thường ví cảm xúc của phụ nữ như ngọn lửa thiêu đốt đàn ông – chỉ cháy, đẹp và nóng trong khoảnh khắc. Giờ trong đôi mắt đang nhìn anh có cả nước lẫn lửa. Anh vẫn thấy mình bị thiêu đốt, dù sao cũng không dừng lại được, Phong Châu muốn biết rõ ngọn nguồn:
− Còn người đàn ông đó?
Nam Giao thì thầm:
− Họ bảo anh ấy chết ngay khi va chạm nhưng tôi chắc anh ấy đau đớn lắm. Không có cái chết nào nhẹ nhàng, êm ái cả.
Phong Châu lắc tay cô:
− Tôi hỏi em người đàn ông ấy là ai?
− Là anh trai của Văn.
Phong Châu nhíu mày:
− Thế người phụ nữ?
− Là người yêu của Nhật Văn và thằng bé là con của anh ấy.
Anh đặt cả hai tay lên vai cô:
− Vậy còn em? Em giữ vai tròn gì trong tất cả những chuyện này?
– Tôi dối Uy Vũ rằng tôi là người chứng kiến tai nạn. Với mẹ Nhật Văn, tôi là người yêu anh ấy. Với Phúc, tôi là người sau khi cướp đi Nhật Văn lại chuyển sang giành Uy Vũ. Không phải nợ tình hay nợ tiền như anh nói, tôi nợ họ mạng sống của chính tôi. Anh nghĩ xem phải trả thế nào?
Phong Châu xót xa:
− Nếu họ không tha thứ, không phải em mà chính họ là những người phải chịu đựng.
− Không, vì họ tha thứ nên gánh chịu đựng của tôi càng nặng nề hơn.
Nam Giao nghẹn ngào nhưng không khóc:
− Anh nói đúng, không có thành tựu nào gặt hái được từ những việc định làm vì thế tôi không bao giờ thắng nỗi sợ hãi trong lòng.
− Em an tâm. Tôi không bao giờ chỉ trích những người cố gắng và thất bại:
Nam Giao lẩm bẩm:
− Tôi luôn luôn thất bại.
Phong Châu xoa nhẹ bờ vai cô:
− Đừng nói thế.
Lần này hành động thân thiện lại khiến Nam Giao đề phòng. Cô nhích ra xa, Phong Châu im lặng nhìn bàn tay mình rơi xuống.
− Tôi có một nỗi sợ hãi vô lý nhưng mãnh liệt và dai dẳng.
Nam Giao đang rào đón và tất nhiên đối tượng mà cô hướng đến không ai khác chính là anh, Phong Châu gật:
− Em nói đi.
− Tôi có kinh nghiệm về những người liên quan hoặc gắn bó với tôi. Thường họ không nhận được điều tốt đẹp nào cả. Tôi không muốn mang rắc rối đến bất cứ ai và tôi không muốn mình bị tổn thương nên tôi nghĩ anh nên…
Thế đấy, sau những câu mào đầu chung chung là một cá nhân cụ thể. Khi vấn đề đã được đặt ra dứt khoát thế này thì phủ nhận nó là một việc làm ngu ngốc. Phong Châu cắt ngang:
− Em nói nghe hay quá. Em không muốn bị tổn thương, em không muốn rắc rối khi gần gũi ai đó vì họ sẽ chết, sẽ chọn người khác hoặc bỏ em mả đi, phải không? Tôi không chết, tôi không chọn người khác và tôi không bỏ em mà đi.
Nam Giao nhìn anh đăm đăm:
− Nếu tôi tin như thế thì điều này đáng để anh giễu cợt hay sao?
Phong Châu thấy lạ. Hình như anh chỉ mong xảy ra rắc rối thế này để đón nhận và lăn xả vào một cách công khai.
− Tôi không giễu cợt, tôi không muốn chết cũng không có ý định gắn bó hoặc gần gũi với em, tôi chỉ muốn em nhận biết rằng em đang đầu độc thể xác, ý chí của em bằng lối nhận thức ngu xuẩn. Lúc nào em cũmg thấy có lỗi trong việc mình còn sống, còn hít thở thì cuộc sống của em có ý nghĩa gì? Cuộc sống đó không giúp ích gì cho ai, ngay cả với chính em.
Người ta thường cẩn thận với những vết thương. Chưa ai chạm vào vết thương của Nam Giao thô bạo như người này. Cô lắc đầu:
− Chẳng bao giờ có được hạnh phúc hay cuộc sống trọn vẹn từ nỗi đau đớn mất mát của người khác. Nếu được lựa chọn, nhất định tôi sẽ chọn cho mình phần mất mát, thiệt thòi thậm chí là cái chết. Tôi sẽ được nhẹ nhàng, thanh thản chứ không thế này.
Anh giận. Cơn giận chồm lên như ngọn sóng thần hung hãn. Cuồn cuộn ập vào lan khắp người cuốn phăng mọi lịch lãm, thân thiện và cả lý trí khiến Phong Châu không hiểu tại sao mình lại giận đến thế.
− Chọn cái chết à? Hay lắm. Em muốn chọn cái chết nào vậy? Êm dịu bởi thuốc ngủ hay oằn oại đau đớn vì trúng độc? Nhảy lầu hay lao vào bánh xe? Đâm một nhát tận tim hay cắt mạch máu? À, nói cho em biết nếu cắt dọc thì mau chết hơn đấy vì người ta không thể nối động mạch bởi nhát cắt dọc dài và bén ngót. Theo cách thông thường một vết cắt ngang chỉ tốn công người khác mang em vào bệnh viện mà thôi. Tôi đề nghị cái chết này vì em sẽ nhìn thấy sự sống chảy ra từ cơ thể, thấy mình từ từ tiếp cận với cái chết. Em sẽ nhìn rõ gương mặt của cái chết khi tử thần chờn vờn nhảy múa trước mặt em.
Mặt Nam Giao tái nhợt nhưng không chịu thua, cô sẵn sàng đương đầu với anh và vũ khí là những điều mà cô tin là đúng.
− Vậy anh bảo tôi phải làm sao đây? Đi tìm một phương thuốc thần hay một phép màu nào có thể giải thoát tôi khỏi mặc cảm tội lỗi khi mà bản thân tôi ý thức được điều này một cách rõ ràng?
Phong Châu lắc đầu:
− Tôi thấy vô ích khi Nhật Văn quan tâm đến em, dù đó chỉ là lời nhắc nhở có thể ìm thấy ở bất cứ người nào. Trùng hợp là sau đó anh ấy gặp tai nạn và em cho đó là trách nhiệm của em. Nhật Văn muốn giúp em tránh một rủi ro nhỏ có thể xảy ra vậy mà giờ đây em lại chọn cho mình phần mất mát, thiệt thòi thậm chí là cái chết. Khi quan trọng hóa tai nạn, em đã tầm thường cái chết của Nhật Văn. Em đủ gan để chết nhưng không có can đảm để sống phải không? Cả sống và chết của em đều không có ích cho ai cả, với Nhật Văn lại càng không. Nếu em không yêu quý chính mình thì không ai yêu quý em cả.
Cơn giận như trận đại hồng thủy cuốn phăng những thành trì những giới hạn trên đường đi:
− Để tôi nói cho em biết, trên đời này vẫn còn có những người sẵn sàng hy sinh vì người khác một cách có ý nghĩa chứ không phải chết vô ích như em. Hãy nghĩ xem, những người được cứu từ một tai nạn, một đám cháy, một căn bệnh hiểm nghèo sẽ thấy cuộc sống mình ý nghĩa hơn nhất là khi nó được đổi từ chính mạng sống của người khác. Nhất định họ sẽ sống có ích hơn, giá trị hơn chứ không đòi sống đòi chết như em.
Bế tắc, tuyệt vọng khiến Nam Giao mang gương mặt của người đang đối diện với kẻ sát nhân và không có lối thoát nào dành cho cô cả:
− Tôi biết mình phải làm gì.
− Vậy em định thế nào? Sẽ dằn vặt đay nghiến bản thân hay ép xác khổ hạnh suốt đời? Thay vì làm cái việc điên rồ đó, em hãy đứng lên nhìn lại mình và quên đi khoảng thời gian sống vật vờ vô ích kia đi.
Nam Giao đứng lên, cố ghìm tiếng nấc giữa đôi môi run run:
− Đủ rồi, cuộc đời tôi có thể không ra gì nhưng không có khoảng nào đáng bỏ đi cả.
Mặt Nam Giao tái mét nhưng trên môi lại điểm nụ cười kỳ lạ:
− Anh vẫn chưa biết được điều này khi đã lần lượt chứng kiến những cái chết, nó không còn làm người ta sợ nữa. Tôi biết nhiều cái chết lắm, anh có muốn tôi kể ra không? – Thân thể xám ngoét của cha hiện về trong ký ức – Tôi đã chứng kiến người đàn ông trụ cột của cả gia đình gục ngã trên đường mưu sinh. Người ta đưa ông về trong đêm mưa gió trên chiếc xe phủ bạt. Thân thể lạnh giá gói trong mớ quần áo ướt sũng, rách bươm. Những ngón tay cứng đờ không khép lại được. Một đứa trẻ chết trong cơn mê sảng mang theo nỗi đau đớn, tức tưởi, kinh ngạc về cái chết của chính mình. Một người mẹ mắc bệnh hiểm nghèo hàng ngày nhìn cái chết từ từ vẫn không muốn con mình biết dù đứa con trai mà bà kỳ vọng đã vĩnh viễn nằm lại ở xứ người với một thân thể không toàn vẹn – Chiếc bình chịu đựng vỡ tung nhưng mắt Nam Giao ráo hoảnh – Anh còn muốn biết thêm cái chết nào nữa?
Là người chưa bao giờ bối rối trước những tình huống bất ngờ và luôn nhạy bén khi nhận định tình hình nhưng lần này phản ứng của Phong Châu vượt ngoài sức tưởng tượng của chính anh. Thường thì anh không bao giờ để sự việc đi quá xa vì sau đó không thể nói đến chuyện thỏa thuận được nữa.
Chương 27
Ads Cả hành động đi theo và giữ lấy đơn giản thế này anh cũng chưa từng làm với ai. Sải những bước dài, Phong Châu nắm chặt cánh tay Nam Giao. Trái với trí tưởng tượng của anh, Nam Giao quay lại, không kháng cự, không dằn dỗi. Cái nắm quá chặt của anh hóa thừa thãi. Đôi mắt mà nỗi buồn làm cho thăm thẳm đã ướt nhòe. Giọng Phong Châu khản đặc. Những điều sắp nói thật khó khăn với một người như anh:
− Tôi xin lỗi.
Anh đợi cô to tiếng nhưng Nam Giao im lặng. Phong Châu nuốt nước bọt, cảm giác cả nhân gian là quán trọ, chỉ cái thăm thẳm này là nhà.
− Tôi đã quá lời, tôi đã đi quá xa nên ý tốt của tôi không còn là thiện ý nữa.
− …………
− Tôi không định nói thế chỉ vì em làm tôi đau lòng quá.
− …………
− Em nói đúng, không có cái chết nào nhẹ nhàng, dễ chịu cả. Để đi đến cái chết người ta phải băng qua đau đớn. Tôi đã…
− Anh nói đúng.
Phong Châu im lặng. Lúc này, lời nói không đúng lúc sẽ rất tai hại. Nam Giao cần người khác lắng nghe và chia sẻ theo cách anh thường giễu cợt – nịnh hót dư luận chứ không phải lên mặt rao giảng. Thời gian biết cô quá ngắn ngủi để mọi giá trị, mọi nguyên tắc tưởng như bất di bất dịch trong anh đảo lộn cả lên.
− Anh nói đúng nhưng tôi không sao thoát ra được những ám ảnh đó. Tôi luôn tự dằn vặt, hành hạ mình vì cảm giác nợ ai đó một lòng tốt chưa trả được, không sao trả được. Tôi biết những người chung quanh tôi, yêu thương tôi, quan tâm đến tôi thế nào, nhưng tôi… tôi…
Nam Giao cúi mặt, nước mắt tuôn như suối. Phong Châu kéo nhẹ cô, chiếc vỏ bọc lấy Nam Giao cứng nhưng mỏng như vỏ trứng vậy. Vòng tay anh choàng qua che chở, ủ ấm cô. Không ghìm được, Nam Giao nức nở trong vòng tay to rộng quấn quanh người và để yên cho cô khóc. Một lúc lâu, Phong Châu vỗ nhè nhẹ vào lưng rồi nâng gương mặt Nam Giao bằng hai tay. Thân quen quá, đến nỗi tưởng như anh đã quen cô lâu lắm rồi. Dường như trong vô thức anh đã gặp cô. Giờ nếu lạc mất Nam Giao, không ai giúp được anh vì Phong Châu không thể miêu tả cô, chỉ cảm nhận bằng tất cả những giác quan đầy ứ cảm xúc. Anh phải tự tìm cô một mình, viễn ảnh khiến Phong Châu đau thắt. Nước mắt của cô băm anh đến nhừ.
− Đừng khóc nữa, tôi xin em…
Nam Giao chùi nước mắt.
− Xin lỗi anh.
Nước gột bớt những u buồn trả lại đôi mắt đen mượt ngọn lửa sáng xanh. Trong cái yếu đuối mong manh vẫn ẩn chứa nét mạnh mẽ, kiên cường khiến Phong Châu cảm phục:
− Tôi rất ân hận, tôi không được phép nói với em những lời như thế. Tôi không biết giới hạn của mình và không ai nhắc tôi điều đó cả.
Cô lắc đầu yếu ớt. Phong Châu cố tìm một lời xin lỗi hữu hiệu nhưng thất bại, trí thông minh không giúp được anh. Thường những tình huống cấp bách, lúc nào gã đàn ông tinh quái, ma mãnh, nhanh nhạy trong anh cũng lôi được bửu bối gì đó trong vốn từ ngữ để vãn hồi tình thế nhưng lần này xem ra chẳng có tác dụng gì. Phong Châu nói một cách khó khăn:
− Tôi biết là tôi…
Nam Giao hít mũi:
− Không đâu, tôi phải cảm ơn anh mới phải. Cảm ơn vì anh đã nói cho tôi hiểu.
− Nhưng mà tôi…
− Chẳng phải người ta học được nhiều điều từ những ý kiến phản đối đấy sao?
Đây là lần đầu tiên anh ý thức được rằng muốn giữ lấy một người không phải xòe tay ra rồi nắm lại là đủ. Phong Châu mong mỏi được nhìn thấy đôi mắt sáng lên ấm áp.
− Thật may vì em không phải là người tối dạ. Tôi rất vui vì đã giúp được em.
− Anh nghĩ thế à?
Phong Châu nghĩ thầm thế giới có hai dạng phụ nữ: dạng thứ nhất tạo ra kẻ ngu ngốc từ một người đàn ông, dạng thứ hai tạo ra người đàn ông từ gã ngu ngốc. Anh không biết cô thuộc dạng nào khi anh thấy mình vừa là người đàn ông vừa thấy mình ngu ngốc. Nói chính xác là một gã đàn ông ngu ngốc.
− Ừm… – Phong Châu cười – Nhưng phần quyết định là ở em. Hãy sống nhiệt tình bằng cách yêu thật say đắm, thật sâu đậm. Có thể em bị tổn thưởng, bị từ chối, bị bỏ rơi vì không phải cứ kỳ vọng vào cuộc sống bằng khát vọng chân chính và tin yêu nó bằng trái tim giàu lòng nhân ái thì nó sẽ dùng những điều tốt đẹp đáp lại em một cách đơn giản, dễ dàng đâu nhưng đó là cách em quan tâm đến chính mình và cũng là cách em cảm nhận cuộc sống thật trọn vẹn, thật ý nghĩa. – Nét đăm chiêu của Nam Giao khiến Phong Châu e ngại – Em có muốn tôi dừng lại không?
− Không, anh nói tiếp đi.
− Không ai có thể trốn khỏi ký ức của mình. Em không thể quên những việc đã xảy ra trong quá khứ. Không ai bắt em quên nhưng trí nhớ cũng có khả năng thích ứng.
− Tôi hiểu rồi.
Đôi mắt ướt nước đã ánh lên nét cười mà anh mong đợi.
− Thật may vì anh biết nỗi khổ của một người cần người khác mà phải vờ như không. Tôi cũng biết mình làm phiền anh. Cảm ơn anh đã giúp tôi.
Phong Châu nheo mắt với vẻ suy tư cường điệu:
− À, không phiền nếu không kể đến việc tôi mất một ít thời gian để chứng minh trong một vài trường hợp em đã tỏ ra ngốc nghếch thế nào. Giờ thì đứng lên, thưa tiểu thư. Chúng ta về thôi, muộn quá rồi. Tôi đưa em về.
Nam Giao lắc đầu:
− Tôi muốn đi một mình…
− Không, tôi…
− Tôi cần có thời gian suy nghĩ thêm về những điều anh vừa nói.
Phong Châu cương quyết:
− Tôi không làm phiền em đâu. Tôi đi cạnh và yên lặng như cái bóng của em.
− Không. Tôi thích anh làm người đàn ông hơn dù chỉ để quanh quẩn mua thức uống cho phụ nữ hoặc giúp họ tránh những người đàn ông khác.
Phong Châu bật cười:
− Thôi được, em về đi. Nhớ cẩn thận nhé. Tôi sẽ gọi…
Im bặt, anh không muốn lộ mình quá sớm. May mà Nam Giao không để ý. Cô nhìn đồng hồ và nghĩ ngợi. Phong Châu thấy thú vị để xem cô xoay xở thế nào với hai người đàn ông, dù cảm giác có lỗi để Nam Giao đi một mình khiến anh day dứt. Họ chia tay nhau. Phong Châu vội vã để được gặp cô và Nam Giao cũng vội vã về gặp anh.
10 giờ 30. Phong Châu phóng vào nhà. Điện thoại vừa reo hồi đầu đã nghe tiếng Nam Giao trong máy.
− Anh Phong hở?
Vẫn thở hổn hển như vừa kết thúc cuộc chạy đua nhưng lần này