Dừng lại một thoáng chỉ vừa vặn một bước chân nhưng người phía sau đã chạm vào cô. Khẽ thôi vậy mà chiếc ly thủy tinh trên tay Nam Giao rơi xuống đất, vỡ tan. Âm thanh lảnh lót khuấy động không gian yên tĩnh. Người đàn ông giữ cô lại, ra hiệu cho người phục vụ khi Nam Giao cúi xuống những mảnh vụn. Vẻ thích thú hiện lên nét mặt nhưng đôi mắt thảng thốt với tia nhìn run rẩy khiến người đàn ông ngạc nhiên, chỉ ly rượu thôi mà. Dù mơ hồ nhưng rõ ràng đôi mắt có nước.
− Xin lỗi, tôi vô ý quá. Cô có đau ở đâu không?
Anh nhìn mái tóc trượt giữa hai bờ vai khi cô gái khẽ lắc đầu:
− Tôi không sao.
− Tôi mang cho cô ly khác nhé?
− Không cần đâu anh ạ. Cảm ơn anh.
Ở góc phòng đối diện, mấy thằng quỷ sứ đang nháy mắt với nhau và ra hiệu cho anh – người đàn ông luôn luôn gặp may khi phụ nữ đẹp cứ tự nguyện vướng vào. Anh không phải là gã gàn gàn dở dở càng không phải là người tôn trọng những quy tắc đạo đức xưa như trái đất nhưng anh không muốn lợi dụng phụ nữa khi họ đang bơi trong bể nước mắt. Anh tin như thế dù cô gái không hề khóc. Có vẻ như cô đang cần sự giúp đỡ nhưng không phải từ anh – Tôi đứng ở góc kia – anh khoát tay, dù sao cũng thấy tiếc – Không có gì… chỉ để khi có việc cần giúp đỡ, cô biết tìm tôi ở đâu.
− Dạ.
Theo hướng tay của người đàn ông, Nam Giao trông thấy anh đang đứng gần đấy, quan sát và lãnh đạm. Cô không nghĩ sẽ gặp họ ở đây vì nguyên tắc của Nhã Ca chỉ tiếp xúc với học viên trong phạm vi lớp học. Ở vị trí này chắc chắn trông thấy cô – ngay khi bước vào phòng. Ánh mắt thản nhiên xa lạ khiến Nam Giao thấy trống trải chơi vơi như đang bơi đi giữa không khí. Uy Vũ và anh – mỗi người làm cô tổn thương theo cách riêng của mình nhưng họ đều giận dữ như thể cô xúc phạm họ vậy. Nam Giao lặng lẽ, cô không thể bằng mọi giá giữ lấy người đàn ông khi họ không thuộc về cô. Ai nấy vẫn đi cạnh người phụ nữ của mình đấy thôi. Và giận dữ ở những người đàn ông chỉ vì một lý do duy nhất. Đó là từ chối, cô đã làm công việc mà lẽ ra phải chờ họ làm.
Nam Giao lấy chiếc ly khác, chậm rãi rót rượu vào cốc. Đừng lo, có tôi ở đây. Tôi không bỏ em một mình đâu. Những ngón tay liêu xiêu, rượu chảy tràn ra ngoài. Người đàn ông vẫn hiện diện trong ký ức bước đến gần. Không nhìn Nam Giao, anh quan tâm đến ly rượu của cô.
Như bị thôi miên, Nam Giao nhìn bàn tay cứng cáp vững chãi đã có lần ôm siết lấy mình. Anh lấy ly khác rót một ít rượu pha với tonic và đá – khéo léo chăm chút như thể trên tay lá tác phẩm nghệ thuật. Cẩn thận không vương một giọt ra ngoài. Nếu vệt xanh rì viền quanh gò má và chiếc cằm vuông tạo nét hoang dã, mãnh liệt thì gương mặt nghiêm trang lại mang nét đặc trưng của phái mạnh khi được tạo từ những đường thẳng, góc cạnh đầy cương nghị. Ngẩng lên, không một chút xao động trong ánh mắt khi bắt gặp cái nhìn của Nam Giao, anh lơ đảng:
− Em chỉ nên uống loại này thôi. Rượu trong chiếc ly đó đủ để thiêu chết em đấy.
− Vậy à?
Nam Giao ngớ ngẩn nhìn ly rượu trên tay mình.
− Đưa nó cho tôi.
Một cách thụ động, cô nhận ly rượu từ tay người đàn ông sau khi trao ly của mình cho anh. Và câu hỏi vọt ra trước khi Nam Giao kịp ý thức:
− Anh có thân với chị Ca không?
− Tôi không quen chị ấy hay bất cứ người nào ở đây. Tôi đi cùng Linh Đan.
Không quen với bất cứ người nào ở đây – Anh nhìn thẳng, ánh mắt không lay động. Đằng kia, Linh Đan vẫy vẫy tay hình như muốn giới thiệu anh với người nào đó.
− Tôi xin phép.
− Dạ, anh cứ tự nhiên.
Nam Giao bước ra ngoài, sức lực cô chỉ đủ làm việc này. Tựa vào cây cột to, toàn thân run rẩy, gió lay lay những sợi tóc ước đẫm mồ hôi. Nam Giao siết ly rượu trong tay bằng những ngón trắng bệch và ngước nhìn bầu trời đen thẫm cố không để nước mắt rơi ra. Sự thật có xa lạ gì đâu sao cô lại đau đớn đến vậy. Không kiềm được tiếng nấc nghẹn, chất lỏng sánh ra tay lạnh buốt khiến Nam Giao nhận ra cổ họng khô khốc. Đau quá! Cô thèm một chút nâng niu, vỗ về, xoa dịu. Nhấp ngụm rượu, cảm giác êm êm tan trên đầu lưỡi thôi thúc Nam Giao uống cạn cả ly. Dòng dung nham lập tức tuôn vào cuộn ở lồng ngực và đốt nóng cơ thể. Sự thật không xa lạ gì nhưng đụng vào sự thật cô vẫn thấy mình ngã quỵ.
Gió hong khô mái tóc và xoa dịu gương mặt nóng bừng. Xoay nhẹ chiếc ly trong tay, Nam Giao nghĩ đến một ly khác. Nó có thể làm nguội cái đầu bốc khói và tìm cho cô vẻ mặt thích hợp. Chưa rời khỏi chỗ đứng đã thấy anh xuất hiện. Không nhìn Nam Giao cũng chẳng phải tìm cô, anh trò chuyện điện thoại với ai đấy. Nam Giao đứng yên nhìn người đàn ông từ trong bóng tối. Đôi mắt đen bí ẩn cao ngạo trên gương mặt đầy những nét rắn rỏi, bản lĩnh. Chính lúc này Nam Giao cảm giác giọng nói rất quen…
− Vậy à? Tôi hiểu rồi. Nếu thế, cậu cứ điện cho tôi theo số…
Tim Nam Giao ngừng đập, Phong Châu im bặt. Anh đã trông thấy Nam Giao từ trước vì anh đến đây chỉ để gặp cô. Giờ ánh mắt mở to của Nam Giao khiến Phong Châu nhận ra sai lầm của mình. Dãy số quen thuộc vẫn hiển thị trên máy điện thoại của cô mỗi đêm. Không phải bây giờ, anh đã phạm sai lầm từ rất lâu. Một sai lầm nhỏ kéo theo những sai lầm lớn hơn và cuối cùng phá vỡ mọi thứ một cách tệ hại. Phong Châu đang trở thành nạn nhân của chính mình.
Tư duy của Nam Giao, rất từ từ hoạt động trở lại. Anh Phong – người trò chuyện với cô hàng đêm, người đàn ông cô đã đi theo qua nhiều con đường chỉ vì một ám ảnh trong quá khứ, người mà trong suy nghĩ của cô là rất cô đơn và Anh Châu – người đang đứng trước mặt Nam Giao, người tặng cô nụ hôn thô bạo trong nghĩa trang chập choạng tối, người luôn nhận được sự tán thưởng từ những quý bà quý cô chỉ là một. Những sự kiện rời rạc được xâu lại trở thành một chuỗi mạch lạc và hợp lý. Mãi đến lúc này cô mới nhận ra. Anh đùa. Mặt Nam Giao tái nhạt nhưng không giao động. Nuốt cảm giác đắng nghét vào cổ, cô cười. Nụ cười của người chỉ trong một phút đã trắng tay.
Nam Giao hướng về anh nhưng không nhìn anh mà nhìn vào bóng đêm đằng sau anh. Bóng tối tràn vào mắt cô, Phong Châu nhìn thấy vẻ ngỡ ngàng, tuyệt vọng, tổn thưởng đầy ắp trong đấy nhưng không chuyển thành gì cả. Nam Giao đứng yên và nó từ từ tan đi. Anh biết cô đã vận dụng đến nghị lực, ý chí là những thứ anh không nhìn thấy nhưng cảm nhận chúng một cách rõ ràng. Cẩn thận, đặt chiếc ly thủy tinh lên bệ đá, Nam Giao không muốn có gì vỡ thêm vào lúc này. Không hỏi tại sao, không gào khóc, không kết tội, không nguyền rủa, không giận dữ chỉ xoay người và bỏ đi, Anh đờ người trước phản ứng của cô.
− Đừng đi Giao, anh muốn giải thích. Hãy để anh giải thích với em.
Người đàn ông này biết cách làm cho cái nhìn của mình trở nên dịu dàng, thuyết phục. Nếu không anh vẫn còn thứ vũ khí khó chống đỡ khác, khi nào chuyển sang tấn công anh sẽ dùng đến như đi đường tắt vậy, tác dụng vừa khéo vừa nhanh: giọng nói quyến rũ đầy ma lực. Nam Giao không muốn nhìn thấy anh, không muốn nghe những lời ngọt ngào.
− Đến đây với anh đi Giao.
Hình ảnh cô gái với mái tóc mềm mượt, ánh mắt dịu dàng nhảy múa trong đầu Phong Châu. Ký ức về cô ám ảnh anh. Anh mơ về cô hàng đêm và đau đớn khi tỉnh dậy. Anh muốn nghe giọng nói rụt rè cảm nhận làn da mịn màng như lụa, say sưa ngây ngất với hương vị đôi môi cô. Nam Giao là điểm yếu duy nhất trong anh. Cô đang lùi lại.
− Đựơc rồi, Giao. Em đừng đi. Anh sẽ đứng yên ở đây, chỉ xin em cho anh một phút để giải thích.
Cô lắc đầu nhè nhẹ:
− Tôi nghĩ giữa tôi và anh ấy đã có điều gì đó khác thường nhưng không phải.
Anh ấy… anh ấy Nam Giao đang nói đến người điện thoại cho cô hàng đêm. Phong Châu thấy lòng đau nhói. Giờ đây tâm trạng, tình cảm, suy nghĩ của anh không còn mạch lạc nữa: như tản băng lạnh, như hòn than nóng, như mớ gai nhọn đâm ngập trái tim. Chưa người phụ nữ nào khiến anh thấy cuộc sống thi vị, đầy đủ và ý nghĩa vì thế anh đã dùng cách tệ hại nhất đối với người phụ nữ anh yêu.
− Không. Em đã nghĩ đúng. Đúng là giữa chúng ta có một điều gì rất khác thường chứ không đơn giản như thế.
Cô vẫn nói đều đều như mạch suy nghĩ liên tục không hề bị cắt ngang bởi lời xác nhận của anh:
− Tôi nghĩ anh quan tâm đến tôi nhưng đó chỉ là sự nhầm lẫn của riêng tôi – Nam Giao dừng lại, lần này mắt cô nhìn thẳng vào anh – tôi sẽ quên chuyện này đi.
− Không phải đâu Giao. Không phải như thế. Em biết rõ là không phải như thế mà.
Ánh mắt của anh là ánh mắt của gã thợ săn nhìn con mồi sắp bỏ chạy. Nam Giao sợ. Chỉ một khoảng cách ngắn anh sẽ chạm vào cô. Anh không đứng yên, cô biết. Đèn vụt tắt, thay vào đó là ánh sáng nhấp nháy từ những ngọn nến đẹp như pháo hoa nhưng không đủ sáng để anh trông thấy cô. Phong Châu bước nhanh đến để giữ lấy Nam Giao nhưng chạm mạnh vào bóng đen băng ra từ góc hành lang. Có tiếng vỡ loẻng xoẻng và tiếng xuýt xoa. Phong Châu đỡ cô gái, nhặt nhanh đám ly tách, chỉ một thoáng đã mất hút Nam Giao.
Lá khua xào xạc trên đường, gió thổi ngàn ngạt như người đứt hơi thở dốc. Màn đêm sũng ướt, chìa gương mặt thấp tè. Con đường một chiều vắng hoe thờ ơ đón bước chân vội vã. Như người điên, anh phóng đi không định hướng.
Giao ơi, trời đang chuyển mưa. Em chạy đi đâu.
Chương 30
Ads Nhã Ca ngạc nhiên – không phải vì sự xuất hiện đột ngột mà sau một đêm gương mặt anh hoàn toàn biến đổi. Nam Giao đã làm gã đàn ông cao ngạo này tan chảy thành nước. Vai chị vẫn còn đau buốt vì cái siết chặt đêm qua.
− Nam Giao đã rời khỏi đây. Tôi muốn biết phải tìm cô ấy ở đâu.
Nhã Ca hoảng sợ:
− Đã xảy ra chuyện gì?
− Tôi xúc phạm cô ấy – Giọng người đàn ông khô khan – Không phải như chị nghĩ đâu nhưng có lẽ còn tệ hơn thế.
Hoảng sợ, giận dữ ùa vào cùng một lúc. Bị đặt vào trạng thái tâm lý phức tạp không báo trước, Nhã Ca mất tự chủ không kiểm soát được phản ứng bộc phát của chị khiến người đàn ông đi cạnh sững người.
− Tệ hơn thế? Tại sao lại như vậy? Anh là gã khốn khiếp nào đây?
– Tôi là gã khốn khiếp vẫn gọi điện thoại đến nhà chị mỗi đêm
Mắt Nhã Ca tóe lửa:
− Ra thế. Giờ anh muốn gì?
Vĩnh Thông ngăn Nhã Ca:
− Bình tĩnh lại em. Anh nghĩ Nam Giao chỉ về nhà thôi.
− Cô ấy đi bao lâu rồi?
− Khoảng hai mươi phút.
Chị gọi điện thoại và anh ta đứng cạnh. Giác quan căng ra khi chuông điện thoại reo từng hồi dài vẫn không có người nhấc máy.
− Chị đọc địa chỉ cho tôi, tôi sẽ đến đấy.
Nhã Ca cau mày, âm thanh thoát ra từ hàm răng nghiến chặt:
− Tôi không cho phép, và trong ngôi nhà ấy, không một ai hoan nghênh anh cả.
Thần kinh Nhã Ca dịu lại khi nghe giọng nói bình thản của Nam Giao.
− Chị không trông thấy em, có chuyện gì vậy, Giao?
− Xin lỗi chị, em mệt nên về sớm.
Nhã Ca hỏi lại lần nữa để khẳng định với người đứng cạnh:
− Em mệt à? Chờ chị một chút…
Với người này, phủ nhận vai trò, phủ nhận ảnh hưởng sẽ làm hắn đau đớn hơn. Phải làm cho hắn đau đớn.
− Anh có thể yên tâm, không liên quan gì đến anh cả – Nhã Ca thong thả nói vào máy – À, không có gì, em ngủ trước đi nhé. Chị mang theo chìa khóa nên không đánh thức em đâu.
Không giấu được vẻ nôn nóng nhưng người đàn ông tỏ ra thận trọng.
– Không phải với chị, với Nam Giao.
− Nam Giao mệt nên về sớm không phải tại anh.
Hắn không quan tâm đến lời chị:
− Tôi sẽ đến gặp Nam Giao, chị không phiền chứ?
Nhã Ca không trả lời vì chị hiểu bằng lòng hay không không quan trọng với người này.
− Dù sao cũng xin lỗi chị.
Nhã Ca lạnh nhạt:
− Tôi nghe thừa mứa những lời xin lỗi. Nếu người ta ăn ở tử tế đúng mực với nhau thì chẳng bao giờ phải nói lời xin lỗi.
Vĩnh Thông vỗ nhẹ vào vai Phong Châu – rất lịch sự. Lịch sự của chủ nhà dành cho khách mời. Một kiểu lịch sự phải phép.
− Vì Nhã Ca rất yêu quý Nam Giao nên có hơi nặng lời, anh đừng phiền. Tính cô ấy xưa nay không thế.
− Tôi đã đi quá xa nên không mơ tưởng đến một cách cư xử nào khác.
Chị nhớ lúc đó Linh Đan đang đứng cạnh anh ta và im lặng suốt buổi. Mắt cô bé ánh lên tia ganh tị hơn là ghen tuông. Hôm nay Linh Đan không đến lớp.
Giờ anh ta đứng trước chị, không van xin, không nài nỉ:
− Tôi muốn gặp Nam Giao và tôi nghĩ Nam Giao cũng thế nên tôi đến đây tìm chị.
Gương mặt hốc hác nhưng giọng nói vẫn còn cao ngạo.
− Anh không phải là người chờ ai đó cho phép mới làm. Anh đã vào lối nào thì trở ra bằng lối đó.
− Tôi đến không phải để xin phép chị. Nam Giao không nhận điện thoại của tôi. Tôi có nhiều cách để tìm cô ấy nhưng tôi không muốn lãng phí thời gian.
Phong Châu nhấn mạnh:
− Tôi muốn gặp em gái chị.
Nhã Ca chậm rãi, đôi mắt nâu tự tin đang nhìn thẳng vào anh, đẹp nhưng lạnh lùng, nhã nhặn mà kín đáo:
− Nam Giao không phải em gái tôi.
Cái nhíu mày của anh khiến chị không dừng lại được:
− Cha mẹ và hai anh trai của Nam Giao đều đã qua đời. Tôi là người yêu của anh Nam Giao, giờ tôi sắp kết hôn. Tất cả đều bỏ cô ấy và cả anh nữa. Anh đùa giỡn với điều mà Nam Giao hạnh phúc vì có nó.
Khi đã lần lượt chứng kiến những cái chết, nó không còn làm người ta sợ nữa. Đã có lần cô nói với anh về những cái chết. Phong Châu lặng người không thể cảm nhận được điều gì. Xúc động mạnh khiến tấm màn lạnh nhạt vẫn bao phủ anh bị xé toạc như có phép màu.
− Chị hãy giúp tôi.
Không phải van xin, nài nỉ mà là một điều hợp lý chị phải làm. Nhã Ca hiểu chị không thể từ chối người này.
− Tại sao anh muốn gặp Nam Giao?
− Tôi nghĩ không cần thiết hỏi tại sao hay vì lý do gì tôi phải làm lành với người phụ nữ tôi yêu.
Mưa ào ào như trút giận. Vạn vật trân mình chịu đựng cơn giận dữ của đất trời. Phong Châu lái xe qua những con đường ngập nước. Hẻm nhỏ xíu, đen ngòm ngoằn ngoèo như dẫn vào thế giới khác. Ngọn đèn vàng tù mù không soi rõ lối đi. Mưa ngớt hạt nhưng trời vẫn gầm gừ đe dọa. Nước lạnh buốt hí hững níu chân khi Phong Châu xuống xe bì bõm lội. Đẩy cánh cổng khép hờ, anh bước qua mảnh sân rộng. Gió lớn, tán cây chỉ nghiêng người rũ nước cũng đủ làm Phong Châu ướt sũng như đi qua trận mưa.
Nam Giao chưa về, anh nhìn đồng hồ. Muộn thế này, nước ngập tứ phía chắc cô còn kẹt giữa đường. Phong Châu ngước ra hẻm, dọc theo con phố mênh mông như biển. Rải rác mấy chiếc ôtô chết máy nằm vạ trên đường, vài người bộ hành hì hục đẩy đống sắt thép như một thứ của nợ. Người và xe bơi trong làn nước đục mò. Lòng Phong Châu nóng như lửa đốt, quẹo qua khúc quanh anh trông thấy Nam Giao. Một cô gái nhỏ bé trên con phố vắng hoe với anh còn giá trị hơn cả thành phố này cộng lại.
− Đưa xe cho anh!
Nam Giao ngẩng lên, mệt mỏi và ngơ ngác. Gương mặt tím đi vì lạnh. Thật kỳ lạ, nét mong manh bên ngoài lại tạo nên sức mạnh nội tâm. Đôi mắt đen mềm nhìn thẳng vào anh. Đôi môi kh