− Em vừa về đến nhà à? Uống nước rồi nghỉ một chút đi, anh đợi.
− Dạ.
Không còn dè dặt, đề phòng nhưng anh thấy lạ khi Nam Giao không hề kể những chuyện cô kể với Anh Châu và ngược lại. Trung thực đến rạch ròi đó là lý do anh chưa bao giờ nghe những điều trùng hợp từ cô. Phong Châu biến thành hai người riêng biệt và cách cư xử của Nam Giao cũng thế. Nếu Nam Giao quan tâm đến người này thì cái người kia trong anh thấy khó chịu. Phong Châu nghĩ để hiểu được cô anh cần cả hai con người ấy, dù biết không ổn nhưng thoát ra thế nào anh vẫn chưa nghĩ ra và không nghĩ đến.
o0o
Không khác những buổi hẹn hò, cả hai háo hức, hồi hộp, say đắm và hạnh phúc như tất cả những đôi tình nhân trên đời.
Mẫn Nhi bước vào phòng, bóng tối nhờ nhờ khiến chị bực dọc và cái dáng im ỉm bên cửa sổ như giọt nước làm tràn chiếc ly chịu đựng. Nếu người ta có thể bốc cháy như cánh rừng khi thời tiết khô hạn thì gã đàn ông này chắc cháy đùng đùng như ngọn đuốc. Cáu kỉnh, Mẫn Nhi ngồi phịch xuống ghế, nó va vào cạnh bàn. Tiếng động nhỏ nhưng vang trong không gian yên tĩnh biến thành âm thanh chát chúa, khó nghe. Cuối cùng hắn cũng chịu quay lại. Tay cầm cốc, dáng điệu như người nhàn rỗi nhất trên đời.
− Uống gì không?
Cảm giác bực dọc như con nước lớn ngấp nghé cái đập im lặng. Trung Dũng nhún vai trước khi uống cạn.
− Tôi pha cho Nhi một ly nhé.
− Cảm ơn. Thì ra anh cũng nhìn thấy tôi đang rút đầu vào cát như một con đà điểu chết khát à?
Làm như không nhận ra giọng nói đầy vẻ ám chỉ của chị, anh gật:
− Ừ, nhưng tôi hiểu không ai có thể giải quyết được tất cả những vấn đề đổ dồn lên đầu mình cùng một lúc được.
Mẫn Nhi bật lên như chiếc lò xo:
− Anh đã nói đúng trọng tâm rồi đấy. Vậy làm ơn tập trung giải quyết vấn đề lớn nhất hiện nay đi. Đó là, mấy trăm con người đang trông chờ vào mỗi anh đấy.
Trung Dũng nhìn thấy – tựa như nhìn từ bên ngoài, bàn tay cầm cốc của chính mình khẽ run:
− Trông chờ vào tôi? Tôi chắc không có Nhi trong số đó vì Nhi luôn luôn tồn tại theo ý mình và tồn tại một mình trên đời. Nhưng có đúng như thế không nhỉ? Có chắc trong dáng vẻ cứng rắng này Nhi không cần một người nào đó không?
Mẫn Nhi lắc đầu, cô gái kia đã vét hết hồn vía Trung Dũng. Gần đây, ngoài việc dò tìm Nam Giao anh thờ ơ với tất cả. Thậm chí có nhiều lúc chị không hiểu nổi cách cư xử của Trung Dũng. Cứ như đang trôi bồng bềnh đâu đấy chứ không phải đứng ở chỗ mà anh cần phải đứng. Đây là kết quả tất yếu dành cho gã đàn ông tự cao, tự đại luôn hoạnh họe người đã trải lòng ra để yêu mình. Đáng kiếp. Chị vừa tội nghiệp vừa hả hê:
− Thưa ngài, ngài dốt nát bẩm sinh hay làm ra vẻ dốt nát vậy? Vấn đề không phải là tôi cần một ai đó mà là tôi có ích cho ai không? Đừng có chui rút vào nỗi buồn mãi vì không có nỗi buồn nào đủ lớn để giúp ngài trốn tránh trách nhiệm đâu.
Mắt Trung Dũng tối lại nhưng giọng vẫn thản nhiên:
− Trốn tránh trách nhiệm à? Có gì lạ đâu. Đã một lần trong đời tôi trốn tránh trách nhiệm rồi. À, Nhi đang nói đến hàng mấy trăm con người đang trông cậy vào tôi. Tại sao chỉ một mình tôi?
Mẫn Nhi lắc đầu, hai tay buông thõng trong cử chỉ thất bại. Trung Dũng đặt chiếc cốc xuống bàn:
− Ông ta không đồng ý? Đã có văn bản rồi à?
− Không – Chị cộc lốc – chẳng qua giấy tờ nằm trước mặt ông ta và tôi có khả năng đọc ngược những chữ cái.
− Thế có nghĩa là thất bại?
Mẫn Nhi đến tủ rượu tự pha cho mình một ly.
− Tôi không thể tìm được từ nào chính các hơn. Giờ anh định thế nào?
− Làm nốt cài công việc mà Nhi đã bắt đầu một cách tệ hại ấy.
− Giờ anh công kích tôi khác nào “Cũi đậu đun hạt đậu”. Đừng quên phương án đó đã được sự đồng ý của anh. Và nhắc lại để anh nhớ, anh đã lạm dụng lòng tốt của tôi hết lần này đền lần khác đấy.
− Nhưng lần nào cũng được sự đồng ý của cô, thưa cô.
Mẫn Nhi mang hai chiếc cốc đến gần, chìa cho anh một nhưng Trung Dũng không nhận. Đẩy cằm chị lên, anh chăm chú nhìn vào đôi môi cong cớn.
− Xem ra, thất bại cũng không thay đổi được cái tật già mồm của Nhi. Để tôi xem có cách nào không…
Lần đầu tiên Mẫn Nhi chú ý đến ánh mắt đang quan sát mình, xấc xược và thô bạo. Cười như không, chị dọa:
− Nếu anh có bất kỳ hành động thất lễ nào, tôi sẽ đổ tất cả chỗ này lên đầu anh đấy.
Trung Dũng lắc đầu, giọng nói còn đe dọa hơn cả chị:
− Nhi sẽ không làm thế.
− Cứ thử xem.
Anh nhấn mạnh:
− Tôi không tin Nhi dám làm thế.
− Vậy à? Tôi thích những người đa nghi.
− Nhi đoán tôi làm gì?
− Tôi không đoán. Tôi đang chờ xem anh làm gì.
Trung Dũng cúi xuống:
− Này, tôi mặc xác những công thức, những biểu hiện có tên là lịch sự, lễ độ, ga lăng với phụ nữ nhưng tôi trân trọng, ngã nón, nghiêng người để nói lại một lần nữa cho quý bà rõ. Thưa bà, từ giờ tôi xin bà đổi giọng và tỏ ra kính trọng tôi là người mở hầu bao trả lương cho quý bà mỗi tháng. Điều thứ hai, bất kỳ vấn đề nào và cả cái cốc trên tay quý bà nữa muốn đổ vào đâu cũng phải được phép của tôi.
Đẩy anh ra, Mẫn Nhi ngửa cổ uống cạn ly rượu. Chồng hai chiếc vào nhau, chị uống cạn cả cốc thứ hai. Trung Dũng lắc đầu, y như con voi cái chết khát.
− Tốt lắm. Ngay bây giờ tôi sẽ mướn cả đạo quân rình mò, lùng sục, lật tung cả thành phố này để tìm ra cô ấy. Còn ông, thưa quý ông cao quý, xin vui lòng tập trung vào công việc hộ tôi. Xem như phân nửa vấn đề của quý ông đã đổ lên đầu tôi rồi đấy.
Cửa sập trước mũi Trung Dũng.
Anh nhớ Nam Giao. Biết bao lần cô đến đây. Rụt rè sau lần cửa, đứng ở góc kìa nhìn anh bằng ánh mắt nụ cười của đứa trẻ, tin cậy và âu yếm.
Giờ đây khao khát được ở cạnh một người con gái anh yêu thương suốt hành trình cuộc đời làm Trung Dũng nhức nhối. Anh nhớ da diết gương mặt ngủ say với rèm mi dày, làn da ấm và hơi thở êm nhẹ đã có lần rất gần với anh. Trung Dũng đã không dám chạm vào dù chỉ là vén sợi tóc lòa xòa trước trán, sợ những ham muốn trần tục sẽ làm hỏng vẻ tinh khiết, cao quý của cô.
Thoạt tiên, cô là hình ảnh đẹp, hiện thân của những gì cao quý nhất trong anh. Tiếp theo là khoảng thời gian dài Trung Dũng không tưởng tượng nổi mức độ tầm thường ở người phụ nữ anh yêu. Vì thế nụ cười trìu mến, ánh mắt dịu dàng được giải mã thành cử chỉ thỏa hiệp, lả lơi cốt đổi lấy lợi ích hoặc những viễn cảnh tương lai mà cô đang ấp ủ. Trung Dũng không giận nếu Nam Giao cự tuyệt tình cảm của anh nhưng kiểu lững lờ như chấp nhận, miễn cưỡng chấp nhận vì mục đích vụ lợi khiến Trung Dũng bị sỉ nhục.
Cảm giác khinh miệt dần dần chiếm lĩnh và ngang bằng cảm giác yêu thương khiến Trung Dũng không thể yêu Nam Giao được nữa. Tình yêu chuyển thành oán hận. Trung Dũng không hiểu nổi chính mình. Có những lúc anh ước cô cứ tầm thường vì tầm thường sẽ giết chết tình cảm còn hơn phát hiện ra ngộ nhận khiến anh sống trong nỗi ân hận triền miên. Từng giờ từng phút bị giày vò, hành hạ.
Rót cho mình cốc nước lọc, Trung Dũng ngửa cổ uống cạn. Anh sẽ tìm ra em. Dù không được tha thứ nhưng nhất định anh sẽ tìm ra em.
Chương 28
Ads Nam Giao nhìn ra xa, Phong Châu ngắm gương mặt suy tư và tự hỏi những lúc trò chuyện với anh qua điện thoại cô có lơ đãng thế này không. Tóc Nam Giao bay lên, chạm vào gò má Phong Châu, nũng nịu rơi xuống. Anh hé môi giữ lấy, mùi thơm dìu dịu, ngọt ngào cộng thêm cảm giác mềm mại khiến Phong Châu xao xuyến. Với anh, Nam Giao nhỏ bé đến mong manh, ghì mạnh trong vòng tay sợ cô đau, nâng niu trên bàn tay lại sợ bay mất.
Phong Châu tiếc nuối khi Nam Giao gom mái tóc lại và giữ chúng trong tay. Nghiêng người anh hỏi khẽ:
− Em ổn không?
Nụ cười yếu ớt làm Phong Châu tội nghiệp. Bị chôn vào nỗi ám ảnh quá lâu, nếu không có bàn tay chìa ra kịp lúc có thể không bao giờ cô ngoi lên nổi.
− Với vẻ mặt bây giờ của em, tôi không chắc em còn phân biệt được ổn hay không nữa.
Nam Giao vuốt mặt:
− Tôi chỉ hơi căng thẳng một chút thôi.
Vỗ nhẹ lên bàn tay cô, anh dỗ dành:
− Đừng lo, đã có tôi đây. Tôi không bỏ em một mình đâu.
Cô cười, cố pha trò:
− Vậy anh sẽ làm gì?
Phong Châu không cười:
− Tôi sẽ nắm tay em, giữ em bên cạnh tôi.
Phong Châu tìm chỗ đậu xe. Nam Giao nhìn quanh, đã lâu cô không đến. Vẫn cái nắng hanh hao khô rạc cả người. Trời đã ngả về chiều nhưng quầng lửa màu vàng đến nhức mắt vẫn ào ào đổ tràn xuống như muốn nấu chín vạn vật. Con đường nhựa tiếp nhận sức nóng sau cùng nhưng phải hứng phần thiệt thòi quá lâu nên phản công bằng cách bốc hơi ngùn ngụt. Trong trận chiến, trên đánh xuống, dưới thốc lên bất phân thắng bại đó, hàng cây bên đường trở thành nạn nhân trơ gương mặt cằn cỗi, xơ xác, đỏ ngạch vì bụi đường. Đặt chân lên từng bậc đá nóng hực, hơi thở bị nhốt kín không thoát ra được, đuối sức Nam Giao quờ tay sang người bên cạnh. Phong Châu nắm lấy, lồng từng ngón tay vào anh nhau và giữ yên như thế khi Nam Giao cúi người đặt bó hoa trước gương mặt người đàn ông trẻ trung. Thật bất nhẫn khi trông thấy sự sung mãn, tràn trề nhựa sống lại ở chỗ này. Cô nói tự nhiên như Nhật Văn đang đứng trước mặt:
− Tôi đưa anh Châu đến, anh ấy là bạn tôi và muốn thăm anh.
Bất ngờ trước tình huống này nhưng Phong Châu bắt nhịp rất nhanh. Anh hắng giọng:
− Cảm ơn anh vì đã giúp Nam Giao. Tôi rất tiếc khi tai nạn xảy ra với anh, Nam Giao vẫn cho đó là lỗi của cô ấy. Thật không dễ dàng thuyết phục một người trung thành với chủ nghĩa hoài nghi và cứng đầu như Nam Giao nên tôi đến gặp anh. Tôi sẽ cố hết sức để giúp Nam Giao thoát ra khỏi nỗi ám ảnh đó vì chúng ta đều biết tai nạn không phải lỗi của ai cả, chỉ là một rủi ro ngoài ý muốn. Vì thế, tôi không muốn cô ấy nhận thức tiêu cực về bản thân cũng như gán những tình cảm tiêu cực cho những điều mình không thể làm được. Suy cho cùng sức mạnh mù quáng chỉ tạo ra bi kịch chứ không thể thành chân lý. Tôi tin anh cũng đồng ý với tôi.
Nam Giao rút tay về che tiếng nấc. Nhật Văn chỉ là cái cớ. Những lời anh nói dành cho cô. Khoảnh khắc ngắn ngủi như cái chớp mi, Nam Giao cảm nhận được điều gì đó rất kỳ diệu trong sự hòa hợp giữa say đắm, nồng nàn, bình yên, tin cậy tuôn vào làm căng phồng từng mạch máu đè lên quả tim yếu đuối, cô đơn, buồn tẻ của cô áp lực nặng nề. Anh không phải là mạch ngầm khơi thông cái bế tắc của cô trong dòng chảy, cũng không phải là chiếc phao Nam Giao vớ được giữa biển cả mênh mông. Không thể lý giải được anh giữ vai trò gì trong cuộc sống của cô nhưng rõ ràng rất quan trọng. Cảm giác gần gũi, thân mật khiến Nam Giao muốn khóc.
Vô tình, cô nắm chặt tay khi chiếc lá khô đậu khẽ lên đó. Như chờ có thế, sau tiếng rốp khẽ khàng, chiếc lá biến mất chỉ còn lại lớp bụi mỏng trong lòng bàn tay. Một làn gió thoảng qua, chúng vụt bay lên nhẹ nhàng rồi mất hút trong cái mênh mông, thinh lặng của không gian. Thác là thể phách, hồn là tinh anh. Cẩn thận, Nam Giao xoa nhẹ lên vài hạt nâu mịn còn vương trong lòng bàn tay, tự hỏi đây là thể phách hay là tinh anh khi nụ cười cam chịu của Nhật Văn cuộn lên trong lòng như cơn lốc. Thời gian như ngọn gió cuốn trôi tất cả những sót lại niềm đau của chính cô.
Lúc này Nam Giao nhớ đến cô gái trẻ trung, xinh đẹp có nụ cười ngọt ngào hay đi cùng Châu, nhớ đến Phúc cùng ánh mắt lạnh lùng dửng dưng. Nhớ những lời của Uy Vũ vang vang trong tâm trí “Để cầu xin tình cảm của người khác, em biết tạo cho mình tư thế đón nhận nhiều nhất. Em thản nhiên nhận lấy cái không phải của mình mà không một chút ngượng ngùng, không có lòng tự trọng”. Cú thốc mạnh vào lồng ngực làm Nam Giao đau nghẹn. Tất cả những nhẹ nhàng, êm dịu, nâng niu này không bao giờ là của cô cả. Giống như hành động thoái thác, Nam Giao lùi lại.
− Mình về đi, tôi muốn về.
Nhận ra vẻ khác thường nhưng Phong Châu vẫn im lặng. Anh chờ Nam Giao bộc lộ. Đôi mắt họ gặp nhau và cuộc đấu tranh diễn ra lặng lẽ. Yên lặng kéo dài khiến cả hai ngạt thở. Cuối cùng, bằng vẻ điềm tĩnh Nam Giao quay đi.
− Cảm ơn nhiệt tình của anh nhưng tôi có thể làm được một mình. Tôi làm được, đừng lo cho tôi.
Phong Châu nhướng mày, giễu cợt:
− Thật à?
− Tôi hiểu anh rất tốt với tôi. Anh khích lệ tôi nhưng tôi…
Cô dừng lại, không phải bối rối hay lúng túng mà là tìm từ thích hợp. Gương mặt bình thản của Nam Giao khiến Phong Châu phân vân về những hiểu biết của anh về cô:
− Em cứ nói rõ đi.
− Dông dài lắm nhưng tôi hy vọng anh hiểu.
− Em cứ nói, tôi thích nghe những câu chuyện dông dài.
Không thể sắp xếp câu chữ thật hoàn hảo cho một quyết định không nhận được sự đồng cảm từ trái tim, Nam Giao cắn môi. Cô phải dùng đến thái độ ôn hòa, bình tĩnh để khỏa lấp những lộn xộn, kém mạch lạc trong lời nói:
− Dù rất cảm kích nhưng tôi không muốn lạm dụng lòng hào hiệp của anh khi nó không thật sự cần thiết. Tôi không muốn làm mất thời gian của anh thêm. Tôi hiểu những băn khoăn và nỗ lực của anh trong thời gian qua. Với tôi, điều này rất có ý nghĩa và không thể phủ nhận anh đã giúp tôi rất nhiều. Giờ chỉ cần một ít thời gian nữa thôi, tôi có thể xoay xở lấy. Hãy để tôi tự hoàn thành nốt những việc cần làm. Thời gian của anh rất có ý nghĩa với những người yêu quý anh và ngược lại. Đừng lãng phí vì tôi nữa.
− Một mình tôi vẫn làm được vì vậy chẳng có lý do nào tôi cầu cạnh sự giúp đỡ của anh – một sự giúp đỡ không cần thiết. Ý em có phải như vậy không?
Nam Giao cười và nhè nhẹ lắc đầu, những nghón tay đan vào nhau. Phong Châu nhếch môi, anh không lạ. Sau thái độ này thường là câu Tôi rất tiếc. Không giống như kiểu từ chối ở những người phụ nữ mà anh biết: luôn luôn có khe hở nào đó họ kín đáo chừa ra để một người thừa khôn ngoan như anh biết cách xoay xở. Thái độ của Nam Giao giống như cách anh vẫn làm khi kết thúc một câu chuyện tình: hào phóng nhận lãnh mọi sai lầm, nuối tiếc và mong được tha thứ. Mềm mỏng nhưng không thể len vào được “Anh thật lòng muốn mang hạnh phúc đến cho em nhưng anh thất bại. Xin lỗi em”.
− Em dài dòng một cách vô ích. Không phải lúc nào cũng cần uốn lưỡi bảy lần trước khi nói. Có thể tôi không hiểu được quan điểm của em nhưng tôi có thể trình bày trung thực quan điểm đó.
Nam Giao đứng yên. Phong Châu nhận ra trong im lặng là nỗi sợ hãi, thiếu tin tưởng và đề phòng của cô. Có cái gì đó trào lên sôi bừng trong huyết quản đánh thức quả tim cao ngạo của anh. Tỉnh lại sau những say đắm, nồng nàn hành động đầu tiên mà Phong Châu nhận được từ cái đập thình thịch ở lồng ngực bên trái là những cơn co thắt dữ dội hòng bóp nghẹt thứ tình cảm ủy mị đã làm thay hình đổi dạng nó. Hoàn toàn trái ngược với vẻ bình thản bên ngoài: lưng tựa vào thân cây, chân vắt chéo, dáng uể oải. Vẻ trầm tĩnh giả tạo mà chỉ những người lịch sự, cao ngạo mới biết cách khoác lên để che đậy những điều họ cho rằng tầm thường và không muốn ai nhìn thấy.
− Cút đi. Tất cả những điều mà em muốn nói chỉ trọn trong hai từ này thôi.
Gương mặt Nam Giao thoắt nhợt nhạt và ngọn lửa ảm đạm thấp thỏm cháy trong đáy mắt sâu thẳm.
− Xin em thứ lỗi, tôi không có thói quen nói bên cạnh hay đằng sau sự thật. Tôi nói chính sự thật. Nếu tôi nói sai, em có quyền đính chính lại.
Cô lắc đầu, không đính chính. Rõ rồi, Nam Giao đã quyết định và cô chọn