So với anh, hắn hoàn toàn không hiểu cô. Tại sao Nam Giao lại chọn hắn khi không hé cho hắn một chút riêng tư nào. Như một người đa phân cách, anh tách mình thành hai nửa riêng biệt và ghen tức với gã kia như tình địch thật sự. Hắn đã hôn được cô dù qua điện thoại nhưng hắn cảm nhận rất rõ ràng rung động của Nam Giao. Cô có thể hôn người chỉ gặp một lần thậm chí không còn nhớ rõ gương mặt “Nếu có thể giúp anh hết đau, hết khát thì anh hôn em đi”. Không phải hắn, chính cô mới là người cần một nụ hôn để hết đau, hết khát, hết lầm lẫn.
− Em để dành vị trí tốt đẹp cho người khác vì thế tôi miễn cưỡng đóng vai trò tội n
nghiệp của người không được chọn nhưng thật bất công khi em chưa nhìn thấy hết khả năng của tôi. Ngoài tốt bụng ra tôi còn có thể làm nhiều việc khác đấy.
Nam Giao vẫn đứng yên. Vẻ nhẫn nhục chịu trận như con nợ biết điều còn hơn cả lời thách thức làm mờ lý trí Phong Châu. Không cần giới hạn, bất kể đúng sai, sải một bước dài đến Nam Giao, anh dùng cả sức mạnh đè nghiến lấy cô. Ngửa mặt Nam Giao lên, mắt anh hạ thấp xuống nhìn chầm chầm vào môi. Bất kể phụ nữ nào dù ngờ nghệch đến mấy cũng không thể không nhận ra ý đồ của gã đàn ông. Bị ép giữa phiến đá vô cảm với thân thể cường tráng hừng hực sức nóng của anh, mỏng manh như chiếc lá nhưng mắt Nam Giao mở to không lẩn tránh. Được thôi, nếu cô muốn trả nợ – Phong Châu cười nhạt – anh luôn sẵn lòng và làm tốt hơn hắn rất nhiều.
Cô chưa từng được hôn, chiếc môi hôn nhỏ, rẻo đất mềm mại tinh khiết, hơi thở thơm sâu, trong trẻo, đứt quãng cuốn lấy Phong Châu. Ngon như quả táo, mảnh mai như lá liễu, mịn màng như nhung, êm ái như thảm cỏ xanh – cảm giác hả hê đắc thắng thiêu đốt anh. Ngấu nghiến môi cô, Phong Châu hiện nguyên hình là gã đàn ông biết tìm thú vui trong mọi việc. Là người có khả năng làm điều thiện lẫn điều ác mà ranh giới mỏng manh trong gang tấc, có thể độ lượng trong cách nghĩ, nhiệt tình trong cách làm nhưng ích kỷ trong tình cảm và lạnh lùng trong tính toán, dám bán cả vũ trụ này chỉ để đổi một khắc vui chơi, lạc thú.
Vào lúc không ngờ nhất Phong Châu buông Nam Giao ra. Đôi môi đỏ ửng, nhàu nát vì sự thô bạo của anh. Không vun tay, không bật khóc, chỉ giọng nói nhẹ nhàng như hụt hơi:
− Anh khinh tôi đến thế à?
Phong Châu liếm môi một cách thô lỗ:
− Tôi chỉ muốn nhắc em nhớ một điều: không phải em, chính tôi mới là người lựa chọn. Đừng nhường nhịn ai cả, nhất là nhường nhịn tôi cho người nào đó. Tôi không phải là món hàng thụ động chờ em mang tặng. Giờ thì đến phiên tôi lựa chọn. Chắc em chưa biết đâu nhỉ, khi hạnh phúc người ta hướng đến miền đất hứa, lúc bất hạnh lại nhớ về bến đò xưa. Rất may, tôi vẫn còn một bến đò xưa.
Dựa người vào tường, Nam Giao vuốt mặt:
− Anh đi đi.
− Tôi sẽ đưa em về.
− Đủ rồi, xin anh để tôi yên.
Nếu nét cam chịu của Nam Giao có tác dụng như một lời thách thức thì giọt nước thấp thoáng nơi khóe mắt khiến cơn điên vừa bộc phát đột ngột biến mất. Phong Châu hỏi mà không nhìn cô:
− Giờ tôi xin lỗi thì có khác gì không?
− Anh có quyền lựa chọn…
− Không, tôi xin lỗi về cách tôi hôn em…
− Không phải hôn, anh làm thế vì khinh tôi.
− Có thật em không hiểu điều gì sẽ xảy ra giữa một người đàn ông và một người phụ nữ mà lúc nào cũng làm cho họ cháy rừng rực như ngọn đuốc không?
Giọng Nam Giao run lên:
− Có lẽ anh đúng, điều tôi muốn nói lúc này là: cút đi.
Phong Châu nhún vai:
− Ok, tôi tôn trọng sự phản kháng cần thiết.
Luôn luôn có con quỷ tự phụ trú trong trái tim của những người đàn ông. Không bỏ lỡ cơ hội, sau khi biến Phong Châu thành chuyên gia tra tấn có nghề giờ nó xui anh đi thẳng, không ngoái lại lần nào cả. Xưa nay Phong Châu vẫn xem quan hệ nam nữ là trò chơi mà không hiểu rằng nó là ma trận nằm ngoài tầm kiểm soát, khi anh bước chân vào thì chẳng có con đường nào trở ra mà không bị tổn thương.
Bức tường ngăn cách họ đã được dựng lên trong buổi chiều tranh tối tranh sáng. Bóng đêm tràn về từ phía chân trời chỉ thoáng trước còn nhuộm nắng đỏ của hoàng hôn. Mọi vật mờ đi khi tia nắng cuối ngày vụt tắt.
Con quỷ tự phụ đang cười đắc thắng vì đã dìm chết gã đàn ông cao ngạo.
Chương 29
Ads Nam Giao vùng vẫy nhưng không thoát ra được cánh tay cứng như thép đang ôm ghì lấy cô. Người đàn ông hối hả cúi xuống. Bản năng trỗi dậy khi anh nghiền nát môi cô bằng những nụ hôn. Người Nam Giao bùng cháy như ngọn đuốc từ ngọn lửa trên môi anh. Những cái vuốt ve âu yếm bỏng rát cả da thịt. Cô thấy mình tan ra… tan ra… rồi giật mình tỉnh giấc. Chiếc mền quấn quanh người như chiếc kén. Nam Giao sờ vào môi. Đêm nào cô cũng mơ. Khi dịu dàng, lúc thô bạo nhưng kết thúc vẫn là nụ hôn đó. Vùi đầu vào gối, Nam Giao không muốn bất cứ điều gì nhắc cô nhớ đến người đàn ông ấy nữa.
Nam Giao trở mình. Ô cửa nhà bên hắt ánh sáng màu vàng nhạt. Bình yên và ấm cúng. Ngôi nhà của đôi vợ chồng trẻ. Mỗi sáng người chồng dắt xe qua ngạch cửa cao cao, qua mảnh sân nhỏ, nổ máy rồi trao xe cho vợ. Anh đứng đấy chờ chị đi khuất mới vào nhà. Sáng nào anh trực, hai vợ chồng cùng đi. Chị thấp bé, ríu rít bên chồng như chim sâu, thỉnh thoảng họ hôn nhau. Người chồng một tay ôm siết vợ, một tay kéo chiếc rèm mỏng che kín khung cửa.
Nam Giao thường ao ước một ô cửa nhỏ và cuộc sống bình yên diễn ra đằng sau nó. Có tiếng càu nhàu của cha, giọng nhỏ nhẹ phân trần của mẹ. Anh Viên, Anh Phương vẫn ồn ào bất phân thắng bại trong việc phân chia ngôi thứ, có giọng hát nghêu ngao non nớt của chính cô.
Nam Giao bơi đi trong dòng hồi tưởng lướt nhẹ ở khúc sông êm đềm, len lỏi qua vách đá, vật vã với những ghềnh thác. Ký ức ẩn hiện những hình ảnh, những gương mặt, những âm thanh, những giai điệu ngắt quãng, dồn dập sau đó gắn vào nhau tạo thành chuỗi sự kiện dày đặc siết quanh ký ức như chiếc đai kim loại lạnh giá không cho phép nó phai nhạt dù một mải mai.
Phong là ánh sáng duy nhất trong lòng cô, quý giá như ánh sáng cuối đường hầm. Chỉ bằng giọng nói hàng đêm qua điện thoại, anh đã đưa cô đến dòng suối mát dịu, êm đềm. Sự kiên trì và cô đơn ở anh thu hút Nam Giao. Không hiểu sao cô có cảm giác anh rất cô đơn nhưng tình cảm ấy không phải là tình yêu. Bởi khó có thể gọi mối liên hệ qua điện thoại cùng với những nôn nóng, hồi hộp, nhớ nhung thậm chí cả những rung động ngây ngất là tình yêu được. Từ trong sâu thẳm Nam Giao mong muốn một sự gắn bó trọn vẹn hơn để xóa đi khoảng trống mà người đàn ông khác để lại cho cô trong buổi chiều tranh tối tranh sáng ấy. Về phần anh, càng về sau những cuộc trò chuyện qua điện thoại không còn phù hợp với vẻ nồng nhiệt trong giọng nói và biểu hiện của anh – như mặc cho tình cảm chiếc áo chật không phù hợp với kích thước của nó vậy. Nhưng bước thêm một bước trong mối quan hệ của họ thì anh không làm.
Khi Phong nói “Cho anh hôn em nhé”, Nam Giao lại hình dung nụ hôn của người đàn ông bỏ rơi cô ngay sau lời từ chối. Và trong những giấc mơ khi giọng nói êm đềm vỗ về ký ức “Anh thèm hôn em quá” cô lại y nguyên cảm giác của buổi chiều trong nghĩa trang lộng gió và chập choạng bóng tối. Hai người đàn ông với những nét tương đồng cứ lẫn lộn vào nhau. Nam Giao thất bại khi cố xóa hình ảnh người này để người khác giữ vị trí độc tôn. Cô không nguôi nhớ về người đàn ông ấy. Nếu trong không gian có sợi dây nối những tư tưởng phù hợp lại với nhau thì chắc suy nghĩ của cô và anh trở thành một mạch liên tục. Gần đây, Phong đầy vẻ khác thường. Có những ngập ngừng, những uẩn khuất trong giọng nói không còn nồng nhiệt. Có vẻ như anh muốn khôi phục khoảng cách trước đây giữa họ. Mất rất nhiều thời gian công sức để thu ngắn, giờ anh đang làm điều ngược lại.
Sắp tới anh rất bận không thể điện thoại cho em thường xuyên được”, cô “dạ” nhỏ. Phong chưa bao giờ như thế. Không giống như những người phụ nữ khác, cô không yêu cầu anh giải thích. Nam Giao chưa bao giờ hỏi anh tại sao trong bất cứ điều gì. Nhưng thói quen không thể nói bỏ là bỏ ngay được và Nam Giao cũng không muốn từ bỏ nên hàng đêm cô vẫn đợi, dù trực giác mách rằng đã có điều gì xảy ra trong mối liên hệ giữa họ.
Trực giác là con mắt thứ ba của phụ nữ luôn luôn mở ra một cách tỉnh táo và nghiêm khắc để quan sát và cảm nhận mọi thứ. Như cánh chuồn chuồn mỏng dự báo những đổi thay của thời tiết. Như chiếc phao cứu sinh vớt phụ nữ ra khỏi những cơn chìm đắm của ngộ nhận. Như dòng nước cần mẫn chảy qua bao dòng sông, bao con suối, lên thác, xuống ghềnh cảm nhận những mặn ngọt, đục trong, trắc trở của dòng chảy.
Một thay đổi nhỏ nhưng mang tính quyết định – cô nhìn thấy ngay trong khoảnh khắc nó bắt đầu. Đây là cách Phong kết thúc. Dù không muốn tin nhưng lòng tự trọng khiến Nam Giao buông xuôi. Cô buồn nhưng không trách vì đã bao giờ anh thuộc về cô đâu. Nam Giao âm thầm chịu đựng mất mát, tổn thương vì so với nỗi buồn bị bỏ rơi vào buổi chiều tranh tối tranh sáng ngoài nghĩa trang hôm nọ, nó có thấm vào đâu.
Hàng nghìn lần, Nam Giao tự an ủi mình đã làm đúng nhưng chỉ thoáng dáng dấp hao hao người đàn ông ấy lòng đã đau nhói. Đôi khi thấy tiếc nuối – giá như cứ giữ chặt lấy rồi ra sao thì ra. Nhưng có những chỗ người ta không thể dừng lại và suy nghĩ. Cái khó nhất là không để cảm xúc nhất thời làm mình gục ngã và cô đã thắng. Giấu mặt vào gối cố ghìm tiếng nấc, nước mắt Nam Giao ứa ra, thắng thế này có vẻ vang gì đâu.
Đêm dần về sáng, vạn vật đều tuần hoàn, luân chuyển chỉ nỗi buồn của cô là ở lại.
Vốn là người đặt cả tâm hồn vào đôi mắt để tìm ý nghĩa trong mỗi cử chỉ, hành động nên dù Nam Giao cố giấu Nhã Ca vẫn nhận ra những đổi thay. Cô như người bị cứa làm đôi. Một nửa như vầng trăng khuất sau đám mây, nửa kia vẫn hành động, nói năng, suy nghĩ và mỉm cười. Điện thoại càng thưa Nam Giao càng lặng lẽ. Giờ trông cô mỏng manh, nhẹ nhàng như chiếc lá rơi nghiêng không gây tiếng động. Nhưng Nhã Ca đã kinh nghiệm được đằng sau cơ thể mảnh mai, yếu đuối vẫn chứa được nghị lực sống phi thường. Chị hài lòng khi Nam Giao nhận lời mời của Vĩnh Thông. Không lạc quan đến nỗi cho rằng khoảng cách giữa họ đã được thu ngắn nhưng chứng tỏ cả hai đã chấp nhận nhau, chị muốn vun đắp mối quan hệ này.
Quan sát Nhã Ca trong gương, Nam Giao nhìn thấy những nếp nhăn thấp thoáng ở đuôi mắt chị. Có phần của anh Đàn, có tình yêu, trắc trở của hai người và chính cô trong đó. Cảm giác có lỗi khiến Nhã Ca do dự khi chấp nhận tình yêu của anh Thông. Dù chua xót khi nhớ đến anh Đàn nhưng hơn ai hết Nam Giao hiểu rằng làm cho ai đó cảm thấy có lỗi là làm cho chính mình đau khổ. Đó là lý do hôm nay cô nhận lời đi cùng chị.
− Xong rồi.
Nam Giao nhanh nhẹn đứng lên, không nghĩ đến việc ngắm thành quả mà Nhã Ca chăm chút trên gương mặt mình cho phải phép.
− Cảm ơn chị.
Trong mối quan hệ hiện nay giữa Nhã Ca và Vĩnh Thông, Nam Giao không dừng lại ở sự đồng cảm. Cô đang làm tất cả vì chị. Nỗ lực ấy khiến Nhã Ca cảm kích. Chị gọi khẽ:
− Giao này…
− Dạ?
− Cảm ơn em.
Lọn tóc mai buông rủ bên má, ánh mắt dịu dàng của Nam Giao khiến Nhã Ca nhói tim khi một ánh mắt khác vẫn chưa phai mờ trong ký ức.
− Em mong chị được hạnh phúc.
Nam Giao tin rằng quan hệ của họ sẽ mở sang trang mới – nồng nàn hơn, say đắm hơn. Sự kiên trì của Vĩnh Thông đã có kết quả. Tín hiệu đầu tiên là chị đồng ý mời bạn bè đến dự tiệc sinh nhật của anh và cũng của chính chị. Họ sinh cách nhau vài ngày. Thật ra, tổ chức sinh nhật cho anh chỉ là cái cớ như dấu ấn cuối cùng ghi nhận khoảng cách giữa họ trước khi chị xóa nó đi. Như vận động viên chạm vào sợi dây ở đích đến báo hiệu đã vượt qua chướng ngại vật cuối cùng. Chị sẽ thuộc về người khác, cắt đứt sợi dây khác – sợi dây nối với quá khứ. Nam Giao rất thật lòng. Cô mong sao chị được hạnh phúc.
Nam Giao lùi lại một chút khi Vĩnh Thông ra đón. Dịu dàng và cương quyết, cô lắc đầu:
− Anh chị tiếp khách đi, đừng lo cho em.
Anh cười nhẹ:
− Khoảng 30 phút nữa mới bắt đầu. Em có thể đi lòng vòng một lúc.
− Dạ.
Nhà rất đẹp được xây theo phong cách Pháp cổ – dấu ấn thời thuộc địa được Việt hoá theo lối xưa. Dáng cổ kính, trầm mặc, Nam Giao thích thảm cỏ mịn màng, xanh mượt như nhung bao quanh những ốc đảo nho nhỏ trồng đầy hoa. Phía trái căn nhà là hai gian nhỏ mô phỏng một trà thất. Khách tập trung ở đây khá đông. Gian bằng gỗ gọi là gian mộc, gian còn lại thấp hơn làm bằng gạch nâu đỏ gọi là gian thổ. Khung cảnh toát lên vẻ tao nhã, sang trọng chứng tỏ chủ nhân là người biết hưởng thụ những thú vui tinh tế, cầu kỳ. Nam Giao không thể không nghĩ đến sự hòa hợp và chênh lệch trong mối tương quan giữa Vĩnh Thông và Nhã Ca. Không mặc cảm về sự nghèo khó, chị luôn kiêu hãnh và tự tin trước anh. Vĩnh Thông vẫn đến ngôi nhà nhỏ cũ kỹ nằm sâu hút trong con hẻm nhỏ mỗi ngày, bình thường và quen thuộc giống như anh thuộc về nó vậy.
Vài nhóm nhỏ đứng rải rác theo lối đi dẫn vào nhà. Giọng bông phèn phát ra từ đám đông đứng giữa tam cấp:
− Nếu người nào đó giới thiệu với bạn “Tôi là nha sĩ”. Bạn có dám nói “Ồ vậy à? Thật thú vị. Lúc nào tay yếu chân run tôi sẽ đi nhổ răng thiên hạ” hoặc với vị luật sư đáng kính “Khi nào tai điếc, mắt mờ tôi sẽ bắt đầu sự nghiệp bảo vệ thân chủ” hay nói với bác sĩ chữa bệnh cho bạn “Khi nào về già lưng còng, tóc bạc, tôi sẽ hành nghề lang băm” nhưng nếu bạn giới thiệu “Tôi là nhà văn” thì ngay lập tức “Khi nào nghỉ hưu, tôi sẽ viết một quyển sách”.
Tiếng cười rộ lên. Nam Giao mỉm cười khi lướt qua họ, cố đoán xem ai là người vừa phát ngôn. Hẳn ông ta là nhà văn. Vài tiếng huýt sáo nho nhỏ đuổi theo cô.
Nội thất được trang trí theo phong cách hoài niệm. Đẹp quá! Cô nín thở. Màu trầm thổi vào căn phòng không gian đậm chất Á Đông, sang trọng và ấm cúng với đèn mây, bình phong, những chiếc gối dựa bằng tơ tằm màu đồng và nâu sậm. Ngọn đèn lồng tỏa ánh sáng màu vàng khiến không gian lung linh huyền ảo. Chính giữa phòng là chiếc âu theo phong cách thời Lý cắm đầy hoa. Trên giá, những chiếc bát, độc bình thời Lý Trần mang hơi hướm cổ khiến mọi người bước chân trở nên rón rén nhẹ nhàng như sợ khua vào quá khứ.
Thấp thoáng vài gương mặt quen ở Công ty, nhiều ánh mắt hướng về Nam Giao. Rụt rè, cô cười nhẹ ngỏ ý xin lỗi khi len qua đám đông để đến gần bức tranh thủy mặc được bố trí trong góc tối. Ánh sáng mờ mờ khiến bức tranh đượm vẻ u hoài đưa Nam Giao về miền hoài niệm riêng. Gương mặt thoắt rạng rỡ khi ký ức tuổi thơ vụt hiện ra trước mắt. Người phục vụ dừng lại, những chiếc ly thủy tinh lấp lánh luôn thu hút Nam Giao. Cô chọn chiếc ly có dáng đẹp. Không chỉ Nam Giao chú ý đến bức tranh, nhiều người cũng hướng mắt về nó. Cầm ly rượu trên tay, cô nhẹ nhàng di chuyển đến góc phòng. Bước chân thoáng nấn ná vì linh cảm có điều bất thường.
Nam Giao kín đáo nhìn quanh, tim đập mạnh khi người đàn ông hàng đêm vẫn giày vò cô trong ký ức chợt hiện ra, cúi chào lễ độ với ánh mắt