Tôi giật mình. Phước Nguyên đã tỉnh dậy và đang nhìn tôi.
«Tôi không sao cả. Cám…cám…ơn anh!»
«Thái độ kì vậy? Đang cảm thấy có lỗi với tôi sao?»
«Uh…Mà vì sao anh lại biết tôi gặp nguy hiểm để tới cứu vậy?»
«Tôi nhìn thấy trước…Nhưng mọi việc xảy ra nhanh quá! Khoảng thời gian từ khi tôi nhìn thấy được nguy hiểm sẽ xảy ra với cô bé cho đến lúc nguy hiểm đó thực sự xảy ra chỉ có vài phút mà thôi!»
«Tôi cũng vậy! Hai lần trước anh gặp tai nạn thì tôi cũng nhìn thấy trước mọi sự trong tíc tắc thôi. Nhanh lắm!»
«Nhưng vì sao chúng ta lại có khả năng này? Và vì sao tôi và cô chỉ có thể nhìn thấy trước được nguy hiểm của nhau chứ không phải là của những người khác?»
«Tôi không biết! Tôi cũng đang thắc mắc!»
Hóa ra tên tóc vàng cũng có những suy nghĩ giống tôi. Bây giờ thì có thể tạm khẳng định tôi và anh ta có thần giao cách cảm. Nhưng chỉ là tạm khẳng định chứ không phải là khẳng định vì mọi thứ đều có nhiều khả năng xảy ra.
Cậu tỉnh rồi à? Thấy trong người thế nào?
Cuộc trò chuyện bằng suy nghĩ của chúng tôi bị tạm ngừng vì sự xuất hiện của ông anh tiền xu. Vừa mở cửa là anh ta chạy ngay tới chỗ tên tóc vàng và ân cần hỏi han.
Tôi không sao! – Phước Nguyên trả lời với vẻ mặt thờ ơ. Tôi mua cháo cho cậu rồi đây! Ăn đi cho có sức!
Nhìn họ trông giống là một đôi hơn là anh em thì phải! Nhưng cũng không đúng! Chỉ có thái độ của lão Tú là có vấn đề, tên tóc vàng thì hoàn toàn bình thường. Hix. Gia đình này toàn là người kì cục.
Xoảng!
Phước Nguyên lỡ tay làm rơi chén cháo xuống đất. Theo phản xạ, tôi chạy tới xem tình hình. Vô ý vô tứ thế nào tôi lại trật chân ngã dụi vào người tên tóc vàng. Hắn ta cũng bất ngờ và vội vã cầm tay tôi kéo lại tránh tình huống cả hai cùng bị lăn xuống đất.
Và cảm giác ấy một lần nữa lại xuất hiện. Điện giật và khó thở! Hình ảnh những chiếc xe ô tô bốc cháy lại hiện lên trong đầu tôi. Vì sao cứ mỗi khi tôi chạm vào người hắn thì lại xảy ra tình trạng này nhỉ? Nhức đầu quá!
Tôi vội vã thu tay mình lại nhưng Phước Nguyên vẫn ghì chặt lấy tay tôi. Ánh mắt anh ta nhìn tôi lạ vô cùng. Cứ nhìn chằm chằm và không chớp mắt. Tôi còn cảm thấy sự run rẩy trong cái nắm tay ấy. Và thoáng chốc, một cảm giác rất gần gũi thân quen xuất hiện trong người tôi. Thân quen đến mức dường như tôi và hắn đã từng là một…Vì sao lại thế này nhỉ? Sao càng lúc mọi việc càng rắc rối và nảy sinh thêm nhiều vướng mắc vậy chứ?
Hai người làm sao thế? Cô giúp việc, đứng dậy đi! Đừng đè lên người Phước Nguyên như vậy! Cậu ấy đang mệt mà! – Ông Tú tỏ vẻ khó chịu ra mặt. Vâng…vâng…
Tôi bối rối đứng phắt dậy nhưng tên tóc vàng vẫn một mực không chịu thả tay tôi ra. Hắn đang giở trò gì đây chứ?
Toan quay lại mắng cho tên dở người này một trận thì đột ngột hắn ta ôm chầm lấy tôi, nước mắt lăn dài trên má, cái ôm chặt đến độ tôi không tài nào thở được.
Này! Làm gì vậy hả? Thả tôi ra cho tôi thở với! – tôi đập lưng tên tóc vàng thùm thụp vì không thể thở được. Em đây rồi! Cuối cùng anh cũng tìm được em! Cuối cùng anh cũng nhận ra được em! – Phước Nguyên càng ôm ghì tôi hơn và nói trong nước mắt những câu mà tôi không tài nào hiểu nỗi.
Chap 17:
Hơn 15 phút trôi qua mà tôi vẫn nằm trong tình trạng bị tên tóc vàng ôm ghì lấy. Cho dù ông anh tiền xu có cố gắng kéo người tôi ra khỏi Phước Nguyên nhưng vẫn không thay đổi được tình hình. Thái độ của hắn như thế này bỗng dưng làm cho tôi…muốn khóc! Không biết vì sao lại thế! Một cảm giác xúc động đến kì lạ. Xúc động như đã lâu lắm rồi tôi mới được hắn ôm chặt như lúc này (càng nói tôi càng thấy mình điên! Không thể nào lý giải được!)
Phước Nguyên! Tôi nói cái này nhé! Hiện tại thì tôi đang rất ngột thở! Anh làm ơn nới tay lỏng lỏng ra được không? – tôi năn nỉ vì sự thật là hắn ta ôm chặt quá. Lâu lắm rồi mới lại được gần em như bây giờ! Anh đã nhớ em quay cuồng trong suốt những năm qua. Anh sống chỉ vì muốn tìm lại em mà thôi! Anh đã sống trong hy vọng và tìm kiếm. Cứ tưởng tất cả chỉ là một trò đùa nhưng hóa ra là thật! Đến tận bây giờ anh vẫn còn ngỡ ngàng…Em hiểu được cảm giác của anh không? Em hiểu không? – hắn ta càng siết chặt hơn (chết mất thôi! @@)
Hiểu ư? Tôi mà hiểu được thì tôi đã không phải là Ngô Nữ Thục Nguyên! Tên tóc vàng đang nói cái gì thế cơ chứ? Hắn làm như tôi vốn dĩ đã là của hắn và chúng tôi vốn dĩ đã là một đôi rồi ấy. Vô lý thật! 19 năm nay trong ký ức tôi không hề tồn tại một bóng hình người con trai nào cả. Không! Nói vậy cũng không đúng. Trong ký ức tôi có hình bóng của 7 người đàn ông. Họ là ai thì các bạn cũng biết rồi đấy. Nhưng là người đàn ông của cả cuộc đời thì chưa hề có.
Anh Tú! Anh đi tìm bác sĩ đi! Có lẽ anh ta bị chấn động vùng đầu sau khi bị ngã nên bây giờ mới hành động điên rồ như vậy! Phải làm cách nào để tôi thoát khỏi cái ôm chặt cứng này chứ? – tôi nhăn nhó nhìn lên ông anh tiền xu tìm cứu viện. Nhưng khuôn mặt anh ta càng khiến tôi hoảng hơn nữa. Nước mắt! Rõ ràng đó chính là nước mắt! Nhưng nó đang được giữ lại trong khóe mắt bằng một sự cố gắng tuyệt đối. Ánh mắt này hình như tôi đã thấy ở đâu đó rồi…Rất quen… Cứ để Phước Nguyên như thế đi! Không sao đâu! Rồi sẽ ổn thôi! – anh Tú giọng nghẹn nghẹn, nói xong thì bỏ ra ngoài. Hix! Cái gì đang xảy ra thế này chứ?
Và các bạn tin không? Đúng 1 tiếng đồng hồ sau tên tóc vàng mới chịu thả tôi ra. Người tôi và người hắn ướt nhẹp đi vì mồ hôi. Điều này cũng dễ hiểu! Đang là mùa hè mà.
Này! Anh…anh có thấy đầu mình có gì đó bất bình thường không? – tôi e dè nhìn Phước Nguyên. Anh hả? Không hề! Anh đang cảm thấy mình khỏe hơn bao giờ hết! – tên tóc vàng nhìn tôi đầy trìu mến (hix! Nổi hết cả da gà rồi!) Thôi anh ngủ đi! Ngày mai tỉnh dậy chắc sẽ bình thường lại! – tôi ngáp một hơi rõ dài, thực sự ngày hôm nay tôi rất mệt mỏi. Anh không buồn ngủ! Nhưng mà em yêu của anh đang buồn ngủ thì phải! Nào! Nằm xuống chân anh đi! Anh sẽ vuốt tóc ru em ngủ như ngày xưa…- Phước Nguyên cười hiền từ, đặt tay lên chân vỗ vỗ như để «dụ khị» tôi.
Tôi nuốt nước bọt ừng ực. Tim tôi đập nhanh một cách bất thường và mồ hôi lại bắt đầu toát ra. Cảm giác đầu tiên là cực kỳ bất ngờ! Vì sao lại bất ngờ ư? Bởi vì tên tóc vàng biết được thói quen lúc ngủ của tôi. Từ lúc nhỏ cho đến bây giờ, trước khi đi ngủ, tôi luôn được ba vuốt tóc nhè nhẹ để đưa vào giấc ngủ. Đó là thói quen không thể từ bỏ, nếu không làm thế thì cho dù có buồn ngủ thế nào tôi cũng không thể ngủ ngon được. Nhưng tại sao hắn ta lại biết điều này cơ chứ? Thái độ tự nhiên của hắn còn thể hiện rằng dường như đây là một hành động mà hắn thường xuyên làm…với tôi?!? Điều này là quá sức vô lý! Quá sức vô lý! Lại còn cả «như ngày xưa» nữa chứ! Càng lúc đầu óc tên này càng bệnh nặng rồi! Nguy hiểm thật!
Cứ thế tôi vừa nghĩ ngợi vừa giương mắt ếch nhìn Phước Nguyên. Trong khi đó thì hắn ta vẫn cười cười trông rất thản nhiên.
Hình như là em không nhớ thật rồi! Anh quên mất điều đó! Nhưng không sao! Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu! Anh đang làm tôi sợ đấy! Thôi tôi về đây! Bye anh!
Theo tình hình như bây giờ thì tôi cần phải chuồn gấp. Tên tóc vàng ngã xuống đất với một lúc không quá mạnh, bác sĩ cũng bảo là não bộ anh ta không bị ảnh hưởng gì nhưng thực tế đang chứng minh điều ngược lại. Không nên chấp nhặt với người bệnh. Tốt nhất là để Phước Nguyên ở một mình và ngủ một giấc cho tỉnh táo. Thái độ của anh ta như thế này còn khiến tôi thấy kinh khủng hơn lúc trước. Thà anh ta cứ lạnh lùng, kiệm lời và kiêu ngạo như xưa thì mọi chuyện có khi lại hay hơn. Hix…
Em bỏ anh lại một mình sao tình yêu? Em không biết là anh rất sợ một mình trong bệnh viện à? – thái độ gì thế này chứ? Nũng nịu à? Tôi sắp không chịu đựng nỗi nữa rồi! Akkkkkkkkkkkk Tôi xin anh đấy! Làm ơn bình thường lại đi! Vì nãy mà nãy giờ da gà tôi nổi rần rần cả lên rồi này! – tôi khổ sở nhìn Phước Nguyên. Có thể là do em chưa quen nên vậy! Nhưng không sao! Anh bỏ qua tất cả! Nhưng nếu bây giờ em dám để người yêu lại một mình thì anh sẽ nhảy xuống đó đó! – anh ta làm mặt ngơ nhìn tôi.
«Xuống đó»? Đó là đâu? Tôi vội nhìn theo tay của tên tóc vàng. Ngón trỏ của hắn chỉ ra phía cửa sổ. Không phải chứ? Anh ta mấy tuổi rồi mà còn đem cái trò này ra dọa tôi hả trời?
Cho tôi xin hai chữ bình yên đi! Dù biết là anh bị chấn động tâm lý nhưng tôi không ngờ anh bị nặng như vầy! Thôi nhé! Mọi chuyện dừng lại ở đây nhé! Tôi về đây! Mệt lắm rồi!
Tôi bực mình thực sự. Nãy giờ vì nghĩ hắn ta là bệnh nhân nên tôi cố gắng nhường nhịn. Nhưng mọi thứ đều có giới hạn. Mặc kệ hắn ta muốn làm gì thì làm. Tôi phải về!
Và thế là tôi chạy nhanh ra cửa phòng, miệng không ngừng lầm lầm thái độ kì quặc của tên tóc vàng. Nhưng chết tiệt là cái cảm giác ấy lại xuất hiện. Và tôi nhìn thấy tên tóc vàng đang rơi tự do giữa không trung. Cái quái gì vậy?
Theo phản xạ, tôi quay lưng lại nhìn. Và đúng là Phước Nguyên đang đứng sát bậu cửa sổ và chuẩn bị…nhảy!
Không!
…
Có lẽ kiếp trước tôi nợ nần gì với tên tóc vàng nên kiếp này tôi phải chịu sự hành hạ của hắn. Như bây giờ đây, tôi đang phải nằm trên chân của hắn để cho cái bàn tay mảnh khảnh như con gái ấy vuốt vuốt trên đầu tóc mình. Hừ! Tại sao hắn lại thành ra thế này chứ? Đáng lẽ đưa hắn vào viện xong thì tôi về nhà quách cho rồi. Nếu thế thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Bực mình thật!
Này anh! Tôi tự ngủ được! Không cần vuốt tóc đâu! – tôi nghiến răng kèn kèt. Tóc tôi buồn là còn ngắn hơn tóc của hắn, vuốt để làm gì chứ! Grừ… Đừng nói dối! Không vuốt tóc thì chẳng bao giờ em chịu ngủ đâu! – tên tóc vàng mỉm cười nhìn tôi. Cái ánh mắt tràn trề tình cảm của hắn làm cho tim tôi luôn trong tình trạng làm việc quá sức. Hức!
Được! Muốn vuốt tóc thì vuốt đi! Tôi mệt rồi. Không đôi co với anh. Ngày mai lúc tỉnh táo lại thì anh sẽ biết tay với tôi!
Nhưng một sự thật là…Không hiểu sao khi ở bên cạnh tên tóc vàng tôi luôn có cảm giác tin tưởng và bình yên đến lạ. Tôi ngủ một cách thanh thản mà không hề suy nghĩ hắn ta có làm gì mình không. Thật khó hiểu và cũng khó giải thích. Biết đâu kiếp trước tôi với hắn ta là vợ chồng hay tình nhân gì đó nhỉ? Tôi suy nghĩ lung tung một hồi rồi chìm hẳn vào giấc ngủ.
Mọi thứ đôi khi chỉ là một giấc mơ…
Tình yêu cũng vậy…
Nhưng nếu thực sự tình yêu là mơ thì…
Anh chấp nhận sẽ không bao giờ mở mắt…
…
Mới mở mắt thì tôi đã thấy gương mặt tên tóc vàng đang chăm chú nhìn mình. Thật là…Cả đêm qua tôi toàn mơ thấy ác mộng. Mới sáng ra thì hắn lại làm tôi đứng tim vì cái ánh nhìn chằm chằm đầy ma lực ấy. Tôi bực mình lồm cồm ngồi dậy.
Này! Anh đã tỉnh táo chưa? Chính tôi mới phải hỏi cô điều đó! Sao cô lại nằm ngủ trên chân tôi hả? Tê hết cả rồi này! – anh ta hét dựng lên làm tôi suýt lủng cả màng nhĩ.
Nhưng mà…Cách nói này…
Ơ hơ! Đúng là tôi suy đoán không sai mà! Hắn ta bình thường lại rồi! Hura!
Chap 18:
Tôi nhăn răng cười sung sướng nhảy tưng tưng trước mặt Phước Nguyên. Cho dù lúc này hắn ta có c.h.ử.i tôi bị điên thì tôi cũng không ý kiến gì. So với việc tên tóc vàng tình cảm ướt át như tối hôm qua thì hắn cau có tức giận như bây giờ đúng là…tốt hơn nhiều!
Em thích nghe anh mắng đến thế à? Nhưng anh đùa đó! Ai mà nỡ mắng em chứ!
Tôi đang lơ lửng trên mây vì vui sướng thì câu nói của hắn đá hẳn tôi xuống đất. Đau điếng! Chẳng lẽ nào mọi thứ vẫn không thay đổi gì sao?
Phước Nguyên tủm tỉm cười rồi chầm chậm tiến lại phía tôi. Theo phản xạ tôi cũng giật lùi từng bước…
Làm gì đó? – tôi nuốt nước bọt ừng ực. Em nghĩ anh muốn làm gì? Không…không…đùa…nha! – cứ mỗi lần nhìn mặt tên này là tim tôi lại đập loạn nhịp.
Hắn dồn tôi đến chân tường mới chịu dừng lại. Cảnh này tôi vẫn thường thấy trong phim tình cảm. Tiếp theo sau đó sẽ là…Hix! Mới nghĩ tới đã xấu hổ rồi! Nhưng không hiểu tôi bị đứt sợi dây nào trong đầu mà lại đột ngột…nhắm mắt và chờ đợi?!?
Sau vài giây yên ắng, tôi nghe thấy tiếng cười sằng sặc. Đến lúc này mặt tôi mới chính thức đỏ ửng lên vì xấu hổ. Tôi đang làm cái quái gì thế này chứ? HuHu…
Tình yêu! Em nghĩ chúng ta đang sống trong cổ tích à? – Phước Nguyên kề sát mặt tôi, ánh nhìn mơ màng sau khi đã cười một cách điên dại trước thái độ dở hơi của tôi vừa rồi. Anh ăn nói lung tung gì thế? – tôi nghiêng mặt sang một bên nói lí nhí. Tình yêu không phải lúc nào cũng là cổ tích đâu em! Nếu là cổ tích thì chúng ta sẽ không phải gặp nhau theo cách như thế này, khi mà em không hề nhận ra anh và anh cũng không thể nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra. Giá mà có thể như cổ tích, chỉ cần anh hôn em thì hạnh phúc sẽ trở về… – tên tóc vàng đột ngột hạ giọng, một tiếng thở dài kết thúc trong xót xa. Làm sao lại thế chứ? Làm sao lại khiến tôi muốn khóc như vậy chứ? Anh..anh…khóc đấy à? – tôi ái ngại hỏi. Không! Tìm được em rồi thì khóc làm gì nữa! Này…dù không tin nhưng tôi cũng phải hỏi…Chúng ta…kiếp trước là một đôi à? – tôi cố gắng phát ra từng chữ. Anh theo đuổi em lần nữa nhé? – câu nói không trúng chủ đề của hắn ta khiến tôi giật mình ngẩng mặt lên nhìn.
Hức! Không chịu đâu! Tim tôi nãy giờ đã mệt mỏi lắm rồi. Sao tên này cứ muốn tôi phải hồi hộp và…rung động như vậy chứ? Ánh mắt của hắn vẫn cứ đăm đăm nhìn tôi không chịu rời khiến tôi phải luôn trong tình trạng tự trấn an để lấy lại tinh thần. Vì sao chỉ trong một đêm mà tình cảm của hắn đối với tôi lại dạt dào kinh khủng như vậy chứ? Cho dù là tình yêu sét đánh thì tình cảm cũng không thể tiến triển nhanh đến mức này được.
Hai người đang làm cái gì thế?
Tiếng nói lanh lảnh cất lên khiến cả hai chúng tôi vội vã quay đầu nhìn. Là Phước Nghi và anh Tú. Họ đang nhìn chúng tôi bằng ánh mắt hình viên bi!
Con nhỏ nhanh nhảu tiến lại phía anh nó, hai tay chống hông, giọng nói đầy…lửa:
Anh! Anh thích chị hả? Uh! – Phước Nguyên bật cười xoa đầu con nhỏ. Thế thì anh làm đám cưới với chị đi. Làm nhanh lên để em có người chơi cùng!
Tôi suýt nữa ngã lăn ra đất trước câu nói của Phước Nghi. Cái gì chứ? Đám cưới à? Lũ nhóc bây giờ hư hết cả rồi!