Tôi chột dạ. Chú Tám xưa nay nổi tiếng bạo lực trong lúc ngủ. Có nghĩa là chú Tám của tôi đang tuổi ăn tuổi chơi (tháng 11 năm nay chú ấy mới tròn 16 tuổi) nên rất hiếu động. Cả ngày hết bóng đá qua bóng rổ, hết bóng rổ lăn qua bóng chuyền, chán bóng chuyền thì nhảy sang quần vợt nên tối đến cứ y như rằng trong lúc ngủ cũng…tập thể dục rầm rầm. Gì chứ tôi là người hiểu rõ nhất chuyện này, vì phòng tôi nằm sát phòng chú Tám. Cứ tầm khoảng 1, 2 giờ sáng là tôi phải bịt tai lại bởi sự quấy phá của những âm thanh ồn ào bắt nguồn từ phòng ông chú nhỏ mê thể thao của mình. Nếu chung phòng với chú Tám thì chắc người tôi thành bộ xương khi bị chú ta…tẩn cho vài trận khi ngủ. Không được! Nhất quyết không được!
Sao? Lắc đầu rồi chứ gì? Tiếp theo là ba của mày, tức là anh Sáu. Mày có muốn không? – chú Bảy cười nham nhở. Ba à? – tôi quay sang nhìn papa yêu dấu.
Nhìn xong thì tôi nước mắt lưng tròng. Nếu mà ba không có tật xấu là lúc ngủ ngáy quá tần suất thì chắc chắn là không có vấn đề gì. Cũng chỉ vì cái tật ngáy o o này mà không cô nào dám tiến tới với ba và ba đành chấp nhận ở vậy nuôi tôi cho tới bây giờ. Hix…
Tiếp nữa là anh Năm!
Tôi lại hướng trái tim mình sang phía bác Năm. Nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt buồn rầu của bác là tôi đủ biết câu trả lời. Niềm đam mê lớn nhất của bác tôi là nghiên cứu khoa học. Cũng vì tận tụy với sự nghiệp của mình nên bác Năm dù đã lớn tuổi mà vẫn không chịu lấy vợ. Bác tôi hầu như không ngủ vào ban đêm. Theo như lời bác thì chỉ có ban đêm mới đem lại cho bác cảm hứng làm việc và nghiên cứu. Mà các bạn cũng thấy đó, đã nghiên cứu thì tất nhiên là phải bật đèn, mà bật đèn thì làm sao mà tôi ngủ được. Thêm nữa, tôi mà bị mất ngủ thì y như rằng sáng hôm sau sẽ như một con gà dịch, lơ ngơ và lác ngác. Thế là một người nữa bị rơi vào top không thể!
Anh Tư thì mày tự hiểu rồi đấy!
Bác Tư thì khỏi phải bàn cãi. Nếu như bác Năm đêm đêm đều phải bật đèn để nghiên cứu khoa học thì bác Tư không cần nghiên cứu khoa học cũng phải bật đèn. Vì đó là thói quen bất di bất dịch của bác ấy từ khi nhỏ cho tới bây giờ. Có lần vì tiếc tiền điện quá nên ba tôi đã đợi bác Tư ngủ say rồi lén sang phòng bác ấy tắt phụt cây đèn ngủ (nói là đèn ngủ cho oai chứ thực ra độ sáng của nó còn hơn đèn huỳnh quang nữa). Ấy vậy mà chỉ vài giây sau là bác Tư mở mắt tỉnh dậy (mặc dù trước đó đã ngủ rất say) và bật lại đèn. Có ai kỳ cục bằng bác tôi không chứ?
Người kế tiếp là anh Ba! – chú Bảy chóng tay vào tường nói tưng tửng.
Bác Ba thì sao nhỉ? Tôi không nhớ là bác ấy có vấn đề gì nặng nề cho lắm.
Cháu thấy bác Ba cũng được mà! – tôi mỉm cười sung sướng. Cái gì? – tất cả mọi người trong nhà đồng loạt há hốc mồm làm tôi chửng hửng. Nói như cháu thì có nghĩa là cháu đồng ý cho bác đem thêm con Miu Miu vào trong phòng luôn nhá! Con Miu Miu à…
Tôi ngờ ngợ vài giây…Vài giây tiếp theo thì da gà tôi đồng loạt nổi lên rần rần. Như đã trình bày, bác Ba của tôi tuy đã bước qua cái thời son trẻ nhưng tính cách với còn «nổi loạn» lắm! Nhiều khi còn nổi loạn hơn đám thanh niên bằng tuổi tôi nữa cơ. Bác có nuôi một con chó Nhật, tuy nhìn rất dễ thương nhưng chỉ cần nhìn hai chủ tớ quấn quýt với nhau thì ai cũng lắc đầu bái phục. Đáng sợ nhất là trong lúc ngủ, con Miu Miu (là dog mà lại đặt tên của mèo thì bạn cũng hiểu độ nổi loạn của bác tôi như thế nào rồi nhỉ?) phải liếm ướt mặt của chủ nó, sau đó được bác Ba ôm vào lòng thì mới chịu ngủ. Vấn đề được đặt ra là tôi bị dị ứng với lông của động vật! Phải nói là cực kì dị ứng. Có vẻ tình hình không được như ý tôi mong muốn. Huhu…
Cuối cùng là bác Hai!
Mới nhắc đến bác Hai là đầu tôi lại vang lên khúc nhạc cải lương của vở «Đời cô Lựu». Thú thật là tôi không thích xem cải lương nhưng cái vở cải lương này thì tôi thuộc làu. Vì đơn giản là ngay lúc còn nhỏ thì tôi đã được nghe nó. Nghe liên tục từ nhỏ đến lớn nên nó thấm luôn vào người lúc nào không hay. Bác Hai rất mê cải lương. Sáng, trưa, chiều, tối, lúc nào đi ngang phòng bác cũng nghe cải lương. Lúc nào buồn miệng bác cũng hát cải lương. Đặc biệt là đêm nào ngủ bác cũng mở băng cải lương. Thử hỏi nếu thế thì làm sao tôi có thể ngủ được chứ?
Và thế là, nói đi nói lại, nói xa nói gần, thì sự thật là tôi không thể ở cùng phòng với ai ngoài ông chú Bảy quái quỷ của mình…
Vậy là sao chứ?
Đang rầu ruột vì sự thật đau lòng đó, tôi lại được phen lên tim khi nghe thấy tiếng tên tóc vàng oang oang trong đầu:
«Tình yêu! I miss you so much!»
Chưa kịp trấn tỉnh thì cả nhà tôi đồng loạt quay đầu nhìn khi có giọng nói của người lạ vang lên.
Đó là một cô gái rất rất xinh đẹp với với mái tóc đen óng ả uốn những lọn xoăn nhẹ, đôi mắt cũng đen láy cùng hàng mi cong đến mức không thể nào cong hơn, cô ấy mặc một chiếc váy ngắn màu huyết dụ và chân đi tất quần đen. Đoạn văn tả này nghe rất quen đúng không? Đúng! Không quen sao được khi đó là cô gái đã cướp đi nụ hôn đầu đời của tôi chứ? Không quen sao được khi đó chính là tên tóc vàng Phước Nguyên chứ?
Ôi không…
Chap 22:
Nhanh như chớp tôi bay tới chỗ tên tóc vàng, đồng thời cầm tay hắn toan lôi ra ngoài. Nhà tôi bây giờ đã nhiều chuyện lắm rồi, thêm sự xuất hiện của hắn thì chắc sẽ xảy ra chiến tranh mất. Ấy vậy mà anh ta không chịu đi theo tôi, thái độ còn tỏ vẻ nũng nịu như mấy đứa con gái điệu đàng ở lớp tôi nữa chứ! Trời ạ! Mắc ói quá đi!
Nguyên! Ai thế con? – ba tôi đầy vẻ thắc mắc. Dạ? – tôi giật mình. Cháu chào cả nhà! Cháu là bạn của Nguyên ạ! Hôm nay Nguyên bảo cháu tới đón đi dự sinh nhật nhỏ Mít. – tên tóc vàng trả lời ngon ơ, còn tôi thì mắt tròn mắt dẹt. Sao đến cả tên của con nhỏ thân nhất của tôi hắn cũng biết nhỉ? Loạn! Loạn rồi! (Nhưng công nhận Phước Nguyên giả gái đạt ghê cơ! Ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng, thánh thót mới chết chứ!) Thế à? Vậy thì thu xếp đi với bạn đi! – bác Hai nghiêm nghị bảo. Ơ! Đi đâu cơ ạ… – chưa kịp để tôi nói hết câu thì tên tóc vàng đã nhảy vào họng tôi ngồi. Mà không, đúng hơn là nhảy vào…đầu tôi.
“Em mà không chịu đi với anh thì đừng trách anh tàn nhẫn nhé!”
“Cái gì?”
“Thế em có muốn anh cởi bộ tóc giả này ra rồi xưng với mấy chú bác em rằng anh là bạn trai của em không? Gì chứ tính khí của mấy ông bác của em thì anh hiểu rõ lắm! Sao? Chọn cái nào?”
“Hứ! Anh…anh…”
Tôi tức đến nỗi chỉ muốn đấm cho tên mất dịch này một cú thật mạnh cho cái mặt của hắn lún hẳn vào trong luôn. Tại sao Phước Nguyên lại biết việc mấy bác và ba tôi rất rất ghét việc tôi có người yêu trong thời điểm này chứ? Có khi là kiếp trước tôi và tên này đã từng là một đôi thật. Nhưng cũng chưa hẳn, khả năng cao hơn là kiếp trước hắn với tôi không đội trời chung. Mà đã là kẻ thù của nhau thì đôi khi còn hiểu rõ nhau hơn cả người yêu nữa cũng nên.
Nhưng nói sao thì nói, tôi không dám thách thức cái tên quái dị này…Huhu…Nhìn sang thì mặt chú Bảy đang như Trương Phi. Tốt hơn hết là nên chuồn khỏi đây để tránh nhìn cái bản mặt đáng ghét ấy!
Sao thế Nguyên? Sao tự dưng con lại đứng ngẩn tò te vậy? – ba tôi ngạc nhiên khi thấy tôi đứng thẩn thờ như người mất hồn (mặc dù lúc đó tôi đang nói chuyện bằng suy nghĩ với tên tóc vàng @@) Ơ…ơ…Không ạ! Vậy thì con đi với bạn đã nhé! Còn chuyện chú Bảy sang ở cùng phòng thì con chưa đồng ý đâu ạ! Ba với mấy chú bác bảo chú Bảy ra ngoài ban công mà ngủ! – tôi thể hiện thái độ dứt khoát rồi quơ vội chiếc mũ bảo hiểm.
“Đem nồi cơm điện theo làm gì thế tình yêu? Em đói à?”
“Hả?”
– tôi đứng khựng lại – “Thế không phải đi xe máy à?”
“Anh không nhớ là em thích đi chơi với anh bằng xe máy! Thường là chúng ta luôn đi bộ mà!”
“Cái gì?”
…
Theo tình hình hiện tại thì tôi đã phải cuốc bộ gần 1 cây số cùng với tên tóc vàng giả gái bên cạnh. Thực ra thì không phải tôi ghét đi bộ nhưng trong thời điểm này mà bắt tôi dạo chơi bằng đôi chân thì quả là cực hình. Nhìn sang thì Phước Nguyên vẫn đang thong thả bước đi mặc cho việc anh ta mang một đôi giày cao gót…7 phân!
Này! Anh không mỏi chân à? Không! Quen rồi! Hix…quen rồi ư? 1 năm chúng ta yêu nhau, anh đã quen với việc tối tối đi bộ cùng em trong bộ dạng này rồi. Có lẽ em không nhớ được! Nhưng không sao! Mình anh nhớ là ổn rồi!
Hắn nói nghe rất chân thành. Tôi đang dao động. Thực sự là tôi đang dao động. Tôi đã bắt đầu nghi ngờ về những lời Phước Nguyên từng nói. Lúc đầu tôi nghĩ anh ta bị thần kinh nên mới có thái độ kì cục như vậy. Nhưng càng lúc tôi càng có cảm giác những điều đó là thật…Tuy nhiên, tôi lại không đủ khả năng để có thể tin vào một sự thật vô lý và quá mơ hồ như thế!
Anh này! – tôi hỏi khẽ. Gì vậy em? Thực sự là anh không phải đang đùa giỡn với tôi chứ? Đùa giỡn với em ư? Mà em nghĩ vậy cũng đúng! Chẳng ai có thể hiểu được những điều anh đang làm. Ngay cả em cũng không hiểu. Nếu em nghĩ anh đùa giỡn thì cứ coi là anh đang đùa giỡn đi!
Mặt tôi bỗng chốc xa xầm lại. Đây thực lòng không phải là câu trả lời mà tôi mong đợi. Hừ! Giờ thì hết dao động gì rồi! Ghét cái lão này quá mất thôi!
Hai chữ “thất vọng” hiện lù lù trên mặt em kìa! – hắn ta bỗng nhiên quay sang nhìn chằm chằm vào tôi, giọng mỉa mai. Đồ điên! Tốt! Rất là giống người anh yêu ngày xưa! Em cứ giữ phong độ này nhé! Vì em tưng tưng nên anh mới bị em cuốn hút đó chứ!
Tên tóc vàng nói một thôi một hồi rồi lấy tay xoa đầu tôi. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi chưa cho ai xoa đầu tôi ngoại trừ ba. Vậy mà tên này dám tự tiện như vậy! Không ổn rồi! Tôi không kìm được cơn tức giận rồi…
Đang định đưa chân đá cho hắn ta một cú thật mạnh thì không biết từ đâu, ba bốn tên thanh niên miệng hút thuốc phì phèo, tay thì toàn hình xăm rùng rợn xấn lại chỗ chúng tôi. Mặt tên nào tên nấy lộ rõ vẻ…háo sắc. Nguy rồi!
Tôi hoảng sợ đưa đi lùi lại, mồ hôi đầm đìa. Trong đầu đang dự tính chạy đường nào để thoát nhanh nhất. Nhưng hình như tôi đã…ăn dưa bở. Vì người được lũ du côn để ý là Phước Nguyên! Cũng đúng thôi. Trông hắn ta xinh đẹp thế kia mà!
Em ăn gì mà đẹp dữ vậy nè! Đi với thằng lùn này làm gì cho phí! Đi với bọn anh đi! Nha! – một tên trong đám múa miệng. Thằng lùn mà hắn đề cập đến có lẽ là tôi. Ôi trời! Đòi đi tán gái mà ngay cả việc phân biệt giới tính còn không được thì xấu mặt quá. Huhu…Anh Nguyên ơi! Cứu em!
Tôi đứng chết trân khi nghe thấy “tiếng kêu cứu” của tên tóc vàng. Cái gì nữa vậy? Hắn ta đang tỏ thái độ sợ hãi và léo nhéo gọi tên tôi. Kiểu này là đùa quá trớn rồi! Hắn là con trai mà bắt tôi cứu hả? Lý nào lại thế!
Nhưng hình như Phước Nguyên đang thực sự sợ hãi. Người anh ta ốm tong teo thế kia, mặt mày lại như con gái. Có khi anh ta còn yếu hơn cả tôi ấy chứ! Tôi hoảng hốt nhìn xung quanh coi có cái gì dạng như gậy hay đá để cầm lên chọi lũ du côn này. Nhưng tình hình là không có! Dưới chân tôi toàn là cỏ và lá cây rụng thôi. Chẳng lẽ túm lấy nạm cỏ rồi nhét vào cổ họng của bọn nó à? Đây là phương pháp bất khả thi và độ rủi ro rất lớn!
Đang lúng túng không biết phải làm thế nào thì tôi giật bắn mình khi thấy một tên đo đất…
Vài giây sau, tên thứ hai cũng ngậm cỏ…
Tên thứ ba và thứ tư sau đó cùng ôm nhau nhìn trời khi bị đá ngã chỏng gọng.
Vậy là sao nhỉ?
Phước Nguyên tháo hẳn bộ tóc giả ra, vừa cười sằng sặc vừa tiến lại phía tôi. Trong khi đó tôi vẫn ngơ ngác như con bò lác vì không hiểu cái quái gì đã diễn ra. Nhưng nhìn cái mặt hắn ta cười thì dù chưa hiểu chuyện gì thì máu trong người tôi cũng sôi lên ùng ục.
Đúng là cục cưng của anh! Thái độ của em lúc nào cũng đáng yêu như thế! Này! – tôi hét dựng lên – Anh thôi cái trò cứ cười như điên như dại đó đi nhé! Tôi bức xúc lắm rồi! Hừ! Uh! Không trêu em nữa! Ta đi chơi tiếp nào! Mà khoan đã…
Nói đoạn, tên tóc vàng quay sang nhìn lũ du côn đang lăn lộn trên cỏ, nét mặt đầy cảm thông (chính xác là thế đấy! Tôi không tả sai đâu!).
Thật tội cho tụi mày! Hôm nay tao đã muốn nữ tính nhu mỳ mà tụi mày lại cứ thích làm tao bực mình. Thôi! Tao tặng tụi mày bộ tóc giả và đôi giày cao gót về làm kỷ niệm nhé! Cũng không trách tụi mày được! Vì tao thực sự đẹp gái mà! Chỉ trách là tụi mày đã quá thô bạo với phụ nữ. Mà tao thì ghét điều đó! Chào nha! Về nhà nhớ mua chai dầu. Tao không đem tiền lẻ theo nên không cho tụi mày được. Thông cảm.
Xong xuôi thì Phước Nguyên thả lại bộ tóc giả và đôi giày cao gót rồi cầm tay tôi dẫn đi. Thực sự lúc đó tôi chẳng biết mình đang trong tình trạng thế nào nữa. Cứ như một con rô bốt chỉ biết nghe lời chủ vậy.
Anh ta dẫn tôi đi được một đoạn rồi dừng lại:
Đứng đây đợi anh một chút! Anh vào trong thay quần áo và chùi lớp trang điểm. Coi bộ không thể đi chơi với em trong hình hài con gái được. Haizzz…
Và thế là anh ta quăng tôi lại một mình rồi chạy ù vào trong nhà vệ sinh công cộng. Hix! Chuyện gì đang xảy ra thế này? Từ Phước Nguyên mà tôi gặp lần đầu cho đến Phước Nguyên bây giờ khác xa nhau một trời một vực. Ở anh ta còn có vô số những điều kì lạ mà tôi phải rất khó mới có thể hiểu và thích nghi được. Chẳng hạn như vụ việc vừa rồi, rõ ràng anh ta rất giỏi võ, vậy mà lúc tôi vật ngã Phước Nguyên khi làm giúp việc trong gia đình anh ta thì Phước Nguyên chẳng hề chống cự lại. Với khả năng của mình, tên tóc vàng dư sức nhào người tôi thành cọng bún ấy chứ! Hờ hờ! Đúng là không thể đánh giá con người qua ngoại hình được. Nhìn anh ta ốm o yếu ớt như thế nhưng nội công lại thâm hậu đến vậy. Số mày tận rồi Thục Nguyên ơi!
Vài phút sau thì tên tóc vàng đã xuất hiện trước mặt tôi trong một bộ dạng hoàn toàn mới. Nói chung là đúng với danh hiệu “hotboy đi hát” của anh ta.
Sao? Anh đẹp trai quá à? – Phước Nguyên hươ hươ tay trước mặt tôi khi thấy tôi đờ đẫn cả ra. Anh…rốt cuộc anh là ai? – tôi thẫn thờ bật ra câu hỏi đó. Sự việc cứ thay đổi xoành xoạch khiến tôi không tài nào thích ứng được. Anh là anh! Là người yêu em! Là thằng ngốc cho em la mắng! Là bờ vai cho em nương tựa! Là khăn giấy cho nỗi buồn của em!
Tôi chẳng còn biết nói gì. Hix…Tim tôi lại tập thể dục…
…
Tôi không ngủ được. Có hai lý do. Một là vì quá mỏi chân vì phải cuốc bộ hàng giờ