pacman, rainbows, and roller s
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Truyện Không Phải Là Cổ Tích Full - Kawi

Truyện Không Phải Là Cổ Tích Full - Kawi



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
/>

Không ai nói gì trong vòng vài giây. Và tôi cũng chỉ được tự hào trong chừng ấy thời gian khi mà ngay sau đó toàn bộ 14 con mắt trừng thẳng về phía tôi với một sự giận dữ ghê gớm.



Ai cho cháu dám lái xe cái kiểu đó hả? Con gái con lứa mà hành động như vậy sao?



Tôi không dám nói lại, chày ù lên phòng và đóng chặt cửa. Kiểu này thì khó sống rồi đây! Không biết thì chẳng làm sao, chứ giờ mà mọi người biết việc tôi phóng xe chở Phước Nguyên chạy trốn với tốc độ kinh khủng như thế thì tình hình sẽ tệ hại hơn gấp trăm lần. Phải làm sao đây nhỉ? Phước Nguyên ơi là Phước Nguyên!





Đang thiu thiu giấc ngủ trưa, tôi giật mình khi chiếc điện thoại rù rù bên tai. Có tin nhắn từ số lạ.



«Tôi đã đem xe tới trước cửa nhà cô, ra lấy đi. Phước Nguyên!»



Ô! Sao hắn biết số di động của tôi nhỉ? Từ hôm qua đến giờ tôi cũng trăn trở về vấn đề này, tôi tự hỏi không biết tên tóc vàng sẽ trả xe cho tôi bằng cách nào khi mà hắn không hề có số của tôi và không biết tôi ở đâu. Bây giờ thì yên tâm rồi. Người giàu có như hắn chắc cũng không khó khăn gì trong việc tìm ra địa chỉ và số điện thoại của tôi đâu.



Nghĩ một hồi, tôi khoác vội chiếc áo và chạy ù ra sân. Tính là thay chiếc váy đang mặc nhưng lại thôi, ra ngoài sân có chút xíu thì chắc cũng không có vấn đề gì.



Giờ chỉ mới là đầu giờ chiều nên không gian vắng vẻ, mọi người hình như vẫn đang nghĩ trưa. Ló mặt ra sân, tôi nghiêng đầu sang hai bên để tìm kiếm tên tóc vàng. Nhưng người xuất hiện trước mặt tôi lúc này không phải là Phước Nguyên mà là…Phước Nghi!



Cứ mỗi khi nhìn mặt con nhóc này là da gà tôi nổi lên rần rần. Một người lớn sắp 20 tuổi như tôi mà lại đi sợ một con nhóc 12 tuổi. Nhưng vấn đề là vì nó đáng sợ gấp trăm lần cái tuổi của mình. Hix…



Chị iu! Em nhớ chị lắm lắm!



Con nhỏ lại nhăn răng cười ngây thơ và chạy tới ôm chầm lấy tôi như lần trước. Nhưng lần này tôi có phòng bị nên nhanh chóng…né sang một bên. Phước Nghi vì thế trật chân nên ngã chầm xuống đất. Thực sự đó chỉ là sự phòng vệ chứ không phải tôi cố ý làm con bé ngã. Hix…



Nè! Không sao chứ? – tôi vội vã chạy lại đỡ nó lên. Chảy máu rồi nè! – con nhỏ nhăn nhó. Đâu? Đâu? Đây nè!



Đúng lúc con nhỏ chìa chân cho tôi coi thì đôi mắt tôi nhắm nghiền lại, mọi thứ tối om và chìm vào vô thức. Chính xác là tôi lại bị đánh ngất đi!





Lúc tôi tỉnh lại cũng là khi mặt trời đi ngủ. Mọi thứ xung quanh bị bóng tối che phủ. Lần này tôi không bị shock và hoảng sợ như lần trước vì ít ra tôi biết mình đang ở đâu. Nhưng hình như không phải là phòng tên tóc vàng…



A! Chị ngủ dậy rồi!



Lại là con nhỏ ác quỷ! Nó mở cửa và hét ầm lên khiến tôi giật bắn mình. Nhiều khi tôi phân vân không biết con nhỏ có thật là 12 tuổi không nữa. Nhìn nó cứ ghê ghê sao ấy! Con nít gì mà toàn làm chuyện đáng sợ không à…Hix



Sao em bảo thương chị mà cứ đánh chị ngất hoài vậy hả? – tôi làm mặt giận nhìn nó. Vì chị không chịu chơi với em! – con nhỏ chu miệng cãi lại. Thì tại em toàn làm chị sợ, sao chị dám chơi với em được! Chị nói dối, em làm gì mà chị sợ, chỉ có chị là khiến cho Pi buồn thôi! – mặt nó yểu xìu như bánh bao chiều. Nhưng sao hồi nãy em đem được chị về đây? Chị nặng lắm mà! – tôi thắc mắc. Không phải em bế chị! Là mấy anh vệ sĩ của em bế chị! Mấy anh ấy cũng bảo là chị nặng! – con nhỏ đáp với vẻ ngây thơ. Hả?



Tôi tức ói máu. Cái gì chứ? Tôi như vầy mà nặng à? Bản thân thì toàn làm chuyện đáng sợ mà lúc nào cũng tỏ vẻ ngây thơ, con bé này đúng là không vừa. Anh nào thì em nấy! Giống y chang nhau cái tính quái dị! Không đôi co với nó nữa, tôi phải gọi tên tóc vàng về xử lý thôi. Những lúc như thế này thì khả năng nói chuyện bằng suy nghĩ mà tôi vừa phát hiện là hữu dụng nhất!



«Này! Anh tóc vàng! Em gái anh lại đánh tôi ngất và đem tôi về nhà anh rồi nè! Tới đưa tôi về mau!»



Không có tín hiệu đáp lại. Hay là hắn đang bận suy nghĩ điều gì đó nên không trả lời nhỉ? Thử lại một lần nữa coi…



«Này! Anh tóc vàng! Anh tóc vàng! Có nghe tôi nói gì không?»



Vẫn chẳng có giọng nói nào vang lên trong đầu tôi cả. Sao thế này? Hay là tôi mất khả năng đó rồi? Biết làm sao bây giờ!



Chị làm gì mà thẫn thờ thế? Chơi với em nào! – con nhỏ sau một hồi ngắm nhìn tôi thì đột ngột hét lên làm tôi chới với. Chơi…chơi…ư? – cứ nghe đến từ «chơi» của nó là tôi lại run cầm cập. Phước Nguyên ơi! Anh đâu rồi? Mau về cứu tôi!



Chap 15:



Con nhỏ bắt đầu công cuộc hành hạ tôi bằng trò «Ngựa đi cầu thang». Sở dĩ tôi đặt cái tên đó cho trò chơi này là vì Phước Nghi bắt tôi làm ngựa cho nó cởi, sau đó thì tôi phải «đèo» nó xuống cầu thang. Mà các bạn cũng biết rồi, cầu thang của nhà này cứ xoắn xoắn như hình trôn ốc thì làm sao mà tôi leo xuống đó bằng cách…bò được chứ!



Có trò khác không nhóc? – tôi ái ngại nhìn con nhỏ. Trò này em chưa chơi lần nào nên phải chơi! – nó cong cớn. Cái gì? Em đem chị ra làm thí nghiệm hả? Em bảo em thương chị mà! – tôi hốt hoảng. Thì vì thương chị em mới rủ chị chơi chung!



Chúng tôi đứng cãi tay đôi như thế cũng phải đến 10 phút. Theo những gì tôi biết về con nhỏ này thì nếu như tôi không làm theo ý nó thì nó sẽ còn bắt tôi làm những việc đáng sợ hơn nữa. Chỉ riêng việc hai lần đánh tôi ngất và đem về đây cũng đủ chứng minh mức độ «ác» của cô nhóc này ngang đâu. Bây giờ chỉ còn phương thức đàm phán thì mới mong cải thiện được tình hình.



Đang gân cổ cãi nhau với Phước Nghi, tôi giật bắn mình khi cánh cửa của căn phòng đằng sau lưng con nhỏ đột ngột hé mở. Sống lưng tôi lành lạnh. Có ai đó đang nhìn tôi!



Không suy nghĩ gì nhiều, tôi chạy ù tới và mở toang cửa.



Nhưng không có ai cả. Căn phòng hoàn toàn trống trơn…



Chị làm gì thế? Đó là phòng dư, chỉ dành cho bà con họ hàng mỗi khi tới thăm ở thôi. – Phước Nghi ngạc nhiên trước hành động vừa rồi của tôi. Rõ ràng chị thấy có ai đó đang đứng ở đây và nhìn chúng ta mà! – mồ hôi tôi bắt đầu toát ra. Chị nói dối để lảng đi việc chơi với em phải không? Chị xấu quá! Không nói nhiều nữa! Mình chơi thôi!



Con nhỏ nổi giận và kéo tay tôi xềnh xệch. Nó cho rằng tôi nói dối. Nhưng đúng là tôi đã nhìn thấy thật mà! Ôi căn nhà này càng lúc càng đáng sợ! Theo lời Phước Nghi thì trong nhà lúc này chỉ có tôi và nó, mấy ông vệ sĩ thì đứng canh ở ngoài không được vào nhà, bà giúp việc thì đi siêu thị mua đồ ăn. Vậy thì lúc nãy là ai mới được? Hay chăng là…ma!



Da gà tôi được dịp nổi lên. Khắp người tôi mồ hôi túa ra, tay chân lạnh ngắt. Nếu là người thì tại sao khi tôi chạy tới và mở cửa thì lại chẳng thấy ai? Căn phòng đó cũng thưa thớt và ít đồ đạc nên không trốn đi đâu được. Cửa sổ thì khóa rồi. Kinh khủng quá! Kinh khủng quá đi!



Nghi! Em nghe chị nói đây! Chúng ta đang bị theo dõi! Nhà em…nhà em có ma đó! Đừng chơi gì nữa! Hãy gọi cho anh em và ba mẹ em về đi! – tôi run rẩy cầm tay con nhóc van lơn. Chị nói dối! Đừng tưởng con nít nào cũng sợ ma để rồi đem ma ra mà dọa. Em không sợ ma! Chị càng lúc càng khiến em ghét rồi! Nào! Ta chơi thôi! – con nhỏ nhăn mặt và một mực đòi kéo tôi ra phía trước cầu thang.



Bây giờ thì tôi không còn tâm trí nào mà chơi với nó, cũng không còn khả năng nào để chống cự với nó vì quá sợ và bấn loạn 0. Tên tóc vàng mất dịch đi đâu rồi chứ? Tại sao khi tôi nguy hiểm thì hắn không biết trước mà tới cứu nhỉ? Chẳng lẽ chỉ mình tôi mới có khả năng đó thôi sao? Mà nếu hắn không có thật thì ít ra việc nói chuyện bằng suy nghĩ cũng phải được chứ! Đằng này tất cả đều đột ngột mất đi. Cứ như là những khả năng kì lạ đó chỉ là một giấc mơ vậy.



Tôi nhìn xuống cầu thang mà lòng đau như cắt. Cái cầu thang này đi đã khó rồi huống gì là phải bò chứ! Tôi cam đoan không chóng thì chày tôi cũng gãy tay là nhẹ và nặng thì…Ôi thôi! Không được! Nhất quyết tôi không thể tham gia chơi cái trò kinh dị này với con nhỏ được.



Và trong 36 kế thì chạy luôn là thượng sách!



Tôi giật mạnh tay con nhỏ ra và phóng vèo xuống cầu thang bằng tất cả khả năng. Phước Nghi sau vài giây kinh ngạc thì đột ngột hét lớn lên, mấy lão vệ sĩ ở ngoài mở cửa chạy vào rầm rầm. Đây là đâu mà toàn những kẻ kì cục và đáng sợ thế này? Từ chủ đến tớ, tên nào cũng quái dị và toàn làm những chuyện phi đến kinh khủng! Ai cứu tôi với! Ai cứu tôi với!



Tình hình là tôi đang chạy bán sống bán chết trong ngôi nhà rộng mênh mông này. May mắn là thiết kế nội thất cũng khá tỉ mẫn và rắc rối nên vấn đề tìm kiếm một chỗ kín đáo để trốn con nhỏ cùng lũ vệ sĩ xem ra khá khả quan. Nhưng cho đến giờ phút này thì tôi vẫn chưa tìm được nơi ẩn náu «ưng ý». Tiếng chân rầm rập của mấy ông vệ sĩ cứ văng vẳng sau lưng tôi càng khiến tôi hoang mang hơn, cứ thế đâm đầu mà chạy. Đột nhiên bức ảnh lớn treo trên tường phía trước mặt làm tôi dừng lại. Hừ! Tên tóc vàng trong ảnh nhìn lạnh lùng quá! Nhìn thấy tên này là máu trong người tôi lại sôi lên sùng sục. Chỉ vì hắn ta mà tôi phải khổ sở chạy như một con khùng như thế này đây!



«Này! Đừng có c.h.ử.i tôi nữa! Lo chạy đi!»



Á! Cái gì nữa vậy? Sao tiếng của tên tóc vàng lại hiện lên trong đầu tôi thế này?



«Anh hả? Là anh hả Phước Nguyên?» – Tôi vui mừng kinh khủng luôn. Nếu thế thì tại sao hồi nãy tôi lại không «liên lạc» được với hắn nhỉ?



«Uh! Tôi đây! Tôi…»



Bỗng dưng tôi không nghe được những lời nói trong suy nghĩ của tên tóc vàng nữa…Vì…tôi đã thấy một thứ không nên thấy…



Đó là…một bóng ma!



Chap 16:



Tôi không biết mình đang trong tình trạng như thế nào nữa. Mọi thứ cứ như là một vòng xoay quay vần trong đầu tôi vậy. Hoảng sợ…kinh ngạc…tất cả đảo lộn cả lên. Khi nào bạn chính mắt nhìn thấy bóng ma thì bạn sẽ hiểu cảm giác lúc này của tôi. Còn bây giờ thì tôi không thể diễn tả được cảm xúc của mình. Một bóng ma! Chính xác là một bóng ma đang hiện ra trước mặt tôi. Các bạn có biết vì sao tôi khẳng định đó là một bóng ma mà không phải là một con người không?



Bởi vì…



Nó đang bay…



Một cô gái trong bộ váy hồng, khuôn mặt rất đẹp, rất thanh tú, đặc biệt là đôi môi được tô điểm bằng màu cam ấn tượng đang lơ lửng trên không trung và nhìn tôi. Không hiểu có phải vì tâm trạng tôi đang bấn loạn nên mới suy diễn quá nhiều hay không khi mà tôi cảm thấy ánh mắt cô gái ấy dành cho tôi là ánh mắt thách thức trêu ngươi. Hình bóng người con gái ấy trong suốt, mờ ảo cứnhư một viên pha lê tuyệt đẹp cỡ lớn vẫn thường được trưng bày trong tủ kính. Tôi nhìn mà không chớp nỗi mắt. Hix…Tôi đang chiêm ngưỡng dung nhan của một con ma! Không thể tin được! Chân tôi cứ thế bước từng bước chầm chậm tiến về phía trước như bị thôi miên…



Đang mơ màng xen lẫn hoảng sợ, tôi không để ý đến bất cứ điều gì. Cho đến khi…



RẦM!



Âm thanh của sự sụp đổ vang lên cũng là lúc tôi bị ném sang một bên bằng một lực đẩy khá mạnh. Khi ngẩng đầu nhìn lên, tôi tá hỏa khi nhìn thấy tên tóc vàng đang nằm dưới sàn, phía trên người anh ta chính là bức ảnh gia đình cỡ lớn mà lúc nãy tôi đã thấy. Tấm gương trong khung ảnh đã bị vỡ thành trăm mảnh. Và tôi thấy có máu chảy ra từ phía Phước Nguyên…





Bệnh viện thành phố…



Đây là lần thứ hai tôi bước chân vào nơi này. Và đây cũng là lần thứ hai tên tóc vàng phải nhập viện. Tôi không thể ngờ là hắn đã đỡ dùm tôi trong tai nạn vừa rồi. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ làm tôi hoang mang tột độ. May mắn thay là lần này Phước Nguyên chỉ bị thương nhẹ và xây xước một vài chỗ. Nhìn sang Phước Nghi thì con nhóc vẫn khóc tức tưởi từ hồi nãy đến giờ không chịu nín. Nó có vẻ rất thương anh trai mình. Cũng đúng thôi! Hai anh em họ hợp nhau như thế cơ mà.



Bây giờ người nhà có thể vào thăm bệnh nhân, nhưng cố gắng đừng làm bệnh nhân mệt. Hai ngày nữa thì cậu ấy có thể xuất viện! – vị bác sĩ tiến lại gần phía chúng tôi dặn dò. Vâng ạ! Cám ơn bác sĩ! – ông anh tiền xu rối rít cả lên.



Thái độ của anh Tú từ nãy đến giờ khiến tôi thấy lạ. Mặc dù là người quản lý của Phước Nguyên nhưng sự lo lắng quá đáng của anh ta thật sự không bình thường chút nào. Lúc tên tóc vàng bị tai nạn thì anh Tú không ở bên cạnh, ít lâu sau mới thấy ổng tức tốc chạy đến. Vừa bước tới thì đã túm lấy tôi hỏi dồn dập, vẻ khẩn trương vô cùng. Dù đã cố gắng che giấu nhưng ánh mắt đỏ hoe của anh ta đã khẳng định là vừa mới khóc xong. Đàn ông mà mau nước mắt như vậy sao?



Mà có khi cũng là do tôi đã suy nghĩ quá nhiều thôi. Giờ đây tôi lo cho tên tóc vàng vô cùng. Vừa lo vừa thấy có lỗi, vừa thấy…thương nữa. Hix…



Hắn đã ngủ. Gương mặt lúc ngủ của Phước Nguyên thật thanh thản. Tôi cứ đứng ngơ ra mà nhìn. Trong khi đó nhóc Nghi thì đã chạy ào tới ôm chặt lấy anh trai thút thít, cũng may là lão Tú kịp thời can ngăn, nếu không thì tên tóc vàng đã thức giấc. Mà sao hắn ta lại tới kịp lúc như vậy nhỉ? Tới đúng lúc tôi sắp bị bức ảnh trên tưởng rơi trúng đầu. Có khi nào Phước Nguyên cũng có khả năng nhìn trước nguy hiểm sẽ xảy ra với tôi không?



Nhưng vấn đề quan trọng hơn cần được giải đáp là: Vì sao tôi và hắn lại có thể nói chuyện được với nhau bằng suy nghĩ và nhìn thấy trước được nguy hiểm sẽ xảy ra với đối phương? Chúng tôi có thần giao cách cảm ư? Hay là vì một lý do khác? Và còn bóng ma cô gái xinh đẹp mà tôi đã thấy nữa…Rốt cuộc mọi sự là như thế nào đây?





Tôi quyết định ở lại đây với Phước Nguyên suốt đêm nay. Tự dưng tôi cảm giác hắn cần tôi trong lúc này. Nhiều khi tôi tự thấy bản thân mình khá điên khi cứ luôn nghe theo linh tính mách bảo.

Nhưng tôi thích…điên như thế! Vì những gì ta linh tính là những điều bản thân ta thực sự muốn làm và cảm thấy nó cần thiết. Lúc nãy tôi cũng đã gọi điện cho ba và mấy bác mấy chú rồi. Ai cũng đồng ý cho tôi ở lại bệnh viện ngoại trừ chú Bảy. Mặc kệ ổng! Lúc nào mà ổng chẳng muốn cấm đoán tôi. Trong nhà, chú Bảy chính là kẻ độc tài nhất!



Tối nay tôi sẽ ở đây cùng với ông anh tiền xu. Anh ta vừa mới ra ngoài mua ít thức ăn cho Phước Nguyên và nhờ tôi trông nom hắn. Mà sao tên này ngủ lâu thế nhỉ? Nghiệp ca sĩ cũng lắm áp lực, có lẽ hắn đã mất sức khá nhiều nên bây giờ mới có cơ hội để nghỉ ngơi. Người ta thường bảo sau ánh hào quang chỉ còn sót lại nỗi cô đơn và sự mệt mỏi. Điều này tôi thấy đúng thật. Haizzz…



«Cô bé không bị sao cả chứ?»



Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Good Smile Racing công bố hình ảnh mascot mới của mình - nữ kỵ sĩ Miku trên đường đua xanh

Good Smile Company trình làng nendoroid Umi Sonoda

Tựa game Infinite Stratos 2: Love and Purge sẽ được ra mắt vào tháng 9 tới?

Good Smile Company trình làng nendoroid Umi Sonoda

THẰNG PHÓNG

Good Smile Company trình làng nendoroid Umi Sonoda

THẰNG PHÓNG

TAG: