…
Chiều…
Dọn dẹp xong nhà cửa, tự nhiên tôi muốn đi ra ngoài. Không biết vì sao lại thế!
- Bác Năm ơi! Cho cháu mượn xe đi chơi một chút nha!
- Uh! Mà cháu đi xe máy đã thạo đâu! Cẩn thận! Nên nhớ cháu là người phụ nữ quan trọng nhất của bảy người đàn ông lẫn đó!
- Hix! Bác cứ trêu cháu hoài!
Tôi đỏ mặt dắt con Exciter ra sân. Khả năng chọc phá người khác bằng lời nói của bác Năm càng lúc càng lên level.
Nói ra chắc các bạn không tin. Nhưng thực sự là tôi lái xe mà không biết mình đang lái đi đâu. Cứ như có người nào đó đang lái xe thay tôi vậy 0
Tôi dừng xe tại cầu Phong Vũ – cây cầu đẹp nhất của thành phố. Dựng xe một bên lề, tôi tiến lại lan can và dựa lưng vào đó. Gió thổi nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy lạnh.
Tiếng bước chân vang lên bên tai tôi. Vì sao nhỉ? Người đi trên cầu rất đông, tại sao một âm thanh nhỏ như tiếng bước chân mà tôi lại nghe thấy được nhỉ?
Theo phản xạ, tôi quay người lại nhìn.
Là tên tóc vàng!
Phải! Phước Nguyên đang đứng trước mặt, cách tôi khoảng 5 bước chân, trông một bộ trang phục đúng chất người nổi tiếng. Hôm nay hắn còn đeo kính nữa chứ. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy tên tóc vàng một cách rõ ràng và chính diện như thế này. Không biết diễn tả làm sao nữa…
Chúng tôi cứ đứng nhìn nhau trong im lặng. Tôi không muốn nói gì cả. Đúng hơn là không biết nói gì…Có gì đó rất lạ khiến tôi rùng mình liên tục.
«Cô…cô nghe được suy nghĩ của tôi không?»
Tôi giật mình. Cái gì thế này? Sao đầu tôi lại vang lên giọng nói của hắn? Nguy rồi! Tôi điên thật rồi!
«Cô nghe được phải không?»
Tôi trợn tròn mắt. Rõ ràng là giọng của hắn. Nhưng từ nãy đến giờ Phước Nguyên không hề mở miệng. Vậy tiếng nói trong đầu tôi là ở đâu mà có? Hay là…
«Anh đang nói với tôi hả?»
«Uh»
Và chúng tôi đồng thanh hét lên. Mọi thứ bây giờ nằm ngoài khả năng nhận biết và mức chịu đựng của tôi, và có lẽ Phước Nguyên cũng cảm thấy như vậy. Khuôn mặt tên tóc vàng lộ rõ sự ngỡ ngàng và sợ hãi. Tôi cũng không khá khẩm hơn. Thế này là thế nào? Chúng tôi nói chuyện được với nhau bằng suy nghĩ ư? Không! Không!
Chap 13:
Chúng tôi nhìn nhau cũng phải được hơn nửa tiếng. Trong đầu tôi hiện ra vô vàn giọng nói của hắn. Toàn là những lời kinh ngạc và thắc mắc. Tôi đoán là những suy nghĩ hiện tại trong đầu tôi cũng bị hắn đọc hết rồi.
«Dừng lại đi! Anh nói quá nhiều làm tôi nổ não rồi này!»
«Cô cũng thế! Nói nhiều mà lại quá nhanh nữa!»
«Anh im đi! Nên nhớ nếu không nhờ tiếng hét hồi nãy của tôi thì anh về chầu trời từ lâu rồi!»
«Hồi nãy là tiếng của cô à?»
«Chứ còn ai nữa!»
«Hèn gì lúc đang hát thì tôi nghe thấy tiếng một người phụ nữ hét dựng lên trong đầu và bắt tôi tránh ra. Cũng may là tránh kịp!»
«Đó! Thấy chưa! Mạng anh là do tôi cứu đó!»
Tin được không nhỉ? Chúng tôi đang nói chuyện với nhau bằng suy nghĩ đó! Cứ đà này thì tôi phải nhập viện vì bị chấn động tâm lý mất thôi. Nhưng mà…nếu thực sự tôi và hắn có khả năng như thế thật thì vụ tên tóc vàng bị fan cuồng đâm dao hôm bữa, nếu tôi hét lên như hôm nay thì có lẽ hắn đã tránh được. Hơ hơ! Sao tôi lại có cảm giác có lỗi như vậy chứ? Tôi không biết mà…
Chúng tôi tiếp tục đứng nhìn nhau như thế cho đến khi…
- Anh Ryo, anh Ryo! Chúng em yêu anh! Chúng em yêu anh!
Không biết từ đâu hàng trăm người đổ xô tới phía chúng tôi, đúng hơn là phía tên tóc vàng đang đứng bằng tất cả sự ngưỡng mộ đến cuồng nhiệt.
Chậc! Tôi quên mất hắn là một ca sĩ nổi tiếng…Và hình như chính hắn cũng quên điều đó…
Phước Nguyên có vẻ cực kì bối rối trước sự có mặt của các fan. Khuôn mặt hắn ta nhăn nhó và cử chỉ thì lúng túng như gà mắc tóc. Mọi thứ trở nên hỗn loạn. Những người đi đường cũng xúm lại xem tình hình.
Nhìn ngắm một hồi, tôi tính bỏ mặc hắn ta với đống fan cuồng nhiệt kia nhưng như thế có vẻ hơi…ác thì phải!
«Này anh!»
Không có tín hiệu.
«Này anh!»
Quái lạ! Sao tôi gọi mà không thấy tên Phước Nguyên trả lời nhỉ? Hay là tôi mất khả năng nói chuyện bằng suy nghĩ rồi? Hay là vốn dĩ khả năng đó chỉ là tưởng tượng? Nhức đầu thật!
«Cô không thấy tôi đang gặp rắc rối à? Nghĩ cách gì đi chứ!»
«Hở?»
Tôi lại ngơ ngẩn. Mình vừa nghe tiếng hắn ta nói thì phải? Không nghĩ nữa, tìm cách đã!
Tôi được cái rất bình tĩnh trong những tình huống cấp bách. Điển hình là bây giờ, trong khi tên tóc vàng đang sống dở chết dở với sự bu bám của fan thì tôi đã sẵn sàng cho một chiến dịch giải cứu hiệu quả.
Nhảy ào lên yên xe, tôi tra chìa vào ổ và bắt đầu rú ga, không quên đội nhanh chiếc mubahi màu đỏ chói. Mọi thứ đã xong…
«Này anh! Chuẩn bị tinh thần chưa?»
«Gì thế?»
«Khi tôi phóng xe qua chỗ anh thì phải nhanh chóng mà bay lên yên nhé!»
Br ừm…Br ừm…
Dù không phải là một tay lái lụa nhưng tôi nghĩ mình dư sức để chạy xe với tốc độ 80km/h. Chiếc Exciter lăn bánh và nhanh chóng tiến tới phía đám đông trước mặt. Tên tóc vàng xem ra cũng khá nhanh nhảu khi vừa thấy tôi tới đã tả đột hữu xung để thoát ra và nhảy ùm lên yên. Chỉ có điều là hắn ta dùng lực khá mạnh nên khiến tôi chao tay lái, suýt nữa ngã lăn ra đường.
«May cho anh là tôi thuộc loại tay lái vững đấy! Nếu không thì cả hai chúng ta bổ nhào rồi!»
«Đừng nói nhiều nữa! Phóng xe đi! Nhưng đừng làm bị thương fan của tôi!»
«Ôi trời! Tốt bụng quá cơ!»
Tôi bặm môi rú ga, chiếc xe phóng ào ra đường lớn bỏ mặc đằng sau những tiếng la hét ầm ĩ cùng biết bao…đôi dép do mấy cô nàng quá khích «ném tặng».
Nhưng có vẻ lời nói của bác Năm tôi không sai khi mà giờ đây, cả tôi và tên tóc vàng đang cùng nhau hét toáng cả một góc đường, phó mặc số phận cho vận may định đoạt vì tôi đã mất khả năng kiểm soát tay lái.
- Này! Cô có biết đi xe không hả?
- Anh im miệng đi! Không biết thì sao mà đi được hả?
- Biết mà không điều chỉnh được tay ga sao?
- Anh đừng có nói nữa! Tôi…tôi không giữ được tay lái nữa đâu!
Người đi đường hầu như đều đã dừng lại để nhường đường cho chúng tôi vì không ai muốn kết thúc cuộc đời mình ngay lúc này cả. Và tôi cũng không muốn!
- Sao càng lúc càng nhanh và lạc tay lái vậy hả?
- Tôi không biết! Tôi không biết!
- Phanh lại đi chứ! Tay phanh ở bên phải kìa!
- Tôi phanh rồi, phanh nãy giờ rồi nhưng không được!
- Cái gì?
- Hình như phanh bị đứt rồi!
Và thế là chúng tôi vừa cãi vừa hét suốt chặng đường đi, cũng may là giờ đó ít người qua lại nên mức độ tệ hại không nặng nề lắm. Nhưng vấn đề cấp bách bây giờ là làm sao cho chiếc xe dừng lại. Tôi sắp nôn vì bị chóng mặt lắm rồi!
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà chiếc xe tự mình đi vào con hẽm nhỏ ở cuối đường. Tôi dùng hết khả năng để nó không đâm sầm vào bất cứ một vật nào chắn trước mặt nhưng điều đó chắc cũng không bảo đảm một sự an toàn nào cả…
- Có tảng đá trước mặt kìa!
- Biết rồi! – tôi khổ sở nghiêng tay lái sang một bên.
- Xác chuột chết nữa kìa! – hắn ta lại hét dựng lên.
- Nó chết rồi mà! – tôi cũng bực mình hét lại.
Và cái gì tới cũng phải tới, chiếc xe lao thẳng vào đống rác bên góc đường và chính thức đình công!
Tôi không đủ sức để nhận biết điều gì đang diễn ra. Cho đến khi ngửi thấy mùi hôi thối của một hộp cơm thiu nằm ngay trên đầu mình thì tôi mới biết rằng: «À! Mình đã đáp đất ở sân bay rác!». Ngơ ngác nhìn sang, tôi phát hiện tên tóc vàng còn thê thảm hơn mình khi hắn «vinh dự» được nằm trọn trong thùng rác. Chiếc xe không nghe lời thì «sừng sững» cắm đầu vào tường của ngôi nhà bên cạnh. Thế là chúng tôi đã được an toàn. Mặc dù sự an toàn này phải đánh đổi bằng vô vàn những thứ không an toàn khác!
- Nè! Anh không sao chứ? – tôi tiến tới phía thùng rác, cúi người xuống hỏi.
Anh ta không trả lời mà chỉ cố vùng vẫy để thoát khỏi cái thùng chật chội và đầy những rác là rác.
- Có cần tôi giúp một tay không?
Tôi hỏi cho có thế thôi chứ chẳng đợi hắn trả lời thì tôi cũng cầm lấy chân hắn và dùng hết sức để kéo cái thân hình to tổ bố ấy ra ngoài. Cam đoan sau ngày hôm nay thì cả tôi và hắn sẽ chú ý hơn đến việc giữ gìn vệ sinh môi trường và không đổ rác tại những nơi có chữ «Cấm đổ rác» để không tạo ra những bãi rác như thế này nữa…
- Này cô bé giả trai! – tên tóc vàng cất tiếng gọi tôi khi cả hai đã ngồi bệt xuống đất vì quá mệt.
- Tôi theo phong cách tomboy chứ không phải là giả trai!
- Uh! Sao cũng được! Tôi chỉ muốn cảm ơn cô thôi! – anh ta nói nghe rất thản nhiên.
- Ơ! Anh mà cũng biết nói cảm ơn nữa sao? – tôi hơi bất ngờ.
- Ủa? Vì sao phải
tiết kiệm lời cảm ơn nhỉ? – câu hỏi ngược của anh ta khiến tôi giật mình.
- Không! Tại tôi tưởng anh thuộc dạng người «chảnh»…- tôi ậm ự.
- Đó là cô nghĩ thế! Tôi có thể tiết kiệm lời nói nhưng không đồng nghĩa với việc tiết kiệm lời cảm ơn! Thôi tôi về trước đây! Cô bé bắt taxi để về đi! Chiếc xe cứ để đó, tôi đã gọi người rồi, họ sắp tới lấy nó đi, sửa xong tôi sẽ đem trả lại. Bye!
Thật lòng không phải vì luyến tiếc gì tên dở người này nhưng tôi vẫn phải gọi tên tóc vàng dừng lại khi mà cái quần của hắn ta rất rất có vấn đề!
Chap 14:
Anh ơi! – tôi nhăn nhó kêu hắn lại. Gì thế? Cái quần của anh…Hix…Mà anh tự coi đi!
Tôi ôm mặt chạy đi bỏ lại tên tóc vàng đứng ngơ ngác vì không hiểu tôi đang muốn nói gì. Hắn ta cũng thật là…Sao lại bắt tôi phải nói ra cái điều đáng xấu hổ ấy được nhỉ? Chẳng lẽ đợi tôi nói «Anh ơi! Quần anh bị rách rồi kìa!» thì hắn mới hiểu mình đang trong tình trạng nào sao? Càng nghĩ càng xấu hổ. Huhu…(Ơ mà nếu tung tin này trên mạng thì chắc sẽ có nhiều chuyện vui lắm. Chậc! Mình cũng ác thật!)
Sáng hôm sau.
Tôi chính thức bị cấm đi xe máy sau sự việc về nhà mà không đem theo con Exciter của chú Năm, thay vào đó là bộ dạng vừa hôi vừa bẩn. Cho dù có nói lý do là vì cứu một ca sĩ bị fan bủa vây nhưng hầu như không ai tin tôi cả. Ngoại trừ chú Tám. Thật ra không phải là chú ấy tin tưởng gì tôi cho cam mà vì tính chú Tám xưa nay vốn vô tâm nên việc tôi có nói dối hay không thì đối với chú ấy cũng không có gì là quan trọng.
Mày bữa nay ghê quá đấy! Dám tự tiện lấy xe máy đi mà lại làm mất nữa chứ! – chú Bảy lại trổ tài moi móc. Chú không tin thì đừng có nhiều chuyện! Người gì đâu mà chỉ biết cười trên nỗi đau của người khác! – càng lúc tôi càng ghét ông chú «quý hóa» này, hôm qua mới nổi giận đùng đùng mà hôm nay đã trở về với bản chất xấu tính của mình. Nhưng xe của bác Năm đâu rồi con? – ba tôi buồn rầu hỏi 0 Con đã nói rồi mà! Người ta sẽ đem trả sau khi sửa xong! – tôi hét ầm lên và bỏ về phòng.
Thật sự thất vọng về gia đình tôi quá! Họ cứ luôn miệng bảo tôi là người được yêu thương nhất, quan tâm nhất trong nhà. Đối với họ, tôi là người phụ nữ số 1. Vậy mà giờ đây, chỉ vì tôi lỡ làm hư chiếc xe mà tất cả mọi người quay sang trách móc tôi. Tôi cũng bị thương chứ bộ! Thế mà chẳng ai quan tâm, chỉ lo hỏi han về số phận con Exciter. Buồn quá! Đúng là buồn quá đi thôi!
Nhưng nói gì thì nói, lỗi lớn nhất trong chuyện này vẫn là tôi. Đã không đi xe vững mà lại muốn làm nữ anh hùng cứu…mỹ nam. Nghĩ lại lúc đó thấy sợ thật! Nếu xui xẻo thêm tí nữa thì có khi tôi không còn nhìn thấy được mặt ba! Hix…
Bữa trưa.
Tôi xuống nhà ăn cơm cùng gia đình bằng gương mặt đưa đám. Tôi giận ba, giận mấy bác mấy chú. Chẳng ai là hiểu cho tôi cả. Bởi vậy mới nói, sống với toàn những người đàn ông vô tâm là một bất hạnh rất lớn với Thục Nguyên này. Ước gì mà tôi có thêm một người dì hay người chị gì nữa nhỉ?
Cháu mời bác Hai, bác Ba, bác Tư, bác Năm, ba, chú Bảy chú Tám ăn cơm ạ.
Đó là câu mà bữa cơm nào tôi cũng phải nói. Riết rồi thành thói quen, nhiều khi ăn cơm ở nhà nhỏ bạn, trước khi cầm đũa tôi vẫn thốt ra câu đó khiến không ít phen xấu hổ với mọi người.
Sao thế nhóc? Mày làm mặt giận với mấy chú bác đấy à? – lại lão Huy (tên của chú Bảy) lắm chuyện. Mấy chú mấy bác la rầy cháu cũng chỉ là vì lo cho cháu mà thôi! – bác Hai, người có vị trí cao nhất trong nhà dõng dạc lên tiếng. Phải đó! Cháu là con gái mới lớn! Ngoài đường thiếu gì nguy hiểm đang rình rập! Mấy bác cũng chỉ muốn cháu nhận ra lỗi sai để lần sau mà tránh! – bác Tư thuyết giảng nghe có vẻ êm tai hơn. Ơ mà nhắc đến vụ hôm qua mới nói, sáng nay tôi đọc báo thấy có hình chiếc xe của chú Năm thì phải! – bác Ba đột ngột dừng đũa. Hả? Ở báo nào vậy bác? – tôi sửng sốt. Bác cũng không nhớ! Hình như là báo Ngôi sao thì phải! Mà tôi có đem về đây nè! (Bác tôi dù đã U47 những vẫn rất chăm đọc báo dành cho lứa tuổi teen!)
Thế là cả gia đình chúng tôi quây quần lại xung quanh tờ báo trên tay bác Ba. Trang nhất của tờ bào này đưa một dòng tít khá hấp dẫn: «Hotboy Ryo bị phát hiện lén lút đi gặp người tình đồng giới» (Đúng là báo lá cải, toàn đưa vấn đề theo hướng lệch lạc để thu hút người đọc, chắc nhìn tôi giống con trai quá nên họ mới đưa tin như thế cho shock!). Kèm theo đó là một tấm ảnh lớn chụp lại cảnh hỗn độn chiều tối hôm qua, trong ảnh là hàng trăm fan hâm mộ đang đuổi theo một chiếc xe chở thần tượng của mình trốn thoát. Không biết ai «thông minh» đã chụp bức hình này khi mà ống kính máy ảnh chiếu thẳng vào biển số xe 9394 – cũng là biển số của chiếc Exciter tôi đã mượn của bác Năm hôm qua.
Đó! Ba và mấy bác mấy chú thấy chưa! Con không có nói dối! Người chở tên tóc vàng trong ảnh chính là con đó! – tôi tự hào khẳng định lại sự thật.