cười trừ, còn Cúc Hương thì tức đến nỗi hôm qua phải dậm chân bình bịch và trong cơn bối rối nó đã quyết định làm cái chuyện động trời là quit thẳng một lèo ra cửa để che giấu sự bất lực của mình.
Tuy vậy, Cúc Hương chẳng thấy ghét Vân. Nó chỉ tức anh thôi. Hôm qua đến nay, không hiểu sao nó hay nghĩ đến anh và cứ mỗi lần nhớ đến vẻ ung dung từ tốn và nụ cười nửa miệng của anh, lòng nó lại ngập tràn giận dỗi.
Lúc nãy, khi thấy màn hình của mình chỉ có hai màu đen trắng, nó cố tình tru tréo và định làm mình làm mẩy với anh cho bõ ghét chứ chẳng phải đòi hỏi hay yêu sách gì. Nào ngờ anh nhanh nhẩu hứa đổi máy cho nó khiến nó ngạc nhiên và khoái chí vô kể.
Trong khi Cúc Hương đang sung sướng với bao nhiêu ý nghĩ đẹp đẽ trong đầu thì Xuyến lại phập phồng lo lắng. Nó ngồi làm bài mà cứ nhấp nha nhấp nhổm không yên.
Đến khi tắt máy chuẩn bị ra về, Xuyến mới bước lại gần Vân, bồn chồn hỏi:
- Từ hôm qua đến nay, anh có gặp thầy Gia của tụi này không?
- Có.
- Vậy thì chết tôi rồi! – Xuyến tái mặt kêu lên.
Vân trố mắt:
- Chuyện gì vậy?
Xuyến không đáp mà lật đật hỏi tiếp:
- Thế anh có nói chuyện gì với thầy Gia không?
- Chẳng lẽ gặp nhau mà không nói chuyện? Vân hỏi lại, vẻ chế giễu.
Xuyến nhăn nhó:
- Chuyện về tụi này kìa! Anh có nói không?
- Nói.
- Trời đất! Anh nói làm chi vậy?
Vân thản nhiên:
- Anh Gia hỏi chẳng lẽ tôi làm thinh?
Xuyến chớp mắt:
- Thầy Gia hỏi sao?
- Hỏi các cô đã đến chỗ tôi chưa?
- Anh đáp sao?
- Tôi nói đến rồi.
Xuyến liếm môi:
- Thầy Gia còn hỏi gì nữa không?
- Còn! Hỏi trình độ tin học của các cô có đáp ứng được công việc của công ty không?
Xuyến nín thở:
- Anh trả lời sao?
Vân đằng hắng:
- Tôi bảo trình độ của các cô cỡ “chuyên gia”, thừa sức làm việc ở chỗ tôi!
Xuyến gượng gạo:
- Anh đừng có chọc quê tụi này! Anh đã nói rõ tất cả với thầy Gia rồi phải không?
- Tôi chẳng việc gì phải “nói rõ”! – Vân nhún vai – Đằng nào các cô cũng đã được nhận vào làm việc ở đây rồi!
Nghe vậy, Xuyến thở một hơi dài nhẹ nhõm. Nó định cảm ơn Vân nhưng thấy kỳ kỳ nên chi gật đầu chào anh rồi lật đật xách túi đuổi theo Thục và Cúc Hương lúc này đã ra tới cửa ngoài.
Đầu giờ chiều, ba cô gái vừa bước vào phòng đã thấy trên bàn của Cúc Hương một chiếc 386 mới cáu.
Xuyến gật gù bình phẩm:
- Anh chàng Vân của con Cúc Hương mặc dù nói năng thì cứ như ong chích nhưng dù sao cũng thuộc loại người quân tử nhất ngôn!
Thấy Xuyến lại giở giọng trêu cợt, Thục khẽ liếc Cúc Hương và ngạc nhiên thấy Cúc Hương chẳng phản ứng gì về cụm từ “anh chàng Vân của con Cúc Hương” như bữa trước. Cúc Hương trước mặt nó bây giờ đang ngồi mơ màng mân mê chiếc máy, đầu óc đường như đang để tận dâu đâu.
Xuyến nháy mắt với Thục:
- Con Cúc Hương giả bộ đó! Nó thừa biết “làm thinh là đồng ý” nên cố tình ngậm miệng!
Đúng lúc đó, Thiếu từ phòng trong đi ra. Anh nhìn Cúc Hương:
- Sao, bây giờ thì bạn hài lòng rồi chứ?
Cúc Hương mỉm cười. Nó chớp mắt:
- Anh Vân đâu?
- Anh Vân chiều nay không vô?
- Ủa, sao vậy?
- Ảnh đi công chuyện!
Xuyến đột ngột cất giọng ca:
- Chiều nay không có anh, ngõ hồn sao hoang vắng…
Tiếng hát của Xuyến làm Thiếu xanh mặt. Anh vội đưa ngón tay lên miệng:
- Suỵt!
Vẻ hốt hoảng quá đáng của Thiếu khiến Xuyến chưng hửng:
- Anh sợ gì vậy?
Thiếu lúng túng:
- Toi có sợ gì đâu! Nhưng ở đây không nên làm ồn.
Xuyến vẫn chưa hết nghi hoặc nhưng nó không tiện hỏi, đành nói lảng sang chuyện khác:
- Chiều nay mình làm gì?
Thiếu khịt mũi:
- Chiều nay tập luyện ngón!
- Trời đất!- Xuyến trợn mắt – Sao anh biết con Thục bị ghẻ kinh niên mà dạy “luyện ngón” hay quá vậy!
Con quỷ này! – Thục la bài hãi – Bộ mày không nói bậy không chịu được hả!
Vừa la Thục vừa thò tay ra ngắt khiến Xuyến phải cong người tránh né.
Thiếu cười cười:
Luyện ngón đây tức là luyện cách sử dụng bàn phím cho thành thục!
- Còn luyện tới luyện lui gì nữa! – Cúc Hương kêu lên – Chẳng phải hồi sáng anh khen tụi nay học một hiểu mười, thông minh xuất sắc ngoại hình xinh đẹp đó sao!
Thục giật mình liếc Cúc Hương:
- Mày nói cái gì mà có “ngoại hình xinh đẹp” trong đó mày?
Cúc Hương nheo mắt ngó Thục:
- Tao nói gì kệ tao! Sao mày ưa thắc mắc quá!
Rồi quay sang Thiếu, Cúc Hương tiếp:
- – Sao, tôi nói có đúng không?
Thiếu gượng gạo:
- Dĩ nhiên là đúng rồi! Nhưng dù sao các bạn cũng nên học cách sử dụng bàn phim đúng theo bài bản.Chứ nếu cứ đánh theo phương pháp “mổ cò” hiện nay, tốc độ sẽ rất chậm.
Rồi sợ các cô gái giở giọng đùa dai, Thiếu vội nói tiếp:
- Ở trong máy của mỗi bạn hiện nay đều có hai phần mềm dạy về kỹ thuật bàn phim: TT và Touch. Các bạn có thể dùng chương trình TT.
Thiếu vừa nói xong, Xuyến, Thục, Cúc Hương lập tức thò tay bật công tắc máy, dáng điệu nhanh nhẹn, tự tin, thật khác xa với vẻ lóng ngóng rụt rè hôm trước.
Đã học qua rồi nên ba co cũng chẳng cần Thiếu tò tò chỉ dẫn. Sau khi đã chuyển qua chế độ hiển thị của màn hình Norton, ba cô bắt đầu dò tìm thư mục dể vào chương trình “luyện ngón”.
Công việc có vẻ dễ dàng nhưng rốt cuộc chỉ có Thục va Cúc Hương là “vào” đúng “địa chỉ”. Còn Xuyến sau một hồi nhấn nhấn gõ gõ, bỗng mở miệng la hoảng:
- Anh Thiếu ơi anh Thiếu! Sao kỳ vậy nè?
Thiếu nghiêng người dòm lên màn hình của Xuyến, mỉm cười:
- Xuyến vào lộn rồi! Đây là chương trình ET chứ không phải TT!
- ET? – Xuyến trố mắt – Đây có phải là bộ phim “ET, người ngoài trái dất” không?
Cúc Hương làm bộ nói nhỏ vào tai Thục nhưng cố ý để Xuyến nghe:
- Con Xuyến nó tưởng nó đang ngồi trong rạp Thăng Long!
- Đồ ngốc! – Xuyến quay sang Cúc Hương – Bộ mày tưởng máy vi tính không chiếu phim được hả?
- Dĩ nhiên là được! – Thiếu gật đầu – Nhưng ET ở đây không phải là phim. ET là chữ viết tắt của English Tutor, một chương trình dạy tiếng Anh!
- Ồ, hay quá hén – Cúc Hương reo len – Vậy mai mốt mình đến đây mở chương trình này ra học, khỏi phải đến các trung tâm ngoại ngữ làm gì!
Thục ngồi bên “xì” một tiếng:
- Nói như mày! Mình đến đây là để làm việc chứ đâu phải để học tiếng Anh!
Cúc Hương cười hì hì:
- Thì mình áp dụng phương châm “vừa làm vừa học” mà!
- Thế còn TT là viết tắt của chữ gì? – Xuyến hỏi Thiếu.
- TT là Typing Tutor! Xuyến vào chương trình TT, sẽ thấy chữ đó hiện lên ngay!
Xuyến tặc lưỡi:
- Nhưng bây giờ làm sao thoát khỏi ET?
- Nhấn escape!
Xuyến gãi đầu:
- Escape ở đâu mà nhấn?
- Cái phím có chữ ESC đó!
Xuyến nhấn phím ESC. Trên màn hình đột ngột hiện ra hàng chữ “Are you sure?”
- Cái gì nữa vậy? – Xuyến giật mình – Nó hỏi mình “có chắc không?” phải không?
- Đúng rồi! – Thiếu hắng giọng – Nó muốn hỏi Xuyến có chắc là định thoát khỏi chương trình không! Những thông báo loại này, rồi đây các bạn sẽ gặp thường xuyên. Đằng sau câu hỏi là hai chữ Yes và No, Xuyến thấy không?
- Thấy.
- Vậy bây giờ Xuyến Yes hay No?
- Yes, sir.
- Đủ rồi, khỏi cần sir! – Thiếu làu bàu – Muốn Yes thì nhấn chữ Y!
Xuyến liền nhấn phím chu Y. Chương trình ET lập tức đóng lại.
Xuyến khoái chí đang định lên tiếng khen Thiếu một câu thì Cúc Hương đã cướp lời:
- Sao, anh thấy tụi này học hành có sáng dạ không?
- Sáng.
Cúc Hương liếm môi:
- Vậy có xứng đáng được thưởng không?
Thục nhăn nhó nhủ bụng “Không biết con nhỏ này định giở trò