Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi:
**********************
Chương 1
Một buổi sáng mùa hè, trên đường Nguyễn Du có ba cô gái chạy trên hai chiếc xe, vừa đi vừa dòm dáo dác. Đường một chiều, nhưng không vì vậy mà người qua kẻ lại ít nhộn nhịp. Những chiếc xe phân khối lớn vừa phóng vun vút vừa bóp còi inh ỏi khiến ba cô nhăn mặt nép sát vô phía trong.
Dĩ nhiên những ai đã đọc qua những truyện dài đại loại như “Nữ sinh ” hoặc ” Bồ câu không đưa thư” đều biết ngay ba cô gái đó không ai khác ngoài bộ ba Xuyến, Thục và Cúc Hương.
Cúc Hương chở Thục. Còn Xuyến chạy một mình.
Có lẽ mệt mỏi vì chở nặng, Cúc Hương buột miệng than vãn:
- Cái công ty quỷ quái này ở đâu mà đạp hoài không tới vậy nè!
Xuyến nhanh nhẩu phụ họa:
- Ừ, mỏi chân ghê! Phải chi đó không phải công ty mà la một quán ăn thì dù nó có ở tận Bắc Cực, mình cũng đâu thấy mỏi như vậy!
Trong khi Thục ngồi đằng sau che miệng cười khúc khích thì Cúc Hương liếc Xuyến, hừ mũi:
- Xiên xỏ gì tao đó mày!
Xuyến thản nhiên:
- Tao chỉ ví dụ vậy thôi chứ hơi đâu…
Xuyến nói chưa dứt lời, Thục đã kêu lên:
- Hình như tới rồi đó! Tốp lại đi!
Cúc Hương và Xuyến lập tức bóp thắng, tấp vô lề.
Khu vực này nhà cửa san sát, hàng cơm kế hiệu sách báo, tiệm uốn tóc chen với cửa hàng sửa chữa ti- vi.
- Phải đây không? – Cúc Hương nhìn vào căn nhà có trương tấm bảng “Công ty Việt Anh” hỏi trổng trổng.
- Theo như địa chỉ con Xuyến nói thì đúng là nó rồi! – Thục gật đầu.
- Tao nghi không phải! – Cúc Hương nhún vai – Đây chắc là công ty chuyên soạn từ điển!
Thục trố mắt:
- Sao mày biết?
Cúc Hương tỉnh bơ:
- Mày không thấy trên bảng đề hai chữ ” Việt Anh ” đó sao! Chắc chắn nó còn một công ty em là “công ty Anh Việt” nữa!
Thục “hứ” một tiếng:
- Nói như mày!
Xuyến không tham gia vào cuộc tranh cãi của hai bạn. Lặng lẽ lôi từ trong túi xách ra một tờ giấy nhỏ, nó lẩm nhẩm đọc rồi liếc vào căn nhà, gật gù:
- Chắc là công ty này rồi…
Cúc Hương trờ tới, dòm vào tờ giấy trên tay Xuyến:
- Đúng không mày?
- Đúng: Dc!
Thục ngập ngừng hỏi:
- Bộ thầy Gia không biết tên công ty này hả?
Xuyến tặc lưỡi:
- Chắc là thầy quên! Nhưng theo địa chỉ thầy ghi thì đích thị là công ty này!
- Vậy thì mình vô đi!
Nghe Thục hối, Xuyến và Cúc Hương liền loay hoay dựng xe. Nhưng rồi ba cô gái vẫn túm tụm lại một chỗ, không ai nhúc nhích, vẻ ngần ngại hiện rõ trên mặt.
Thục huých khuỷu tay vô hông Cúc Hương:
- Vô đi mày! Làm gì đứng trơ như phỗng vậy!
Cúc Hương rụt cổ:
- Không hiểu sao tao thấy sờ sợ thế nào! Thôi để con Xuyến vô trước!
- Từ từ để tao quan sát “trận địa” đã! – Xuyến hắng giọng, mắt vẫn không ngừng dán chặt vào những bóng người đi lại thấp thoáng bên trong căn nhà.
Thấy Xuyến đứng cả buổi vẫn không buồn động đậy, Cúc Hương sốt ruột:
- Bộ định quan sát đến tết Ma- rốc hả mày?
- Đông người quá hà! – Xuyến chép miệng, giọng hồi hộp.
Điệu bộ của Xuyến khiến Thục rất đỗi ngạc nhiên. Cúc Hương do dự, Thục còn hiểu được, nhưng Xuyến mà rụt rè thì quả tình Thục chưa từng thấy bao giờ. Tuy cả hai đều bẻm mép, lanh lợi, nhưng so với Cúc Hương, Xuyến “trình độ” hơn nhiều. Xuyến bản lĩnh, gan lì, hình như sinh ra chỉ để át giọng và trấn áp kẻ khác. Đã bao nhiêu lần, Thục từng chứng kiến cảnh những tên con trai ngổ ngáo phải dở khóc dở cười khi đối diện với Xuyến. Vậy mà bây giờ, chẳng có một “đối thủ” nào trước mặt, Xuyến lại đâm ra bối rối, lạ thật!
- Đông người thì ăn nhằm gì! – Cuối cùng không nhịn được, Thục vọt miệng – Ở trường mình đông người gấp mấy lần ở đây mà mày đâu có sợ!
- Mày ngốc quá! – Xuyến hừ giọng – Ở trường khác, ở đây khác! Đi học làm sao so với đi xin việc làm được! Ở trường, muốn “bẻ cổ” đứa nào, tao chỉ cần đưa tay ra “rốp” một cái là xong. Còn ở đây nếu mình loạng quạng, người ta sẽ “bẻ cổ” hết cả bọn!
- Mày nói gì nghe ghê quá! – Thục nhăn mặt và bất giác bước lui một bước.
Thứ ngôn ngữ “khủng bố” của Xuyến chẳng mảy may tác động đến Cúc Hương, lúc này đang kiễng chân nhớn nhác nhìn vào trong nhà. Đang nghiêng ngó, Cúc Hương bỗng hốt hoảng kêu lên:
- Nhầm to rồi, tụi mày ơi!
Tiếng la đột ngột của Cúc Hương khiến cả Xuyến lẫn Thục đều giật thót.
- Chuyện gì vậy? – Cả hai cái miệng cùng hỏi.
Cúc Hương đặt tay lên ngực:
- Đây không phải là công ty tin học như thầy Gia giới thiệu!
Phát hiện của Cúc Hương làm Thục ngẩn ngơ:
- Chứ đây là đâu?
Cúc Hương tỏ vẻ hiểu biết:
- Công ty này chỉ chuyên bán hoặc sửa chữa ti- vi gì đó thôi!
- Ai bảo mày vậy? – Xuyến nhếch mép.
- Cần gì ai bảo! – Cúc Hương chỉ tay vào trong nhà – Bộ mày không thấy cả dãy ti- vi bày trong phòng kiếng đó sao?
Trong khi Thục lộ vẻ hoang mang không biết có nên tin lời Cúc Hương hay không thì Xuyến ôm bụng cười rũ:
- Trời ơi là trời! Máy vi tính của người ta đó, cô nương!
- Máy vi tính? – Cúc Hương há hốc miệng.
- Chứ còn gì nữa!
Giọng Cúc Hương vẫn chưa hết nghi ngờ:
- Sao nó giống hệt cái ti- vi vậy?
- Đó là cái màn hình! – Xuyến ra vẻ thông thạo – Nó còn có một cái đầu máy nữa, gọi là cái gì há, à cái CPU!
Thục nhìn Xuyến bằng ánh mắt thán phục:
- Mày rành quá hén!
Xuyến khoái chí, vỗ ngực:
- Tao là chuyên gia về vi tính mà! Học hết cơm hết gạo chứ mày tưởng! Nếu không vậy, dễ gì thầy Gia chịu giới thiệu tụi mình đến đây!
- Nhưng trong ba đứa chỉ có một mình mày rành, còn tao với con Thục có biết cóc khô gì về vi tính đâu! – Giọng Cúc Hương thốt nhiên e ngại.
- Không hề gì! – Xuyến khoát tay – Tụi mày cứ nhìn tao, hễ thấy tao làm sao, mày và con Thục cứ làm y như vậy! Dần dần rồi tụi mày cũng… giỏi bằng tao thôi!
Nghe Xuyến trấn an bằng một giọng vô cùng tự tin, Cúc Hương bình tĩnh trở lại. Nó nhìn Xuyến:
- Vậy sao mày chưa vô trỏng hỏi thử xem?
- Vô thì vô chứ sợ gì! – Đang hùng hổ, Xuyến bỗng nhíu mày – Nhưng vô gặp ai hén?
- Ai là ai? – Cúc Hương không hiểu.
Xuyến chớp mắt:
- Bạn thầy Gia tên gì, tao quên béng mất rồi?
Cúc Hương phì cười:
- Tên Vân.
- Thế thì được rồi! – Xuyến thở phào – Bây giờ hai đứa mày sắp hàng một sau lưng tao! Cả ba cùng vô!
- Vô làm gì đông vậy! – Thục thấp thỏm lên tiếng – Lại sắp hàng một nữa, làm như sắp hàng vô lớp không bằng!
- Lịnh đã ban rồi, không có cãi! – Xuyến quắc mắt – Mình phải săp hàng một đi vô để người ta biết rằng tuy mình la những cô gái xinh đẹp nhưng không kiêu căng hợm hĩnh, lúc nào cũng biết giữ nề nếp trật tự, có vậy người ta mới khoái chí mà nhận mình vô làm, hiểu chưa đồ ngốc!
Trong khi Cúc Hương bấm bụng cố nín cười thì Thục gật đầu lia lịa, không chút nghi ngờ những lời vàng ngọc của Xuyến.
Những người ngồi trong công ty Việt Anh đều lộ vẻ tò mò khi nhìn thấy ba cô gái trẻ măng không biết ở đâu đang nối đuôi nhau rụt rè bước vào.
Trước những ánh mắt hiếu kỳ đang đổ dồn về phiá mình, chân Thục như quíu lại, bước hết muốn nổi. Cúc Hương cũng vậy, mặt đỏ bừng, mắt nhìn chăm chăm xuống đất như thể nền nhà dưới chân nó sắp nứt ra làm hai vậy.
Chỉ có Xuyến là trấn tĩnh, mặc dù trái tim nó cũng đang đánh lô- tô trong lồng ngực. Bước lại gần chiếc bàn nhỏ kê cạnh lối đi, Xuyến đánh bạo lên tiếng hỏi cô gái đang ngồi sau đống giấy tờ cao nghễu:
- Chị làm ơn cho gặp thầy Vân!
- Thầy Vân? – Cô gái hỏi lại, mắt tròn xoe vì ngạc nhiên.
Thái độ của cô gái khiến Xuyến chột dạ:
- Dạ, thầy Vân! Chẳng lẽ ở đây không có ai tên Vân sao chị?
Ánh mắt cô gái vẫn kì dị:
- Tên Vân thì có, nhưng “thầy Vân” thì không! Nhưng không sao, các cô đợi một chút!
Nói xong, trong khi Xuyến còn chưa hết ngạc nhiên, cô gái đã ngoảnh đầu vô phía trong kêu lớn:
- Thầy Vân ơi thầy Vân! Có ba cô gái nào muốn gặp thầy kìa!
Cô gái kéo dài tiếng “thầy” một cách tinh quái khiến những người ngồi quanh cười rộ.
Bất giác, Xuyến, Thục và Cúc Hương đưa mắt nhìn nhau. Cả ba mặt mày đều lộ vẻ hoang mang.
Trong ba cô, dĩ nhiên Thục là người yếu bóng vía nhất. Nó run trong bụng, không hiểu tại sao mọi người lại cười ồ lên như vậy. Cắn chặt môi, Thục hồi hộp khẽ liếc mắt về phía sau cô gái.
Từ trong căn phòng được ngăn bằng những tấm kiếng lớn, nơi kê dãy máy vi tính, một chàng trai tóc ngắn, áo ca- rô lật đật chạy ra:
- Gì vậy Mai Hương?
Cô gái tên Mai Hương nheo nheo mắt, láu lỉnh:
- Có mấy người đẹp muốn gặp thầy!
- Không giỡn à nghen! – Chàng trai nhăn mặt.
- Em cũng đâu có giỡn với “thầy”! – Mai Hương chỉ Xuyến – Không tin, “thầy” hỏi cô này nè!
Chàng trai ngơ ngác quay sang Xuyến. Khi nãy, anh đã thấy ba cô nhưng không nghĩ là họ đi tìm mình.
- Các cô kiếm tôi hả? – Anh hỏi, giọng bán tin bán nghi.
Xuyến liếc nhìn Vân, thấy anh cỡ hăm ba, hăm bốn, hơn bọn Xuyến chừng năm sáu tuổi là cùng. Trong khi Xuyến đang ngập ngừng chưa biết xưng hô như thế nào thì Cúc Hương đã vọt miệng:
- Thầy có phải là thầy Vân không?
Vân gật đầu:
- Tôi là Vân! – Đang nói, anh bỗng hạ giọng – Nhưng tại sao các cô lại gọi tôi là “thầy”? Coi chừng các cô nhầm tôi với ai!
Thấy anh hạ giọng, Cúc Hương bất giác cũng thì thào:
- Tụi này là học trò thầy Gia!
- A! – Vân reo lên, cặp mắt anh long lanh – Anh Gia bảo các cô đến đây phải không?
Rồi không đợi cho bọn Xuyến trả lời, anh vẫy tay, niềm nở:
- Vậy thì vào đây đi! Vào trong này nói chuyện!
- Học trò anh hả? – Mai Hương đột ngột hỏi.
- Dừng có mà chọc quê! – Vân tươi cười – Đây là học trò anh Gia! Anh Gia giới thiệu các cô này đến làm việc ở phòng vi tính, thay cho nhóm “tam đầu ngủ”!
Mai Hương vỡ lẽ, gật gù:
- Hèn chi các cô gọi anh là thầy! Hóa ra chức “thầy” của anh là chức ăn theo!
Ý nghĩa chế nhạo trong câu nói của Mai Hương rõ mồn một nhưng Vân giả vờ không để ý. Anh thản nhiên dẫn ba cô gái men theo một hành lang hẹp dẫn vào phòng kiếng.
Phòng gắn máy lạnh, vừa bước chân vào bọn Xuyến đã thấy mát rượi.
Dọc theo dãy kiếng ngăn cách phòng làm việc với hành lang là năm chiếc bàn nhỏ ốp mi- ca trắng sắp thành một hàng, trên mỗi chiếc bàn chễm chệ một máy vi tính. Trong năm máy, hiện có ba máy không hoạt đông. Một máy đang mở nhưng không có người. Chắc là máy của anh chàng Vân, Cúc Hương nhủ bụng và trố mắt nhìn vào màn hình tò mò đọc dòng chữ “Xin dung tat may. Ngo Thi Van” đang chạy liên tục từ phải qua trái, hệt như dãi băng chữ vẫn xuất hiện mỗi tối trên nóc tòa cao ốc ở bùng binh chợ Bến Thành. Chữ vàng trên nền xanh trông rất dịu mắt. Nếu như ở chỗ khác, Cúc Hương đã reo ầm lên “báo động” cho Xuyến và Thục biết về dòng chữ kỳ quái đó, nhưng ở chốn lạ lẫm này, nó đành phải cố nén tiếng kêu trong cổ họng.
Trong phòng, ngoài Vân ra, còn có một chàng trai khác. Anh ngồi trước chiếc máy vi tính kê ở ngoài cùng, sát cửa phòng, đang loay hoay đánh đánh gõ gõ gì đó. Khi bọn Xuyến bước vào, anh khẽ ngẩng đầu lên và mỉm cười, một nụ cười hiền lành hơi có vẻ rụt rè.
Sau khi ba cô gái đã ngồi vào bộ xa- lông nhỏ đặt sát tường, Vân quay về phía chàng trai, giọng vui vẻ:
- Xin giới thiệu với các bạn, đây là Thiếu, cùng với tôi lo phần dàn trang ở đây!
Nghe đến tên mình, Thiếu ngoảnh lại chớp mắt nhìn ba cô gái và bẽn lẽn cười.
Cúc Hương liếc Xuyến định hỏi “dàn trang ” là gì nhưng Xuyến đã nháy mắt ra hiệu im lặng.
- Còn đây là… – Vân chỉ tay vào bọn Xuyến nhưng mới nói nữa chừng, sực nhớ mình chưa biết tên ba cô, anh bối rối nhìn bọn Xuyến, chờ đợi.
Xuyến nhoẻn miệng cười:
- Tôi là Xuyến! – Rồi chỉ vào hai bạn, Xuyến tiếp – Còn hai cô nương này là Thục và Cúc Hương!
Thấy Xuyến giở giọng bông đùa, Cúc Hương biết bạn mình đã bắt đầu “thích nghi” với “môi trường” không lấy gì làm khắc nghiệt lắm này, nó dần dần bình tĩnh trở lại. Và nó nhìn Vân, tinh nghịch:
- Còn tên thầy là gì, tụi này cũng biết rồi!
- Thì thầy Gia của các cô nói chứ gì!
Cúc Hương ỡm ờ:
- Thầy Gia chỉ bảo thầy tên Vân thôi! Nhưng tụi này lại biết cả tên đầy đủ của thầy kia! Full name ấy!
Trong khi Xuyến và Thục sửng sốt không biết Cúc Hương định giở trò gì thì Vân vẫn tỏ ra điềm tĩnh:
- Vậy nữa kia! Thế full name của tôi là gì?
Cúc Hương lúc lắc mái tóc:
- Tên của thầy giống tên con gái lắm! Ngô Thị Vân, đúng không?
“Khám phá” của Cúc Hương khiến Vân phì cười:
- Ai bảo Cúc Hương vậy?
- Cần gì ai bảo! – Cúc Hương làm ra vẻ bí mật – Chỉ cần điều tra một chút là biết ngay!
- Cúc Hương điều tra từ chiếc máy đằng góc phòng chứ gì? – Vân nói, giọng thủng thỉnh, đầu vẫn không quay lại.
Đến lúc này Xuyến và Thục mới đưa mắt nhìn về góc phòng nơi đặt chiếc máy vi tính của Vân