tay về phía Xuyến:
- Xấp bản thảo của tao đâu?
Xuyến đẩy xấp giấy về phía bạn, mắt nheo nheo:
- À, chịu làm việc rồi hén! Vậy mà dám bảo là giận anh Vân!
Cúc Hương “hứ” một tiếng:
- Giận thì giận mà… làm việc thì làm việc chứ! Sức mấy tao chịu bỏ qua “mối thù” này!
Miệng tuy nói vậy nhưng khi liếc về phía bàn làm việc của Vân, không thấy anh ngồi ở đó, lòng Cúc Hương bỗng cảm thấy nao nao.
Nhưng Cúc Hương chỉ chí thú với công việc được chừng một tuần. Những ngày sau đó, nó lại tiếp tục dồn hết thời gian và tâm trí vào những trò chơi mới.
Lần này, Cúc Hương không màng đến những trò chơi games nữa. Không biết nó kiếm được ở đâu những chương trình về bói toán, mà lại bói về tình duyên. Thế là nó suốt ngày chúi đầu vào máy, đánh đánh gõ gõ.
Khác với lần trước, trò bói toán mới lạ này của Cúc Hương được Xuyến và Thục hưởng ứng nhiệt liệt.
Xuyến hí hửng:
- Trò này chơi sao?
- Gõ tên người mình yêu vào máy!
- Rồi sao nữa?
- Máy sẽ cho biết người đó đang nghĩ gì về mình!
- Hay đấy! – Xuyến khoái chí – Vậy mày gõ giùm tao đi!
Cúc Hương giả bộ ngơ ngác:
- Gõ tên gì?
Xuyến nhăn nhó:
- Thôi đừng giả vờ!
Cúc Hương gãi đầu:
- Tên Vân hả?
Xuyến nhún vai:
- Vân là của mày chứ đâu phải là của tao!
- Nhưng mà tao không thể gõ giùm mày được! – Cúc Hương tặc lưỡi.
- Sao vậy?
Cúc Hương chớp mắt:
- Ai yêu nấy gõ! Gõ giùm mất linh!
- Vậy thì để tao!
Nói xong, Xuyến chồm người qua gõ vào màn hình chữ “Thiếu”.
Xuyến gõ xong, thấy màn hình vẫn trơ trơ, liền ngoảnh nhìn Cúc Hương:
- Xạo hả mày?
- Con ngốc này! – Cúc Hương khịt mũi – Đúng là mày yêu quá hóa… đần! Còn phím enter nữa chi!
Sực nhớ ra, Xuyến toét miệng cười và thò tay nhấn phím enter.
Ngay lập tức, một hàng chữ hiện ra trên màn hình.
Cả ba cô gái vội vàng châu đầu đọc:
“Thiếu: anh ta nghĩ đến bạn mọi nơi mọi lúc”.
Thục tặc lưỡi, hít hà:
- Thích hén!
Cúc Hương đưa tay vỗ vỗ trán:
- Chữ “mọi nơi mọi lúc” sao nghe giống chương trình quảng cáo trên ti- vi quá mày!
- Thôi đi! – Xuyến nghinh mặt – Đừng có ghen tị với hạnh phúc của người khác! Tốt nhất mày nên tìm hiểu xem hoàng tử của mày có đang nghĩ điều gì tốt lành về mày hay không!
Không đợi nhắc đến lần thứ hai, Cúc Hương lật đật gõ tên Vân vào máy. Rồi vừa nhấn phím enter, nó vừa hồi hộp dán mắt vào màn hình.
“Vân: một tình yêu thầm lặng dành cho bạn”.
Dòng chữ vừa xuất hiện khiến Cúc Hương muốn hét lên. Một nỗi hân hoan vô bờ lan khắp người nó làm nó muốn choáng ngợp. Cúc Hương có cảm giác mình đang trôi đi, trôi đi trên một dòng sông êm ái, mịt mù và đầy xúc cảm.
Tiếng Xuyến như từ xa vọng lại:
- Thế là kể từ giờ phút này mày có thể biến “thù hận” trở lại thành “yêu thương” được rồi đấy!
Cúc Hương nghe thấy tiếng nói của Xuyến nhưng không đáp trả được. Nó vẫn đang còn bị dòng sông kỳ diệu cuốn đi.
Tiếng Xuyến lại vang lên:
- Mặc kệ nó, Thục! “Tình yêu thầm lặng” đã làm nó xỉu luôn rồi! Bây giờ tới lượt mày!
- Tao sao? – Tiếng Thục hốt hoảng.
- Thì mày gõ tên người yêu của mày vào máy!
Thục bối rối:
- Tao làm gì… có người yêu!
Xuyến hừ giọng:
- Chứ nhà thơ Tóc Mây mày bỏ đâu?
- Trời đất! – Thục kêu lên – Tao đâu có liên quan gì với ổng!
Xuyến vẫn không tha:
- Ổng bảo mày gặp nhau làm chi vội, để đến mùa thu rồi hãy tỏ tình mà mày bảo là không liên quan hả?
- Khổ ghê! – Thục xịu mặt – Mày lại đi nghe lời tán huơu tán vượn của con Cúc Hương rồi!
- Nếu mày nhất định phủ nhận thì thôi! – Thấy Thục có vẻ chuẩn bị giở trò “mít ướt”, Xuyến vội vàng dịu giọng – Nhưng nếu mày cứ gõ đại tên ổng vào máy thì cũng đâu có chết ai!
Thục giãy nảy:
- Thôi, thôi, tao không gõ đâu!
- Mày không gõ thì tao gõ lên đầu máy à! – Tiếng Cúc Hương đột ngột vang lên.
Sau một hồi “mê man”, Cúc Hương từ từ “tỉnh” lại. Nạt Thục một câu xong, nó chậm rãi tiếp:
- Đâu cần phải yêu mới gõ! Mày gõ tên Tóc Mây cốt thử xem ổng đang nghĩ gì về mày thôi! Hiểu chưa, đồ ngốc!
Thấy Cúc Hương nói vậy, Thục hơi yên dạ. Vả lại Cúc Hương quát tháo ghê quá, nó cũng ớn.
Thục liền thò tay lên bàn phím gõ lốc cốc mấy cái.
Trong chớp mắt, một dòng chữ xuất hiện:
“Tóc Mây: anh ta tự biết không thể sống thiếu bạn”.
Cúc Hương phát vô lưng Thục một cái “bốp”:
- Thấy chưa! Tao đã bảo nhà thơ Tóc Mây có tình ý với mày mà mày cứ cãi!
Thục bẽn lẽn:
- Máy bói chắc gì đúng!
- Sao lại không đúng? – Cúc Hương trừng mắt – Mày không thấy nó bói cho tao với con Xuyến trúng: Dc hay sao!
Thục không biết Cúc Hương căn cứ vào đâu mà dám khẳng định máy bói “trúng: Dc”. Thiếu có nghĩ về Xuyến “mọi nơi mọi chốn” hay không, ngay cả Xuyến cũng không thể kiểm tra được, huống gì kẻ ngoài cuộc như Cúc Hương. Và Vân của nó có thực đang dành cho nó “một tình yêu thầm lặng” hay không thì chỉ có trời mới biết chứ nó làm sao biết được! Vậy mà nó dám bảo là máy bói “trúng: Dc”, con nhỏ xạo ghê!
Nhưng Thục chỉ nghĩ ngầm trong bụng, chứ không nói ra. Dù sao Thục cũng cảm thấy vui vui khi máy tiết lộ nhà thơ Tóc Mây không thể sống thiếu nó. Tất nhiên Thục không dại gì tin vào những lời lẽ vô bằng cớ đó. Nhà thơ Tóc Mây chưa bao giờ gặp nó, vì vậy chẳng có lý gì không thể sống thiếu nó được.
Tuy nhiên lời tiên tri của máy vẫn khiến Thục lẩn thẩn nghĩ ngợi. Và không biết đang tưởng tượng điều chi mà nó bỗng đỏ mặt tủm tỉm cười.
Xuyến nhìn thấy, trêu:
- À, thấy người ta không thể sống thiếu mình, khoái quá cười hoài há!
- Dẹp mày đi! Mày chuyên nói bậy không hà! – Thục làm bộ giận dỗi quay mặt đi để giấu sự bối rối.
Cúc Hương chẳng quan tâm đến màn chòng ghẹo của Xuyến. Nó chống tay lên cằm, lim dim tận hưởng niềm hoan hỉ lớn lao đang rộn rã trong lòng. Ngày hôm nay, nó đã biết được tình cảm sâu kín của Vân. Anh vốn là người kín đáo, dè đặt. Anh âm thầm để ý nó lâu nay mà nó đâu có biết. Nó cứ tưởng anh hững hờ, lạnh nhạt với nó. Cho nên hở ra một tí là nó giận anh. Nó còn tìm đủ mọi cách để hành hạ anh cho bõ ghét. Thật tội anh ghê!
Cúc Hương vui còn vì sự tham gia tích cực của Xuyến và Thục vào trò chơi mới của mình. Hồi nó say mê chơi game