_ Em nói cậu ta ra chỗ khác mà ngồi – Ryan vẫn một tay chống cằm trên bệ cửa sổ không nhúc nhích.
_ Thiên Du … anh ra chỗ khác ngồi được không, tôi thấy chật quá – Tôi quay sang hắn, nhẹ giọng.
_ Vậy thì ngồi lên đùi tôi này – Hắn mỉm cười.
_ Anh mới phải là người nói câu đó mới đúng – Ryan liền quay phắt sang phản pháo.
_ Aaaaaa cho em xin ~ Bây giờ không ai chịu nhúc nhích đúng không ? Vậy thì em sẽ xuống đất ngồi – Tôi vừa nói vừa đứng dậy.
_ Không được – Hai giọng nam tính đồng loạt kêu lên, và đồng loạt đứng lên luôn.
Ơ hơ …
_ Thôi thôi hai người ngồi xuống đi, mọi người đang nhìn kìa – 10 giây sau tôi đành phải lên tiếng.
Hai người họ, thật giống nhau, quả là anh em.
_ Stellaaaaaa, anh buồn ngủ … cho anh dựa chút – Ryan chớp chớp đôi mắt ngọc bích, làm giọng nũng nịu.
Mẹ ơi …
Ryan chảy nước rồi, bà con ới !
Nói là làm, anh dựa cái đầu vào vai bên trái của tôi thiu thiu ngủ.
_ Stelllaaaaaa , tôi buồn ngủ, cho tôi dựa chút – Cái người ngồi bên trái vừa dứt lời thì cái người ngồi bên phải cũng giọng điệu chảy nước y hệt, dựa ngay luôn vào vai bên phải của tôi.
Chật và nặng. Tôi chỉ có thể dùng hai từ đó để miêu tả hoàn cảnh của mình bây giờ.
A… Nhưng tôi không muốn đánh thức họ tý nào…
Ryan vì tôi, đêm qua thức tìm tôi trở về. Thiên Du cũng vì tôi, đêm qua không dám chợp mắt.
Khi ngủ, họ đều tuyệt mĩ, gương mặt của hai chàng trai ngày thường đều trải qua hỉ nộ ái ố thật phức tạp, bây giờ đều yên bình như những đứa trẻ.
Khi bạn không có người thân ruột thịt bên cạnh, thì người yêu chính là người mà bạn yêu nhất.
Từ khi nào, họ đã trở nên quan trọng đến vậy ?
Hai anh em này … như tô màu thêm cho cuộc sống vốn dĩ tẻ nhạt của tôi, khiến nó trở nên rực rỡ màu sắc.
Như nước với lửa, nhưng họ vẫn là anh em ruột.
Bất giác, tôi mỉm cười.
Chiếc xe bus vượt qua những địa hình hiểm trở, khẽ lắc lư nhẹ nhàng. Tôi nhìn ra ngoài, cảnh vật chạy vùn vụt qua mắt, khiến tôi cảm thấy buồn ngủ …
Hmm… chắc tôi nên chợp mắt một chút …
…
Buổi tối.
_ Hôm qua đã xảy ra chuyện gì ? – Chuyện gì đến cũng đã đến…
Ryan không phải người nói xong là quên, anh luôn nhớ rõ những điều mình nói.
_ Thì … hôm qua em gặp anh ta trong rừng, ý em là Thiên Du đó … và nhìn thấy anh ta bị thương nên cứu … vậy thôi – Tôi ngập ngừng.
Nếu như nói hôm qua chúng tôi bị bọn vô lại kia … thì anh sẽ giết tôi mất.
_ Đừng nói dối anh, Stella. Nhịp thở của em không được bình thường – Ryan nhấc tách trà lên nhâm nhi, vẫn trầm tư không đổi.
_ Bọn em vô tình … bị một đám người vây lấy… họ đánh Thiên Du … – Tôi nhìn vào đôi mắt ngọc bích
kia, cảm thấy thực đáng sợ.
Ryan giống như có thể xé toạc tâm tư của người khác ra vậy, tôi nghĩ anh ấy nên theo học ngành tâm lý học thay vì sư phạm.
_ Họ như thế nào ? Ý anh là bề ngoài ấy ? – Ryan vứt đi cái vẻ mặt điềm tĩnh, ngước lên nhìn tôi sốt sắng hỏi.
_ Họ… là một đám đàn ông…mặc vest đen…Ừm, trông có vẻ cao to… và họ có vẻ như biết rõ Thiên Du thì phải ? – Tôi cố gắng lục tìm trí nhớ của mình.
_ **** ! ( chết tiệt ! ) – Đột nhiên, Ryan đứng phắt dậy, miệng văng tục lôi điện thoại ra, như ngọn gió lao ra ngoài ban công.
Thái độ của anh … làm sao vậy ?
Quả thực những người này …
Ryan nói chuyện điện thoại, vẻ mặt chẳng có tý nào gọi là điềm tĩnh hay vui vẻ, lần đầu tiên tôi thấy anh như thế…Hình như họ đang tranh cãi.
Tôi trở về phòng ngủ, mang theo một bụng hoài nghi đang trên con đường tìm câu trả lời.
Mắt tôi dán lên trần nhà.
Thái độ của tất cả … tất cả những người xung quanh tôi đều kì lạ…
Trần Thiên Du là một kẻ kì lạ, tôi không thể nào không nghi ngờ hắn được.
Từ khi hắn xuất hiện, cuộc sống của tôi bắt đầu trở nên kì lạ…
Tôi nhắm mắt, cố lục lọi trong trí nhớ của mình những dử liệu về hắn.
Nếu Như Anh không Là Thiên Thần
Ừm, đầu tiên là ngày gặp tên Thiên Du lần đầu. Nhớ rồi, trên máy bay.
Hắn đã nói gì nhỉ ? Hắn tên Trần Thiên Du, trên đường sang Việt Nam do bị bắt sang … muốn học ở Việt Nam một thời gian …
Sau đó thì sao ? Chúng tôi đến hiệu café Last Time của tên Tuấn Anh – Mà hắn nói là bạn duy nhất ở đây. Tên này có cái quán tồi tàn không chịu được nên tôi cứ nhớ mãi.
Thực sự thì mọi chuyện chỉ trôi qua gần một tháng mà thôi.
Tên Tuấn Anh đó giúp đỡ cho hắn nhiệt tình một cách đáng ngờ, những gì họ đã trao đổi trước mặt tôi chỉ xoay quanh vấn đề nhà ở và trường học cho tên Thiên Du.
Chết tiệt ! Giữa chừng của cuộc nói chuyện đó thì tôi lại bỏ đi mới chết !
Và sau đó, Thiên Du nói với tôi rằng hắn là bảo mẫu mà mẹ tôi cử đến để giúp đỡ, tôi chỉ vì sợ bà ấy mà vội vàng tin ngay. Phải nói là một sai lầm khi tôi cứ nhìn bề ngoài mà phán hắn là người tốt, ai ngờ lại là một tên siêu cấp biến thái. Chậc, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.
Tiếp theo, chúng tôi ở trong căn nhà mà tên Tuấn Anh kia cho mượn, cũng tồi tàn.
Học viện Thành Khiết, và lớp 10A1, cũng đáng ngờ không kém. Lớp trưởng Thanh Nhân, một kẻ kiêu ngạo mang đây vẻ nguy hiểm.
Thái độ khi cậu ta đến nhà tôi cũng nói lên điều đó, cậu ta đã tỏ ra thú vị. Chẳng ai lại thích đến nhà kẻ mà mình ghét cả, trừ phi muốn tìm hiểu điểm yếu của đối phuong – Mẹ tôi nói như vậy.
Bốn gã mĩ nam lạ mặt gặp trên đường, họ tuy không quen nhưng đã định ra tay giết tôi, bằng dao. Tôi nhớ như in, nghĩ lại đúng là phát khiếp.
Họ nói tôi là Thiên Thần, và cái “ thiên khí” quái quỷ gì đó.
Còn phải nói thêm về chiếc kẹp tóc trên đầu tôi – Nghĩ tới đây, tôi bất giác đưa tay sờ lên nó.
Tên Thiên Du bảo rằng không được tháo nó ra…
Phương Đan, cô gái mắt đỏ xinh đẹp. Cũng là bạn gái của
hắn. Cô ấy cũng từng kẹp chiếc kẹp tóc y hệt tôi…
Cô ấy có vẻ như rất yêu thương hắn, ánh mắt lúc nào cũng nhìn hắn đầy âu yếm. Và cô ấy ôm hắn một cách tự nhiên nữa…
Phương Đan, 20 tuổi. Học lớp 10.
Phải chăng là vì đi tìm hắn nên cô ấy mới phải vào đây làm một nữ sinh 16 ?
Và còn một điểm đáng lưu ý, Ryan và Phương Đan nói rằng…
3 năm trước Thiên Du bị tai nạn, và mất tích.
Tại sao hắn không về ngay nhà của mình ở London, mà lại đi khắp nơi và cuối cùng đến Việt Nam ?
Tôi lấy giấy bút, ghi ra toàn bộ những điều mình suy nghĩ …Bút cứ chạy trên giấy một cách trôi chảy, như đang tái diễn lại trí nhớ của tôi.
Trần Thiên Nam chính là Ryan.
Quả thực lúc đầu tôi đã không để ý, rõ ràng là anh ấy biết tôi và Thiên Du, tại sao ngay lúc gặp mặt còn không nói ra mình là Ryan ? Lại còn hóa trang, làm một người khác hoàn toàn ?
Ryan cũng đáng ngờ.
Tôi bắt đầu thấy sợ với những điều mà mình nghi ngờ.
Cả người mà tôi tin tưởng nhất, Ryan, cũng lừa dối tôi sao ?
Suýt quên, cái hình xăm …
Đúng, hình xăm đôi cánh màu đen trên lưng của Thiên Du… Một hình ảnh đã ám ảnh tôi …
Nó ám chỉ cái gì ? Thiên Thần ?
Nghi ngờ…nghi ngờ … nó đang lấn chiếm lấy suy nghĩ của tôi … khiến tôi bồn chồn…
Tại sao xung quanh tôi lại có rất nhiều điều kì lạ trong khi tôi lại không hề bận tâm chứ ?
Tôi nằm mơ thấy ác mộng, với một tần suất nhiều đến đáng ngờ …
Aiiiiizz…
Và dữ kiện gần đây nhất, chuyến dã ngoại.
Dã ngoại bình thường thì phải do nhà trường tổ chức, nhưng họ lại giao cho club hoạt động ngoài trời. Hội trưởng cũng là một gương mặt không hề xa lạ – Phương Đan.
Lúc sáng, cậu ta gặp tôi, với một thái độ kinh sợ… Cứ như nhìn thấy ma vậy.
Và buổi tối hôm qua…
Cái sào huyệt đáng ngờ ngay trong rừng, chính xác là đã được ai đó sắp đặt trước. Một cái hố lớn như thế phải mất rất nhiều thời gian mới có thể đào xong.
Những gã đàn ông mặc vest đen lực lưỡng.
Thiên Du nói, đó là những gã giang hồ tình cờ chặn đường…
Khoan đã !
Trong rừng mà có cả giang hồ ?!
Trời ơi ! Tôi thực sự là ngu ngốc mà !
Thiên Du mất tích 3 ngày… Và trước đó thì …
Cao Minh.. đúng rồi Cao Minh, anh ta nói hắn vừa xem xong giấy thông báo đi dã ngoại đã chạy vọt ra ngoài. Nghỉ học 3 ngày.
Quay trở lại với cái đêm dã ngoại, hình như họ có nói vài điều gì đó …
Những gã vô lại đã đánh hắn một cách mạnh bạo, và y hệt như là một cuộc tra khảo vậy.
“ Haha, ngươi dám bén mảng đến đây, quả thực là muốn tự sát mà ! “
“ Các người cứ giết ta đi, miễn là đừng động đên cô ấy là được rồi ! “
“ Ta…chỉ là một Thiên Thần bất tài … trong vòng 3 năm vẫn không thể hoàn thành một nhiệm vụ … hành hạ ta thì các ngươi có ích lợi gì chứ … a …”
“Ngươi nghĩ bọn ta không nhìn ra sức mạnh của ngươi sao ? Tưởng là chỉ cần giả vờ như vậy thì sẽ che mắt được Hunters bọn ta sao ? “
“ Chối cũng vô ích ! Mau giao nộp đôi cánh của ngươi ra đây ! “
“Haha, có rên rỉ cũng vô ích, chẳng ai đến cứu ngươi được đâu ! Kết giới ở đây
rất mạnh, con người không thể nào vào được ! “
Những lời nói như có ai đó thì thầm lại bên tai, lướt trong não tôi như một hồi chuông dài vang vọng khiến tôi bàng hoàng thất thần …
Những vết tích trên người hắn, không hề mới … Vài vết bầm tím và miệng vết thương đã âm ỉ máu, khô dần trước khi tôi đến cứu hắn …
Những dữ kiện như cuộn băng hình, chạy trong trí óc tôi như muốn cho tôi thấy được …sự thật.
Cả người như cứng đờ …
Là do tôi chỉ là một con bé 15 tuổi ngu ngốc trì độn hay do mọi chuyện diễn ra quá nhanh ?
Trái tim tưởng chừng như đang ổn định như mọi khi, đột nhiên như có dòng điện chạy xẹt qua làm nó tê liệt, khó khăn vỗ nhịp…
Trần Thiên Du …
“ Tôi là Thiên Thần đó, cô không tin sao ? “
END CHAPTER 18
Chapter 19 : Hạ màn rồi, chàng Thiên Thần ạ …
Sau hàng giờ suy luận, lục lọi trí nhớ…
Tôi đi đến một kết luận…
Trần Thiên Du, là một Thiên Thần.
Đó không hẳn là kết luận, vì tôi không tin những gì mà khoa học chưa xác định được.
Bây giờ, tôi như một Stella khác. Stella 15 tuổi chỉ mấy tiếng đồng hồ trước thiếu suy nghĩ, cười nói ngây ngô… chẳng hề quan tâm đến những việc xung quanh…
Chỉ đơn giản là vì tôi quá ngốc.
Tất nhiên là đêm nay tôi sẽ không tài nào ngủ được, và tôi phải kiểm chứng những nghi ngờ của mình.
Đầu tiên, người gần tôi nhất, Ryan Ashley.
Bước vào thư phòng, không chút rụt rè hay ngại ngần. Tôi nhìn người đàn ông mà tôi thầm thương trộm nhớ bấy, trong lòng không ngăn nổi sự nghi ngờ mà tiến lại gần, muốn hỏi anh rất nhiều điều.
Anh vẫn ngồi trên chiếc ghế xoay, chỉ có điều là gục mặt trên bàn. Hình như anh đang ngủ.
Tôi tháo chiếc áo khoác đang choàng trên vai, đắp cho anh.
Bây giờ không hỏi được, thì tôi sẽ đợi ngày mai để hỏi vậy…
Đảo mắt nhìn quanh thư phòng, trong này rất nhiều sách… Những chiếc kệ cao hơn tôi tầm 50cm chứ không ít.
Trên tường có rất nhiều bức tranh vẽ Thiên Thần.
Ở trong góc của chiếc kệ gần tôi nhất, đặt một bức tượng Thiên Thần bằng sứ nho nhỏ khiến tôi chú ý. Tôi bèn tiến lại gần, đưa tay chạm lên những gáy sách dày cộm.
Không có bụi…
Những cuốn sách đặt ở trong góc thường rất hay bám bụi, và những người chủ thường hay bỏ quên chúng…
Thay vì bám đầy bụi, chúng lại được xếp rất gọn gàng.
Tôi lướt qua những tựa sách ngay chỗ kệ đó, và dừng lại ngay một cuốn sách…
“ Angel’s Diary “ – Cái tựa đề trên gáy một cuốn sách bìa trắng đập vào mắt tôi.
Rất nhanh, tôi lôi ngay cuốn sách ấy ra, cẩn thận xem từng trang…
Cuốn sách… à không cuốn sổ bìa cứng màu trắng rất đẹp, in những hoa văn đầy tinh tế.
Nó khá dày cho một cuốn nhật kí thì phải ?
Những trang đầu tiên, vàng ố màu thời gian. Những nét chữ nguệch ngoạc của trẻ con lướt qua mắt tôi…
Ngày 12/1/1997
Mình và em trai Willam đã tìm được một cửa hàng đồ lưu niệm có rất nhiều vật dụng về Thiên Thần… Đẹp tuyệt !
Nó và mình đã góp tiền mua một bức tượng Thiên Thần bằng sứ, và chúng mình đã thỏa thuận là sẽ bày nó trên kệ sách để hai đứa cùng
nhìn !
Đọc tới đây, tôi ngước lên chiếc kệ sách trước mặt, nó có bày một bức tượng Thiên Thần bằng sứ…
Đây là nhật kí của Ryan sao ?
Ngày 5/3/1997
Angie và William đã cùng đi học và bỏ mình đi sau một mình …. Aaaa thật là bực mình mà !
Thôi kệ, nhường nó một ngày, ngày mai mình sẽ mời Angie đến nhà xem tàu lượn mà hôm qua mình lắp rắp…hehe.
1997, hình như năm đó Ryan khoảng 7 tuổi.
Còn Angie …
Tôi tiếp tục lật những trang tiếp theo… Xem nhật kí của Ryan quả là thú vị a…
Ngày 11/5/1997
Mình, Angie và William đã đứng đầu lớp về số điểm tổng kết ! Nhưng Willam thì được 100 điểm cơ đấy, mình chĩ có 98 điểm. Và Angie đã đồng ý cùng đi chơi công viên giải trí với nó…
Mình phải cố gắng hơn nữa mới được !
Ngày 20/6/1997
Đã đến mùa hè ! Trời dường như đang nóng lên thì phải ? Và chúng mình sẽ được ba mẹ dẫn đi công viên nước ! Huraaaaa
Mình sẽ tặng cho Willam một cái phao nổi để giúp nó học bơi, nó thực sự suốt ngày lông nhông ngoài đường, không chịu học thể thao gì cả… hmmmm
William, hình như tên Tuấn Anh gọi Thiên Du như vậy.
Ryan đúng là một cậu bé dễ thương ~
Những trang giấy với những dòng chữ của trẻ con qua đi …
Giấy cũng trắng và mới hơn …
Ngày 15/11/2002
Bác Glass dẫn một bé gái tóc vàng đến và bố mẹ bảo với mình rằng đó là vị hôn thê của mình ~
Không thể nào ?!
Đó là một cô bé nhỏ con xinh xắn, tóc vàng, nhưng mắt lại màu nâu, nhìn thật lạ.
Aaaaaa… thú thực thì mình không thích bé ấy T_T
Còn Angie thì sao chứ ?
Ngày 30/11/2002
William sau khi gặp Stella – Vị hôn thê tương lai của mình, thì liền tỏ ra rất bực mình, vì Stella đã chọc ghẹo nó là “ đàn ông mà mặt như con gái chẳng khác nào đồng tính luyến ái “ Làm mình không nhịn được cười.
Nó còn kể là đã trả đũa bằng cách cố tình lấy vòi tưới cây xịt vào con bé trong lúc nó đang ngắm hoa hồng …
Ngày 20/12/2005
Stella tuy mấy năm nay cứ bám lấy mình, nhưng cô ấy rất ngoan ngoãn…hmmmm mình thích những cô gái ngoan ngoãn…
Cô ấy nói 4 ngày nữa là sinh nhật 9 tuổi của cô ấy.
Tặng gì đây nhỉ ? Angie nói các bé gái rất thích gấu bong và kẹo sữa, tặng cái đó có ngu ngốc quá không nhỉ ?
Ngày 7/1/2005
Huraaaaa, mình bắt đầu hẹn hò với Angie, cô ấy nói thích mình, thích mình !
Nhưng còn Stella thì sao ?
Ngày 20/3/2009
Mình đã cãi nhau to với bố mẹ về chuyện kết hôn, đùa sao… Mình không yêu Stellla, làm sao có thể lấy cô ấy chứ ?
Angie đã an ủi mình, và cô ấy khóc, mình không muốn nhìn thấy cô ấy khóc.
Phải kiên quyết lên, chàng trai.
Ngày 15/4/2009
Không thể nói được gì nữa, tim mình như ngừng đập vậy.
William và Angie, họ hôn nhau ngay trước cửa nhà. Khi mình cần lời giải thích thì Angie đã nói lời chia tay, đó là điều kinh khủng nhất mà mình được nghe.
Mình biết William và mình cùng thích Angie, và bọn mình đã hứa là sẽ cạnh tranh công bằng.
Ngày 28/6/2009
Đã đau khổ, rất nhiều. Mình tự hỏi mình có thua kém gì William chứ ?
Thậm chí bọn mình còn rất
giống nhau, cùng một sở thích cơ mà ?
Sau này mình sẽ trở thành Thiên Thần, đó là ước mơ