XtGem Forum catalog
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Nếu như anh không là Thiên Thần

Nếu như anh không là Thiên Thần



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
của mình và William.

Ngày 29/6/2009

William đột nhiên kết thúc sớm học kì ở United Kingdom. Nó nói rằng sẽ rời khỏi đây, và lặp đi lặp lại với mình rằng : “ Thực sự là em không có gì với Angie cả, lần đó là do vô tình bọn em mới … Hãy tin em, Ryan… Em nghĩ Angie chỉ là nhất thời lạc hướng tình cảm…”

Mình đã cãi nhau với nó, và không tin nó.

Ngày 30/6/2009

Mình đã hỏi lại Angie một cách nghiêm túc, về tình cảm của cô ấy. Và Angie khăng khăng là đã hết yêu mình…

William nhắn tin rằng nó đã lên máy bay đi Canada. Nó không muốn xen vào chuyện giữa mình và Angie, nó sẽ bỏ cuộc.

Stella đã thấy mình tức điên lên, và con bé không chút sợ hãi, tiến đến an ủi mình, làm mình cười đau bụng với cái trò diễn hài mà Stella học được trên TV.

Ngày 4/9/2009

Dường như đây là lần thứ hai trái tim mình gần như ngừng đập.

Người ta báo tin cho mẹ mình biết rằng William đã bị tai nạn xe ôtô … và nó qua đời.

Mình đau đớn đến phát khóc.

Tại sao nó lại phải chết chứ ?

Ngày 11/10/2009

Mùa thu, lá rời cây … và Angie…

Cô ấy không chịu nổi cái chết của Wiiliam, bước ra ngoài đường và bị ôtô đâm.

Angie quá yếu, cô ấy không thể qua khỏi …

Tim mình… gần như ngừng đập lần thứ 3…

Mình nghĩ mình không thể viết tiếp được nữa …

Mắt tôi như mờ đi theo từng dòng chữ trên nhật kí của anh …

Ryan, rốt cục thì anh… đã chịu bao nhiêu đau khổ chứ ?

Thì ra …anh không hề yêu em…từ trước đến giờ …

Nếu Như Anh không Là Thiên Thần
Còn Angie đó là ai ?

_ Em đã biết hết mọi chuyện ?

Giọng nói du dương ấy vang lên sau lưng bất ngờ, làm tôi khẽ giật mình.

Tôi cố lấy lại bình tĩnh như trước khi chưa đọc những dòng đó, nhưng không thể.

_ Ryan … – Tôi run rẩy gọi tên anh, từ từ quay lưng lại.

_ Anh xin lỗi vì đã lừa dối em … thực sự thì anh đã muốn nói điều đó từ lâu lắm rồi … – Anh vẻ mặt khổ sở nhìn tôi.

_ Tại sao hả ?! Tại sao anh không nói cho em biết chứ ?! Anh nghĩ em là trẻ con thì sẽ xem thường em sao ?! Rốt cuộc thì hai người tính lừa tôi những gì nữa chứ ? – Tôi kích động, gần như gào lên.

_ Xin lỗi Stella, hãy để anh giải thích … – Ryan nắm lấy bàn tay tôi bằng hai tay, hôn lên nó đầy dịu dàng.

Khi chúng tôi đã yên vị trên sofa trong thư phòng, anh bắt đầu trầm mặc nói :

_ Anh nghĩ đã đến lúc nên nói cho em biết mọi sự thật rồi …

Tôi im lặng lắng nghe.

_ Từ nhỏ anh và William…ý anh là Thiên Du đó … cả Phương Đan, chính là Angie mà em đọc trong nhật kí…chơi rất thân với nhau, bọn anh đều có chung một ước mơ là được làm Thiên Thần. Em biết đó, điều này thật phi lý, nhưng cả 3 đứa đều cứ hy vọng mãi, bọn anh sưu tập rất nhiều đồ dùng về Thiên Thần … – Ryan mắt nhìn về xa xăm, tựa như đang trôi theo dòng kí ức.

Anh và Thiên Du đều yêu thích cô ấy, rất thích … Phương Đan tuy không xinh đẹp, nhưng cô ấy mộc mạc đáng yêu, khiến bọn anh mê mẩn… Nhưng không may bố mẹ anh lại đặt ra hôn ước giữa em và
anh, khiến anh cực kì khó xử – Anh đẩy gọng kính. _ Lúc đó anh còn nhỏ nên không nghĩ gì nhiều, đến khi anh 19 tuổi mọi chuyện mới bắt đầu rắc rối… Angie biết được chuyện anh đã có hôn ước với em liền tức giận, và sau đó anh bắt gặp … em biết đấy, Thiên Du và cô ấy hôn nhau …
Sau đó thì anh đã cãi nhau to với cô ấy, Angie …ách …ý anh là Phương Đan đã tức giận, nói rằng đã không còn yêu anh nữa, cô ấy nói cô ấy đã đem lòng yêu William.

William đã giải thích với anh rất nhiều về điều đó, rằng cậu ấy không hề yêu Angie. Nhưng do anh quá tức giận nên đã không tin, mặc dù trong lòng anh rất muốn tin em trai của mình. Nó đã rất tức giận, và William bỏ nhà đi sang Canada…

_ Sau đó anh ta bị tai nạn ? – Tôi nói.

_ Đúng vậy, William mất tay lái lao xe xuống vực sâu và mất mạng…

Đây mới là mấu chốt của câu chuyện.

Thiên Du đã bỏ mạng 3 năm trước, vậy mà bây giờ lại trở lại là một chàng trai khỏe mạnh ?

Tôi thoáng thấy run người.

_Và Angie do quá đau khổ cũng bị xe ôtô đâm chết … – Giọng nói của anh chua xót nghèn nghẹn.

Người tôi như bị ngâm vào nước lạnh vậy, nhão ra.

Phương Đan cũng mất mạng 3 năm trước rồi ?

_ Chuyện anh ta tai nạn mất tích 3 năm bây giờ đột nhiên trở lại là anh gạt em ?

_ Không hẳn, vì khoảng mấy năm trở lại đây anh đã bắt đầu nghi ngờ William còn sống. Vì có một người bạn ở Canada tình cờ chụp được hình ảnh của nó ở Torronto, và anh đã rất kinh ngạc. William không thể nhầm lẫn với người nào khác được, vì nó có đôi mắt màu cam rất lạ … – Anh vẫn một mảng trầm mặc, hồi tưởng. _ Và sau đó thì Phương Đan đột nhiên đến tìm anh, anh gần như đã muốn ngất đi khi gặp cô ấy… Vì đáng ra cô ấy phải ở dưới lòng đất mới đúng …

_ Cô ấy nói cô ấy đã là Thiên Thần, và William cũng vậy … Họ hiện đang làm nhiệm vụ ở đây, và cô ấy bị lạc mất William …

_ Nhiệm vụ của anh ta … chắc hẳn là có liên quan đến em ?

_ Anh nghĩ William sẽ giải thích rõ cho em về điều đó … Anh không thể nào quên được Angie, và đã giúp cô ấy đi tìm William, đến khi bác của anh nhờ anh tiếp quản trường Thành Khiết, và thật may mắn

gặp được em và William…

_ Tại sao anh không hề ngạc nhiên khi gặp em và anh ta ?

_ Vì Angie đã biết trước em là người mà William sẽ gặp nên đã bảo anh đến Việt Nam…

Những mảnh ghép lẫn trong thời gian hiện dần lên, và chúng tìm lại nhau, khít vào nhau thành một bức tranh đầy những uẩn khúc còn đang chờ người giải đáp …

Mục đích của hắn ta là gì chứ ? Tại sao mọi chuyện lại trở nên rắc rối như thế này ?

END CHAPTER 19

Sự thật phơi bày…

Thiên Thần, các anh là những kẻ ngốc !

Những ngày cuối đông…

Gió dường như lạnh hơn một chút, tư vị cũng có một chút chua xót …

Có lẽ vì tâm trạng nên mọi thứ xung quanh cũng có cảm giác thay đổi theo ?

Trên đời, chẳng ai hoàn hảo, chẳng ai không một lần nói dối …

A… Lời nói dối này liệu có cảm giác nhẹ nhàng như lông vũ bay trong gió, hay như không khí lọt thỏm vào phổi bình tĩnh hô hấp ?

Muốn khóc, cũng không thể khóc

Bây giờ, tôi cảm thấy khóc là một việc thật khó, tại vì tôi đã cười quá nhiều sao ?

Hay từ bao giờ, tôi đã thành một con búp bê vô tri vô giác, chỉ ngồi im trong tủ kính để người ta bỡn cợt đùa giỡn ?

Đến trường, như bao ngày.

Từng bước chân của tôi trên đường chậm hơn, đã bao lâu tôi không ngắm nhìn những điều xung quanh mình ?

Con đường trải nhựa, với những ngôi nhà nhỏ kế tiếp, kế tiếp nhau… Tựa như số phận, con đường dài mãi đến tận cùng của sự sống mỏng manh …

Cũng như tình yêu, tưởng chừng như vĩnh cửu… Nhưng thực ra chỉ mỏng manh như bong bóng xà phòng thôi sao ?

Đột nhiên, những bước chậm của tôi dần nhanh hơn, nhanh hơn. Tôi chạy thục mạng đến trường, dù còn rất sớm…

Tôi muốn xé toạc sự thật này…

Hắn phải nói cho tôi biết lý do …

Tại sao lại làm thế với tôi ?

Lớp 10A1 …

Những nụ cười xuất hiện trên gương mặt những cô cậu thiếu niên trẻ măng…

Từ khi nào, họ đã trở nên bình thường như vậy ?

Phải chăng là do tôi đã nhìn họ bằng ánh mắt kì thị ích kỉ, nên họ cũng dần méo mó trong mắt tôi ?

Tôi cứ ngẩn ngơ nhìn những người bạn đồng môn thân thuộc. Thanh Nghĩa tóc bạch kim đã được cậu ta nhuộm lại một màu đen nhánh đầy hiền lành, Thanh Tâm đã bỏ đi cái kiểu trang điểm đậm “ kinh dị” mọi ngày… Hương Lan ma nữ đã trở thành một thiếu nữ trong sáng xinh đẹp…

_ Này, cậu sao thế ? – Một bàn tay bỗng nhiên chạm lên vai tôi làm tôi thoáng giật mình.

_ A… lớp trưởng … Chào …buổi sáng ? – Tôi nở một nụ cười gượng gạo.

Nét mặt tự cao hàng ngày của Thanh Nhân đột nhiên tan đi đâu mất, đôi lông mày đen nhánh của cậu ta khẽ nhíu vào nhau :

_ Cậu lạ lắm, có chuyện gì rồi à ?

_ Không… không có gì đâu. Sao đột nhiên lớp trưởng đại nhân lại quan tâm đến tôi như vậy a ? – Tôi hỏi.

_ Hừ, ai mà thèm quan tâm tới cậu chứ, đừng có nghĩ vớ vẩn ! – Cậu ta hừ lạnh, gương mặt lại hất lên như mọi khi.

_ Ngại sao ? – Tôi tinh nghịch châm chọc.

_ Cái con khỉ mốc ! – Cậu ta bực bội **** rủa, rồi nhanh chóng bước vể chỗ ngồi.

Tôi lắc đầu cười nhìn theo dáng đi nghênh ngang của Thanh Nhân, cũng vào chỗ ngồi cuối lớp của mình.

Bắt gặp ánh mắt của Phương Đan đang nhìn mình, tôi thoáng giật mình. Nghĩ tới chuyện cậu ấy “ không phải người “ tôi cũng cảm thấy hơi sợ một chút, một chút thôi…

Lâu nay tôi vẫn luôn ngưỡng mộ cậu ấy, vì Phương Đan xinh đẹp, lại giỏi giang …

Khi ở cạnh cậu ấy tôi luôn cảm thấy tự ti …

_ Stella … – Giọng nói trong trẻo cất lên vang bên tai tôi.

Tôi quay sang, có đôi chút ngại ngùng nói :

_ Sao vậy ?

_ Cậu …có chuyện gì sao ? – Phương Đan nhẹ giọng lo lắng hỏi.

_ Mình vẫn bình thường mà – Tôi làm ra vẻ “ bình thường “ như lời nói, mỉm cười.

_ Nói cho mình biết đi, không lẽ Ryan làm cậu buồn sao ? – Cậu ấy vẫn cố gặng hỏi khiến tôi không thể không thoái thác…

_ Ryan không làm gì mình cả, chỉ là mình cảm thấy tâm trạng không tốt thôi … – Tôi đưa mắt nhìn sang chỗ khác, né tránh ánh mắt đầy lo lắng quan tâm kia.

_ Vậy chúng ta đi xả
stress, được không ? – Phương Đan vui vẻ để nghị.

_ Xả stress ?

_ Đúng vậy, Chủ Nhật này mình muốn mời cậu đi uống café cùng… được chứ ?

Café sao ? … Có lẽ tôi không nên từ chối cậu ấy …

_ Được, hẹn cậu vào Chủ Nhật – Tôi gật đầu.

_ Quán Last Time nhé !

Last Time ? Chẳng phải đó là chỗ của tên Tuấn Anh đó sao ?

Anh ta chắc chắn biết chuyện của Thiên Du, sao tôi không nhân cơ hội này để hỏi anh ta ?

Những tiết học trôi qua lững lờ trước mắt …

Hắn đang bị thương, nên nghỉ phép ở nhà… Không biết có sao không ?

Tôi muốn nhìn thấy gương mặt hoàn mỹ đáng ghét ấy, muốn đánh hắn một trận thật đau, mắng **** và hỏi hắn liên tục … Phải khiến hắn lung túng thừa nhận mọi chuyện …

Có lẽ điều đó sẽ giúp tôi thoải mái hơn …

Và đến nhà hắn là một cao kiến ngay lúc này, chỉ có cách này mà thôi.

Hít vào, thở ra. Tôi cố lấy sức mạnh và dũng khí hừng hực, bước nhanh tiến vào cửa nhà hắn.

“ Ding dong “

Trong lúc đợi hắn ra mở cửa, tôi đảo mắt nhìn xung quanh ngôi nhà tồi tàn quen thuộc. Cũng không thay đổi mấy, những rêu phong bám xanh mịn trên tường sần sùi toát ra một mùi hoa cỏ thoáng qua cánh mũi … Chúng dẫn lên cửa sổ đang mở toang, từng là phòng ngủ của tôi …

“ Linh…linh…linh … “ – Những tiếng kêu trong veo từ chiếc chuông gió lạ lẫm trên cánh cửa sổ khiêu khích trí tò mò của tôi, khiến tôi cố gắng nhướn mình lên lắng nghe chúng …

A… Tiếng chuông gió thật êm tai, vui thích làm sao ~ ♥

Cảm giác như gió đang hát, những tiếng linh linh leng keng trong trẻo như bài ca của mùa xuân…

_ Cô đến đây làm gì ? – Một giọng nói như từ lúc nào truyền đến khiến tôi giật mình.

Thiên Du, hắn đứng ở cánh cổng, dáng vẻ vẫn tự do tự tại như ngày nào. Chỉ có điều trên vầng trán đã quấn quanh một dải băng trắng. Nhưng đôi mắt kia, dường như những nét cười đã tan biến… Thay vào đó là đôi môi mím chặt, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng như băng lãnh.

Tôi khẽ nuốt nước miếng sợ hãi trước bộ dạng ma quỷ trước mắt, không hiểu sao sự tự tin hùng hồn lúc nãy đã biến mất, thay vào đó tôi lại cúi mặt lí nhí :

_ Tôi đến thăm anh…không được sao ?

Hắn nhướn mày :

_ Cũng được, vào nhà đi !

Tôi đưa mắt nhìn căn nhà ngày nào, cũng không có gì thay đổi lắm, vẫn ngăn nắp và gọn gàng tinh tươm như vậy. Mà tôi cũng phát hiện được sự thú vị là Ryan không…gọn gàng bằng hắn ta.

Vì Ryan lúc nào cũng bận bịu công việc nên thời gian dọn dẹp hầu như không có. Tôi thấy vậy nên thỉnh thoảng cũng giúp anh dọn đống giấy tờ bừa bãi mà anh quăng trên bàn hay giúp anh rửa chén, làm những điều mà khi ở cạnh Thiên Du tôi không bao giờ đụng tay tới.

Tại sao thế nhỉ ? Do hắn quá cưng chiều tôi sao ?

_ Tôi đẹp trai lắm hay sao mà cô cứ nhìn trân trân vậy ? – Hắn cất giọng, vẫn lãnh băng, đủ khiến tôi toát mồ hôi. ( tự tin quá a Du ạ )

Bàn tay tôi rụt rè tiến đến tách trà định uống một ngụm. Nhưng thật nhanh, tay của hắn đã nhấc tách trà lên, bên môi
vang lên giọng nói nam tính khan trầm :
_ Không được uống trà, để tôi lấy nước lọc cho mà uống. Nhìn mắt cô kìa, thâm quầng hết cả, chắc là cái tên kia lại dồn cho cô một đống café có phải không ?

Hắn … tuy ngoải giọng lạnh lùng như thế…Nhưng vẫn quan tâm ân cần …

Cái tên này là đàn ông tiền mãn kinh à ? Sao tâm trạng thay đổi thất thường thế ?

Tôi quên béng luôn là phải tra hỏi hắn cái vụ kia …

_ Không, không có đâu… Do có chút chuyện nên tôi thấy khó ngủ … – Tôi ngập ngừng gợi chuyện.

_ Chuyện gì ? – Lẫn trong tiếng lách tách của nước chảy vào ly thủy tinh, giọng của hắn đều đều.

_ Tôi …. tôi … – Quái, sao từ ngữ cứ mắc kẹt trong họng thế này ?!

Cứ nghĩ tới những sự thật kia … những thứ …

Nếu Như Anh không Là Thiên Thần
Hắn là Thiên Thần… không phải là người… Cái người đang ngồi trước mặt tôi đây…. Gần gũi làm sao nhưng cũng thật xa xôi quá …

Hắn sẽ có đôi cánh như những Thiên Thần khác, và một ngày nào đó hắn…hắn sẽ giương đôi cánh bay vào không trung vô tận…

Những hình ảnh hiện lên trong tâm thức tôi, day dứt ngắt quãng…

Hốc mắt đột nhiên truyền đến một làn hơi ấm lan tỏa, dần dần tỏa ra khắp mặt

_ Tôi….tôi … – Tôi ngước đôi mắt đầy nước lên nhìn hắn, không dám chớp mắt vì sợ những giọt nước mặn chát kia nặng trĩu rơi xuống…

Gương mặt lạnh lùng kia vẫn hiện diện trước mặt tôi, không vì nước mắt của tôi mà đổi sắc.

_ Cô… biết hết mọi chuyện rồi sao ? – Hắn vẫn một mảng điềm nhiên trầm tĩnh.

Tôi chua xót gật đầu.

Giọng nói lãnh băng của hắn truyền vào tai tôi, biến thành những cây kim châm nhẹ nhàng mà tần nhẫn đâm vào tim, khiến tôi khẽ nhói lên…

_ Tại sao… không nói cho tôi biết sớm chứ ? Tại sao anh không thể…tìm một cô gái khác ngoài tôi ? Tại sao khiến cho tôi rối bời thế này chứ ? – Tôi nấc lên nghèn nghẹn, đau đớn gặng hỏi hắn.

Đôi môi khêu gợi lại cong lên một nụ cười nhàn nhạt sáo rỗng :

_ Tại sao ? Tại vì tôi muốn trêu đùa cô một chút… Từ nhỏ tôi đã ghét cô rồi, không nhớ sao ? Tôi đây chỉ là một Thiên Thần rỗi hơi chán việc muốn tìm trò giải trí, muốn thử xem thái độ của cô như thế nào… Muốn làm cho cô yêu tôi, để rồi tàn nhẫn đá văng cô … Cho cô biết cái cảm giác đau khổ là như thế nào thôi. Stella ạ, cô còn ngây thơ lắm … – Thiên Du trào phúng thủ thỉ bên tai tôi, những ngón tay trêu đùa lướt trên gương mặt tôi vuốt ve mơn trớn.

Tên này ?!

“ Chát ! “ – Hệt như một cỗ tức giận truyền đến khắp thân thể tôi, khiến nó nóng lên đầy lửa giận phun trào, bàn tay từ lúc nào đã bị lửa giận điều khiển, tìm đến gò má trắng mịn trước mặt mà giải tỏa, in lên đó năm ngón tay đỏ lựng.

_ ********, tôi chưa từng nói yêu anh ! – Tôi phẫn nộ gằn giọng, nước mắt cũng trào xuống càng nhiều, nhiều đến nỗi lem nhem hết gương mặt của tôi từ lúc nào không hay.

_ Vậy a, tôi không tin… để tôi kiểm chứng một chút … – Hắn vẫn giọng nói ấy, nhưng pha thêm vào chút ái muội, thân thể cao lớn áp sát tôi vào tường.

_ Tránh ra ! – Tôi hét lên,


Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Happy Kuji Hatsune Miku Thu 2014 Ver Phần 2

Trình chiếu video quảng cáo thứ 2 của anime Absolute Duo

Girl xinh 9x show hàng đẹp

Trình chiếu video quảng cáo thứ 2 của anime Absolute Duo

Truyện The day you went away

Trình chiếu video quảng cáo thứ 2 của anime Absolute Duo

Truyện The day you went away

TAG: