Thiếu phụ ngẩn người trước giọng nói của ân nhân, trước đây nàng đã từng gặp bao nhiêu người đẹp chim sa cá lặn cũng không ai có thể so sánh với vị tiểu thư này. Giọng nói thật dịu dàng mềm mại, chưa bao giờ nàng nghe được giọng nói nào lôi cuốn như vậy, nhất định là một vị tiên cô hạ phàm cứu giúp người
hoạn nạn nhưng khiêm tốn không muốn để lộ thân phận.
Dương nhìn ánh mắt ngẩn ngơ của thiếu phụ, biết nàng không tin mình, đành nhẹ nhàng hỏi:
-Tôi là Hướng Dương, chị tên là gì?
-Dạ thưa.. dân phụ tên Mẫn.
Dương thấy hơi tức cười, cô tuy không định cư ở ViệtNamnhưng cũng có thâm niên nhiều năm ở và tiếp xúc với người ViệtNam, đủ để hiểu cách xưng hô này cổ lỗ thế nào. Đúng rồi, một người bình thường không phải diễn viên đang đóng phim làm sao có thể xưng hô như vậy chứ.
-Nơi này chưa hẳn đã an toàn, tôi sẽ đưa chị đi xa hơn một chút.
Cô vốn muố
muốn ngay lập tức tra hỏi cô gái này để làm rõ mọi thắc mắc của mình, nhưng nghĩ thấy trời đã sẩm tối, lại lo lắng bọn người kia sẽ xuống tìm kiếm nên quyết định trước hết đưa người thiếu phụ này đi thật xa, đảm bảo bọn chúng không thể ngờ là hai người đã chạy xa đến như thế. Đêm tối, hai người dừng lại ở một khoảng rừng trống kiếm củi nhóm lửa. Dương lo Mẫn đang có thai ngủ ngoài rừng không tốt, định tìm làng xóm trú nhờ, nhưng Mẫn ngược lại vẫn sợ hãi, muốn ngủ trong rừng để tránh người ta để ý đến nên cô cũng chiều theo ý. Dương xé vải áo ra băng bó cho Mẫn xong liền đi kiếm thêm những tàu lá to bản, đóng cọc dựng lên một cái lều nhỏ tạm bợ nhưng chắc chắn. Mẫn nhìn những hành động ấy, cảm động bật khóc nức nở làm Dương lại phải dỗ:
-Chị đừng khóc. Những việc này tôi làm rất dễ dàng, chị không cần cảm động nhiều như thế. Mau ăn đi, đừng để đứa bé trong bụng phải đói.
Nhưng lời Dương nói hoàn toàn là sự thật, cô vốn có sức mạnh gần như siêu nhiên, tìm bắt vài con gà rừng rất dễ dàng, bẻ vài cành cây cũng rất dễ, lại thêm khả năng điều khiển lửa và nước nên trong giây lát đã nhóm được một đống lửa to, Mẫn không phải động tay vào việc gì cả. Tốc độ làm việc của Dương chóng vánh đến nỗi Mẫn không tin cô là tiên nữ cũng khó.
Một lúc sau, khi cả hai đều đã no nê, Dương bắt đầu dùng giọng nói có vẻ dịu dàng đáng tin cậy nhất hỏi chuyện Mẫn. Mẫn giờ đây đã hoàn toàn tin tưởng Dương là vị cứu tinh, tiên cô trên trời xuống nên mọi việc không hề giấu giếm. Nhưng những sự thât Mẫn nói lại làm cho Dương bàng hoàng.
Thì ra việc cô quay về quá khứ này là sự thật.
Hiện giờ đang là thời Hậu Lê. Vùng rừng núi này là xứ Bồn Man thuộc Thanh Hóa. Mẫn chính là người vợ thứ tư của Đại công thần Nguyễn Trãi. Vua Thái Tông băng hà, bọn gian thần trong triều vu cáo cho Nguyễn Trãi tội giết vua nên cả nhà bị tru di tam tộc. Mẫn có thai được ba tháng được Lê Đạt, một người học trò cũ của Nguyễn Trãi kịp thời đưa đi chạy trốn vào đây. Đến nay đã ròng rã cả tháng ròng, chẳng may hôm trước bọn lính truy đuổi đến nơi bắt được Lê Đạt, Mẫn chạy thoát được nhưng cũng bị thương. Kể đến đây, Mẫn quỳ sụp xuống trước mặt Dương, vừa than khóc vừa cầu xin Dương cứu Lê Đạt.
Dương còn đang suy nghĩ, thấy vẻ khổ sở đó của Mẫn liền kéo nàng đứng dậy, nhíu mày:
-Chị đừng làm vậy. Tôi không phải là tiên cô vạn năng việc gì cũng có thể làm được, nhưng nếu giúp được thì sẽ không ngại mà giúp đâu. Bây giờ chị vào lều nghỉ đi để tôi suy nghĩ một chút đã. Thức khuya không có lợi cho em bé đâu.
Mẫn đã ngủ say trong lều từ lâu mà Dương vẫn ngồi bên đống lửa, nhìn mảnh đá trên tay suy ngẫm mặc kệ sương xuống làm mái tóc mượt mà sắp thành ướt sũng. Vậy ra cô đã thực sự quay về quá khứ.
Chương 4
Ads Đêm tối bên ánh lửa bập bùng, Dương vẫn chưa ngủ được, nỗi lo âu mà cô cố dìm đi càng lúc càng hiện rõ.
Cô nằm ngửa trên một lớp lá lót, mắt vẫn săm soi mảnh đá kì lạ. Rốt cuộc thì nó là cái gì?
Dù đã xác định ở lại đây nhưng việc này đối với cô cũng thật bất ngờ. Thời cổ này người ta chưa tính năm theo dương lịch, cô có nghe Mẫn nói nhưng chỉ thấy ù ù cạc cạc chẳng biết là mình đã lạc về năm nào, chỉ biết rằng những sự kiện này thuộc thế kỉ XV, như vậy là dù cô có sống lâu tới bất tử đi chăng nữa thì cũng phải đợi tới 500 năm, cũng tức là 5 thế kỉ mới được gặp lại người thân gia đình.
Một khoảng thời gian quá dài. Năm trăm năm, lúc đó trông cô sẽ như thế nào? Cô biết có những vampire đã sống rất lâu tới hàng ngàn năm, nhưng một vampire lai mang nửa dòng máu con người như cô dù sống lâu cũng chưa ai kiểm chứng được là sẽ lâu tới mức nào. Cô không sợ chết, nhưng cô yêu gia đình mình, do đó lần đầu tiên cô bị nỗi lo lắng về tuổi thọ ám ảnh.
Trong cơn xúc động, bàn tay vô thức nắm chặt lại, siết vào mảnh đá, không để ý trên mặt đá màu bạch ngọc dần xuất hiện những vệt nứt nho nhỏ.
-Dừng lại!!!!
Một tiếng rống to chợt vang lên làm Dương giật thót mình nhưng rồi bình tĩnh lại ngay. Giữa rừng khuya hoang vắng là ai đã hét to tới như vậy?
-Ai vậy? – Cô lên tiếng, nhìn quanh quất, nhưng không thấy bóng ai cả, các giác quan nhạy bén cũng cho cô biết xung quanh đây ngoại trừ cô và Mẫn ra không có người thứ ba.
-Dừng lại, đừng nắm chặt tay như thế, ngươi bóp nát Linh Ngọc của ta mất!
Giọng nam trầm lại vang lên, Dương giật mình nhìn xuống tay, nhận ra mảnh đá hình bán nguyệt có một vài vết nứt, là do cô vô thức không chú ý điều khiển lực tay, nhưng cũng thật kì lạ, nếu là đá thường, cho dù có cứng như kim cương đi chăng nữa lẽ ra cũng chẳng cần đợi cô dùng sức đến như thế đã nát vụn ra như cám rồi. Mảnh đá này cứng một cách bất thường. Không những thế, còn thần kì đến nỗi những vết nứt như sợi chỉ dần dần tự liền lại rồi biến mất không còn dấu tích. Giọng nói bí ẩn lại tiếp tục, lần này cô nhận ra nó không phát ra từ đâu cả mà chính là hiện hữu trong đầu mình, rất giống cảm giác đang đeo headphone.
-Từ khai thiên lập địa tới nay ngươi là người đầu tiên suýt nữa hủy đi Linh Ngọc của ta. Nói đi, ngươi là ai mà có sức mạnh cường đại như vậy?
-Ông..là ai?
-Ta là ai à? Ngươi hãy trả lời câu hỏi của ta trước đi đã.
-Ông là ai?
-Hừ! – Giọng nói thấy Dương bướng bỉnh không chịu trả lời bèn nói – Ngươi không nói ta cũng có cách biết được.
Mảnh đá hơi sáng lên, Dương có cảm giác như có một luồng khí lạnh từ bàn tay lan ra khắp cơ thể, nhưng cảm giác này chỉ tồn tại rất ngắn. Sau đó giọng nói lại vang lên:
-Ôi chao, độc đáo, thật là độc đáo!
-Ông muốn nói gì?
-Cơ thể ngươi cấu tạo thật độc đáo, bề ngoài thì mềm mại thực chất lại vô cùng vững chắc. Nếu so ra thì đá của cột chống trời cũng chưa chắc đã bền vững được như vậy!
-Ông … thăm dò cơ thể tôi? – Dương thấy hơi bực.
-Ấy ấy, đừng nóng, ta chỉ thăm dò tâm mạch của ngươi thôi, đừng nghĩ linh tinh. Ta đã có đôi có cặp rồi, ngươi đừng bôi nhọ lòng chung thủy của ta.
-Vậy nói xem, ông là ai, tại sao không hiện nguyên hình ra mà cứ bí bí ẩn ẩn như thế?
-À, nếu ngươi cứ nhất quyết muốn xem thì được thôi!
Từ trong không khí, dường như sương đêm đang dần tụ lại, dần dần hiện thành một người đàn ông, vẻ bề ngoài làm Dương kinh ngạc mở tròn mắt.
Ông ta, không, phải gọi là anh ta thì đúng hơn, tại sao, tại sao lại giống cô đến như vậy?
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, mái tóc dài màu nâu buộc túm lại trông có vẻ phong trần, trái ngược nhưng lại hòa hợp kì lạ với làn da trắng như cẩm thạch, đôi mắt tinh tế sắc sảo, chiếc mũi cao thẳng, chỉ có góc cạnh trên khuôn mặt là những điểm duy nhất khác Dương càng tăng thêm cho người đó vẻ nam tính. Vóc người cao to tựa vào một thân cây, nét mặt hơi nghiêng nghiêng về phía đống lửa bập bùng, trông anh ta giống như một người mẫu siêu đẹp trai đang trong một quảng cáo đã được chỉnh sửa hoàn chỉnh bằng các phương tiện kĩ thuật số.
Giống như một phiên bản ngược giới tính của cô.
Dương ngạc nhiên:
-Ông..
Người đàn ông mỉm cười đáp trả, lực sát thương tạo ra tuyệt đối không kém một vampire quyến rũ nhất:
-Ta là Vô Cực nam thần.
-Vô Cực nam thần? Là thần gì vậy?
-Ha ha, là thần thôi, nhưng không làm gì cả, phiêu diêu tự tại. Ta đang du hành qua các không gian thời gian tìm một nửa còn lại của mình thì bị cô vô tình tìm thấy rồi cuốn theo luôn.
-Tình cờ thật. Còn nửa kia là nửa còn lại của mảnh đá sao?
-Cũng không hẳn, ta tìm người sở hữu mảnh còn lại.
-Còn vẻ ngoài của ông?… Rất…kỳ lạ.
-Đơn giản thôi, ta là kẻ yêu cái đẹp. Ta vốn không có một ngoại hình cố định, trước nay không ra ngoài thì không sao, nhưng vì ngươi đã yêu cầu, nên ta sẽ lấy một ngoại hình đẹp nhất trước nay ta từng thấy làm bộ dạng của mình, chính là ngươi. Và dĩ nhiên cũng có biến đổi chút ít cho thích hợp với giới tính, ngươi thấy thế nào? – Vô Cực nam thần đắc ý hỏi.
Dương chẳng biết trả lời gì cho phù hợp, bèn quay lại vấn đề chính:
-Thôi được rồi. Chuyện này bỏ qua. Nếu đã đưa tôi đi thì hãy giúp tôi quay trở về. Tôi còn có bố mẹ ông bà, tôi muốn gặp lại gia đình mình!
Vô Cực nam thần có vẻ mất hứng, lắc đầu:
-Không thể được!
-Cái gì? Tại sao lại không thể?
-Xuyên qua thời không vốn là một việc sai lầm không được phép. Ta đã sai một lần, không thể sai lần nữa. Dù cho cô có cầu xin hơn nữa thì ta cũng không thực hiện đâu.
Dương tức giận:
-Nhưng chính sai lầm của ông đã đưa tôi đến đây. Nếu ông đã tự xưng là một vị thần thì phải chịu trách nhiệm sửa chữa sai lầm chứ.
-Cơ thể cô vốn rất tốt, sẽ sống được rất lâu, thời gian dần trôi rồi cũng sẽ gặp được gia đình mình thôi, có sao đâu?
-Sao lại không sao? – Dương phản bác – Ông biết tôi sống lâu nhưng là bao lâu mới được? Những 500 năm, bao nhiêu thời gian ông có biết không? Tôi lại chẳng phải là tiên hay yêu quái gì, có chắc tôi sống được tới từng đó không? Có chắc tuổi trẻ của tôi còn lại tới lúc đó được không?
-Được rồi được rồi! Ta sẽ chịu trách nhiệm. – Vô Cực nam thần bịt tai nhăn mày đầu hàng – Cô lo rằng mình sẽ không sống tới lúc đó chứ gì? Ta có một cách rất ổn đây, cô hãy bái ta làm sư phụ đi!
-Bái ông làm sư phụ?
-Đúng vậy, cách này rất ổn. Cô theo ta tu tiên, khi đạt tới thành tựu thì sẽ trường sinh bất lão, trẻ mãi không già. Thế nào, vừa đạt yêu cầu của cô lại không bắt ta phải lặp lại sai lầm lần nữa. Cô đồng ý rồi chứ? Nên nhớ từ khai thiên lập địa ra các thế giới đến nay ta chỉ duy nhất nhận cô làm học trò thôi đấy. Cô nên hãnh diện mới phải.
Dương chống tay lên cằm ngẫm nghĩ, cuối cùng nhìn vị thần vẻ dò xét:
-Có thể ông đúng là một vị thần thật, nhưng làm sao để tôi tin được lời ông nhỉ? Ông là thần, bản lĩnh cao cường, biết đâu lúc nào đấy ông bỏ đi thì tôi biết làm thế nào?
-Ôi trời ơi. – Vô Cực nam thần tỏ vẻ bất lực – Ta lấy danh dự của Vô Cực thượng thần ta đây ra mà thề, là lời thề độc nhất rồi đấy!
Dương vẫn lắc đầu:
-Lời nói gió bay!
-Vậy cô muốn thế nào mới chịu tin đây? – Haizz, ai bảo ông ta là thần cơ chứ, lại là một vị thần vô cùng có trách nhiệm nữa. Đã gây ra họa thì phải gánh chịu thôi.
Dương nhướn mày:
-Nếu muốn tôi tin thì trước hết hãy truyền cho tôi ít bản sự trước đi, rồi tôi sẽ xem nó có đáng giá để mà tin không.
Vô Cực nam thần nghẹn họng, nhìn trân trân người trước mặt:
-Thì ra cô đã sớm tính kế.
-Không đâu. – Dương lắc đầu – Tôi đã nói rằng phải xem xét trước đã còn gì? Ông không chịu? Nếu ông muốn nhận tôi làm đệ tử thì đằng nào chả vậy? Hay là ông định nuốt lời không muốn chịu trách nhiệm nữa?
-Không không. – Vô Cực nam thần bị tấn công dồn dập vội lắc đầu quầy quậy, nuốt nước bọt. – Vậy cô muốn truyền bản sự gì?
-Ông có món gì lợi hại? Kể ra xem!
-Nhiều lắm. Phóng lửa, phun nước, cân đẩu vân, tàng hình, biến hình..
Dương nhíu nhíu mày:
-Sao nghe giống ảo thuật rạp xiếc quá..
-Giống sao được? Ảo thuật chỉ là trò lừa bịp còn đây là hàng thật giá thật hẳn hoi. Khi đã thành thục rồi còn có thể dùng pháp thuật tạo ra vũ khí bảo hộ thân mình.
-Uhm.. – Dương ngẫm nghĩ, nếu như sống trong thế giới phương Đông này, có vẻ như ngoại hình mình quá nổi bật – Vậy, nói về phép biến hình xem sao.
-Phép biến hình cho phép cô thay đổi hình dạng bề ngoài với bất cứ bộ dạng nào trong bao lâu cũng được, rất dễ điều khiển với điều kiện ngươi đã tu luyện đủ pháp lực.
-Cái gì, nói như vậy thì bây giờ ông dạy tôi cũng bằng không sao? Vậy còn nói chuyện gì nữa.
-Ài, cái này cũng là lẽ tất nhiên mà, cô phải có pháp lực thì mới từ pháp lực đó mà tạo ra phép thuật chứ.
-Nhưng tôi muốn có bằng chứng chứng minh rằng ông đáng tin ngay bây giờ. – Dương nhắc lại rõ ràng.
Vô Cực nam thần suy đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng cắn răng, ngẩng mặt lên nói:
-Được rồi, vì sai lầm của ta, sẽ phá lệ giúp cô một lần.
Ông ta truyền vào người Dương một luồng linh lực rút ra từ Linh Ngọc, là linh lực nguyên gốc bản thể thuần khiết nhất trong các loại pháp lực. Linh Ngọc vốn là thánh vật độc nhất vô nhị được sinh ra từ xa xưa trong hỗn mang khi các thế giới đang bắt đầu hình thành, linh lực của nó qua rất rất nhiều năm đã trở nên thuần nhất, tinh khiết và lợi hại hơn bất cứ loại pháp lực nào khác như Tiên pháp hay Ma pháp.. Một chút linh lực ấy vừa thâm nhập vào người Dương đã lập tức hòa tan vào mọi ngóc ngách trong cơ thể và linh hồn cô tạo thành tiên căn, trở thành một phần không thể tách rời trong chính bản thân cô, cũng tựa như tủy sống không thể thu hồi. Nhưng có được linh lực ấy, tuy rất nhỏ thôi nhưng cũng trở thành một căn cơ vô cùng vững chắc mà những người tu chân khi đã thành tiên mới tạo thành được, lại vô cùng an toàn không vướng mắc bất cứ tai kiếp gì dù không phải tự mình tu luyện được, một phần do loại linh lực này hoàn toàn thuần khiết, cũng một phần là do cơ thể cô rất hòa hợp với loại linh lực như vậy. Tiên căn chính là cái gốc của tiên nhân, người tu tiên đầu tiên phải tu luyện được cái gốc này rồi mới nói đến việc học cùng sử dụng các loại phép thuật khác. Nói cách khác là cô đã “được trở thành tiên” tuy rằng chưa thể sử dụng bất cứ loại phép thuật gì, bởi những cái đó không phải muốn là được ngay, phải tu luyện lâu dài. Dương cũng khá thỏa mãn, tuy rằng cô chưa thực hiện được pháp thuật gì, nhưng cái tiên căn này cũng giúp cô thực hiện được phép biến hình cơ bản đủ duy trì hình dạng trong một thời gian ngắn. Dù sao cô cũng không vội, còn rất nhiều năm trước mắt nữa kia mà.
Sáng hôm sau, chiếc đồng hồ năng lượng mặt trời trên tay đã chỉ 6h30’ sáng. Dương nhìn vào trong lều thấy Mẫn đã tỉnh dậy. Cô mỉm cười:
-Chị dậy