Tác giả: Vo_tonq_danh_meo
Hắn vừa đi vừa tè. Bao giờ cũng thế, cứ uống bia xong là hắn tè. Bắt đầu là hắn tè ở đường. Có hề gì? Đường có của riêng nhà nào? Rồi hắn tè vào gốc cây. Thế cũng chẳng sao, cây là của xã hội nhưng cũng chẳng của ai, ban ngày người ta còn tè đầy nữa là ban đêm thế này. Tức quá đi mất, hắn tè bậy thế mà không có đứa nào ra bắt hay chửi hắn. Đã vậy, hắn sẽ đứng ngay ở cổng, thò vòi bơm qua song sắt và tè vào tận sân xem có đứa nào sinh sự không.
Vẫn không thấy ai, chỉ có hai con chó to như hai con lợn sề lao ra. Chúng phi tới hòng tớp ngay cái vòi phun nước của hắn. Chí Phèo hoảng quá rút ngay vòi lại. Hú hồn, chậm tí nữa là từ nay hết cái quay tay. Thôi chết mịa, nước bắn ướt hết quần rồi. Được một đoạn, hắn định tè bậy tiếp nhưng sau phát bị chó tớp hụt vừa rồi, cái vòi sợ quá sun lại, không lôi ra được nữa.
Hôm nào hắn cũng say sỉn, và phải đến khuya mới dặt dẹo, lướt khướt trở về cái túp lều hoang bên sông để ngủ, và hôm nào cũng vừa đi vừa đái bậy. Thế nên vào giờ đó, chẳng chị em phụ nữ nào dám ra đường một mình, hắn mà nhìn thấy là lao tới bóp ngay. Mới đây này, có bà cụ 90 tuổi, chưa chồng, đi tập thể hình về muộn, bị Chí Phèo nó bóp giờ vẫn đang nằm thoi thóp.
***
Chí Phèo không có bố mẹ, hắn bị bỏ rơi cạnh lò gạch của một lão chuyên đi đóng gạch thuê trong làng. Lão này tối ngày lo đi đóng gạch nên cũng không có vợ con gì, thấy đứa bé còn đỏ hỏn vứt ở lò gạch như vậy thì mang về nuôi cho vui cửa vui nhà. Rồi mỗi lần đi đóng gạch, lão lại cho hắn đi theo để chỉ bảo từng kỹ năng, từng tư thế, sao cho đạt yêu cầu, làm hài lòng khách hàng. Nhưng rồi, trong một lần đang đóng gạch thì lão lăn ra đất giẫy đành đạch, chết tươi. Từ đó, Chí Phèo lại bơ vơ…
Năm hai mươi tuổi, Chí Phèo làm canh điền cho cụ Bá Kiến. Cụ Bá có 3 bà vợ, 2 bà kia thì mãn kinh rồi, không nói đến, chỉ có bà 3 là còn trẻ, suốt ngày mặc áo hai dây, má đỏ hây hây, nhìn lúc nào cũng phây phây. Trong khi đó, cụ Bá thì dạo này có vẻ cũng yếu, kêu mỏi lưng sưng đầu gối suốt. Bà 3 thấy thế buồn ra mặt, cứ thở dài thườn thượt.
Một hôm, Phèo đang lúi húi tuốt lươn dưới bếp để nấu cháo cho bà cả bị ốm thì bất ngờ ai đó nhéo một cái vào mông hắn. Quay lại thì thấy bà 3. Hôm nay bà mặc cái váy ngủ trong suốt nhìn thấy được tuốt mấy thứ trắng muốt bên trong. Chí Phèo chưa hiểu điều gì xảy ra thì bà 3 đã vuốt má Phèo rất tình tứ:
- Lươn to phết nhỉ!
- Dạ… Đây chưa phải là to nhất đâu bà, còn có thể to hơn nữa cơ ạ. Bẩm, bà có việc gì sai con phải không?
- Cụ Bá đi họp rồi, lát lên bóp chân cho bà nhé? Lên là lên là lên luôn đấy, bà đợi.
Có gì đó không ổn! Chí Phèo thấy thế. Nhưng thôi, phận làm tôi mọi, làm người hầu kẻ hạ, chủ bảo thì phải dạ. Vội vàng bỏ dở việc tuốt lươn, còn chưa kịp rửa tay, Chí Phèo rón rén lẻn vào buồng bà 3. Vào thì đã thấy bà nằm tênh hênh ở đó, hai chân hơi dạng ra hững hờ với vẻ đợi chờ:
- Chốt cửa trong lại đi con. Để cửa thế gió lùa vào, dễ bị Thượng mã phong lắm.
Phèo không dám nhìn thẳng vào mặt bà, hắn run run quỳ xuống bên giường, chầm chậm đưa tay bóp nhè nhẹ hai bắp chân của bà 3. Hắn cứ bóp vậy một lúc lâu khiến bà phải nhắc nhở:
- Bóp lên nữa đi con, sao cứ quanh quẩn ở dưới đó mãi thế?
Chí Phèo ngoan ngoãn nghe theo như một con meo. Hắn đưa tay dần dần lên cao, nhưng cũng không dám vượt quá đùi. Thấy vậy, bà 3 sốt ruột:
- Lên nữa đi con…
- Nhưng bà chỉ bảo con vào bóp chân thôi mà, lên nữa là thuộc bộ phận khác rồi, không phải là chân nữa đâu ạ.
- Thì cứ coi như con làm thêm đi, bà sẽ tăng lương cho. Lương của con giờ là bao nhiêu nhỉ?
- Dạ 5 đồng ạ.
- Ừ, vậy bóp lên nữa đi, tháng tới bà sẽ tăng thành 10 đồng.
Tự nhiên được tăng lương gấp đôi, Phèo thấy hứng khởi hơn hẳn. Hắn trèo luôn lên giường, ngồi hẳn lên người bà ba rồi bóp tất cả các chỗ bà 3 yêu cầu. Được một lát, bà 3 ghì luôn đầu nó xuống…
- Đúng rồi, Phèo ơi… Con làm tốt lắm, giờ thì con muốn tăng lương bao nhiêu bà cũng chiều, ối giồi ôi Phèo ôi…
Bóp chân cho bà 3 xong mà Chí Phèo thấy mỏi nhừ cả người, toàn thân ê ẩm. Hắn nằm nghỉ một tí cho lại sức rồi xin phép bà 3 xuống bếp kẻo cụ Bá về bất ngờ thì toi. Chưa kịp bước ra tới cửa thì ba 3 đã gọi giật lại:
- Hình như tối mai cụ Bá lại đi họp đấy…
- Dạ. Con hiểu rồi ạ. Nhưng bà nhớ là từ tháng tới, lương của con là 200 đồng đấy nhé.
Vậy là từ ngày đó, cứ mỗi khi cụ Bá đi họp trên xã hay trên huyện thì Chí Phèo và bà 3 cũng lôi nhau vào họp ở trong buồng. Tiếc rằng những tháng ngày làm việc tào lao mà hưởng lương cao của Chí Phèo không kéo dài được lâu. Các cụ nói “Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”, huống hồ đây không phải là cái kim mà lại là cái chym, nó to hơn đương nhiên phải lòi ra nhanh hơn. Sự việc đã đến tai cụ Bá và cụ rắp tâm cho Chí Phèo đi tù.
Một buổi sớm, khi Chí Phèo vẫn đang mải mê lấy giấy ăn lau chùi quả dưa leo để lát nữa cho bà 3 ăn sáng thì thấy rầm rập rầm rập mấy người chạy vào. Hai thằng lao tới ghì chặt hai tay Chí Phèo, thằng còn lại lục soát khắp người tìm thấy một miếng vàng 9 số 4 giấu dưới đáy quần sịp của Chí Phèo. Lúc này, cụ Bá mới xuất hiện:
- Thằng khốn nạn. Tao thấy mày hiền lành nên thuê mày về hầu hạ, ai ngờ mày đổ đốn ra, lại đi ăn cắp à?
Chí Phèo chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cái thằng vừa lục soát hắn đã lên tiếng:
- Thưa cụ Bá, theo kiểm tra sơ bộ thì miếng vàng này có số series trùng với số vàng mà Lê Văn Luyện đã cướp được ở Bắc Giang mấy năm trước. Chúng tôi sẽ giải hắn lên huyện để điều tra thêm.
- Điều tra CLG nữa. Cho nó đi tù luôn và ngay.
Và thế là Chí Phèo vào tù, kể từ đó, không còn ai nhớ rằng Chí Phèo đã từng tồn tại trên đời này…
…Cho đến một ngày hắn ra tù. Phèo đã trở lại và đồi bại hơn xưa, sau bảy hay tám năm gì đó, hắn đã trở thành một con người khác. Cái đầu cạo trọc lốc, nhuộm light, đeo khuyên tai, gãy hai cái răng cửa, hai cái răng bên cạnh mỗi cái còn một nửa, nhìn mặt hắn là chỉ muốn nôn mửa. Lưng hắn xăm hình Long Nhật đang cầm thanh gươm sáng loáng, vai và bắp tay loằng ngoằng rồng phượng nhìn rất hoành tráng, trước ngực là hình thánh nữ Ozawa đang chổng mông, dạng háng để tạo dáng.
Hắn về hôm trước hôm sau đã thấy ngồi ở chợ uống rượu với thịt chó suốt từ trưa cho đến xế chiều. Rồi khật khưỡng xách chai Neptune đến nhà Bá Kiến. Suốt 8 năm qua, hắn chưa bao giờ nguôi mối thù này, và hôm nay, là ngày mà hắn đã đợi từ rất lâu, ngày hắn thanh toán sòng phẳng món nợ với kẻ đã đẩy hắn vào tù…
Vừa đến cổng nhà cụ Bá, Chí Phèo đã lớn tiếng chửi bới:
- ĐKM thằng Bá Kiến đâu, ra đây, ra đây bố mày thông phát nát ass luôn.
Vừa chửi, Phèo vừa đạp phành phành vào cổng nhưng vẫn không có ai ra mở, chỉ có con chó từ trong sân sủa vọng ra nhăn nhở. Bà con ở mấy nhà quanh đó thấy ồn ào cũng kéo nhau ra hóng mỗi lúc một đông. Chí Phèo thấy nhiều người đến cổ vũ thì càng hưng phấn, hắn càng đạp cổng mạnh hơn, chửi to hơn:
- Thằng Bá Kiến, mày có ra đây không? Không ra nhanh là ông về bây giờ đấy…
Đúng lúc Chí Phèo đang say sưa chửi thì “Hự”, hắn lãnh trọn một cú vô-lê từ phía sau lưng. Cú ra chân khá quyết đoán và bất ngờ khiến Chí Phèo lảo đảo rồi đổ sụp vào cổng nghe cái “uỳnh” một phát, chai Neptune rơi ra, bung nắp chảy tung tóe. Thì ra là Bá Đạo, con trai của Bá Kiến, vừa đi đá bóng về. Thấy có thằng đến quậy phá và chửi bới nhà mình, vốn tính trẻ trâu lại vừa thi lên được đai tím của môn Pen-cặc-si-lặc nên hắn lập tức ra đòn luôn. Sau khi dính đòn bất ngờ, Chí Phèo có vẻ bị choáng, hắn lồm cồm chống tay gượng bò dậy. Bá Đạo thì vẫn đang thủ thế và có vẻ rất cảnh giác bởi vừa rồi hắn thấy Chí Phèo rất hung hăng, với cả thấy mấy hình xăm trên người Chí Phèo nhìn quá hổ báo, hẳn phải là một tên lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, mình dù võ nghệ cao siêu nhưng tuổi thì lại chẳng được bao nhiêu, cẩn thận không bao giờ thừa.
Chí Phèo loẹo ngoẹo đứng dậy, mắt hắn đỏ ngầu, vì rượu, và có lẽ cả vì tức giận. Bá Đạo đang sẵn sàng nghênh chiến, chờ đợi một cú song phi uy dũng hay một pha xoay người phản đòn chớp nhoáng của Chí Phèo. Nhưng không, Chí Phèo nhanh như cắt tụt quần xuống đến đầu gối rồi nằm lăn ra đất, gào thét như một con lợn đang bị chọc tiết:
- Ôi làng nước ôi! Cứu tôi với ... Ôi làng nước ôi! Bố con thằng Kiến nó thông đít tôi! Thằng Bá Đạo nó phá trinh tôi rồi, làng nước ôi!...
Chí Phèo lăn lộn dưới đất, mồm hắn kêu gào, tay hắn cầm chai Neptune đổ choe choét lên đít rồi vớ lấy một mảnh sành ở gần đó cào liên tiếp lên mông, máu chảy ra loe loét. Trông cảnh này thì ai cũng phải tin rằng Chí Phèo vừa bị Bá Đạo cướp mất cái ngàn vàng!
Pha ăn vạ này được Chí Phèo thực hiện rất nhanh, thuần thục và chuyên nghiệp khiến Bá Đạo rất bối rối. Đậu má, nhìn xăm phượng xăm rồng tưởng là anh hùng hóa ra lại là thằng khùng. Lúc này, người ta đã tuôn đến xem rất đông. Mấy cái ngõ tối chung quanh đùn ra biết bao nhiêu là người, ồn ào như chợ. Bỗng, một giọng quát sang sảng vang lên:
- Giải tán hết, chúng bay tụ tập ở đây làm CLGT? Lượn hết.
Đó chính là cụ Bá. Thấy cụ Bá về thì tất cả đều lặng lẽ tản đi, còn trơ lại Chí Phèo và cha con Bá Kiến. Bây giờ cụ Bá mới lại gần hắn, khẽ xoa xoa vào mông Chí Phèo vỗ về:
- Anh Chí ơi! Sao anh lại làm ra thế? Sao mà máu lại chảy lênh láng cả xuống háng thế này?
Chí Phèo lim dim mắt, rên lên:
- Ôi, tôi rát quá, nó thông nát ass tôi rồi…
Cụ bá cười nhạt, nhưng tiếng cười giòn giã lắm:
- Nát đâu mà nát, vẫn còn khít lắm, mà sao mông đang ngon lành lại đi lấy mảnh sành rạch lanh tanh bành thế này? Phí quá, phí quá…
Bá Kiến là một con cáo già, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, giữa nắm lòng người, hắn thuộc lòng cái câu các dụ vẫn dạy đó là “mềm nắn rắn buông”. Tức là cái gì mềm, chưa dùng được thì mình phải nắn bóp cho nó rắn lên, lúc nó đã rắn đến cực đại rồi thì phải buông ra chứ nếu cứ cố tình nắn tiếp thì nó có thể sẽ bất thình lình mềm ngay trở lại và sẽ không dùng được nữa. Với Chí Phèo cũng thế, nó giờ có gì đâu mà mất, có gì đâu mà sợ, mình mà dây dưa, làm căng với nó thì người thiệt thòi sẽ là mình, có khi còn mất mạng, “Thứ nhất sợ kẻ anh hùng, thứ nhì sợ kẻ điên khùng dở hơi”.
Nghĩ vậy nên cụ Bá ra sức xuống nước, nịnh nọt mời Chí Phèo vào nhà để làm hòa với hắn. Phèo lúc này cũng nhạt rượu rồi, không còn hăng máu như lúc trước nữa, với lại, vừa rồi lỡ tay rạch mông hơi mạnh và hơi sâu nên bị mất nhiều máu, thấy cũng hơi choáng, biết là làm căng cũng không xong nên hắn ngoan ngoãn nghe lời cụ Bá.
- Anh Chí ngồi xuống đây, anh Chí uống gì nào? – Cụ Bá dìu Chí Phèo vào nhà và hỏi với giọng rất tình cảm.
- Cho chai Ken lạnh đi, vừa nãy gào thét nhiều khô cổ quá.
- Trời đất, người Phèo vẫn nồng nặc mùi rượu mà còn đòi uống thêm Ken nữa à? Thôi, để Kiến pha cho Phèo ly chanh muối uống giải rượu nhé!
Chí Phèo đón ly nước từ tay Bá Kiến rồi tu một hồi ừng ực. Trong lúc đó Bá Kiến vẫn tiếp tục ra lời hòa hảo:
- Anh Chí ạ, chuyện của 8 năm trước, chỉ là hiểu lầm thôi. Chúng mình bỏ qua cho nhau và làm lại từ đầu Chí nhé. Thực ra, chuyện anh xơi vợ tôi và cắm sừng tôi, tôi đội ơn anh nhiều lắm. Bởi vì sao thì chắc anh Chí cũng quá biết rồi, con mụ 3 đó nó dâm và khỏe vô cùng, sức tôi thì cũng xuống nhiều rồi, nếu hồi đó không có anh Chí tích cực đỡ đần cho thì nay chắc tôi cũng xanh cỏ rồi, nếu không thì cũng nằm liệt giường. Ơn anh Chí lớn lắm, tôi suốt đời khắc cốt ghi chim.
- Cụ Bá khách sáo quá, cứu một mạng người bằng xây 7 tòa tháp mà, tôi còn muốn cứu được nhiều người hơn nữa ấy chứ.
- Bây giờ thế này nhá. Anh Chí cứ nghỉ ngơi, cơm nước no nê, tắm rửa sạch sẽ rồi đêm nay ở lại đây giao thông với bố con tôi cho vui.
- Thôi, để hôm khác đi, hôm nay vừa rạch hơn chục phát vào đít, vẫn đau lắm.
Thấy Chí Phèo không muốn ở lại, Bá Kiến cũng không cố giữ. Lão đưa cho Chí Phèo 10 đồng bạc để anh uống rượu, và tặng thêm 1 chai Neptune để anh tập cơ tay. Thế rồi Chí Phèo khật khưỡng ra về với bộ mặt hả hê. Không hả hê sao được khi mà ngay cả cụ Bá khét tiếng quyền uy còn phải xuống nước, còn phải nể sợ hắn cơ mà. Bây giờ, mình là người có tiền, phải tiêu đã. Nghĩ vậy nên hắn ghé vào một quán nhỏ ven đường:
- Cho hai điểm lô con 69, lộn lại 96 hai điểm nữa, thêm 1 đồng đề con 66 luôn.
Ghi xong lô, hắn lại chui vào quán thịt chó đốt hết số tiền còn lại. Lúc hắn chui ra khỏi quán cũng là lúc nửa đêm, người say mềm, và lại oặt ẹo trở về cái lều rách bên sông, tất nhiên là vẫn vừa đi vừa đái bậy. Trăng đêm nay sáng quá, về khuya lại càng sáng, trăng làm cho con đường vốn đã vắng vẻ lại càng trở nên thênh thang, chỉ có Chí Phèo khật khưỡng cùng cái bóng của hắn nghiêng ngả trên con đường mòn dẫn về túp lều ven sông.
Bao quanh cái lều của hắn trồng toàn là chuối, những đêm trăng như đêm nay, cái vườn phẳng ngổn ngang những bóng chuối đen đen như những em cave núp bên đường rập rình đón khách. Và những tàu chuối nằm ngửa, ưỡn cong cong lên hứng lấy trăng xanh rời rợi nhìn chẳng khác gì thánh nữ Maria Ozawa đang trần như nhộng, ưỡn ẹo, quằn quại tự sướng trên giường, thỉnh thoảng bị gió lay, mấy cái tàu chuối lại giẫy lên đành đạch giống hệt lúc thánh nữ đạt cực khoái.
Chí Phèo vừa tò mò nhìn những tàu chuối vừa đi xuống vườn. Nhưng hắn không vào cái túp lều úp xúp mà ra thẳng bờ sông. Hắn định sẽ nhảy xuống tắm, rửa lại mấy vết thương ở mông cho khỏi ngứa rồi lăn ngay ra vườn mà ngủ . Tội gì chui vào lều nóng bức vãi lều. Nhưng đến bờ sông hắn dừng lại, có gì đó không ổn, hình như có người. Có người thật, và hắn ngây ra nhìn.
Giữa hai thùng nước và tựa lưng vào gốc chuối, một người đàn bà ngồi tênh hênh trong tư thế rất chênh vênh. Cái yếm đã tuột cả hai dây trễ xuống gần rốn, phơi ra cặp ngực to như hai quả dừa đực. Cái váy thì không biết do nóng quá mà người đàn bà này cố tình vén lên hay là do gió tốc mà đã bị lật ngược lên đến gần bụng. Tóm lại là cái áo và cái váy đã không hoàn thành nhiệm vụ che chắn những chỗ trọng điểm cho thân chủ nó, ngược lại, nó còn vô tình khiến cho người đàn bà này trở nên gợi cảm và khiêu khích hơn.
Không chỉ có thế, hai chân mụ lại đang ở tư thế hình chữ V, co lên và dạng ra, đây chính là tư thế mà giới chuyên môn hay gọi là “mời anh xơi”. Thêm nữa, ánh trăng vàng sóng sánh còn khiến cho hình ảnh người phụ nữ hớ hênh này như đã được chỉnh sửa bởi một cao thủ Photoshop chuyên nghiệp, khiến nó trở nên hoàn hảo, mịn màng không chút tì vết. Ôi, hình ấy mới đẹp làm sao, có lẽ là một trong những hình ảnh đẹp nhất trong nền văn học dâm gian của Việt Nam.
Chí Phèo thấy nóng ran người, nhưng hắn lại không muốn tắm, thấy khát khô họng nhưng không thèm uống nước, tất cả những gì hắn muốn lúc này là được
Đến trang: