Chương 1: Chương 1
Ads Công viên SnowWhite một buổi sáng mùa đông trắng lấp lánh. Trời nhiều mây nhưng tuyết đã ngừng rơi. Khắp nơi tràn ngập màu trắng của tuyết chưa tan vẫn phủ đầy, tiếng hò hét náo nhiệt của bọn trẻ đang chơi đùa thỏa thích sau mấy ngày tuyết lớn bị chồn chân ở nhà gợi lên cảm giác thật vui vẻ và yên bình. Phía bắc công viên, dưới gốc cây thông già trên cành lá vẫn còn lóng lánh những giọt tuyết đã hóa băng, một vòng tròn người vây quanh một cô gái ôm đàn ghita, ngẩn người lặng thinh như chỉ sợ lỡ mất một âm thanh tuyệt đẹp.
Cô gái ấy ngồi dưới gốc thông mặc một bộ đồ jean giản dị, mái tóc dài óng mượt màu hạt dẻ kết lại gọn gàng tạo nên một cảm giác thân thiện khiến người ta khó cưỡng mà muốn tiến lại gần. Trên làn da trắng muốt không tì vết, cặp kính gọng dày màu đen che đi hầu hết vẻ quyến rũ đằng sau nó, một đôi mắt màu ngọc bích sâu thăm thẳm. Những ngón tay linh hoạt nhẹ lướt trên dây đàn, cùng với đôi môi căng đỏ mọng đang ngân nga, từng âm từng âm long lanh hòa quyện lấy nhau, quyến luyến phảng phất trong không gian cuốn theo bấy nhiêu linh hồn đang say sưa thưởng thức.
Bài hát cuối cùng cũng kết thúc. Giọng hát du dương ngừng lại một lúc lâu, những ánh mắt mới từ từ hồi lại, không ai bảo ai, tất cả đều thở hổn hển phấn khích vỗ tay thật lực. Giọng ca này quả thực đệ nhất vô nhị, khó ai có thể có được một giọng hát tuyệt vời như vậy, thanh âm trong trẻo dịu dàng nhưng lại có một sức hút kỳ lạ khó cưỡng, kết hợp thêm với phong thái tự nhiên và khuôn mặt dù có đeo thêm cặp kính nhưng cũng không giấu nổi vẻ xinh đẹp thế kia, khiến mọi người tán thưởng không thôi. Ai cũng thầm thắc mắc không hiểu vì sao mà người như vậy lại không phải là một ca sĩ nổi tiếng biểu diễn chuyên nghiệp.
Cô gái nghe những tràng pháo tay rộ lên, mỉm cười, đứng lên cúi đầu đáp lễ, cất đàn lại rồi cầm lấy chiếc mũ nồi đen đựng những đồng xu tiền thưởng mọi người vừa bỏ vào, chậm rãi tách ra khỏi đám đông cùng cô bạn gái sánh bước rời khỏi công viên.
-Thật tuyệt vời, – Thùy Chi xuýt xoa, đôi mắt nhìn cô bạn ánh lên vẻ ngưỡng mộ sâu sắc. – Thực sự nghe bao nhiêu lần cũng không thấy chán. Tại sao tài năng như thế mà cậu không tham gia một cuộc thi âm nhạc nào vậy? Thật đáng tiếc..
Hướng Dương mỉm cười liếc nhìn cô bạn:
-Tớ là người không tham danh vọng mà!
Thùy Chi đập đập vai bạn:
-Tự kỉ vừa thôi, tớ nói thật đấy. Với sắc đẹp cùng với tài năng của cậu nơi nào mà lại không nổi bật được cơ chứ? Những cuộc thi trên truyền hình tớ tin là cậu thừa sức chiến thắng tất cả, nhưng sao cậu lại không bao giờ quan tâm thế? Cứ cho là cậu không dám, nhưng ở trường cũng chẳng bao giờ thấy cậu tham gia vào hoạt động âm nhạc gì vậy? Mấy con bé hotgirl suốt ngày uốn éo nhảy nhót khoe hàng với bọn con trai chẳng được một phần của cậu..
-Thôi thôi,- Hướng Dương ngắt lời, khóe miệng không nhịn được nhếch lên – Cậu đang tự kỉ thay tớ đó à?
-Tớ nói thật đấy! – Thùy Chi trợn mắt.
-Không phải không thể, cũng không phải không dám tham gia, mà đối với những việc như vậy tớ không có hứng thú. Đi thi mà được thì cũng để làm gì chứ?
-Được nhiều thứ lắm mà. – Thùy Chi giơ ngón tay đếm – Có nhiều tiền này, được nổi tiếng này, được nhiều người hâm mộ này..
Hướng Dương dí ngón tay vào trán cô bạn:
-Cậu đúng là một kẻ thích hư danh. Những thứ ấy tớ chẳng cần, lại còn phiền nhiễu nữa, cậu tưởng làm người nổi tiếng dễ dàng vậy sao? Nhìn cuộc sống của họ thì biết, ngày ngày bị rình rập đưa tin thì có gì sung sướng chứ. Huống chi để leo lên được sự nổi tiếng như vậy phải tốn bao nhiêu tâm sức, có phải muốn là leo lên được ngay đâu, mệt lắm tớ chẳng ham. Tớ yêu thích âm nhạc nhưng không muốn dùng nó mua phiền phức vào người đâu.
Hết lời để nói, Thùy Chi đành chịu thua, nhưng vẫn không chịu cam lòng, lẩm bẩm:
-Thật là, điều bao nhiêu người mơ ước sao cậu lại không thích chứ, con người kì lạ!
Hướng Dương đi bên cạnh, dĩ nhiên nghe thấy hết, chỉ còn nước mỉm cười yên lặng không nói gì nữa. Hai người là đôi bạn đã ở chung suốt một năm trong cùng một ngôi nhà có khá nhiều sinh viên Việt Nam trọ, học cũng cùng một trường, chỉ khác là Thùy Chi từ Việt Nam sang du học, còn Hướng Dương là con lai, chỉ có mẹ người Việt còn bố cô người Canada. Ngoài tên gọi thân mật là Hướng Dương do mẹ cô đặt thì tên thật của cô là Sonia Macelia VadeLend, mang họ của bố. Cô có mái tóc nâu màu hạt dẻ của mẹ, có đôi mắt màu ngọc bích dịu dàng của bố, ngoại hình và các đường nét trên khuôn mặt cũng vậy, dung hợp được cả vẻ Đông lẫn Tây, một vẻ đẹp hài hòa tuyệt sắc. Chiếc mũi cao vừa phải thon thả và tinh tế, làn da trắng mịn cùng đôi má ửng hồng tự nhiên, thân hình cân đối hoàn hảo vừa đúng mét bảy cùng những cử chỉ tự nhiên duyên dáng đến mê người. Nhiều lúc Thùy Chi ngắm bạn, tự hỏi tại sao Thượng Đế lại để cho Hướng Dương sinh ra là một người xuất sắc như vậy, thập toàn thập mĩ cả về ngoại hình, tính cách lẫn khả năng học tập. Những bài tập được giao, từ bài luận nho nhỏ cho đến kì thực tập khó khăn, tất cả đều được cô bạn dễ dàng giải quyết. Gia đình lại giàu có, nếu như một ngày cô thấy Hướng Dương đứng ở vị trí quan trọng trong một tập đoàn nào đó thì cũng không phải điều gì đáng bất ngờ. Thùy Chi thở dài, tại sao trên đời lại nhiều bất công như thế, giá như cô có được một phần như của bạn thì tốt rồi.
Hướng Dương nhìn sang cô bạn, thấy vẻ mặt ấy cùng tiếng thở dài liền biết ngay cô bạn lại đang “tự kỉ”. Cô vỗ vai bạn:
-Đừng phiền não thế chứ, trên đời chẳng có ai thập toàn thập mĩ cả.
-Có cậu đấy. – Thùy Chi uể oải.
-Tại cậu chưa biết hết về tớ nên mới ngộ nhận thế thôi. Còn bây giờ, nhìn kìa, có một điều bất ngờ phía trước dành cho chúng ta.
Thùy Chi ngước mắt nhìn theo hướng Dương chỉ. Hai người đang đi trên vỉa hè bên ngoài khuôn viên trường Đại học, từ xa dần hiện rõ hai thân ảnh một nam một nữ dính sát vào nhau làm trò hôn hít thân mật không kiêng kị dù cho bản thân đang đứng nơi công cộng, bên cạnh họ là chiếc Ferrari thể thao màu đỏ chói.
-Kinh quá! – Chi nhăn mặt – Thật sự dù đã sang đây được hai năm nhưng tớ vẫn không thể nào chấp nhận được. Có làm trò gì thì cũng mang về nhà chứ, nhất là cô nàng kia, suốt ngày yêu đương không hiểu trước đây làm thế nào mà vào đại học được. Đúng là vô sỉ.
-Kệ họ đi. – Dương đáp.
Khi hai người bước gần đến, định lướt qua thì bỗng nhiên cặp đôi kia tách rời nhau ra. Cô nàng Alicia thân hình bốc lửa dựa sát thân hình vào anh chàng kia, giương mắt nhìn Hướng Dương, đôi môi đỏ bóng nhoáng vì lớp son dày cong lên khiêu khích:
-Ồ, thì ra là mấy con mọt sách. Anh biết không, cô nàng Sonia này học giỏi nhất lớp em nhưng chẳng có lấy một mống bạn trai, thật thất bại.
Nhìn Alicia cong cớn khiêu khích trắng trợn, Hướng Dương không biểu hiện gì, chỉ khẽ cười khẩy. Alicia ghét cô từ hai tháng trước, khi cô ta được phân vào nhóm của cô để thực hiện một bài tập nhóm được giao. Vốn hai người chẳng có gì liên hệ hay xung đột, nhưng đã vào nhóm của Dương thì phải làm việc nghiêm túc, cô không cho phép sự bê trễ cẩu thả của bất cứ thành viên nào. Alicia nhiều khi mải mê với các buổi tiệc tùng chơi bời mua sắm nên không đáp ứng được với yêu cầu nghiêm khắc của cô, qua vài lần liền bị loại ra khỏi nhóm. Đến lúc này mọi nhóm khác đã hoàn chỉnh, không tiếp nhận thêm ai nữa, thế là Alicia bị trượt. Từ đó cô ta ghét cay ghét đắng Dương, không bỏ qua cơ hội nào để khiêu khích bôi nhọ cô. Vốn cô không để ý đến những lời nói xấu sau lưng, nhưng hôm nay thì thẳng mặt rồi. Đã vậy thì Dương cũng không cần nhịn.
-Anh biết không? – Alicia lại cợt nhả – Sonia thường được giáo sư đánh giá rất cao. Anh đừng tưởng cô ta chăm chỉ mà không biết gì nhé, nghe nói bỏ giáo sư Alex rất mê cô ta lúc bỏ cặp kính kia ra đấy.
Dương nhìn anh chàng đứng bên cạnh Alicia, cô cũng biết anh ta, chính là Ned, giám đốc chi nhánh nơi nhóm cô thực tập mấy tháng trước, thì ra cô nàng này câu được anh ta khi ấy, cũng là một anh chàng cao to khá điển trai.
-Alicia, cô đi với anh ta hằng đêm được boa bao nhiêu tiền? – Chi châm chọc thẳng thừng, ai bảo trong lớp cô ta luôn đối địch với bạn thân của cô. – Tại sao vẫn đi học vậy? Có phải định bây giờ theo các anh chàng kiếm tiền, sau này khỏi cần đi làm nữa.
Alicia trợn mắt tức tối nhìn hai người, đáp trả:
-Dù sao cũng hơn bọn châu Á kiết xác các người. Học giỏi gì chứ? Không phải đều ăn bám chúng tôi sao?
Ý cô ta chỉ bọn họ dù học giỏi được học bổng nhưng số tiền ấy là của nước họ bố thí cho, rốt cuộc vẫn là kẻ ăn xin.
-Cô nói cái gì? – Chi điên tiết định xông lên, nhưng Dương đã kéo tay cô lại. Dương nhẹ nhàng nói:
-Cô ta không xứng đáng, cậu đánh sẽ làm bẩn tay mình đấy.
Rồi cô nhìn Alicia, khẽ cười, nói:
-Cô có muốn biết khi bỏ kính ra tôi như thế nào không?
Dương gỡ cặp mắt kính ra, tiến đến trước anh chàng kia, rất dịu dàng một ngón tay khẽ miết nhẹ cằm anh ta, đôi mắt ngọc bích tỏa ánh sáng mê hồn nhìn thẳng vào mắt người đối diện, đôi môi mọng đỏ khẽ nhếch, cất ra âm thanh mềm mại mê người:
-Xem ra anh cũng khá đẹp trai, thật tiếc là mắt nhìn người quá kém, anh xem, bạn gái anh tại sao lại xấu xí đến vậy?
-Shit! Cô nói gì? – Alicia rít lên, định xông lên dạy dỗ con bé kiêu ngạo, nhưng thân hình sững ra khi nghe giọng nói mê muội cất lên của anh chàng vừa mới ôm ấp cô ả ban nãy:
-Nói vậy..nếu.. anh bỏ cô ta, em..em sẽ làm..bạn gái anh chứ?
-Anh nói cái gì? – Giọng Alicia chuyển sang tông cao the thé khi nghe bạn trai thay lòng đổi dạ quá dễ dàng.
Dương liếc mắt nhìn Alicia, khóe miệng vẫn nhếch tỏ rõ sự khinh thường tột độ, rồi lại hướng ánh nhìn thôi miên vào anh chàng kia, buông lời:
-Ồ, để xem…
Nói rồi cô kéo tay Chi bước đi, bỏ mặc hai kẻ trước đó còn là đôi tình nhân đứng ngây ngốc. Trước khi bỏ đi quá xa, Chi còn ngoái lại, thấy rõ hai người đang giằng co, anh chàng kia như muốn đuổi theo hướng bọn họ bỏ đi còn Alicia thì kéo tay anh ta lại, điên cuồng khóc lóc trách kẻ bạc tình. Cô quay lại, nhìn Dương vẻ sùng bái:
-Cậu thật là lợi hại! Khiến hắn ta điên đảo chỉ bằng một cái nhìn, cậu làm thế nào vậy?
-Dĩ nhiên là có bí quyết rồi. – Dương mỉm cười ngọt ngào nhìn thẳng vào mắt cô bạn khiến Chi dù là con gái nhưng cũng cảm thấy hồn mình như sắp bị rút mất. Trong lòng nghĩ nếu mình là con trai thì hẳn đã điên cuồng theo đuổi cô gái này rồi. Cô lắc lắc đầu:
-Alicia thật dại dột khi nói xấu cậu như vậy, cái giá phải trả quá đắt, mất luôn người yêu. Ai, cô ta tưởng cậu chỉ là mọt sách chẳng biết gì, ha ha.. Nhưng mà tại sao cậu chưa kiếm lấy một anh chàng vậy, với sức quyến rũ thế này thì quá dễ để cưa đổ lũ con trai…
“Lại bắt đầu”, đã thuộc lòng tính “gà mẹ” của cô bạn, Dương chỉ còn nước lắc đầu.
Hai người về đến nhà. Vừa mở cửa đã thấy Ngọc Anh ngồi trước máy tính, cô bạn này mỗi khi được nghỉ ở nhà thì đều ngồi ở vị trí đó, chính xác là mắc bệnh nghiện máy tính, trừ những lúc ăn ngủ và vệ sinh cá nhân thì đều ôm máy tính không rời, quả nhiên là người học chuyên ngành tin học. Nghe tiếng mở cửa, Ngọc Anh ngước cặp mắt kính dày cộp lên:
-Hello mọi người.
-Chào cậu. – Hai người đáp lại.
Buổi tối ăn xong Dương nhận một cuộc điện thoại. Nghe xong, Dương bước ra phòng khách, ngồi trên ghế sô pha, tay rút một đóa hướng dương nhỏ từ lọ hoa trên bàn xoay xoay trên tay:
-Hai người đã có kế hoạch nghỉ đông thế nào chưa?
-Chúng tớ sẽ ở lại đây. – Hai cô bạn gần như đồng thanh nói.
-Xem có nơi nào đẹp đẹp thì sẽ đi chơi. – Thùy Chi bổ sung. – Thế còn cậu?
Dương nheo nheo mắt, vẻ tươi cười hiện lên trên mặt:
-Mẹ tớ vừa gọi điện thông báo, kì nghỉ này gia đình tớ sẽ về Việt Nam.
Chương 2: Chap 2
Ads Màn đêm đã buông xuống nhưng thành phố vẫn không chịu ngơi nghỉ, ánh đèn rực rỡ đủ màu sắc lấp lánh như sao sa. Trên các ngả đường, tiếng xe cộ gào rú đinh tai nhức óc, những ánh đèn loáng loáng di chuyển phân thành hai luồng màu sắc. Màu trắng của đèn pha đi bên trái, màu vàng và đỏ của đèn hậu bên phải, cứ loang loáng lướt qua như một con sông không ngừng chảy.
Hướng Dương đứng trên cầu vượt sang đường cạnh Trung tâm chiếu phim quốc gia, cằm tì vào đôi tay đặt trên thành cầu, lặng lẽ ngắm nhìn dòng xe cuồn cuộn bên dưới như đang suy tư điều gì. Cách cô một quãng không xa lắm là một cặp đôi đang yêu nhau, cơn gió lạnh lẽo mùa đông khiến cô gái xuýt xoa dù trên người đã khoác mấy tầng áo ấm, cơ thể dựa sâu hơn vào lòng người yêu. Chàng trai ôm chặt cô bạn gái, hai bàn tay mang găng dày áp lấy đôi tay nhỏ bé của cô, thủ thỉ những lời yêu thương ngọt ngào ấm áp. Cô bạn gái khe khe đáp lại, trong đêm tối vẫn lộ ra khuôn mặt ửng đỏ, vì lạnh hay vì hạnh phúc ấm áp?
Dương nghe rõ từng lời của cặp tình nhân ấy, dù họ đã nói rất khẽ, có lẽ người thường sẽ chẳng thể nào nghe thấy được, không khỏi có cảm giác chạnh lòng. Cô lẳng lặng bỏ xuống, hai cánh tay tự ôm lấy mình dù cơ thể cô không thể bị gió lạnh ảnh hưởng.
Rồi Dương bật cười, cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa. sao tự dưng ban nãy lại thấy trong lòng nhói lên một điều gì đó mà bản thân cũng không lí giải nổi. Xưa nay dù lang thang du lịch ở khắp nơi, trong hoàn cảnh bế tắc nhất cũng chưa bao giờ xuất hiện cảm giác này.
Dương nghĩ mãi không ra, đành lắc lắc đầu, quyết định trở về nhà ông bà ngoại, trong đêm tối không ai nhìn thấy một thân ảnh khẽ nhoáng lên rồi biến mất như hòa tan vào bóng đêm ồn ào nơi phố thị.
* *
Trong ngõ nhỏ tối om, một cô bé nhỏ chừng mười bốn mười lăm tuổi run rẩy, khẽ nép vào người cậu bạn trai cũng đang sợ hãi lùi lại từng bước sát vào bức tường phía sau. Chặn trước mặt hai người là hai tên lưu manh cười nhe nhởn, lộ ra hàm răng vàng khè của kẻ nghiện ngập, khuôn mặt nhăn nhúm nếp nhăn càng thêm dọa người, trên tay chúng là hai con dao sắc nhọn sáng loáng:
-He he, hai cưng muốn sống thì có cái gì lột sạch ra cho bọn anh nào.
-Chúng tôi..không có tiền đâu, các người trấn lột nhầm rồi..
-Láo nào! – Một tên quát lên làm cả hai giật bắn người, càng thêm hãi hùng run rẩy. Tên cướp hướng cậu bé nói:
-Cưng muốn làm người hùng trước mặt bọn anh à? Không có cửa đâu nhe. Có gì bỏ ra mau, dao này không có mắt đâu.
Đáng tiếc cho cậu bé, vốn định sau buổi đi chơi dẫn bạn gái về tận nhà nếu không thì không yên tâm, ai dè ngay chính mình cũng không thoát khỏi nanh vuốt bọn cướp giật. Làm sao bây giờ, bọn chúng chặn trước mắt không còn đường tẩu thoát, mà ngoan ngoãn cởi ví ra thì mất mặt quá. Đang do dự, cậu chợt ngẩn người vì một giọng nữ thật ngọt ngào và êm ái vang lên ngay gần bọn họ:
-Cậu bé thích làm anh hùng rơm sao? Trước cái chết mà còn do dự đến bản sắc nam nhân..
Cả bốn người đều ngẩn ra. Trong ánh sáng tù