-Cô em đến đúng lúc lắm, lát anh sẽ chơi đùa với em..
-Dám sao?
Âm thanh vừa dứt, cả thân hình mềm mại đã tiến đến trước mặt, trong nháy mắt vang lên hai tiếng “Á”, “ố” đau đớn cùng tiếng kim loại rơi xuống nền đường leng keng. Hai tên cướp gập hẳn người sang một bên, ôm lấy cánh tay đau đớn vừa bị bẻ rồi từ từ đổ xuống trong con mắt kinh ngạc của hai đứa trẻ.
Hướng Dương vuỗi vuỗi hai bàn tay như phủi đi bụi bẩn, liếc mắt nhìn hai cô cậu còn đang sửng sốt, nhắc:
-Có em nào có số cảnh sát không? Mau gọi đi.
-Vâng, vâng.- Cậu bé đáp, vội vàng lấy điện thoại ra, đôi mắt như ngây rời khỏi khuôn mặt Dương, cúi xuống bấm số 113. Nhưng vừa ngẩng lên, cậu ngỡ ngàng, quay sang hỏi cô bạn gái bên cạnh còn đang ngơ ngẩn nhìn hai tên cướp nằm quằn quại trên mặt đất:
-Chị ấy đâu rồi nhỉ?
-Tớ cũng không biết. – Cô bạn lắc đầu.
Cậu cứ giữ vẻ mặt ngơ ngác như vậy cho đến khi các chú cảnh sát đến đưa hai tên cướp đi. Trong bản lời khai của nhân chứng và thủ phạm, cô gái có công hạ hai tên cướp có khuôn mặt cực kì xinh đẹp, dáng người cao khoảng mét bảy, cân đối như người mẫu, da trắng, mái tóc dài quá thắt lưng, dáng đi uyển chuyển, giọng nói vô cùng êm dịu dễ nghe..
Anh công an cuối cùng đã lấy xong khẩu cung, khi đọc lại bản lời khai, nhíu mày hỏi:
-Em có chắc đây là người đã ra tay đánh cướp mà không phải nhân vật tiểu thuyết đấy chứ?
-Em chắc chắn mà. – Cả hai cô cậu gật đầu khẳng định – Khi chúng em nhìn thấy chị ấy đều tưởng rằng chị ấy là vampire.
-Vampire?
-Vâng ạ, chính là ma cà rồng trong tiểu thuyết ấy. Chị ấy đánh hạ bọn cướp nhanh như chớp. Thật lợi hại.
Dương nằm trên ghế sô pha trong phòng khách. Bà đang gật gù giảng cho ông nghe về một số huyệt đạo dưỡng sinh, chẳng biết có tác dụng gì không nhưng hai người rất hứng thú. Dương cầm một tờ báo, một góc bên dưới là chuyên mục vụ án hàng tuần, cô khẽ nhếch mép mỉm cười khi đọc một bài trong đó. Lời phóng viên có vẻ rất hài hước khi trích dẫn nguyên lời nhân chứng suýt trở thành nạn nhân.
Vampire, vampire.. Đúng vậy, một nửa dòng máu trong người cô là vampire.
* *
Ngồi trên con đò dập dềnh theo từng đợt sóng, Dương lặng yên nhìn ngắm con sông Hồng mênh mang phù sa đỏ, sau lưng đeo nguyên cây đàn ghita yêu quý, vật bất ly thân của cô. Dù đã về Việt Nam nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên cô theo ông bà về quê. Ông bà ngoại đang ngồi bên cạnh cô chuyện gẫu với vài người cùng làng tình cờ đi chung trên chuyến đò. Ông bà vốn là dân ngoại tỉnh, cứ mỗi dịp tết là lại về quê mấy ngày, dù sao năm nay cũng là lần đầu tiên cô cháu gái về thăm nên dĩ nhiên phải đưa cô theo cùng. Bố mẹ cô đã rời Việt Nam, chỉ còn Dương quyết định ở lại chơi với ông bà hết mùa đông, dù sao cô cũng yêu quý và trân trọng tình cảm yêu thương mà ông bà dành cho cô cháu gái, tiện thể đi thăm thú các danh lam thắng cảnh mà những lần trước về cô chưa đi thăm được. Nhưng đó là chuyện về sau của dịp tết, giờ đây, cô lắng nghe giọng bà đang trìu mến giới thiệu cô cháu gái:
-Cháu gái tôi đang học đại học bác ạ, vâng, bố cháu là người Ca-na-da nên cháu giống bố, mỗi tội đi bao nhiêu năm giờ mới chịu về thăm ông bà.
-Bà! – Dương ôm cánh tay của bà làm nũng – Cháu không cố ý mà, từ giờ nhất định cháu sẽ thường xuyên về thăm ông bà.
-Nhớ nhé! – Ông nói, vẻ vui sướng hiện ra qua khóe mắt hằn vết chân chim, cười với bà khách – Khổ bà ạ, có mỗi cô cháu gái nên phải chiều nó thôi.
Dương chợt thấy nao lòng, ông bà đã già, có duy nhất mẹ cô là con thì lại đi biền biệt bao nhiêu năm, ngay cả mình bây giờ mới có thể về gặp mặt ông bà được. Những lúc ông bà lật quyển anbum ảnh của cô từ nhỏ đến lớn mà mẹ gửi về, Dương thấy rõ sự trìu mến ánh lên trong ánh mắt già nua của ông bà, nhưng làm thế nào được đây, mỗi năm cô chỉ có thể trở về được một lần, vào mùa đông..
Chợt một tiếng hét thất thanh vang lên:
-Trời ơi con tôi!!!
Mọi người lao nhao đứng dậy hỏi han, mạn thuyền bên trái một bà mẹ trẻ khóc lóc rũ rượi, người ta phải giữ chặt lắm mới ngăn được cô ấy lao xuống sông. Thì ra con trai cô mới năm tuổi vừa ngã khỏi thuyền, lập tức chủ thuyền cho thuyền dừng lại, vài người đàn ông giỏi bơi lội đã lao ngay xuống sông tìm cứu đứa trẻ. Nhưng chưa kịp bơi xa thì trên thuyền đã lại một trận lao nhao nữa. Thật kì diệu, đứa trẻ hiện ra giữa sông, ngay chỗ vừa rơi xuống ban nãy, đỡ phía dưới là một cô gái lưng còn nhấp nhô đeo một túi đàn ghita to và nặng, chứng tỏ cô vội vàng xuống cứu đến nỗi quên cả tháo xuống chiếc đàn đeo trên lưng. Tiếng vỗ tay vang lên khi cô gái tiến lại thuyền, những người vừa nhảy xuống đỡ lấy đứa trẻ cho cô khỏi đuối sức. Bà ngoại gọi:
-Dương, Dương, mau lên đi, cháu xuống từ bao giờ vậy?
Quả đúng như vậy. Từ khi người mẹ kêu cứu cho đến khi Dương đỡ đứa trẻ xuất hiện giữa sông thậm chí còn không đến năm giây, nhanh đến kì lạ, cứ như cô gái đã chờ sẵn để đón lấy đứa trẻ vậy.
Dương trao đứa trẻ cho một người khác, rồi nói:
-Đồ của tôi rơi dưới sông mất rồi, phiền mọi người chờ một lát nhé.
Rồi không kịp để mọi người phản ứng, Dương lại lặn xuống sông, trên lưng vẫn mang theo cây đàn ghita.
Dương làm rơi gì dưới sông mà quan trọng đến vậy?
Đáp án là: không gì cả.
Chỉ là lòng hiếu kì của cô mà thôi.
Khi đưa tay đỡ lấy đứa bé, trong khoảnh khắc các luồng nước mang phù sa đục ngầu cuồn cuộn xoáy quanh hai người, đôi mắt Dương phát hiện thấy một tia sáng lóe lên dưới đáy sông.
Dĩ nhiên thị lực của cô không phải loại thường, cát bụi cùng nước không thể làm tổn hại đến mà thậm chí dưới nước cô cũng có thể thấy rất rõ ràng mọi vật. Cho nên khoảnh khắc nhìn thấy tia sáng ấy, Dương biết chắc mình không phải nhìn nhầm.
Cái gì vậy nhỉ?
Sợ đứa trẻ không ở lâu trong nước được, Dương đưa thằng bé lên rồi quay trở lại ngay. Cô muốn biết nó là gì, sẽ rất nhanh thôi.
Dưới đáy sông đục ngầu, hàng trăm tấn nước cuồn cuộn chảy, xung quanh Dương là những xoáy nước tử thần có thể hút vào và dìm chết bất cứ kẻ nào.
Chỉ trừ Dương ra.
Tất cả những điều đó với cô không là gì cả. Cô có thể ở dưới nước mà vẫn dễ chịu như trên bờ. Nếu muốn, cô có thể khiến cả dòng sông bay hơi ngay lập tức.
Vì cô có thể điều khiển nước.
Dương nhanh chóng tiến lại nơi có vật phát sáng ban nãy. Kia rồi, nằm lẫn giữa lớp cát là một mảnh đá dẹt dẹt hình bán nguyệt sáng lóng lánh. Dương nhặt lên. Nó có hoa văn khá tinh xảo, giống như là ngọc bội trong những bộ phim Trung Quốc mà cô đã xem, một cổ vật chăng? Nhưng tại sao ở dưới đáy sông lại không bị cát chôn vùi? Hay là của ai đó vừa đánh rơi?
Dương vừa định quay trở lại thuyền thì bỗng nhiên vật lạ có phản ứng. Lúc đầu là sáng long lanh nhè nhẹ, rồi cường độ sáng cứ mạnh dần lên, cho đến khi mắt Dương không còn nhìn thấy gì cả, xung quanh cô chỉ còn là một màn sáng trắng. Thật may chỉ một lát rồi ánh sáng yếu dần, vật lạ chỉ còn là một mảnh đá bình thường.
Dương cất mảnh đá vào túi áo rồi nhanh chóng bơi lên, mọi người thấy cô dưới này lâu sẽ lo lắng chết mất thôi.
Thế nhưng, trên mặt sông sao lại vắng lặng thế này? Con thuyền đâu? Mọi người đâu hết cả rồi?
Chương 3: Chap 3
Ads Dương nhìn xung quanh, thật kì lạ, cô không đi quá xa nhưng tại sao không thấy ai cả? Con thuyền đâu rồi? Cho dù mọi người có bỏ đi nhưng cũng không nhanh đến thế chứ. Dương bơi vào bờ, phản ứng đầu tiên là kéo cây đàn ghi ta vẫn đeo trên lưng ra xem xét. Cô yên tâm khi thấy cây đàn không sao cả, chiếc túi đựng đàn là da loại thượng hạng, cực bền và không ngấm nước đã bảo vệ hoàn hảo cho vật bên trong nó. Rồi cô lại nhìn mảnh đá vẫn cầm trên tay. Thật kì lạ, ban nãy nó phát sáng rồi ngay lập tức lại tắt ngúm. Xem xét kĩ càng, Dương nhận ra hoa văn trong một nửa hình tròn ở trên mảnh đá có chút thay đổi, giống như đã xoay quanh tâm chừng vài độ. Dương nhớ rằng mình không hề tác động đến vật này chút nào, chẳng lẽ là nó tự xoay?
Xem xét một chút không nhận ra có gì khác hơn nữa, Dương gác sự tò mò lại, cất mảnh đá vào túi áo và bắt đầu nghiên cứu khung cảnh xung quanh mình, cảm thấy rất xa lạ. Cạnh cô vẫn là con sông cuồn cuộn chảy, nhưng phong cảnh đã khác hẳn, không có đê, cũng chẳng thấy bóng dáng một ngôi nhà nào cả. Bên bờ sông là rừng cây thăm thẳm, cứ như là rừng nguyên sinh làm Dương thấy lạ, thời nay mà còn có một khu rừng như vậy ở giữa vùng đồng bằng Bắc Bộ này sao? Chẳng lẽ đi vài bước dưới đáy sông mà quang cảnh đã thay đổi lớn đến như vậy? Trong lòng đầy thắc mắc, nhưng không còn cách nào khác, cô đành chọn cách tiến vào khu rừng bí ẩn này vậy.
Dù sao thì Dương từng là một du khách đã xông pha nhiều nơi trên thế giới, cô tin là một khu rừng vùng đồng bằng này không thể làm khó được mình. Nếu như là một khu rừng hoang dã như Amazon thì cô sẽ không đi sâu vào rừng không phương hướng như vậy, nhưng một khu rừng nhỏ giữa đồng bằng thì lại khác. Nhất định là khu rừng này diện tích cũng nhỏ thôi, không thể quá mấy chục km2. Cô tự tin đứng dậy, nhanh chóng dùng khả năng đặc biệt của mình khiến nước bay hơi hết khỏi quần áo và túi đựng đàn. Trong giây lát, tất cả đã khô ráo. Bây giờ bên cạnh cô chỉ có cây đàn này thôi, khi nãy vội cứu đứa bé, Dương quên mất cả chuyện tháo đàn ra khỏi vai, cái ba lô dưới chân cũng bị cô bỏ lại trên thuyền, có lẽ ông bà sẽ giữ giúp. Chiếc đàn cồng kềnh cũng không sao cả, với Dương không thành vấn đề, cô có thể mang nhiều hơn thế gấp trăm lần. Việc đầu tiên bây giờ là phải tìm đường về nhà cho ông bà khỏi lo lắng.
Cô càng tiến sâu vào rừng lại càng thấy lạ lùng. Khu rừng quá rậm rạp và hoang dã. Trong không khí đầy mùi sương lạnh lẽo, thoảng có mùi động vật rừng hoang dã, mùi gỗ lá mục..Trời càng lúc càng tối lại, trong rừng càng thêm âm u. Dương vừa bước đi vừa lặng lẽ quan sát bằng mọi giác quan. Vài tiếng cú rúc thê lương, tiếng gù mệt mỏi của chim rừng, tiếng thú giẫm trên lá mục sột soạt..
Đến một cây đại thụ cao vút, áng chừng khoảng 40m, Dương leo lên rất dễ dàng tới tận ngọn cây, phóng tầm mắt nhìn ra xung quanh. Cây này cao nhất trong số các cây xung quanh đây, đứng trên ngọn nhìn bao quát Dương không khỏi ngạc nhiên khi thấy bốn phía đều là núi rừng trùng trùng điệp điệp, kể cả phía mà cô mới đi qua, cách bỏ một quãng là sông thì tiếp nối bên kia sông cũng lại là rừng. Thật rộng lớn, có lẽ quyết định đi vào rừng là sai lầm, cô nên quay lại con sông rồi men theo bờ mà đi, có lẽ sẽ gặp một thôn làng nào đó. Cố gắng quan sát thêm một lát, cô mừng rỡ khi thấy phía xa xa có một ngọn khói leo lét rất mảnh vươn lên, nếu không phải thị lực của Dương hơn hẳn người bình thường thì đã nhầm tưởng đó cũng chỉ là sương rừng. Nhanh chóng tụt xuống, cô tiến về phía ngọn khói, nhưng vừa đi được tầm 200m thì đứng sững lại.
Trong không khí có mùi máu. Mũi cô phân biệt được đây là máu người. Thật may là cô sống lẫn giữa con người nhiều năm và ăn thức ăn thường đã quen nên không bị cuồng lên bởi mùi hương hấp dẫn này.
Dương lần theo mùi máu vương trong không khí, rất nhanh đã nhìn thấy phía trước là một bờ vực nhỏ. Lòng cô lại càng thêm nghi hoặc, rõ ràng là đồng bằng, tại sao lại có vực như trên núi vậy? Cô đứng nép vào một tán cây rậm rạp, lặng lẽ quan sát sự việc phía trước.
Bên bờ vực có một trảng trống nhỏ cỏ mọc cao ngang hông người. Một người con gái tầm 20 tuổi, bụng hơi nhô lên như đang mang thai, ôm cánh tay trái máu chảy ròng ròng, thân hình mảnh mai không ngừng run rẩy, đôi mắt sợ hãi nhìn bốn người đàn ông dữ tợn cầm giáo đang vây quanh. Bốn người này mặc đồ giống nhau, rất giống với kiểu quần áo lính thời phong kiến mà Dương từng xem trong viện bảo tàng trước đây. Một người cười sằng sặc, có vẻ rất đắc ý nói:
-Bà tư, theo chúng ta đi thôi, muốn chạy cũng không thoát được đâu.
Thiếu phụ càng thêm run rẩy:
-Cầu xin các ông, tha cho tôi..
-Tha à!!..-Một người khác gầm lên làm thiếu phụ giật bắn mình, người này râu ria xồm xoàm dữ tợn. -Tha để chúng ông cũng chết à?
“Một người vợ lẽ bỏ trốn khỏi người chồng quyền thế chăng?” Dương nghĩ thầm. Trong giây lát, bao nhiêu ý nghĩ ùa vào tâm trí cô. Chẳng lẽ cô lạc về quá khứ hay sao? Những người kia cũng không phải đóng phim, ngoài họ ra quanh đây cô không phát hiện thêm ai khác, hơn nữa máu chảy trên tay thiếu phụ đích xác là máu thật, rất thơm, chính là mùi máu ban nãy. May mắn cho cô ta là Dương kiểm soát rất tốt bản thân mình, xưa nay luôn giữ nguyên tắc không bao giờ coi con người là thức ăn.
-Có theo các người về cũng phải chết thôi! – Thiếu phụ ai oán nói, nước mắt chảy ròng ròng, nhìn xuống bụng.- Xin lỗi, mẹ không bảo vệ được con, hôm nay mẹ con ta chết tại đây thôi.
Dứt lời, không để mấy người kia kịp phản ứng, nàng quay lại lao xuống vực sâu. Dương không kịp sửng sốt, như một tia chớp xẹt đến, nhanh đến nỗi không ai kịp nhìn thấy lao xuống theo, trong nháy mắt đã đỡ được người thiếu phụ. Cả hai cùng lơ lửng trong không trung, thiếu phụ hoảng sợ kinh hãi kêu lên:
-Cô là ai?
Dương không đáp, một tay ôm thiếu phụ, một tay nhanh chóng bắt lấy một cái rễ cây to lồi ra bên vách vực giữ cho hai người không rơi xuống nữa. Nhìn áng chừng bên dưới còn tầm 50m nữa là đáy vực, Dương quan sát tìm những cành cây chắc khỏe mọc bám vào thành vực vươn ra bên dưới hai người. Bản thân cô có thể đáp thẳng xuống tận mặt đất mà không sao, nhưng sợ thiếu phụ đang mang thai không chịu được chấn động mạnh nên bắt buộc phải giảm tốc độ.
Cuối cùng cũng xuống đến nơi. Bên cạnh họ lại là một con sông rộng lớn, có lẽ là khúc dưới của con sông ban nãy, nếu thiếu phụ ngã xuống có thể sẽ rơi thẳng xuống sông. Dương nhẹ nhàng buông người thiếu phụ đang sửng sốt ngạc nhiên đến tột độ ra, lo lắng hỏi:
-Chị có sao không?
Thiếu phụ dần hồi phục tâm trí, đôi mắt nhìn Dương sửng sốt, vừa có vẻ biết ơn vừa sợ sệt dè chừng, rồi chợt quỳ xuống vái lia lịa:
- Dân phụ không sao, đội ơn tiên cô đã cứu giúp, ơn này quá lớn, dân phụ không biết phải lấy gì đền đáp.
Dương bật cười, vội đỡ chị ta đứng dậy. Cách xưng hô sao giống trong tuồng cổ quá vậy? Lại còn gọi mình là tiên cô nữa. Cộng thêm với trang phục những người này nữa, áo nâu sồng, váy lĩnh đen, thật kì lại, giống như mình lạc về quá khứ vậy. Dương nhìn vết thương trên tay thiếu phụ, vết thương sâu máu chảy nhiều như vậy, đây tuyệt đối không phải trò đùa ai đó bày ra trêu chọc cô. Dương dịu dàng:
- Không có gì, tôi không phải tiên, chị